Tiếng vang qua đi, Lãnh Kính Hàn quát:
"Ai đang cho nổ mìn? Vào lúc này ai cho nổ mình phá núi!"
Hàn Phong lớn tiếng nói: "Thôi Mậu
Tài chạy rồi, mau đuổi theo!"
Lãnh Kính Hàn cũng lớn tiếng nói:
"Cậu nói cái gì?"
Hàn Phong nói lớn tiếng hơn nữa:
"Thôi Mậu Tài chạy rồi! Lâm Phàm đã đuổi theo!"
"Bằng" một tiếng viên đạn bắn
vào trên khoáng thạch bên cạnh, Hàn Phong rụt đầu lại, ôm Long Giai qua, lớn
tiếng nói với Lãnh Kính Hàn: "Mau, tìm một chỗ núp đi."
Long Giai rút súng ra, che Hàn Phong ở
phía sau, nói: "Anh không có súng, anh trốn trước đi, Hạ Mạt, bên
trái!"
Lưu Định Cường vừa bắn vừa lui nói:
"Bên phải cũng có, trốn ra sau xe cẩu mau."
Lãnh Kính Hàn nói: "Lâm Phàm một mình
đuổi theo ra ngoài, các cậu yểm hộ tôi, tôi đi phối hợp với cậu ta. Các cậu ba
người một tổ, chú ý kẻ địch ở vị trí cao."
Long Giai hỏi: "Hàn Phong thì sao bây
giờ?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Cứ kệ cậu ấy, gặp
loại tình huống này, cậu ta là người trốn nhanh nhất đấy, nếu cậu ta tìm khắp
nơi không ra được vị trí ẩn náu an toàn, vậy các cậu cũng tìm không được
đâu."
Hàn Phong sớm đã ngồi giữa núi khoáng
thạch, nghe được bên ngoài súng nổ "đùng đoàng", anh tìm một tảng đá
lớn sạch sẽ ngồi xuống, cảm thấy chưa đủ thoải mái, dứt khoát ngửa mặt nằm trên
núi khoáng thạch, hai tay gối đầu, nhìn lên trời xanh mây trắng, thầm nghĩ:
"Hôm nay sao nóng vậy ta?" Anh xê dịch tảng đá phía sau, làm cho mình
nằm càng thoải mái hơn, thầm nghĩ: "Nếu có thể ôm Long Giai nằm ở đây, vậy
càng thoải mái."
Tiếng súng bên ngoài bỗng dưng dồn dập hơn
nữa, Hàn Phong thầm nghĩ: "Không biết bọn họ bắn thế nào rồi." Mới
vừa ló đầu, một viên đạn lạc bắn vào trên khoáng thạch, tóe lên hoa lửa, Hàn
Phong vội rụt đầu về, vẫn tiếp tục ngửa mặt nằm xuống, nói: "Ngủ trước đã,
ngủ một giấc chắc cũng kết thúc rồi."
Đợi khi Lãnh Kính Hàn gõ tỉnh Hàn Phong,
anh vậy mà thật sự ngủ quên mất. Hàn Phong mở mắt, nhìn Lãnh Kính Hàn một thân
bụi đất, hỏi: "Đánh xong rồi?"
Lãnh Kính Hàn gật gật đầu, "ừm"
một tiếng. Hàn Phong nói: "Thôi Mậu Tài đâu?"
Lâm Phàm nói: "Đã chết."
Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu cái thằng
nhóc chết tiệt này, báo tin cho đội đặc công từ lúc nào cũng không thông báo
một tiếng, hại tôi lo lắng làm thế nào phá vòng vây."
Hàn Phong nói: "Phải không? Ngay khi
tôi cùng đuổi theo ra ngoài, thuận tiện báo tin cho bọn họ một chút."
Lâm Phàm nói: "À, hóa ra cậu khi đó..."
Hàn Phong chỉ vào Lâm Phàm nói: "Ê,
giữ bí mật."
