Kinh Thiên

Chương 15: Chương 15: Kim Ngọc Thiết




Vừa ăn vừa trò chuyện một vài câu chuyện vui, Kinh Thiên cũng hiểu biết thêm những thông tin về thế giới này. Kinh Thiên cũng biết được chính xác tu vi của Khúc Ngọc Yến là Nhân Cực cảnh nhị giai. Còn về Ngọc Yến là tu luyện giả tam hệ thì Kinh Thiên không biết, vì Ngọc Yến không nói. Ngoài ra Kinh Thiên biết được thế giới bên ngoài thực sự to lớn, các môn phải nhiều vô kể, tu luyện giả có đến hàng trăm triệu, hàng tỉ người. Những thiên tài trẻ tuổi trong thế hệ này cũng đặc biệt có rất nhiều. Điều này làm cho Kinh Thiên cảm thán.

“Thế giới bên ngoài thật sự rộng lớn a. Nhất định phải đi một vòng mới được”. Kinh Thiên cảm thán và quyết tâm tu luyện để có thể vươn xa hơn.

Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc. Khúc Ngọc Yến là người ít nói nên cũng chẳng muốn nói nhiều với Kinh Thiên. Còn Kinh Thiên thì cũng chẳng biết có chuyện gì để mà nói nên cả hai sau khi ăn thì kiếm chỗ nghỉ ngơi để tu luyện. Kinh Thiên khi biết được rằng có rất nhiều thiên tài cũng chỉ tầm tuổi mình, nhưng tu vi thì cao hơn anh rất nhiều chưa kể đến một số kẻ quái thai, có những khả năng đặc biệt. Điều này càng khiến cho Kinh Thiên khát khao và quyết tâm tu luyện. Do vậy Kinh Thiên tranh thủ thời gian kiếm một chỗ vừa nghỉ ngơi, vừa tu luyện. Để nhanh chóng đả thông ‘Tôn lạc’ và ‘Phù lạc’, bước chân vào Nhân vương cảnh. Lúc đó Kinh Thiên mới có thể mở ra con đường tươi sáng hơn, và có thể tiến đến những thành thị lớn hơn tìm kiếm cơ duyên của mình.

Khúc Ngọc Yến cũng muốn nghỉ ngơi tranh thủ hồi phục thương thế, vì mục đích của cô đến đây là có việc cần làm chứ không phải đi dạo chơi. Nhưng giờ đã là ban đêm nên cũng không thể làm gì được. Tất nhiên trước khi tìm một góc ngồi xuống tu luyện chữa thương. Khúc Ngọc Yến cũng không quên tiến lại xác con Xích Vân Chu thu thập yêu đan của nó. Thực tế với Khúc Ngọc Yến thì viên yêu đan của yêu thú cấp ba cô cũng chẳng để vào mắt. Tuy nhiên cô phải vất vả chiến đấu mới giết được nó. Đây cũng là chiến lợi phẩm của cô. Khúc Ngọc Yếncũng muốn cất đi đem về, biết đâu lại có thể dùng vào việc gì đó. Vì yêu đan của yêu thú cấp ba cũng là có giá trị nhất định. Còn lại xác và thịt của Xích Vân Chu thì chẳng có tác dụng gì, bên trong nó chứa đầy chất độc, và mùi vị thì cũng không thể nuốt được. Nên bỏ lại cho những con yêu thú khác xử lý.

Rất nhanh bình minh của ngày hôm sau đã đến. Khúc Ngọc Yến và Kinh Thiên cũng tỉnh lại. Sau một đêm điều tức trị thương cơ bản Khúc Ngọc Yến cũng đã trở lại trạng thái bình thường. Còn Kinh Thiên, anh cũng chẳng bị thương gì, tranh thủ thời gian buổi tối, Kinh Thiên chủ yếu là tu luyện tích lũy linh lực. Kinh Thiên muốn nhanh chóng đột phá cảnh giới đuổi theo giới thiên tài của Lạc Hồng thế giới.

“Theo hướng đông nam đi thẳng về phía trước sẽ ra khỏi khu rừng này. Ngươi mau đi đi”. Khúc Ngọc Yến nói với Kinh Thiên, đồng thời chỉ tay về phía Đông Nam.

