Cửa vừa mở ra, ánh sáng liền
từ trong khe cửa vọt đến, máy tính trong phòng máy cũng đã được mở, mà bên cạnh
máy tính còn có hai bóng người. Cửa đột nhiên mở ra, hai người đều cả kinh,
đồng thời thấp giọng nói: "Ai đó?"
"Là tôi, Long Giai. Lý
Hưởng, các anh ở chỗ này làm gì?"
Bên cạnh máy tính vậy mà lại
là Lý Hưởng và Lưu Định Cường, Lý Hưởng hỏi lại: "Đã trễ thế này, cô không
đi ngủ, đến đây làm gì?"
Long Giai nói nhỏ: "Hôm
nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngủ không được. Tôi muốn đến điều tra tư liệu
của một người. Các anh thì sao?"
Lưu Định Cường cười nói:
"Vậy sao? Chúng tôi cũng đang điều tra tư liệu một người."
Long Giai tiến lên phía
trước, chỉ thấy trên màn hình máy tính, hiển thị một loạt ảnh chụp, tư liệu của
những người có tên là "Hàn Phong", cô nhịn không được mỉm cười,
"Các anh đang điều tra anh ta!"
Lý Hưởng nói: "Cô cũng
đến điều tra cậu ta? Ôi chao, không phải động xuân tâm rồi chứ, nhớ người ta
hả?"
"Đừng nói mò, tôi chỉ
nghĩ, người này quá thần bí, cần phải điều tra một chút."
Lưu Định Cường nói:
"Đúng vậy, cậu ta từ đâu tới đây, trước kia làm gì vân vân, tại sao có
kiến thức chuyên môn phong phú như vậy, càng lạ lùng chính là, cậu ta so với
nhân sĩ chuyên nghiệp chúng ta đây nắm giữ kiến thức chuyên môn còn phong phú
hơn."
Lý Hưởng hậm hực nói:
"Chỉ có Lãnh trưởng phòng biết lai lịch người này, nhưng ông ấy lại kín
như miệng bình, hỏi thế nào cũng hỏi không ra được, không có biện pháp, chúng
tôi chỉ đành tự mình động thủ tra xét."
Long Giai hỏi: "Nhưng
tin tức chúng ta nắm giữ quá ít, điều tra ra gì không?"
Lưu Định Cường lắc đầu nói:
"Chúng tôi đã tra qua, chỉ ở thành phố H, người tên Hàn Phong thì có hơn
sáu trăm, nhưng không một ai là Hàn Phong này. Chúng tôi lại tra xét một chút
hệ thống hộ tịch toàn quốc, có hơn 90 vạn Hàn Phong, hiện tại chúng tôi đem
giới hạn trong khoảng 20t, vẫn như cũ có gần 20 vạn Hàn Phong."
"Woa, vậy phải tra đến
lúc nào đây?"
Lý Hưởng nói: "Chúng tôi
đã so sánh hơn phân nửa rồi."
"Như vậy không được,
chúng ta cần nhiều thông tin hơn, đầu tiên, chúng ta ngay cả anh ấy đến tột
cùng họ tên có phải Hàn Phong không cũng không thể chắc chắn, nguyên quán nơi nào,
những điều này là thông tin cơ bản nhất."
Lưu Định Cường quay đầu nói:
"Đúng rồi! Nếu cậu ta chỉ dùng tên giả, chúng ta chẳng phải đang chạy lòng
vòng sao?"
"Các anh có chú ý không,
khẩu âm của anh ta mang giọng Hồ Nam, Tứ Xuyên, nhưng có loại thanh điệu là
lạ."
Lý Hưởng nói: "Còn có
tiếng địa phương của vùng Mân Chiết."
Lưu Định Cường nói: "Cậu
ta hình thể cao mà gầy, xương cốt so với người thường nhỏ hơn một chút, tỉ lệ
cơ thể cùng khung xương chênh lệch thấp, có đặc thù của dân tộc thiểu
số vùng Vân Quý."
Lý Hưởng nói: "Đây không
phải biện pháp tốt, nói đi nói lại, người của địa phương nào cũng có khả năng.
