Kinh Thiên Kỳ Án

Chương 21: Q.2 - Chương 21: Kết án (2)




Hai người trở về thành phố H, Phan Khả Hân tới sân bay đón, cũng không biết cô dùng biện pháp gì, vậy mà đã tới sân bay rồi, không đợi hai người Hàn Phong bước xuống bậc thang, Phan Khả Hân đã sớm không nhịn được hỏi: "Thế nào? Thế nào? Có tìm được kẻ chủ mưu phía sau kia không?"

Lãnh Kính Hàn vui cười hớn hở giải thích cho cô, dọc theo đường đi Phan Khả Hân không ngừng đưa ra câu hỏi, Lãnh Kính Hàn cùng Hàn Phong mỗi người đáp một câu. Phan Khả Hân hưng phấn nói: "Tốt quá, tôi nhất định phải viết nó thành bài báo hay nhất, xuất bản khắp nơi, khẳng định sẽ kinh động cả nước. Đây thật sự là kỳ án có một không hai nha, vụ án này rất lớn."

Trở lại phòng điều tra hình sự, tất cả mọi người đều ở đó, chỉ thiếu mình Hạ Mạt, Trương Nghệ báo cáo nói: "Ở nhà Đinh Nhất Tiếu điều tra ra một quyển sổ sách, tên kia, chết rồi còn biết cắn người, căn cứ khoản này ghi lại, chỉ riêng thành phố H chúng , quan viên chính phủ nhận hối lộ của gã, thì có hơn 30 người, còn chưa kể nhân viên hành chính những nơi khác. Không ngờ, phó thị trưởng Điền cũng có liên quan đến bọn chúng."

Hàn Phong nói: "Hẳn phải sớm nghĩ tới, vậy mà không nghĩ tới?"

Lý Hưởng cũng nói: "Từng điều tra con thuyền nhỏ căn cứ vào ký ức của các anh vẽ ra, theo thông tin của phòng thông tin cơ mật quốc gia ng cấp, đây không phải do Hoa Kỳ sản xuất, mà là của Israel sản xuất, số hiệu xuồng tuần tra không người lái Raphael, có trang bị vũ khí, thiết bị tiên tiến loại máy quay nhìn ban đêm, nhân viên thao tác có thể thao tác viễn trình. Nhưng mà, loại xuồng tuần tra này còn trong giai đoạn thí nghiệm, thuộc về sản phẩm bí mật của Israel, phỏng chừng phải tới tháng mười mới ra mắt, không rõ bọn chúng mua được từ đâu."

Lưu Định Cường cũng nói: "Thi thể của Hạ Mạt đã được kiểm tra, quả thật chết vì rắn độc. Những phần tử phạm tội này, một tên cũng không cứu về được, hiện giờ bệnh viện còn đang tiến hành phân tích máu, hy vọng có thể lấy ra được loại thành phần dược phẩm chúng chưa biết này."

Long Giai kích động từ bên ngoài chạy vào, vui vẻ nói: "Các anh đã về rồi!" Nhưng vừa vào cửa nhìn, lại chứng kiến Phan Khả Hân đứng bên cạnh Hàn Phong, lập tức dừng bước, vẫn như cũ cười nói: "Các anh đã về rồi."

Hàn Phong nhìn Phan Khả Hân, lại nhìn Long Giai, gượng gạo gật đầu, cười nói: "Đã về." Long Giai vẫn đứng ở cửa, trên vẻ mặt có chút mất tự nhiên, Hàn Phong vỗ vỗ y, mở ra hai y, hướng Long Giai vẫy vẫy. Long Giai rốt ộc một bước dài, phi thân ngã vào trong lòng Hàn Phong, cái ôm gắt gao của cô, như không bao giờ nguyện mất đi anh nữa. Phan Khả Hân đứng một bên, lập tức cảm giác được, mình tựa hồ đã lạc mất gì đó. Lý Hưởng nhìn loại vẻ mặt này của Long Giai, cũng biết chính mình không có khả năng hy vọng được gì.

