Động phủ đơn giản cũng chẳng có gì đặc biệt. Giống như động phủ lần trước Kinh Thiên tiến vào dưới đáy vực. Bên trên bề mặt các vật dụng, dưới sàn nền phủ dày một lớp bụi, đã trải qua quá nhiều tuế nguyệt nơi này không có ai ở cả.
Kinh thiên để ý thấy Khúc Ngọc Yến rất cẩn thận dò xét từng bước đi trong động phủ.
“Sao cô rón rén vậy. Cửa mở rồi thì cứ thẳng tiến vào trong thôi”. Kinh Thiên ngây ngô nói.
Khúc Ngọc Yến quay người nhìn Kinh Thiên như nhìn một sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống. Mà đúng thật, Kinh Thiên thì từ thế giới khác xuyên qua. Còn phần ký ức có ở thể giới này thì chỉ là một tên nhóc con mười lăm tuổi, sống ở vùng hẻo lánh, có biết cái quái gì đâu.
“Ngươi chưa bao giờ thám hiểm động phủ của những cường giả để lại à?” Khúc Ngọc Yến hỏi lại.
Kinh Thiên định nói tôi đã từng vào một động phủ như thế này. Nhưng sau cùng anh lại không nói gì, chỉ đưa tay gãi đầu cười ngây ngô.
“Thường thì trong động phủ của các cường giả sẽ để lại rất nhiều cơ quan, bẫy rập. Nếu không cẩn thận có thể sẽ vạn kiếp bất phục. Ngươi nhớ lấy, nếu sau này có cơ hội tiến vào động phủ thì phải hết sức cẩn thận. Giờ thì yên lặng đi theo phía sau ta”. Khúc Ngọc Yến nói.
Khúc Ngọc Yến ghi nhận công lao tìm được cửa vào của động phủ nên nhắc nhở Kinh Thiên vài câu. Với tính tình lạnh như băng của cô thì cô thường lười nói chuyện.
Thực tế khi tiến vào động phủ của các cường giả để lại, hay tiến vào các bí cảnh sẽ có rất nhiều các cơ quan, bẫy rập do các cường giả tạo ra để lại. Đây là những cơ quan bảo vệ động phủ của họ, để ngăn kẻ trộm tiến vào hoặc dùng để bảo vệ họ trước kẻ thù tấn công. Khi họ rời khỏi động phủ thì hầu hết các cơ quan sẽ được khởi động. Vì một lý do nào đó mà họ không thể trở về, các cơ quan sẽ hoạt động liên tục. Tuy nhiên trải qua thời gian tuế nguyệt, sức công phá hay lớp bảo vệ của các cơ quan cũng bị bào mòn đi rất nhiều. Nhưng chúng cũng đủ gây ra thương tích cho các tu luyện giả, thập chí đối với nhưng tu luyện giả có tu vi thấp, thì những cơ quan này có thể lấy mạng họ. Những điều này tên ngơ ngẩn Kinh Thiên vẫn chưa hiểu rõ lắm. Lần trước Kinh Thiên may mắn vì chủ nhân động phủ đó biết chắc rằng chuyến đi sẽ không trở lại, nên để lại một vài thứ cho người có duyên, nên động phủ không có bẫy rập gì. Lần này cũng may mắn cho Kinh Thiên và Khúc Ngọc Yến. Vì trước khi rời đi chủ nhân động phủ này đã khởi động trận pháp bảo vệ toàn động phủ. Hơn nữa với uy tín và ảnh hưởng của Luyện khí đại sư trong khu vực này, không ai dám tiến vào động phủ của ông ấy. Nhưng thời gian trôi qua quá lâu trận pháp bảo vệ đơn giản đã hao mòn hết. Những người biết về động phủ của Luyện khí đại sư này người thì đã rời đi sang vực khác. Người thì cũng đã quy thiên. Nên dần dần không ai còn biết đến nơi đây có một động phủ của một luyện khí sư.
