Khi ba người đi xe tới đường Lâm An, nơi
này đã gần đến ngoại ô, bên trái con đường này là nhà cao tầng, bên phải lại là
một loạt nhà trệt, đại đa số nhà cửa đều dán dòng chữ phá dỡ, xem ra là một
tiểu khu phá dỡ xây dựng lại. Quách Tiểu Xuyên chỉ vào một ông bác bên cạnh
nói: "Đây là người báo án, bác Mạc, 7h chiều khi ông đang đi trên đường,
thì phát hiện hai người rất khả nghi, trời nóng mà không biết vô tình hay cố ý
che kín mặt, đội mũ sùm sụp."
Quách Tiểu Xuyên đưa ra bản phác họa, phía
trên vẽ hai người, thân cao không sai biệt lắm, hai người đều tận lực mang mũ
quả dưa thời thượng, chuẩn xác mà nói, đó là mũ đánh golf, cùng kính râm, nhìn
không rõ diện mạo. Người bên phải mang theo một cái vali lớn, người bên trái rõ
ràng tráng kiện hơn, nhưng lại đeo khẩu trang, Quách Tiểu Xuyên nói: "Ông
đã cung cấp một thông tin rất quan trọng, ông nói, hai người kia tới bằng một
chiếc xe rất dễ nhận diện, ông biết đó là Mercedes Benz."
"Ồ." Hàn Phong cầm lấy bức ảnh
nhìn một lần, Quách Tiểu Xuyên nói: "Thông qua chi tiết này, từ hình thể
của người bên trái và diện mạo đặc thù đại khái đến xem, gã có khả năng chính
là Đinh Nhất Tiếu." Hàn Phong đưa bản vẽ cho Lãnh Kính Hàn, nói: "Đến
hiện trường xem sao."
Quách Tiểu Xuyên vừa đi vừa nói: "Bọn
chúng tiến vào căn nhà trệt này lúc 7h, sau đó vẫn mở đèn, bác Mạc ở căn số 5
lầu ba ngay bên cạnh." Hàn Phong ngửa đầu nhìn một chút, lầu ba bên phải,
mà hiện trường hung án bên trong một gian nhà trệt bên trái.
Quách Tiểu Xuyên nói: "Khoảng 11h,
bác Mạc nghe được một tiếng kêu, ông mới đầu không để ý, nhưng khi ông đóng cửa
sổ chuẩn bị ngủ, gió thổi tung bức màn bên này, ông nhìn thấy thi thể, lập tức
báo án, khi đó là 11h15, lúc chúng tôi chạy tới đây là 11h30." Nói xong,
đẩy cánh cửa hiện trường hung án ra: "Các cậu vào đi, tôi và Lãnh trưởng
phòng ở bên ngoài chờ các cậu."
Trong phòng quét dọn vô cùng sạch sẽ, trên
mặt sàn xi măng có dấu vết của chổi quét lưu lại, ngoại trừ một bộ thi thể ra,
cơ hồ không hề lưu lại gì nữa. Một nam một nữ đang khám nghiệm thi thể, nữ
chính là thực tập sinh Lôi Đình Đình, nam Hàn Phong không nhận ra, nhưng người
này ngẩng đầu lên, hướng Lương Định Cường chào hỏi: "Giáo, giáo sư, anh
cũng tự mình đến rồi?"
Hàn Phong phất tay nói: "Hi, Đình
Đình, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lưu Định Cường nói: "Tiểu Ba, có phát
hiện gì?"
Lôi Đình Đình đỏ mặt nói: "Đây, đây
là thầy của em, Chu Tiểu Ba."
Chu Tiểu Ba kia nhìn qua chưa tới 30 tuổi,
mang kính mắt, hình thể tương đối gầy yếu, sắc mặt có chút khô vàng, để chút
râu, nói với Lưu Định Cường: "Phán đoán sơ bộ, chỗ này là hiện trường phát
sinh án đầu tiên, nhưng hung thủ đã quét dọn phòng, hơn nữa đã hủy dung người
bị hại, phỏng chừng là do axit mạnh tạo thành. Vết thương chí mạng là một dao
đâm sau lưng, từ vết thương nhìn xem phỏng chừng hung khí là một loại giống dao
găm, tư thế của người chết cũng khá kỳ quái. Từ độ cứng của thi thể đến xem,
thời gian tử vong khoảng ba giờ trước."