Đúng rồi, tôi nghĩ cậu ta nói chuyện còn có chứa một loại khẩu âm khác. khẩu âm
Đức, khi tôi đặc huấn ở Đức, có một giáo quan phát âm phía sau có âm bật lưỡi,
khi nói từ trợ âm thì vô cùng rõ ràng, Hàn Phong cũng như vậy, cậu ta khi nói
'đâu' 'nhé' thì có loại phát âm này."
Long Giai nói: "Tôi
không nghĩ phức tạp như các anh, tôi vốn nghĩ, nếu Lãnh trưởng phòng nói anh ấy
là trinh thám, vậy anh ấy phải có đăng ký ghi tên, lo liệu giấy phép, do đó ở
trên mạng điều tra một chút có trinh thám nào thế không."
Lưu Định Cường nói: "Cô
tới tra đi, tôi nhường chỗ cho cô."
Long Giai trên máy tính điều
tra, ba đầu sáu con mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bọn họ quả thật tra
được một chứng nhận trinh thám, chính là hệ thống cảnh sát vùng này cấp phát,
nhưng bọn họ nhìn thấy gì đây? Trên màn hình chỉ có hai chữ Hàn Phong mà thôi,
ngay cả hình ảnh cũng không có một bức, giới tính, tuổi tác các loại tất cả đều
trống không. Lý Hưởng kinh ngạc nói: "Thế này là sao?"
Lưu Định Cường cười nói:
"Tôi nghĩ thằng nhóc kia thật giống như đặc công của nước nào đó, tư liệu
gì cũng không có."
Lý Hưởng nói: "Có loại
khả năng này, nếu không phải đặc công, cậu ta tiếp nhận huấn
luyện ở đâu? Nhà của cậu ta ở
một dãy nhà cũ nát của khu nội thành cũ, hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ, thật không
ngờ cậu ta sẽ ở cái loại địa phương đó."
Long Giai tò mò hỏi:
"Anh ấy sống ở đâu?"
Lý Hưởng nói: "Cậu ấy ở
trước đường Hoàn Hoa, qua cầu vượt Bạch Ngọc, từ miếu thờ đi vào trong…”
Ngày thứ hai, Hàn Phong cùng
Lãnh Kính Hàn đi đến bệnh viện thăm Hạ Mạt và Trương
Nghệ trước. Bệnh viện nhân
dân Nghi Hưng là bệnh viện nổi danh của thành phố H, là một bệnh viện tổng hợp
có lịch sử gần trăm năm, phó viện trưởng Trương Thiệu Đông là bác sĩ chủ nhiệm
khoa ngoại. Theo lời ông ta giải thích, Trương Nghệ chỉ bị chút vết thương nhẹ,
viên đạn không thương tổn đến hệ thần kinh, nghỉ ngơi vài ngày là được; Nhưng
ót Hạ Mạt đã bị vật nặng đánh vào, có chấn động não, khả năng sẽ có hậu di
chứng mất trí nhớ tính gián đoạn hoặc mất trí nhớ tính ngược chiều.
Hàn Phong hỏi: "Cái gì?
Cái gì? Mất trí nhớ tính gián đoạn? Mất trí nhớ tính ngược chiều?"
Trương Thiệu Đông giải thích:
"Gọi là mất trí nhớ tính gián đoạn, chính là người bệnh sẽ đột nhiên quên
một ít chuyện vốn phải nhớ rõ, như mới vừa ăn cơm xong, cậu ta có khả năng bỗng
dưng quên mất, cho rằng còn chưa ăn; Mà mất trí nhớ tính ngược chiều, là chỉ
người bệnh đối với chuyện xảy ra gần đây, cực kỳ dễ quên, mà chỉ lưu lại những
ký ức khi còn nhỏ."
Lãnh Kính Hàn hỏi: "Phó
viện trưởng Trương, loại bệnh này có thể chữa khỏi hay không?"
"Việc này rất khó nói,
hơn nữa, chúng tôi cũng chưa xác định có lưu lại hai loại hậu di chứng này hay
không."
"Phó viện trưởng Trương,
vậy cũng có nghĩa, cậu ấy có thể hoàn toàn bình thường?" Hàn Phong truy
hỏi.
