Hàn Phong lúc này mới bừng tỉnh, vỗ vỗ
khắp nơi trên người, quả thật mò được một thứ cứng rắn, anh lấy điện thoại di
động ra.
Mọi người nhất thời há hốc mồm, tên Hàn
Phong này, ngay cả quần áo mặc cũng không có, vậy mà có điện thoại di động, hơn
nữa còn là điện thoại di động Samsung đời mới nhất, hóa ra, là điện thoại di
động của Khải Kim Vận mà Hàn Phong thuận tay cầm lấy vang lên.
Hàn Phong thấy mọi người đều dùng ánh mắt
hầm hầm nhìn mình, anh cười phất tay rồi chào nói: "Hi." Bắt đầu nghe
điện thoại, chỉ thấy anh đáp: "Ồ, đã tìm được rồi sao? Tốt, tạm thời cứ để
lại ở chỗ tôi đi, ngày mai tôi về lấy. Đúng vậy, hiện giờ không có thời gian,
sắp phải hành động rồi. Tốt, cứ như vậy, bye bye."
Lãnh Kính Hàn hỏi: "Xảy ra chuyện gì?
Điện thoại ở đâu ra đấy?"
Hàn Phong điềm nhiên như không nói:
"Của một người bạn, khi tôi đến Thượng Hải, bảo anh ta giúp tôi điều tra
một vài tư liệu, tôi vẫn chưa thể chắc chắn, có phải vụ án này do Vu Thành Long
làm hay không. Người bạn Thượng Hải kia nói, hình như không phải Vu Thành Long
làm, mặc kệ thế nào, tôi phải trở về xem chứng cứ mới biết được. Tốt lắm, bây
giờ bắt Đinh Nhất Tiếu quan trọng hơn, Vu Thành Long cách chúng ta quá
xa."
Lãnh Kính Hàn ra lệnh một tiếng:
"Xuất phát!"
Hàn Phong là người cuối cùng ra khỏi cửa
tòa nhà văn phòng, anh ngửa đầu nhìn trời, chỉ thấy hào quang đầy trời, đỏ rực
như lửa đốt, anh lẩm bẩm nói: "Trời vẫn chưa tối hẳn mà, chẳng lẽ phải
khai chiến ngay sao?"
Còi xe cảnh sát vang lên khắp nơi trong
thành phố, cửa hàng thương gia tựa hồ cũng biết có đại sự sắp phát sinh, trời
còn chưa tối hẳn đã sớm đóng cửa tiệm. Lâm Phàm ngồi ở ghế sau, lẩm bẩm nói:
"Ngay cả cửa hàng cũng đóng cửa toàn bộ rồi."
Hàn Phong nói: "Xe bọc thép cũng chạy
trên phố rồi, muốn giấu giếm cũng giấu giếm không được đâu."
Đi tới ngã tư đường, điện thoại di động
của Hàn Phong lại vang lên, anh sau khi nghe điện thoại xong, hỏi: "Có
phải chốt kiểm tra các giao lộ đều đã rút lui không?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Ừ, đúng vậy, bọn
họ đều đi tăng viện cho bến tàu Đông Phương Quốc Tế rồi, nếu đã biết chúng muốn
ra khơi ở đó, cũng không cần tiếp tục bố trí chốt kiểm tra nữa chứ?"
Hàn Phong nói: "Biết là thế, nhưng
tốt nhất đừng điều tất cả binh lực đến Đông Phương Quốc Tế."
Lãnh Kính Hàn nói: "Sao? Chẳng lẽ còn
có chỗ nào không đúng?"
Hàn Phong nói: "Đúng vậy, bọn chúng
có thể sẽ không rời bến ở cảng Đông Phương Quốc Tế. Mà là chỗ nào khác
đấy."
