Anh nhoẻn miệng cười, trong tròng mắt nhảy lên một tia lửa thắng lợi nho nhỏ.
Đoạn đối thoại mới vừa rồi ở trong đầu cô tái hiện: —— anh bồi ba uống một chén có thể chứ? —— chuyện liên quan gì tới em? !
Nói cách khác, cô đối với anh gọi Thư Đại Hưng là "Ba" không có ý kiến?
Nói nhiều nhất định nói sai. . . . . .
Cô không nhìn trong mắt của anh đám lửa vui sướng nho nhỏ, quyết định trầm mặc.
Thư Đại Hưng liền lấy ra Ba Bạch Cửu lâu năm mà mình thích nhất.
Chu Lan thấy vậy vội vàng nháy mắt, nhỏ giọng nói, "Cái người này rượu bình thường như vậy cũng dám lấy ra chiêu đãi khách?"
Chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng Chu Lan cũng biết người đàn ông trước mắt này bối cảnh tuyệt đối không tầm thường, ở địa phương này rượu tự nấu là
không lấy ra tiếp đãi được rồi.
Tả Thần An lớn lên trong một gia
đình như vậy, nên quan sát sắc mặt mà nói chuyện là việc anh am hiểu
nhất, lúc này cười một tiếng, "Mặc dù bình thường không quá thích uống
rượu, nhưng danh tiếng của Ba Bạch Cửu vẫn có nghe thấy, đã đến Ô Trấn,
có thể nào không nếm qua Ba Bạch Cửu chứ? Ba, mẹ, con muốn nếm thử!"
Thư Đại Hưng vốn xuất thân là người chưng cất rượu, trước kia mở xưởng
rượu, hiện tại dời đến Ô Trấn, cũng tiếp tục mở một xưởng chưng cất rượu nho nhỏ, cung cấp cho các nhà lân cận uống..., cũng dán lên nhãn hiệu
Ba Bạch Cửu bán cho du khách, cả nhà cũng dựa vào thu nhập từ việc này
mà sinh sống.
Mặc dù Ba Bạch Cửu do ông chưng cất cũng không bằng ai, cùng rượu quý do Tả Thần An mang tới cũng không cách nào đánh đồng, nhưng Thư Đại Hưng lại không thích người khác xem thường rượu của ông,
cho nên, nghe được Tả Thần An nói như vậy, rất là vui vẻ, vội vàng rót
đầy ly rượu của bốn người đàn ông trên bàn, cuối cùng, còn hỏi Hạ Vãn Lộ có muốn một ly hay không, tửu lượng của cô, trong nhà ai cũng biết,
nhưng cô chỉ là mãnh liệt cúi thấp đầu dùng bữa cũng không lên tiếng,
giống như đồ ăn trên bàn với cô có cừu oán vậy, Thư Đại Hưng cũng liền
thôi, ngược lại Tả Thần An, đưa tay sờ sờ tóc của cô, muốn cô đừng ăn
quá nhanh, sẽ không ai cùng cô tranh giành.
Cô giống như không có nghe thấy.
Đàn ông trong lúc đó có rượu, không khí liền sôi nổi, nhưng Hạ Vãn Lộ vẫn
là trầm mặc, cả quá trình ăn bữa tối, cô đều không có nói thêm một câu,
vô luận anh có nói gì, cũng chỉ làm mặt lạnh, cắm đầu cắm cổ mở to miệng ăn.
Mà anh, cũng đang ở trước mặt ba mẹ cô dùng hết khả năng lấy lòng, hơn nữa Sa Lâm, cũng là một cao thủ lăn lộn trong thương trường, ở một bên giúp đỡ, Thư Đại Hưng cùng Chu Lan hai người lớn tuổi làm sao
chịu nổi bọn họ lời ngon tiếng ngọt? Nghe bọn anh nói chuyện thật là vui vẻ.
Còn có một cái Thư Khai, thỉnh thoảng muốn ở trước mặt Tả
Thần An biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ của mình như nước sông cuồn cuộn,
đồng thời không quên khen ngợi ban nhạc “rách” của mình.
"Ba, cái gì gọi là ban nhạc “rách” chứ? Cái đó được gọi là lý tưởng, lý tưởng
đó! Ba biết không?" Thư Khai ở trước mặt Thư Đại Hưng lại một lần cường
điệu việc không được phép nói ban nhạc của anh là ban nhạc “rách”, cũng
năn nỉ Tả Thần An, "Anh rễ, anh đi xem chúng em biểu diễn đi, bảo đảm
không phải ban nhạc “rách”! Thật!"
Thư Đại Hưng nghe, lập tức
nhíu lông mày, "Tiểu tử thúi con hiểu chuyện một chút! Thần An như thế
nào có thể cùng con chạy lung tung!"
. . . . . . Hôn mê, Hạ Vãn
Lộ thật muốn hôn mê, sau vài ly rượu, ba quả nhiên bắt đầu không còn e
ngại gọi anh Thần An. . . . . .
