"Đúng vậy, là viết trên tờ giấy nhỏ,
lúc ấy người tiễn đưa linh cữu rất đông, cũng không biết là ai dán lên, hơn
phân nửa là người trong công ty có định kiến với cha dán đó."
"Anh nói mẹ anh cũng là chết vì ung
thư? Cách cha anh trước sau không tới một năm?"
"Ừ, hơn nữa, đều là ung thư rất kỳ
quái, mẹ của anh mắc phải hình như là ung thư tuyến nội tiết thượng thận thì
phải?"
"Ung thư thần kinh nội tiết tuyến
thượng thận."
"Đúng, cha anh cũng vậy đó, càng hiếm
lạ hơn, bác sĩ đều nói, là một loại ung thư mới biến đổi, trước kia chưa từng
thấy qua. Cậu biết đó, trình độ trị liệu ung thư của Thượng Hải đứng đầu cả
nước, bọn họ còn chưa từng gặp qua. Hơn nữa phát bệnh thật sự rất nhanh, từ khi
phát hiện cho đến lúc chết, còn chưa đến một tháng liền..."
"Anh cùng cha mẹ anh ở chung
sao?"
"Trước kia là thế, nhưng sau khi Yến
Phi tới, bọn họ rất yên tâm về anh, anh liền cùng Yến Phi chuyển ra ngoài
ở."
"Cô ta đến đây lúc nào? Các anh khi
nào thì chuyển ra ngoài ở?"
"Anh quen Yến Phi, cũng cỡ ba năm thì
phải? Nửa năm sau bọn anh liền chuyển ra ở riêng."
"Đối với cái chết của cha mẹ anh, anh
cho tới giờ chưa từng hoài nghi?"
Khải Kim Vận ngốc hồ hồ nói: "Hoài
nghi? Hoài nghi cái gì? Chẳng lẽ còn có thể hạ độc khiến người ta mắc ung
thư?"
"Phương pháp làm cho người ta mắc ung
thư, nhiều lắm." Cúi đầu nhìn Khải Kim Vận lần nữa, gã đã say đến bất tỉnh
rồi, cũng không nghe thấy được gì.
Hàn Phong lay tỉnh gã: "Chỗ ở của cha
mẹ anh, chưa bị bán đi đấy chứ?"
"Không, bán rồi tôi ở đâu? Còn ở
ngoại ô thành phố Thượng Hải đấy. Con ả Thiện Yến Phi này, cô ta trốn ở thành
phố T cùng tình nhân lêu lổng, cho rằng anh không biết hử, anh từ Thượng Hải
đến đây rồi, chỉ hy vọng cô ta nể tình cha anh từng bồi dưỡng cô ta mà có thể
hồi tâm chuyển ý, không ngờ cô ta cũng tuyệt tình như thế."
"Vậy anh làm sao biết ở đây có thể
tìm được cô ta?"
"Sao tôi không biết được, khách sạn
này là ngân hàng bọn họ đầu tư xây dựng, giám đốc điều hành của công ty bọn họ
ở chỗ này không trả tiền, làm chuyện lén lén lút lút gì, không phải đều làm
trong khách sạn này cả sao!"
Hàn Phong thoáng sửng sốt hồi lâu, như có
điều suy nghĩ mà nói với Khải Kim Vận: "Hôm nay chúng ta nói chuyện thật
vui vẻ, sau này hãy dựa theo lời em nói mà làm, nhất định có thể trở thành một
đại nam nhân đỉnh thiên lập địa. Di động của anh tạm thời để ở chỗ của em, khi
nào anh muốn đi thì cùng em liên lạc." Nói xong, anh cầm lấy điện thoại di
động của người ta."
"Anh... Anh tặng, anh tặng cho cậu.
Chút tiền ấy anh đây vẫn có."
Hàn Phong ước chừng điện thoại di động một
chút, "Em lấy thứ này có ích gì? Nhưng mà anh phải nhớ kỹ số này rồi liên
lạc với em. Anh muốn về, nhất định phải nói cho em biết, bởi vì việc này không
chỉ liên quan đến nguyên nhân cái chết của cha mẹ anh, còn liên quan đến tính
mạng của anh đó!"
