Ở cửa ngân hàng Hằng Phúc, bọn họ cùng
Trang Hiểu Quân không hẹn mà gặp. Trang Hiểu Quân không ngừng nhận lỗi, nói vẫn
luôn muốn đi gặp bọn họ, nhưng công ty mấy ngày nay quá bận rộn, ngay cả cậu
cũng không rảnh. Trang Hiểu Quân nói: "Viện kiểm sát muốn tới, sở kiểm
toán cũng muốn đến, còn có ủy ban chứng khoán, càng nhiều chính là phóng viên,
mấy ngày nay công ty cổ phiếu rớt giá nặng, mức độ uy tín cũng giảm xuống,
hacker gây dư luận kia cũng quá hiểm độc, làm gì mà lấy công ty chúng tôi ra
đùa bỡn vậy chứ." Cậu ta chợt dừng lại, bởi vì cậu phát hiện Hàn Phong
không hề lắng nghe, chỉ nhìn về Hướng cổng công ty.
Hàn Phong chỉ vào người từ trong xe đi ra
phía xa hỏi: "Người đàn ông kia là ai?"
Trang Hiểu Quân nhìn qua, giận dữ nói:
"Hắn ta chính là Trần Thiên Thọ. Chủ tịch chi nhánh ngân hàng khu Quảng
Đông. Thế nào, anh quen hắn?"
Hàn Phong nói: "Sao hắn lại đến
đây?"
Trang Hiểu Quân nói: "Có khả năng mấy
ngày này chủ tịch sẽ trở về, thông báo ủy viên quản trị dự họp hội đồng quản
trị, chúng tôi ở Malaysia có một công trình lớn, vẫn luôn khảo sát, lần này nói
không chừng sẽ ra quyết định. Thằng cha đó cách thành phố T gần nhất, liền về
trước. Anh sao quen được hắn vậy?"
Hàn Phong nói: "Không nhận ra, có
điều tối qua nhìn thấy hắn ta, đi cùng với một cô gái."
Trang Hiểu Quân nói: "Hắn vốn đã
không phải thứ gì tốt, cho rằng mình có nhiều tiền, có thể tùy tiện phóng
túng."
Hàn Phong vỗ vai cậu ta, nói: "Tất cả
đều là theo nhu cầu, việc này oán được ai?"
Trang Hiểu Quân căm ghét liếc mắt nhìn
Trần Thiên Thọ, trùng hợp nhìn thấy Tần Di mặt mày tươi tỉnh ra đón, lại càng
thêm tức giận. Trang Hiểu Quân nhìn Tần Di kéo cánh tay Trần Thiên Thọ đi vào
công ty, Trần Thiên Thọ ngẩng cao đầu, tựa như một hoàng đế vậy, Trang Hiểu
Quân nhếch nhếch miệng, lại nhắm hai mắt, cuối cùng nhẫn nhịn không nói gì, hơn
nữa ngày mới quay đầu sang nói: "Bác Giang còn chưa trở về, các anh lần
này đến tìm gì đây?"
Hàn Phong nhìn Trang Hiểu Quân,
"Chúng tôi lần này là đặc biệt tới tìm cậu. Hiểu Quân, tôi có vấn đề rất
quan trọng muốn hỏi cậu, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."
Lãnh KínH Hàn kỳ quái nói: "Là tới
tìm Hiểu Quân? Tôi còn tưởng cậu đến điều tra cái chết của Tôn Hướng Hiền
chứ."
Hàn Phong lắc đầu nói: "Tôi nghĩ, tôi
đã biết Tôn Hướng Hiền chết như thế nào rồi, không cần thiết phải điều tra thêm
nữa. Đợi một lát hỏi một hai vấn đề là được. Có thời gian rảnh không, Hiểu
Quân?"
"Có chứ, chúng ta đến phòng làm việc
nói đi."
"Không, chúng ta đến quán cafe đối
diện nói."
