Hàn Phong bừng tỉnh, chỉ thấy Long Giai an
tĩnh nằm trên giường, tựa như đang ngủ vậy, khóe miệng của cô, tựa hồ còn treo
một nụ cười mỉm ngọt ngào. Hàn Phong nhẹ nhàng nói: "Giai em, em nói rất
đúng, còn có rất nhiều chuyện phải làm đấy, mặc kệ là ai bắn em, chúng ta đều
phải bắt hắn trả gấp bội!" Anh lưu luyến không thôi đứng dậy, nói:
"Anh sẽ tới thăm em, chờ anh nhé!"
Sau khi anh hướng y tá cùng các bác sĩ bàn
giao rõ ràng, chạy về phòng điều tra hình sự, Lãnh Kính Hàn nói: "Rốt cuộc
cũng chịu trở về rồi?"
Hàn Phong nói với Lãnh Kính Hàn: "Đem
những tư liệu có liên quan đến Hắc Võng, mang ra đây hết cho tôi!"
Lãnh Kính Hàn nói: "Tư liệu của Hắc Võng chỗ chúng tôi có,
đều giao cho hình cảnh quốc tế rồi. Tự chúng tôi lưu lại đều là vài mảnh rời
rạc, không có bao nhiêu giá trị đâu?"
Hàn Phong nói: "Vậy đưa tôz về, tự
mình nghĩ biện pháp!"
Lãnh Kính Hàn nói: "Nghĩ biện pháp
thì được, nhưng cậu đừng làm ẩu nha!"
Hàn Phong trở lại tzệm uốn tóc, Khuất Yến
kinh ngạc nói: "Các anh tra vụ án gì thế? Mọi người đều biến dạng cả
rồi."
Hàn Phong hai tay khoát lên hai vai Khuất
Yến, khẩn thiết nói: "Chị Yến, mấy ngày này, chị đừng nói chuyện với em,
để em nghĩ ngơi một chút! Em mệt mỏi quá!"
Khuất Yến nóz: "Được được, tôi sẽ
không nói chuyện với cậu đâu."
Hàn Phong trở về phòng, trong phòng cũng
sạch sẽ hơn không ít, bộ sách vốn tùy ý chất đống được chồng lại chỉnh tề, bàn
ghế cũng được lau chùi qua, Hàn Phong nhìn căn phòng biến hóa kỳ dị, đôi mắt
lại rơi trên giường, anh đặt mông ngồi xuống, lẩm bẩm nói: "Giường của
mình nằm thoải mái hơn!" Anh đặt đầu nằm xuống, lập tức "ôi
chao" một tiếng lại ngồi dậy.
Hàn Phong vừa 2ốc gốz lên nhìn, dưới gối
vậy mà bị người ta chèn cục gạch, mà phía dưới cục gạch, đè một tờ giấy, Hàn
Phong rút tờ giấy ra, nhìn chữ viết xinh đẹp của Long Giai trên giấy, ngọn lửa
trong mắt bắt đầu thiêu đốt, phẫn nộ nói: "Hóa ra là như vậy!"
Khuất Yến nhìn Hàn Phong vừa mới lên lầu,
trong lúc hốt nhiên tựa như đổi một người khác vọt xuống, cầm ống nghe điện
thoại lên bắt đầu bấm số.
Hàn Phong nói: "Alo, là sân bay quốc
tế phải không? Tôi muốn hỏi một chút, chuyến bay ngày 15 và 16 rốt cuộc có
những chuyến nào rời khỏi thành phố H? Xin thay tôi kiểm tra trong hai ngày đó,
có một hành khách tên Tần Di hay không, đúng, Tần trong triều Tần, Di trong tâm
khoáng thần di (vui vẻ thoải mái), nữ giới, khoảng 20 tuổi, thân cao 1m74,
tóc vàng, uốn lọn. À, không có hả, tốt, cám ơn!"
Hàn Phong lại bấm số, nói: "Alo, sân
bay Hoa Đông sao? Tôi muốn hỏi một chút, ngày 15..."
Hàn Phong lại liên lạc với Trang Hiểu
Quân, anh hỏi: "Hiểu Quân sao?"
Trang Hiểu Quân kinh hỉ nói: "Hàn
Phong!"
Hàn Phong nói: "Tôi hỏi cậu, còn nhớ
một tuần trước không, chính là trước khi Giang Vĩnh Đào chết một ngày, cậu có
gặp mặt Tần Di không?"
Trang Hiểu Quân nói: "Không phải vụ
án đã kết thúc sao? Thế nào mà đột nhiên lại nhớ tới hỏi vấn đề này?"
Hàn Phong nói: "Cậu mặc kệ tại sao
đi, chỉ cần nhớ lại một chút xem cậu còn có thể nhớ ra chuyện ngày đó
không."
Trang Hiểu Quân nói: "Tôi nghĩ đã. À,
nhớ rồi, ngày đó chúng tôi cùng ăn cơm tối ở Thế Hào, lúc ấy, tôi cũng không
cảm giác được chị Tần Di có chỗ nào không đúng nha?"
Hàn Phong: "Bữa tối! Cậu nghĩ lại đi,
ngàn vạn lần đừng nhớ lầm."
