Lãnh Kính Hàn đón lấy miếng cao su biến dạng, hỏi: "Có thể là sau khi phát sinh vụ nổ, do bốc cháy nên biến dạng hay không?"
Hạ Mạt khẳng định nói: "Không có khả năng, đây là cao su nhân tạo loại mới, không bắt lửa. Sau khi phát sinh vụ nổ, ô tô bung ra, bánh xe rơi rụng lập tức lụi tắt, vô luận như thế nào, lẽ ra cũng chỉ một mặt gần bình xăng bị cháy sém biến dạng thôi. Nhưng đây là nguyên một bánh xe, hai mặt đều cháy đến biến dạng."
Hàn Phong nói: "Nên như thế nào đây. . . . . .Bây giờ cậu đi kiểm tra một chút, loại dầu lưu lại trên linh kiện, tôi muốn biết xe bọn họ có thêm loại dầu gì, số lượng dầu."
"Nên như thế nào đây?" Hạ Mạt kỳ quái hỏi.
Hàn Phong cười đáp: "Cậu đi kiểm tra là dầu gì, tôi sẽ nói cho cậu biết là như thế nào."
Hạ Mạt vừa đi, Lãnh Kính Hàn vội hỏi Hàn Phong: "Mau nói cho tôi biết, cậu đã phát hiện được gì? Đến tột cùng là Lâm Chính đã chết như thế nào?"
"Còn chưa tới lúc bật mí, các anh cứ chờ xem, tôi sẽ tìm ra tất cả chứng cứ."
Đang nói, Lý Hưởng hô lên: "Đã tra được tư liệu. Hàn Phong cậu nhìn xem, có phải thứ cậu cần không."
Hàn Phong nhìn một chút, nói: "Kiểm tra trên Lâm Chính hai đời."
Lý Hưởng gõ bàn phím, "Dễ thôi."
Cha của Lâm Chính là Lâm Khắc Phúc, mẹ Chiêm Dung, hắn là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ mất sớm. Ông nội của hắn Lâm Định Cường, bà nội. . . . . . Hàn Phong đột nhiên ở trong năm đứa con trai của ông nội Lâm Chính gõ mạnh trên tên của một người gọi là Lâm Thành Long, nói: "Việc này thật không thể ngờ được, chúng ta đáng lẽ phải sớm điều tra ra."
Lãnh Kính Hàn nghi hoặc nói: "Thế này là làm sao nữa vậy?"
Hàn Phong quay đầu lại nói: "Anh còn ấn tượng gì không? Cái tên này, tôi từng nhắc qua với anh."
Lãnh Kính Hàn suy nghĩ một chút, đột nhiên tỉnh ngộ nói: "Tôi nhớ ra rồi, cậu lúc ấy cười nói với tôi, Tiểu Lý kia làm việc thật nghiêm túc, đem cả cha mẹ của cha mẹ Lương Hưng Thịnh đều tra đến rõ ràng, là cha hắn -- Không, là cha của mẹ hắn tên là Lâm Thành Long. Cậu khẳng định là ông ta sao?"
"Tôi đã xem qua hình, không sai đâu." Hàn Phong nói.
Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy vụ án của hai người này càng có thể xác định là cùng một vụ, hóa ra Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh là bà con xa."
"Thế nhưng chúng ta vẫn còn rất nhiều nghi vấn chưa giải quyết. Đầu tiên 5% nọ là cái gì, thứ hai, Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh rốt cuộc có quan hệ gì, bọn họ đã sớm quen biết sao? Hay là sau này mới nhận thức? Tại sao Lâm Chính lại vào lúc này muốn đem 5% đó cho Lương Hưng Thịnh?" Lý Hưởng đưa ra ý kiến của mình.
Hàn Phong nói: "Nói rất hay, chúng ta hiện tại phải giải quyết đích thị là những vấn đề này."
"Tôi đã về đây!" Phan Khả Hân chạy đến thở không ra hơi, nhưng trên mặt lại mừng khấp khởi.
Hàn Phong cười hỏi: "Thế nào? Có thu hoạch gì trọng đại?"
Phan Khả Hân cười nói: "Đã điều tra xong, có một việc anh lại không đoán đúng, Lương Tiểu Đồng chính là Lương Tiểu Đồng chúng ta nhìn thấy kia. Hơn nữa người nhận nuôi Lương Tiểu Đồng, anh nhất định không đoán được là ai đâu."
