Kinh Thiên Kỳ Án

Chương 24: Q.1 - Chương 24: Manh mối




"Bọn họ không phải đã trộm linh kiện vật liệu thép của công ty Hưng Thịnh sao? Tại sao còn muốn mua lại nó?" Hàn Phong nắm tay thành đấm, "Rất đơn giản, bọn họ mua lại nhà xưởng, không phải có thể sản xuất càng nhiều linh kiện hơn sao? Vấn đề là, bọn họ đến tột cùng muốn sản xuất cái gì đây? Chúng ta chỉ có hơn một nửa linh kiện mà thôi, là một phế phẩm. Tôi nghĩ, hẳn là điều tra một chút toàn bộ quá trình giao dịch lần này."

Lãnh Kính Hàn bảo Long Giai đi thăm dò tình hình đấu giá của công ty Hưng Thịnh, Long Giai liếc mắt nhìn Hàn Phong một cái, người nọ hết sức chăm chú đọc báo, lâm vào suy nghĩ sâu xa, Long Giai hậm hực bỏ đi. Lãnh Kính Hàn lại nói: "Tôi cũng không phải giật mình ở chỗ này, Đinh Nhất Tiếu vẫn luôn nằm dưới sự giám thị của chúng ta, gã có thể chỉ huy đi mua một công ty khác, có thể thấy được giám thị của chúng ta bất lực cỡ nào."

"Việc này không trách ai được, chưa chắc chính là Đinh Nhất Tiếu chỉ huy, chúng ta từng giả thiết, Đinh Nhất Tiếu không phải kẻ chủ mưu đứng đầu, mà là một con rối trước sân khấu mà thôi. Đúng rồi, còn có việc này." Hàn Phong đưa hai đĩa CD nọ ra, để vào trong máy tính của Lãnh Kính Hàn, "Hai đĩa CD này, một là ghi âm nghe trộm được buổi sáng ngày đó, đây là ghi âm của buổi chiều, anh cẩn thận nghe một chút, có vấn đề gì. Chỗ này là ranh giới của buổi sáng và buổi chiều, cứ nghe ở đây."

Lãnh Kính Hàn nghe xong năm lần, nói: "Có lẽ đang nói chuyện cùng một người, không có gì khác nhau."

Khóe miệng Hàn Phong nổi lên ý cười lãnh khốc, "Anh cứ nghe lại một chút, tốt nhất nhìn đồng hồ của anh, chú ý nghe thời gian nói chuyện của gã."

Lãnh Kính Hàn lại nghe một lần, Hàn Phong nói: "Hôm nay tôi đi tìm Đinh Nhất Tiếu nói

chuyện, cũng cảm giác không đúng lắm, nhưng lại không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, sau lại tìm được Lý Hưởng, lấy ghi âm ra so sánh, mới biết được đáp án."

Lãnh Kính Hàn chịu không được nhất là Hàn Phong biết đáp án mà cứ không nói, vội la lên: "Cậu đã biết đáp án rồi thì nói nhanh lên đi!"

Hàn Phong dựng thẳng ba đầu ngón tay, "Từ buổi chiều ngày bắt đầu cài máy nghe trộm đó, Đinh Nhất Tiếu bất kể cùng ai nói chuyện, trước dừng lại ba giây, mà trước đó, hắn là một thằng cha biện luận trôi chảy, có lối suy nghĩ nhanh nhẹn."

Lãnh Kính Hàn lập tức quay ngược lại băng ghi âm một lần, dùng đồng hồ so sánh thời gian, quả nhiên như lời Hàn Phong nói, ông tỉnh ngộ nói: "Trước khi gã nói chuyện, đều phải dừng trước ba giây! Sợ nói sai hoặc nói lỡ miệng!"

"Từ khi bắt đầu cài đặt máy nghe trộm, bọn họ chỉ dùng chưa đến nửa ngày đã biết, thời gian nửa ngày này, đã có những ai biết chuyện?"

"Không đúng, máy nghe trộm là cài đặt buổi tối, ngày thứ hai mới bắt đầu sử dụng, người tiết lộ tin tức, có thời gian một ngày."

"Tốt lắm, trong thời gian một ngày này, tin tức máy nghe trộm đã cài đặt xong, đến tột cùng có bao nhiêu người biết?"

Ngoài dự kiến, Lãnh Kính Hàn xòe tay, "Thành viên phòng điều tra hình sự chúng tôi đều biết, ngày đó Khả Hân cũng từng tới."

