Tả Thần An cái người
này, lành lạnh trước sau như một, không thích để ý tới người khác, ở
kinh thành đã nổi danh ẩn sĩ thế ngoại, nhưng anh ta nếu muốn thật lòng
làm người nào vui vẻ, người đó cũng không chống đỡ được sức quyến rũ của anh ta.
Ví dụ như, Thư Đại Hưng và Chu Lan.
Lại nói sau
khi Thư Đại Hưng và Sa Lâm cùng nhau nâng anh vào cửa chính, anh liền
hoàn toàn không coi bản thân là người ngoài, mở miệng một tiếng ba, mở
miệng một tiếng mẹ, gọi còn ân cần hơn so với cô, lúc đầu, hai ông bà
còn chưa quen, cũng có chỗ cố kỵ, thỉnh thoảng nhìn sắc mặt của Hạ Vãn
Lộ, sau đó, khuôn mặt tươi cười đó một cái so với một cái vui đến rực
rỡ.
Sau đó nữa, anh còn bảo Sa Lâm đem quà tặng mà anh mang từ
Bắc Kinh đến cho hai ông bà bày ra, các loại đặc sản Bắc Kinh là thứ
yếu, còn vượt dự liệu hơn còn cho Chu Lan một tuýp kem dưỡng da tay tràn ngập tiếng Anh, Tả Thần An chỉ giới thiệu qua loa, cái này trị nứt da
hiệu quả cực kỳ tốt. Điều này cũng làm cho Hạ Vãn Lộ lấy làm kinh ngạc,
trong trí nhớ hình như cô chỉ từng đề cập tới một lần, tay của mẹ lúc
còn trẻ làm việc quá liều mạng, mùa đông vừa đến thì thường xuyên bị nứt da, hiện tại thời điểm mùa đông lạnh nhất hàng năm còn phải đụng, có
khi vết rách còn sẽ bị nứt ra , không nghĩ tới, anh lại nhớ kỹ. . . . . .
Ngoài ra, anh còn mang cho Thư Đại Hưng hai cặp rượu ngon, một cặp Laffey,
một cặp rượu nổi danh trong nước. . . . . . Thư Đại Hưng vốn là người
chưng cất rượu, đối với các loại rượu đều rất có hứng thú, lễ vật này
thật là chọn đúng rồi. . . . . .
Lại nói Tả Thần An lần đầu tiên mang lễ vật tới nhà cũng coi như là tốn tâm tư.
Bởi vì chưa được cô giới thiệu chính thức cứ như vậy đường đột tới, nếu như lễ vật tặng quá quý giá, hai ông bà đoán chừng nói gì cũng không chịu
nhận, những đồ vật như vậy, mặc dù không tính là đáng tiền, nhưng mỗi
cái đều thể hiện được tâm tư của anh.
Hai ông bà cũng không phải
là người có thế lực, quà tặng vừa ý chính là thể hiện được tâm ý, vì vậy cũng có thể nhìn ra được người đàn ông này là một người dụng tâm, trong lòng ấn tượng đối với anh cũng rất tốt.
Cô hoàn toàn rối loạn,
vốn dĩ từ trước đến nay chưa từng có tính toán cùng anh có kết quả, anh
đột ngột như vậy liền trực tiếp chạy đến nhà cô, hơn nữa còn là thời
điểm quan hệ với Hiểu Thần đang rối loạn, bảo cô nói với ba mẹ như thế
nào?
Thừa dịp khi ba mẹ đều đi phòng bếp bưng thức ăn, cô lời lẽ
nghiêm khắc nói, "Tả Thần An, anh có biết anh rốt cuộc đang làm gì
không?"
"Đương nhiên biết!" Anh cũng nghiêm túc nhìn cô, "Anh cuộc đời này không có em thì không được!"
Thời gian cấp bách, cô không biết làm sao mới có thể đuổi anh ra khỏi nhà,
chỉ biết gấp đến độ dậm chân, "Tả Thần An! Anh bỏ qua cho tôi đi! Cho dù là năm năm trước, hay hiện tại, điều mà anh đem đến cho tôi chỉ có đau
khổ, tôi thật sự mệt mỏi, anh còn muốn tôi như thế nào?"
"Nếu như chuyện mà em chỉ là Hạ Hiểu Thần. . . . . ."
Lời của Tả Thần An còn chưa dứt, ngoài cửa liền vang lên tiếng kêu gào liên tiếp, "Chị! Chị! Chị về chưa?"
Tả Thần An đem lời nói còn sót lại nuốt xuống, chỉ thấy ở cửa xuất hiện
một cậu thanh niên, hơn hai mươi tuổi, dáng dấp không hề giống với Hạ
Vãn Lộ, nhưng cũng đẹp trai bức người.
Mà cậu thanh niên vừa thấy Hạ Vãn Lộ liền đi lên ôm cô quay mấy vòng trong phòng, Hạ Vãn Lộ bị cậu xoay đến choáng váng đầu, cười đấm cậu, "Thư Khai! Em thả chị xuống!