Trang Hiểu Quân nói: "Không lầm đâu,
bởi vì chị ấy đáp ứng tôi, ngày thứ hai sẽ mang tôi đến vườn Thế Bác, nhưng
ngày thứ hai chị ấy đã..."
Hàn Phong lại hỏi: "Hai người ăn khi
nào?"
Trang Hiểu Quân nói: "Khoảng 9h tối
đó, tôi nhớ rõ trời tối đen rồi chúng tôi mới đi."
Hàn Phong nói: "Quả nhiên là như
vậy."
Trang Hiểu Quân nói: "Anh nói
sao?"
Hàn Phong nói: "À, không có gì. Cám
ơn cậu. Đúng rồi, anh hỏi cậu tzếp một vấn đề, lần đầu tzên bọn anh tới thành
phố T, các cậu không phải vừa mở một lần hội đồng quản trị sao? Cậu có thể nói
cho anh biết, nội dung của cuộc họp hội đồng quản trị đó không?"
Trang Hiểu Quân nói: "Việc này, việc
này vi phạm quy định của công ty đó."
Hàn Phong nói: "Hội nghị lần đó, có
quan hệ cực kỳ quan trọng đến cả vụ án, cậu nhớ lại một chút, cậu tham gia hội
đồng quản trị đúng không? Hẳn phải biết chứ."
Trang Hiểu Quân nói: "..."
Khuất Yến không biết thằng nhóc này lại
làm sao thế, chị lắc đầu, lực chú ý lại bị TV hấp dẫn. Không bao lâu sau, chợt
nghe Hàn Phong vội vàng nói: "Chị Yến, mau giúp em lo liệu một vé máy bay
đến thành phố T, em phải lập tức đến thành phố T!"
Thành Phố T, tiểu khu An Khang, cũng chính
là tiểu khu có căn nhà Vu Thành Long ở, cùng khu nhà, cửa hộ gia đình lầu ba bị
gõ, ông cụ Mạc ở phòng trong có chút mơ hồ, chàng thanh niên kia là ai, chưa
từng gặp, vừa ốm vừa cao.
Ông cụ Mạc hỏi: "Chàng trai, cậu tìm
ai?"
Người nọ móc ra một quyển sổ nhỏ, nói:
"Tôi là thám tử, tên Hàn Phong. Bác à, con tìm bác hỏi một ít
chuyện."
Ông cụ Mạc nâng cặp kính lão lên, nhìn tên
trên quyển sổ nhỏ xanh biếc kia, sao không có ảnh? Ông lại ngẩng đầu nhìn anh
chàng tự xưng là Hàn Phong nọ, một đôi mắt to trái lại có vẻ đầy chân thành.
Hàn Phong nói: "Bác à, trước đó một
tuần, cũng chính là 7 ngày trước, buổi chiều bác có nhà không?"
Ông cụ Mạc suy nghĩ hồi lâu, hướng phòng
trong hô: "Bà nó à, buổi chiều thứ 4 tuần trước, chúng ta có đi đâu
không?"
Một bà cụ bước ra, a xoa thắt lưng, lau
tay nói: "Coi trí nhớ của ông kìa, thứ 4 tuần trước chúng ta tham gia giải
thi đấu đá banh dành cho người già, còn được hạng ba nữa, ông quên rồi
sao!"
Ông cụ Mạc vỗ ót nói: "Đúng, đúng.
Tôi nhớ ra rồi, buổi chiều ngày đó chúng tôi không có nhà, không biết đứa du
côn cắc ké nào, làm bể nát cửa kính nhà tôi. Cậu nói xem chúng tôi ở lầu ba cao
như vậy đó, ai mà có khả năng ném cục đá cao vậy chứ? Ê, thằng nhóc này, sao đi
đâu mất rồi? Cậu tới cùng muốn hỏi cái gì hả?"
Lầu bốn, cửa nhà Vu Thành Long chẳng biết
thế nào được mở ra, Hàn Phong nhìn cửa sổ trên ban công, họng súng kia còn giữ
trên cửa sổ, anh cẩn thận nhìn họng súng nọ một chút, cuối cùng gật đầu, tựa
như đã tìm được gì đó.
Cục cảnh sát, phòng làm việc của Trần Dũng
Quân. Trần Dũng Quân cười nói: "Lần này lại là vụ án gì đây?"
Hàn Phong đánh giá bốn phía, nói:
"Không có việc gì, đến chơi chút thôi, sao, không chào đón?"
Trần Dũng Quân nói: "Đùa thôi, đùa
thôi. Tôi vẫn luôn hoan nghênh các đồng chí của phòng điều tra hình sự thành
phố H các cậu. Các cậu mỗi lần đến đều mang cho chúng tôi một vài lối tư duy
mới, một vài lý niệm phá án mới, đây là truyền kinh giảng đạo mà."
Hàn Phong nói: "Được rồi, vị phó cục
trưởng to con kia đâu? Sao không thấy anh ta?"
Trần Dũng Quân nói: "To con? À, cậu
nói cục phó Giang sao, cậu ta ấy à, đã đi Malaysia giảng dạy rồi, cậu ta là
truy bắt thuốc phiện gương mẫu mà, thường đến một quốc gia xung quanh dạy cảnh
sát địa phương một ít nội dung chính về truy bắt thuốc phiện."
