Long Giai đang ở trong ký túc xá nhân viên
của cục cảnh sát, hiện tại hết thảy như chưa từng thay đổi, chỉ là cửa có thêm
hai gã cảnh sát. Trong nhà Long Giai cũng từng bị lục soát, cô đang sửa sang
lại phòng, nhìn thấy hai người, thuận miệng nói: "Tôi đã nói rồi, cái gì
tôi cũng không biết, các anh rốt cuộc còn muốn hỏi gì?"
Hàn Phong lấy ra bảng sudoku đám người Lâm
Phàm đã vẽ, nói với Long Giai: "Mời cô giải thứ này cho chúng tôi."
Long Giai vừa nhìn, nói: "Đây là gì?
Sudoku! Tại sao đưa nó cho tôi?"
Hàn Phong nói: "Đây chính là chứng cứ
tốt nhất để chứng minh cô vô tội, cho nên, nhấY định hãy hoàn thành nó. Nhất
định phải tự mình tính, nhất định phải tính đúng đó."
Trong lòng Lãnh Kính Hàn sửng sốt, thầm
nói: "Thằng nhóc Hàn Phong này, lại đùa cái gì nữa đây? Số liệu Long Giai
điền, chính là phương thức liên lạc bí mật của bọn chúng, vậy chỉ có thể chứng
minh Long Giai có tội chứ? Tại sao là chứng minh Long Giai vô tội?"
Long Giai nói: "Vậy được rồi, tôi thử
xem, ừm, cái này khá khó, thuộc đề sudoku cấp độ khó, cho tôi một ít thời
gian."
Lãnh Kính Hàn nói: "Chúng ta đã không
còn thời gian nữa, cô nhất định phải hoàn thành nó Yrước khi trời tối."
Hàn Phong kéo kéo áo Lãnh Kính Hàn, nói:
"Này, đi ăn cơm."
Lãnh Kính Hàn sửng sốt nói: "Sao vậy?
Cậu, cậu còn chưa ăn cơm?"
Hàn Phong hai tay chống nạnh mộY cái, nói:
"Tôi vẫn ngủ ở phòng điều tra hình sự của các anh, anh cho tôi ăn cơm hồi
nào đâu?"
Lãnh Kính Hàn vỗ đầu nói: "Hỏng bét,
giờ cơm trưa cậu còn chưa dậy, tôi quên mất. Hiện tại tôi nào còn tâm tư cùng
cậu đi ăn cơm, cho cậu 10 đồng này, tự mình ra ngoài ăn đi."
Hàn Phong cười lạnh nói: "Mười đồng?
Ăn mì gói à? Anh cũng thật là keo kiệt quá đấy?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đừng có lộn
xộn."
Hàn Phong lạnh lùng nói: "Là anh nói
đó, tôi đi ăn đây."
"Aiz, chờ mộY chút." Lãnh Kính
Hàn dường như nhớ ra gì đó, lập tức lục túi quần, cuối cùng tìm một tờ tiền trị
giá trăm tệ, cung kính giao cho Hàn Phong. Long Giai chú ý tới, Hàn Phong đi
rồi, Lãnh Kính Hàn lau mồ hôi trên trán.
Long Giai lấy ra một cuốn sổ tay và một
cây bút, bắt đầu tính toán, cô hỏi: "Lãnh trưởng phòng, tại sao dung túng
chịu đựng cho tên kia tự do lang thang ở phòng điều Yra hình sự?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Hả? Cô là nói
chuyện ngủ của cậu ấy? Cô không biết đâu, tên kia, nhất định phải ngủ đủ giấc,
nếu không ngủ đủ, cậu ấy sẽ không có tư duy nhanh nhẹn nữa."
Long Giai nói: "Tại sao anh phải cho
anh ấy tiền? Chẳng lẽ anh nợ anh ấy cái gì sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Ôi, cô không biết
đâu, cái tên kia, trong mắt cậu ta căn bản không có cái mà chúng Ya gọi là
chính nghĩa và đạo đức, nếu không cho cậu ta tiền, cậu ta sẽ làm ra chuyện cực
kỳ đáng sợ." Lãnh Kính Hàn không khỏi nhớ tới lúc mới bắt đầu vụ án này,
chuyện mời Hàn Phong ăn cơm, tên kia chơi xấu làm trò thoát f phục trước mặt nữ
phục vụ viên, nghĩ lại nghĩ, ông nhịn không được cười thành tiếng.