"Ba giờ trước?" Hàn Phong đã đến
bên cạnh thi thể, nhìn thi thể một chút, nhíu mày nói: "Nhưng bác Mạc kia
nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vào lúc 11h mà?"
Lưu Định Cường nói: "Chúng tôi lát
nữa còn phải làm kiểm tra, nơi này lưu lại hai người là đủ rồi."
"A." Lôi Đình Đình biết là nói
mình, cô vô tội đứng lên, đi về hướng cửa, Hàn Phong cười haha khoác lên đầu
vai Lôi Đình Đình, nói: "Đi, chúng ta ra ngoài tâm sự, chờ bọn họ ở đây
kiểm tra."
Lưu Định Cường nói: "Cậu, cậu cũng
đi?"
Hàn Phong cười nói: "Hiện trường này
có gì đẹp mắt đâu, mặc dù hung thủ dùng nước lau sàn nhà, dời vật dụng trong
phòng, nhưng nơi này thời gian dài không ai ở lại, rất nhiều dấu vết đều rất rõ
ràng mà." Anh chỉ vào Chu Tiểu Ba nói: "Thi thể sở dĩ có tư thế như
vậy, là bởi vì địa phương anh đứng vốn dĩ có một cái bàn, hoặc là thứ gì đó
cùng loại với cái bàn, tương đối nặng, bốn chân, tư thế đầu tiên của nạn nhân
khi chết là gục trên cái bàn kia; phía sau anh là tổ hợp thấp, dựa vào hướng
cửa sổ là sofa, bên cạnh sofa là sọt rác, bên phải có một máy nước uống, bên
cạnh bàn, dùng một giá đỡ chống một vật nặng, phỏng chừng chính là vali lớn bọn
họ đã cầm vào kia." Hàn Phong ngửa đầu nói: "Còn nữa, bóng đèn trong
phòng, đã từng bị đổi, mà việc anh nói thi thể đã tử vong ba giờ, rất đáng để
hoài nghi."
Mãi đến khi Hàn Phong rời khỏi phòng, Chu
Tiểu Ba còn đứng ngẩn ra, hắn đã trong phòng bận rộn hơn nửa giờ, nhưng Hàn
Phong từ khi vào nhà đến lúc rời đi, thời gian chưa quá hai phút, hắn nhìn giáo
sư từng dạy mình, cũng đang xoa mồ hôi, không khỏi âm thầm kinh hô: "Đây
đến tột cùng là ai? Cậu ta là hung thủ sao?"
Hàn Phong ở cửa nói với Lưu Định Cường:
"Sau khi anh tra xét xong, trở lại gọi tôi, nếu có chỗ nào không thể khẳng
định, ngàn vạn lần đừng lộn xộn." Rồi nói với Lôi Đình Đình: "Đi,
chúng ta ra ngoài lo liệu chính sự của chúng ta."
Lưu Định Cường gật gật đầu, lấy ra khăn
tẩm cồn lau sạch tay, bắt đầu mang găng. Chu Tiểu Ba càng thêm kinh ngạc, thầm
nghĩ: "Người này rốt cuộc là ai? Là giáo sư của giáo sư sao? Nhưng mà, cậu
ấy thoạt nhìn so với mình, không, so với Lôi Đình Đình còn trẻ hơn nhiều
nha!"
Lôi Đình Đình từ lúc ở cổng nhà máy Lương
Hưng Thịnh đã biết, người kia chẳng những không hề tầm thường, mà còn phi
thường đáng giật mình, cô vừa đi vừa hỏi: "Làm sao anh biết đồ dùng trong
phòng bày trí như thế?"