Hàn Phong vừa về tới phòng, liền nói với
Lãnh Kính Hàn: "Lập tức thông báo cho Long Giai, fax ảnh của Lâm Chính và
Lô Phương sang đây."
Lãnh Kính Hàn nối máy điện thoại, nói:
"Long Giai sao? Tôi, Lãnh trưởng phòng đây, chuẩn bị tốt hình ảnh của Lâm
Chính và Lô Phương, fax qua đây. Đúng, Hàn Phong yêu cầu, không biết thằng nhóc
này muốn làm gì nữa!"
Hàn Phong đoạt lấy điện thoại di động:
"Alo, Long Giai sao? Tranh ảnh, tìm mau chút, tôi vừa mở máy tính ra rồi.
Được, được, lập tức gửi sang." Rất nhanh, máy in "răng rắc" phát
ra hai ảnh chụp.
"Hồng A Căn kia ..." Lãnh Kính
Hàn còn chưa nói hết, Hàn Phong đã cầm tờ giấy xông ra ngoài.
Quầy lễ tân, Hàn Phong giả mạo thân phận
cảnh sát, xuất ra tấm hình của Lâm Chính, hỏi: "Biết hai người này
không?"
Nữ phục vụ cười nói: "Giám đốc Lâm và
tình nhân của ông ấy đây mà, thường đến khách sạn của chúng tôi, sao tôi không
nhận ra được chứ?"
"Bọn họ thường đến lúc nào?"
"Bọn họ mỗi cuối tuần đều đến một
lần, bất quá đã hai tháng rồi không thấy bọn họ nữa."
"Loại tình huống này kéo dài bao
lâu?"
"Cỡ một năm rồi thì phải? Khi bọn họ
tới còn sợ người ta phát hiện nữa, mỗi lần đều là giám đốc Lâm tới trước, chọn
phòng xong xuôi, cô gái kia phải đợi 10 phút sau mới đến, lúc đầu, chúng tôi
còn tưởng rằng bọn họ là vợ chồng ấy chứ."
"Sau này tại sao lại biết không phải
nữa?"
"Đó là giám đốc Vu, có một lần trong
lúc vô tình nói toạc ra, chúng tôi mới biết bọn họ không phải vợ chồng."
"Giám đốc Vu? Giám đốc khách hàng của
ngân hàng Hằng Phúc sao?"
"Đúng rồi. Chẳng biết ông ấy cùng
ngài Lâm dự buổi tiệc nào đó, lần ấy sau khi say rượu, ồn ào đòi giết giám đốc
Lâm á."
"Vậy cô còn nhớ rõ lúc ấy giám đốc Vu
nói thế nào không? Tôi muốn nghe nguyên văn."
"Tao phải giết đôi cẩu nam nữ kia.
Đại khái chính là nói thế đó, tôi cũng không nhớ rõ nữa."
Hàn Phong gật đầu, anh tựa hồ đã hiểu được
ít nhiều rồi.
Trở về phòng, sắc mặt Lãnh Kính Hàn âm
tình bất định, Hàn Phong khai báo trước nói: "Không phải tôi không nói cho
anh chuyện Hồng A Căn, mà là có nói anh cũng không hiểu được."
"Không phải bởi vì Hồng A Căn, vừa
rồi Lý Hưởng bọn họ lại gọi điện thoại tới, tình hình ở thành phố H rất xấu. Lý
Hưởng bọn họ theo dõi Đinh Nhất Tiếu cũng cực kỳ khó khăn, đã mất dấu nhiều lần
rồi."
Hàn Phong từ vui chuyển buồn, "Sao
vậy?"
"Ngày hôm qua khi Lý Hưởng nói chuyện
điện thoại với tôi, tôi đã cảm thấy không đúng. Thằng nhóc kia, hôm nay mới nói
cho tôi biết, sau khi chúng ta rời đi, trị an của thành phố H bắt đầu hỗn
loạn."