Trong nháy mắt rời kHỏi ngân hàng Hằng
Phúc đó, Hàn Phong nhìn thấy một cô gái, cùng Vu Thành Long ra ngoài nghênh đón
nhiệt liệt ôm lấy nhau, trong lòng anh nghi hoặc nói: "Bóng lưng này rất
quen thuộc nha, có phải là người phụ nữ tối qua không nhỉ? Mình đã gặp ở đâu
rồi chứ?"
Ba người ngồi trong một quán cafe đối diện
ngân hàng Hằng Phúc, Hàn Phong hỏi: "Cậu nghĩ quan hệ giữa hai người Vu
Thành Long cùng Tôn Hướng Hiền thế nào?"
"Mặc dù tôi tới chưa lâu, nhưng quan
hệ của bọn họ hình như rất đối lập. Còn nhớ khi tôi vừa tới, giám đốc Tôn liền
nói cho tôi biết Vu Thành Long không phải thứ gì tốt, kinh nghiệm rất ít, là
dựa vào nịnh nọt mà thăng chức. Bình thường bọn họ cũng rất ít khi lui tới, tại
sao hỏi vấn đề này?"
"Không có gì. Chỉ muốn hiểu rõ một
chút, hiện tại về cơ bản đã rõ ràng." Hàn Phong uống cafe, như đang thưởng
thức, thật lâu sau mới hỏi: "Hiểu Quân, tôi muốn cậu kể chi tiết cho tôi
biết, cha cậu đến tột cùng là qua đời khi nào?"
Lãnh Kính Hàn hoàn toàn không rõ, Trang
Hiểu Quân từng nói cha cậu ta đã qua đời rất nhiều năm trước rồi, Hàn Phong hỏi
vấn đề này làm gì?
Trang Hiểu Quân hồi tưởng lại nói:
"Tôi mới vừa lên lớp 10, ngày đó là đại thọ lần thứ 50 của cha. Ông... Cái
chết của ông, cùng vụ án các anh điều tra có liên quan sao?"
"Lớp 10, cũng chính là ba năm về
trước? Cậu nói cha cậu là chết vì bệnh tim? Lúc ấy cậu có đó không?"
Trang Hiểu Quân rơi vào trong ký ức thống
khổ, lẩm bẩm nói: "Đương nhiên, đại thọ lần thứ 50 của cha, mời rất nhiều
khách khứa, không ngờ, việc vui lại biến thành..."
"Hiểu Quân, cậu nghe này, bây giờ tôi
muốn cậu tường tận nhớ lại một chút, lúc ấy đã xảy ra tình huống gì, cậu có thể
làm được không?"
Trang Hiểu Quân nhìn Hàn Phong, Lãnh Kính
Hàn cũng nhìn Hàn Phong. Hàn Phong nói: "Tôi biết, như thế rất đau khổ,
nhưng cậu phải dũng cảm lên, bây giờ cậu đã bước trên con đường độc lập, trốn
tránh không phải biện pháp, có đau đớn cỡ nào đi nữa cũng phải học cách đối
mặt, như thế, mới không sợ nỗi đau lại kéo đến."
Trang Hiểu Quân chống khuỷu tay lên bàn,
ngón tay đan vào nhau thành quyền chống trán, Hơn nữa ngày mới nói: "Được
rồi, nếu giúp ích được cho các anh. Ngày ấy..."
Trang Hiểu Quân kể rõ tường tận tình huống
cái chết của cha cậu ta khi đó, cha cậu ta vốn đã có bệnh tim, bình thường đều
có chuẩn bị thuốc trợ tim khẩn cấp, ngày đó tiệc lớn khách khứa đông, uống
nhiều mấy ly, cũng trong lúc đột ngột, bệnh tim phát tác, nhưng khi tìm áo
khoác ông, mới phát giác đã quên mang theo thuốc, khi xe cấp cứu chạy tới thì
đã không kịp rồi. Trang Hiểu Quân còn cố ý nHắc tới khi cha cậu ta không xong
rồi, Tần Di còn làm kích tim cho ông ấy, đáng tiếc vẫn như cũ chẳng cứu vãn
được gì.
Hàn Phong nói: "Cha cậu biết mình có
bệnH tim, vậy mà còn uống rượu?"