Hàn Phong nói: "Kỳ thật rất đơn giản
mà, nơi đặt sofa, trên tường để lại dấu vết của lông nhung, bàn nặng, trên mặt
đất để lại dấu vết của bốn dấu chân, thậm chí còn cọ nát mặt sàn xi măng, cho
nên nó không hề nhẹ, chỗ đặt sọt rác, có vụn giấy trên sàn, hung thủ lúc vội vã
quét dọn, còn chưa kịp quét sạch hoàn toàn, tổ hợp thấp, máy uống nước, đều để
lại trên tường đường nét của chúng nó, những thứ này, đều là những dấu vết vô
cùng rõ ràng, do đó, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái sẽ biết ngay. Mấu chốt không
phải ở những gì em không nhìn thấy được, mà quyết định ở chỗ em có nghĩ ra được
hay không. Kỳ thật, khám nghiệm hiện trường chính xác, cũng giống như khảo cổ
học, nếu em có thể nghĩ đến thứ đó, thì có thứ đó, nếu em nghĩ không ra, vậy sẽ
phát hiện không được."
Lôi Đình Đình hỏi: "Nói thế là
sao?"
Hàn Phong nói: "Nói ví dụ trản đèn
treo trên đỉnh đầu kia, hiện giờ ánh đèn mờ tối, mà trên cửa sổ lại có màn, vậy
ông bác từ trên lầu ba đối diện, không nhìn kỹ sẽ nhìn không thấy ánh đèn, hơn
nữa 7h cho dù là ngay hay đêm, xung quanh đều bật đèn cũng rất khó phát hiện
ánh đèn sáng trong phòng, nhưng ông ta lại nói hai kẻ thần bí kia sau khi vào
nhà vẫn để đèn sáng, vậy từ tình huống thực tế mà nói, đèn trong phòng khi ấy,
khẳng định sáng hơn so với trản đèn hiện tại rất nhiều. Một khi em nghĩ vậy, sẽ
đến thăm dò xem bóng đèn, khi đó em sẽ phát hiện, dây điện của bóng đèn treo,
để lại dấu vết tro bụi từng được lau chùi, nói cách khác, vừa rồi có người dùng
tay nắm lấy dây điện, nắm lấy dây điện để làm gì?" Hàn Phong cười hì hì ra
dấu nói: "Đổi bóng đèn."
Lôi Đình Đình có chút thất vọng nói:
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Vậy, bây giờ chúng ta nên làm gì
đây?"
Hàn Phong nựng khuôn mặt Lôi Đình Đình
nói: "Đừng xem thường những suy luận như thế, sau khi nhà ảo thuật bật mí,
em cũng sẽ nói, chỉ đơn giản vậy thôi à, nhưng người ta không nói cho em, em cả
đời nghĩ không ra đâu. Bây giờ, chúng ta dạo quanh ngôi nhà này một chút, để
xem có phát hiện gì không."
Lôi Đình Đình bĩu môi, đẩy tay Hàn Phong
nói: "Đừng có như người lớn bắt bí con nít thế."
Hàn Phong nói: "Nhưng mà, em dù sao
vẫn còn đang tập sự, nếu bây giờ mà kiêu ngạo, sau này sẽ rất khó tiến
bộ."
Lôi Đình Đình nói: "Vậy anh học tập ở
chỗ nào vậy? Tại sao anh biết nhiều thế?"
Hàn Phong cuốn tóc Lôi Đình Đình, thoáng
trầm tư, nói: "Anh à, trời sinh đó." Vừa cười vừa nói: "Hâm mộ
không?"
Lôi Đình Đình khúc khích cười nói:
"Ba hoa, anh ấy à, anh đối với cô gái nào cũng đều như vậy sao?"
"Cái gì?" Hàn Phong sửng sốt
nói.
Lôi Đình Đình chơi đùa với vạt áo nói:
"Anh, dù sao cũng không giống bộ dáng của một chính nhân quân tử."
"Hừ!" Hàn Phong hất đầu, nói:
"Anh không giống quân tử! Tại em chưa đến nhà anh thôi. A, đây là cái
gì?" Anh đột nhiên phát hiện, góc tường có một đống tro tàn.