"Trị an hỗn loạn? Loạn theo kiểu
nào?"
"Còn muốn tôi phải đem lời Lý Hưởng
lặp lại một lần nữa sao? Được rồi, cậu nghe cho kỹ đây. Lý Hưởng nói xảy ra tai
nạn giao thông nghiêm trọng, 6 người chết 17 người bị thương; Phố Thiên Mã liên
tục hai ngày phát sinh vụ đột nhập vào nhà cướp bóc, một người chết; Phố Tinh
Quang Hà phát sinh nhiều người đánh nhau bằng vũ khí, 5 người chết 9 người bị
thương, trong đó ba người bị thương nặng; Tiểu khu An Cư phát sinh cường bạo,
phụ cận trường tiểu học Lâm Khang liên tục phát sinh sự kiện cướp của học sinh;
Còn có... Còn có rất nhiều, dù sao chính là nơi nơi đều có chuyện xảy ra, đặc
biệt vừa rồi cậu ta nói, con gái của giáo sư Lâm cũng đã bị người ta bắt
cóc."
"Giáo sư Lâm là người thế nào?"
"Chính là chuyên gia nghiên cứu khoa
học của thành phố chúng ta, là người được hưởng tiền trợ cấp đặc biệt của quốc
gia, ông ta chính là nhân vật quan trọng của thành phố chúng ta ông ta nhảy mũi
một cái thôi, chuyên gia bác sĩ của toàn thành phố cũng phải mất ngủ vài ngày.
Cậu nói xem, hiện tại con gái của ông ta bị bắt cóc rồi, vậy còn hỏng bét đến
thế nào nữa."
"Bọn chúng không ngừng tạo ra rắc
rối, không ngoại trừ việc muốn cho chúng ta không cách nào an tâm ở lại thành
phố T tiếp tục điều tra, mặc kệ chúng."
"Nếu cục diện không cách nào thu dọn
được, chúng ta vẫn chỉ có thể trở về."
Hàn Phong bĩu môi, "Trở về có ích
gì?"
"Nếu thật sự là bọn chúng tạo ra rắc
rối, điều tra ra hang ổ của chúng, ngăn chặn tình hình tiếp tục khuếch
trương."
Lãnh Kính Hàn truy hỏi cái chết của Hồng A
Căn và cuộc nói chuyện của bọn họ ngày đó, Hàn Phong cắn răng không nói, đòi ly
sữa bò, sau đó mở máy tính, tra xét tư liệu cổ phiếu, vài phút sau lại đóng máy
tính, kéo Lãnh Kính Hàn nói muốn đi xem chợ đêm.
Đèn đường rực rỡ, Lãnh Kính Hàn nói:
"Trời nóng như vậy, khi không túm tôi ra đường, cậu rốt cuộc muốn làm
gì?"
"Tới rồi anh sẽ biết."
Hàn Phong vừa đi vừa hỏi, không bao lâu
sau đã đi tới trước cửa một hiệu sách, Hàn Phong đi vào chọn vài quyển sách về
cổ phiếu, sau đó nói với Lãnh Kính Hàn: "Trả tiền." Đây chính là mục
đích anh kéo Lãnh Kính Hàn theo.
Lãnh Kính Hàn nén giận, bỏ tiền thỏa mãn
ham muốn cá nhân của thằng nhóc hư hỏng này, khi đi ra nói: "Thằng nhóc
cậu, vì tán gái mà nỗ lực như vậy? Không phải người ta chỉ cười cậu không hiểu
cổ phiếu thôi sao? Cậu điều tra án có khi nào từng nỗ lực như vậy đâu?"
Hàn Phong không đáp lời, nhưng nhìn xa xăm
ngẩn người. Dưới ánh đèn đường, trong chợ đêm, một đôi thanh niên nam nữ đang
không sợ nóng bức, dựa sát vào nhau thân thiết. Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu
lại nhìn cái gì nữa đó?"
Hàn Phong chợt bừng tỉnh, "Không có,
không có gì. Vừa rồi nhìn thấy bóng lưng một cô gái, rất quen, nhưng nhất thời
nhớ không nổi là ai."