Hàn Phong trừng mắt, "Nói như vậy, ngoại trừ tôi và Lý Hưởng, các anh đều đáng nghi?"

"Buổi sáng ngày đó, hình như Lý Hưởng từng gọi một cuộc điện thoại đến, cậu ta cũng vẫn luôn theo dõi tiến trình của vụ án."

Hàn Phong lẩm bẩm nói: "Nói đi nói lại, suy nghĩ cả nửa ngày, nguyên lai chỉ có một mình tôi không đáng nghi."

Lãnh Kính Hàn nhìn thẳng vào anh, "Tôi không loại trừ việc Lý Hưởng từng đem tin tức hướng cậu tiết lộ."

Vẻ mặt Hàn Phong lại uể oải xuống, "Tôi còn tưởng rằng có phát hiện mới sẽ có đột phá mới, nguyên lai vẫn không giúp được gì."

"Không, nhân viên cài đặt từng nói, thông thường cài máy nghe trộm nọ, căn bản sẽ không bị phát hiện. Phát hiện này của cậu, càng chứng thực suy nghĩ của cậu, nội bộ chúng ta, quả thật có người đã tiết lộ tin tức. Vậy chúng ta còn giám thị tiếp không?"

"Đương nhiên phải tiếp tục giám thị, tối thiểu phải để cho Đinh Nhất Tiếu không dám vọng động, dán chặt mắt vào gã, chẳng khác nào bóp chặn một cánh tay của tên thao túng phía sau màn. Còn nữa, trong nội bộ có quỷ, tạm thời không nói cho bọn họ."

"Đúng rồi, Khả Hân vừa gọi điện nói, cậu không cho con bé theo dõi đưa tin về vụ án này nữa?"

"Tôi nói không cho cô ấy theo dõi đưa tin khi nào?"

"Người ta là con gái mà, đương nhiên ngại nói trực tiếp cho cậu biết, vừa rồi con bé nói trong điện thoại rất tủi thân."

"Tôi nghĩ như vậy, bớt một người tham gia, liền ít đi một người tình nghi. Hơn nữa vụ án này, đã đến mức độ không thể theo dõi đưa tin nữa rồi, nếu không ngày hôm qua anh cũng sẽ không cự tuyệt cô ấy ngoài cửa, nếu vụ nổ lớn tối qua, cô ấy chụp cho anh một bức đặc tả, hôm nay thành phố H long trời lở đất rồi."

Lãnh Kính Hàn lòng còn sợ hãi, gật gật đầu, "Mấy ngày nay vụ án này làm tôi bận rộn đến hôn mê, không nghĩ chu đáo được vậy."

"Đó cũng là chuyện không còn cách nào, đối thủ của chúng ta muốn không ngừng gây ra chuyện mới, chúng ta cũng chỉ có thể che giấu tin tức, bởi vì hướng phát triển của dư luận đối với vụ án này cực kỳ bất lợi, lấy các anh làm ví dụ, cái này gọi là lừa gạt công chúng một cách thiện ý á, haha."

Lãnh Kính Hàn ngưng trọng nói: "Nhưng để công chúng sinh sống ở một nơi tùy thời đều có nguy hiểm phát sinh, đúng là thất trách của cảnh sát chúng tôi. Chúng ta phải mau chóng điều tra rõ một loạt kế hoạch bọn chúng muốn áp dụng, chuyện tối ngày hôm qua, vô luận thế nào không thể phát sinh lần thứ hai. Đúng rồi, còn có một tin tức về cậu."

"Là cái gì?"

"Chính là tin tức lớn vừa rồi ở trên báo đấy, con tin hôm qua cậu giải cứu, kể cả phó thị trưởng Điều, tố cáo cậu. Bọn họ yêu cầu cậu bồi thường tiền thuốc men, phí lỡ ngày công, phí bồi thường tinh thần cùng phí chịu kinh sợ."

(Tiêu: Phí lỡ ngày công ở đây ý là vì A làm B bị tổn thương gì đó phải mất thời gian điều trị, trong quá trình điều trị không thể đi làm, nên lỡ ngày công, do đó A phải bồi thường B phí này.)

"Loại chuyện nhỏ này, anh giúp tôi dọn dẹp là được. Hiện tại chúng ta nên xem thành tích công tác của đội viên chúng ta."