Lôi Đình Đình hỏi: "Nhà anh thì
sao?" Hàn Phong ngồi xổm người xuống, bắt đầu cẩn thận xem xét đống tro
tàn kia.
Lôi Đình Đình ngồi xổm bên cạnh, hỏi:
"Là hung thủ lưu lại sao?"
Hàn Phong nói: "Vẫn chưa thể khẳng
định, đem dụng cụ tới đây." Lôi Đình Đình lập tức đi lấy dụng cụ.
Hàn Phong đeo găng vào, cầm lấy cái nhíp,
tinh tế khảy đống tro, Lôi Đình Đình hỏi: "Tro này có gì đặc biệt
sao?"
Hàn Phong nói: "Tro có học vấn của
tro, như đống tro này, có ít nhất bốn loại vật chất tạo thành, có tro của sợi
hóa học, có tro của chế phẩm nhựa, có tro của sản phẩm chất giấy, còn có tro
của chế phẩm bông vải. Tro của chất liệu bất đồng, sau khi đốt lưu lại hình
thái bất đồng, cho dù em không thể dùng mắt thường quan sát được, cũng có thể
dùng phương thức hóa học ở phòng thí nghiệm phân tích ra. Nhất là loại tro chưa
cháy hoàn toàn này." Anh kẹp lên một khối nhựa khá lớn đã bị cháy, ngửi
ngửi, bỏ vào túi vật chứng, nói với Lôi Đình Đình: "Đống đồ vật này trước
khi cháy, còn trộn lẫn một ít chất hóa học, có chút vật liệu dễ cháy tương tự
rượu cồn."
Hàn Phong lấy vật chứng xong, đứng dậy,
chùi chùi tay nói: "Tốt lắm, xung quanh hiện trường không có phát hiện gì
mới nữa, chúng ta nên đi hỏi nhân chứng một chút."
Lôi Đình Đình chợt nhớ tới gì đó, nói:
"Lần trước anh nói bác Cát nọ, thời gian tử vong khoảng 14 tiếng, về sau
thầy của em tham gia giải phẫu, nói cho em biết, thi thể như vậy, không giải
phẫu tuyệt đối không thể đưa ra được đáp án tinh chuẩn như vậy, anh làm sao
biết được? Có thể nói cho em biết không?"
Hàn Phong nhớ tới bác Cát, lại có chút bùi
ngùi, thu hồi nụ cười, nói: "Có một số việc, mấu chốt quyết định ở việc
tìm tòi thông tin, em lấy được càng nhiều thông tin, là có thể đưa ra càng
nhiều phán đoán chuẩn xác, anh cho em biết nguyên nhân, em lại sẽ nói hóa ra
đơn giản như vậy cho xem."
Lôi Đình Đình chớp đôi mắt to, nói:
"Không đâu, anh nói đi, em thật sự đã suy nghĩ qua đủ loại khả năng, vẫn
không nghĩ anh làm sao mà biết được."
Hàn Phong mỉm cười nói: "Buổi sáng
ngày đó, khi bọn anh điều tra vụ án đi ngang qua nhà xưởng nọ là trước đó 14
tiếng, khi ấy bọn anh còn cùng nói chuyện với bác Cát."
Lôi Đình Đình nói: "À, hóa ra..."
Đột nhiên che miệng im lặng không nói nữa.
Hàn Phong tiếp lời: "Đơn giản như
vậy! Biết ngay em sẽ muốn nói như thế mà."
Lôi Đình Đình ngập ngừng nói: "Em
nghĩ, em không muốn đi theo thầy Tiểu Ba nữa."
Hàn Phong quay đầu nói: "Ồ, tại sao
chứ?"
Lôi Đình Đình nói: "Em muốn đi theo
anh." Ánh mắt cô chuyển động, cắn môi giải thích: "Anh so với thầy
Tiểu Ba chịu khó giải thích hơn, vả lại, cũng giải thích rất tường tận nữa, em
muốn học hỏi thêm nhiều thứ."