Hàn Phong "ờ" một tiếng, lại bắt
đầu tán gẫu...
Ngày thứ hai, phòng đzều tra hình sự thành
phố H, mọi người đều ra ngoài thăm dò án, chỉ có một mình Lưu Định Cường còn
đang làm thí nghiệm. Bỗng nhiên cửa vang lên một tiếng. Lưu Định Cường rất kinh
ngạc nhìn Hàn Phong đứng ở cửa, tim anh ta hồi hộp nói: "Oa, đột nhiên
không tiếng không động đứng ở cửa như vậy, muốn hù chết người hả. Cậu biết đó,
tôi phải làm khám nghiệm tử thi, còn tưởng xác chết vùng dậy chứ."
Hàn Phong nói: "Giúp tôi tìm một
chứng cứ, về vụ án của ngân hàng Hằng Phúc kia."
Lưu Định Cường nói: "Cái gì?"
Hàn Phong nói: "Nghe nói ở trong nhà
Tần Di đã phát hiện giấy chuyển nhượng cổ phần do các cổ đông lớn viết trước
khi chết."
Lưu Định Cường nói: "Đúng rồi."
Hàn Phong nói: "Tôi muốn nhìn một
chút."
Lưu Định Cường nói: "Vụ án kia chẳng
phải đã kết thúc rồi sao? Cậu lại nghĩ ra cái gì à?"
Hàn Phong nói: "Việc này anh không
cần phải xen vào."
Lưu Định Cường nói: "Chờ tôi một
chút, tôi rửa tay trước."
Trong chốc lát, Lưu Định Cường cầm mấy túi
vật chứng đi ra, nghi hoặc nói: "A? Cậu xem chứng cứ này, tại sao không
có?"
Hàn Phong cầm lấy túi vật chứng kia, nhìn
trên túi vật chứng viết: "Sợi tơ chưa biết."
Lưu Định Cường bổ sung nói: "Chính là
đêm hôm đó, cậu lấy được ở chỗ hoài nghi Đinh Nhất Tiếu từng xuất hiện, trong
túi rác có sợi tơ này! Cậu xem, không thấy đâu nữa."
Hàn Phong nói: "Cõ lẽ có người cầm đi
kiểm nghiệm, quên mang về rồi. Mặc kệ nó." Anh nói là nói như thế, nhưng
nhìn kỹ lại túi, trong túi nhựa hình như có chút chất lỏng, Hàn Phong buông túi
kia, cầm lấy một cái khác, bên trong là một phần giấy chuyển nhượng Mạch Địch
viết cho Tần Di. Hàn Phong nói: "Thông qua lượng nét mực lưu lại cùng sự
thay đổi hóa học, giám định công văn là viết thời gian nào, việc này anh làm
được không?"
Lưu Định Cường nói: "Nếu niên đại đã
quá lâu, giám định được, nhưng nếu thời gian quá ngắn sẽ không dễ xử lý. Chúng
tôi bình thường có thể tính chuẩn xác được tháng."
Hàn Phong cau mày nói: "Chỉ sơ sài
như vậy?"
Lưu Định Cường bỗng nhiên nói: "Bất
quá không sao cả. Tôi có thể giao cho bạn học của tôi, cô ấy là chuyên viên
giám định dấu vết, quyền uy tuyệt đối ở nước ta, tôi có thể bảo cô ấy sang đây,
hoặc nhanh chóng gửi đến cho cô ấy."
Hàn Phong nói: "Cần mất bao
lâu?"
Lưu Định Cường nói: "Hai ngày."
Hàn Phong nói: "Giám định toàn bộ
trong thời gian đó."
Lưu Định Cường nhìn vài mẩu giấy chuyển
nhượng cổ phần, hỏi: "Toàn bộ sao?"
Hàn Phong đã đi xa.
Công trường xây dựng bộn bề, Hàn Phong
nhìn tòa nhà cao tầng kia, một gã bộ dáng đốc công đi tớz, quát: "Ai đó,
tới đây làm gì? Không nhìn thấy bảng hiệu sao?" Gã chỉ, là một tấm bảng
"Công trường thi công quan trọng, không phận sự miễn vào"
Hàn Phong ghé vào lỗ tai gã, nhẹ nhàng hỏi
gì đó, thái độ của đốc công lập tức thay đổi, cười bồi nói: "Haha, hóa ra
là... .hóa ra là... không biết ngài tới đây làm gì? Không bằng,
tôi gọi kỹ sư trưởng Từ và gzám đốc Trương vào nhé?"
Hàn Phong nói: "Không cần, tôi chỉ
muốn biết một vài vấn đề nhỏ. Tòa cao ốc này khởi công khi nào? Còn bao lâu nữa
thì mới có thể hoàn thành?"
Đốc công nọ nịnh nọt nói: "Là năm
ngoái, hình như khởi công vào tháng 1, hiện tại đã bước vào giai đoạn kết thúc
công trình, đại khái còn 3 tháng nữa thì có thể đưa vào sử dụng."