Một hội nghị nhỏ, năm người trong phòng điều tra hình sự, Lưu Định Cường tựa ở cửa phòng kiểm nghiệm, Lâm Phàm ngồi trước bàn của mình, Long Giai ngồi trước máy tính của cô, Lãnh Kính Hàn ngồi trên ghế giữa bàn làm việc, Hàn Phong ngồi trên bàn làm việc. Lãnh Kính Hàn nói: "Long Giai nói trước đi, cô hãy kể lại những gì đã tra được về tình hình hội đấu giá ngày hôm qua."

"Công ty xây dựng Khai Nguyên thành lập vào năm 1998, kỳ thật vẫn là đối thủ cạnh tranh của công ty xây dựng Phúc Hưng, hiện trường ngày hôm qua chúng ta đến là địa chỉ cũ của công ty, phần lớn thiết bị và nhân viên công ty đều đã dời sang cao ốc mới hai năm trước, cao ốc cũ này cho bên ngoài thuê. Ông chủ của công ty đã tiếp nhận thẩm vấn của bộ công an, hắn nói không hề biết trong cao ốc có chuyện giam giữ dài hạn trẻ em nào cả. Tư liệu tin tức có liên quan đến công ty Khai Nguyên đều đã in ra ở đây, bất quá tôi cho rằng cũng không giúp được gì nhiều cho chúng ta." Long Giai vừa dứt lời, ném tài liệu cho Hàn Phong.

Lâm Phàm nói: "Tối qua Đinh Nhất Tiếu ngủ ở nhà suốt, không có tình huống gì."

Lưu Định Cường nói: "Thứ ở chỗ của tôi có lẽ các anh sẽ cảm thấy hứng thú."

Hàn Phong từ trên bàn nhảy xuống, ngồi ghế máy tính của Long Giai, "Ồ, nói nghe một chút."

Lưu Định Cường nói: "Hiện trường ngày hôm qua, uy lực của quả bom kia tương đối lớn, tôi vẫn luôn hoài nghi việc chỉ có một quả bom. Hiện trường bị phá hủy hoàn toàn, có thể

nói rằng không để lại chứng cứ gì. Thế nhưng, chúng tôi đã phát hiện mảnh vụn cơ thể người ở hiện trường."

Lãnh Kính Hàn cả kinh, nói: "Cái gì! Mảnh vụn cơ thể người? Không phải nói tất cả đều đã rút lui khỏi đó rồi sao?"

Còn Hàn Phong lại kinh hô: "Có thể là Lương Tiểu Đồng hoặc Lô Phương không?"

Lưu Định Cường nói: "Có lẽ là người bị phần tử khủng bố giết chết trước đó, hoặc người

bên trong tòa nhà không kịp chạy thoát, bởi vì các anh dù sao cũng không kiểm tra hiện trường mà. Bất quá, toàn bộ đã nổ thành mảnh vụn, mảnh vụn cơ thể người lớn nhất bất

quá cũng chỉ nặng 12 gram, ngoại trừ có thể phán đoán là bộ phận cơ thể người ra, cái khác đều không phán đoán ra được nữa. Nơi thứ hai, hiện trường cho nổ hủy súng bắn tỉa, cũng xử lý tương đối sạch sẽ, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết của súng ống, chỉ để lại một đống vật hợp kim, bất quá khối lượng hợp kim hơn 15kg, từ mảnh nhỏ thủy tinh hình cung vụ nổ lưu lại được phục hồi đến xem, ống ngắm quang học được trang bị của nó ít nhất phải đạt tới 16x, gấp đôi kính 8x bình thường.

Hàn Phong mở máy tính. "Làm chuẩn xác như vậy, muốn ngắm sao à?"

Lưu Định Cường nói: "Còn viên đạn phát hiện từ trong đống phế tích này lưu lại cùng vết thương của những thương binh so sánh, kết quả thí nghiệm chính xác, đường kính đạn 12.7mm thậm chí lớn hơn nữa, hẳn là dùng đạn tính giòn."

Hàn Phong bắt đầu tìm tòi trên máy tính, nói: "Tâm địa thật là xấu xa mà. Theo phân tích của anh, bọn họ dùng tựa như là M1 của Hungary, còn lớn hơn so với súng này nữa sao?"