Hàn Phong lo lắng nói: "Hiện tại vụ
án anh đang điều tra đã sắp kết thúc, đi theo anh, em ngay cả cơm cũng không có
ăn đâu."
Lôi Đình Đình nói: "Vụ án này kết
thúc rồi, còn có những vụ án sau nữa mà, phòng điều tra hình sự các anh chẳng
phải hàng năm đều nhận rất nhiều vụ án lớn sao?"
Hàn Phong cười nói: "Anh cũng đâu
phải là người của phòng điều tra hình sự, lần này bọn họ mời anh đến hỗ trợ,
nếu không, ai đến tra vụ án phức tạp như thế đây."
Lôi Đình Đình nói: "Anh, anh không
phải là người của phòng điều tra hình sự? Vậy anh làm gì?"
Vấn đề này không tiện trả lời, Hàn Phong
nghĩ đến nhức đầu, cuối cùng nói: "Kỳ thật, anh không làm gì cả, mỗi ngày
chỉ ăn với ngủ. Hơn nữa, anh cũng không muốn làm gì, làm gì cũng không hứng
thú."
Lôi Đình Đình nói: "Gạt người hả? Anh
còn trẻ như vậy mà không có hứng thú làm việc sao? Đừng tưởng chỉ nói vậy với
em là xong, em biết, trong lòng anh chỉ có chị Long Giai, nên coi em như một
đứa em gái không hiểu chuyện chứ gì, hừ ..."
Hàn Phong trong lòng áy náy, suy tư nói:
"Chẳng lẽ trong lòng anh, thật sự đã có Long Giai? Điều này không có khả
năng, trong tim anh, làm sao lại có bóng dáng của người thường? Chẳng qua, vui
đùa một chút mà thôi chứ?" Nhưng mà, bóng dáng của Long Giai rất rõ ràng
đã chiếm cứ suy nghĩ của mình, Hàn Phong nhíu mày.
Lôi Đình Đình nói: "Bị em nói trúng
rồi chứ gì! Hừ ..."
Hàn Phong không thèm để ý ngoảnh đầu đi
nói: "Hứ." Rồi anh chuyển hai vai Lôi Đình Đình sang, trong mắt toát
ra thần sắc thành khẩn, nghiêm túc nói: "Đình Đình, làm người yêu của anh
đi."
Lôi Đình Đình trừng mắt nhìn Hàn Phong,
cắn răng, từ giữa kẽ răng nhấn rõ từng chữ nói: "Anh không sợ chị Long
Giai xé miệng của anh sao?"
Mắt Hàn Phong nhìn trần nhà nói: "Anh
có sợ cô ấy bao giờ đâu?"
Lôi Đình Đình biến sắc, kinh hỉ nói:
"Chị Long Giai, chị cũng tới rồi."
Hàn Phong lập tức rụt đầu, sau đó quay đầu
lại, phía sau nào có ai, quay đầu về, Lôi Đình Đình đang giảo hoạt cười, nói:
"Anh thấy chưa, sợ rồi đó."
Hàn Phong nói: "Cô ấy luôn gõ đầu
anh, anh không phải sợ cô ấy, anh sợ đau."
Lôi Đình Đình "khanh khách" cười
duyên chạy đi, Hàn Phong lẩm bẩm nói: "Con gái bây giờ, diễn xuất thật
giỏi nha."
Hàn Phong mang theo Lôi Đình Đình đến chỗ
Lãnh Kính Hàn bọn họ, Lãnh Kính Hàn hỏi: "Các cậu sao lại ra đây? Có phát
hiện gì rồi sao?"
Hàn Phong nói: "Anh béo ở bên trong
kiểm tra, chúng ta đợi một lát rồi vào, bây giờ tôi hỏi ông bác kia mấy vấn
đề."
Quách Tiểu Xuyên nói: "Đi thôi."
Ông thấp giọng nói với Hàn Phong: "Nhưng tôi cảnh báo cậu, không được mưu
tính chủ ý gì với nhóm cảnh viên của tôi nha, cậu đó, làm việc rất không nghiêm
túc."