Dọc theo con đường tiến vào sâu trong động phủ, cả hai người đều không gặp phải bất cứ nguy hiểm hay khó khăn gì. Lúc này cả hai mới thở phào nhẹ nhõm. Thực ra chỉ mình Khúc Ngọc Yến cảm thấy thoải mái, còn tên Kinh Thiên tưng tửng thì anh có nghĩ gì đến nguy hiểm đâu.
Những thứ mà Luyện khí đại sư này để lại cũng chả có gì nhiều. Nhìn xung quanh cũng chỉ có mấy cái phôi vũ khí, đao, kiếm, thương… chưa hoàn thành được bỏ lại. Giờ chúng cũng chỉ như đống sắt vụn, nếu muốn sử dụng thì cần có một luyện khí đại sư tái chế lại mới thành hình và sử dụng được. Ngoài ra còn có một vài thanh vũ khí khác đã được luyện thành, tuy nhiên chỉ là vũ khí cấp thấp được luyện khí đại sư để lại, đến giờ thì chúng cũng bị rỉ sét chẳng còn giá trị sử dụng nhiều. Những quý giá mà luyện khí đại sư để lại là ‘Bách kim toàn thư’ và ‘Luyện khí quyết’. Bộ ‘Luyện khí quyết’ này tuy không phải là bộ luyện khí cao thâm, nhưng nó lại là bộ luyện khí tương đối đơn giản dễ hiểu, dễ vận dụng. Kinh Thiên sau này luyện khí anh thường dùng những kiến thức kiếp trước ở thế giới khác để luyện khí nhiều hơn là đi theo lối mòn Luyện khí trong tu luyện giới. Ngoài ra thứ quý giá nhất trong động phủ này chính là Kim Ngọc thiết.
“Tôi chỉ cần Kim Ngọc thiết, các thứ khác ngươi có thể lấy”. Khúc Ngọc Yến nói với Kinh Thiên, sau khi nhìn quanh một vòng động phủ.
“Được thôi, tôi không ý kiến”. Kinh Thiên đáp.
Thực tế Kinh Thiên cũng chưa hiểu rõ lắm về các loại kim loại ở thế giới này, cái gì là quý giá, cái gì không có giá trị. Kinh Thiên nghĩ giống thế giới trước mà anh sống thì chỉ cần có công thức có thể tạo ra được những loại hợp kim cực kỳ tốt. Do đó Kinh Thiên cũng chả mấy quan tâm. Suy nghĩ của Kinh Thiên có một phần đúng nhưng nếu kết hợp vài ba loại kim loại quý theo tỷ lệ nhất định thì mới có hợp kim cao cấp, cái này thì anh thuộc loại gà mờ. Bởi kiếp trước ở thế giới trước kia Kinh Thiên cũng đâu phải là nhà luyện kim. Thêm vào đó kim loại của thế giới này cũng không hoàn toàn giống kim loại của thế giới kiếp trước anh từng sống. Nên cách kết hợp và tỷ lệ kết hợp các loại kim thiết với nhau cũng rất khác biệt, những hiểu biết này nằm ngoài phạm vi hiểu biết và sự quan tâm của Kinh Thiên.
Cả hai chia ra đi tìm những thứ mình cần. Khúc Ngọc Yến dùng linh thức của mình dò xét những nơi bí mật, hoặc những nơi có chứa đồ giá trị để tìm Kim Ngọc thiết. Còn Kinh Thiên sử dụng cách thủ công nhất. Kinh Thiên tiến lại giá vũ khí, cầm lên thử xem thực tế các loại vũ khí, xem có cái nào có thể dùng được không, vì cây Ngân Thiết đao của anh cũng đã gãy đôi rồi.
“Cái này không được”. Kinh Thiên lầm bầm khi cầm lên một thanh đao đã rỉ xét.
“Cái này cũng không được. Cái này cũng thế… toàn đồ phế liệu, không biết thế giới này có chỗ nào thu mua phế liệu không? Lượm chỗ này về chắc bán được vài đồng?” Kinh Thiên lầm bầm khi kiểm tra vài món binh khí nhưng tất cả đều không sử dụng được.
“Chẳng có cái gì giá trị cả. Chủ nhân động phủ này còn nghèo hơn cả mình”. Kinh Thiên lại lẩm bẩm.