"Ông đang trên thương trường làm ăn,
không còn cách nào, nhưng vẫn luôn khống chế lượng mức, có lẽ là vui vẻ, nên..."
"Cha cậu coi như là một nhân vật của
công chúng, thuốc của ông khẳng định tùy thời đều mang theo chứ? Ngày đó sao
thuốc lại đột nhiên biến mất? Lúc ấy các cậu chưa từng hoài nghi có người cố ý
trù tính sao?"
"Có chứ, lúc ấy chúng tôi đã lập tức
báo án, nhưng cảnh sát không điều tra ra bất cứ vấn đề gì, cuối cùng lọ thuốc
đáng chết kia đã được tìm thấy trong xe của cha. Ôi, chúng tôi cũng đã chấp
nhận sự thật này rồi."
Hàn Phong lại đột ngột hỏi: "Cha cậu
có sở thích gì đặc biệt không? Ví dụ như… thức ăn ngon?"
Đôi mắt Trang Hiểu Quân càng mở càng lớn,
kinh ngạc nói: "Sao anh biết được? Sao cái gì anh cũng biết thế? Anh quen
cha tôi sao? Ba năm trước đây cảnh sát phụ trách điều tra vụ án không phải anh
mà. Không sai, cha tôi không có sở thích khác, chỉ thích ăn, ông thường dùng mỹ
thực để khoe khoang, chuyện tự hào nhất của ông chính là đã đi ăn tất cả mọi
nơi trong cả nước, ăn khắp đại giang nam bắc."
"Tốt, tôi biết rồi. Cuối cùng lại hỏi
hai vấn đề, là vụ án này do cục cảnh sát thành phố T điều tra sao? Còn nữa, cha
cậu mất thì có phát hiện gì kỳ quái không? Ví dụ như có tờ giấy nhỏ viết chữ gì
đó xuất hiện ở chỗ các cậu có thể nhìn thấy được?"
"Là cục cảnh sát điều tra, cũng không
có tờ giấy nhỏ nào cả. Cha mất rồi, tôi cùng với mẹ và chị, chúng tôi đều rất
đau buồn, lúc ấy có hiện tượng gì kỳ quái, chúng tôi cũng không thể để ý đến
đâu."
"Tốt lắm, cám ơn cậu đã nhớ lại, đừng
quá khổ sở nữa, xin lỗi, đã bắt cậu phải nhớ lại chuyện đau khổ như thế. Về sự
tình này, tôi về sau sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục. Còn nữa, nội dung
hôm nay chúng ta trò chuyện, hy vọng cậu đừng kể lại với bất kỳ ai, kể cả người
nhà của cậu, bạn bè thân thiết nhất của cậu, cũng như người cậu cho là gần gũi
nhất."
Trên đường đến cục cảnh sát, trong xe
taxi, Lãnh Kính Hàn trăm điều không giải thích được, hỏi: "Cái chết của
cha Trang Hiểu Quân, cùng vụ án này có quan hệ gì? Có pHải đã kéo quá xa rồi
không?"
Hàn Phong nói: "Tham ăn."
Lãnh Kính Hàn sững sờ nói: "Hả? Cái
gì?"
"Còn nhớ bảy tông tội không? Là tham
ăn, một loại tội trong bảy tông tội."
"Nhưng vụ án này đã xảy ra cách đây
ba năm, cho dù là bảy tông tội gì, đều kết án đã ba năm rồi, cậu còn có thể tra
ra đầu mối gì? Hơn nữa, tôi nghĩ không liên quan lắm với vụ án chúng ta đang
điều tra hiện tại đâu."
Hàn Phong quay đầu nói: "Vậy sao? Anh
có nghĩ tới hay không, nếu vài tỷ không thể thỏa mãn ham muốn của hung thủ, vậy
y có thể lợi dụng cái chết của Lâm Chính cướp lấy 5% quyền cổ phần chờ bán ra,
cũng có thể dùng phương pháp khác để cướp quyền cổ phần của những cổ đông khác
chứ."
Lãnh Kính Hàn lúc này mới ngớ ra, lẩm bẩm
nói: "Vài tỷ, vẫn không thể thỏa mãn ham muốn?"
