Kinh Thiên vác theo con gấu xám chiến lợi phẩm của mình, trên đường rời khỏi Vân Lĩnh sơn mạch trở về Trấn Quy Phong.
Khi Kinh Thiên ra đến gần bìa rừng thì bắt gặp một nhóm ba người. Một người thanh niên trạc tuổi Kinh Thiên với khuôn mặt thư sinh dáng người hơi gầy dong dỏng cao và mặc cẩm bào màu trắng. Chỉ nhìn qua thôi cũng thấy đây là công tử con nhà giàu. Đi theo phía sau là hai người tháp tùng khoảng ngần ba mươi tuổi. Người thanh niên trẻ tuổi có tu vi Hóa cảnh thất giai, còn hai tùy tùng đi theo có tui vi cao hơn là Hóa cảnh thập giai.
“Tam thiếu gia. Ngài trở về đi, với tu vi của chúng ta thì vào rừng cũng chẳng chứng minh được gì đâu. Người trở về chăm chỉ tu luyện mới là phải đạo”. Một người tùy tùng theo sau vị công tử nói.
“Cao Vinh ngươi đừng cố cản ta nữa, ta phải chứng minh cho mấy người anh ta biết ta không phải hạng vô dụng, ta sẽ săn vài con hoang thú mạnh mẽ mang về cho họ thấy”. Vị công tử trẻ tuổi nói.
“Sao ngươi không khuyên công tử vậy, Câu Minh”. Người tùy tùng có tên Cao Vinh quay sang nói với người cùng tháp tùng vị công tử trẻ tuổi còn lại.
“Haizzz, công tử đã quyết như vậy rồi sao cản được. Cứ tận chức trách của mình đi”. Người tùy tùng có tên Câu Minh thở dài trả lời.
Trong lúc cả ba vừa đi vừa tranh cãi, người tùy tùng có tên Cao Vinh liên tục khuyên nhủ công tử nhà mình trở về, người tùy tùng còn lại thì không nói gì, nhưng luôn quan sát xung quanh để đảm bảo an toàn cho cả ba người.
Bất chợt phía trước nhìn thấy con gấu xám, người tùy tùng có tên Câu Minh nhảy lên chắn phía trước rút kiếm ra và trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Cao Vinh thấy vấy cũng kéo tam thiếu gia nhà mình lại phía sau rút kiếm ra và sẵn sàng tham chiến.
Do con gấu xám có kích thước hơn năm mét, còn Kinh Thiên thì chỉ thiếu niên với chiều cao khoảng một mét bảy mươi, nên khi vác theo con gấu xám thì kích thước của con gấu che gần hết cơ thể của Kinh Thiên. Lúc này trong rừng lại có nhiều cây cối và cỏ mọc cao nên tầm nhìn bị hạn chế làm cho hai người tùy tùng không nhìn thấy Kinh Thiên mà chỉ nhìn thấy con gấu xám nên họ tưởng sẽ phải đối mặt với hoang thú nên sẵn sàng phòng bị chiến đấu.
Kinh Thiên nhìn thấy hai người mình không hề quen biết lại chặn đường rút kiếm nên cũng tưởng rằng những người này chặn đường cướp của, anh cũng nhanh chóng ném xác con gấu qua một bên rồi rút đao sau lưng ra cũng sẵn sàng chiến đấu.
Khi quan sát Kinh Thiên biết được cả ba người này chưa ai đạt được Nhân vương cảnh, có hai người tu vi là Hóa cảnh thập giai còn tên thiếu niên phía sau chỉ là tu vi Hóa cảnh thất giai. Do vừa chiến đấu với con hoang thú có cấp bậc tương đương với Hóa cảnh thập nhị giai nên Kinh Thiên cũng có chút tự tin để chiến một trận, có thể không giành được chiến thắng nhưng cũng có thể an toàn rút lui, nên anh không có ý định chạy. Thực tế với tu vi luyện thể của Kinh Thiên đã đạt đến cấp một sơ kỳ, thì việc Kinh Thiên đánh bại hai người này cũng không phải là việc khó. Có điều Kinh Thiên chưa va chạm nhiều nên thiếu hiểu biết, và đánh giá sai hoàn cảnh.
“Từ từ đã nào, có chút hiểu lầm ở đây. Mọi người bình tĩnh cất vũ khí đi”. Vị công tử trẻ tuổi lên tiếng, khi nhìn thấy mọi người giương cung bạt kiếm.