“Tất nhiên là tôi sẽ phải rời khỏi đây rồi, nhưng dù sao đây là lãnh địa của Xích Vân Chu một yêu thú cấp ba. Mấy khi có cơ hội một tu luyện giả cấp thấp như tôi có cơ hội bước vào. Tranh thủ chưa có con yêu thú nào chiếm lĩnh, tôi tìm quanh đây xem có thu thập được cái gì không, sau đó sẽ rời đi. Cô cứ làm việc của mình đi, không cần lo cho tôi”. Kinh Thiên vui vẻ trả lời.

Thực tế ngay từ tối hôm qua, Kinh Thiên đã muốn đi một vòng quanh khu vực này để tìm kiếm thu thập tài nguyên. Nhưng vì trời tối nên khả năng tìm kiếm hạn chế. Kinh Thiên muốn nhân lúc trời sáng sẽ dễ thu thập hơn.

Kinh Thiên cũng biết với khả năng của anh thì không tranh được với Khúc Ngọc Yến, anh cũng không có ý định tranh tài nguyên. Chỉ là thu thập vài thứ linh dược, dược thảo cấp thấp. Những linh dược này cả Khúc Ngọc Yến và Xích Vân Chu đều không để vào mắt. Thêm vào đó đây là lãnh địa của yêu thú cấp ba, các yêu thú cấp thấp hơn không dám tiến vào, nên linh dược cấp thấp có tương đối nhiều. Kinh Thiên lại một lần nữa thu thập khá phong phú. Kinh Thiên đang cảm thấy may mắn vì lần này thu hoạc của anh rất nhiều. Chỉ riêng linh dược cấp một Kinh Thiên cũng kiếm được gần chục cây. Tuy nhiên cây linh dược quan trọng nhất là linh dược cấp ba Bạch Truật thảo thì Kinh Thiên lại không động đến. Bởi vì Kinh Thiên biết, cây linh dược đó thuộc về Khúc Ngọc Yến. Kinh Thiên cho rằng Khúc Ngọc Yến chiến đấu với con Xích Vân Chu đó là vì thu thập cây linh dược cấp ba này nên anh không dám sờ tới.

Toàn bộ hành động của Kinh Thiên đều được Khúc Ngọc Yến thu vào trong tầm mắt. Chỉ có điều không giống như Kinh Thiên suy nghĩ, mục đích của Khúc Ngọc Yến đến đây không phải vì cây linh dược cấp ba này. Trong mắt Khúc Ngọc Yến tuy rằng đây là cây linh dược cấp ba tương đối có giá trị, nhưng cô thực sự không để vào mắt. Vì nó tuy là linh dược cấp ba nhưng cũng chỉ là linh dược cấp ba thấp nhất trong các loại linh dược cấp ba mà thôi, thêm vào đó thì tác dụng của nó trong luyện đan, chế dược cũng không nhiều lắm.

“Sao ngươi không thu thập cả cây linh dược Bạch truật thảo này đi?” Khúc Ngọc Yến hỏi.

“Không dám, cây linh dược cấp ba Bạch truật thảo này là của cô a”. Kinh Thiên trả lời.

“Haizz, mục đích của ta đến đây không phải là vì cây linh dược cấp ba cấp thấp này. Giá trị của nó tuy cao nhưng thực sự ta không để vào mắt. Ngươi cứ thu thập đi. Coi như là công ngươi giúp đỡ ta giết Xích Vân Chu”. Khúc Ngọc Yến nói.

Đúng vậy, thực ra mục đích của Khúc Ngọc Yến đến khu vực này không phải là vì cây linh dược này mà mục đích thật sự của Khúc Ngọc Yến là tìm kiếm Kim Ngọc thiết. Một loại kim loại cực kỳ quý hiếm, nó là kim loại đạt đến cấp mười, nếu gia nhập thêm một số loại kim loại khác có thể chế tạo thành một loại hợp kim đạt đến cấp mười một, cấp mười hai. Khúc Ngọc Yến muốn đến nơi đây để thu thập loại kim loại này đem về nhờ luyện khí đại sư trong môn phái chế tạo cho cô một cây kiếm vừa tay. Vì vũ khí đạt đến cấp mười có thể coi là bảo vật không phải tu luyện giả nào cũng có, và không phải môn phái nào cũng có thể xuất ra dễ dàng. Khúc Ngọc Yến tuy con gái của trưởng môn một môn phái lớn, nhưng môn phái không phải nhà riêng của gia đình cô. Các loại vũ khí cao cấp, pháp bảo cũng không phải hoa cỏ ngoài đường mà có nhiều để dễ dàng đưa cho cô.