Hàn Phong cười haha, kéo cả Lôi Đình Đình
đi về hướng ông cụ Mạc, Quách Tiểu Xuyên nhìn mà lắc đầu, nói với Lãnh Kính
Hàn: "Anh ở đâu tìm được người này vậy, anh không biết đâu, cậu ấy ở nhà
bà chị họ tôi, quả thực là như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung vậy."
Lãnh Kính Hàn cười nói: "Kỳ thật, anh
khoan nói đến việc tôi hiểu thế nào về cậu ấy, anh cứ biết rằng có đôi khi cậu
ấy làm việc, anh tuyệt đối sẽ không ngờ tới được đâu."
Hàn Phong nhìn ghi chép nhân viên đưa tới
một chút, hỏi: "Ông Mạc, bọn họ sao khi vào nhà thì vẫn mở đèn sao?"
Ông Mạc nói: "Đúng vậy, khi tôi ra
ngoài thì bọn họ vào nhà, bật tất cả đèn, về sau 8h tôi trở về, đèn cũng vẫn
còn sáng."
Hàn Phong nói: "Ông làm thế nào khẳng
định tiếng kêu thảm thiết truyền đến là 11h? Mà khi ông nhìn thấy thi thể là
11h15' chứ?"
Ông Mạc nói: "Mỗi tối tôi đều xem tin
tức kênh 3, 11h thì bắt đầu, khi nghe được thanh âm đó, thanh âm cũng không lớn
lắm, tôi cũng không để ý. Sau khi tin tức hết, tôi chuẩn bị đóng cửa sổ đi ngủ
thì vừa vặn nhìn thấy một người đang nằm trong phòng kia, tin tức phát sóng
khoảng 15 phút, vậy nhất định là 11h15' rồi."
Hàn Phong nói: "Ông không nghe được
tiếng xe ô tô khởi động? Hoặc thanh âm gì khác?"
Ông Mạc nói: "Không có."
Hàn Phong nói: "Chung quanh còn có
những ai ở không? Ông khẳng định cũng chỉ có hai người bọn họ tiến vào?"
Ông Mạc nói: "Cậu xem, nhà cửa xung
quanh đây đều sắp phá dỡ rồi, nào còn có ai ở nữa, cho nên bọn họ sau khi tiến
vào vẫn mở đèn, tôi mới có thể đặc biệt lưu ý, nếu không buổi tối tôi cũng sẽ
không phát hiện đâu. Đồng chí cảnh sát, tôi có thể ngủ chưa? Đã trễ thế
này."
Hàn Phong nói: "Cám ơn ông. Ông có
thể đi."
Hàn Phong lẩm bẩm nói: "Nói thế, thời
gian tử vong của nạn nhân chưa đến một tiếng."
Lôi Đình Đình hỏi: "Tại sao tin tưởng
lời của ông bác đó nói vậy?"
Hàn Phong nói: "Đây là lẽ thường, có
cái gọi là nói dối mang tính thói quen, có cái gọi là thật thà mang tính thói
quen. Bộ học vấn này nhất thời nói không rõ được, bên trong trung hòa nhiều
nhân tố lắm, phải suy xét từ mọi phương diện mới có thể cho ra kết luận. Đưa ra
một tấm gương đơn giản trước nhé, như em mua trứng gà, người bán trứng kia
không có khả năng nói cho em biết, trứng gà của ông ta để từ tháng trước rồi,
ông ta khẳng định sẽ nói với em, trứng gà của ông ta hôm nay mới vừa lấy, cái
này gọi là nói dối mang tính thói quen, ông ta cũng không phải cố ý muốn gạt ai
cả, đây chẳng qua là một loại kỹ xảo phải có. Hôm nay ông bác này đây, ông ấy
vốn đã ở nơi này, có phải như vậy hay không, hỏi hàng xóm xung quanh sẽ biết
ngay, từ ghi chép của bọn họ đến xem, ông ấy đối với chung quanh cũng cực kỳ
quen thuộc, một vài địa danh đặc thù mang tính đặc trưng của vùng này, chỉ có
dân bản xứ mới có thể gọi như vậy, ông ấy cũng đều kể rất tường tận. Hơn nữa
tình huống như vậy, hung thủ cũng không cần phải đặc biệt sắp xếp một người đến
nói dối, y đã tận lực không để lại chứng cứ. Trong cuộc trò chuyện vừa rồi em
cũng có thể phát hiện, thính lực và thị lực của ông bác ấy đều rất tốt, vậy tạm
cho rằng, lời ông ấy nói đều chính xác, thì có gì mà không được chứ?"