Tả Thần An lại cười cười, "Không
sao, ba, con có thể đi, con làm nghề này, đối với các loại hình âm nhạc
vốn cảm thấy hứng thú, huống chi lại còn là của em trai, trước kia không biết, hiện tại biết, thế nào lại không quan tâm."
"Anh rễ! Anh
rễ! Thật là tri âm khó gặp! Nghe được câu nói này của anh rễ, sau này
Thư Khai vì anh sẵn sàng vào nước sôi lửa bỏng dù khó khăn đến mấy cũng
sẽ không từ nan! Anh rễ, trước kính anh một ly!"
Hạ Vãn Lộ nhìn
Thư Khai chỉ kém còn chưa có quỳ xuống lạy Tả Thần An, trong lòng cực kỳ phiền loạn, buông đôi đũa, có ăn nữa cũng ăn không trôi, trong lòng
nghĩ tới, bất luận như thế nào cũng muốn tìm cơ hội nói rõ ràng quan hệ
của cô và Tả Thần An, cứ để việc này kéo dài như vậy cũng không phải
biện pháp, chỉ sợ cô cũng có thể bị anh đưa về Bắc Kinh đi. . . . . .
Không biết có phải là do cả ngày không ăn đồ uống gì hay không, hay là vì mắc mưa nên bị lạnh, mà cô mới vừa rồi cứ liên tục ăn đồ ăn như vậy, dạ dày có chút không thoải mái, khó chịu muốn ói.
Vào lúc này Thư Khai
lại rót cho cô thêm một ly rượu, còn giơ ly nói với cô, "Chị, ba người
chúng ta trước cùng nhau kính ba mẹ một ly, chị cũng đã một khoảng thời
gian không có về nhà, ba mẹ thật sự rất nhớ chị."
Thư Khai đã nói như vậy, ngay cả cô dù lúc này không muốn uống rượu, cũng không thể
không nâng ly rồi, những năm này, cô quả thật là không tận hiếu rồi. . . . . .
Chỉ là, liên quan gì tới anh chứ? Tại sao muốn lôi anh
vào? Liếc mắt nhìn xuống Tả Thần An tay bưng ly rượu, không khách khí
chút nào nói, "Chúng ta hai chị em mời rượu ba mẹ là được rồi, người
ngoài cũng không cần nhúng vào!"
"Chị. . . . . ." Thư Khai khó mà nói cái gì.
Tả Thần An rất biết điều mà để cái ly xuống, cười nói, "Được được được,
anh không dính vào, các ngươi hai chị em trước kính ba mẹ, sau đó tới
lượt hai chúng ta kính ba mẹ là được."
Còn có chuyện như thế sao? Cô chuẩn bị uống hết ly này liền về phòng!
Vì vậy, cô cùng Thư Khai nâng ly, đối với Thư Đại Hưng cùng Chu Lan nói,
"Ba, mẹ, con gái mấy năm này bất hiếu, không thể ở bên canh chăm sóc hai người, về sau. . . . . ."
Cô muốn nói, về sau con không đi nữa,
sẽ luôn luôn ở cùng với ba mẹ, vậy mà cô mới nói đến hai chữ "Về sau",
đã có người chen miệng vào, "Về sau con cùng Lộ Lộ sẽ cùng nhau hiếu
thuận với ba mẹ, chỉ cần ba mẹ nguyện ý, có thể theo chúng con đến Bắc
Kinh ở, như vậy chúng ta người một nhà cũng sẽ không tách ra."
"Ai mượn anh nhiều chuyện như vậy? !" Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, một hơi uống hết ly rượu.
Cô vốn tửu lượng không tệ, Ba Bạch Cửu này căn bản cũng không thể làm cô
say, nhưng là, tối hôm qua uống thả cửa một đêm rượu mạnh, cuối cùng còn say trước ly độc dược, nên khi ly rượu này vừa vào miệng, cô cũng nhớ
tới mùi vị của ly độc dược, hơn nữa mới vừa rồi đã cảm thấy dạ dày thật
sự không thoải mái, bị mùi rượu như vậy vừa xông, khiến cô thật sự muốn
ói.
Cô vội vàng che miệng lại hướng phòng vệ sinh chạy, Chu Lan thấy thế cũng đi theo vào, đưa cho cô khăn lông và nước.
Cô không để ý nhiều như vậy, ói ra toàn bộ thức ăn trong dạ dày mới cảm
giác được thoải mái một chút, súc miệng, dùng khăn lông mẹ đưa tới lau
mặt, thở phào một cái, không có lưu ý đến bên cạnh ánh mắt mẹ nhìn cô
tràn đầy hoài nghi.
"Lộ Lộ? Không có sao chứ?" Chu Lan nhìn chằm chằm bụng của cô hỏi.
"Không có việc gì, có thể do ăn quá nhiều đồ không sạch sẽ thôi. . . . . . Mẹ, đừng lo lắng, vào đi thôi, con đi nghỉ ngơi một lát." Cô thấy ánh mắt
mẹ khác thường, cho là mẹ chỉ là lo lắng, cố nặn ra vẻ tươi cười.