Lâm Phàm cả kinh, nói: "Không thể
nào? Chỗ chúng ta đã không còn nội gián nữa, mà bọn chúng trong lúc vô tình cũng
đã tiết lộ hành tung, hẳn phải ở ngay bến tàu Đông Phương Quốc Tế mới đúng, hơn
nữa, chúng tôi đã thông báo cảnh sát phong kín đường ra của bến tàu, cho dù
muốn di chuyển bọn chúng cũng không có cơ hội nữa?"
Hàn Phong nói: "Ngay từ đầu, đã không
phải ở bến tàu Đông Phương Quốc Tế rồi."
"Cái gì!" Lãnh Kính Hàn cả kinh,
hỏi: "Vậy thì ở đâu?"
Hàn Phong lấy di động ra, đặt bên tai,
nghe trong chốc lát, nói: "Theo dõi được rồi, ở đường Vũ An, là đường
thông đến bến tàu sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đúng... là bến
tàu Tân Hải, bến tàu container tối tân lớn nhất thành phố H, năm ngoái mới thi
công xong. Chúng sẽ đến đó?"
Hàn Phong nói: "Không sai, chúng ta
chuyển hướng thôi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy, bố trí của
chúng ta thì sao đây? Bố trí lại lần nữa đã không còn kịp rồi."
Hàn Phong nói: "Tiếp tục hướng tới
bến tàu Đông Phương Quốc Tế đi, tôi nghĩ, bọn chúng thiết kế bẫy rập ở đó, tựa
như khi chúng ta ở công ty kiến trúc Khai Nguyên vậy, thông báo mọi người cẩn
thận một chút là được. Thế lực khủng bố có vũ trang cuối cùng, hẳn là đều tập
trung ở Đông Phương Quốc Tế, mà Đinh Nhất Tiếu, nhất định đang ở bến tàu Tân
Hải! Để không gây hoài nghi, cứ cho mọi người tiếp tục ấn theo kế hoạch cũ mà
tiếp tục, còn ba người chúng ta đến bến tàu Tân Hải là đủ rồi."
Lâm Phàm nói: "Làm sao cậu biết bọn
chúng sẽ đến bến tàu Tân Hải?"
Hàn Phong nói: "Tới rồi sẽ
biết."
Lãnh Kính Hàn nói: "Ba người chúng ta
thì quá yếu, bảo Hướng Thiên Tề phái một phân đội nhỏ đến bến tàu Tân Hải cùng
chúng ta hội hợp đi."
Hàn Phong bổ sung: "Còn nữa, chúng ta
bên này triển khai hành động, thành phố T bên kia khẳng định sẽ biết, bảo cục
trưởng Trần của thành phố T phối hợp, câu lưu Giang Vĩnh Đào, Vu Thành Long,
ngày mai chúng ta sẽ chạy sang đó."
Lãnh Kính Hàn nói: "Vì lý do gì
chứ?"
Hàn Phong nhịn không được nói: "Tùy
tiện chọn trước một tội danh, cứ nói bị tố cáo nuốt công quỹ riêng. Tóm lại
không thể để bọn chúng chạy mất."
Phía trước là ngã tư đường, Lãnh Kính Hàn
đánh vô lăng qua, xe hướng về phía kia chạy tới. Rất nhanh điện thoại di động
lại vang lên, Lãnh Kính Hàn đưa điện thoại di động cho Lâm Phàm, Lưu Định Cường
nói: "Lãnh trưởng phòng, các anh chạy đi đâu rồi?"
Lâm Phàm nói: "Các cậu tiếp tục lái
về hướng đó, chúng tôi đi đường khác, hết thảy tiến hành theo kế hoạch, rõ
chưa."