"Nguyên nhân cái chết của Tôn Hướng
Hiền, ngạo mạn, nếu như nói là trùng hợp, vậy tin tức ngày hôm qua tôi nghe
được, sẽ không là trùng hợp nữa, Khải Khai Hoa, tổng giám đốc khu Thượng Hải
của ngân hàng Hằng Phúc, chết vì tức giận, hôm nay, Trang Khánh Long, chết vì
tham ăn, bảy tông tội, nếu như mở rộng tiếp nữa ..."
Lãnh Kính Hàn cứng họng nói: "Y muốn
giết bảy cổ đông lớn, chiếm đoạt quyền cổ phần không phải vì giá trị mấy tỷ?
Vậy... vậy Lâm Chính là vì cái gì mà chết chứ?"
"Hẳn là dâm dục chăng? Trước hết bất
chấp nhiều như vậy, tôi muốn xác định trước cái chết của Trang Khánh Long đến
tột cùng là thế nào, hy vọng Trần cục trưởng bọn họ để lại cho chúng ta đầy đủ
tin tức."
Trong cục cảnh sát thành phố Y, vẫn là
Giang Hạo tiếp đón bọn họ. Hàn Phong nói: "Ba năm trước đây, ủy viên quản
trị của ngân hàng Hằng Phúc Trang Khánh Long do bệnh tim đột ngột tái phát mà
chết, nghe nói chỗ các anh đã lập án."
"Không sai, vụ án kia là tôi điều
tra, nói thế nào đây? Người ta có tiền, hoài nghi bị mưu sát cũng không thể chỉ
trích nhiều, có thể người nhà thật sự đã quá nhạy cảm, tôi đã điều tra, hoàn toàn
là cái chết tự nhiên, nguyên nhân bệnh tim đột phát không kịp chữa trị, chính
mình bỏ lại thuốc trợ tim trong xe, việc này có thể trách được ai? Các anh sao
bỗng dưng lại hỏi đến vụ án này? Có liên quan gì đến vụ án các anh đang điều
tra sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Chúng tôi muốn
xem hồ sơ một chút, hồ sơ này hẳn là còn chứ."
"Còn, để tôi tìm cho các anh, chỉ có
điều tôi nghĩ đối với các anh có khả năng không trợ giúp được là bao đâu, đó
khẳng định không phải mưu sát."
Hàn Phong tiếp nhận Hồ sơ, còn không quên
nói với Giang Hạo một câu: "Chúng tôi đọc ngay tại đây, nếu anh bận rộn,
cứ lo chuyện của anh đi, không cần phải lo cho chúng tôi."
Giang Hạo đi rồi, Hàn Phong lật xem sơ
qua, phía trước đều là tự thuật của nhân viên ở đây, tự thuật của nhân viên khách
sạn, trình bày của bác sĩ cấp cứu vân vân, Hàn Phong trực tiếp nhảy qua, chính
giữa có một phần thực đơn mang thức ăn lên khi đó, cùng với kết quả kiểm tra
của mỗi loại thức ăn cùng các loại đồ uống trên bàn, Hàn Phong mỉm cười:
"Bọn họ còn rất cẩn thận, mỗi món ăn đều làm xét nghiệm."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nhưng kết quả xét
nghiệm đều bình thường đó."
Hàn Phong hướng một ngón tay lên thực đơn,
"Người chết vốn có bệnh tim, do đó không cần cố ý hạ độc, tHức ăn bình
thường là đủ để dẫn đến tử vong rồi."
Lãnh Kính Hàn theo ngón tay Hàn Phong nHìn
qua, phía trên viết: "Tên thức ăn, nấm kim châm hầm ba ba; Nguyên liệu:
nấm đại châm Pháp, ba ba sông mười năm, trứng cá muối, gạch cua, nước cốt cây
súng, ớt xắt sợi, nước gừng, tỏi băm, hành lá, măng khô; Kết quả kiểm tra: Đối
với cơ thể người vô hại."