"Hiện tại chúng tôi chỉ
có thể để cậu ấy lưu lại bệnh viện quan sát, mà hậu di chứng này, cũng không
phải chỉ trong khoảng thời gian ngắn là có thể biểu hiện ra. Thoạt nhìn cậu ta
bình thường, thế nhưng không nói chính xác được đã xảy ra vấn đề gì."
Lúc này, một bác sĩ trẻ tuổi
cầm một tờ đơn tiến đến. "Chủ nhiệm Trương, bác sĩ Lương Thanh Nho muốn
nhận hai túi dụng cụ, tiến hành phẫu thuật ngoài bệnh viện, xin anh ký
tên."
Trương Thiệu Đông không nhịn
được nói: "Không phải thông báo khoa dụng cụ, bác sĩ Lương tự mình ký tên
có thể đồng thời nhận hai túi dụng cụ sao? Loại chuyện này còn phải tìm tới
tôi."
Bác sĩ trẻ tuổi cầm tờ đơn,
lập tức lui ra ngoài.
Hàn Phong cùng Lãnh Kính Hàn
dưới sự hướng dẫn của phó viện trưởng Trương, đi tới phòng điều trị, bệnh viện
cố ý sắp xếp hai người Trương Nghệ và Hạ Mạt cùng nằm một gian phòng bệnh.
Trong bệnh viện tiếp nhận rất nhiều cảnh viên bị trúng đạn ngày hôm qua.
Trương, Hạ hai người đều đã tỉnh dậy, nhìn qua tinh thần cũng không tệ lắm, sau
khi chào hỏi, hai người mặc dù đều có thương tích trong người, nhưng vẫn như cũ
đối với tiến trình của vụ án tỏ ra cực kỳ hứng thú. Lãnh Kính Hàn giải thích
với bọn họ tình huống sau khi bọn họ bị thương, rồi lại trò chuyện vài câu,
liền rời khỏi bệnh viện.
Trên đường, Lãnh Kính Hàn hỏi
Hàn Phong: "Kế tiếp cậu dự định làm gì?"
"Tôi cho rằng, nên đến
thăm Đinh Nhất Tiếu lần nữa. Hồng A Căn nói hắn ba năm trước
đã rời khỏi công ty xây dựng Phúc
Hưng, nhưng công ty xây dựng Phúc Hưng một năm trước mới vì lý do tinh thần
Hồng A Căn có vấn đề mà giải trừ hợp đồng thuê với hắn, tôi muốn xem gã giải
thích thế nào. Cũng thuận tiện nhìn A Bát, không phải Lý Hưởng nói anh ta đã
đánh bị thương đối thủ sao?"
"Được, tôi còn phải trao
đổi cùng Lão Quách một chút, báo cáo trao đổi viết thế nào. Cậu đi một mình
đi."
"Nói sao cũng phải phân
cho tôi một người chứ, tôi đi một mình ấy à? Tôi không biết đường đâu."
"Chúng ta quả thật không
có nhân thủ, nhân thủ giám thị Đinh Nhất Tiếu còn không đủ, Lý Hưởng và Lâm
Phàm phải thay phiên giám thị, Lưu Định Cường phải làm phân tích hiện trường
sau vụ nổ ngày hôm qua, Long Giai phải điều tra tư liệu bối cảnh của công ty
xây dựng Khai Nguyên, còn phải phụ trách sửa sang lại báo cáo, cậu nói xem,
phái ai đi theo cậu đây?"
"À " Lãnh
Kính Hàn nói đến đây, hai người đồng thời nhớ tới một người. Lãnh Kính Hàn nói:
"Tôi gọi điện hỏi giúp cậu một chút, xem con bé có thời gian không, để con
bé đưa cậu đi."
Lãnh Kính Hàn dừng xe, gọi
điện thoại, nói với Hàn Phong: "Cậu xuống xe ở đây, nơi này cách cao ốc
Thiên Nguyên gần hơn, Khả Hân lập tức tới đón cậu. Đừng chạy lung tung khắp
nơi, lạc đường cũng không ai quan tâm đến cậu đâu."
Hàn Phong cười lạnh một
tiếng, ngáp một cái thật to.