“Tam công tử, người mau lùi lại”. Cao Vinh nói.
Hắn sợ người lạ và không biết thế nào, nếu tam công tử mà có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng đừng mong có những ngày tốt đẹp.
“Được rồi, ngươi bình tĩnh đi không việc gì đâu”. Vị Tam công tử nói với tên tùy tùng Cao Vinh.
Sau đó quay sang Kinh Thiên nói:
“Ta là tam công tử Ngô gia của thành Vân Long, tên Ngô Tích Tú. Ta chỉ đi ngang qua đây thôi không có ý định đánh cướp gì cả, chỉ là chút hiểu lầm”. Ngô Tích Tú giải thích với Kinh Thiên.
“Vậy sao ta cứ tưởng các người định chặn đường cướp của”. Kinh Thiên đáp lại và tra thanh Ngân Thiết đao vào bao sau lưng, thể hiện thiện chí của mình không muốn đánh nhau với những người này.
Hai người tùy tùng tên Cao Vinh và Câu Minh thấy Kinh Thiên có thiện chí và không có ác ý cũng cất kiếm của họ đi. Nhưng họ vẫn cảnh giác để ý đến Kinh Thiên vì đảm bảo sự an toàn cho Tam công tử của họ.
“Ngươi tên là gì, con gấu xám này là người săn được sao”. Ngô Tích Tú hỏi kinh Thiên. Vì tu vi của Kinh Thiên và Ngô Tích Tú tương đương nên vị tam công tử này tò mò hỏi.
“Đúng vậy con gấu xám này do ta săn được, còn ta tên Kinh Thiên”. Kinh Thiên trả lời.
“Ngươi đừng có lừa bịp. Con gấu xám này là hoang thú đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là trở thành yêu thú, với tu vi Hóa cảnh bát giai của ngươi làm sao có thể giết được nó”. Cao Vinh nghi ngờ nói.
“Tin hay không tùy các ngươi. Các ngươi muốn cướp chiến lợi phẩm của ta sao?” Kinh Thiên đáp lại với thái độ bất cần.
“Chúng ta không phải phường trộm cướp nên ngươi yên tâm. Cao Vinh ngươi không cần nói nữa”. Ngô Tích Tú nói.
Thực tế trong tu luyện giới của thế giới Lạc Hồng việc chênh lệch tui vi không đảm bảo người có tu vi cao hơn có thể chắc chắn giành chiến thắng trước người có tu vi thấp hơn.
Nếu so sánh hai tu luyện giả cũng tu luyện công pháp có phẩm cấp giống nhau, thì chênh lệch một giai cấp nhỏ trong cùng một cảnh giới sẽ tương đương với sức mạnh tăng lên gấp hai lần. Ví dụ tu luyện giả tu luyện công pháp Nhân cấp đang là Hóa cảnh bát giai sẽ có sức mạnh tương đương với hai tu luyện giả tu luyện công pháp Nhân cấp Hóa cảnh thất giai. Tương tự như vậy với những tu luyện giả tu luyện công pháp Địa cấp, Thiên cấp… và cứ thế so sánh với những tu luyện giả cấp bậc thấp hơn, hoặc cao hơn… Đó chỉ là so sánh thuần túy về mặt công pháp, nhưng thực tế còn phụ thuộc vào rất nhiều những yếu tố như: vũ kỹ tu luyện giả sử dụng, binh khí, công pháp phụ trợ… rất khó để đánh giá ai thắng ai thua trong một cuộc đối chiến giữa hai tu luyện giả.
Tuy nhiên khi tiến lên một Đại cấp bậc thì có sự khác biệt, tu luyện giả tu luyện công pháp Nhân cấp tu vi Nhân vương cảnh nhất giai sẽ có sức mạnh tương đương ba tu luyện giả có tu vi Hóa cảnh đỉnh phong.