Lôi Đình Đình ngưng mi nói: "Thật
phức tạp."
Hàn Phong mỉm cười nói: "Vậy suy luận
của anh lúc trước, có lẽ có chút sai lầm, đi thôi, chúng ta đến những nhà đợi
phá dỡ khác nhìn xem."
Lôi Đình Đình nói: "Nhìn cái gì?
Không có ai ở đó, em sợ."
Hàn Phong nói: "Sợ cái gì, ôm chặt
anh một chút là hết sợ thôi."
Lôi Đình Đình từ dưới tay Hàn Phong giãy
ra, nhăn mũi nói: "Chính là sợ anh đó."
Hàn Phong haha cười, kéo tay Lôi Đình
Đình, hai người mang theo đèn pin, đến xem những ngôi nhà xung quanh. Mỗi một
gian nhà đều trống không, chỉ để lại chút rác rưởi bụi bặm. Lôi Đình Đình hỏi:
"Anh nói suy luận vừa rồi của anh có điểm không đúng, là không đúng chỗ
nào?"
Hàn Phong nói: "Trước đó anh cho
rằng, trong phòng xếp đặt vật dụng gia đình bình thường, hiện tại xem ra, không
đúng rồi. Mặc dù trong phòng từng đặt những thứ kia, cũng để lại dấu vết, nhưng
nhất định trước ngày hôm nay, trước cả lúc được dời đi, nhiều nhất chỉ có bàn
hoặc thêm một cái sọt rác mà thôi."
Lôi Đình Đình hiếu kỳ nói: "Tại
sao?"
Hàn Phong cười to nói: "Ha, không
phải em sẽ nói hóa ra đơn giản như vậy sao nữa chứ? Anh không nói em biết đâu,
tự em nghĩ đi."
Lôi Đình Đình không bỏ qua, quấn quít lấy
Hàn Phong không buông, Hàn Phong chỉ cười không đáp, nói: "Được rồi, chúng
ta cũng sắp phải trở về rồi, xem Lưu Định Cường bọn họ có phát hiện gì."
Lôi Đình Đình thầm nghĩ: "Nguyên lai
thầy của thầy tên Lưu Định Cường, tốt lắm, em nhất định phải làm anh ấy nói cho
em biết anh ở chỗ nào, đến lúc đó không sợ anh chạy mất nữa."
Hàn Phong cùng Lôi Đình Đình trở lại cổng,
Hàn Phong nhấc chân muốn bước qua, đồng thời hỏi: "Vẫn chưa xong
sao?"
Lưu Định Cường kinh hô: "Đừng nhúc
nhích!"
Hàn Phong chỉ có thể nhấc nửa chân, rồi
không nhúc nhích nữa, Lưu Định Cường nói: "Nhanh, một trình tự cuối cùng
này nữa thôi." Anh ta cầm kính lúp từ dưới chân Hàn Phong tinh tế xem một
lần, sau đó nói: "Quả nhiên như thế, tốt lắm, cậu có thể buông chân."
Hàn Phong thống khổ nói: "Ôi chao,
không được rồi, chân bị chuột rút rồi, a a a, ui chao ..."
Lưu Định Cường nói: "Mới bảo cậu nhấc
chân có vài giây cậu đã chuột rút rồi, xem ra cậu rất thiếu rèn luyện
nha."
Hàn Phong nói: "Thật sự chuột rút
rồi, Đình Đình, giúp anh xoa bóp chút."