Phan Khả Hân vài phút sau
liền chạy xe tới, chở Hàn Phong tới cao ốc Thiên Nguyên, dọc theo đường đi
không ngừng truy hỏi tình tiết vụ án phát triển thế nào, Hàn Phong nói tình
tiết vụ án đã phát triển đến giai đoạn mấu chốt, không phải từng chi tiết cũng
có thể cho hay. Phan Khả Hân rất bất mãn.
Tới cao ốc Thiên Nguyên rồi,
Đinh Nhất Tiếu vậy mà không có đó, A Bát cũng ra ngoài, nhân viên tiếp đãi mời
Hàn Phong bọn họ chờ, xếp hàng sau hơn mười người khách. Hàn Phong vốn là kẻ
không an phận, anh ngồi vài phút, bảo nhân viên chiêu đãi ghi nhớ số điện thoại
Phan Khả Hân, rồi bắt đầu dạo chơi khắp nơi trong cao ốc.
Cao ốc Thiên Nguyên rất rộng
lớn, mỗi một tầng đều có không ít xí nghiệp cho thuê, Hàn Phong bảo Phan Khả
Hân nói cho anh biết các công ty này làm những gì, Phan Khả Hân tức giận anh
không nói cho mình tiến triển tình tiết vụ án, câu có câu không cùng anh đáp
lời.
Hai người từ tầng 24 xem đến
tầng 16, Hàn Phong đột nhiên bị một người phía sau vội vàng bước qua đụng phải.
Người nọ mang kính mắt gọng vàng, là một người đàn ông trí thức khoảng 30 tuổi,
làm cho người ta cảm thấy vô cùng nho nhã, trong tay xách một cái hộp thật lớn,
sau khi đụng phải Hàn Phong, vội áy náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi."
Hàn Phong gật gật đầu, người
nọ rời đi, Hàn Phong hỏi Phan Khả Hân: "Sao trong cao ốc này ngay cả bệnh
viện cũng có?"
"Không có à, anh đang
nghĩ gì thế?"
Hàn Phong suy nghĩ một chút,
"Không có gì, cô đã nói bên trong có nhiều công ty như vậy,
nhân viên lại đông, sao không
bố trí một trạm xá? Cho nên muốn hỏi một chút." Anh nhìn người vừa nãy
đụng mình đã đi xa, rất rõ ràng, cái hộp người nọ xách là hộp dụng cụ điều
trị chuyên dụng của bác sĩ sử
dụng, bình thường chỉ có 120 hoặc bác sĩ khi ra ngoài khám gấp mới dùng đến.
Phan Khả Hân phát hiện Hàn
Phong không nói thật, bĩu môi nói: "Ra vẻ thần bí." Hàn Phong cười
cười. Đi một vòng lớn, cả cao ốc đều đi dạo hết rồi, hai người từ tầng 24
xuống đến cửa lớn, Hàn Phong
hoàn toàn cảm thấy nhàm chán, chợt phát hiện một người đàn ông trung niên hướng
bảo vệ hỏi đường: "Xin hỏi, cục dân chính ở nơi này phải
không?"
"Không phải chỗ này, anh
tìm nhầm rồi, phía trước quẹo trái."
Trong lòng Hàn Phong vừa
động, hỏi Phan Khả Hân: "Cục dân chính cách nơi này rất gần sao?"
"Đúng vậy, ngay bên
cạnh."
"Tốt lắm, chúng ta đi
nhìn một chút xem."
"Nhìn cái gì?"
Hàn Phong cười thần bí,
"Đi thăm dò dân số mất tích."
Nửa giờ sau, nhân viên tiếp
tân gọi điện thoại tới, nói Đinh Nhất Tiếu đã trở về. Hàn Phong bọn họ lập tức
trở lại phòng làm việc của Đinh Nhất Tiếu, Đinh Nhất Tiếu một mình một người ở
phòng làm việc. Đinh Nhất Tiếu đã đổi gọng kính đen, thoạt nhìn càng thêm
nghiêm túc. Gã ngồi đó, ra hiệu mời ngồi, dừng một chút, nói: "Có chút
chuyện ra ngoài, nghe nói cảnh sát muốn tìm tôi hỏi thăm tình huống, tôi để
những vị khách khác chờ trước một tý, mời nói, muốn hỏi tôi cái gì?"