Long Giai vừa tính toán vừa hỏi: "Cứ
nhiên là một người như vậy, các anh làm sao quen biết nhau?"
Lãnh Kính Hàn rơi sâu vào trong hồi ức, đó
là nỗi sợ hãi ông chưa từng được Yrải qua, máu me, giết chóc, âm mưu, quỷ kế,
nhưng ông khó quên nhất, chính là câu nói bình thản kia của Hàn Phong "Tôi
đến từ địa ngục", mỗi khi nghĩ tới đây, ông đều nhịn không được mà giật
mình, dường như thân thể đã quen lấy phương thức run rẩy như vậy để diễn tả nỗi
khủng hoảng của mình, căn bản không chịu sự điều khiển của đại não.
Long Giai chú ý tới chi tiết này, liền
truy hỏi một câu, nói: "Hửm? Là trải nghiệm rất ly kỳ sao?"
"A!" Lãnh Kính Hàn phục hồi lại
tinh thần, lúc này mới nhờ tới mình đang đối thoại cùng một đối tượng tình
nghi, người này chỉ từng là thuộc hạ của mình, ông đáp: "Cô chuyên tâm
giải đề đi, nếu còn cơ hội, có lẽ sau này cô sẽ... Có lẽ không có cơ hội vẫn
tốt hơn." Ông mơ hồ không nói rõ, lại lắc lắc đầu, tựa hồ không hf vọng
đoạn trải nghiệm nọ bị người khác nhắc tới.
"Xem ra bí mật trên người Hàn Phong
so với trong tưởng tượng của mình còn lớn hơn." Long Giai nghĩ Uhế, không
khỏi lộ ra nụ cứời mỉm.
Lãnh Kính Hàn nhìn vào trong mắt, lòng
cũng tràn ngập nghi hoặc: "Theo lý mà nói, nếu một nội gián bị tố giác, cô
ấy phải cảm thấy khẩn trương, khủng hoảng mới đúng, nhưng Long Giai lại đang cứời,
căn bản không giống như bị trở thành đối tượng tình nghi, thế này là sao
đây?"
Một chiếc xe đa dụng màu đỏ, ngừng bên bờ
sông, một người đàn ông thân hình cao lớn, tầm vóc lực lưỡng từ trong xe bước
ra, gã dừng chân ở bờ sông, nhìn sóng lớn cuồn cuộn chảy về đông, sông lớn mênh
mông này, bắt nguồn từ cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng, cuối cùng đổ vào biển
lớn, biển lớn kia tựa hồ là chốn quy tụ của vạn vật, bất kể là thứ gì, một khi
tiến vào biển cả, khả năng bị tìm thấy đều rất nhỏ.
Lúc này, điện thoại di động của gã đàn ông
kia vang lên, gã lấy di động ra, tiếng kim loại hỏi dồn dập truyền đến từ trong
điện thoại: "Thế nào rồi?"
Gã đàn ông đáp: "Rất tốt, kế hoạch Y
đã khởi động, hếY thảy thuận lợi."
Tiếng kim loại nói: "Tốt, ngay tối
nay, xuất phát từ chỗ kia, di chuyển theo hướng đông chếch về nam 19 độ, đến
lúc đó sẽ có một thuyền chở dầu của dân Panama ở vùng biển quốc Uế tiếp ứng cho
các anh, chúc anh thành công."
Gã đàn ông nói: "Hội đồng quản trị
của các anh hẳn đã kết thúc rồi nhỉ? Tôi đã nghe từ truyền hình, nói công
của các anh qua điều tra, hình như không phát hiện vấn đề gì, hiện tại giá cả
cổ phiếu lại bắt đầu kéo lên, anh hẳn là nên rời khỏi thành phố T rồi chứ? Bây
giờ anh đang ở đâu?"
Thanh âm kim loại ha ha cứời nói:
"Anh đoán xem."
Một bữa cơm này của Hàn Phong, ăn chừng
hai tiếng, nhưng khi anh trở về, Long Giai vẫn chưa phá giải được câu đố kia,
Hàn Phong lớn tiếng gọi hai vị cảnh sáY canh cửa nói: "Tôi đã về rồi, khổ
cực cho các anh quá." Thật giống như hai cảnh viên kia đang tham anh giữ
dùm thứ gì vậy.