Hướng Thiên Tề hành lễ một cái, nói:
"Đã bắt sống ba, những người còn lại, đều bị bắn gục." Hắn nở nụ cười
với Hàn Phong, nói: "Cậu đã ở đây hả? Vừa rồi sao không phát hiện ra cậu?"
Hàn Phong lười biếng nói: "Tôi cũng
đâu phải nhân viên chiến đấu, loại hoàn cảnh bình thường này, tôi thường không
tùy tiện ra tay."
Long Giai chạy tới nói: "Trong một
gian tầng hầm, phát hiện lượng nhỏ vũ khí."
Lưu Định Cường và Hạ Mạt cũng đã trở về
nói: "Chúng tôi ở gian phòng phía đông, phát hiện lượng lớn tiền mặt, còn
có một số tiền mặt chưa kịp xếp vào túi da, phỏng chừng có khoảng năm trăm
vạn."
Lãnh Kính Hàn nói: "Này, còn rất
nhiều vấn đề chờ cậu trả lời đấy, đừng ở đó mà giả bộ thâm trầm nữa."
Hàn Phong sờ sờ cằm, nói: "Thế à,
trước khi vào xưởng, tôi đã từng nói, khu mỏ này là địa phương bọn chúng luyện
binh, nhưng còn chưa dám khẳng định có phải tất cả công nhân đều đáng nghi
không. Tôi tưởng rằng, bọn chúng nếu có thể tránh thoát lần kiểm tra trước, vậy
công nhân cũng phải không hay biết gì mới đúng, cho nên mới không mang quá
nhiều người theo. Nhưng sau khi vào xưởng mới phát hiện, đám công nhân này cũng
không mấy thân thiện, cho nên, tôi liền báo tin cho đặc công đến trợ
giúp."
Lâm Phàm nói: "Làm sao cậu biết bọn
chúng sẽ xuống tay với chúng ta?"
Hàn Phong nói: "Bởi vì bí mật của bọn
chúng đã bị vạch trần, bọn chúng không động thủ, chẳng lẽ chờ chúng ta động thủ
à. Tôi chỉ không ngờ, Thôi Mậu Tài sẽ dùng khăn tay để phát động tín hiệu công
kích."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nhưng mà, gã đem
những lời nói dối này chu toàn đến không chê vào đâu được, chúng ta vốn không
có chứng cứ gì có lợi mà?"
Hàn Phong nói: "Phải không?" Anh
dừng một chút, rồi nói với Long Giai: "Long Giai, ừm, cô mang Hướng cảnh
quan đến kho vũ khí dưới đất xem trước."
Long Giai cùng Hướng Thiên Tề đi rồi, Hàn
Phong mới nói: "Lâm Phàm, đem máy xúc lái sang đây, lão Lãnh, mấy người
các anh, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, bởi vì, nguyên nhân khiến Thôi Mậu Tài
phải xuống tay với chúng ta rất tàn khốc đấy."
Lãnh Kính Hàn nói: "Là nguyên nhân
gì? Rất tàn khốc?"
Lưu Định Cường nói: "Không phải là
người chết chứ?"
Hàn Phong nói: "Có khẩu trang không,
cho tôi trước hai cái."
Lâm Phàm lái máy xúc đến, Hàn Phong bắt
đầu mang khẩu trang, nói với Lâm Phàm: "Nhìn thấy mảnh đất kia không, đào
nó lên!"
Thanh âm của máy xúc ầm vang, theo lần thứ
ba Lâm Phàm xúc xuống, đã có chút quần áo, tiếp tục đào xuống, xuất hiện hơn
mười bộ thi hài, tiếp tục đào, càng nhiều thi hài.
Đào đến cuối cùng, Lâm Phàm từ trên máy
xúc nhảy xuống, chạy sang một bên lớn tiếng nôn mửa, ngay cả người thường xuyên
tiếp xúc với thi thể như Lưu Định Cường cũng nhịn không được buồn nôn. Hàn
Phong nói: "Mọi người từng nghe nói đến Nam Kinh đại đồ sát rồi nhỉ, có hố
chôn hơn vạn người, hiện tại, các anh nhìn thấy chính là một cái hố chôn trăm
người đấy."