Với những công pháp có phẩm cấp cao hơn thì khả năng tăng tiến của tu vi cũng cao hơn rất nhiều tu luyện giả tu luyện công pháp phẩm cấp thấp hơn. Ví dụ với tu luyện giả tu luyện công pháp Phàm cấp để đạt đến Thiên cảnh thì cơ hội rất nhỏ. Tu luyện giả tu luyện Nhân cấp công pháp đạt đến Thiên cảnh tuy có cơ hội cao hơn những nếu muốn đạt đến Thiên Cực cảnh thì vô cùng khó khăn. Còn với tu luyện giả tu luyện công pháp Địa cấp hay Thiên cấp thì việc đạt đến Thiên cực cảnh lại nhiều cơ hội hơn so với những tu luyện giả tu luyện công pháp cấp thấp hơn. Đặc biệt khi tu luyện giả ở Nhân cảnh trở xuống, việc tu luyện công pháp Thiên cấp, Địa cấp, Nhân cấp, hay Phàm cấp cũng không có nhiều khác biệt lắm. Sức mạnh của các tu luyện giả thường chênh lệnh không nhiều. Nhưng từ Địa cấp trở lên thì những tu luyện giả tu luyện công pháp có phẩm cấp cao hơn sẽ có sức mạnh lớn hơn so với tu luyện giả tu luyện công pháp phẩm cấp thấp hơn khi cùng cấp bậc tu vi…
Về võ kỹ thì phức tạp hơn, vì nó còn tùy thuộc vào mức độ thành thạo của người tu luyện. Không phải cứ tu luyện võ kỹ Địa cấp thì sức sát thương lớn hơn võ kỹ Nhân cấp. Vì nếu người tu luyện võ kỹ Nhân cấp nhưng mức độ thành thạo vũ kỹ đạt đến ‘Viễn mãn’ có thể tương đương với người tu luyện võ kỹ Địa cấp mức độ ‘Đại Thành’…
Nói chung trong tu luyện giới mọi thứ đan xen lại với nhau rất khó để so sánh đánh giá theo công thức toán học. Mọi thứ đều có biến số, còn tùy thuộc vào hoàn cảnh, ngoại cảnh trang bị của tu luyện giả khi tham gia chiến đấu. Các loại trang bị cũng được phân cấp tương đối rõ ràng (sẽ chi tiết hơn khi kinh thiên luyện khí).
Do vậy Cao Vinh và Câu Minh mặc dù có tu vi tu luyện linh lực cao hơn hai tiểu giai đối với Kinh Thiên nhưng họ cẩn thận đánh giá và không dám manh động. Vì trong khu vực này ngoài những người ở đây ra thì không có ai cả. Còn con gấu xám hoang thú đỉnh phong giờ chỉ còn là cái xác nằm đây lại là sự thật. Cả hai đều nhìn thấy rõ ràng.
“Có thể tên này có pháp khí, hay pháp bảo nào đó. Nên cẩn thận vẫn hơn”. Cao Vinh nghĩ.
“Sao ngươi không nhét con hoang thú này vào trong túi trữ vật, mà lại vác đi như vậy”. Ngô Tích Tú hỏi với vẻ hơi ngạc nhiên.
Vì trong tu luyện giới Lạc Hồng này nhẫn trữ vật hoặc những công cụ trữ vật cao cấp hơn có thể khó tìm được. Nhưng túi trữ vật cấp thấp để chứa vật phẩm cơ bản và các chiến lợi phẩm của tu luyện giả rất phổ biến. Hầu như mỗi tu luyện giả đều có một chiếc. Ngay cả Cao Vinh và Câu Minh tuy chỉ là tuy tùng hay còn gọi là người hầu của công tử nhà giàu ở thành thị nhỏ cũng có túi trữ vật mang theo. Kiếm của họ sau khi Kinh Thiên thu đao được họ cất vào trong túi trữ vật chứ không đeo đao trên người như Kinh Thiên.
“Không có túi trữ vật, nếu có sao phải khổ vác cái của nợ này từ trong rừng đi ra”. Kinh Thiên cười ngượng nói.
Mặc dù nghe được Kinh Thiên nói vậy, cũng như nhìn thấy quần áo của Kinh Thiên rất bình thường, nhưng Cao Vinh vẫn rất cẩn thận. Không vội vàng đánh giá Kinh Thiên, hắn nghĩ có thể do Kinh Thiên cố tình làm màu mè.
“Được rồi nếu các người không có chuyện gì, vậy nhường đường cho ta, ta còn phải mang con gấu xám này về trong trấn để kiếm một khoản”. Kinh Thiên tiếp tục nói.
“Từ từ đã chúng ta có thể thương lượng chút được không”. Cao Vinh nhanh nhảu nói và cản Kinh Thiên lại.