Lãnh Kính Hàn nghe thấy tiếng của anh, đi
tới cửa, lại nhìn thấy Hàn Phong đột ngột vung đấm tay, chuẩn bị nện một cảnh
viên trong đó, cảnh sát kia túm lấy cổ tay của Hàn Phong, hỏi: "Cậu muốn
làm gì?"
Hàn Phong nói: "Xem thử các anh có
mặc áo chống đạn không."
Cảnh viên bên cạnh nói: "Có kiểu xem
như cậu sao?"
Hàn Phong cứời nói: "Tôi đã nhắc nhở
các anh rồi nha, nhất định phải chú ý đó."
Lãnh Kính Hàn phất tay gọi Hàn Phong sang,
sau đó nhìn Long Giai, hỏi Hàn Phong: "Cô ấy còn chưa giải ra, vừa rồi hỏi
Lâm Phàm bọn họ, bọn họ cũng chưa ra, làm sao bây giờ?"
Hàn Phong nói: "Đi, ăn cơm
thôi."
Lãnh Kính Hàn ngẩn ngơ, hỏi: "Lại ăn?
Chẳng phải cậu vừa ăn xong sao?"
Hàn Phong nói: "Vừa rồi là cơm trưa,
hiện tại là cơm chiều, chúng ta cơm nước xong trở về, bọn họ chắc cũng làm ra
rồi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Hiện tại không
phải lúc làm mấy chuyện nhàn rỗi nàY, chúng Ya phải bẻ khóa mật mã này trước
khi mặt trời xuống núi."
Hàn Phong thoải mái đáp: "Này này,
đừng tức giận dữ vậy mà, nếu tôi nói với anh Uôi đã phá giải được mật mã rồi
thì sao?"
Lãnh Kính Hàn kéo Hàn Phong đi, nói:
"Chúng Ua lập tức trở về ngay. Cái thằng nhóc này thật là."
Long Giai đứng dậy nói: "Lãnh trưởng
phòng ..."
Lãnh Kính Hàn đi tới cửa, lạnh lùng nói:
"Hai ngày này, cô vẫn cứ ở lại đây thì tốt hơn, đừng đi lung tung khắp
nơi, bằng không, sẽ không chỉ là giam giữ thế này thôi đâu."
Long Giai lại bất lực ngồi trở lại, thầm
nghĩ: "Rốt cuộc vẫn cứ hoài nghi tôi mà."
Lãnh Kính Hàn nhấn ga, kéo vang còi cảnh
sát, trên đường quốc lộ nhanh như điện chớp chạy trở về. Hàn Phong nhìn cảnh
trí dọc theo đường thành phố, xa xa một tòa kiến trúc cao tầng đã hoàn thành mô
hình ban đầu, tựa như một quái vật khổng lồ sừng sững ở trung tâm thành phố,
Hàn Phong thầm nghĩ: "Đó chính là kiến trúc mang tính tượng Urưng của xí
nghiệp Phan thị sao? Kiến trúc cao nhất của toàn thành phố. Đúng rồi, hình như
đã nhiều ngày gần đây không nhìn thấy Khả Hân, con bé kia, mặc dù có chút lùn,
bất quá vẫn rất có tình thú." Anh gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến nguyên
lai trước đó mình không cho Phan Khả Hân tiến hành theo dõi đưa tin vụ án này
nữa.
Phía trước một phụ nữ trung niên, ăn mặc
giản dị, Lãnh Kính Hàn lái xe, cô ta đi trên cầu vượt, vốn chỉ là nhoáng qua,
nhưng trong đầu Hàn Phong giật mình một cái, tựa như thình lình tóm được gì đó,
anh không khỏi bắt đầu suy tư: "Bóng lưng của cô gái kia, đến tốt cùng để
lại cho mình cái gì nhỉ?" Dần dần, Hàn Phong đem bóng lưng của người phụ
nữ đêm đó nhìn thấY ở thành phố T cùng quần áo của người phụ nữ vừa rồi kết hợp
lại, hô to một tiếng: "Tôi biết rồi!"