Lãnh Kính Hàn chỉ cảm thấy mật dịch của
mình đều sắp phun ra hết, từng đợt tanh tưởi kia, những thi hài dữ tợn nọ, thật
sự là thảm không nỡ nhìn. Thi cốt phân làm ba tầng, tầng sâu nhất đều đã hóa
thành xương trắng, tầng trung gian nửa xương nửa thịt, tầng trên cùng đã thối
rữa cao độ nhưng còn có thể phân biệt được hình dạng, có thi thể, thời gian
chôn còn chưa quá nửa năm, đủ loại sâu bọ qua lại như thoi đưa bên trong thất
khiếu của thi cốt.
Mọi người thật sự chịu không được nữa, rời
xa chỗ kia mấy trăm bước, vẫn như cũ cảm thấy mùi tanh tưởi xông đầy trời, Hàn
Phong mở khẩu trang, nói: "Anh nói xem, bí mật như vậy bị người phát hiện,
bọn chúng có thể không giết người diệt khẩu sao?"
Lãnh Kính Hàn bụm ngực, gian nan hỏi:
"Làm sao cậu biết được?"
Hàn Phong nói: "Khi nói chuyện cùng
Hồng A Căn, tôi đại khái đã biết được phương thức huấn luyện của bọn chúng, đó
là một loại chế độ huấn luyện đào thải tàn khốc như địa ngục. Khi không thể
hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, kết cục duy nhất của kẻ chịu huấn luyện, chính
là chết. Nếu đã có nhiều người chết như vậy, chung quy phải xử lý thi thể chứ,
khu quặng mỏ này chiếm diện tích cực lớn, lại có thiết bị đào hố sâu, sâu trong
núi, ít dấu chân người lai vãng, tôi nghĩ, hơn phân nửa là chôn ở đây."
Hàn Phong xoay mặt sang một bên, nhìn dãy núi xa rơi vào trong mây, lòng lặng
xuống, ký ức ngày xưa, phảng phất như lại rõ ràng trước mắt: Huấn luyện tàn
khốc, đào thải vô tình, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, tử vong... - là kết
quả duy nhất.
Lưu Định Cường nôn đến nỗi eo tựa hồ cũng
gầy đi một vòng, miễn cưỡng hỏi: "Nơi này lớn như vậy, cậu làm sao có thể
xác định mảnh đất này chứ?"
Hàn Phong đánh gãy trầm tư nói: "Dưới
đất màu mỡ, tất có thịt thối. Mảnh đất này cây cỏ mọc rất tốt, hơn nữa, một
mảnh đất nếu thường xuyên đào xới, vậy đất xung quanh nó nhất định khác biệt,
huống chi, Thôi Mậu Tài cũng đã thừa nhận."
Lãnh Kính Hàn cả kinh nói: "Cái
gì?"
Hàn Phong nói: "Gã mặc dù hết sức
kiềm chế, nhưng gã vẫn như cũ không che giấu được nỗi sợ hãi đối với mảnh đất
kia. Gã không phải e ngại thi thể dưới mảnh đất kia, mà là sợ chúng ta phát
hiện thi thể dưới mảnh đất kia. Do đó, khi tôi vừa nói muốn đào mảnh đất đó
lên, liền biết ngay, bọn chúng phải động thủ rồi."
Hạ Mạt dìu Lâm Phàm đi tới, Lâm Phàm trúng
độc nặng nhất, nôn đến độ sắp ngất xỉu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, anh ta
chỉ vào Hàn Phong, hữu khí vô lực nói: "Cậu đã sớm hoài nghi là thi thể,
tại sao không nói sớm, nếu tôi biết sớm nhất định sẽ không đi đâu."
Hàn Phong vỗ lưng Lâm Phàm nói:
"Không hề gì, không hề gì. Sự tình này, chung quy phải có người làm mà.