Vị trí Hàn Phong chỉ, ngay trên nấm đại
châm Pháp, anh giải thích: "Loại nấm này, còn gọi là Coprinus
Atramentarius, nó bao hàm khuẩn nấm Eumycota, bản thân là món ăn ngon, nhưng
không thể ăn cùng rượu."
Lãnh Kính Hàn "ồ" một tiếng,
nói: "Ăn chung sẽ ra sao?"
"Uống rượu khi ăn loại nấm này, sẽ
làm anh mặt đỏ tía tai, tim đập gia tốc, nhưng sẽ không mất mạng, người thường
đều có thể thừa nhận được loại khó chịu này, bất quá người mắc bệnh tim thì..."
"Ăn nó cùng rượu, có thể gây ra bệnh
tim!"
Hàn Phong gật đầu, tiếp tục lật xem, mặt
sau có tấm hình ngay lúc đó, vị trí Trang Khánh Long ngã xuống, vị trí ngồi của
ông ta, trên tấm hình đều ghi rất rõ ràng. Hàn Phong chỉ vào một tấm hình nói:
"Nhìn thấy không, vị trí ngồi của Trang Khánh Long, phía sau năm bước, đối
diện là máy điều hòa dạng tủ. Tháng chín, thời tiết rất nóng, nếu có người hạ
thấp điều Hòa xuống 10 độ, cứ như vậy quay về hướng đó mà thổi, có thể gây ra
bệnh tim, sau khi sự việc xảy ra thì chỉnh điều hòa trở lại, sẽ không ai phát
hiện được."
Hàn Phong tiếp tục xem, đi cùng xe với
Trang Khánh Long tới có tổng cộng năm người, tài xế Tiểu Vương, bạn tốt của ông
ta là Khải Khai Hoa cùng thư ký, trợ thủ của ông Vu Thành Long. Lãnh Kính Hàn
bất mãn nói: "Tại sao lại có Vu Thành Long ở đây?"
"Từ tài liệu đến xem, khi đó Trang
Khánh Long đã từ tổng giám đốc tài vụ chuyển sang nhậm chức tổng giám đốc
nghiệp vụ, Vu Thành Long vẫn luôn quản lý nghiệp vụ, đương nhiên là trợ thủ của
ông ta. Đi cùng xe với năm người, thuốc cứu mạng ông ta cuối cùng lại phát hiện
ở trong xe, anh xem tấm hình này chưa, ông ta mặc áo gió lớn, túi áo này vô
cùng sâu, bình thuốc muốn rơi ra cũng không dễ dàng gì đâu. Nhưng ông ta tiến
vào nhà hàng, nhất định sẽ cởi áo khoác, để ở khu vực treo quần áo, muốn lấy
thuốc đi, cực kỳ dễ dàng, đây là một âm mưu được xếp đặt tỉ mỉ."
Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu là nói, bọn
họ biết Trang Khánh Long có bệnh tim, liền cố ý làm món có nấm kia, còn để
Trang Khánh Long ngồi chỗ đối diện điều hòa, chỉnh nhiệt độ xuống thấp để gây
ra bệnh tim của ông ta, rồi sau đó lại trộm thuốc của ông ta đi, đợi đến khi
cảnh sát đến điều tra, đem lọ thuốc thả lại trong xe? Như vậy liền không điều
tra ra dấu vết gì nữa!"
Hàn Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, mặc
dù không để lộ chút dấu vết, nhưng dù sao cũng không phải trùng hợp, một chuyện
trùng hợp là trùng hợp, nhiều chuyện trùng hợp cùng một chỗ thế này, nhất định
là mưu tính trước rồi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nhưng lần này tại
sao cậu liền khẳng định ngay? Nguyên nhân cái chết của Lâm Chính, cậu lại muốn
kéo dài như vậy?"
"Đem nhiều loại thực vật không độc
trộn lẫn vào, tạo thành độc vật chí mạng hoặc gây ra tật bệnh nào đó, đây vốn
là phương pháp giết người thường dùng, tôi đương nhiên rõ ràng. Nhưng chiếu
theo đặc tính của hung thủ, y hẳn phải lưu lại tờ giấy nhỏ gì đó, tại sao không
có nhỉ?"