Lưu Định Cường nói: "Kiểm tra trong cơ sở dữ liệu máy tính, tương tự thế. Nhưng chắc chắn súng bọn họ dùng lớn hơn nhiều, tầm bắn xa hơn, độ chuẩn xác càng cao. Hiện trường lần này, tôi gặp được chỉ là thuốc nổ tính nổ cao đã nghe nói qua cùng súng bắn tỉa kiểu siêu trọng chưa từng nghe nói qua."

Hàn Phong đầy bụng tức giận: "Khiến tôi đau đầu chính là, bọn chúng làm thế nào lấy được những vũ khí này, bọn chúng tới cùng có bao nhiêu vũ khí?"

Lưu Định Cường nói: "Đúng rồi, hiện trường súng bắn tỉa phát nổ, còn có vết đạn của lính bắn tỉa của chúng ta, một viên bắn vào trên tường ngoài, một viên bắn vào trên thủy tinh, mà hiện trường không có dấu vết cho thấy có người bị thương."

Hàn Phong lăn chuột, "Không tệ, có thể bắn trúng vách tường là đã không tệ rồi, lúc ấy tôi chỉ muốn dọa đám lính bắn tỉa bỏ đi."

Lưu Định Cường nói: "Còn có một vũ khí, chính là súng ngắn của Hồng A Căn, sau khi lấy mẫu dấu tay, chỉ có dấu tay của Hồng A Căn. Loại hình hẳn là súng ngắn Italia kiểu 92F 9mm. Trong hàng loạt hệ thống súng ngắn Beretta M92 loại mới nhất, súng dài 217mm, súng nặng 0.96kg, vận tốc ban đầu 334m/s, tầm bắn hữu hiệu 50m, băng đạn kép dung lượng đạt 15 phát.

Hàn Phong nói: "Hồng A Căn nói thế nào về khẩu súng này."

Lưu Định Cường nói: "Kết quả thẩm vấn chính xác, hắn nói nhận được ám hiệu thông báo, bảo hắn đến một nơi nào đó trong bệnh viện lấy, những tình huống khác không rõ ràng. Kỳ thật nên để Lý Hưởng trả lời, anh ấy đối với súng ống có nghiên cứu nhiều."

Lãnh Kính Hàn bất đắc dĩ nói: "Bẫy rập bày trí tinh vi, động tĩnh tối qua lớn như vậy, bọn chúng cũng có thể làm đến không một kẽ hở."

Hàn Phong nói: "Chủ yếu là dựa vào bom, biến hiện trường thành đống gạch vụn, muốn từ trong đống gạch vụn tìm ra dấu vết hữu dụng, thật sự quá khó khăn. Rõ là đã tính toán mọi cách, đích thực là kế một hòn đá bắn mấy con chim."

Lưu Định Cường nói: "Thế nào là một đá bắn mấy chim?"

"Thứ nhất, để chúng ta lấy được tin tức không dám dễ dàng tin tưởng, trước tồn tại tâm lý sợ sệt, đối với hành động sau này sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Thứ hai, khiến cho lượng lớn nhân viên cảnh sát thương vong, suy yếu lực lượng của chúng ta. Thứ ba, gây chuyện mới, để cảnh sát mệt mỏi ứng phó với phóng viên cùng áp lực từ các phương diện. Thứ tư, thiết kế bẫy rập trong tòa nhà của đối thủ cạnh tranh, tiếp tục như vậy, không chỉ không hề liên quan đến Đinh Nhất Tiếu, còn có thể giúp bọn chúng đả kích đối thủ về mặt thương vụ."

Lãnh Kính Hàn bổ sung nói: "Thứ năm, đả kích lòng tự tin của chúng ta, ảnh hưởng đến phân tích lý tính của chúng ta đối với kết luận của mình. Còn nữa, thứ sáu, để cho chúng ta không thể không đi điều tra, trì hoãn thời gian tra án của chúng ta."

Lưu Định Cường nói: "Nếu như không có chuyện gì, tôi muốn đi làm mô phỏng hiện trường vụ nổ và thí nghiệm dấu vết đường đạn."

Lãnh Kính Hàn phất tay, chỉ còn lại Hàn Phong và ông hai người đứng giữa đại sảnh phòng điều tra hình sự, Lãnh Kính Hàn nghiêm túc nói: "Hiện tại vụ án đã lâm vào cục diện bế tắc, chúng ta hoàn toàn nằm trong cục diện bị động chịu đánh!" Ông nhìn Hàn Phong, hỏi: "Cậu thấy thế nào?"