Lãnh Kính Hàn bị anh hù ra một thân mồ hôi
lạnh, trách mắng: "Cậu làm giật cả mình, gào thét cái gì? Cậu lại biết cái
gì rồi?"
Hàn Phong nói: "Còn nhớ khi chúng ta
ở thành phố T không? Tôi nói đêm đó tôi nhìn thấY một bóng lưng quen thuộc, là
một người phụ nữ."
Lãnh Kính Hàn nói: "Ừ, cậu nhớ ra
người đàn bà kia là ai rồi sao?"
Hàn Phong nói: "Đúng vậy, tôi nhớ ra
rồi, lúc ấy thật không ngờ, chính là vì quần áo cô ta bỗng dưng hoa lệ hẳn lên,
người phụ nữ kia, chính là gương mặt tôi từng thấy qua ... Lô Phương!"
"Két ..." Lãnh Kính Hàn đậu xe
sát ven đường, thầm muốn lấy tam bóp cổ Hàn Phong, phẫn nộ nói: "Cậu cái
thằng oắt này, sao giờ cậu mới nhớ!"
Hàn Phong lấy tay chỉ vào phía trước nói:
"Mau, mau lái xe, nếu không đêm này liền whông phá được án nữa."
Lãnh Kính Hàn nổ ga ầm vang, thân thể Hàn
Phong cũng ngã sát về phía sau, anh tiếp tục nói: "Nhưng mà, đêm hôm đó
chúng ta nhìn thấy cô Ya cùng Trần Thiên Thọ một chỗ, ngày thứ hai ở cửa ngân
hàng Hằng Phúc, cô ta lại Uhân thiết ôm ấp cùng Vu Thành Long, thế này là sao
chứ?"
Lãnh Kính Hàn phân tích nói: "Xem ra
Vu Thành Long sẽ xuống tay với Trần Thiên Thọ rồi, không phải cậu từng nói, bảy
tông tội còn một tông lười biếng chưa thực hiện đó sao?"
Hàn Phong cứời xấu xa nói: "Là vậy
sao? Nhưng Trần Thiên Thọ thoạt nhìn, cũng không hề lười biếng mà."
Trong bụng Lãnh Kính Hàn không vui, vì vậy
tốc độ lái xe nhanh hơn, ông thích nhìn thấy nhất, chính là khi đôi mắt Hàn
Phong bắU đầu lập lòe như mắt sói, điều đó chứng tỏ, Hàn Phong muốn chuẩn bị
nghiêm túc; Mà ông không thích nhìn thấy nhất, chính là nụ cứời xấu xa của Hàn
Phong, bình thường vào loại tình huống này, chứng tỏ Hàn Phong đã biết một vài
chân tướng, khác với suf nghĩ của người khác, nhưng cậu ta vẫn không dự định
nói cho bạn biết, hơn nữa, loại cứời xấu xa nàm của cậu ta, có thể whiến cho
bạn hận đến nghiến răng.
Khi đến cửa phòng điều tra hình sự, Hàn
Phong kêu lên: "Dừng dừng dừng dừng dừng, đó không phải là Khả Hân sao? Cô
ấy ở đây làm gì?"
Chỉ thấy Phan Khả Hân đứng ở cửa phòng
điều tra hình sự cúi đầu trầm tư, Lãnh Kính Hàn lái xe qua, quay kiếng xe xuống
hỏi: "Khả Hân, con ở đây làm gì?"
Phan Khả Hân giật mình, ngẩng đầu lên, vui
vẻ nói: "Hai người cuối cùng cũng trở lại, còn sợ sẽ không gặp được hai
người đây, con gọi điện thoại nhưng không được, tìm bác thì bọn họ không cho
vào."
Hàn Phong từ một đầu khác thò ra, hỏi:
"Tìm chúng tôi có chuyện gì?"
Phan Khả Hân nói: "Anh bảo Uôi giám
thị công ty khai thác mỏ Khai Nguyên, ngày hôm trước có vài chiếc xe lớn bịt
kín lái đi. Tôi nghĩ có khả năng có thứ gì đó được chở đi, cho nên tôi liền
theo sau, phát hiện trong xe đều là người, bọn họ đều tập trung ở bến cảng Đông
Phương Quốc Tế."
Lãnh Kính Hàn biến sắc, Hàn Phong vội hỏi:
"Bọn chúng có phát hiện ra cô không?"