Lãnh Kính Hàn nói: "Bây giờ còn chưa phải lúc cao hứng, chờ tôi đưa bản báo cáo kết án đưa cho lãnh đạo thẩm định trước, lúc đó mới mọi sự thuận lợi. Hàn Phong, mau vào đây, giúp tôi nhớ lại một chút chi tiết. Long Giai cầm những bản báo cáo trước kia đem hết sang đây..."

Hàn Phong ăn mì gói, tức giận nói: "Hiện giờ đã kết án, sao còn ăn cái này!"

Lãnh Kính Hàn nói: "Chúng phải nắm chắc thời gian một chút, nộp báo cáo kết án của vụ này trước, sau đó cậu có thể tùy ý nghỉ ngơi." Ông liếc mắt nhìn Long Giai một cái, lại nói: "Cậu muốn cho đội viên nào của tôi nghỉ dài hạn, tôi cũng có thể đáp ứng cậu."

Mặt Long Giai phụt một cái đỏ bừng, lại lôi kéo vạt áo Hàn Phong. Lãnh Kính Hàn cười nói: "Điều kiện này không tồi chứ?"

Hàn Phong cầm tô mì, ra vẻ suy tư nói: "Ừm, chính là câu châm ngôn kia, người hiểu tôi, cũng chỉ có mình Lãnh huynh!"

Sau ba giờ chiều, ối cùng đã sửa sang lại bản báo cáo kết án xong, Lãnh Kính Hàn nói: "Thật tốt quá, chúng cùng đến tỉnh phủ thôi."

Hàn Phong nói: "Tại sao phải đi cùng anh?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Bởi vì chỗ đó có ốc đồng xào cậu đã lâu chưa tới ăn, không đến đó, tôi làm sao mời cậu được?"

Hàn Phong cười nói: "Tốt lắm! ối cùng có thể ăn của anh!"

Khi ra ngoài, Phan Khả Hân theo dõi đưa tin nên cũng đi theo, bốn người liền cùng đến tỉnh phủ.

Sắc trời đã dần muộn, sáng mờ như có dải lụa treo ở chân trời, từng trận gió mát từ sông thổi tới, Thiết Thủ đứng ở đỉnh một cao ốc 18 tầng, gã thích hưởng thụ từng trận gió đêm, sinh mệnh, vốn chính là dùng để hưởng thụ, nếu không biết tận hưởng sinh mệnh, vậy, khi sinh mệnh chấm dứt, chẳng phải hai bàn y trắng sao. Thiết Thủ có đầy đủ thời gian, cùng tiền tài, gã có thể hưởng dụng bất cứ thứ gì gã muốn, thế nhưng, loại hưởng dụng này của gã, cũng là thành lập trên cơ sở cướp đoạt sinh mệnh của người khác. Gã là một sát thủ, sát thủ cấp cao nhất. Gã từng lập kỷ lục có tiền chuộc ám sát cao nhất trong một quốc gia nhỏ châu Á, nhưng mà, gã ở trong tổ chức của bọn họ, lại chẳng là gì, bởi vì trong tổ chức, sát thủ lợi hại như gã, thật sự nhiều lắm.

Gã, là một sát thủ của Hắc Võng!

Giờ phút này, Thiết Thủ lau súng trong y, một khẩu... súng vô cùng xinh đẹp, quay về hướng mặt trời, gã bắt đầu thưởng thức y của mình, đây là một đôi y cực kỳ ổn định, cầm cò súng không mảy may nhúc nhích, có thể kiên trì hơn ba giờ. Thời cơ tốt nhất, vị trí tốt nhất, góc độ tốt nhất, cánh y kia sẽ không chút do dự bóp cò, khi đó, hết thảy liền chấm dứt.

Lầu sáu phòng cảnh sát tỉnh, Hàn Phong đi thụt lùi ở phía trước, Phan Khả Hân cùng Long Giai ở chính giữa, Lãnh Kính Hàn đi ối cùng, phòng cảnh sát chọn dùng hành lang kiểu đường lót ván, bên ngoài lan can là tường thủy tinh cực lớn. Nắng chiều đem bóng phản chiếu tà tà tỏa đến giữa hành lang, bầu trời một mảnh lam biếc.

Lãnh Kính Hàn cười nói: "Thế nào? Hàn Phong, chẳng phải cậu nói chỉ điều tra vụ án lớn kinh thiên động địa sao? Loại án nhỏ như i nạn xe này có gây hứng thú cho cậu không?"