Hàn Phong nói: "Sao lại là hình
như?"
Đốc công nghi hoặc nói: "Sao, ngài
không biết là cao ốc năm ngoái đã ngừng khoảng nửa năm sao? Chúng tôi tháng 4
năm nay mới tiếp nhận đấy."
Hàn Phong hỏi: "Tại sao ngừng làm
việc?"
Đốc công quay đầu nhìn về phía tòa cao ốc
sắp hoàn thành, có chút hoài niệm tang thương nói: "Nghe nói năm ngoái, sự
nghiệp của công ty Đông Nam Á đã bị đả kích trước nay chưa từng có, cơ hồ lâm
vào cục diện không đủ trả nợ, công ty sẽ phá sản, nhóm ông tổng cấp trên nào
còn tâm tư cùng năng lực để hoàn thành kiến trúc lớn như vậy. Đều nói biến động
bất ngờ, mọi chuyện khó liệu, ai có thể nghĩ đến sự nghiệp phát triển không
ngừng, vậy mà có thể mất tất cả chỉ trong một đêm. Bất qua ông tổng của công ty
bọn họ cũng thật sự lợi hại, nghe nói vào thời điểm khó khăn nhất cũng có thể
lấy được khoản vay của ngân hàng, không có khoản vay kia, công ty bọn họ hoàn
toàn ng đời, đừng nói chi được chờ thời trở lại như bây giờ. Theo lý thuyết,
ngài đối vớz tình huống này hẳn phải hiểu rõ hơn tôi chứ, haiz ..." Đốc
công quay đầu lại lần nữa, phía sau ngay cả một bóng người cũng không có, gã
thầm nói, chẳng lẽ mình gặp quỷ giữa ban ngày rồi?
Hàn Phong cùng một người phụ nữ trung niên
hiền lành nói chuyện thân thiết với nhau, anh lấy ra hai bức ảnh, hỏi:
"Ngài giúp tôi nhìn xem, có quen các cô ấy không?" Trên bức ảnh chính
là Tần Di và Thiện Yến Phi.
Người phụ nữ trung niên nọ nhìn thoáng
qua, "A?" hít một hơi, hướng phía sau hô: "Tiểu Linh Tiểu Linh,
con tới đây một chút. Con nhìn xem, hai người này có phải có chút giống hai bé Tần
và Đan Đan không." Cô gái trẻ tuổi gọi là Tiểu Linh kia nhìn một chút,
cũng nghi hoặc nói: "Cũng có chút giống hộ lý của chúng ta ở đây hồi
trước, nhưng lại không giống, các cô ấy không xinh đẹp như vậy đâu, nhưng mà,
thần thái lại có chút giống."
Hàn Phong mỉm cười thu hồi ảnh chụp nói: "Ừm, tốt lắm. Được rồi viện trưởng Đinh, tôi có thể xem lại tư liệu của Lương Tiểu Đồng một chút không."
Viện trưởng Đinh trung niên nói: "Lần trước chẳng phải các cậu có một nữ ký giả đã tới đây sao, cô ấy còn đem tài liệu sao chép một lần."
Hàn Phong giải thích: "Đúng vậy, nhưng mà gần đây tương đối lộn xộn, phần tài liệu kia nhất thời không tìm được nữa, cho nên tôi muốn tới đây xem lại một chút."
Viện trưởng gọi một hộ lý khác mang tài liệu tới, chân mày Hàn Phong cau lại, lẩm bẩm nói: "Tại sao có thể như vậy?" Anh nhìn kỹ một lượt, trả lại tài liệu cho viện trưởng, cũng tỏ vẻ cảm tạ.
Hàn Phong ngẩng đầu nhìn mấy chữ viết loang lỗ trên tường xi măng cạnh cửa cũ xưa viết "Viện phúc lợi Thiên Tứ", anh mang theo ý cười lạnh lùng, dần dần rời đi.
Nhà hỏa táng, hai nhân vật lãnh đạo đang ngậm điếu thuốc tìm kiếm tư liệu trong phòng làm việc, một bên vừa tìm vừa nói với Hàn Phong: "Phan tiểu thư không hổ là ký giả, người lại xinh đẹp, chàng trai, cậu thật là... Ừm... haha." Nói rồi, lộ ra một nụ cười hiểu ngầm. Hàn Phong gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, một nhân vật cấp lãnh đạo trong đó lấy ra một chồng giấy biên lai cầm cố, nói: "Nè, danh sách tử vong mấy ngày nay mà cậu muốn, đều ở đây."
Hàn Phong bắt đầu tỉ mỉ lật xem.
Lãnh Kính Hàn phát hiện, Hàn Phong tựa hồ lại chậm rãi biến trở về, anh trở về nhà, mặc dù cũng thường đến thăm Long Giai, nhưng cũng thường cùng Phan Khả Hân ra ngoài, Lãnh Kính Hàn đối với biến hóa này của Hàn Phong thật sự cảm thấy không chịu nổi. Hàn Phong thường thường đột ngột mất tích, sau đó lại đột nhiên xuất hiện, ngay cả Phan Khả Hân cũng không biết hành tung của anh, không ai biết anh đã đi đâu, cũng không ai biết anh đang làm gì.