Lâm Phàm lại gọi điện thoại cho Hướng
Thiên Tề, nói bọn họ cẩn thận một chút, đồng thời phái một phân đội nhỏ đi
trước đến bến tàu Tân Hải. Lãnh Kính Hàn nói số cho Lâm Phàm, bảo Lâm Phàm bấm
gọi cho Trần cục trưởng cục cảnh sát thành phố T, ông tự mình nói với Trần Dũng
Quân, hướng Trần Dũng Quân giải thích rõ tính nghiêm trọng của sự việc. Sau khi
gác máy, Lãnh Kính Hàn thở phào một tiếng, nói: "Anh ta đã đáp ứng rồi,
cũng sẽ lập tức hành động, tôi nói nha, kế hoạch của cậu có thể công khai sớm
một chút được không, đến lúc này mới chịu nói." Hàn Phong nói: "Tôi
tự có đạo lý của tôi."
Lái đến cầu vượt ba vòng, Hàn Phong nói
với Lâm Phàm: "Anh xem!"
Lâm Phàm vừa nhìn lên cầu, không có tình
huống gì khả nghi, Hàn Phong nói: "Trước chiếc Jetta màu đen."
Lâm Phàm nói: "Là chiếc BMW màu trắng
à?"
Hàn Phong nói: "Đinh Nhất Tiếu ở bên
trong."
Lâm Phàm kinh ngạc nói: "Làm sao cậu
biết."
Hàn Phong nói: "Đuổi theo xem thử
chẳng phải sẽ biết ngay sao."
Lãnh Kính Hàn nói: "Ngồi vững, chúng
ta đuổi theo."
Lãnh Kính Hàn nhấn ga, xe Jeep Bắc Kinh
mạnh mẽ phóng theo.
Xe phía trước cũng không để ý, chỉ dùng
tốc độ bình thường mà lái, bất quá dù sao cách nhau khá xa, sau khi đuổi theo
qua con phố, mới từ xa xa nhìn thấy bóng lưng của chiếc Jetta đen. Lâm Phàm
nói: "Chiếc Jetta đen kia vẫn theo phía sau, kẻ ngồi bên trong có liên hệ
thế nào với gã? Có phải là thủ hạ của chúng không?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Không đâu, cách
nhau quá xa, hình như cũng đang theo dõi. Chúng ta tới đó nhìn xem."
Hai xe đã gần nhau, Lãnh Kính Hàn lái xe
song song với chiếc Jetta nọ, Lâm Phàm lúc này mới thấy rõ, ngồi trong Jetta
không phải ai khác, chính là Lý Hưởng. Lâm Phàm lúc này mới tỉnh ngộ nói:
"Ồ, khó trách, nguyên lai là Lý Hưởng thông báo cho cậu." Anh ta suy
nghĩ một chút, lại hỏi: "Lý Hưởng làm sao biết Đinh Nhất Tiếu ở trong
xe?"
Lý Hưởng làm động tác chào hỏi với bọn họ,
thả chậm tốc độ xe, tụt lại phía sau, như vậy mới không dễ gây hoài nghi. Hàn
Phong nói: "Từ khu mỏ đến bến tàu, bất kể anh đến bến tàu nào, nhất định
phải qua cầu lớn Lệ Giang, hơn nữa, cũng phải qua trạm thu phí đường cao tốc.
Tôi bảo Lý Hưởng canh giữ ở đó, xem máy quay theo dõi, Đinh Nhất Tiếu nhất định
sẽ xuất hiện, quả nhiên thực sự bắt được."
Lâm Phàm nói: "Không đúng nha, kết
luận các cậu phân tích ra được không phải Đinh Nhất Tiếu một đường hướng nam,
chạy về phía gần sông đổ ra biển sao? Vậy gã đã sớm thông qua cầu lớn Lệ Giang
mà?"
Hàn Phong nói: "Đó căn bản là thủ
thuật che mắt, cảnh sát thông qua điện thoại di động của Đinh Nhất Tiếu phát ra
tín hiệu để phán đoán vị trí của Đinh Nhất Tiếu, điện thoại di động là của Đinh
Nhất Tiếu, nhưng điện thoại di động có phải trong tay Đinh Nhất Tiếu hay không?