Anh nhìn thấy một nam một nữ, dựa sát vào
nhau đi qua phố đối diện, nam để râu, cao mà khôi ngô, nữ cũng rất nhỏ xinh,
lung linh động lòng người. Người con trai kia cao hứng bừng bừng nói gì đó,
người con gái lại đem khuôn mặt chôn thật sâu trong ngực người con trai, chỉ
nhìn thấy một bóng người.
Một đêm này, Hàn Phong xem sách cổ phiếu
đến tận khuya, căn bản ngủ không ngon, nhiều nghi vấn vây trong lòng anh lắm.
Lại một ngày trôi qua, Lãnh Kính Hàn thức
dậy, nhưng phát hiện Hàn Phong đã đứng lặng trước cửa sổ, nắng sớm rực rỡ ở
thành phố T ửng hồng xuyên qua lớp cửa kính, rơi trên khuôn mặt vốn coi như
tuấn tú của anh, khuôn mặt mang theo nét ngây thơ kia vậy mà lại ẩn giấu một
tia hơi thở khiến kẻ khác bất an.
Hàn Phong quay đầu, "Tỉnh rồi sao?
Hôm nay đến công ty TNHH vật liệu thép Thành An, sau đó là ngân hàng Hằng Phúc,
thế nào?"
Lãnh Kính Hàn nhận thấy được, Hàn Phong
quả thực tựa như đã khác hẳn con người thường ngày, cậu ta đã phát hiện ra
chuyện gì nữa sao? Nhưng thằng nhóc này, phiền não nhất chính là chỗ đó, mỗi
lần tới thời điểm mấu chốt, cậu ta đều bắt đầu duy trì sự trầm mặc, cái gì cũng
không nói, mãi đến cuối cùng mới nói ra đáp án của cậu ta, mặc cho bạn truy hỏi
thế nào, cậu ta cũng không mở miệng.
Ở trên đường, Hàn Phong cũng vẫn duy trì
trạng thái trầm mặc, đôi mắt trước sau như một nhìn sàn xe taxi, lúc này, ai
cũng không biết được cậu đang suy nghĩ gì.
Công ty TNHH vật liệu thép Thành An. Hai
người Hàn Phong trước nói với bảo vệ giữ cửa bọn họ là bạn của Hồ Ngân Tín, đến
tìm Hồ Ngân Tín. "Chờ một chút." Bảo vệ sau khi đi vào phòng bảo vệ
gọi điện, đợi đến khi trở ra thì đen mặt nói: "Không có người này, các anh
tìm nhầm rồi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Sao lại thế được
chứ? Xin anh giúp chúng tôi hỏi lại, anh ta chính là tổng giám đốc mới tới của
các anh …" Hàn Phong níu vai Lãnh Kính Hàn, không cho ông nói xong.
Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, Hàn Phong
sửa lời nói: "Chúng tôi là cảnh sát," Nói rồi lấy ra thẻ căn cước của
Lãnh Kính Hàn, "Gọi người phụ trách của các anh ra đây nói chuyện!"
Bảo vệ vừa nhìn liền không chậm trễ, lập tức gọi điện.
Bước ra lại là một ông già đầu trọc,
khoảng 60 tuổi, hơi béo bụng, đầy mặt tươi cười nói: "Chẳng hay đồng chí
cảnh sát có chuyện gì không?"
Hàn Phong nói: "Ông là người phụ
trách của nơi này?"
Ông già cười đáp: "Đúng vậy tôi tên
là Hoàng Quý Lượng, là giám đốc của công ty này."
"Ông cụ, chúng tôi nhìn thấy Hồ Ngân
Tín đi vào công ty, ông ta mới là giám đốc mới của công ty các ông chứ?"
Đôi mắt nhỏ của Hoàng Quý Lượng lóe lên,
"Ôi chao, haha, ngại quá hẳn là đồng chí cảnh sát đây nhìn lầm rồi ấy chứ?
Chỗ chúng tôi cho tới bây giờ chưa từng có giám đốc họ Hồ nào cả."