Một ngày kia, Hàn Phong bỗng dưng cầm một thứ tìm tới cửa, nói với Lãnh Kính Hàn bảo Trương Nghệ cải trang lại cho anh một chút, chỉ dặn bảo mật nghiêm ngặt, trừ hai người họ ra, ai cũng không thể nói.
Đêm đó, hệ thống cảnh sát mở một cuộc họp nho nhỏ, chào mừng vụ án tài chính đặc biệt ngân hàng Hằng Phúc phá thành công, phóng viên đưa tin chuyên đề, Phan Khả Hân cũng tới. Ở một bên, Phan Khả Hân thấp giọng hỏi Lãnh Kính Hàn: "Bác Lãnh, bác nghĩ Hàn Phong là người thế nào?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Hàn Phong? Cậu ấy là cậu ấy thôi, có gì mà thế nào?"
Phan Khả Hân thẹn thùng nói: "Con là nói, bác nghĩ hai người bọn con thế nào?"
"Không, không, không." Lãnh Kính Hàn lắc đầu như trống bỏi, liên miệng nói: "Nếu hai đứa cùng một chỗ, cảm thấy xúc cảm mãnh liệt tuôn trào gì gì đó, chuyện của thanh niên mấy đứa, bác quản không được. Nhưng nếu con muốn cùng một chỗ với cậu ta, vậy tuyệt đối không được. Con căn bản không biết cậu ấy, con xem phòng của cậu ấy, con không biết đâu, cậu ấy lười đến thần kỳ, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi. Hơn nữa, cậu ta nổi danh nghèo xác xơ, con biết không, cậu ấy ở chỗ kia, tiền thuê nhà mỗi tháng, đều là bác trả cho cậu ấy đó."
Phan Khả Hân nói: "Vậy thì có liên quan gì chứ, anh ấy nghèo, con có tiền mà. Anh ấy lười, có thể mời người giúp việc mà. Con nghĩ, anh ấy thật sự rất có tài hoa, hơn nữa, cư xử cũng không tồi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Con biết được bao nhiêu, con đối với quá khứ của cậu ta thì biết được bao nhiêu? Cậu ta ấy, dù sao cùng cậu ta một chỗ, con tuyệt đối sẽ không hạnh phúc, con hẳn cũng đã thấy đó, cậu ta là một công tử phóng đãng, đừng thấy cậu ta hiện giờ đối tốt với con, chỉ cần là cô gái xinh đẹp, cậu ta đều là cái dạng này."
Phan Khả Hân nói: "Nhưng mà, bác thì biết được bao nhiêu về anh ấy chứ? Bác Lãnh?"
Lãnh Kính Hàn sửng sốt, chỉ nghe Phan Khả Hân nói: "Anh ấy chỉ là người đa tình, cũng không phải kẻ bạc tình. Bác cũng biết Long Giai ở bệnh viện, anh ấy đã chăm sóc cô ấy thế nào rồi đó? Bác có từng thấy một người đàn ông làm những chuyện như vậy cho một người phụ nữ chưa, huống chi anh ấy cùng Long Giai cũng chưa quen biết bao lâu? Anh ấy thật sự rất thích Long Giai, mặc dù hành vi có lúc quá phận, đây chẳng qua là phương thức biểu đạt sự yêu thích của anh ấy bất đồng với người thường mà thôi. Con thấy anh ấy mấy ngày nay đã dần dần khôi phục một ít, con đã hẹn với anh ấy ra nước ngoài du lịch một chuyến rồi, anh ấy là hạng người gì, con từ từ cũng sẽ biết hết thôi."
Lúc này, Lý Hưởng sang mời Phan Khả Hân khiêu vũ, Phan Khả Hân vui vẻ nhận lời.
Lãnh Kính Hàn không rõ, Hàn Phong tới cùng có gì tốt, mấy cô gái này đối với cậu ta lại chung tình đến vậy, ông lắc lắc đầu, thầm nghĩ: "Đúng là thanh niên thời nay."
Trương Nghệ bưng thức ăn đến, nói: "Lãnh trưởng phòng, không khiêu vũ sao?"
Lãnh Kính Hàn không trả lời.
Anh ta móc ra một thứ, nhìn như một phiến ngói nhỏ, làm bằng cao su, dài hai tấc, rộng một tấc, giao tận tay Lãnh Kính Hàn, nói: "Thứ này đã làm xong, có hiệu quả theo dõi trong vòng 500m. Hơn nữa, tôi còn bỏ thêm một thứ bên trong."
Lãnh Kính Hàn như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, lơ đãng nói: "Ừm." Ông tiếp nhận vật kia, nhìn một chút, bỏ vào trong túi xách, nhưng không rõ, Hàn Phong dùng thứ này để làm gì.
Trương Nghệ phỏng đoán tâm tư Lãnh Kính Hàn, nói: "Đang nghĩ gì thế? Hàn Phong sao? Cậu ấy đêm nay không tới. Có lẽ, có lẽ cậu ấy đang trong bệnh viện. Tôi cho rằng cậu ấy đang ở đó." Lãnh Kính Hàn nói: "Ừ, tên kia so với trước đây đã thay đổi rất nhiều. Tôi chưa từng ngờ đến, vì Long Giai, cậu ta sẽ thương tâm đến vậy."