Lãnh Kính Hàn cười nói: "Thành phố này mặc dù chỉ có mấy trăm vạn dân cư, nhưng Hàn Phong cậu ấy cũng không phải thần, hiển nhiên không thể đoán ra ai nhận nuôi Lương Tiểu Đồng."
Hàn Phong nói: "Chậm đã! Nếu cô nói như vậy, tôi vẫn có thể đoán ra ai nhận nuôi Lương Tiểu Đồng!"
"Là ai?" Lãnh Kính Hàn, Phan Khả Hân, Lý Hưởng, còn có Hạ Mạt trong phòng thí nghiệm cùng Lưu Định Cường đều dựng lỗ tai lên, cơ hồ là cùng lúc đặt câu hỏi.
Hàn Phong nói ra đáp án khiến mọi người đều không thể tưởng được: "Lô -- Phương!"
Lý Hưởng nhanh miệng, cướp lời: "Lô Phương vào hai năm trước đã nhận nuôi Lương Tiểu Đồng? Nhưng cô ta và Lương Hưng Thịnh một năm trước mới quen nhau mà. Khi đó cái gì cô ta cũng không biết, bản thân cũng chỉ là một người làm công, làm thế nào lại đi nhận nuôi Lương Tiểu Đồng? Từ thực lực kinh tế và tố chất văn hóa của cô ta, cũng không có khả năng."
Những người còn lại, thì đều nhìn Phan Khả Hân. Phan Khả Hân thở dốc đủ rồi, mới đứng thẳng lưng lên, nói với Hàn Phong: "Khó trách bác Lãnh tôn sùng anh như vậy, anh thật là quái quỷ, chuyện này cũng có thể đoán được."
"Hả!" Lãnh Kính Hàn há to mồm, nói: "Thật sự là Lô Phương?"
Phan Khả Hân gật gật đầu, đưa tài liệu photocopy qua, phía trên ghi rõ ràng, hai năm trước Lô Phương đã nhận nuôi Lương Tiểu Đồng. Lần này, mọi người đều nhìn Hàn Phong như nhìn quái vật, thành phố H có mấy trăm vạn dân cư, anh ta làm sao biết là Lô Phương nhận nuôi Lương Tiểu Đồng? Hàn Phong giải thích: "Tôi không phải thần, tôi chỉ đoán thôi mà."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nếu cậu không có giải thích hợp lý, cậu sẽ được liệt vào danh sách kẻ đứng đằng sau xúi giục đáng tình nghi nhất."
Hàn Phong chỉ vào Phan Khả Hân nói: "Kỳ thật rất đơn giản. Sau khi Khả Hân đến, vẻ mặt như vậy, lúc nói chúng ta tuyệt đối không đoán được là ai, ánh mắt rất đắc ý. Cô ấy vừa nói như vậy, chẳng khác nào nói cho chúng ta biết, người nhận nuôi Lương Tiểu Đồng chính là người mà chúng ta đều quen. Hiện tại trong những người chúng ta quen, ngoại trừ Lô Phương, còn ai đáng nghi hơn nữa?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Lý lẽ này nói thế cũng không thuận. Vụ án này liên quan cực kỳ rộng, theo cách nói của cậu, thành viên của ba gia đình Lương Hưng Thịnh, Khúc Minh Sinh cùng Lâm Chính cũng có thể trở thành đối tượng hoài nghi."
"Anh đừng quên, tôi đã từng gặp Lương Tiểu Đồng và Lô Phương cùng một chỗ. Lương Tiểu Đồng tuyệt đối sẽ không đi cùng Lương Hưng Thịnh, Khúc Minh Sinh chỉ phụ trách chuyển nhượng quyền cổ phần giữa Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh, ngoài ra ông ấy cũng chẳng biết gì hơn. Lâm Chính dường như có khả năng nhận nuôi Lương Tiểu Đồng, nhưng hắn không có thời gian đó, người như hắn có thể đem một ngày bận rộn thành hai ngày, còn có lòng dạ thảnh thơi để nhận con nuôi?" Hàn Phong nói xong, tất cả mọi người sửng sốt, trong nháy mắt ngắn ngủi, anh ta có thể nghĩ nhiều vậy sao? Chỉ có Lãnh Kính Hàn biết, cái này gọi là thiên tài, bằng không ông cũng chẳng gọi Hàn Phong tới. Lãnh Kính Hàn hỏi: "Cậu thấy sự tình Lô Phương nhận nuôi Lương Tiểu Đồng này thế nào?"