Lãnh Kính Hàn trừng mắt: "Biết rõ mà
không báo cáo, chính là phạm pháp!"
Hoàng Quý Lượng làm ra bộ dáng sợ hãi:
"Ai nha, tôi chính là người làm ăn theo quy củ, chưa bao giờ làm chuyện
phạm pháp."
Hàn Phong cười cười, vỗ lưng ông ta nói:
"Nếu là người làm ăn theo quy củ, vậy ông cụ này, không ngại mang chúng
tôi vào nhà xưởng dạo một chút chứ?"
Hoàng Quý Lượng vuốt cái đầu láng bóng của
mình, nói: "Được mà, được mà."
Hàn Phong đi phía trước, Hoàng Quý Lượng ở
phía sau có chút theo không kịp, Hàn Phong đi khắp nơi dò xét, căn bản không
cần người dẫn đường, thẳng hướng đi đến cửa phòng giám đốc của nhà xưởng. Vài
công nhân đang tháo dỡ bảng hiệu ở cửa phòng giám đốc, lại không ngờ rằng Hàn
Phong bọn họ tới nhanh như vậy. Hàn Phong hỏi: "Giám đốc Hoàng? Đây là …"
Hoàng Quý Lượng vui cười hớn hở nói:
"Trang hoàng, trang hoàng. Tôi đã sớm muốn đổi lại một mặt cửa khác, phòng
làm việc trước kia quê mùa, tiếp đón khách khứa cũng không khí thế."
Hàn Phong "haha" cười, đôi mắt
nhìn thẳng một gã công nhân còn chưa kịp giấu một bảng hiệu hình thoi vào trong
sọt rác, phía trên rõ ràng viết "Tổng giám đốc, Hồ Ngân Tín" Hàn
Phong cười nói: "Giám đốc Hoàng, đây…"
Tròng mắt Hoàng Quý Lượng xoay chuyển, giả
vờ tức giận nói: "Cái này chuẩn bị khi nào? Ai làm? Sao tôi không biết
hả?"
Một gã bên cạnh có vẻ là thư ký tiếp lời:
"Đây là ngài Đinh phân phó làm, còn chưa kịp thông báo cho ngài."
Hoàng Quý Lượng giả vờ đột ngột tỉnh ngộ,
"Các anh xem, đây vốn là xí nghiệp của ngài Đinh, ngài ấy muốn bổ nhiệm ai
làm tổng giám đốc, tôi cũng không có quyền can thiệp. Ôi chao, vậy mà ngài ấy
cũng không báo trước một tiếng, thật quá đáng. Ôi, ôi, ôi..."
Hàn Phong cũng lập tức trở nên đồng tình,
an ủi: "Đừng quá khổ sở mà, ông cụ, nói không chừng ngài Đinh đã thay ông
sắp xếp tốt công tác rồi, tuổi ông cũng đã cao, nên an hưởng tuổi già
thôi."
Hoàng Quý Lượng thần tình bi ai, nói:
"Tôi thực sự tận tâm tận lực, chưa hề làm chuyện có lỗi với Đinh Nhất
Tiếu. Vậy mà muốn đổi tôi, anh ta thật là không có lương tâm mà!"
"Đừng khổ sở, tôi cam đoan với ông,
Đinh Nhất Tiếu ít nhất cũng sẽ sắp xếp cho ông một chức vụ cố vấn, nhà máy này,
không có ông, bọn họ đừng mong xoay chuyển. Ừm, chúng tôi muốn đến thăm phân
xưởng sản xuất một chút, không biết có được không?"
"Được! Tôi mang các anh đi xem nhà
xưởng của chúng tôi, xem thử quy mô của chúng tôi!"
Hàn Phong muốn xem nguyên vật liệu trước,
Hoàng Quý Lượng liền dẫn bọn họ đến thăm nơi chất khoáng thạch, Hàn Phong lại
nhìn xe chuyên chở quặng mỏ một chút, thỉnh thoảng khua gõ thùng xe, tấm tắc ca
ngợi.