Trương Nghệ uống nước, nói: "Lãnh trưởng phòng, hỏi một vấn đề không nên hỏi nhé. Anh nói xem, nếu không có cậu ấy gia nhập, vụ án này chúng ta có thể phá được không?"
Lãnh Kính Hàn tự tin nói: "Đương nhiên. Đó là chuyện sớm hay muộn, chẳng qua không nhanh được như cậu ấy mà thôi. Phá án đối với cậu ấy mà nói, giống như đang hít thở không khí không khác gì nhau đâu."
Trương Nghệ "phụt" một tiếng, sau đó lớn tiếng ho khan, hiển nhiên là bị sặc, anh ta thở dốc nói: "Lãnh trưởng phòng nói như vậy, có phần quá khoa trương rồi chứ? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tôi nghĩ, cậu ta đã nắm giữ lý niệm phá án cùng kỹ xảo phá án vượt xa phương pháp chúng ta thường dùng. Anh xem, cậu ấy hiểu rõ y học, hiểu rõ dấu vết trinh thám học, cậu ấy đối với tâm lý học phạm tội, kỹ xảo giết người cùng các loại súng ống, vũ khí cũng hiểu rõ, khiến người ta tin rằng, cậu ấy là nhân vật từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cùng loại với đặc công. Nhưng từ phương diện khác mà nói, cậu ấy cơ hồ lại hoàn toàn không đủ năng lực của đặc công, cậu ấy không có khí lực cường kiện, không có thân thủ nhanh nhẹn, nghe bọn họ nói, cậu ấy không biết giá cả thị trường chứng khoán, thậm chí ngay cả đánh cờ tướng cũng không, cậu ấy rốt cuộc là loại người gì chứ?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đó là thỏa thuận giữa tôi và cậu ấy, tôi không thể tiết lộ với bất kỳ ai quá khứ của cậu ta." Ông liếc mắt nhìn Trương Nghệ một cái, lại bổ sung nói: "Bất quá, nếu cậu cũng được huấn luyện quan sát các loại hiện trường và các loại dấu vết từ nhỏ, tôi nghĩ, cậu cũng có thể làm được tốt như cậu ấy."
Trương Nghệ cảm thấy hứng thú nói: "Sao? Chẳng lẽ từ nhỏ cậu ấy đã được huấn luyện làm thám tử sao?"
"Thám tử?" Lãnh Kính Hàn nhẹ nhàng cười, dùng một câu nói mập mờ trả lời: "Trên thực tế hoàn toàn trái ngược." Giai điệu khiêu vũ dần dần càng thêm ưu mỹ, càng thêm kích tình, cũng như đêm mưa lạnh lẽo kia, sắc mặt Lãnh Kính Hàn rét lạnh, không muốn nhớ lại!
Đồng thời, trong bệnh viện, phòng giám hộ của Long Giai, ngoại trừ tiếng vang của thiết bị, yên tĩnh tựa hồ không còn nghe được thanh âm nào khác. Hàn Phong nhìn trăng sáng trên bầu trời, đứng lặng hồi lâu, lại trở về bên giường bệnh, hôn lên cánh tay của Long Giai, chậm rãi nói: "Giai em, tin tức hôm nay đều đã công bố, vụ án này đã kết thúc. Hệ thống cảnh sát đang mở tiệc mừng chiến thắng đấy, bọn họ mời anh qua đó, anh không đi. Anh chỉ muốn ở bên em nhiều hơn. Hiện giờ, ngoại trừ hung thủ, cũng chỉ có hai người chúng ta, chỉ có hai người chúng ta mới biết được, vụ án này còn chưa chấm dứt đâu."
Anh vuốt ve hai gò má ấm áp của Long Giai, nói: "Đứa ngốc, cứ nhiên đặt báo cáo trên giường của anh, nếu anh không quay về đó? Chẳng phải mãi cũng không phát hiện được nó sao? Cám ơn em, cám ơn bản báo cáo điều tra cuối cùng của em."
Hai hàng nước mắt im lặng chảy xuống, Hàn Phong lau khô nước mắt rơi trên mu bàn tay của Long Giai, nói: "Em biết đó, anh sẽ không che giấu tình cảm của mình, luôn muốn cười thì cười, muốn khóc sẽ khóc. Em nhìn xem, mặt trăng hôm nay thật tròn nhỉ, nhưng mà, giông tố sẽ nổi lên ngay thôi, ai biết được chứ, thời tiết vĩnh viễn đều thay đổi khó dò. Vụ án này, cũng nên chấm dứt rồi."
Ánh mắt của anh trở nên kiên nghị hẳn lên, chậm rãi nói: "Anh đáp ứng em, nhất định không để bọn chúng sống dễ chịu!"