Hàn Phong vô lực phất y nói: "Quên đi, quên đi. Sau này tôi không bao giờ tra đại án như thế nữa. Tôi cho anh biết, sau này án mạng, mưu sát gì đó, đừng tìm tới tôi nữa; Chó nhỏ nhà ai lạc đường, mất ví tiền, tôi chỉ tra những vụ như vậy thôi."

Lãnh Kính Hàn ha ha cười, lập tức nói: "Tôi làm điều tra hình sự mấy mươi năm, cho tới giờ còn chưa từng đụng phải vụ án lớn như vậy, liên quan đến khoản tiền nhiều như vậy, nhưng thằng nhóc cậu, mới lần đầu tra án, liền đụng phải, sau này số lượng càng không giới hạn nổi nha!"

Hàn Phong nhìn Lãnh Kính Hàn lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Không ngờ anh cũng có khi lau mồ hôi nha! Lần này xem như đã kết thúc rồi chứ?"

Lãnh Kính Hàn thở dài một hơi, nói: "Không sai, vụ án này tạm thời cứ như vậy, chuyện còn lại tôi có thể chuyển giao cho lão Quách lo liệu."

Phan Khả Hân nói: "Hóa ra, mọi người chỉ phụ trách phân đoạn mấu chốt phá án à?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Không phải, là vì vụ án này liên quan quá nhiều mặt rộng lớn, nếu phải làm rõ toàn bộ vụ án, hai ba tháng cũng chưa kết được án đâu, nhưng trước mắt, bên bác lại có nhiều vụ án tồn đọng, cho nên nhiệm vụ còn lại đành phải chuyển cho lão Quách."

Long Giai nói: "Hơn nữa, chúng tôi chỉ có sáu người, hiện giờ nhân viên tham gia án đã không thể dùng hơn mười người, liên quan ít nhất hơn trăm người, mười mấy tỉnh thị, lúc này chuyển giao án, là thích hợp hơn hết."

Hàn Phong nói: "Ôi, giao thì cứ giao, còn thảo luận vậy làm gì. Lãnh huynh, nói một chút xem, đi đâu ăn gì?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu chỉ quan tâm đến ăn uống, được rồi, có chuyện tôi vẫn chưa rõ. Cậu và Long Giai từ khi nào mà phối hợp ăn ý thế? Còn trước khi cậu chỉ ra Long Giai là kẻ phản bội, hai người cũng đâu có thời gian thương lượng chuyện kia?"

Hàn Phong cười nói: "Ngay trước khi tố giác Long Giai một ngày. Chúng tôi còn tập diễn rất nhiều lần, mới diễn y như thật thế chứ."

Lãnh Kính Hàn nghi hoặc nói: "Không đúng nha? Ngày đó chúng đều ở phòng điều tra hình sự, đều tự quay về phòng mình, chẳng lẽ cậu chạy đến... ."

Mặt Long Giai có chút đỏ, Phan Khả Hân chỉ vào mặt Long Giai nói: "Ồ, Long Giai thừa nhận rồi!"

Lãnh Kính Hàn mỉm cười, không ngờ, Hàn Phong nói: "Không có, chúng tôi tập diễn trong phòng tắm đó."

Lãnh Kính Hàn sửng sốt, Phan Khả Hân "a" nói: "Oa, hóa ra hai người."

Mặt Long Giai đỏ như cà chua chín, Hàn Phong cười nói: "Cô oa cái gì mà oa, cô hình như còn nợ tôi gì đó nha?"

Phan Khả Hân nghi hoặc nói: "Tôi nợ anh gì đó? Tôi nợ anh cái gì?"

Hàn Phong cười xấu xa nói: "Trước khi bắt đầu vụ án này, cô đã đáp ứng tôi, để tôi hôn một cái!"

Lãnh Kính Hàn thầm nghĩ: "Loại chuyện này, cậu trái lại nhớ rất rõ ràng."

Long Giai biến sắc, trong mắt đằng đằng sát khí.

Phan Khả Hân chỉ vào má mình nói: "Kỳ quái, tôi nhớ hình như đã hôn rồi mà."