Tiểu tử thúi! Mau buông chị xuống! Chị của em lớn tuổi rồi, chịu không
được em giày vò đâu!"
"Cái gì! Chị em vẫn còn trẻ đấy!" Thư Khai
cười ha hả, để Hạ Vãn Lộ xuống, đồng thời chú ý tới trong nhà còn có
người khác, chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy Tả Thần An, ngây người ngay
tại chỗ.
"Xin chào, anh tên là Tả Thần An, là chồng sắp cưới của chị em." Anh lặp lại chiêu cũ, chủ động đưa tay phải ra với Thư Khai.
Hạ Vãn Lộ hết nói nổi, anh đây việc gì phải khổ như vậy? Tả Tam Thiếu của
Thành Bắc Kinh từ trước đến nay đều khinh thường việc cầu người giúp đỡ, cần gì phải ở nơi này của cô ăn nói khép nép lặp đi lặp lại nhiều lần
như vậy?
Mà Thư Khai phản ứng cũng quá lớn rồi! Lại mừng đến nhảy lên cao ba thước, "Tả Thần An! Tế Hạ?! Có thật không? Là thật sao?"
"Đúng, anh là Tế Hạ." Anh mừng thầm, giống như lại thêm một người ủng hộ. . . . . .
Thư Khai dường như còn chưa dám tin, ôm Hạ Vãn Lộ vừa nhảy vừa cười hỏi,
"Chị, em mới vừa rồi không nghe lầm chứ? Anh ấy nói anh ấy là Tế Hạ? Là
chồng sắp cưới của chị? Là anh rể của em?"
Hạ Vãn Lộ bị cậu lắc
đến đầu óc choáng váng, một đoàn mơ hồ, chỉ nghe giọng nói trả lời của
Tả Thần An, "Đúng vậy, anh là Tế Hạ, là anh rể của em!"
Thư Khai
hét ầm lên, "Quá may mắn! Chị, chị quá trâu bò rồi! Ngay cả Tế Hạ cũng
bị chị giải quyết! Em thật sự bội phục chị! Anh rể! Anh rể! Anh là thần
tượng của em, anh biết không? Em yêu âm nhạc, yêu đến phát điên, chúng
em có một ban nhạc. . . . . ."
"Thư Khai! Lại nói tới ban nhạc
của con! Người ta là khách đường xa đến, con có hiểu lễ phép hay không?" Thư Khai nói còn chưa dứt lời, liền bị Thư Đại Hưng cắt đứt.
Thư Khai cũng mặc kệ nhiều như vậy, vô cùng vui vẻ giới thiệu với ba mẹ,
"Ba, mẹ, hai người biết anh rể là ai không? Là người tài âm nhạc của
Ngưu Nhất X trẻ tuổi nhất cả nước! Thần tượng của con!"
Hạ Vãn Lộ hận không được cầm gậy đánh cho Thư Khai bất tỉnh, "Thư Khai! Câm miệng! Đừng kêu lung tung! Ai là anh rể của em!?"
Người cũng đã tới cửa rồi còn không phải? Thư Khai sẽ tin? Chỉ thấy cậu xoay
người lại nắm bả vai chị, cười, "Chị, chị cũng đừng xấu hổ! Nói thế nào
cũng là người con gái gần ba mươi tuổi rồi, sớm một chút gả đi, tiếp tục nữa thì có thể trở thành hoa tàn ít bướm không ai muốn!"
"Ai cần em lo! Tránh ra!" Hạ Vãn Lộ hung hăng gõ trên đầu cậu một cái.
Tả Thần An khẽ mỉm cười, lập tức lấy lòng khoe mẽ, "Yên tâm, cho dù chị em có già bao nhiêu, anh đều muốn!"
"Anh rể. . . . . ." Thư Khai lại khoa trương thét chói tai, "Làm em trai, em bội phục anh! Nhưng làm người đàn ông, em. . . . . . đồng tình với
anh!"
"Lời này có ý gì?" Đôi lông mày Tả Thần An nhíu lại.
Thư Khai thương hại than thở, "Ai, chị em người này bạo lực dữ dội bao
nhiêu. . . . . . Chọc tới chị ấy không chết cũng bị lột da . . . . . .
Lúc còn nhỏ em không sợ ba không sợ mẹ, sợ nhất chính là chị em, có một
lần, len lén cầm năm tệ của mẹ đi chơi trò chơi, bị chị ấy phát hiện,
một đường chạy đuổi theo em, vẫn từ hàng rào phía đông đuổi tới hàng
rào phía tây. . . . . . Má ơi, em chạy đến kêu cha gọi mẹ, cuối cùng vẫn là bị chị ấy đuổi kịp, dùng cái chổi quất một cái, năm tệ cũng đoạt trở về. . . . . . Cho nên nói, anh rể chúc mừng anh từ nay về sau lâm vào
trong nước sôi lửa bỏng. . . . . ."
Cậu đồng tình liếc một cái
sang Tả Thần An, rốt cuộc chú ý tới cái ghế Tả Thần An ngồi không phải
là cái ghế nhà mình, mà là xe lăn, vì vậy hô to, "Nhìn nhìn nhìn nhìn!