Hàn Phong nói: "Nếu Đinh
luật sư đã thẳng thắn như thế, tôi cũng không vòng vo nữa. Nói thật cho anh
biết, ngày hôm qua chúng tôi bắt được người điên từ bệnh viện tâm thần Chung Cổ
Sơn trốn ra, cũng chính là người gần đây trong thành phố gây ra náo động ầm
ĩ."
Đinh Nhất Tiếu ngưng mi trầm
tư một chút, kinh ngạc nói: "Chính là người đó à, đã bắt được rồi! Nhưng
trên báo không phải nói còn đang giới nghiêm, bảo cư dân buổi tối đừng ra ngoài
một mình sao?" Nói xong, gã chỉ chỉ tờ báo trên bàn.
Hàn Phong chú ý tới, bên tay
trái Đinh Nhất Tiếu, gần màn hình máy tính đặt một tờ nhật báo thành phố H cùng
ngày.
Hàn Phong nói: "Đó là vì
cảnh sát còn đang thẩm vấn, chưa xác định có còn giữ vũ khí phi pháp không, cho
nên không thể hướng quần chúng tiết lộ tin tức, hy vọng Đinh luật sư cũng có
thể giữ bí mật."
Đinh Nhất Tiếu sửng sốt, lập
tức gật đầu, "Nhất định nhất định, cảm ơn cảnh sát tín nhiệm tôi như thế.
Bất quá, các anh hôm nay muốn giải quyết tình huống thế nào?"
"Thực ra, người nọ là
nhân viên của công ty xây dựng Phúc Hưng. Theo lời khai của hắn,
ba năm trước hắn đã rời khỏi
công ty xây dựng Phúc Hưng, mà công ty vậy mà một năm trước mới cùng hắn giải
trừ hợp đồng lao động, điểm ấy, chúng tôi hy vọng Đinh luật sư phối hợp điều
tra một chút."
Đinh Nhất Tiếu tựa hồ đang nỗ
lực nhớ lại, một lúc lâu mới vỗ ót. "À, nguyên lai là việc này đây! Ôi,
tôi còn tưởng chuyện gì, sẽ điều tra, sẽ điều tra."
Đúng lúc này, một người đột
nhiên mở tung cửa, vọt vào, không phải ai khác, chính là A Bát, gã vốn nổi giận
đùng đùng, nhưng vào cửa vừa nhìn, phát hiện Hàn Phong bọn họ ngồi ở đó, lập
tức bình tĩnh lại, còn thay Đinh Nhất Tiếu rót ly nước, đưa tay để sau lưng,
như vệ sĩ thẳng tắp đứng đó. Đinh Nhất Tiếu chỉ trầm mặc chốc lát, cười nói:
"Em họ tôi đây, chính là tính tình nóng nảy, làm chuyện gì cũng hấp tấp,
anh xem, vào cửa ngay cả cửa cũng không gõ." Rồi hướng A Bát nói: "Đã
dạy cậu rất nhiều lần, vào cửa phải gõ trước, nhưng cậu cứ không vâng
lời." Sau đó quay đầu nói tiếp với Hàn Phong: "À, chúng ta nói đến
đâu rồi? Ừm, đúng, Hàn trinh thám, đúng không, là như vầy, tôi đây, anh biết
rồi đó, tôi vẫn bề bộn nhiều việc, nhưng đối với việc mở công ty lại rất có
hứng thú. Do đó tôi thích mua những công ty sắp phả sản này, đồng thời cứu
chúng nó lên, như vậy tôi sẽ cảm thấy rất có cảm giác thành tựu. Trên thực tế,
sau khi thu mua những công ty này, bản thân tôi cũng không làm sao quản lý, tôi
vẫn như cũ làm công việc vốn có của mình, tôi đều mời nhân viên quản lý của đơn
vị cũ giúp tôi xử lý, chỉ là phương châm quyết sách quan trọng do tôi quy định
mà thôi."