Anh nói xem, tôi biết rõ bên trong có khả năng có rất nhiều thi thể, tôi làm
sao có thể tự mình nhấc đao ra trận chứ? Hơn nữa, tôi thấy thể trạng của anh to
lớn, đẳng cấp cũng không tầm thường, nghĩ anh nhất định đảm đương được, cho nên
..."
Lúc này, Long Giai mang theo Hướng Thiên
Tề đi tới, vừa nhìn Lâm Phàm thành cái dạng này, vội vàng hỏi: "Làm sao
vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Phàm trắng mắt liếc Hàn Phong một cái,
bỗng dưng nói: "Bên kia, có tuyến đầu mối quan trọng, chẳng qua cảnh tượng
quá mức đáng sợ."
Long Giai nói: "Đầu mối quan trọng
gì, tôi qua đó nhìn xem."
Hàn Phong một tay chặn ngang ôm lấy Long
Giai, vội la lên: "Đừng qua đó, anh ta, anh ta, anh ta không có ý tốt
đâu!"
Tay Long Giai vừa vung lên, lại thả xuống,
từ sau khi gặp mai phục ở công ty xây dựng Khai Nguyên, cô đối với đủ loại hành
động của Hàn Phong đã không phản kháng nhiều nữa. Cô lấy tay Hàn Phong ra, hỏi:
"Tới cùng xảy ra chuyện gì."
Hàn Phong sờ sờ đầu, nói: "À, là có
rất nhiều thi thể." Anh lại đem chuyện vừa rồi giải thích lại một lần. Hạ
Mạt bổ sung nói: "Có ít nhất một trăm bộ thi thể đấy, đều chất đống cùng
một chỗ."
Long Giai nghe xong, cũng cảm thấy lạnh từ
đầu đến chân, càng không cần nói đến chuyện qua đó nhìn. Hàn Phong nhìn Hướng
Thiên Tề, nhìn một hồi, hỏi: "Có sợ người chết không?"
Khóe mắt Hướng Thiên Tề nhảy lên một trận,
nói: "Vẫn, vẫn nên chờ người chuyên nghiệp đến giải quyết thôi."
Hàn Phong thở dài nói: "Xem ra cũng
chỉ có thể như vậy, đem thi thể mai táng cả thôi, đều thành cái dạng này, muốn
nhận diện xác cũng không có khả năng nữa."
Lãnh Kính Hàn nói: "Thu dọn tàn cuộc,
lập tức thẩm vấn ba gã phạm nhân kia ngay. Đúng rồi, nội thành thế nào?"
Hướng Thiên Tề nói: "Hiện tại đã nắm
giữ được lối suy nghĩ cơ bản của bọn chúng, chúng tôi mỗi lần cơ hồ đều có thể
đến trước chuẩn bị sẵn sàng, tình thế đã nghịch chuyển, bằng không tôi cũng
không có khả năng tới giúp nhóm các anh đâu."
Hàn Phong nói: "Không vội thẩm vấn,
chúng ta còn phải đến nhà xưởng tiếp theo đấy."
Lãnh Kính Hàn nói: "Ở đâu?"
Hàn Phong nhìn trời, vầng dương đã xuống
núi, anh nói: "Công ty TNHH gia công cơ giới Hưng Thịnh, bây giờ tên là
xưởng gia công cơ giới Kim Hâm."
Khi một đoàn người ngựa không dừng vó chạy
tới xưởng gia công cơ giới Kim Hâm, cửa xưởng đóng chặt, sau khi phá cửa vào,
chỉ thấy đầy đất hỗn độn khí giới rơi rụng, nhưng một bóng người cũng không có,
Hàn Phong oán giận nói: "Đến chậm một bước, đã chạy rồi sao?"
Anh quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Kính Hàn,
Lâm Phàm, Lưu Định Cường, Hạ Mạt, Long Giai đều thở hồng hộc, anh biết, kẻ tiết
lộ tin tức ngay trong những người kia, nhưng mà, rốt cuộc là ai?