Cách đây khoảng hơn một nghìn năm có một vị luyện khí sư, trong một lần đi du lịch Lạc Hồng thế giới ông ta có cơ duyên lấy được kim loại quý hiếm này. Nhưng vì trình độ luyện khí sư của ông ta thấp quá không thể nung chảy, luyện chế được Kim Ngọc thiết này. Chính vì thế ông ta đã cất nó trong động phủ của mình. Sau này khi có cơ hội tiến đến Bắc Vực để học tập nâng cao trình độ luyện khí, ông ta đã không mang theo Kim Ngọc thiết này đi cùng. Dự định khi nào đạt đến trình độ luyện khí Đại sư có thể luyện chế được Kim Ngọc thiết ông ta sẽ quay lại để luyện chế một món vũ khí từ Kim Ngọc thiết này. Mục đích là tạo ra một binh khí để đời gắn liền với tên tuổi ông ta. Ông ta không muốn đem Kim Ngọc thiết theo bởi với một tài liệu quý giá như vậy mang theo trong người, khi ông ta tiến về Bắc Vực một khi lộ ra ngoài sẽ bị các thế lực khác đoạt mất nó từ trong tay ông ta. Ông ta không cam tâm dâng Kim thiết này cho bất kỳ ai. Nhưng cuộc sống thì không phải lúc nào cũng như suy nghĩ, đến lúc hết tuổi thọ ông ta vẫn chỉ đạt được đến luyện khi sư cấp tám cao giai, vẫn chưa thể luyện chế được Kim Ngọc thiết, đành tiếc nuối ra đi. Nhưng trong số những tài liệu ông ta lưu lại có nhắc đến Kim Ngọc thiết và nơi cất dấu Kim Ngọc thiết. Khúc Ngọc Yến trong lúc vô tình đạt được tin tức và xác nhận được cụ thể nơi động phủ cũ của vị luyện khí sư này, nên mới đường xá xa xôi đến đây để thu thập Kim Ngọc thiết. Đồng thời cũng muốn thông qua chuyến đi này ngao du tu luyện giới và rèn luyện thêm.

Nhưng do thời gian qua lâu, động phủ của luyện khí sư này đã bị cây cối, cỏ mọc che lấp rất khó để tìm ra. Nên chỉ xác định được đại khái phạm vi. Khúc Ngọc Yến tiến vào đây tìm kiếm. Trải qua hơn nghìn năm nơi này cũng trở thành địa bàn của Xích Vân Chu yêu thú cấp ba sơ giai. Chính vì vậy mà xảy ra cuộc chiến giữa Khúc Ngọc Yến và Xích Vân Chu.

Lại nói, Khúc Ngọc Yến là tiểu thư cành vàng lá ngọc, đệ tử của một môn phái nhất nhì Lạc Hồng thế giới, Cha của Khúc Ngọc Yến là trưởng môn của môn phái này. Khúc Ngọc Yến cũng là một thiên tài đầy tiềm năng của môn phái. Vậy tại sao những người thế hệ trước lại để cho một viên ngọc quý như vậy một mình tới nơi này mà không có người bảo hộ.

Thực ra đi cùng Khúc Ngọc Yến đến nơi này còn có một người cô của Khúc Ngọc Yến. Người cô này chịu trách nhiệm bảo vệ và hướng dẫn Khúc Ngọc Yến trong khoảng thời gian du lịch và tìm kiếm này. Khi đi đến khu vực này người cô của Khúc Ngọc Yến đã khảo sát toàn bộ khu vực này xác định trong phạm vi này không có gì có thể nguy hiểm đến tính mạng của Khúc Ngọc Yến. Quanh vùng này cũng chỉ có vài con yêu thú cấp ba sơ giai sức mạnh tương đương với Khúc Ngọc Yến. Trên người Khúc Ngọc Yến được trang bị rất nhiều những bảo vật, như áo giáp, vũ khí, đan dược để có thể bảo đảm tính mạng của Khúc Ngọc Yến. Thêm vào đó đây cũng là cơ hội để Khúc Ngọc Yến tự rèn luyện mình. Nếu cứ để cho những người xung quanh làm hết mọi việc cho Khúc Ngọc Yến thì cô ta sẽ không trưởng thành được. Do vậy cô của Khúc Ngọc Yến đã để cho Khúc Ngọc Yến tự lo liệu lấy. Nguy hiểm đến tính mạng thì không sợ. Nhưng nếu Khúc Ngọc Yến phạm phải một vài sai lầm bị thương hoặc ăn phải đau khổ thì có thể xảy ra. Tất cả mọi việc đều trong tầm kiểm soát và chấp nhận được. Chính vì thế mà cô của Khúc Ngọc Yến ở lại trong thành Vân Long nghỉ ngơi để Khúc Ngọc Yến tự tìm động phủ của Luyện khí sư và Kim Ngọc thiết.