"Còn chưa rõ lắm, tôi mơ hồ cảm thấy việc nhận nuôi cùng kế hoạch mưu sát này nhất định có quan hệ, nhưng vẫn chưa thể nối liền thành một đường." Hàn Phong lắc đầu, từ trong tay Lãnh Kính Hàn tiếp nhận tài liệu Phan Khả Hân mang về. Lương Tiểu Đồng hai năm trước cùng hiện tại cơ hồ không có thay đổi gì, đôi mắt kia thoạt nhìn rất u ám, không biết nội tâm của nó có suy nghĩ gì không. Thời thơ ấu như vậy, đối với bất cứ kẻ nào cũng là sự đả kích cả đời ấy chứ.
Thấy mọi người vẫn vây quanh Hàn Phong, Lãnh Kính Hàn quát: "Nên làm gì thì đi làm đi, ở chỗ này nhìn cái gì!"
Hạ Mạt hướng Hàn Phong dựng thẳng ngón cái, xoay người quay về phòng thí nghiệm. Hàn Phong đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, tôi bảo các anh giúp tôi tra loại 'xỉ than đá' kia tới đâu rồi?"
Hạ Mạt ngẩn người, mới nhớ lại Hàn Phong ở hiện trường vụ nổ xe của Lâm Chính mang về bột phấn màu đen, cậu lại nhìn Lưu Định Cường đang bề bộn kiểm tra quần lót, nói:
"Chúng tôi đã kiểm tra, thật sự không tra ra đó là thứ gì, hiện tại đang dùng máy tính phân tích công thức phân tử của nó. Vật kia không cháy, không nổ, trộn lẫn với các vật thể khác không có hiệu quả dễ cháy dễ nổ. Hiện tại chúng tôi hoài nghi, nó thật sự là một dúm 'xỉ than', loại đã từng bị đốt qua."
Hàn Phong chỉa chỉa Lưu Định Cường, nói: "Đi giúp Hạ Mạt kiểm tra xăng."
Phan Khả Hân nói: "Thế nào, tư liệu tôi mang về có giúp được gì cho các anh không?"
Hàn Phong nói: "Phần tư liệu này giúp chúng tôi rất lớn, chỉ là còn khuyết thiếu vài khâu mấu chốt, không thể kết nối lại. Đúng rồi, nói cho tôi nghe một chút về tình huống của viện phúc lợi đi."
Viện phúc lợi Thiên Tứ là giáo đường được xây dựng lại, rất cũ kỹ, nhưng rất rộng lớn, Mai viện trưởng là bà lão hiền lành. Sau khi Phan Khả Hân nói rõ mục đích đến, bà liền tự mình dẫn Phan Khả Hân đến kho hồ sơ lấy ra tư liệu của Lương Tiểu Đồng, còn dắt Phan Khả Hân đi tham quan khắp nơi, hy vọng Phan Khả Hân có thể đưa tin một chút về viện phúc lợi này, nhằm gây được nhiều sự chú ý của mọi người.
Hàn Phong hỏi: "Lương Tiểu Đồng ở trong trường học là một đứa trẻ thế nào?"
Phan Khả Hân ngẩn người, "Mai viện trưởng nói, Tiểu Đồng ở trong trường biểu hiện rất
tốt, cũng không cùng bạn học tranh chấp, nhưng tính cách vô cùng hướng nội, không muốn tiếp xúc với bạn cùng lứa, thường một mình ngồi một chỗ ngẩn người."
Lãnh Kính Hàn thở dài: "Ôi, thằng bé này trải qua đả kích nhiều hơn so với bạn cùng lứa."
Lý Hưởng cả giận nói: "Lương Hưng Thịnh này, quả thực là một tên khốn nạn, hắn đáng chết sớm."
Hàn Phong nhìn về hướng Lý Hưởng, đôi mắt bắt đầu lập lòe, Lãnh Kính Hàn vội hỏi: "Cậu nghĩ đến gì rồi?"
Hàn Phong lắc đầu: "Bây giờ còn chưa biết, bất quá ông anh Lý này thật là lợi hại, nghĩ còn xa hơn so với tôi."
Lý Hưởng vẻ mặt mờ mịt. Lúc này, điện thoại di động của Lãnh Kính Hàn vang lên, ông nghe máy xong, vui vẻ nói: "Long Giai đang trên đường trở về, con bé lại có phát hiện mới."