Trở lại phòng điều tra hình sự, trời đã
tối, mệt mỏi cả ngày, tất cả đội viên đều tinh thần mệt mỏi, chỉ có Hàn Phong
tinh thần dường như không tệ.
Lãnh Kính Hàn hỏi: "Ba gã phạm nhân
kia, để cho đặc công thẩm vấn sao?"
Lâm Phàm nói: "Đúng vậy."
Lãnh Kính Hàn trầm ngâm nói: "Lâu như
vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa thẩm vấn ra đầu mối gì? Này, Hàn Phong, cậu nói xem
sao xưởng cơ giới Kim Hâm lại người không nhà trống như vậy?"
Hàn Phong nói: "Việc này rất đơn giản
mà, khi Đinh Nhất Tiếu đào tẩu, thông báo xưởng Kim Hâm bên kia, đem một vài
linh kiện sản xuất tốt dời đi. Đinh Nhất Tiếu cho rằng chúng ta sẽ ứng phó cục
diện hỗn loạn trong thành phố trước, do đó căn bản không lo lắng chúng ta sẽ
đột ngột lục soát căn cứ của bọ chúng, gã còn đang ở trong căn cứ chậm rãi đếm
tiền của gã, phân phát vũ khí và phân phối nhân thủ, do đó khi chúng ta chạy
tới, gã ngay cả tiền cũng chưa xếp xong đã vội vàng thoát đi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Gã sẽ chạy trốn
tới đâu đây?"
Hàn Phong nói: "Đinh Nhất Tiếu muốn
chạy trốn cũng chỉ còn đường thủy mà thôi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Tại sao?"
Hàn Phong nói: "Gã mang theo lượng
lớn tiền mặt, đi đường bộ phải lái xe, đây chính là con đường cực kỳ không an
toàn, đầu tiên phải qua một cửa biên phòng kia, cho dù may mắn có thể qua được,
còn phải phòng ngừa cướp đường. Hơn nữa, những quốc gia xung quanh Trung Quốc,
chỗ nào không dùng nhân dân tệ hả? Anh mang theo nhiều nhân dân tệ như vậy, cho
dù người qua đường không cướp của anh, chính phủ địa phương cũng sẽ câu lưu
chứ? Nếu gã đi đường biển sẽ khác, đầu tiên, bờ biển so với tuyến biên phòng
dài hơn nhiều, chỉ cần có thể vượt qua thuyền tuần tra hàng hải, tới vùng biển
quốc tế, gã có thể vô tư rồi, sau đó ở vùng duyên hải đổ bộ lên một quốc gia
nào đó, hoặc trực tiếp bảo cấp trên của gã phái thuyền tới đón. Đinh Nhất Tiếu
là một người thông minh, hai con đường lấy hay bỏ, gã hiển nhiên phải
biết."
Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy phải báo cho
nhân viên hải phòng chú ý cao độ, hơn nữa, chúng ta cũng phải chú ý cao độ, vụ
án đã tiến vào giai đoạn mấu chốt, tất cả nhân viên đều phải có mặt ở phòng
điều tra hình sự 24/24 đợi lệnh, tùy thời chuẩn bị xuất phát."
Hàn Phong hai tay ôm đầu, ở trên sofa duỗi
thắt lưng lười biếng, thoải mái nói: "Tối hôm nay, có thể là một đêm không
ngủ đây."
Lãnh Kính Hàn nói: "Lâm Phàm, cậu
cùng Hướng Thiên Tề liên lạc một chút, hỏi bọn họ tình hình thẩm vấn. Lưu Định
Cường và Hạ Mạt, các cậu phụ trách thông báo đến các thuyền tuần tra hàng hải,
đề cao cảnh giới cấp cảnh giới màu cam, hôm nay mỗi một thuyền trưởng đang làm
nhiệm vụ, đều phải xốc lại tinh thần 100%. Long Giai, lên máy tính chuyển ra
bản đồ GPS của thành phố H, phân tích mỗi một tuyến đường Đinh Nhất Tiếu có khả
năng đi. Hàn Phong, Hàn…, sao cậu còn có thể ngủ được chứ?"