Gã dừng một chút, nói:
"Có phải nói quá nhiều rồi không? Không nói với anh như vậy, sợ các anh
nghe không hiểu. Mà tên điên kia chính là một ví dụ, lần trước đồng chí của cục
cảnh sát khi đến điều tra tôi đều đã nói với bọn họ rồi, tôi mua công ty nọ,
vừa vặn là ba năm trước, mà người nọ vừa vặn cũng ra đi khi đó, nhưng khi giao
nhận, nhân viên thanh lý nhân số xảy ra vấn đề, anh xem, người nọ căn bản không
có tới làm, vậy mà chúng tôi không biết, mỗi tháng còn theo lẽ thường giúp hắn
đóng bảo hiểm, mà tiền lương của hắn, thì bị giám đốc khâu đó âm thầm khấu trừ
rồi, ước chừng đã tham ô hai năm. Sau chúng tôi đã điều tra ra, lập tức sa thải
giám đốc khâu đó, cũng bắt hắn trả lại tiền của công, mà khi đó chúng tôi chính
là ở bệnh viện tâm thần tìm được nhân viên kia."
"Nói như vậy, là cấp
quản lý công ty xuất hiện vấn đề nhỏ, lần này hắn mang súng giết người không có
chút liên quan nào đến các anh?"
Đinh Nhất Tiếu cúi đầu suy nghĩ,
nói: "Lúc ấy ở bệnh viện khi nhìn thấy hắn, chúng tôi vẫn rất thương cảm
cho hắn. Làm một nhân viên lâu năm, chúng tôi thay hắn trả phí dụng điều trị,
nhưng về sau, giữa chúng tôi quả thật không phát sinh quan hệ gì. Về phần hắn
làm thế nào trốn khỏi bệnh viện tâm thần, làm thế nào mang súng giết người,
chúng tôi càng không hiểu rõ tình hình chút nào. Điểm này, hoan nghênh cảnh sát
tùy thời điều tra, tôi có thể thông báo cho giám đốc khâu của công ty xây dựng
Phúc Hưng, để hắn toàn lực phối hợp với các anh." Nói xong, gã nhìn đồng
hồ một chút.
Hàn Phong cười nói:
"Tốt, đã như vậy, chúng ta giữ liên lạc, yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ
điều tra mọi chuyện rõ ràng. Tờ báo này, anh đã xem chưa?"
"Tôi xem rồi, anh cầm
lấy xem đi."
Hàn Phong đứng dậy, vươn tay
trái cùng Đinh Nhất Tiếu bắt tay, Đinh Nhất Tiếu lại vươn tay phải trước, Hàn
Phong kiên trì một chút, cuối cùng cũng vươn tay phải.
Sau khi bọn họ cáo từ, ở cửa
cao ốc Thiên Nguyên, Hàn Phong chần chừ nói: "Tôi muốn, một mình…"
Phan Khả Hân hiểu ý, lập tức
nói: "Hiện tại các anh phá án bận rộn như vậy, mà tôi gần đây cũng muốn
đến Thượng Hải phỏng vấn một hội triển lãm, các anh sau khi kết thúc vụ án này,
tôi trở lại làm bài tin tức độc nhất vô nhị, được không?"
"Được chứ, đến lúc đó cô
không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ đến tìm cô đó."
Phan Khả Hân mỉm cười,
"Ba hoa. Có muốn tôi lái xe đưa anh về không?"
"Không cần, tôi. . . . .
. Đi bên này nhìn xem."
"Tốt lắm, nhớ kỹ, khi
kết thúc vụ án phải báo cho tôi biết trước tiên. Tôi đi trước."
Hàn Phong đột nhiên nghĩ đến
gì đó, "Oái, chờ một chút."
"Còn chuyện gì
sao?"
"Đúng vậy, nếu cô có
thời gian, có thể giúp tôi lưu ý một chút khu quặng mỏ nọ không? Chính là nơi
lần trước chúng ta đi đó."
"Chỗ đó à?"
"Đúng, nếu cô có thời
gian, thỉnh thoảng tới đó nhìn xem, có những vật gì từ bên trong vận chuyển ra,
nếu phát hiện cái gì dị thường, thì nói cho tôi biết, chỉ nói cho một mình tôi,
ai khác cũng đừng nói."