Lãnh Kính Hàn lại bắt đầu lau mồ hôi, sát khí trong mắt Long Giai càng tăng lên, Hàn Phong trợn mắt há hốc mồm nói: "Khi...khi nào chứ? Sao tôi không nhớ vậy?"

Phan Khả Hân bĩu bĩu môi nói: "Anh quên rồi sao? Ở trong nhà anh đó!"

Hàn Phong nói: "A! Hóa ra là lần đó! Vậy thì đâu tính? Hình như trước đó chúng ta thương lượng là để tôi hôn một cái mà?"

Phan Khả Hân cười nói: "Tôi thì không thành vấn đề, nhưng anh phải coi chừng nha, tôi khuyên anh tối nay tốt nhất đừng ăn gì, nếu không sau khi trở về có khả năng sẽ nôn đó. Chỗ chúng chính là nhu đạo ngũ đẳng đầy triển vọng đó!"

Hàn Phong cười ha ha, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, ba người phía sau đều chứng kiến, ý cười của Hàn Phong đọng lại trên mặt, trở nên dữ tợn nói không nên lời. Anh đột nhiên rống lên điên ồng: "Nằm sấp... xuống!"

Ngón y của Thiết Thủ đã động, viên đạn mang theo hơi thở của thuốc súng xoay tròn bay khỏi sòng súng, thẳng tắp phóng tới mục tiêu. Thiết Thủ đứng dậy, chuẩn bị thu súng về nhà, không nghi ngờ gì, gã đối với kỹ thuật bắn của mình sở hữu sự tin tưởng tuyệt đối.

"Xoảng..." Tường thủy tinh bị chọc thủng, viên đạn mang theo mảnh vụn thủy tinh xuyên qua! Hàn Phong mở to hai mắt, thân thể còn đang ở giữa không trung, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn xuyên thấu qua tóc Long Giai. "Không …" Anh phát ra tiếng hô tuyệt vọng!

Lúc này, thân thể Lãnh Kính Hàn mới có động tác gập người, Hàn Phong một y rút bao súng của Lãnh Kính Hàn che trước người cậu ra, quay về đỉnh cao ốc đối diện, điên ồng nổ súng bắn, y còn lại chuẩn xác không tí sai sót ôm chầm thân thể Long Giai. Mặc dù viên đạn căn bản không đến được đỉnh cao ốc đối diện, nhưng Hàn Phong không chút do dự bắn hết tất cả đạn, tường thủy tinh bị bắn thành từng mảnh rơi xuống. Mà lúc này, Lãnh Kính Hàn vừa vặn mới té trên mặt đất. Hàn Phong hô: "Giai em! Giai em! Trả lời anh! Em không có chuyện gì đâu! Mau gọi xe cấp cứu! Mau lên!"

Lãnh Kính Hàn đã sợ ngây người, Hàn Phong rút súng đón người, nổ súng bắn, mãi đến khi anh gào thét tìm xe cấp cứu, ông mới lấy di động ra.

Phan Khả Hân lập tức bị loại vẻ mặt điên ồng này của Hàn Phong làm cho hoàn toàn kinh sợ, cô lần đầu tiên chứng kiến một người đàn ông, bỗng nhiên tựa như dã thú điên cuồng, động tác so với tia chớp còn nhanh hơn, tiếng kêu so với thú gào càng khủng bố hơn, hết thảy phát sinh quá nhanh, quá đột ngột, cô căn bản không kịp phản ứng.

Phan Khả Hân lại nhìn Lãnh Kính Hàn, y cầm điện thoại cũng run nhè nhẹ, trong lòng cô càng ngạc nhiên: "Cho dù hiện giờ tâm tình Hàn Phong có chút mất khống chế, bác Lãnh cũng không cần sợ thành như vậy chứ?" Trong lòng Lãnh Kính Hàn chấn động, lại khiến Phan Khả Hân vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, ông run rẩy, bởi vì vào giờ khắc này, ông cảm giác được rõ ràng loại bi thương cực độ này, làm cho Hàn Phong xảy ra biến hóa đáng sợ, trong lòng ông không tự chủ được la lên nói: "Trở lại! Cậu đã trở lại! Ác ma sâu bên trong địa vực kia! Chẳng lẽ đã không cách nào khắc chế sao? Hàn Phong, đừng để phẫn nộ khiến cậu mất đi lý trí mà!"