Hàn Phong mở mắt ra nói: "Sao? Có lầm
hay không, đi theo các anh hối hả ngược xuôi, thức ăn cũng ăn không ngon, còn
muốn tôi không được ngủ, anh cho tôi là người sắt à? Còn nữa, anh cũng thông
cảm một chút cho các cấp dưới của anh có được không? Anh xem một đám bọn họ,
mắt đều giống gấu mèo cả rồi, bây giờ không nghỉ ngơi, nếu 12h khuya có tình
huống gì, bọn họ cầm súng cũng sẽ phân tâm ấy chứ?"
Lãnh Kính Hàn thoáng sửng sốt, quả nhiên
mỗi một đội viên đều đã lộ rõ vẻ mỏi mệt, bọn họ đều đã ba bốn ngày chưa nghỉ
ngơi, Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy đi, sau khi liên lạc, mọi người bớt thời giờ
nghỉ ngơi một chút, vụ nổ súng lúc chiều chỉ là mở đầu, tối nay khả năng sẽ có
trận đánh ác liệt nữa đấy."
Hàn Phong hướng Lãnh Kính Hàn bật ngón
cái, rồi nhắm hai mắt lại.
Lãnh Kính Hàn liên lạc cùng cục cảnh sát,
Quách Tiểu Xuyên nói: "Thật kỳ quái, buổi chiều những vụ án bỗng dưng ít
đi, một đám người gây án tựa như đồng loạt thoái lui vậy. Lão Lãnh, tôi có dự
cảm không tốt nha, những người này, phân tán ra, chỉ phạm những vụ bình thường,
như giết người, bắt cóc tống tiền; Nhưng nếu bọn chúng tập trung lại, đây chính
là muốn cùng chúng ta liều một phen rồi, mà quân đội hiện đang ngày đêm đi gấp
cũng phải đến mai mới có thể tới kịp."
Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi biết, mặc kệ
thế nào, chúng ta đều phải ngăn chặn loại hành vi này của chúng, cho dù không
có quân đội, chúng ta cũng có thể đánh bại chúng. Tôi hy vọng, tất cả nhân viên
cảnh vụ, đều có thể nâng súng đợi mệnh. Ngay dưới mí mắt chúng ta, bọn chúng
còn có thể tụ tập một đội tội phạm lớn như vậy, chúng ta thật sự đã quá thất
trách."
Quách Tiểu Xuyên hỏi: "Chuyện này nói
sau đi, đúng rồi, tôi đã nghe Lôi Đình Đình kể các anh phân tích kế hoạch hành
động của bọn chúng, anh chàng lưu manh kia rốt cuộc có địa vị gì? Cậu ta so với
chúng ta đều hiểu rõ tội phạm hơn hẳn, khả năng trinh thám của cậu ta học được
từ đâu?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Việc này, sau này
sẽ nói với anh, cậu ta chung quy có cách nghĩ kỳ quặc vô cùng."
Lâm Phàm nói: "Miệng ba gã phạm nhân
kia rất kín, một câu cũng không hé răng. Chúng ta sớm nên nghĩ đến, bọn chúng
và Hồng A Căn giống nhau."
Lãnh Kính Hàn gật đầu, nói: "Biết
rồi, cậu nghỉ ngơi trước một lát đi. Đợi chốc nữa mới hành động. Hạ Mạt, các
cậu thế nào rồi... ."
9h, Long Giai tắm rửa trong phòng tắm của
phòng trinh sát hình sự, đã ba ngày chưa tắm rửa, toàn thân đã sớm khó chịu,
hôm nay nếu không có Hàn Phong, e rằng hiện tại ngay cả cơ hội tắm rửa cũng
không có đâu. Nghĩ đến Hàn Phong, mặt Long Giai không nhịn được đỏ lên, cái tên
kia!