"Cái chết của Lâm Chính, cũng không
để lại gì đấy."
"Cái đó khác, Lâm Chính chết vì nổ
xe, do đó dù hung thủ để lại thông tin, cũng có khả năng đã bị thiêu hủy. À,
tôi nhớ ra rồi!" Hàn Phong bỗng dưng hét lớn, "Còn nhớ nơi Lâm Chính
chết không? Ngã tư đường đều bị quét dọn cực sạch, nhưng anh lại tìm được thứ
gì đó như bụi than màu đen ấy."
Lãnh Kính Hàn gật đầu, "Không
sai."
"Tại sao hung thủ lại đơn độc lưu lại
chút đầu mối ở đó chứ? Tôi nHớ rõ khi tôi nhìn thấy bụi than, nó như hai hình
vuông, vốn phải có chữ viết, chẳng qua bị người ta dùng chân đạp lên rồi, chữ
ấy ..."
"Đã bị bôi mất." Lãnh Kính Hàn
tiếp lời.
Hàn Phong gật đầu, "Không sai, như
vậy có thể giải thích rồi, người ta là để lại thông tin cho chúng ta, y thật sự
không đem đám cảnh sát các anh để vào mắt nha!"
Lãnh Kính Hàn ngay cả hô hấp cũng dồn dập
hẳn lên, "Nếu quả thật như vậy, Trang Khánh Long ba năm trước đây đã bị
giết, vụ án này chẳng phải từ ba năm trước đã ..." Ông không thể tin nổi.
"Không sai, anh đừng quên, Lô Phương
ba năm trước đã đón Lương Tiểu Đồng đi, mà xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu
cũng là thành lập vào ba năm trước, còn có Hồng A Căn, ba năm trước hắn đã bị
chọn tiếp nhận huấn luyện." Hai tay Hàn PHong bụm mặt, từ trán vuốt đến
cằm, trầm giọng nói: "Vụ án bắt đầu từ án lừa bảo hiểm đơn giản này, ít
nhất người ta đã trù tính đầy ba năm rồi."
Lãnh Kính Hàn cảm thấy lạnh cả người, thấp
giọng nói: "Ít nhất ba năm rồi, nhưng cũng chưa khiến cHo chúng ta coi
trọng chút nào, thủ pháp của y, kế hoạch của y, thật sự quá quỷ dị. Người âm
thầm ẩn náu này, đến tột cùng là ai?" Đồng thời trong lòng lại nghĩ:
"Nếu không phải Hàn Phong liên kết cái chết của Lâm CHính cùng vụ án lừa
bảo hiểm của Lương Hưng Thịnh lại, vậy cái chết của Lâm Chính cũng chỉ có thể
xem như một vụ án chưa giải quyết, vĩnh viễn cũng không điều tra ra chân
tướng."
Hàn Phong chợt nhướng mày, "Nếu kết
luận của chúng ta chính xác, vậy cũng rất cần phải đem vụ án của Tôn Hướng Hiền
điều tra lại một lần nữa, chúng ta tự mình điều tra! Thừa dịp hiện tại vụ án
phát sinh chưa lâu, hơn nữa, hệ thống cảnh sát thành phố T vẫn đang lập án điều
tra, chúng ta xem trước những báo cáo điều tra sẵn có một chút."
Lãnh Kính Hàn lập tức đi tìm Giang Hạo
mang hồ sơ của Tôn Hướng Hiền đến. Hàn Phong lẩm nhẩm hồ sơ, hồ sơ về cái chết
của Tôn Hướng Hiền anh đã xem qua, do đó anh trực tiếp lật xem hồ sơ có liên
quan đến vụ tai nạn xe. Tôn Hướng Hiền điều khiển chiếc Nissan Sunny, xe là xe
cũ, nhưng phối trí vẫn rất tốt.
Mặt sau là ảnh chụp hiện trường, Hàn Phong
chỉ vào tấm hình nói với Lãnh Kính Hàn: "Lãnh huynh, anh xem, tôi nói đúng
không, tên kia nhầm ga là phanh xe, chắn tự động, dung tích xylanh 2.0 lít, đối
với người mới học lái mà nói thật sự quá dễ phạm sai lầm."