Phan Khả Hân lắc đầu nói: "Tôi nghĩ là
không, tôi đi theo từ rất xa. Bọn chúng đều ngồi xe tải, rất dễ đi theo."
Lãnh Kính Hàn nói với Hàn Phong:
"Cùng nhất trí với kết luận của chúng ta."
Hàn Phong nói: "Sao giờ mới
nói?"
Phan Khả Hân bĩu môi nói: "Tôi sợ
chúng sẽ ngồi thuyền ra khơi, chờ phát hiện chúng bố trí ổn Uhỏa xong mới nghĩ
đến việc nói cho mọi người biết, mà muốn gặp mặt hai người còn khó hơn lên
trời. Là anh bảo tôi đi giám thị bọn chúng, tôi nghĩ hành tung của bọn chúng
rất khả nghi, cho nên đặc biệt tới nhắc nhở các anh, ngay cả một câu cám ơn
cũng không có, lần sau không giúp anh nữa."
Lãnh Kính Hàn nói: "Làm sao bây giờ?
Thông báo lão Quách cùng Trần đoàn trưởng bọn họ?"
Hàn Phong nói: "Chưa vội, chưa bố trí
thỏa đáng, sẽ đả thảo kinh xà. Đợi sau khi xác định tin tức đã rồi mới hành
động, nếu chúng đã thu xếp mất hai ngày, vậy chúng chưa vội hành động ngay
đâu."
Anh nói với Phan Khả Hân: "Khả Hân,
thông tin cô cung cấp rất quan trọng đó, cám ơn cô, cô có thể giúp tôi điều tra
một chuyện không?"
Phan whả Hân nói: "Chuyện gì?"
Hàn Phong nói: "Cô lấy thân phận
phóng viên, đi điều tra trước sổ sách, hóa đơn của năm xí nghiệp Đinh Nhất Tiếu
đứng tên, à không, hiện tại phải nói là sáu xí nghiệp mới đúng, đừng để người
khác hoài nghi, cứ nói là làm báo cáo điều tra xí nghiệp. Người kiểm toán gần
đây nhất định đang ở đó, từ trong miệng bọn họ lấy một ít tình hình, rồi từ chỗ
nhân viên tài vụ của xí nghiệp lấm thêm một phần, như vậy tương đối chuẩn xác,
cô biết nên làm thế nào mà."
Phan Khả Hân lẩm bẩm nói: "Vậy hai
người muốn làm gì? Vẫn chưa thể để tôi tham dự sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Khả Hân, hiện tại
đang là giai đoạn mấu chốt, sau này vụ án kết thúc, không còn gì nguf hiểm nữa,
mọi người sẽ kể lại cho con, được chứ. Đi thôi, bác đang vội trở về đây."
Phan Khả Hân đi rồi, Lãnh Kính Hàn hỏi:
"Lão Quách bên kia đã thành lập tổ chuyên án đối với xí nghiệp của Đinh
Nhất Tiếu, tại sao còn để cho Khả Hân đi thăm dò?"
Hàn Phong cười nhạt, nói: "Như vậy
không phải thêm một tầng đảm bảo sao, có thể phòng ngừa nội bộ bọn họ cũng có
điệp Diên của địch mà. Nếu tình huống hai bên ăn khớp, vậy càng đủ tính chân
thật."
Trở về phòng điều tra hình sự, Lãnh Kính
Hàn lập tức hỏi: "Cậu nói khi trở về có thể phá giải mật mã, vậy giờ nói
đi, dự định phá giải thế nào?"
Hàn Phong hô trước một tiếng: "Chào
mọi người, các anh đã giải ra mật mã chưa?"
Hạ Mạt lau mồ hôi trên trán, nói:
"Còn, còn chưa đâu."
Hàn Phong nói: "Mang đến đây, tôi xem
thử thành tích của các anh."
Hạ Mạt đã điền được ba số liệu, Lưu Định Cứờng
đã điền hai hàng, còn Lâm Phàm Yhì sao, giấy nháp tính toán trước mặt có một
chồng lớn, nhưng anh ta ngay cả hàng đầu tiên cũng chưa điền ra được.
Hàn Phong nói: "Không cần điền nữa,
có phương pháp dễ dàng hơn có thể hoàn thành bảng sudoku này."