Thình lình, cô rõ ràng nhìn thấy, bên
ngoài cửa thủy tinh chạm đất, có một bóng người, trong lòng Long Giai giật
mình, lập tức tỉnh táo lại, phẫn nộ quát: "Hàn... Phong!"
"Hả!" Ngoài cửa truyền đến thanh
âm hết sức ngạc nhiên, tựa như đang hỏi "Làm sao cô biết?" vậy.
Long Giai quấn khăn tắm lên, giựt cánh cửa
ra một chút, quả nhiên, Hàn Phong đang đứng ngoài cửa, quấn một chiếc áo choàng
tắm, thân trên trần trụi, chỉ mặc một cái quần đùi, trong miệng ngậm một cây
tăm, cầm trên tay hai viên bi sắt, nhìn thấy Long Giai giựt cửa ló đầu ra, cười
hì hì phất tay nói: "Hi!"
Long Giai tức giận nói: "Hi cái đầu
anh, anh muốn bị đánh đúng không? Anh cho rằng anh ăn mặc thành như vậy thì
giống Châu Tinh Trì sao!"
Hàn Phong mặt dày hỏi: "Làm sao cô
biết là tôi?"
Long Giai tức giận nói: "Trừ anh ra,
còn ai đi làm loại chuyện này nữa? Không cần nghĩ cũng biết là anh rồi."
Đồng thời trong lòng cô binh một cái, Hàn Phong bộ dạng thế này, cô không có
cách nào tức giận thật sự được, cô biết, đây không phải dấu hiệu gì tốt, nhưng
mà, tại sao lại thế? Tại sao trong lòng cô lúc nào cũng nghĩ, cũng nhớ Hàn
Phong? Tại sao lại là một người như anh ấy?
Hàn Phong chính nghĩa nói: "Nhưng
ngàn vạn lần đừng nghĩ tôi thành loại người này nha, tôi là tới tìm cô nói
chuyện nghiêm túc đó."
Long Giai thầm nghĩ: "Anh là loại
người như thế đó, ai nấy đều biết cả, còn cần phải nghĩ sao? Nói chuyện chính
sự mà tìm loại địa phương này để nói. Thật sự là quá vô sỉ, cứ nhiên lại có tên
mặt dày như vậy." Cô lạnh lùng nói: "Thừa dịp trước khi tôi còn chưa
tính toán vận dụng vũ lực, tốt nhất anh nên nhấn nút đi."
Hàn Phong cứ nhiên bước về phía trước từng
bước, nói: "Chuyện này, rất quan trọng, đối với cô, với tôi, đều rất quan
trọng."
Long Giai mặc dù đã giơ nắm đấm, nhưng
trong lòng rất bối rối, "Nếu anh ta còn tiến thêm bước nữa, mình nên làm
gì đây?" Nghĩ tớ nghĩ lui, cũng không đưa ra được chủ ý, đành phải nói qua
loa cho có lệ: "Chuyện gì?"
Hàn Phong nhìn thẳng vào Long Giai, mặt
không đổi sắc, chỉ thấy tay trái Long Giai cầm khăn tắm, tay phải nắm thành đấm
đặt ở ngực, một thân da thịt trắng nõn nà như tuyết, tóc đen tuyền như thác
nước buông xuống tới trước ngực, giọt nước còn như trân châu đứt lìa không
ngừng rơi xuống, hơn nữa đôi mắt kia, Hàn Phong nghĩ, trong mắt Long Giai, rõ
ràng mang theo vài phần tán thành.
Hàn Phong nghĩ tới nghĩ lui, lại tiến về
phía trước một bước, đứng ngay trước mặt Long Giai, anh suy nghĩ một chút, nói:
"Chuyện này, ban đầu cô có lẽ sẽ rất đau đớn, nhưng cô nhất định phải chịu
đựng, tôi cam đoan, một khi thành công, sẽ rất vui vẻ, chúng ta đều rất vui vẻ.
Chúng ta bây giờ có thể..."
Long Giai rốt cuộc không thể chịu đựng
được nữa, cô vung bàn tay, nhưng lần này, chẳng biết thế nào, cổ tay lại bị Hàn
Phong bắt được, thân thể Long Giai đột nhiên run lên.