"Cái nhìn của của tôi và anh hoàn toàn trái ngược, tôi cho rằng, đây là lúc cục diện của vụ án sắp mở ra. Chúng ta đều đã đi qua từng ngõ ngách trong mê cung, cuối mỗi con đường đều có cánh cửa, hiện tại chúng ta khuyết thiếu chính là chìa khóa mở cửa."

Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy, chìa khóa là gì?"

"Trước kia tôi cho rằng, Lô Phương và Lương Tiểu Đồng, chính là chìa khóa chúng ta phải tìm, nhưng hiện tại xem ra bọn họ chỉ là đồ dỏm, dùng để mê hoặc tầm nhìn của chúng ta. Mà chìa khóa chân chính, chúng ta còn chưa tìm được."

Lúc này, một máy điện thoại chưa từng vang lên trong phòng làm việc Lãnh Kính Hàn liền vang lên, trong lúc Lãnh Kính Hàn nghe máy, Lưu Định Cường cũng từ phòng thí nghiệm chạy ra. Hàn Phong tắt máy tính, đứng dậy nói: "Làm sao vậy? Sao khẩn trương như thế?"

Lưu Định Cường lén lút nói: "Là điện thoại đường dây nóng, ngày thường không vang, nay lại vang lên, chắc chắn là lãnh đạo cấp trên."

"Ồ." Hàn Phong nhìn Lãnh Kính Hàn, sắc mặt Lãnh Kính Hàn quả nhiên nghiêm túc hẳn lên, đáp lời không ngoài mấy chữ "Rõ" "vâng". Hàn Phong vỗ bả vai Lưu Định Cường, cũng thấp giọng cười nói: "Tối qua, cậu, Lý Hưởng, Long Giai, ba người các cậu đã làm gì trên máy tính? Đừng cho là tôi không biết."

Lưu Định Cường thật thà cười, "Thật sự là chuyện gì cũng không thể gạt được cậu nha."

Lãnh Kính Hàn nói: "Lãnh đạo của sở tỉnh gọi đến, đối với vụ án này cực kỳ coi trọng. Phía trên xác định, đây là một sự kiện bạo lực có tổ chức, có âm mưu, tính phá hoại cực đại, tình tiết vụ án cực kỳ nghiêm trọng, lãnh đạo hy vọng chúng ta mau chóng phá án, bọn họ sẽ toàn lực ủng hộ chúng ta.

Hàn Phong nói: "Ôi chao, đó là hy vọng các anh mau chóng phá án, không liên quan đến tôi. Bọn họ nhằm vào vụ nổ tối qua đó mà, bảo bọn họ đem trang bị tốt nhất phát hết sang đây, chúng tôi muốn xe tăng! Chúng tôi muốn máy bay! Chúng tôi muốn đại bác!"

Lãnh Kính Hàn tức giận nói: "Cũng đâu phải đánh giặc, cậu cho rằng đang chơi đùa à. Tốt lắm, tôi phải làm gấp một chút báo cáo sau cùng, Lão Quách người ta cũng đã trình lên rồi."

Sau khi ăn cơm trưa xong, Long Giai bọn họ mới trở về.

Long Giai nói: "Tôi nghĩ, kết quả điều tra của chúng tôi hôm nay, chỉ có thể dùng một câu nói để hình dung, đó chính là, Đinh Nhất Tiếu thông qua con đường hợp pháp, hợp pháp mà đấu giá được công ty gia công cơ giới Hưng Thịnh. Giá quy định của bên ngân hàng là 30 vạn, mà công ty vật liệu thép Thành An đã ra giá đạt tới 55 vạn, xấp xỉ hai lần giá quy định, mà những công ty tham dự đấu giá khác muốn mua công ty Hưng Thịnh thì không có thực lực, công ty có thực lực lại không có hứng thú quá lớn đối với Hưng Thịnh, bọn họ cho rằng bỏ nhiều tiền mua một xí nghiệp phá sản như vậy không đáng, đương nhiên liền về tay công ty vật liệu thép Thành An."

Hàn Phong nói: "Hai người chỉ điều tra được những thứ này?"

Lâm Phàm nói: "Cậu còn muốn biết gì nữa?"

"Thế này, tôi hỏi, Long Giai và anh trả lời. Người của công ty vật liệu thép Thành An tham dự đấu giá là ai? Tư liệu bối cảnh của hắn, nên có một cái đại khái chứ?"