"Ừ, đi đi." Chu Lan theo bản năng nắm cánh tay con gái.
Hai mẹ con mới vừa vào phòng ăn, đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tả Thần An đứng chờ, thấy cô ra ngoài, vội hỏi, "Lộ Lộ, thế nào? Chúng ta đi bệnh
viện kiểm tra một chút?"
Cô không để ý anh, trực tiếp hướng gian phòng của cô đi tới.
Anh nóng nảy, kéo tay cô, "Lộ Lộ, chuyện như vậy không cho tùy hứng, đi với anh tới bệnh viện!"
"Anh buông ra! Tôi không sao!" Cô vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.
"Lộ Lộ, em tức giận, em cũng có thể đánh anh mắng anh, nhưng là không thể
manh đứa bé ra đùa giỡn!" Giọng nói của anh cũng nghiêm nghị.
Đầu của cô vừa vang lên "Oanh" một tiếng, mặt nhất thời đỏ bừng. Có ý tứ
gì? ! Đây không phải là ở trước mặt người nhà của cô hùng hồn tuyên bố,
cô với anh đã từng lên giường với nhau?
"Anh. . . . . . Anh nói
bậy cái gì đó?" Đối mặt ánh mắt khác thường của người nhà, cô mắc cỡ
không ngốc đầu lên được, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Anh vẫn như cũ lôi kéo tay của cô, giọng nói trở nên mềm mại, "Được rồi, nghe lời, đi bệnh viện kiểm tra một lần, được không?"
Chu Lan cũng cảm thấy chuyện không thể qua loa, tới nói với cô, "Lộ Lộ, nếu như là vậy. . . . . . Vậy hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút đi?"
"Sẽ không có đứa bé! Làm sao có thể có đứa bé! Chuyện như vậy tự con còn
không biết sao?" Có thể đừng giống như bức cung cô như vậy được hay
không! Cô cũng sắp điên rồi!
"Chính em biết cái gì? Có hay không
cũng phải đi bệnh viện kiểm tra! Coi như không có, cũng phải kiểm tra
xem tại sao lại bị ói!" Anh khôi phục lại dáng vẻ ông chủ, tại thời điểm ra mệnh lệnh không cho phép bất luận người nào làm trái. . . . . .
Mà ở trong chuyện này, người nhà cùng anh đứng ở một bên, bất kể như thế nào cũng muốn cô đi bệnh viện kiểm tra một lần.
Không có biện pháp, nếu như cô không chịu đi như lời nói đoán chừng cuối cùng sẽ bị khiêng tới bệnh viện mất thôi, chỉ có thể hung hăng trừng mắt
liếc anh một cái, kéo cánh tay mẹ ra cửa.
Đi tới bên lề đường, Sa Lâm liền nói, "Tôi đi lái xe lại đây."
Hạ Vãn Lộ lúc này mới chú ý tới dừng chiếc xa ở ven đường, giống như trên
đướng cô ngồi xe buýt từ Hàng Châu đến Ô Trấn, quả thật có thấy qua
chiếc xe này tựa như không xa không gần lái bên cạnh xe buýt, nhưng là,
chiếc xe này quá bình thường rồi, hơn nữa còn là treo giấy phép lái xe
Hàng Châu, cho nên, cô cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới đó chính là
anh. . . . . .
Ai. . . . . .
Thật là đần chết rồi, anh ở Hàng Châu phòng ốc đều có, huống chi chỉ là một chiếc xe?
Đến bệnh viện kiểm tra, kết quả dĩ nhiên là cô không có mang thai, đây đều
nằm trong dự liệu của cô, bác sĩ chỉ nói do cô bị lạnh, uống một ít
thuốc, muốn cô trong lúc uống thuốc không nên uống rượu, chỉ có như vậy.
Lúc bác sĩ tuyên bố cô không có mang thai, cô thấy trong mắt anh chính là
thất vọng, rất sâu rất đậm thất vọng, ánh mắt thất vọng này, như lửa
hồng in dấu vết, rơi ở trong lòng cô, thất vọng là anh, đau, cũng là cô. . . . . .
Một khắc kia, cô rất muốn khóc, muốn ôm mẹ khóc lớn, thậm chí. . . . . . Muốn ôm anh khóc. . . . . .
Nhưng là, cô không thể. . . . . . Không thể. . . . . .
Duy nhất có thể làm, chính là ngẩng đầu lên, nuốt toàn bộ nước mắt vào trong bụng. . . . . .
Về đến nhà, cô vừa xấu hổ, vừa giận anh, không biết như thế nào nhìn mặt
mọi người, lại càng không biết nên làm như thế nào để giải quyết trường
hợp hỗn loạn này, ném xuống một câu, "Con muốn đi nghỉ ngơi." Một đường
đi thẳng về căn phòng của mình.