“Ngươi định làm gì?” Kinh Thiên đề phòng hỏi lại.
“Không có gì. Chỉ muốn thương lượng với ngươi một chút. Ngươi chờ một tí, việc này có lợi cho ngươi”. Cao Vinh nói đồng thời kéo tam công tử của hắn về phía sau và bắt đầu thì thầm.
“Tam công tử người xem, nếu giờ chúng ta mua lại con gấu xám này, sau đó mang về nói là do chính tay công tử đã săn được thì sao? Ta cũng để ý trên người con gấu xám này chằng chịt các vết đao, mà công tử cũng là người dùng đao, nên sẽ không ai để ý đâu”. Cao Vinh nói với Ngô Tích Tú.
Cao Vinh đề nghị Ngô Tích Tú mua lại con gấu xám này và giả làm con mồi mà Ngô Tích Tú săn được. Cao Vinh bày ra mưu kế này bởi hắn không muốn tam thiếu gia của hắn chạy sâu vào rừng, vì trong đó có nhiều cái mà hắn không lường trước được, có thể sẽ gây nguy hiểm cho cả ba người. Trên đường đi hắn đã rất nhiều lần khuyên tam công tử của hắn trở về rồi. Giờ nhìn thấy cơ hội có thể không gặp nguy hiểm mà có thể kéo tam công tử của hắn về thì tội gì hắn không làm.
“Không được, như vậy không trung thực. Ta muốn đích thân săn một con hoang thú để hai anh của ta và bạn bè ta không ai nói ta là tên ăn hại nữa. Ta muốn chứng minh cho họ thấy ta đây cũng là một tu luyện giả đích thực”. Ngô Tích Tú nói.
Tại Thành Vân Long có bốn gia tộc lớn là Ngô gia, Mai gia, Phương gia và Hoàng gia. Đây là bốn đại gia tộc chi phối toàn bộ các nghành nghề kinh doanh của thành Vân Long. Trong mỗi gia tộc lại có rất nhiều tu luyện giả ở các cấp độ khác nhau và tu luyện giả có tui vi cao nhất của các đại gia tộc này đều đạt đến Nhân cực cảnh. Có lời đồn có gia tộc còn có lão tổ tông có tu vi đạt đến Địa sơ cảnh, nhưng không có người chứng thực, thật thật giả giả. Ngoài ra phủ Thành chủ của Thành Vân Long là một thế lực lớn nhất, có nhiều cao thủ nhất đủ sức áp chế toàn bộ Thành Vân Long và các vùng lân cận. Thành chủ thành Vân Long là tu luyện giả có tu vi cao thâm khó dò, không ai biết chính xác tu vi của Thành chủ đạt đến cấp độ nào. Vị thành chủ này rất ít khi xuất hiện, nhưng danh tiếng thì không ai dám xâm phạm.
Thế hệ trẻ của các đại gia tộc và các gia tộc phụ thuộc trong thành Vân Long luôn tìm cách ganh đua với nhau, thậm chí là ganh đua với chính thành viên cùng thế hệ của chính gia tộc mình. Vì đây là thế giới của tu luyện giả, người nào có tu vi cao kẻ đó có quyền nói chuyện, người nào nắm đấm cứng hơn kẻ đó có quyền ra lệnh, người nào có tài năng người đó có nhiều tài nguyên để tu luyện.
Ngô Tích Tú là con thứ ba của tộc trưởng Ngô gia, trên hắn còn có hai người anh trai. Anh cả của hắn mười chín tuổi đạt đến Nhân vương cảnh tứ giai. Người anh thứ hai của hắn thậm chí còn tài năng hơn mới chỉ mười bảy tuổi đã đạt đến Nhân vương cảnh lục giai. Còn tam công tử Ngô Tích Tú mười sáu tuổi nhưng mới chỉ là Hóa cảnh thất giai. Nên trong nhà Ngô Tích Tú luôn bị coi là tên ăn hại. Do vậy tên Ngô Tích Tú này tính tình trẻ con nổi lên muốn vào rừng để săn một con hoang thú nào đó để chứng minh cho người trong nhà thấy hắn cũng có bản sắc riêng.
Sau khi được Cao Vinh liên tục tìm lời lẽ hay ho thuyết phục, rồi dọa dẫm này kia Ngô Tích Tú cũng đưa ra quyết định. Mua lại con gấu xám giả làm chiến lợi phẩm của hắn để mang về gia tộc cho oai.