Hàn Phong không thể chờ được hỏi Lãnh Kính Hàn: "Có ấy có phát hiện gì?"
"Con bé nói phải về đến nơi mới nói cho chúng ta biết."
Hàn Phong cười nói: "Tôi nghĩ, chúng ta đã đột phá trở ngại, hiện tại các loại tin tức hữu dụng ùn ùn kéo đến, hung thủ thật sự cùng mục đích bọn họ muốn đạt thành cũng sắp nhanh chóng trồi lên mặt nước. Đúng rồi, tình hình của Hắc Võng thế nào?"
Lãnh Kính Hàn xòe hai tay, "Chúng tôi đã đem tình hình có được chuyển giao cho hình cảnh quốc tế. Hắc Võng là một tổ chức quốc tế rất lớn, chúng ta không có năng lực cũng không cách nào triển khai điều tra nó."
Điện thoại di động của Lãnh Kính Hàn còn chưa kịp bỏ vào bao, lại vang lên. Ông một bên nghe điện thoại, một bên nhíu mày, sắc mặt âm tình bất định. Nghe xong điện thoại, sắc mặt ông trầm trọng nói với Hàn Phong: "Tôi nghĩ --"
"Làm sao vậy?" Hàn Phong truy hỏi.
Lãnh Kiến Hàn biến sắc, vui vẻ nói: "Tôi nghĩ, chúng ta đã tìm được đáp án rồi!" Thái độ hưng phấn nọ, nếu như không có người ngoài, ông có lẽ sẽ ôm lấy Hàn Phong xoay hai vòng.
"Xảy ra chuyện gì?" Lý Hưởng và Phan Khả Hân đồng thời hỏi.
"Trương Nghệ gọi điện thoại tới, tổng bộ ngân hàng Hằng Phúc đã kiểm tra tài khoản của
Lâm Chính, bọn họ nói, trên tài khoản Lâm Chính có 5% quyển cổ phần của ngân hàng Hằng Phúc bị chuyển, chuyển nhượng cổ phần lớn như vậy lại chưa thông qua sự đồng ý của hội đồng quản trị, thuộc về giao dịch bí mật, bọn họ đang tiến thêm một bước điều tra, khoản quyền cổ phần nọ tới cùng đã chuyển đi đâu."
Nhưng Lý Hưởng và Phan Khả Hân dường như vẫn nghe chưa hiểu, Phan Khả Hân hỏi: "Vậy cùng vụ án này có quan hệ không?"
Hàn Phong nói: "Đây chính là một loạt âm mưu bọn họ bố trí, động cơ sát hại ba người này. Cũng có thể nói, là động cơ căn bản của phần lớn các vụ án hình sự."
Phan Khả Hân trừng to mắt, "Vẫn không hiểu."
Lãnh Kính Hàn cười nói: "Con đương nhiên không hiểu, loại thiên kim nhà cự phú như con, rất khó hiểu được. Bác cho con biết, hiện tại giá mỗi cổ phiếu của ngân hàng Hằng
Phúc hiện tại là 17 nguyên 6 hào, 5% quyền cổ phần này đại biểu cho 32 triệu giá trị thị trường. 32 triệu, hấp dẫn như vậy, đủ để cho mấy ngàn mấy vạn người giết vợ thí mẹ, không màng tất cả tham gia kế hoạch này."
Hàn Phong nói: "Hiện tại đầu mối của chúng ta đã rất rõ ràng. Lâm Chính đã chuyển nhượng 5% quyền cổ phần cho Lương Hưng Thịnh, mà chuyển nhượng là thông qua Khúc Minh Sinh bí mật hoàn thành, cho nên, ba người bọn họ đều phải chết. Mà cái chết của Khúc Minh Sinh cùng cái chết của Lương Hưng Thịnh, bọn họ muốn dùng kế sách thay mận đổi đào để che mắt. Nếu không phải ông anh Lãnh đây tình cờ mời tôi điều tra án lừa bảo hiểm, bọn họ rất có khả năng đã bưng bít được. Mà chúng ta cũng sẽ không biết Lâm Chính tại sao mà chết, chết như thế nào."