Lãnh Kính Hàn nhìn tấm hình, nghi hoặc
nói: "Cậu từ chỗ nào nhìn ra anh ta đã nhấn ga?"
Hàn Phong chỉ vào sàn xi măng, "Đây
này, đây là sơ đồ của khu vực kia, ông ta từ ngã tư đường Hướng đông quẹo hướng
bắc, ở góc ngoặt này đây, đột ngột xông vào làn xe ngược chiều, lúc này, nên là
lúc phanh xe, nhưng anh yem chỗ này ..."
Lãnh Kính Hàn nhìn dưới mặt đất, sạch sẽ,
không có gì mà? Ông Hỏi: "Có cái gì?"
Hàn Phong nóng nảy, mắng: "Cái ông
ngu ngốc này! Ở chỗ ngoặt đột ngột thắng gấp, dưới điều kiện thời tiết nóng bức
đó, lực ma sát của bánh xe ô tô với mặt đất cùng hệ số ma sát đều lớn nhất,
Nissan dùng bánh xe Bridgestone, còn chưa phải là bánh xe cao su, chuyện rõ
ràng như vậy anh cũng..."
"À, cậu là nói dấu vết ma sát với mặt
đất! Vốn nên có dấu vết, nhưng mà lại không có."
Hàn Phong lật sang tờ kế tiếp, Tôn Hướng
Hiền lái vào đường xe chạy ngược chiều va vào sau xe tải lớn, lại đưa tới một
chiếc xe phía sau tông vào đuôi xe, do đó xe của Tôn Hướng Hiền mới có thể xuất
hiện tình trạng trước sau đều biến dạng. Mặt sau là một vài dòng tự thuật của
người chứng kiến hiện trường, nội dung những lời tự thuật này đại khái giống
nhau, đều là nhìn thấy Nissan đột ngột ngoặt hướng, sau đó tăng tốc mạnh, nhằm
phía xe tải. Chỉ có bà cụ bán báo ở góc đường tuyên bố, bà nhìn thấy một đứa bé
lúc ấy chơi bóng ở chính giữa đường cái, Nissan nọ vì tránh khỏi đứa bé mới
nhằm phía xe tải. Bà cụ nọ còn bổ sung một câu, nhưng mà Nissan từ góc ngoặc đã
bắt đầu không thích hợp rồi, cho dù không có đứa bé ở đó nó cũng sẽ chạy vào
làn xe ngược chiều. Tiếp chút nữa, là ghi chép về cuộc trò chuyện với gia đình
Tôn Hướng Hiền, Hàn Phong lật đến một tờ này, "Hừm" một tiếng.
Lãnh Kính Hàn cũng nhìn báo cáo, hỏi:
"Có điểm đáng ngờ gì sao?"
Hàn Phong liếc mắt nhìn Lãnh Kính Hàn một
cái, lại nhìn sang mấy cảnh viên ở phòng cách vách, nhàn nhạt nói: "KHông
có gì." Anh tùy ý lật đi lật lại mấy tờ ghi chép trước sau này một chút,
Lãnh Kính Hàn không chú ý, Hàn Phong vẫn nhìn dưới góc phải trang giấy, trang
giấy ghi chép trước đánh số 0008110, một tờ chính giữa lại đánh số 0003343, một
tờ giấy mặt sau đánh số lại là 0008112. Hàn Phong nhìn bút tích ghi chép, là
cùng một người viết, anh hướng Giang Hạo hỏi: "Bản ghi chép này là ai
làm?"
Giang Hạo không biết, anh ta gọi đến một
cảnh viên điều tra vụ án này, hỏi: "PHần ghi chép này là ai làm?"
"Là... Trần Thanh, là cậu ta tiếp đón
người nhà Tôn Hướng Hiền, ghi chép cũng là cậu ta làm."
Hàn Phong hỏi: "Trần Thanh? Cậu ta
làm công tác gì?"