Đây không phải sao?! Nhất định là chị em đánh. . . . . . anh rể, Tế Hạ
trong truyền thuyết là anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, làm sao sẽ. . . . . . ?"
"Thư Khai! Em im miệng cho chị!" Cái này choáng nha, rốt cuộc không phải em trai ruột, sẽ chỉ ra điểm xấu của cô!
Tả Thần An lại cười ha ha, ngay trước trước mặt Thư Khai và hai ông bà nắm chặt tay của cô, "Chân của anh không phải chị em đánh, yên tâm, anh
cũng không phải tàn tật. . . . . . Chỉ là. . . . . . bạo lực mà em nói. . . . . . Anh từng lãnh giáo. . . . . ." Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt năm năm trước liền lãnh giáo, những năm này, người con gái lần đầu tiên gặp mặt dám cởi quần anh thật đúng là chỉ có một mình cô. . . . . . Nhớ lại chuyện cũ, anh cười chậm rãi từ từ mà nói, "Ừ. . . . . . cũng là không
phải cô gái bình thường, nhưng mà anh lại thích. . . . . ."
Trong quá trình anh nói chuyện, Hạ Vãn Lộ một mực cố gắng rút tay ra khỏi tay anh, anh cầm chết cũng không thả, cô nổi giận, chợt vừa kéo, một tiếng
“loảng xoảng” làm bể ly trà. . . . . .
"Thật xin lỗi. . . . . .
anh nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, lần sau chú ý. . . . . . nhất định không ở trước mặt ba mẹ cầm tay của em . . . . ." Tả Thần An lại
lập tức bày ra một bộ dáng tiểu thụ, giống như rất sợ cô tức giận, thật
là phối hợp với lời Thư Khai mới vừa nói!
"Anh xem anh xem anh
xem!" Thư Khai lắc đầu thở dài, một bộ biểu tình "chị của em chính là
như vậy", còn làm như thật dạy anh, "Anh rể, phụ nữ, thì phải dạy dỗ,
không thể quá nuông chiều!"
"Thư Khai! Đủ rồi!" Hạ Vãn Lộ thật sự nổi giận rồi, hôm nay vốn dĩ tâm tình không tốt!
Tả Thần An lập tức dùng tay ra hiệu với Thư Khai, ý bảo cậu đừng nói nữa.. "Không có việc gì, anh chính là thích nuông chiều cô ấy, đừng nói nữa. . . . . ."
"Có chuyện của anh sao?! Tôi cùng người nhà của tôi nói chuyện có chỗ cho anh nói chen vào sao?" Hôm nay tất cả đều rối loạn,
cô cũng rối loạn, trong trạng thái hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên
làm cái gì, nên nói như thế nào. . . . . .
Lời nói của Hạ Vãn Lộ
làm Chu Lan không hài lòng, cau mày với con gái, "Nhiều năm như vậy,
tính khí này cũng không thay đổi một chút! Lời này là nói như thế nào
đây?"
Cô nóng nảy, dậm chân một cái, "Mẹ! Anh ta căn bản. . . . . ."
"Mẹ, con căn bản không để ý cô ấy như vậy, thật sự, cũng đừng nói nữa, đến,
nếu đều trở về rồi, đều ngồi xuống ăn cơm đi, Lộ Lộ cả ngày hôm nay cũng không ăn cái gì, nhất định đói bụng lắm rồi!" Tả Thần An vội vàng hoà
giải, lại có ý tứ đổi khách làm chủ.
Anh làm sao biết chính mình một ngày chưa ăn cái gì? Hạ Vãn Lộ nghi ngờ nhìn anh, chẳng lẽ trên máy bay có người theo dõi?
"Đúng đúng đúng, ăn cơm trước ăn cơm trước! Thức ăn này đã hâm qua một lần
rồi, nguội nữa, thì ăn không ngon rồi!" Thư Đại Hưng cũng thuận theo kêu mọi người, lại nói với Tả Thần An, "Tả tiên sinh có thể uống rượu
không? Uống một chén?"
"Ba, gọi con Thần An là được rồi." Anh khẽ mỉm cười, "Uống rượu sao. . . . . ." Anh nhìn Hạ Vãn Lộ một cái, nhỏ
giọng nói, "Bồi ba uống một chút được không?"
Hạ Vãn Lộ còn chưa
kịp mở miệng, Thư Khai cũng đã kêu gào, "Em nói anh rểanh cũng thật là
không có tiền đồ đấy! Một đại nam nhân uống ly rượu còn phải xin phép
chị em?"
Nhưng cái "Xin phép" này hiển nhiên, lại làm cho Thư Đại Hưng và Chu Lan rất hài lòng, Hạ Vãn Lộ chỉ cảm thấy ánh mắt của hai
ông bà đều sắp đem cô đốt cháy rồi, trong lòng hận vô cùng, cái người
này, thật là quá biết đóng kịch, trăm phần trăm học từ trường diễn xuất!
Cô tức giận trả lời anh một câu, "Chuyện liên quan gì tới tôi!"