Gã hoàn toàn có thể giao điện thoại di động cho tên còn lại, tạo ra dấu hiệu
giả rằng gã muốn thông qua du thuyền quanh thành phố đến bến tàu. Về phần dấu
tay, có thể dùng lớp màng mô phỏng dấu tay mà, xem 007 chưa? Đạo cụ đặc công
trong đó thường dùng đấy. Tôi bây giờ chỉ còn chưa biết, tại sao gã chỉ để lại
dấu tay của một người, mà không để lại dấu tay của A Bát."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nhìn xem, bọn
chúng đã lái vào."
Chiếc xe BMW phía trước lái thẳng vào bến
tàu, bến tàu Tân Hải vừa mở không lâu, vận chuyển hàng hóa cũng không phát
triển mạnh lắm, hiện tại cũng hiếm thấy bóng người. Lãnh trưởng phòng ba người
xuống xe, cũng gọi Lý Hưởng dừng xe ở phía sau, bốn người xuyên qua giữa những
hàng container, xe BMW phía trước ngừng lại, đồng thời có ba, bốn người đến đón
xe.
Đinh Nhất Tiếu từ trong xe bước ra, áo
phông màu đen bao lấy cơ thể, ngay sau đó, A Bát cũng bước ra, mặc áo sơ mi cộc
vải carô. Bốn người đàn ông vạm vỡ tới đón xe, đều cẩn thận đưa tay đặt bên
hông, xem chừng đều mang theo vũ khí, xa xa còn có ba người, đang chạy đến bên
này. Lãnh Kính Hàn nói: "Bọn chúng đông hơn so với chúng ta, chờ phân đội
nhỏ đến trước rồi tính."
Hàn Phong nhìn quanh bốn phía, nói:
"Tại sao không có ai hết?"
Lâm Phàm nói: "Bến tàu này vừa mới
bắt đầu buôn bán không lâu, hiện tại lúc này, thuyền đều cập bến, công nhân
không làm việc, cũng đều tan tầm cả."
Một trận gió biển thổi đến, Hàn Phong rùng
mình một cái, Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu đừng làm ẩu, bến tàu này rất lớn,
một khi bọn chúng chạy tản ra, ai cũng bắt không được."
Lý Hưởng và Lâm Phàm đền nhìn Lãnh Kính
Hàn, trong lòng kỳ quái, Lãnh trưởng phòng đang nói chuyện với ai vậy? Là Hàn
Phong sao? Anh chàng gầy nhom nhìn qua yếu ớt, cả ngày chỉ biết ngủ này, chẳng
lẽ cậu ta rất lợi hại sao?
Hàn Phong sờ sờ mũi, chun chun mũi nói:
"Tôi chỉ có chút lạnh, anh khẩn trương cái gì, tôi cũng đâu có súng."
Chỉ thấy hai gã thủ hạ lái xe đi, Đinh
Nhất Tiếu cùng năm tên thủ hạ còn lại nhìn quanh bốn phía, hướng về phía ngoài
đi đến. Lãnh Kính Hàn cẩn thận theo phía sau chúng. Hàn Phung đi thụt lùi, nhìn
lên điểm cao bốn phía, nói: "Thật là tự tin đấy, ngay cả tuần tra cũng
không thu xếp."
Lâm Phàm nói: "Nếu thu xếp lính gác,
sẽ bị phát hiện đúng không?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Chớ có lên
tiếng."
Chỉ thấy Đinh Nhất Tiếu cùng A Bát chia
làm hai nhánh, Đinh Nhất Tiếu mang theo vài người chạy về phía du thuyền tư
nhân đỗ ở bến tàu, A Bát lại hướng về một khu container đi đến. Lãnh Kính Hàn
nói: "Chia làm hai tổ, Lý Hưởng cùng Lâm Phàm đến giám sát A Bát. Hàn
Phong, đi theo sau tôi."
Hàn Phong nhún nhún vai, làm một động tác
"Chúc may mắn" với hai người Lý Hưởng, hai đội tách ra hành động.