Giang Hạo nói: "Là điều tra viên của
chúng tôi, cậu ta cùng bộ phận giao thông tương đối quen thuộc, hiện tại đang ở
Tứ Xuyên điều tra một vụ án buôn lậu, ngày hôm qua vừa mới đi." Hàn Phong
nhíu mày.
Hàn Phong lật hết bản báo cáo, đứng dậy
nói: "Đến hiện trường thôi, nhìn xem còn có phát hiện gì mới."
Lãnh Kính Hàn nói với Giang Hạo: "Cám
ơn các cậu, vô cùng cảm tạ."
"Đâu đâu, có gì cần cứ việc nói,
chúng tôi sẽ dốc toàn lực trợ giúp các anh."
Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn đã tìm được bà
cụ Mai bán báo trên hồ sơ. Hàn Phong rất kiên nhẫn nghe bà Mai tường tận kể lại
tình hình lúc đó. Anh lui lại mấy bước, đứng trên làn xe, lớn tiếng hỏi:
"Là từ nơi này bắt đầu quẹo vào sao?"
Bà Mai gật đầu, tài xế phía sau đều chỉ có
thể lách vòng qua, khi lướt qua bên người Hàn Phong, mắng té tát: "Muốn
chết hả!"
Hàn Phong mắt điếc tai ngơ, dọc theo tuyến
đường của ô tô đi về phía trước, lại lui về tiệm bán báo hỏi: "Bà Mai, lúc
ấy ngoại trừ đứa bé kia, bà còn nhìn thấy thứ gì đặc biệt không?"
Bà Mai suy nghĩ tHật lâu, lắc đầu nói:
"Hẳn là không còn gì nữa đâu nhỉ?"
Hàn Phong nói: "Vậy chiếc xe tải lớn
đâu? Có chỗ nào bất đồng không?"
Mắt bà Mai sáng lên, nói: "Cậu nói
như vậy tôi mới chợt nhớ tới, khi đó trên xe tải kia có một bức họa tHật lớn,
hình như là hình đầu của một siêu sao. Lúc ấy tôi còn đang mãi suy nghĩ, đó là
xe quảng cáo cho sản phẩm gì nhỉ? Về sau bức họa kia vèo một cái không thấy đâu
nữa." Bà Mai vừa nói, một bên nâng tay trái lên, làm một tư thế hỏa tiễn
thăng thiên.
Hàn Phong cũng làm theo động tác hỏa tiễn
vọt lên trời ấy, nghi hoặc lặp lại nói: "Vèo một cái đã không thấy đâu
nữa?" Anh nhìn cặp kính lão dày cộm của bà Mai một chút, nói khẽ với Lãnh
Kính Hàn: "Anh qua bên kia đứng, đừng làm gì cả."
Hàn Phong bảo Lãnh Kính Hàn đứng ở vị trí
của xe tải, lại hỏi bà Mai: "Bà Mai, bà có nhìn thấy ông già dưới tàng cây
kia không? Bà thấy rõ ông ta mặc quần áo gì không?"
"Là một cô gái trẻ tuổi mà, mặc ấy à ...
là một bộ váy đầm Hở vai."
Trong lòng Hàn Phong thoáng nhảy lên,
không khỏi nhướng mày, khó xử cười nói: "Ừm, phải, phải. Đã quấy rầy rồi,
bác Mai, sau này có việc còn phải phiền đến bác rồi."
"Không thành vấn đề, chuyện ở đây tôi
đều biết tất, cứ việc tới hỏi tôi."
Hàn Phong rời khỏi quầy bán báo, Lãnh Kính
Hàn đuổi theo hỏi: "Thế nào? Có phát hiện gì?"
"Ôi, tai nạn xe có thể là trùng hợp,
nhưng cái chết của Tôn Hướng Hiền chắc chắn là mưu sát, tôi thấy, chúng ta vẫn
nên tìm gặp Vu Thành Long lần nữa."
"Tên kia, thật sự là chọc người ta
chán ghét, tìm gã có hỏi thêm được gì đâu chứ?"
"Hỏi không ra cũng phải hỏi một chút,
nếu gã là hung thủ, chung quy sẽ có lúc lộ ra sơ hở. Mặc dù gã quả thật rất
đáng ghét!"