"Tên Hồ Ngân Tín, là giám đốc mới nhậm chức của công ty vật liệu thép Thành An, gần

50 tuổi, nhưng tinh thần rất tốt, tốt nghiệp đại học tài chính nào đó, có nhiều năm kinh nghiệm quản lý, từng là người điều hành của công ty Hải Thiên, lại ở công ty Mậu Xương làm trợ lý tổng giám đốc vài năm. Nghe nói, là Đinh Nhất Tiếu cố ý mời từ miền nam tới."

"Miền nam? Là thành phố N sao?"

"Việc này, có lẽ thế. Chúng tôi không nghĩ phải tra tường tận như vậy, để chiều tôi đi một chuyến nữa."

"Không cần, hừ, Hồ Ngân Tín? Hừ hừ." Khóe miệng anh hiện ra ý cười cổ quái, lại nói, "Công ty vật liệu thép Thành An, tít ở thành phố T, hai người đã tra xét tư liệu về nó chưa?"

"Tra rồi, nó là công ty vật liệu thép mới xuất hiện lấy danh nghĩa của Đinh Nhất Tiếu thành lập, chỉ trong 3 năm ngắn ngủi, liền trở thành một hắc mã càn quét trên thị trường.

Nhân sĩ trong nghề đều nói, chất lượng vật liệu thép của nó tốt, giá cả hợp lý, chúng tôi đã phỏng vấn mấy thị trường giao dịch vật liệu thép cỡ lớn, hàng thép bán ra vẫn luôn được tiêu thụ không tồi. Nhưng bởi vì chúng nó là một xưởng thép nhỏ, do đó sản lượng không lớn, sản lượng trung bình năm chỉ hơn mười vạn tấn, dựa vào vật liệu xây dựng thép làm chủ."

"Lần này đấu giá công ty Hưng Thịnh, yêu cầu thanh toán tiền mặt, hay tiền trả phân kỳ?"

"Tiền mặt thanh toán một lần."

"Công ty vật liệu thép Thành An lần này tổng cộng bao nhiêu người tới? Bọn họ đang ở đâu?"

"Chỉ một mình Hồ Ngân Tín. Nói cũng kỳ quái, hắn làm người rất kín đáo, chỉ trọ ở khách sạn Long Hoa, đó là một khách sạn nhỏ bên cạnh nhà ga, còn chưa thể tính là hai sao."

Hàn Phong nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Hai người đã điều tra những vấn đề như Hồ Ngân Tín thật sự dùng tiền mặt thanh toán một lần? Hắn một mình mang theo vali lớn hay chuyển khoản ngân hàng? Dùng phương thức chuyển khoản gì? Hắn thật sự tới một mình? Ngồi phương tiện giao thông gì? Tới lúc nào? Sau khi kết thúc đấu giá hắn cùng những ai tiếp xúc? Lần đấu giá này ai phụ trách chính? Quan hệ của bọn họ thế nào? Hồ Ngân Tín đã rời khỏi thành phố H chưa? Rời đi khi nào? Có ai đi cùng hắn không?"

Hàn Phong hỏi một hơi ra một đống vấn đề, hỏi đến Long Giai và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau, trợn mắt đứng nhìn. Long Giai hướng Lâm Phàm dò hỏi: "Hồ Ngân Tín đến một mình, đúng không?"

Lâm Phàm nói: "A, việc này, đúng vậy đó."

Long Giai lại nói: "Phụ trách đấu giá lần này, là chủ quản khâu nghiệp vụ ngân hàng Hằng Phúc Cao Đái Thắng, ông ta cùng Hồ Ngân Tín có quan hệ gì không, việc này chúng tôi chỉ …"

Lâm Phàm nói: "Chúng tôi đi điều tra lần nữa, nhất định sẽ điều tra rõ ràng."

Long Giai nói: "Anh cũng đi cùng đi, còn vấn đề gì, có thể lập tức điều tra rõ ràng."

"Không được, tôi nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, muốn đi thẩm vấn Hồng A Căn.

Hai người đi đi, nhớ tìm thêm mấy nhân viên của các công ty khác từng tham gia đấu giá, hiểu rõ tường tận quá trình đấu giá, nghe một chút ý kiến của bọn họ đối với lần đấu giá này. Nếu Hồ Ngân Tín còn chưa rời khỏi thành phố, nhất định phải nghĩ biện pháp giữ chân hắn, nếu hắn không phối hợp, đem hắn cưỡng chế mang về đây."

Lâm Phàm đứng ở cửa nói: "Lý do gì?"