Nhưng vào lúc này, Hàn Phong ôm cổ Long Giai, ngón y nhấn lên cạnh gáy, kinh hỉ nói: "Cô ấy còn sống, cô ấy còn sống! Bác sĩ khi nào mới đến hả? Anh nhanh lên một chút đi!" Giờ phút này khuôn mặt kia hoảng sợ, hoang mang lo lắng, ánh mắt không còn cơ trí nữa, anh lại kêu gào: "Giai em, Giai em, em không có việc gì đâu, em nói chuyện đi, em nói chuyện đi mà! Em trả lời anh! Giai Nhi …" Anh bắt đầu gào khóc.

Phan Khả Hân không ngờ Hàn Phong nói khóc liền khóc, hơn nữa là khóc lớn thành tiếng không hề che giấu, chỉ cảm thấy người đàn ông này bỗng rất đáng thương, loại khóc thảm thiết này, tựa như có thể lây nhiễm cho cả người bên cạnh vậy, Phan Khả Hân chỉ cảm thấy chóp mũi mình chua xót, khi giương mắt nhìn, ánh tà dương nơi chân trời đã đỏ như máu.

"A …" Hàn Phong phát ra từng đợt rít gào, tựa như con sói xám trên đồng hoang, từng tiếng từng tiếng tru mỗi lúc một thê lương hơn! Một khắc kia Phan Khả Hân rõ ràng chứng kiến, trong mắt Hàn Phong che kín tơ máu, ánh mắt như ác lang hung hãn, tàn nhẫn, lãnh khốc, cô chưa từng thấy qua ánh mắt đằng đằng sát khí như vậy, không tự chủ được rùng mình một cái.

Bệnh viện, Trương Thiệu Đông lắc đầu, chỉ vào ảnh chụp CT của Long Giai nói: "Các anh nhìn xem, viên đạn lọt vào đầu, hiện giờ cắm ở vị trí này, mà từ miệng vào của viên đạn, đến vị trí trung gian viên đạn dừng lại, tổ chức não hoàn toàn bị phá hủy. Hiện giờ mọi người đều biết, đại não là bộ phận phức tạp nhất, tinh tế nhất của cơ thể người, một mạch máu nhỏ của não bị tắc thôi, cũng có thể tạo thành đột quỵ, nhẹ thì thân thể không khỏe, nặng thì toàn thân bại liệt, huống chi lần này viên đạn trực tiếp tạo thành thương tổn."

Hàn Phong khóc ròng nói: "Bác sĩ Trương, viện trưởng Trương, ông nhất định phải cứu lấy cô ấy, các ông nhất định làm được, các ông chẳng phải là bệnh viện tốt nhất thành phố H sao? Các ông cũng là bệnh viện tốt nhất tỉnh mà!"

Trương Thiệu Đông nói: "Nói thật, cô ấy có thể sống tiếp, bản thân cũng đã là một kỳ tích rồi, tôi hành y nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ai có thể bị đạn trực tiếp bắn trúng đầu mà còn chưa chết. Tôi nghĩ, cô ấy nhất định có chuyện gì đó còn chưa bỏ xuống được."

Trong mắt Hàn Phong ngấn lệ, hồi tưởng lại lời Long Giai nằm trong ngực mình nói: "Dù cho chỉ có thể cùng ở lại bên nhau một ngày, em liền lập tức chết đi, vậy cũng đủ rồi." Anh ôm hy vọng ối cùng, hỏi: "Bác sĩ, chẳng lẽ thật sự một chút biện pháp cũng không có sao? Bệnh viện khác thì sao? Bệnh viện khác có hy vọng hay không?"

Trương Thiệu Đông nói: "Chúng tôi sẽ mau chóng sắp xếp phẫu thuật, nhưng chỉ có thể gắp đạn ra, tổ chức não bị hư tổn, không có khả năng khôi phục nữa. Hiện tại bệnh viện ngoại khoa não tốt nhất trong nước, một là bệnh viện Hiệp Hòa của Thượng Hải, hai là bệnh viện 301 của Bắc Kinh, chúng tôi đã đem ảnh chụp CT não gửi chuyển vào hệ thống, mời chuyên gia của hai bệnh viện hội chẩn, bọn họ nói..." Trương Thiệu Đông ngập ngừng, tựa hồ cực kỳ không muốn nói ra, rốt ộc nói: "Không có hy vọng! Tình huống tốt nhất, chính là bảo trì hiện trạng!"