Thời tiết thật sự quá nóng, bọn họ cũng
không đến phân xưởng luyện thép, chỉ đi thăm xưởng đúc, cùng kho hàng chứa
thành phẩm thép. Hoàng Quý Lượng chỉ vào từng chồng thành phẩm thép hình chữ T
nói: "Tôi không khoác lác đâu, chất lượng vật liệu thép của chúng tôi là
tốt nhất, cùng một sản phẩm ngang nhau, giá cả của chúng tôi cũng hợp lý nhất.
Do đó cho tới nay..."
Ông cụ bắt đầu khoe khoang vật liệu thép
của bọn họ, miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt. Hàn Phong nghe đến liên
tục gật đầu, Lãnh Kính Hàn liên tục nhíu mày, ông không biết Hàn Phong làm cái
quỷ gì, nhưng rất rõ ràng, mới vừa rồi Hồ Ngân Tín vẫn còn ở đây, chỉ vừa mới
rời đi. Hàn Phong cùng ông già kia chậm rãi tán gẫu như vậy, không phải càng
tạo cơ hội cho Hồ Ngân Tín chạy trốn sao?
Đi thăm nhà xưởng xong, Hoàng Quý Lượng
lại dẫn hai người đến phòng làm việc, muốn mời hai người chậm rãi ngồi xuống
trò chuyện, Lãnh Kính Hàn thầm nghĩ: "Còn trò chuyện nữa, còn trò chuyện
nữa Hồ Ngân Tín chẳng phải sẽ lên máy bay chuồn luôn sao?"
Hàn Phong hỏi: "Giám đốc Hoàng, các ông
mỗi ngày sản xuất bao nhiêu?"
"Lò luyện chúng tôi còn chưa đủ, mỗi
ngày sản xuất thép chỉ khoảng ba bốn trăm tấn, nếu sản lượng có thể tiếp tục
nâng cao gấp đôi, vậy hiệu quả và lợi ích cũng rõ ràng rồi."
"Không sai, mỗi ngày ba bốn trăm tấn,
vậy cần bao nhiêu vật liệu quặng? Tôi thấy ở cổng, xếp hàng xe kéo quặng
mỏ."
"Chúng tôi dùng đều là quặng mỏ tự
khai thác, tất cả đều là quặng chất lượng tốt, chứa hơn 60% hàm lượng sắt,
luyện một tấn thép, chỉ cần hai tấn khoáng thạch sắt. Người có tiền vẫn là tốt
ở chỗ đó, cái gì cũng có thể tự mình làm."
"Có thể xem hóa đơn sản xuất của các
ông không?"
Hoàng Quý Lượng suy nghĩ một chút, nói:
"Được, hoàn toàn phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát." Nói
rồi, đến trong két sắt lấy ra một cuốn sổ thật dày, nói: "Đây là sổ sách
chi tiết của công ty, mỗi ngày thép Thành An sản xuất bao nhiêu tấn, bán đến
nơi nào, toàn bộ đều ghi chép trên đó."
Hàn Phong lật lật một chút, phía trên
không chỉ có sản lượng, lượng tiêu thụ, bán đến đâu, còn có lượng nguyên vật
liệu. Hàn Phong vừa nhìn vừa điểm số: "Ngày 3 nhập quặng sắt chất lượng
tốt 687 tấn, ngày 4 nhập quặng 641 tấn, ngày 5 nhập quặng 609 tấn, ngày 6 nhập
quặng 622 tấn..." Anh khép sổ sách lại, nói: "Mỗi ngày đều có nhiều
tấn quặng như vậy nhập vào xưởng, vậy cần bao nhiêu xe đến kéo?"
"Chúng tôi là xí nghiệp nhỏ, cũng chỉ
có lượng tiêu thụ bấy nhiêu, cậu không thấy xưởng người ta lớn, đều dùng xe lửa
kéo, ai mà dùng ô tô chứ!"
Hàn Phong lại mở ra một quyển sổ sách
khác, cẩn thận tra cứu, mặt Hoàng Quý Lượng có chút đắc ý, ra chiều mặc kệ
ngươi coi thế nào cũng đừng mong nhìn ra được sơ hở gì trong sổ sách.