Anh khép y phục trên người lại một chút, anh mặc một bộ quần áo rất kỳ quái, áo khoác tựa như ống đựng bút vậy, nhung tơ màu đen bóng loáng, từ cổ đến đầu gối, tổng cộng 13 khuy áo, Hàn Phong khi rời khỏi phòng bệnh, đã cài xong một khuy áo cuối cùng, vừa vặn che lại khuôn mặt mình bên trong áo. Một y tá đổi thuốc đi ngang qua bên cạnh anh, cũng rùng mình một cái, kinh ngạc nhìn người này, khi anh vào đây tựa như một thư sinh nghèo túng, bộ dáng yếu ớt ỉu xìu, mà hiện giờ người này, toàn thân tản mát ra một loại hàn khí, nhất là đôi mắt kia, tựa như ma quỷ tới từ địa ngục.
Phan Khả Hân cùng một vài người ở lại khá trễ cũng đã trở về, nhưng buổi tiệc vẫn chưa chấm dứt, Lãnh Kính Hàn cùng lão Quách tán gẫu vài câu, lão Quách đã cất bước, đang chuẩn bị trở về nhà, bỗng dưng ngây dại. Khí tức quen thuộc đến từ chỗ sâu tối rét lạnh kia, khiến trong lòng nảy lên một trận run rẩy, tựa như tử thần hàng lâm vậy, Lãnh Kính Hàn đứng ở cửa, ông chậm rãi xoay người lại, liền thấy được Hàn Phong.
Lãnh Kính Hàn nhìn thấy một thân trang phục này của Hàn Phong, không khỏi lại nghĩ tới đêm mưa lạnh lẽo kia. Cơn mưa lạnh của mùa đông, so với tuyết còn rét buốt hơn, vũ trường ngầm kia, lại oi bức như giữa hè, âm nhạc điên cuồng cùng ngọn đèn lóa mắt, phảng phất như muốn khiến người ta bị lạc trong dòng người này. Phục vụ viên kia, khi đem số của ghế ngồi đại biểu giao cho mình, mặt sau bảng số có một câu thơ mà không giống thơ kinh kệ mà không giống kinh kệ thế này: "Hắn từ trong bóng tối đi tới, mang theo sắc thái của địa ngục; Hắn bước vào trong bóng tối, tựa như cơn gió lạnh kia."
Sau đó, ông liền nhìn thấy, người con trai có một đôi mắt to nọ, trên mặt lộ vẻ tươi cười vĩnh viễn khiến người ta nắm bắt không được. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý kiên cường nhất, Lãnh Kính Hàn vẫn giật mình, đây là kẻ chủ mưu phía sau? Loại phạm tội không để lại dấu vết, giống như nhà ảo thuật quỷ dị! Tên bụng dạ sâu như biển, tư duy tinh tế như nhà số học, mưu kế nhiều như mưa lạnh, kỹ xảo phạm tội linh động như nghệ thuật, tâm lý dẫn dụ đơn giản nhưng không thể không khiến kẻ khác bội phục, chẳng lẽ thật sự là là đầu óc của một người trẻ tuổi đến vậy?
"Tôi tên là Hàn Phong, tới từ địa ngục." Hắn giới thiệu mình như vậy.
Khi bọn họ bắt tay nhau, từ đáy lòng Lãnh Kính Hàn nổi lên một trận ớn lạnh, mặc dù cố nén không hề động đậy, nhưng nội tâm của ông vẫn đang run rẩy. Cậu trai này, nụ cười ngây thơ như vậy, nhìn qua gầy yếu như vậy, nhưng Lãnh Kính Hàn biết, người trước mắt này, chỉ cần cậu ta nguyện ý, có thể dễ dàng khiến cho mọi người trong vũ trường này bỏ mạng.
Đó là một tội phạm vĩnh viễn không thể bắt được!
Bàn tay lạnh lẽo nọ, xương ngón tay rõ ràng, phảng phất như muốn mang chính mình kéo xuống địa ngục. Lúc ấy, cậu ta chính là mặc bộ quần áo này, đúng vậy, áo khoác màu đen dài mà hẹp, vừa vặn che khuất những bộ phận từ gối trở lên, cùng 13 khuy áo, nếu cài lại hoàn toàn, áo thậm chí có thể che hẳn cả khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt như tử thần.
Thình lình một đường chớp kéo tới, sấm rền cuồn cuộn, khuôn mặt vô tình kia của Hàn Phong dưới ánh chớp làm nổi bật càng thêm trắng bệch, đáy lòng Lãnh Kính Hàn hồi hộp, thầm nói: "Cậu ta tại sao phải mặc thành dạng này? Chẳng lẽ lại nhớ tới thời gian trước kia? Rốt cuộc cũng biến trở về bộ dáng trước kia rồi sao? Cậu ta muốn làm gì? Cậu ta đến tột cùng muốn làm cái gì?"
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, không ngừng truyền đến tiếng cười nói vui đùa, Hàn Phong lạnh lùng nói: "Đưa cho tôi."
Lãnh Kính Hàn sờ sờ túi xách, từ sau khi thứ đó được làm xong, Lãnh Kính Hàn vẫn luôn đoán nó là cái gì, nhưng ông vẫn không thể nào nghĩ ra được. Lãnh Kính Hàn nhìn thứ trong tay mình, chần chừ một chút, Hàn Phong lặp lại lần nữa: "Đưa cho tôi!"