"Tình nghi mưu sát!"

Lãnh Kính Hàn nói: "Lý do này cũng có thể xác định bậy được? Cậu dựa vào cái gì nói người ta tình nghi mưu sát?"

Ngoài cửa ô tô đã vang lên, Hàn Phong nói: "Anh đã là hình cảnh lão làng rồi, việc này còn hỏi tôi, tôi đương nhiên là tùy tiện nói thôi."

"Tại sao muốn bọn họ đi tra một lần nữa? Cậu lo lắng cái gì?"

"Bên trong có vấn đề rất lớn, không thể không tra."

"Nhưng tôi nghe ra đều rất bình thường mà, nói vấn đề của cậu một chút xem."

Hàn Phong đã khôi phục vẻ tự tin trước sau như một. "Vấn đề thứ nhất, Hồ Ngân Tín một mình một người, hơn nữa ít giao du với bên ngoài, loại hoạt động đấu giá này, hơn mười

vạn tiền vốn, không phải trò đùa, công ty nào lại cử một mình tổng giám đốc đi tham gia đấu giá? Việc này không hợp lẽ thường, cũng nói không rõ được. Một khi đấu giá thành công, phải ký hợp đồng, vậy phải có một luật sư thâm niên cùng đi, yêu cầu nghiệm thu nhà xưởng, vậy cần phải có nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp cùng đi, yêu cầu thanh toán sổ sách, vậy cần nhân viên tài vụ bên người, tổng giám đốc ra ngoài, yêu cầu xã giao cùng kế hoạch cuộc sống thường nhật, thời gian sắp xếp mỗi ngày, vậy cần một thư ký. Lên đường ra ngoài, tiến hành kinh doanh giao dịch, ít nhất cần phải có bốn loại nhân tài với kỹ năng chuyên nghiệp cùng đi, đương nhiên, có người có thể kiêm luôn mấy chức, nhưng tổng giám đốc không thể."

Lãnh Kính Hàn sửng sốt, "Tại sao?"

"Nếu tổng giám đốc đều nắm giữ bốn loại kỹ năng này, vậy hắn coi như không được đến tổng giám đốc, nhiều nhất chỉ có thể làm một thư ký, đạo lý trong đó, anh chậm rãi nghĩ đi. Điểm nghi vấn thứ hai, là vấn đề khoản mục của công ty thép Thành An, mặc dù Long Giai nói, nguồn tiêu thụ sản phẩm của công ty vật liệu thép Thành An rất tốt, nhưng cô ấy

cũng nói, sản lượng trung bình năm chỉ hơn 10 vạn tấn, mà vấn đề nằm ngay chỗ này. Giá thị trường vật liệu thép hiện tại, vị trí cao từ năm trước đã ngã tới đáy cốc, mỗi tấn vật liệu

thép ít nhất đã ngã xuống 30%, trừ phí tổn, cơ hồ không có lãi đáng kể, mà xí nghiệp sản xuất lại không thể dừng, phải bảo trì vận chuyển tốc độ cao. Trước mắt công ty vật liệu

thép Thành An đang lúc căng thẳng, đừng nói hơn 50 vạn, tôi thấy, ngay cả 30 vạn doanh thu tài chính bọn họ cũng chưa chắc đã lấy ra được."

"Cậu. . .Làm sao cậu biết?" Lãnh Kính Hàn vô cùng giật mình, cũng có chút lắp bắp rồi.

"Trong tin tức đều đưa tin, anh không xem tin tức hả? Vậy, còn có điểm nghi vấn thứ ba."

Lãnh Kính Hàn càng thêm giật mình: "Còn có điểm nghi vấn thứ ba?"

"Thứ ba, chính là người này, tổng giám đốc công ty thép Thành An, hắn không nên có họ Hồ."

Lãnh Kính Hàn không giải thích được nói: "Họ Hồ thì thế nào?"

Hàn Phong cười lạnh: "Còn nhớ không, thời gian mới bắt đầu vụ án, từng có một vị tiên sinh họ Hồ xuất hiện, còn lừa được tôi, tên kia hút một loại thuốc lá có mùi tinh dầu cổ

quái, tôi đến nay vẫn còn nhớ như in."

Lãnh Kính Hàn thất thanh nói: "Hồ Kim Thành! Hồ Kim Thành, Hồ Ngân Tín; Hồ Kim Thành, Hồ Ngân Tín. Cậu nói hai người bọn họ. . ."