Lãnh Kính Hàn hỏi: "Viện trưởng Trương, ý của anh là, cô ấy sẽ trở thành người thực vật?"

Hàn Phong rơi vào hầm băng, đột ngột một y bắt lấy áo Trương Thiệu Đông kéo sang, đôi mắt đỏ ngầu, tựa như ma quỷ, rung giọng nói: "Viện trưởng Trương, ông! Nhất định phải nghĩ biện pháp! Cô ấy, mới 20 tuổi thôi! Không thể để cô ấy sống mà như thế này!"

Trương Thiệu Đông chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, người đàn ông vẫn luôn không chút nào thu hút này, sao bỗng dưng từ một người thuần hậu, lại trở nên đáng sợ như vậy! Ông gian nan nghèn nghẹt nói: "Không phải, không phải tôi không nghĩ biện pháp! Mà là, y học hiện giờ chỉ đến mức như vậy, tôi thật sự bất lực! Tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho thầy của tôi ở Đức, mời ông ấy nhìn xem có biện pháp gì hay không!"

Hàn Phong đôi mắt đỏ bừng, dường như sắp nhỏ máu vậy, người xung quanh đều chùn bước, thậm chí không ai dám tới gần anh. Phan Khả Hân lúc này mới phát hiện, người cả ngày ha ha hi hi cười nói như đứa trẻ to xác kia, lại trở nên đáng sợ như ma quỷ, trong lòng nàng ồng loạn nghi vấn: "Anh rốt ộc là ai? Anh đến từ đâu? Tại sao đáng sợ như vậy?"

Lãnh Kính Hàn an ủi: "Hàn Phong, chấp nhận sự thật đi, không cần quá khổ sở, cô ấy còn sống, không phải sao? Còn sống, thì còn hy vọng!"

Hàn Phong xoay người lại ánh mắt hung ác nọ, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi nọ, Lãnh Kính Hàn không nhịn được lui hai bước, cũng không dám nói gì nữa. Trong lòng ông run rẩy nói: "Hàn Phong, cậu sẽ không vì chuyện này, mà biến thành bộ dạng như trước kia chứ? Xin cậu, ngàn vạn lần đừng như thế."

Trương Thiệu Đông lập tức sắp xếp phẫu thuật, bảy ngày sau ca phẫu thuật, Hàn Phong một mực ở bệnh viện, ngoại trừ đi nhà xí, không hề rời khỏi Long Giai một bước. Long Giai yên tĩnh nằm, tựa như đang ngủ vậy, mỗi ngày thiết bị đều biểu thị hô hấp, nhịp tim, máu của cô bình thường cỡ nào. Hàn Phong lại biết, Long Giai lần này phải ngủ thật lâu, cô ấy sẽ không bao giờ nở nụ cười với mình nữa, không bao giờ có thể gõ đầu mình nữa, cũng sẽ không đỏ mặt nữa. Khi Phan Khả Hân đến thăm, hai gò má Hàn Phong lõm sâu, sắc mặt khô vàng, hai mắt vô thần, thân hình như cành khô. Phan Khả Hân mỗi ngày đều đến thăm bọn họ ba lần, mỗi lần đều mang đến một vài tin tức tốt.

"Từ trong nhà của người đàn bà tên Tần Di kia, lục soát ra vài phần hợp đồng chuyển nhượng, quả nhiên, đều là của các cổ đông lớn đã chết viết chuyển nhượng cổ phần cho Tần Di, thêm vào hơn trăm triệu nữa. Người phụ nữ kia, quá lợi hại, thật sự là khó tin. Mà cô cũng hoàn toàn khớp với suy luận của anh, anh càng không thể ngờ đâu."

"Phó thị trưởng Điền đã chính thức bị bắt."

"Những tội phạm bị bắt đã khai, bọn họ bị ép buộc dùng một loại thuốc tên Vận Mệnh, nghe nói vô cùng đáng sợ."