Không một câu nói dư thừa, nhưng lại lãnh khốc đến nỗi khiến người ta không thể cự tuyệt, tay Lãnh Kính Hàn khẽ động, vứt vật kia cho Hàn Phong, Hàn Phong cũng không đưa tay bắt, chỉ hơi nghiêng người, vật kia liền theo đường parabol rơi vào trong túi anh, Hàn Phong khuôn mặt bình tĩnh, yên lặng tiến về phía trước.
"Hàn Phong!" Lãnh Kính Hàn gào khàn cả giọng, mặc dù ông không biết sắp phát sinh cái gì, nhưng ông biết, nó rất đáng sợ, ông dốc toàn lực hô: "Cậu đã đáp ứng tôi! Sẽ không giết người nữa!"
Hàn Phong dừng lại, chỉ dừng trong chốc lát, xoay người lạnh lùng nói: "Tôi đáp ứng anh, nhưng tôi muốn nhắc anh một câu, đừng đem tính mạng con người xem như cao quý lắm vậy, bọn họ, trong mắt tôi chỉ là một loại động vật, chỉ thế thôi, bất kể là ai! Nếu bọn họ đoạt đi thứ gì đó từ chỗ tôi, tôi sẽ khiến bọn họ mất còn nhiều hơn!" Nói xong, Hàn Phong xoay người, nhanh như điện chớp chạy vụt đi, không nhìn thấy đâu nữa, tuyệt không ngờ tới một người sẽ có tốc độ chạy nhanh đến vậy, vạt áo màu đen xé gió, phát ra tiếng lụa nứt. Bóng dáng Hàn Phong tựa như một con dơi đen khát máu, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Ngày thứ hai, Lãnh Kính Hàn đến sân bay tiễn, một chốc trước khi Phan Khả Hân lên máy bay kia, Lãnh Kính Hàn mới nhìn rõ, thứ Hàn Phong bảo bọn họ làm, chẳng phải là đế giày cao gót Phan Khả Hân mang dưới chân kia sao?
Trở về phòng điều tra hình sự, Lãnh Kính Hàn càng nghĩ càng thấy không đúng, thình lình, ông vỗ mạnh bàn, đứng phắt dậy kêu lên: "Không xong rồi, tên kia còn có chuyện gạt chúng ta, cậu ấy muốn tự mình giải quyết."
Đúng lúc, chỉ có Lý Hưởng và Lưu Định Cường ở lại phòng điều tra hình sự, hai người nghe tiếng mà đến, cơ hồ đồng thanh hỏi: "Sao vậy? Lãnh trưởng phòng?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đi, đến nhà Hàn Phong nhìn xem. Vụ án ngân hàng Hằng Phúc nhất định có nội tình khác!"
Một giỏ trúc nhỏ, một mẩu giấy tàn, "Đừng buông tha chi tiết gì hết, có khi cho dù trong đống rác, cũng có thể phát hiện thông tin không tưởng." Lời này vốn là của Hàn Phong nói, hiện giờ Lãnh Kính Hàn đang chiếu theo để làm mà thôi.
Lý Hưởng lại đứng lặng bên cửa sổ, anh ta đã phát hiện được gì? Trong mạng nhện dưới cửa sổ, Lý Hưởng phát hiện rất nhiều mảnh nhỏ của tờ báo, là ai đã xé nát tờ báo này, phía trên đã viết những gì? Lý Hưởng nhặt một mẩu lên, phía trên là "Bá tước Luke mắc", lại nhặt một mẩu, viết "lão", còn có "Maryland", "thành phố La Định", nhưng những mảnh nhỏ này, làm thế nào cũng không ghép lại được với nhau.
Giấy đốt thành tro cái gì cũng nhìn không thấy, Hàn Phong có thể từ giữa tro tàn phân biệt chữ viết, nhưng việc này cần tro giấy phải bảo trì đầy đủ, vậy cần một đôi tay rất ổn định mới có thể làm được. Lãnh Kính Hàn không thể, ông chỉ có thể trên trang giấy chưa thiêu hủy hoàn toàn thu hoạch được thông tin. Một phần là giấy đóng dấu chuyên dụng ở nội bộ phòng điều tra hình sự, trên mỗi một tờ đều có đánh số thứ tự, hiện giờ trên hai tờ giấy chỉ còn chút chữ viết, trên một tờ chỉ có một chữ, là chữ "cổ", một tờ khác thì có năm chữ, hơn nữa hai đầu còn không phân biệt đâu là đầu đâu là cuối, hẳn phải là "cho khu Đông Nam Á làm". Lưu Định Cường cơ hồ chui đầu vào trong giỏ trúc, anh ta đang nhìn dấu vết của chữ lưu lại trên tro tàn, Lãnh Kính Hàn bảo anh làm vậy, bởi vì ông biết, vị pháp y này có đôi mắt như chim ưng.
Lưu Định Cường phân biệt nửa ngày, chỉ có thể nhận ra phần đầu một thời gian, ngày 26 tháng 12 năm 2004. Lãnh Kính Hàn trầm tư nói: "Cậu chắc chắn là thời gian đó không?"
Lưu Định Cường vẫn có đang thở dốc, nhưng khẳng định nói: "Đúng vậy."