“Ngươi qua thương lượng với hắn đi”. Ngô Tích Tú nói với tên tùy tùng lanh lợi Cao Vinh.
“Được rồi, Tam công tử, cứ để đó cho tiểu nhân lo liệu”. Cao Vinh vui vẻ trả lời Tam công tử.
Tên Cao Vinh rất vui vẻ làm chuyện này. Bởi như vậy sẽ tốt cho tất cả, cái hắn lo sợ không phải gặp hoang thú mà là an toàn của tên Tam công tử tính tình trẻ con này. Nếu nhỡ may có chuyện gì xảy ra với cục vàng này thì người chịu tội là hắn và Câu Minh, chẳng may lớn chuyện thì hắn cũng sẽ góp cả cái mạng nhỏ bé của hắn đi theo, thậm chí không biết mình chết thế nào. Nếu giải quyết được vấn đề này và trở về an toàn thì hắn vạn phần vui vẻ làm.
“Tiểu huy đệ chúng ta thương lượng chút”. Cao Vinh tươi cười tiến lại gần Kinh Thiên và nói.
“Có gì ngươi mau nói, nhanh ta còn trở về Trấn Quy Phong, trời cũng sắp tối rồi”. Kinh Thiên giục
“Khà khà, chuyện đơn giản thôi, tiểu huy đệ ngươi mang con gấu xám này về Trấn để bán phải không? Không bằng bán cho chúng ta đi. Chúng ta sẽ cho ngươi cái giá công đạo”. Cao Vinh cười nói và chỉ vào con gấu xám nằm bên đường.
“Bán con gấu xám này cho các ngươi á. Được thôi, ngươi ra giá đi”. Kinh Thiên hơi ngạc nhiên chút nhưng cũng rất nhanh đồng ý. Vì mang về Trấn Quy Phong Kinh Thiên cũng chỉ để bán lấy linh ngọc. Bây giờ bán luôn ở đây thì Kinh Thiên cũng đỡ phải vác con gấu này đi thêm đoạn đường nữa.
“Con gấu xám này nếu mang về Trấn chắc ngươi cũng bán được khoảng hai mươi linh ngọc hạ phẩm. Chúng ta không ép ngươi trả cho ngươi hẳn hai mươi lăm linh ngọc hạ phẩm. Như vậy công đạo đi”. Cao Vinh cười nói. Hắn cũng không tiếc vài hạ phẩm linh ngọc vì suy cho cùng là Tam công tử của hắn trả tiền, chứ hắn cũng chẳng phải bỏ tiền ra.
“Được bán cho các ngươi. Giao tiền đi”. Kinh Thiên cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều liền đồng ý. Vì cái giá đó đúng công đạo với hắn thật.
Bên giao tiền, bên nhận xác gấu xám, cả hai đều vui vẻ. Kinh Thiên cầm tiền định trở về Trấn Quy Phong nghỉ ngơi và tu luyện. Khi anh chuẩn bị rời đi thì có tiếng gọi lại.
“Từ từ đã tiểu huynh đệ”. Cao Vinh sau khi kiểm tra xác gấu liền gọi Kinh Thiên dừng lại.
“Còn chuyện gì nữa? Xác gấu đã giao cho các ngươi rồi. Ngươi còn muốn gì nữa?” Kinh Thiên có vẻ hơi bực gắt ngỏng.
“Con gấu này đã bị lấy mật ra. Tiểu huynh đệ nên đưa lại cả mật gấu cho chúng ta a”. Cao Vinh nói.
Vì nếu hắn mang xác gấu xám về nói do tam công tử tự tay đánh giết mà không có mật gấu thì có lẽ sẽ lộ bài. Hắn là kẻ lanh lợi nhưng cũng rất cẩn thận. Lúc hắn kiểm tra xác gấu đã thấy mật gấu bị lấy đi liền đề nghị Kinh Thiên đưa ra.
“Lúc nãy ngươi chỉ nói mua xác gấu, không nói bao gồm cả mật. Nếu muốn có mật gấu thì phải trả thêm tiền”. Kinh Thiên móc cái chai đựng mật gấu trong bao ra cầm trên tay cũng tiện thể thịt thêm một khoản nữa.