Lãnh Kính Hàn và Hàn Phong cách đám người
Đinh Nhất Tiếu càng ngày càng gần, bọn họ nhìn thấy, Đinh Nhất Tiếu đang cười
nói cùng một gã thủ hạ bàn bạc gì đó, Hàn Phong nói: "Nhất Định đang cười
cảnh sát các anh vô năng."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nhỏ giọng chút,
cậu sợ bọn chúng không biết chúng ta ở đây hả?"
Hàn Phong nói: "Bọn chúng sắp lên du
thuyền rồi, làm sao bây giờ?"
Lãnh Kính Hàn nhìn lối vào bến tàu, nói:
"Phân đội nhỏ sao còn chưa tới?"
Thình lình, trong gió truyền đến tiếng còi
xe cảnh sát "Ò e", chỉ thấy Đinh Nhất Tiếu biến sắc, mấy tên thủ hạ
kia cũng bắt đầu lo lắng, Lãnh Kính Hàn lập tức nhảy ra, hai tay cầm súng, ngồi
xổm trung bình tấn đàng hoàng, hướng lên trời nổ trước một súng, sau đó lớn
tiếng nói: "Không được nhúc nhích, các ngươi đã bị bao vây, giơ tay
lên!"
Tuy nhiên, mấy tên kia cứ nhiên dùng tốc
độ như bay chui vào du thuyền, cũng bắt đầu khởi động, Lãnh Kính Hàn thậm chí
còn không kịp nổ súng.
Lãnh Kính Hàn hô lên: "Đuổi
theo," Đã thấy chân phải Hàn Phong đặt lên chân trái của mình, tay trái
nặn thành đấm chống lên trán mình, bày ra một tư thế rất ngầu.
Lãnh Kính Hàn hổn hển nói: "Cậu làm
cái gì vậy?"
Hàn Phong bắt chước động tác vừa rồi của
Lãnh Kính Hàn, ngồi xổm thành thế trung bình tấn, hai tay làm thành tư thế dùng
súng, nói: "Vậy anh đang làm cái gì đấy? Anh trực tiếp nổ súng không phải
thanh toán được rồi sao, anh bày ra tư thế chuyên nghiệp như vậy làm cái gì,
tưởng tôi chưa từng thấy tư thế cảnh sát cầm súng, khoe khoang với tôi
sao?"
Lãnh Kính Hàn dậm chân một cái nói:
"Còn nói như vậy làm cái gì, mau cùng lên."
Hàn Phong đi theo Lãnh Kính Hàn nhảy vào
một xuồng phao, ca-nô này cứ nhiên còn cắm chìa khóa, Lãnh Kính Hàn khởi động
mô tơ, hướng về biển đuổi theo. Lãnh Kính Hàn nói: "Mau, liên lạc với bộ
phận hàng hải, nhất định phải ngăn chặn bọn chúng." Đồng thời nói cho Hàn
Phong mã số.
Hàn Phong sau khi đã liên lạc với bộ phận
hàng hải, nói: "Bọn họ đã phái ra ba chiếc thuyền tra kích và hai chiếc
tuần tra, đang chạy về hướng này, cùng tiến hành phương thức phong tỏa mạng
lưới, bất quá ..."
Lãnh Kính Hàn nói: "Bất quá cái
gì?"
Ca-nô lướt ra ngoài khơi, lưu lại vệt sóng
trắng xóa, Hàn Phong đón bọt sóng, suy tư nói: "Tại sao ca-nô này lại vừa
vặn không bị khóa chứ?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đây hẳn là chuẩn
bị cho đám người A Bát chăng? Hai chiếc thuyền kề sát nhau mà."