"Nếu nói như thế, vẫn phải cảm tạ Khả Hân. Nếu không nhờ con bé có một người bác làm trinh sát hình sự tôi đây giúp nó điều tra vụ án lừa bảo hiểm này, căn bản không ai có thể điều tra ra tai nạn xe có vấn đề gì. Không hoài nghi cái chết của Lương Hưng Thịnh, cũng sẽ không biết đến Khúc Minh Sinh, không có Khúc Minh Sinh, chúng ta nghĩ nứt óc cũng đoán không ra cái chết của Lâm Chính là làm thể nào xảy ra."
Lý Hưởng nói: "Thế nhưng, hung thủ đã giết chết cả ba người bọn họ rồi, y được lợi gì chứ? Chẳng lẽ quyền cổ phần sẽ vào tay y sao?"
Lúc này, Lưu Định Cường mỉm cười đi tới nói với bốn người: "Thật sự không thể ngờ. Trên quần lót tơ tằm màu đen không có phát hiện gì, song trên quần lót nhựa kia có lưu lại dấu tay rõ ràng. Dấu tay cho ra vân tay phù hợp, một ít là của Lâm Chính, mà một ít khác, là của người các anh quen."
Ba người Hàn Phong, Lý Hưởng, Lãnh Kính Hàn đồng thanh nói: "Lô Phương!"
Lưu Định Cường gật đầu khẳng định.
Lãnh Kính Hàn đột nhiên nhảy dựng lên, bắt lấy áo Hàn Phong. "Nói mau, làm sao cậu biết trong phòng của Lâm Chính sẽ có quần lót chứa dấu tay của Lô Phương? Cậu tới cùng còn biết được bao nhiên tin tức chưa cho tôi biết? Cậu là tại nhà Lâm Chính biết quần lót này có chuyện, cho nên mới len lén mang ra chứ gì? Hơn nữa, lúc ấy cậu đã điều tra được mối liên hệ giữa Lâm Chính và Khúc Minh Sinh, có đầu mối lớn như vậy, cậu còn muốn đi lục lọi phòng ngủ của bọn họ, cậu đã biết gì đó nên mới làm như vậy, mau thành thật khai báo!"
Hàn Phong cười khổ nói: "Tôi thật không biết là Lô Phương, đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi."
Lý Hưởng nói: "Nào có nhiều trùng hợp như vậy? Cậu lần đầu tiên đoán được là Lô Phương, còn có thể nói trùng hợp, nhưng đây là lần thứ hai, tôi cũng không tin lời cậu."
"Được rồi. Tôi nói cho các anh biết. Khi lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy Lâm phu nhân, các anh biết loại cảm giác này sao không? Ai dám nói bà ấy chỉ 40 tuổi, nếu như nói bà ấy là bà đồng sáu bảy mươi tuổi cũng không quá. Tôi tin, bất kể nam nhân nào, vừa nhìn thấy nữ nhân như vậy, căn bản không muốn cùng sống với bà ấy, nhưng Lâm Chính lại sống cùng bà ấy mấy mươi năm. Mà Lâm Chính là ai? Một doanh nhân thành đạt, bộ dạng cao lớn, anh tuấn, tuyệt đối có đủ mị lực của nam nhân trưởng thành. Ởthành phốH, có bao nhiêu nữ giới đều xem hắn như tình nhân trong mộng, lại có biết bao cô gái nguyện ý xem nhẹ hết thảy mà ôm ấp yêu thương. Dưới tình huống như thế, Lâm Chính còn có thể cùng Lâm phu nhân tương kính như tân (vợ chồng tôn trọng nhau như thuở ban đầu), việc này không kỳ quái sao?"
Lý Hưởng nói: "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, việc này chỉ là quan điểm của cá nhân cậu mà thôi."
Hàn Phong phản bác: "Anh nhìn bà ấy rất thuận mắt sao? Tại sao bà ấy vừa nói chuyện anh liền sợ đến đầu cũng không dám ngẩng lên?"
Trong cổ họng Lý Hưởng ậm ừ hai tiếng, không biết nói gì, quả thật sắc mặt của Lâm phu nhân rất âm trầm.
Lãnh Kính Hàn nói: "Đừng cắt ngang, để Hàn Phong nói xong đã."