“He he he nếu cô không thích cây linh dược cấp ba này, thì ta không khách sáo, cảm ơn cô”. Kinh Thiên cười nói và tiến đến thu thập cây linh dược cấp ba.

Kinh Thiên là một tên nghèo khổ, hơn nữa sống hơn một kiếp người, tuy giờ đây người khác nhìn vào chỉ thấy anh là một đứa trẻ, một gã thiếu niên mười sáu tuổi. Nhưng thực tế tâm hồn của Kinh Thiên đã là người trưởng thành. Kiếp trước sống cũng chả khá giả gì, kiếp này còn nghèo rớt mùng tơi, nên đối với Kinh Thiên cái sĩ diện hão bị anh gạt qua một bên. Tài phú đến miệng chả có lý do gì không nhận cả.

Thu thập xong cây linh dược cấp ba, kiểm kê lại thu hoạch của mình, Kinh Thiên cười rách mép với lần thu hoạch này. Đúng là cầu phú quý trong nguy hiểm. Tuy nhiên sau khi định rời đi thì Kinh Thiên để ý thấy Khúc Ngọc Yến vẫn loanh quanh tìm tòi cái gì đó mà chưa được.

“Cô vẫn chưa tìm được thứ mình muốn sao? Có thể cho tôi biết không, hai người tìm kiếm có khi lại hiệu quả hơn”. Kinh Thiên mạnh dạn hỏi.

“Chưa, rõ ràng theo chỉ dẫn nó phải ở đâu đó quanh chỗ này, mà ta mất một hồi tìm kiếm vẫn chưa thấy cái gì cả”. Khúc Ngọc Yến cũng không rõ ràng đáp lời.

“Cụ thể là cái gì mới được chứ?” Kinh Thiên gặng hỏi lại.

“Động phủ của một luyện khí sư, bỏ hoang hơn nghìn năm rồi”. Khúc Ngọc Yến đáp.

Kinh Thiên hai mắt sáng lên. Lần trước anh rơi vào đáy cốc, tìm được một cái động phủ bỏ hoang, khiến Kinh Thiên nhặt được rất nhiều bảo vật. Tuy nhiên tên đần Kinh Thiên này vẫn chưa biết rằng anh đang có rất nhiều bảo vật. Kinh Thiên chỉ nghĩ đó là những thứ có giá trị mà thôi. Giờ Kinh Thiên lại rất nghèo, biết đâu tìm được cái động phủ này, anh lại có thể kiếm thêm một mớ nữa. Với gia thế của vị tiểu thư này thì những thứ cô ta không để vào mắt thì lại là những thứ rất có giá trị với Kinh Thiên.

“Để tôi phụ giúp cô tìm động phủ. Cô yên tâm đi tôi sẽ không tranh đồ với cô”. Kinh Thiên ra vẻ đàng hoàng nói. Mặc dù Kinh Thiên cũng chẳng biết Khúc Ngọc Yến muốn tìm cái gì. Và anh cũng hiểu rằng với tu vi của mình thì có muốn tranh cũng không tranh được.

Khúc Ngọc Yến không nói gì chỉ bĩu môi coi như đồng ý. Dù sao thì Khúc Ngọc Yến vẫn chỉ là cô thiếu nữ mười lăm tuổi, sống trong lồng vàng, chưa có nhiều kinh nghiệm. Hơn nữa với tu vi rẻ rách của Kinh Thiên mà tranh đồ với cô thì chỉ một chiêu kiếm là sẽ giải quyết xong. Khúc Ngọc Yến hoàn toàn không e ngại cái tên này tranh đồ với cô.

Khúc Ngọc Yến cho rằng mình là tu luyện giả Nhân cực cảnh có linh thức và linh thức của cô được rèn luyện và mạnh hơn cũng như có phạm vi quan thức lớn hơn so với tu sĩ cùng giai. Nên đa phần Khúc Ngọc Yến chỉ dùng linh thức của mình để dò xét tìm kiếm. Còn Kinh Thiên tuy anh cũng có linh thức ở dạng ban đầu, nhưng Kinh Thiên vẫn chưa hiểu về cái này lắm, nói đúng ra anh còn chẳng biết vận dụng cái linh thức này thế nào. Nên Kinh Thiên sử dụng cách thủ công để tìm kiếm.