Bọn Đinh Nhất Tiêu ngồi chính là du thuyền
lớn, khi khởi động tương đối chậm, nhưng một khi khởi động, mã lực so với ca-nô
của hai người Hàn Phong hơn hẳn. Mắt thấy cách du thuyền lớn chỉ còn cự lý bảy
tám thước, lại bị du thuyền lớn chậm rãi tạo khoảng cách, Hàn Phong từ bên hông
Lãnh Kính Hàn rút sút nã vài phát, cũng không hiệu quả bao nhiêu. Không lâu
sau, hai chiếc thuyền đã rượt đuổi ra ngoài hơn 10 hải lý, bến tàu đã sớm xa
không thấy bóng, mà sắc trời, cũng dần dần lui vào hắc ám.
Lãnh Kính Hàn lo lắng nói: "Bọn chúng
đã cách chúng ta càng ngày càng xa. Tại sao chưa thấy đội tuần tra đâu? Đội
chống buôn lậu cũng không nhìn thấy, bọn họ đi đâu rồi!"
Hàn Phong nói: "Hình như đã tiến vào
vùng biển quốc tế rồi chăng?"
"Cái gì!" Lãnh Kính Hàn thét một
tiếng kinh hãi.
Hàn Phong nói: "Căn cứ công pháp quốc
tế, vùng duyên hải này là tuyến chuẩn, hướng ra phía ngoài 12 hải lý là vùng
biển quốc gia, chúng ta hiện tại đã ở vùng biển quốc tế rồi."
Lãnh Kính Hàn chợt nói: "Nhìn xem, đó
là gì ..."
Hàn Phong ngước mắt nhìn lên, xa xa trong
bóng tối nơi biển và trời giao nhau, xuất hiện ngọn đèn lóe ra, màu đen che phủ
không được hình dáng cực lớn của nó, một món đồ kềnh càng xuất hiện trên đường
chân trời, dần dần rõ ràng hẳn lên. Hàn Phong nói: "Là một tàu chở hàng
viễn dương, có lẽ là tàu chở dầu, hẳn là có thể chứa trên vạn tấn, bọn chúng
tới đón Đinh Nhất Tiếu đấy."
Lãnh Kính Hàn nổi khùng nói: "Cho dù
có phải đuổi lên tận thuyền, cũng phải bắt gã xuống."
Hàn Phong nói: "Không dễ dàng vậy
đâu, anh không có quyền hạn này."
Đang nói, ca-nô "xịch xịch xịch"
vang lên vài tiếng, ngừng lại, Hàn Phong cùng Lãnh Kính Hàn hướng bốn phía thân
thuyền nhìn xem, Hàn Phong nói: "Xảy ra chuyện gì? Anh đậu thuyền lại chỗ
này làm gì?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi cũng đâu
biết, tự nó ngừng." Ông vừa nhìn đồng hồ đo, hét lớn: "Đáng chết, hết
xăng rồi."
"A!" Lần này Hàn Phong cũng kinh
hô lên, ca-nô của bọn họ, đang đậu giữa biển cả trước không dính trời, sau
không chấm đất, bốn phía tất cả đều là biển đen mênh mông, mắt thấy du thuyền
của Đinh Nhất Tiếu hướng tàu thủy xa xa tiến đến, bọn họ lại bất lực.
Hàn Phong cười nói: "Tôi tự hỏi con
thuyền này đậu bên cạnh bọn chúng, rồi lại không có khóa, khẳng định có vấn đề
mà. Nếu A Bát muốn lên thuyền, khẳng định sẽ lên cùng con thuyền kia. Bọn chúng
cố ý đem một con thuyền giả như đầy xăng đậu bên cạnh, để người đuổi bắt bọn
chúng bị tưởng nhầm rằng vừa vặn có cơ hội, trên thực tế là vừa vặn bị lừa! Nếu
muốn nói tiếp nữa, tôi sẽ nói ngay bên cạnh thuyền nhỏ trang bị bom, anh cố di
chuyển thuyền thì sẽ nổ mạnh!"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đừng có gấp, bộ
phận hàng hải sẽ phái thuyền tới đón chúng ta. Bọn họ đã hướng bên này chạy đến
rồi."