"Lần đâu tiên tôi tận mắt nhìn thấy vị phu nhân này, lập tức cho ra kết luận, Lâm Chính là dựa vào bà ấy mà trèo lên, còn trong nhà hoàn toàn là do bà ấy định đoạt. Đó cũng là nguyên nhân Lâm Chính có thể chịu đựng dung mạo phu nhân, còn cùng bà ấy sinh hạ con trai con gái, theo như nhu cầu mà." Hàn Phong dừng một chút, nói tiếp, "Thế nhưng, đó cũng là điểm mấu chốt, Lâm Chính của hiện tại, đã không phải là nhân vật nhỏ không chút tiếng tăm nữa rồi, hắn là nhân vật sáng chói làm mưa làm gió. Hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được thân thể xấu xí của bà vợ kia, nhưng hắn còn phải dựa vào bà ta, hắn biết, vợ hắn có thể nâng hắn lên, cũng có thể đạp hắn xuống. Nam nhân đáng thương như vậy, giữa tình cảm mãnh liệt lãng mạn cùng hiện thực tàn khốc đó, bình thường chỉ có một lựa
chọn, đó chính là -- Yêu đương vụng trộm!"
Đám người Lãnh Kính Hàn phát ra thanh âm 'ồ' một tiếng, sau đó ra hiệu cho Hàn Phong tiếp tục nói hết.
"Vì vậy, tôi nghĩ, cái chết của Lâm Chính có thể liên quan đến tình yêu vụng trộm của hắn hay không. Lâm phu nhân là mẹ của ba đứa con, là vợ mấy chục năm của Lâm Chính, bà ấy có lẽ biết Lâm Chính yêu đương vụng trộm, nhưng tuyệt đối sẽ không giết chết chồng mình. Cho nên, tôi nghĩ, có thể hay không, trong lúc vô tình Lâm Chính đã nói cho tình nhân của hắn chuyện gì đó, dẫn đến cái chết của hắn. Sau khi từ trong máy tính của Lâm Chính tra ra chứng cớ trọng yếu, tôi chỉ muốn đến phòng ngủ của hắn tìm kiếm, nhìn xem có phát hiện gì mới, nếu có thể tìm được chứng cứ yêu đương vụng trộm của hắn, liền có thêm một đầu mối. Lúc ấy, tôi vẫn chưa ôm nhiều hy vọng, bởi vì dạng nam nhân này, bình thường rất nhát gan, không dám đem tang vật yêu đương vụng trộm về nhà. Không ngờ Lâm Chính thật sự đã mang về, hắn còn giấu rất cẩn thận, giữa hai mảnh ghép của hộp gỗ, xem ra hắn rất mê luyến tình nhân của mình, đã si mê đến mức háo sắc quên cả đất trời."
Lãnh Kính Hàn lần này nhịn không được cắt ngang Hàn Phong: "Chờ một chút, làm sao cậu biết đó chính là vật của tình nhân hắn? Cũng chỉ vì vật kia giấu ở giữa mối ghép sao?"
"Đạo lý rất đơn giản, kẻ sĩ có thể chết, không thể nhục. Người như Lâm phu nhân kia, bà ấy đã được giáo dục, bà thà để cho người ta giết bà ấy, cũng tuyệt không mặc thứ quần lót như vậy. Cho nên, khi tôi lấy quần lót đó ra, bà ấy khí cấp công tâm, rồi ngất xỉu. Một là không ngờ chồng mình lớn mật như vậy, mang cả thứ đó của tình nhân về nhà; hai là giữa ban ngày ban mặt, một người xa lạ từ trong phòng ngủ của bà ta phát hiện thứ này, còn một mực chắc chắn là của bà, bà ta chịu không được hiểu lầm như vậy. Lúc ấy tôi quả thật không biết thứ này là của Lô Phương."
Lãnh Kính Hàn nhìn Lý Hưởng, dò hỏi: "Nói như vậy, quả thật có chút đạo lý, đúng không?"
"Nhưng tôi không hiểu, Lô Phương không phải tình nhân của Lương Hưng Thịnh hay sao? Tại sao lại trộn cùng một chỗ với Lâm Chính?"
Hàn Phong nói: "Anh chưa thấy Lô Phương đâu, bản thân cô ta trên hình thôi đã rất có mị lực. Khi tôi nhìn thấy cô ta, cô ta mặc đồ của kẻ ăn mày, tôi còn bị cô ta hấp dẫn. Nữ nhân như vậy, chính là hồ ly tinh, chuyên câu dẫn nam nhân mà sống. Tự cho mình là phong lưu như Lâm Chính, lại không dám trắng trợn cùng nữ nhân khác một chỗ, đây không phải là vừa câu liền dính sao."