Phan Khả Hân suy nghĩ một
chút, "Được rồi, tôi sẽ thay anh lưu ý. Đến lúc đó tôi tìm anh ở đâu đây?"
Hàn Phong cười đến mức quỷ
dị, "Đến nhà của tôi đi, tôi đợi cô."
Nhìn Phan Khả Hân lái xe rời
đi, Hàn Phong mới thờ ơ dạo quanh một vòng, từ ngã tư đường băng qua một cao ốc
khác đối diện cao ốc Thiên Nguyên, Lý Hưởng bọn họ cũng ngay trong tòa nhà này.
Thông qua trạm ngầm, Hàn
Phong tiến vào phòng quan sát, nói với Lý Hưởng: "Thân thể anh có khỏe
không? Xem ra gã xuống tay không nặng nhỉ?"
"Thế nào? Trên tay tên
lùn đó có thương tích không?"
"Không có, có lẽ anh nhớ
lầm rồi, nếu như là trật tay, mặt ngoài nhìn đoán không ra đâu. Từ tư thế gã
rót nước, gã rất cẩn thận, nếu có chút đau nhỏ, nhìn cũng đoán không ra."
Lý Hưởng thở dài, đối với
thất bại tối qua rất nản chí.
Hàn Phong khuyên nhủ:
"Không hề gì, cho dù trên người gã có vết thương rõ ràng, bọn chúng cũng
có thể thoái thác sang chuyện khác. Như Hồng A Căn, Đinh Nhất Tiếu nói đến cực
kỳ có đạo lý, khi giao nhận sơ ý chểnh mảng, giám đốc khâu muốn chiếm một phần
tiền lương, liền đem chuyện này đè xuống, anh còn có thể nói được gì?"
"Thằng cha đó, đùn đẩy
rất sạch sẽ, cứ như vậy, việc này một chút quan hệ với bọn chúng cũng không có
rồi."
"Đúng rồi, buổi sáng
trước khi tôi đến, Đinh Nhất Tiếu rời khỏi đó vào lúc nào?"
"Gã vào 8h cùng A Bát
rời đi, chính là lúc cậu và Lãnh trưởng phòng ở bệnh viện. Nhưng theo nhân viên
giám thị hồi báo, bọn họ quả thật không thấy được Đinh Nhất Tiếu cùng A Bát rời
khỏi cao ốc Thiên Nguyên, cũng không nhìn thấy bọn chúng trở về."
"Nói như vậy, chỉ trong
thời gian mấy tiếng, bọn họ đều ở trong cao ốc Thiên Nguyên, cao ốc Thiên
Nguyên ngoại trừ phòng làm việc của gã, còn thuê những tầng khác sao?"
"Không có. Nếu có chúng
tôi đã không chỉ giám thị ở đây."
"Nhưng gã cùng A Bát
cũng không đồng thời trở về." Anh xốc lên một góc rèm cửa, nói: "Mở
âm thanh lên, để tôi nghe một chút, bọn họ đang nói cái gì."
Lý Hưởng theo lời mở máy
phát, bên trong truyền đến tiếng Đinh Nhất Tiếu cùng A Bát nói chuyện.
Đinh Nhất Tiếu nói: "Tôi
chỉ rời đi trong chốc lát, anh cần gì đi theo tôi suốt vậy chứ. Anh gấp, anh
gấp cái gì! Tôi đâu làm gì, thật sự không có!"
Hàn Phong kéo lại rèm cửa.
"Nhìn ra được, A Bát một mực tìm Đinh Nhất Tiếu, hơn nữa rất sốt ruột.
Nhưng Đinh Nhất Tiếu một mình một người, gã muốn làm gì đây?"
"Thoạt nhìn bên ngoài
vẫn rất bình thường."
"Đây chẳng qua là mặt ngoài,
gã nói dối. Hơn nữa, còn đang che giấu gì đó."
"Cái gì?"
Hàn Phong gõ tờ báo trong
tay, "Gã rõ ràng không xem báo hôm nay, nhưng gã lại nói đã xem; A Bát
xông vào cửa, điểm ấy không cần phải nói, gã hiển nhiên muốn che giấu; Còn nữa,
tôi vừa vào cửa liền phát hiện tay trái của gã vẫn giấu giếm, chẳng lẽ sợ tôi
nhìn thấy cái gì?"