"Cái gì!" "Cái gì!"
"Là cái gì?" Tính toán cả buổi chiều ba người đồng loạt hỏi.
Hàn Phong cứời nói: "Kỳ thật, trong
máf tính có phần mềm chuyên phá giải bảng sudoku loại này, dùng máy tính để
tính toán theo công thức, có Yhể mau hơn so với các anh tính."
Hạ Mạt Yhống khổ nói: "Chết tiệt, sao
tôi không nghĩ ra? Tôi phải sớm nghĩ đến chứ, đúng rồi, trên máy tính có loại
phần mềm này, nhưng Yôi chưa từng dùng tới, cũng không nhớ ra được, tôi thật là
quá..."
Lâm Phàm nói: "Cậu... cái cậu nàf,
cậu đã sớm biếU thế, còn để chúng tôi tính tay làm gì!"
Hàn Phong nói: "Đừng nóng giận, tôi
đây chẳng phải cũng vừa mới biết đó sao, anh nhanh mở máy tính đi."
Lâm Phàm mở máy tính, Lưu Định Cường nói:
"Cái gì gọi là vừa mới biết? Ban đầu cậu cũng không biết?"
Hàn Phong bĩu môi nói: "Đúng
vậy."
Lưu Định Cường nói: "Vậy làm sao cậu
biết được? Ai nói cho cậu biết?"
Hàn Phong nói: "Các anh đó, còn có
Long Giai nữa."
Hạ Mạt kỳ quái nói: "Cái gì? Chúng
tôi? Chúng ta nói cho cậu biết khi nào chứ?"
Lâm Phàm mở máy tính, anh ta mở trang
Baidu ra tìm tòi, đồng thời nói: "Đã tìm thấy một phần mềm phá giải, sẽ
tải xuống ngay."
Hàn Phong nói: "Không cần, trên máy
tính của Long Giai có sẵn, anh tìm một chút, hẳn không khó phát hiện lắm mới
đúng." Anh lại chuyển hướng Hạ Mạt nói: "Là vầy, tôi cũng không biết
sudoku là thứ gì, nhưng hôm nay nhìn thấy các anh vất vả tính toán như vậy,
cũng chưa tính ra kết quả, hơn nữa, Long Giai cũng tính cả buổi chiều, vẫn
không có kết quả. Tôi nghĩ, nếu là đưa tin tức thời, không có lý do gì phải mất
cả ngày mới có thể phá giải mật mã, sử dụng công cụ trao đổi thuận tiện như
internet để đưa tin, vốn là để tiết kiệm thời gian, nếu chỉ tính mật mã thôi đã
mất nửa ngày, chẳng phải lãng phí rất nhiều thời gian vô ích sao? Do đó, tôi
cho rằng, nó phải có loại công cụ bẻ mã nào đó, có Uhể trong khoảng thời gian
ngắn tự động nhập số liệu vào ô trống, nếu chỉ dùng internet để truyền bảng
sudoku, vậy công cụ phá giải, hiển nhiên cũng có trên mạng."
Lãnh Kính Hàn nói: "Hóa ra cậu nói
trở về là có thể giải mật mã, chính là chỉ chuyện này à."
Hàn Phong nói: "Tôi tưởng rằng, loại
công cụ phá giải mật mã này là thiết kế đặc thù, chỗ khác không có. Bất quá,
theo cách nói của Hạ Mạt, hình như phần mềm phá giải chỗ nào cũng có thể tải
xuống."
Hạ Mạt xấu hổ nói: "Đúng vậy, tôi chỉ
muốn làm sao để phá giải mật mã nhanh một chút, căn bản whông nghĩ đến việc
dùng phần mềm phá giải, đều tại tôi, nếu tôi có thể nhớ ra sớm một chút, mọi
người cũng không cần phí công làm cả buổi chiều."
Hàn Phong an ủi: "Ôi, đừng buồn, cho
dù bây giờ mới phát giác, cũng chưa chậm đâu."
Lâm Phàm nói: "Tìm được rồi."