Sau một hồi tìm kiếm thì Khúc Ngọc Yến cũng tìm được thứ mình muốn là Kim Ngọc thiết, nó được cất giấu trong một chiếc hòm ở ngay gần lò luyện khí. Đôi khi chỉ cần để ở nơi hớ hênh lại là nơi an toàn, vì ít người nghĩ rằng thứ quý giá như vậy lại được để ở nơi dễ tìm vậy, và chẳng có gì bảo vệ cả. Hơn nữa Luyện khí sư chủ động phủ này cũng cho rằng chẳng có ai dám vào động phủ của mình để trộm cắp, nên cũng không cần phải cất giấu ở nơi bí mật nào cả.
Sau khi tìm được thứ mình muốn Khúc Ngọc Yến quay lại thì thấy Kinh Thiên đang đứng trước giá sách ở góc tường. Một số quyển sách trải qua thời gian dài cũng đã mục nát. Trên giá sách cũng chỉ còn lại vài ba quyển sách được làm bằng chất liệu đặc biệt, nên vẫn còn nguyên vẹn. Trong đó có hai quyển ‘Luyện khí Quyết’ và ‘Bách Kim toàn thư’, trên tay Kinh Thiên lúc này đang cầm quyển ‘Bách Kim toàn thư’ anh đang đọc tìm hiểu về các loại kim loại ở thế giới này và đặc tính của chúng.
“Ngươi tìm được gì rồi?” Khúc Ngọc Yến hỏi.
“Chẳng được gì cả. Chỉ còn lại ba quyển sách này và một quyển trục. Ta chưa biết chúng là những cái gì”. Kinh Thiên trả lời.
Khúc Ngọc Yến tiến lại gần và nhìn thấy ba quyển sách, ngoài hai quyển sách ‘Luyện Khí quyết’, ‘Bách Kim toàn thư’ ra thì còn một quyển nữa là ‘Trận Pháp cơ sở’ Đây là quyển sách hướng dẫn sử dụng các loại trận pháp từ cấp một đến cấp ba. Tuy nó không phải là bí mật, bí phương cao cấp gì nhưng nó cũng là một tài liệu rất đáng giá đối với một trận pháp sư hay một luyện khí sư. Không phải tu luyện giả nào cũng có cơ hội có được những trận pháp cơ sở này. Nhưng đối với Khúc Ngọc Yến thì cô cũng chẳng hứng thú lắm. Vì thứ này trong môn phái của cô có đầy rẫy, và cô cũng có ý định tìm hiểu luyện tập trận pháp nên cũng chẳng để ý. Những tài liệu như này đối với Khúc Ngọc Yến hay những tu luyện giả không đi theo nghề Trận pháp sư chỉ có giá trị tham khảo để khi gặp phải trận pháp này kia thì có chút kiến thức xử lý.
‘Kinh Thiên Bộ Cước’ đây là quyển trục được Khúc Ngọc Yến cầm trên tay. Cô mở nó ra xem. Cái tên của quyển trục thực sự làm cô thấy hấp dẫn, nhưng khi xem xong bộ vũ kỹ này thì cô hoàn toàn thất vọng, và bỏ trở lại trên giá
“Cô không lấy bộ vũ kỹ này sao?” Kinh Thiên hỏi. Trong khi anh vẫn chưa xem nó.
“Nếu ngươi thích thì cứ cầm đi mà tu luyện”. Khúc Ngọc Yến nói và không giải thích gì.
“Được thôi, tôi đang không có một bộ vũ kỹ nào về bộ pháp”. Kinh Thiên đáp và vui vẻ đút vào túi trữ vật. Kinh Thiên vẫn chưa xem, bởi với anh lúc này chẳng có sự chọn lựa. Méo mó có hơn không, sau này từ từ nghiên cứu.