"Hồ Kim Thành đã bị chộp ở Sơn Tây."

"Phó Khải đã bị bắt, hắn đã khai chuyện từng ám sát Long Giai."

"Bọn cướp đều đã chết, bệnh viện nỗ lực hết sức cũng không làm nên chuyện gì, loại thuốc phiện này quá đáng sợ!"

"Hôm nay chính thức khởi tố những nhân viên hành chính nhận hối lộ của cơ quan hành chính thành phố H."

"Công tác kiểm tra tài khoản ngân hàng Hằng Phúc đã kết thúc, từ tài khoản nhìn xem, ngoại trừ vài triệu nợ không thu hồi được ra, những thứ khác không có thay đổi gì lớn."

"Tôi vì viết chuyên đề đưa tin vụ án này đã giàu to rồi, tôi biết, anh không muốn đăng báo, tôi đã ẩn tên của anh. Mặc dù rất nhiều chỗ đã sửa đổi, nhưng vẫn đủ để chấn động rồi."

"Hàn Phong, tôi hát cho anh nghe một bài nha?"

"Hàn Phong, bác Lãnh nói, vụ án cũng sắp kết thúc rồi, phiên tòa xét xử công khai sắp có kết quả, vụ án này xem như hoàn toàn kết thúc."

Phản ứng của Hàn Phong rất hời hợt, có khi khóe miệng lơ đãng co rút, tựa như nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt kia, lại không còn ánh sáng ngời từng có nữa. Phan Khả Hân cũng thường thường từ chỗ y tá nghe được chút chuyện về Hàn Phong.

"Anh ấy đối với vợ thật tốt, bọn họ quen nhau từ nhỏ sao?"

"Cứ cách hai ngày phải đổi ống dẫn nước tiểu một lần, mỗi ngày phải súc ruột một lần, xoay người, lau chùi, anh ấy đều tự mình làm, chúng tôi vẫn rất hiếm khi nhìn thấy người nhà như vậy."

"Anh ấy không đi làm sao? Anh ấy làm nghề gì? Thao tác của anh rất chuyên nghiệp, anh ấy là bác sĩ sao?"

"Không chỉ có thế, anh ấy mỗi hai ngày còn dùng kim châm huyệt vị, nối điện làm vật lý trị liệu. Chủ nhiệm khoa Đông y thường thường đều tự mình đến xem, ông ấy nói, thủ pháp châm huyệt cùng trình độ nhận thức huyệt vị của người này vượt trên hẳn ông ấy đó."

"Cho tới giờ cũng không thấy anh ấy từng rời khỏi bên giường, ngay cả khi ngủ cũng ngủ gục ở đây. Tôi thật lo lắng, cứ tiếp tục như vậy, thân thể anh ấy sớm muộn cũng sẽ suy sụp."

"Thật là hâm mộ, nếu tôi có thể tìm được một người chồng như vậy thì tốt rồi."

Ngày thứ bảy, Trương Thiệu Đông lại một lần nữa đi tới phòng giám hộ, Hàn Phong vẫn ngồi ở đó, chỉ là tinh thần càng kém hơn, Trương Thiệu Đông nói: "Chuyện như vậy, chúng tôi cũng rất thông cảm, nhưng anh biết đó, mỗi ngày nếu duy trì như vậy, cần đòi hỏi rất nhiều chi phí, ừm, việc đó, anh không phải nên thanh toán một vài phí dụng trước sao?"

Hàn Phong ngẩng phắt đầu lên, Trương Thiệu Đông mặc dù đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng vẫn không khỏi giật mình, ông gượng cười nói: "Anh cũng nên hiểu cho sự khó xử của chúng tôi, bệnh viện không có khả năng vô duyên vô cớ chi ra một khoản tiền lớn như vậy, nếu mỗi bệnh nhân cũng giống như anh đây, bệnh viện chúng tôi sẽ sớm đóng cửa mất."

Hàn Phong liếc mắt nói: "Tôi không có tiền." Anh xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Trương Thiệu Đông, hỏi: "Chẳng lẽ tiền thật sự có tác dụng lớn như vậy sao?"