Hàn Phong khoanh tay nói: "Tôi đương
nhiên không nóng nảy, vụ án này phá được hay không, đều không liên quan gì đến
tôi. Nhưng tôi lo lắng là đường bờ biển này dài như vậy, chúng ta làm sao biết
được chúng ta đang ở đâu? Bọn họ lại đi đâu tìm chúng ta?"
Lãnh Kính Hàn lắc lư điện thoại di động,
nói: "Chung quy đều có biện pháp cả." Lúc này, điện thoại di động của
ông lại vang lên, ông nghe điện thoại, nói: "Là thế à, cũng tốt, cám ơn
anh, lão Trần."
Hàn Phong nói: "Điện thoại của ai?
Thành phố T?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Ừ, lão Trần nói
cho tôi biết, Giang Vĩnh Đào đêm nay không biết đã đi đâu, bọn họ không bắt
được, chỉ bắt được Vu Thành Long."
Hàn Phong híp mắt suy tư nói: "Không
biết đi đâu?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đúng vậy, nhân
viên dân sự bên cạnh hắn cũng không biết hành tung của hắn. Là từ 6h chiều đã
rời khỏi công ty."
Hàn Phong lắc đầu nói: "Bắt được Vu
Thành Long cũng tốt, đi một bước nhìn một bước, chúng ta bây giờ phải tìm biện
pháp để thuyền này di chuyển mới quan trọng."
Mười phút sau, thuyền của bọn Đinh Nhất
Tiếu hình như đã đến gần tàu thủy. Đồng thời, Hàn Phong bọn họ nghe được thanh
âm của thuyền rẽ nước, Lãnh Kính Hàn vui vẻ nói: "Bọn họ đã tìm tới, lần
này chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp chặn đứng tàu thủy kia."
Hàn Phong mặt ủ mày ê nói: "Không
đúng đâu, anh nghe một chút, tiếng động là từ phía trước truyền đến, không phải
phía sau."
Lãnh Kính Hàn vừa nghe, quả nhiên, ông đột
nhiên nói: "Không xong, mau nhảy xuống biển!" Nói xong, bùm một tiếng
nhảy vào trong biển.
Hàn Phong nói: "Lãnh huynh, anh làm
cái gì vậy? Nói không chừng người ta chỉ mời chúng ta lên tàu làm khách
chăng?"
Lãnh Kính Hàn ở dưới biển hét lớn:
"Cái thằng nhóc ngu ngốc này, còn không mau nhảy, nhớ đêm đó ở nhà xưởng
Lương Hưng Thịnh sau khi chúng ta bị nổ, Hạ Mạt từng nói gì không, hải lục
không, chỉ chút nữa thôi chúng ta sẽ bị mô hình thuyền điều khiển từ xa kia nổ
tung. Cậu còn không nhảy xuống thì không kịp nữa đâu."
Hàn Phong cười ha ha, nói: "Nghe
thằng nhóc kia thổi phồng, không có khả năng đâu, khoảng cách xa như vậy, đừng
nói mô hình thuyền điều khiển từ xa có thể chạy đến đây được không, cho dù có
thể tới nơi xa như vậy, cũng không phân biệt được đồ vật gì chứ, mô hình thuyền
thao tác cũng đâu đơn giản như trực thăng, hơn nữa dưới biển muốn nhắm thứ gì
đó, cũng không dễ dàng như nhắm đồ trên mặt đất."
Anh vừa dứt lời, thứ xa xa kia đã ngừng
cách ca-nô bọn họ khoảng 200 yard, nương nhờ ánh trăng, bọn họ nhìn thấy, là
một xuồng phao, nhưng cực kỳ nhỏ, phỏng chừng chỉ khoảng nửa ca-nô, bên trong
không người, đỉnh đầu có một cây ăng ten. Phía trên ăng ten còn có một thứ
giống như loa phóng thanh.