Hàn Phong nhẹ nhàng ôm Long Giai qua, hỏi:
"Cô.. không sao chứ? Chẳng lẽ lạnh lắm sao?"
Long Giai tựa trước ngực Hàn Phong, nghe
tiếng tim Hàn Phong đập, chỉ cảm thấy tim của mình sắp nhảy khỏi ngực rồi, cô
rõ ràng muốn đánh Hàn Phong một cái tát, nhưng lấy không ra sức, trong đầu chỉ
có một ý niệm lặp đi lặp lại hỏi chính mình: "Tại sao như vậy? Tại sao lại
như vậy? Tại sao lại là như vậy?"
Hàn Phong nhìn bộ dáng Long Giai hoảng hốt
lo sợ, yêu kiều khôn xiết, không chút do dự hôn xuống. Long Giai giãy giụa, sức
lực cả người phảng phất như đã bị rút đi trong phút chốc, phản kháng thế nào
cũng không làm nên chuyện gì. Cái loại tiếp xúc thân mật đến từ thân thể này,
khiến tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, hai gò má nóng bỏng như thiêu đốt, ý
thức bản thân đã bị cái ôm hôn nồng nhiệt đến từ Hàn Phong làm tan chảy hoàn
toàn. Chẳng biết qua bao lâu, Long Giai mới từ trong ý thức trống rỗng tỉnh táo
lại, chậm rãi nghĩ: "Cầu xin cứ như vậy, dựa vào trên thân thể anh ấy, trở
thành một phần của thân thể anh, cảm giác này cho đến tận bây giờ mình cũng
chưa từng tưởng tượng đến. Không! Người này không phải thứ tốt lành gì, anh ta
chính là một hoa hoa công tử khắp nơi lưu tình..." Nghĩ đến đây, Long Giai
mạnh tránh một cái, liền từ trong lòng Hàn Phong giãy ra.
Hàn Phong cũng ngẩn ra, lấy ngón tay chạm
vào môi mình, phảng phất như không thể tin được, vừa rồi môi mình đụng vào thật
là da thịt của Long Giai sao, nhưng miệng vẫn còn vương hương thơm mát, anh lại
có chút đỏ mặt. Cũng may Long Giai chỉ lo để ý đầu tóc của mình, cảm giác tâm
loạn như ma, mặt đỏ tới mang tai, nào dám nhìn thẳng vào Hàn Phong.
Hàn Phong lẩm bẩm nói: "Chuyện kia ..."
"Đừng nói nữa!" Long Giai nhẹ
giọng nhạy cảm nói: "Đừng nói chuyện kia nữa. Anh... anh vẫn nên đi thôi,
để người khác nhìn thấy, sẽ không tốt."
Hàn Phong suy nghĩ một chút, lui từng
bước, đóng cửa thủy tinh, cách lớp cửa nói: "Chuyện kia, tôi vẫn phải nói
xong mới đi."
...
Hàn Phong trở lại gian phòng của mình, nằm
ngửa trên giường suy nghĩ: "Vừa rồi mình thật sự đã hôn Long Giai sao? Có
phải đã hôn được cô ấy rồi không? Sao cứ như đang nằm mơ thế này? Loại cảm giác
này, đến tột cùng là sự thật, hay đang nằm mơ?"
Hàn Phong lăn qua lăn lại suy nghĩ hồi lâu,
Lãnh Kính Hàn đẩy cửa vào, hỏi: "Đang ngủ sao?"
Hàn Phong xoay người ngồi dậy, nói:
"Sao, có tin tức của Đinh Nhất Tiếu rồi?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Có thể xem là
thế, Lão Quách bọn họ bên kia lại có vụ án mạng mới, nhất định muốn chúng ta
qua đó nhìn xem, cậu, tôi và Lưu Định Cường ba người."
Hàn Phong suy nghĩ một chút, nói: "Đi
thôi, đi xem một chút."