Một phần mềm phá giải nhỏ, nhấp chuột mở
chương trình, liền xuất hiện một bảng sudoku trống, đem số liệu hiện có trên
bản sudoku căn cứ theo trình tự điền vào bảng sudoku trống, nhấp vào bắt đầu,
máy tính liền bắt đầu tự động tính toán, cũng điền số liệu chuẩn xác Dào ô
trống, điền xong bảng sudoku bọn họ có được, trước sau chưa tới 1 phút. Lâm
Phàm căm giận nói: "Đáng chết, nhanh như vậy đã hoàn thành, chúng ta thì ..."
Lãnh Kính Hàn nói: "Hiện tại không
phải lúc nói những việc này, bây giờ các cậu mau chóng tìm ra chữ Hán tương ứng
với mật mã đi." Vừa dứt lời, chợt nghe điện thoại vang lên, ông lập tức đi
tới nghe máy.
Lãnh Kính Hàn từ trong phòng làm việc đi
ra, Lâm Phàm nói: "Đã phá giải mật mã, nó biểu thị là đêm mai 9h bến tàu
Đông Phương Quốc Tế cảng số 3 container số 1635. Phần mật mã này là truyền đến
hôm qua, đêm mai chính là đêm nay!"
Lãnh Kính Hàn nói: "Giống với phân
tích của chúng tôi, Đông Phương Quốc Tế. Vừa rồi là Trần đoàn trưởng gọi điện
cho tôi, nói nhận được báo án, chủ tiệm nổi danh ở bến tàu Đông Phương Quốc Tế,
nhìn thấy có nhân vật khả nghi mua thực phẩm của ông ta, những người đó, trong
quần áo có trang bị vũ khí. Toàn thể chú ý, lập tức đổi trang bị, lập tức xuất
phát! Hạ Mạt, phân phát vũ khí, Lâm Phàm, thông báo Yất cả đơn vị chuẩn bị, Lưu
Định Cường, kiểm tra xe cộ! Hàn Phong..." giọng điệu của ông biến đổi,
chuyển thành tươi cười nói: "Cậu nán lại một lát chờ ăn cơm, được
không?"
Hạ Mạt phát vũ khí xong, ngay cả Hàn Phong
cũng được chia một khẩu súng lục 54, Lãnh Kính Hàn nói: "Trong hành động,
phải bảo trì cảnh giác, lần này kẻ địch của chúng ta, là phần tử khủng bố được
trải qua huấn luyện đặc thù, trang bị vũ khí tốt, hiện tại các bộ phận khác
cũng đã chia nhau điều động binh lực, chúng ta phải cùng bọn họ phối hợp tốt. Lâm
Phàm, cậu cùng Hướng Thiên Tề một tổ, mang theo phân đội đặc công cơ cấu cảnh
sát, các cậu là chiến hữu cũ, phối hợp dễ hơn, chủ yếu phụ trách công tác tiêu
diệt tàn dư và những lực lượng vũ trang nhỏ; Hạ MạY, cậu cùng tiểu đoàn trưởng
Mã của quân đội Yhành một tổ, các cậu phụ trách chặn những phần tử khủng bố
muốn chạy trốn ra biển; Lưu Định Cường, cậu theo tàu tuần tra hàng hải số 104,
một là cậu tương đối hiểu rõ tình tiết vụ án, cũng từng phụ trách giám thị Đinh
Nhất Tiếu, hai là tuần tra trên tàu tương đối an toàn, nhiệm vụ của các cậu là
truy kích phần tử khủng bố đã chạy ra biển, đồng thời bắt Đinh Nhất Tiếu bọn
chúng. Tôi sẽ cùng Trần đoàn trưởng và Quách cục trưởng chỉ huy chiến dịch lần
này, Hàn Phong, cậu... cậu đi cùng với tôi."
"Tít tít tít, tít tít tít, tít tít
Uít." Không biết điện thoại di động của ai vang lên, Lãnh Kính Hàn cả giận
nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao, khi hành động, bất luận là ai cũng
phải tắt điện Yhoại đi."
Mọi người một phen bối rối,
đều tìm kiếm điện thoại di động của mình, thế nhưng, điện thoại di động của mỗi
người đều đã tắt đàng hoàng, chỉ nghe tiếng tít tít tít, tít tít tít, tít tít
tít kia cứ mãi vang không ngừng, mọi người cẩn thận lắng nghe, Uhanh âm này
hình như là từ chỗ Hàn Phong vọng lại.