"Nhóm chúng tôi ngược
lại không chú ý." Nói xong anh ta cũng hướng kính viễn vọng nhìn thoáng
qua, "Từ chỗ này nhìn lại, cũng không thấy."
"Lần này gặp Đinh Nhất
Tiếu cùng lần trước gặp gã, cảm giác rất khác biệt, tới cùng có vấn đề gì
đây?" Anh ngẩng mạnh đầu, nói với Lý Hưởng:" Đem ghi âm theo dõi mấy
ngày nay đem hết ra, đúng, toàn bộ, không chỉ là những thứ đặc biệt chú
ý."
Hàn Phong nghe đi nghe lại
ghi âm, đột nhiên đứng dậy, nói với Lý Hưởng: "Hai đĩa này tôi muốn mang
về phòng điều tra hình sự. Tìm người, lái xe đưa tôi về."
"Ôi chao, còn rất có
dáng vẻ ngông nghênh của đại trinh thám nha. Có thể hỏi cậu một vấn đề
không?"
"Nói."
"Cậu là người của địa
phương nào?"
Hàn Phong cười nói: "Tôi
từ địa ngục tới."
Lý Hưởng biết hỏi không được,
lắc lắc đầu.
Hàn Phong ở trên xe, nhìn tờ
báo, nhìn một hồi, ánh mắt của anh lại sáng lên, anh ở trên báo, lại phát hiện
tin tức không thể tưởng nổi.
Phòng điều tra hình sự, Lãnh
Kính Hàn đang bề bộn giao nhận văn kiện, Hàn Phong xông vào phòng làm việc của
ông, quẳng tờ báo lên bàn, hỏi: "Thế này là sao?"
Lãnh Kính Hàn nhìn thấy, tiêu
đề lớn trên đầu trang báo, biết "Đêm hôm qua thành phố ta áp dụng thành
công nổ sập định hướng một tòa nhà nguy hiểm", rồi mặt sau lại có một tin
tức lớn, đề mục là "Do
trục trặc cơ giới trực thăng làm nhiệm vụ của thành phố ta xảy ra tai nạn, phi
công kịp thời nhảy dù", Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong nói: "Thế nào?
Chúng tôi cũng chỉ có thể làm bấy nhiêu, chẳng lẽ cậu còn muốn để cho truyền
thông tuyên truyền trắng trợn, nói hệ thống cảnh sát cùng tổ chức khủng bố phát
sinh bắn giết?"
"Tôi không phải nói việc
này."
Lãnh Kính Hàn lật một mặt
báo, chỉ thấy đề mục tờ thứ hai cũng là tiêu đề diện rộng, viết: "Phó thị
trưởng cáo trạng khâu chấp pháp, lấy bạo chế bạo, hành vi cực đoan, hoàn toàn
không để ý an toàn sinh mang của đương sự."
Lãnh Kính Hàn chỉ vào nói:
"Cậu nói cái này?"
Hàn Phong khịt mũi khó chịu,
"Việc này tôi ngại cái gì?"
"Vậy cậu nói là cái
gì?"
Hàn Phong đưa ngón tay đặt
trên tiêu đề lớn, "Tôi nói chính là… Đây!"
Theo ngón tay Hàn Phong di chuyển, Lãnh Kính Hàn nhìn
thấy, là một khung nhỏ ở góc tờ báo, đây là một thông báo con, nội dung bên
trong viết "Công ty trách nhiệm hữu hạn gia công cơ giới Hưng Thịnh trải
qua đấu thầu kịch liệt, đã bị công ty vật liệu thép Thành An thu mua". Đây
là thông báo nhỏ không đáng để mắt tới, cho dù mua tờ báo, không nhìn kỹ cũng
dễ dàng bỏ sót, nhưng được Hàn Phong chỉ ra, Lãnh Kính Hàn cũng mở rộng tầm
mắt, công ty vật liệu thép Thành An, chính là một trong năm xí nghiệp Đinh Nhất
Tiếu đứng tên!