Trong lòng Trương Thiệu Đông kỳ quái, miễn cưỡng cười cười, so với khóc còn khó coi hơn, nói: "Bởi vì tiền tài, đó là cái cân thể hiện giá trị thực tế của một người, nó nhiều hay ít, quyết định giá trị của một người sống ở thế giới này tới cùng được bao nhiêu."

Hàn Phong lạnh lùng nói: "Nói bậy."

Trương Thiệu Đông nói: "Nhưng cậu sinh hoạt trong một xã hội dựa vào tiền tài nhận định giá trị, cũng không chỉ có một mình cậu, cậu nếu muốn được xã hội nhận thức cùng sự trợ giúp của người khác, nhất định phải chứng minh, cậu có năng lực sáng tạo giá trị. Mà loại năng lực này, phải đổi thành vật chất thực thể, mới có thể trao đổi ngang giá cùng những năng lực khác, tiền tài, may mắn trở thành loại vật dẫn thực tế. Quan điểm của cậu là gì nào? Nói ra nghe một chút?"

Hàn Phong vừa há miệng, cửa mở, lần này không phải Phan Khả Hân, mà là Lãnh Kính Hàn, ông mang theo tươi cười nói: "Vụ án đã kết thúc, vụ án này, tổng cộng liên quan đến hơn một trăm nhân viên chính phủ và phi chính phủ danh tiếng, tình nghi đã chuyển tài chính hơn năm trăm triệu nguyên, nếu không phải cậu, thiệt hại bọn chúng tạo thành sẽ còn nhiều đến đâu còn chưa biết được. Cấp trên đã phê chuẩn quỹ chuyên mục cho chúng , cậu biết đó, vốn chiếu theo quy định, phá vụ án kinh tế cỡ lớn như vậy, sẽ được cấp 1% làm phần thưởng, nhưng án lần này giá trị thật sự quá lớn, cấp trên chỉ có thể chia cho chúng 50 vạn." Ông lấy ra một tờ giấy, đó là tờ chi phiếu viết hơn 20 vạn trị số tiền mặt, đưa tới trước mặt Hàn Phong nói: "Đây là phần cậu nhận được."

Hàn Phong nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái, hai ngón y kẹp lấy, đưa sang cho Trương Thiệu Đông, lạnh lùng nói: "Trước dự chi bấy nhiêu, có thể duy trì bao lâu thì hay bấy lâu, ngày nào đó không còn nữa, báo sớm trước một tháng cho tôi."

Trương Thiệu Đông cười nói: "Tốt, tốt. Tôi ra ngoài trước. Các anh chậm rãi trò chuyện."

Trương Thiệu Đông đi rồi, Hàn Phong hờ hững hỏi: "Người đó, có tìm được không?"

Lãnh Kính Hàn thở dài nói: "Không, bất quá từ thủ pháp xem ra, có lẽ cũng là thuộc hạ của hắc võng, cậu biết đó, bọn chúng vốn vẫn duy trì liên lạc cùng hắc võng."

Hàn Phong lạnh lùng nói: "Biết rồi."

Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi thấy, cậu cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút, cậu nhìn cậu xem, mới qua vài ngày đã nhìn không ra bộ dạng gì nữa."

Hàn Phong nhắm mắt lại, cầm lấy y Long Giai, dán trên mặt mình, như có như không nói: "Biết rồi."

Lãnh Kính Hàn còn muốn nói thêm gì đó, bất quá nhìn Hàn Phong tựa như không nghe được vậy, lại lắc đầu đi ra. Lãnh Kính Hàn đi rồi, Hàn Phong chỉ cảm thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, anh chưa từng uể oải như vậy, đó là loại áp lực trên tinh thần, không phải chỉ cần ngủ một giấc là có thể xoa dịu áp lực. Anh tựa vào bên giường Long Giai, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, anh nằm mơ, mơ thấy Long Giai ở xa xa nhẹ nhàng trôi nổi, nhẹ nhàng hô lên với anh: "Trở về đi, trở về đi. Còn có rất nhiều chuyện phải làm đấy. Trở về đi, trở về đi..." Bóng dáng nọ, càng trôi càng xa, nhưng thanh âm lại vẫn mãi vang vọng bên i.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.