Kinh Thiên tuy mang hình hài thiếu niên nhưng tâm hồn hắn là của người đã hơn ba mươi tuổi. Lại sống trong thế giới thương mại toàn cầu hóa, nên hắn nhanh chóng nắm bắt thời cơ kiếm thêm. Dù sao thì giờ hắn rất nghèo, và cũng rất cần linh ngọc. (cần tiền a).
“Cái này không công bằng a, chúng ta mua toàn bộ con gấu, thiếu mật gấu sao được”. Tên Cao Vinh cũng lanh lợi đưa ra yêu cầu đáp trả.
Hai bên kẻ vòi vĩnh kẻ cò kè một lúc chưa ai chịu nhường ai.
“Được rồi đừng tranh cãi nữa a. Cho ngươi thêm năm hạ phẩm linh ngọc nữa, đưa mật gấu cho ta”. Ngô Tích Tú đứng ngoài nhìn hai người cò kè mặc cả hồi lâu mà không xong hắn liền lên tiếng, vì với hắn đó chỉ là mấy đồng bạc lẻ.
“Cho ngươi”. Kinh thiên vui vẻ nói và đưa chai chứa mật gấu cho Ngô Tích Tú.
“Các ngươi có mua linh dược không? Ta trong lúc dạo một vòng trong rừng có kiếm được mấy cọng linh dược”. Kinh Thiên không biết mục đích của nhóm người này, tưởng rằng họ là con buôn nên cũng gạ gẫm. Biết đâu lại bán được linh dược giá cao hơn.
“Linh dược gì? Mang ra xem, nếu được chúng ta mua”. Cao Vinh nhanh nhảu nói.
“Chúng ta mua linh dược của hắn làm gì? Nhà ta thiếu gì mấy cái linh dược cấp thấp này”. Ngô Tích Tú nói với Cao Vinh.
Tên lanh lợi Cao Vinh liền kéo tam công tử của hắn lại sang một bên và lại tiếp tục thủ thỉ.
“Nếu công tử chỉ mang về mỗi một con gấu xám thì có lẽ chưa thuyết phục. Nhưng nếu công tử mang thêm về vài cọng linh dược, điều đó chứng tỏ công tử đã vào sâu trong rừng tìm kiếm linh dược và hoang thú, như vậy bằng chứng rõ ràng hơn”. Tên Cao Vinh nói.
Cao Vinh biết vài cọng linh dược này tam công tử của hắn không để vào mắt, nhưng với hắn thì lại có giá trị. Xong việc thể nào tam công tử chẳng thưởng cho hắn. Nên hắn rất bỏ công ra thuyết phục tam công tử nhà hắn.
“Được rồi, tùy ngươi”. Ngô Tích Tú bị thuyết phục liền tặc lưỡi mặc kệ cho tên Cao Vinh thương lượng.
Cao Vinh rất vui vẻ làm chuyện này, hắn quay lại và lại cười nói với Kinh Thiên:
“Ngươi có linh dược gì mau bỏ ra xem nào, nếu vừa ý công tử nhà ta sẽ mua luôn và cho ngươi giá tốt”.
Kinh Thiên cũng vui vẻ liền lấy trong bao số linh dược mà hắn thu hoạch được lúc sáng ra gồm Ích mẫu, Địa long, Sa sâm và một số dược thảo cấp thấp khác. Tất nhiên Thương Nhĩ Tử Quả thì hắn không lấy ra, bởi vì linh dược này hắn cần giữ lại để tu luyện.
“Tất cả trả ngươi hai mươi linh ngọc nữa, giá này tuyệt đối công đạo với ngươi”. Cao Vinh nói sau khi xem xét số linh dược của Kinh Thiên.
“Giao tiền, nhận hàng, bán cho các ngươi”. Kinh Thiên cũng vui vẻ nói.
Giao dịch nhanh chóng diễn ra, Kinh Thiên cũng vui vẻ cầm tiền và trở về Trấn Quy Phong. Kinh Thiên cảm thấy hôm nay đúng là ngày rất may mắn với mình. Vừa thu hoạch được nhiều thứ lại nhanh chóng bán được thành phẩm với giá cao hơn giá bình thường. Còn nhóm ba người kia cũng rất vui vẻ vì đạt được mục đích mà không phải bỏ nhiều công sức. Hai nhóm người nhanh chóng chia làm hai ngả rời khỏi khu rừng.