Kinh Thiên không nề hà sục sạo khắp nơi, cách lùm cây vách núi, tất cả đều được Kinh Thiên dò xét kỹ lưỡng. Sau một hồi dò xét Kinh Thiên dừng lại trước một vách núi tương đối bằng phẳng. Nhưng do thời gian quá lâu rêu, cây leo, cỏ mọc che phủ kín. Nhìn bình thường bằng mắt thường hoặc dùng linh thức dò xét qua thì chẳng khác gì vách núi bình thường cả. Nó cũng chẳng có gì đặc biệt hết. Tuy nhiên phía sau những lớp rêu bám trên tường ẩn chứa một số trận pháp. Do Kinh Thiên nghiên cứu rất nhiều về Minh Văn và anh cũng có linh thức, nên anh cảm nhận được sự khác biệt của vách núi này. Do vậy Kinh Thiên dừng lại quan sát.

“Ngươi phát hiện ra cái gì à?” Khúc Ngọc Yến hỏi Kinh Thiên.

“Sau lớp rêu phong này hình như có trận pháp thì phải”. Kinh Thiên trả lời.

“Trận pháp. Ngươi biết trận pháp?” Khúc Ngọc Yến ngạc nhiên hỏi lại và nhìn Kinh Thiên. Bởi vì Kinh Thiên vẫn còn là tu sĩ có tu vi Hóa cảnh, còn chưa bước chân vào Nhân vương cảnh, chưa có linh thức, vậy mà hiểu trận pháp.

“Uh tôi cảm thấy thế”. Kinh Thiên cũng không giải thích gì nhiều. Bởi linh thức của anh mới có ở dạng sơ khai. Nên hầu như ai cũng không biết được là anh đã có linh thức.

Khúc Ngọc Yến cũng không hỏi thêm gì. Vì cô cũng chẳng quan tâm lắm. Điều quan trọng là liệu có tìm được động phủ và lấy được Kim Ngọc thiết hay không. Dù sao Kinh Thiên trong suy nghĩ của cô cũng chỉ là kẻ qua đường. Sau khi rời khỏi đây có lẽ cô cũng chẳng bao giờ gặp lại Kinh Thiên nữa. Nên cũng không cần quan tâm nhiều làm gì.

“Lùi lại để tôi xem nào”. Khúc Ngọc Yến nói.

Kinh Thiên lùi lại phía sau Khúc Ngọc Yến và đứng quan sát. Ánh sáng lóe lên trong tay Khúc Ngọc Yến cầm một thanh kiếm. Khúc Ngọc Yến múa kiếm xuất chiêu, kiếm ảnh phủ kín cả vách đá. Chỉ vài giây sau lớp rêu phong trên vách đã đã bị thổi bay, để lộ ra một vách đá bên trên là một trận pháp. Đây là một trận pháp khóa cửa động phủ. Chỉ cần biết cách phá giải trận pháp là có thể mở được cánh cửa động.

“Thật sự có trận pháp ở đây”. Khúc Ngọc Yến khi nhìn kỹ vách đá nói.

Vấn đề đau đầu là cô không phải là trận pháp sư. Cách nhanh nhất là dùng sức mạnh để phá cửa. Không cần nhiều lời Khúc Ngọc Yến lại vung kiếm lên xuất chiêu. Lần này chiêu thức đơn giản hơn, kiếm ảnh không quá nhiều, nhưng kiếm khí thì sắc bén vô cùng. Tất cả các nhát kiếm, kiếm khí đều tập trung vào trận pháp trên vách đá.

Trước khi rời đi để lại động phủ này, luyện khí sư là chủ nhân của động phủ này cũng chỉ mới đạt đến Địa Chi cảnh. Nên trận pháp của tu sĩ Địa chi cảnh tạo ra không phải là quá lợi hại, thêm vào đó sau cả nghìn năm thì trận pháp cũng đã hao mòn hầu như chẳng còn gì. Hơn nữa đây chỉ là trận pháp đơn giản để đóng mở cửa động và che phủ cửa ra vào, nên cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Rầm… Bức vách bằng đá sụp đổ để lộ ra lối vào trong động phủ.

“Cuối cùng cũng tìm được động phủ”. Khúc Ngọc Yến lẩm bẩm.

Khúc Ngọc Yến dẫn đầu tiến vào trong động phủ, còn Kinh Thiên thì lẵng lẽ theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.