Lãnh Kính Hàn đã nhìn đồng hồ ba lần, Hàn
Phong vẫn như cũ thờ ơ lật xem sổ sách, mặt Hoàng Quý Lượng treo nụ cười âm
hiểm nhìn hai người.
Hàn Phong khép sổ sách lại, ngửa đầu nói:
"Những năm trước sản lượng 75745 tấn, năm ngoái 92742 tấn, năm nay xem ra
còn muốn tăng nữa nhỉ?"
"Tất cả đều đang phát triển mà."
Hàn Phong rốt cuộc đứng dậy nói: "Vô
cùng cảm tạ sự phối hợp của ông."
Hoàng Quý Lượng khách khí nói: "Đó là
việc nên làm."
Hàn Phong nhìn Lãnh Kính Hàn, nói:
"Chúng tôi cáo từ trước, nếu giám đốc Hồ đến, xin ông nhất định phải báo
cho chúng tôi biết."
"Nhất định nhất định. Đó là đương
nhiên."
Ra khỏi xưởng thép Thành An, Lãnh Kính Hàn
rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cậu biết rõ ông già kia cố ý kéo dài thời
gian, tại sao còn ở trong đó cùng ông ta tán gẫu lâu như vậy?"
Hàn Phong mỉm cười nói: "Từ khi bảo
vệ gọi điện, Hồ Ngân Tín cho dù ở đó, cũng đã chạy mất rồi. Xưởng này lớn như
vậy, cho dù chúng ta muốn tìm, cũng tìm không được hắn đâu."
"Vậy cậu muốn..."
"Tôi đã nói rồi, đừng để đối thủ nắm
mũi dắt đi. Y sắp xếp cho Hồ Ngân Tín xuất hiện trong phòng đấu giá, không
ngoài dụng ý khiến cảnh sát chúng ta chú ý, rồi sau đó đến xưởng vật liệu thép
Thành An điều tra hắn, nhưng tiếp tục tra đến cùng, khả năng sẽ không thu hoạch
được gì."
"Cậu nếu biết vậy, thế thì cậu còn
vào trong đó chậm trễ lâu như vậy làm gì?"
"Tôi chỉ giả vờ như đang điều tra Hồ
Ngân Tín, kỳ thật cũng không phải tra Hồ Ngân Tín."
"Vậy cậu tra cái gì?"
"Tôi chính là tra xưởng vật liệu thép
Thành An! Anh nhìn xem!"
Hàn Phong biết từ đâu lấy ra vài viên đá.
Lãnh Kính Hàn nói: "Gì đây? Đây không phải chỉ là vài viên đá sao? Nhặt ở
đâu đó?"
Hàn Phong nói: "Đây không phải đá
bình thường, mà là lấy được trong xe quặng sắt. Thu hồi trước, mang về để anh
béo tinh luyện thí nghiệm, nhìn xem tới cùng độ thuần chất của quặng mỏ này thế
nào. Được rồi, thông báo Long Giai, bảo cô ấy điều tra trước một chút về dây
chuyền sản xuất đưa sang Pháp sửa chữa kia, có thật là ở Pháp hay không."
Lãnh Kính Hàn nói: "Dây chuyền sản
xuất gì?"
Hàn Phong nói: "Long Giai tự nhiên sẽ
biết. Tôi nghĩ, nếu đối thủ của chúng ta đủ thông minh, xế chiều hôm nay chúng
ta có thể cầm được hồ sơ của Lâm Chính rồi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu tra ra gì
rồi? Xưởng thép Thành An này cùng hồ sơ của Lâm Chính liên hệ thế nào?"
Hàn Phong cười cổ quái nói: "Chỉ còn
một vài mảnh nhỏ nữa, khi tôi đem chúng nó hợp lại thành hình, tôi sẽ nói cho
anh biết. Chúng ta có thể đến ngân hàng Hằng Phúc rồi, tôi còn chuyện rất quan
trọng cần tìm Hiểu Quân."