‘Kinh Thiên Bộ Cước’ bao gồm hai bộ vũ kỹ trong một. Bộ thứ nhất là ‘Kinh Thiên Bộ’ đây là bộ kinh công cực kỳ cao thâm, phẩm cấp của nó có thể nói trên cả thiên cấp công pháp. Bộ thứ hai là ‘Kinh Thiên Cước’ đây là cũng là một bộ vũ kỹ cước pháp cao thâm không kém ‘Kinh Thiên Bộ’. Nhưng vấn đề ở chỗ là muốn học được cả hai bộ vũ kỹ này thì người tu luyện phải có âm dương nhị khí. Đây là điểm cốt lõi của bộ vũ kỹ này. Mà tu luyện giả thì không ai có âm dương nhị khí đồng thể giống như Kinh Thiên. Nên với những tu luyện giả bình thường thì bộ vũ kỹ này chẳng khác gì gân gà. Đó cũng là lý do vì sao khi đạt được bộ vũ kỹ này Luyện khí sư chủ động phủ chẳng coi nó là bảo vật gì, chỉ để lại trên giá như một cuốn tài liệu tham khảo. Nhưng với Kinh Thiên thì đó lại là bảo vật. Bởi vì Kinh Thiên có thể dễ dàng tu luyện bộ vũ kỹ này. Đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Đây cũng là lý do Khúc Ngọc Yến sau khi xem xong bộ vũ kỹ này, cũng chẳng thèm quan tâm mà quẳng lại cho Kinh Thiên.
“Cô tìm được thứ cô muốn chưa?” Kinh Thiên hỏi Khúc Ngọc Yến.
“Tôi đã tìm thấy rồi, và dự kiến sẽ rời khỏi nơi đây ngay bây giờ, còn ngươi”. Khúc Ngọc Yến nói.
“Tôi cũng rời khỏi đây thôi, nơi này cũng chẳng có cái gì, cũng chẳng có việc gì để làm”. Kinh Thiên nói.
“Ngươi nên thu thập những tài liệu này lại đi, mang về có thể kiếm được một khoản đó”. Khúc Ngọc Yến nói và chỉ tay vào đống vũ khí rỉ sét cùng với một ít phôi vũ khí.
“Cái đống sắt vụn này á?”. Kinh Thiên nói.
“Đúng vậy, tuy chúng là những binh khí hỏng và phôi binh khí chưa hoàn thành, nhưng chúng cũng là nhưng kim loại có chất lượng. Ngươi mang về bán lại cho luyện khí sư chắc kiếm được một ít. Họ có thể nung chảy phân loại và tái chế chúng thành bình khí khác hoặc vật dụng nào đó”. Khúc Ngọc Yến nói.
Kinh Thiên cũng không sĩ diện hão, anh thu thập toàn bộ số tài liệu này lại, bỏ vào túi trữ vật, hy vọng kiếm được một khoản. Tất nhiên Kinh Thiên cũng không quên cầm luôn theo hai quyển ‘Luyện Khí Quết’ và ‘Bách Kim toàn thư’. Bởi với tri thức từ kiếp trước thì Kinh thiên hiểu, sách là tri thức. Sách là cũng là một người thầy, ở cái thế giới mới này với anh còn có rất nhiều điều Kinh Thiên không biết và cần phải học hỏi nhiều hơn nữa.
Chẳng mất mấy thời gian, cả hai cùng rời khỏi động phủ và trở về. Tất nhiên Kinh Thiên cũng chỉ đi theo Khúc Ngọc Yến một đoạn đường, sau đó cả hai cũng chia tay. Khúc Ngọc Yến trở lại thành Vân Long để gặp cô của mình rồi rời khỏi nơi đây trở về nhà. Còn Kinh Thiên thì trở về Trấn Quy Phong. May cho Kinh Thiên là đi cùng Khúc Ngọc Yến chứ nếu không việc anh một mình trở ra khỏi rừng cũng là cả một vấn đề nan giải. Vì với tu vi của Kinh Thiên mà gặp được yêu thú cấp hai hoặc yêu thú cấp một đỉnh phong thì chỉ có thể trở thành bữa ăn ngon cho bọn chúng.
Khúc Ngọc Yến cũng biết được điều đó nên cố tình đi cùng anh một đoạn đường, để trợ giúp Kinh Thiên thuận lợi rời khỏi khu rừng này. Vì dù sao cả hai cũng chẳng có xung đột lợi ích gì. Kinh Thiên lại hai ba lần giúp cô đạt được mục đích.