Lôi Đình Đình đá anh một cước, nói
"Mơ tưởng."
Hàn Phong xê dịch vài bước, hỏi: "Có
phát hiện gì?"
Lưu Định Cường cười nói: "Có đây, vừa
rồi cậu nói chưa chính xác lắm đâu."
Hàn Phong nói: "Tôi biết, trong gian
phòng này vốn không bày biện nhiều như vậy, chỉ có một cái bàn và một sọt rác
mà thôi."
Lưu Định Cường lộ vẻ bội phục, nói:
"Cậu trái lại chuyển biến thật nhanh đó, chính là như thế."
Lôi Đình Đình kinh ngạc nói: "Các anh
làm sao biết được? Tại sao các anh cũng biết?"
Lưu Định Cường nói: "Em cũng vào nhà
xem, không lâu sau sẽ biết."
Lôi Đình Đình vừa vào nhà nhìn, trong
phòng chẳng biết từ lúc nào, khắp nơi đều là vết máu, cùng vừa rồi hoàn toàn là
hai bộ dáng khác nhau. Lưu Định Cường nói: "Cậu xem, đây đều là những vết
máu trực tiếp bắn lên tường, ví như những chỗ này, nếu ban đầu có bày biện vật
dụng, vết máu không có khả năng bắn lên tường bằng phương thức thế này."
Hàn Phong nói: "Woa, mở lò sát sinh
à."
Lôi Đình Đình nói: "Những vết máu này
là ..."
Chu Tiểu Ba giải thích: "Vết máu một
khi cùng mặt ngoài của vật thể phát sinh tiếp xúc, thông qua phân tử khuếch
tán, sẽ ở mặt ngoài vật thể lưu lại thông tin. Mặc dù được tẩy rửa qua, nhưng
thông qua dung dịch đặc thù, vẫn như cũ có thể lấy ra được dấu vết của máu. Bất
kể thời gian bao lâu, dấu vết này đều vẫn tồn tại. Loại dung dịch này, tháng ba
năm nay mới từ nước ngoài nhập vào, có thể đem nguyên tố huyết dịch cực nhỏ
hiển hiện ra. Cùng theo giáo sư khám sát hiện trường, mỗi lần đều có thể học
được tri thức mới."
Lưu Định Cường nói: "Loại chất lỏng
này gọi là Luminol, các quốc gia Âu Mỹ từ cuối thập niên 90 đã bắt đầu sử dụng,
chúng ta đã lạc hậu nhiều, hơn nữa, hiện tại chúng ta dùng, chính là nhập khẩu
từ Pháp, tự chúng ta vẫn chưa thể sản xuất."
Lôi Đình Đình nói: "Nhưng mà, Hàn
Phong không nhìn thấy vết máu này, anh ấy làm sao mà biết được chứ?"
Hàn Phong nói: "Rất đơn giản, nếu lúc
ấy trong phòng bày rất nhiều đồ đạc gia đình cỡ lớn, vậy dựa theo tâm lý học
phạm tội, hung thủ sau khi hành hung, muốn đem nhiều gia cụ như vậy chuyển hết
ra ngoài, khẳng định sẽ phát ra tiếng vang rất lớn. Nhưng ông Mạc lại nói, ông
không nghe thấy tiếng vang gì, vậy chỉ có thể là những gia cụ này sau khi hai
gã khả nghi vào nhà, hoặc là trước khi vào nhà đã bị dời đi. Vừa rồi anh cũng
đã nói, tư thế của người chết là do từng ngã trên bàn lưu lại, do đó cái bàn có
tồn tại, mà chúng ta ở phòng sau phát hiện tro tàn của nhựa bị đốt cháy kia, đó
chính là sọt rác đã bị đốt, tất cả mọi chuyện, đều có mối liên hệ nhất định, em
cẩn thận một tí, sẽ không khó phát hiện. Chân tướng của sự thật chỉ có một, mặc
kệ dùng phương pháp gì, kết luận đưa ra cũng chỉ có một."