"Hy vọng không phải một người."

Lãnh Kính Hàn trầm tư, "Hơn 50 tuổi, tuổi tác cũng tương đối trùng hợp, nếu thật là hắn …"

"Nếu thật sự là hắn, vậy công ty thép Thành An sẽ không phái chuyên gia đến thành phố H, mà là hắn vẫn luôn ở đây, chờ sau khi được bổ nhiệm làm giám đốc công ty thép Thành An, mới tiếp nhận đấu giá, một khi đấu giá thành công, hắn có thể lập tức đến thành phố T làm chức giám đốc của hắn. Mà bản thân hắn chính là nhân viên tài vụ, tin tưởng bây giờ đến công ty vật liệu thép Thành An, đối với quản lý tài vụ của nó rất có ích."

"Nếu thật sự là Hồ Kim Thành, hắn đảm đương nhân vật gì trong vụ án này?"

"Hẳn là về sau mới gia nhập liên minh. Người này thoạt nhìn thành thật, kỳ thực lòng dạ thâm sâu, công ty vật liệu thép Thành An, đại khái chính là thù lao cho hắn. Địa vị của hắn trong tổ chức này rất thấp, có thể thu được công ty vật liệu thép Thành An liền xem như đội nóc rồi. Mới đầu hắn chỉ phụ trách tung một lời nói dối thiện ý, xem ra hiện tại hắn lại có tác dụng mới. Tôi nói rồi, đối thủ của chúng ta dùng người rất để ý, mỗi một con cờ, y đều muốn làm cho chúng nó phát huy công hiệu lớn nhất."

Lãnh Kính Hàn nhíu mày, "Cứ như vậy, vụ án không phải càng phức tạp sao? Quanh quẩn tới lui, y đến tột cùng muốn làm gì?"

Hàn Phong lãnh khốc nói: "Nếu chúng ta biết y muốn làm gì, vậy trò chơi này y thua rồi. Nói tới đây, tôi nhớ ra sự tình cùng anh thảo luận tối qua."

"Cái gì?"

"Còn nhớ tối qua tôi nói khi mê cung đi không thông, nên lui về đường cũ, anh một mực lui tới đâu không?"

"Tôi một mực lui tới lúc Lâm Chính chết, nếu lui nữa, chính là cái chết của Lương Hưng Thịnh, lui nữa thì đâu còn gì."

"Đúng, chính là cái chết của Lâm Chính, đây là dự tính ban đầu các anh thành lập tổ chuyên án này, cũng là câu hỏi đầu tiên chưa giải được mà đối thủ thiết lập cho chúng ta.

Đầu tiên nguyên nhân cái chết của Lâm Chính đã bị y trù tính tỉ mỉ, để chúng ta không có đầu mối điều tra. Mà quan hệ của Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh cũng lộ ra dưới tình

huống vô cùng ngẫu nhiên, mà trong vụ án kia chúng ta gặp được hai câu hỏi là: Một, Lâm Chính tại sao phải chuyển 5% quyền cổ phần cho Lương Hưng Thịnh; hai, Lâm Chính trước khi chết đã nói chuyện điện thoại với ai, ông ta tại sao phải đi quốc lộ cũ. Tôi tin tưởng, vạch trần bí ẩn đối với hai người này, sẽ giúp ích được rất nhiều cho cả vụ án."

"Nói thì dễ, chúng ta một chút đầu mối cũng không có, tựa như hiện tại, rõ ràng đã nắm giữ rất nhiều đầu mối, nhưng chúng ta vẫn như cũ không biết kẻ thao túng phía sau màn kia rốt cuộc muốn làm gì, mỗi lần đều là chờ y hành động, chúng ta mới đến phân tích tình tiết vụ án, thu dọn tàn cuộc."

"Không, tối qua tôi đã nghĩ cả đêm, lời của anh đã gợi ý cho tôi. Chúng ta trên vấn đề cái chết của Lâm Chính vẫn có một đầu mối quan trọng, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà chưa tiến hành tiếp nữa, tôi không biết nguyên nhân này đến giờ có còn quấy nhiễu anh không."

"Cậu nói chính là?"

"Trương Nghệ cùng Lâm Phàm, bọn họ từng…"

Lãnh Kính Hàn đột nhiên tỉnh ngộ, nói: "Điều tra tổng bộ tập đoàn Hằng Phúc thiết lập tại thành phố T!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.