Kinh Thiên say mê tập luyện cho đến khi cảm thấy không còn có thể tiến bộ được nữa mới dừng lại.
“Rõ ràng mình cảm thấy môn đao pháp này còn có không gian tiến bộ, mà luyện tập đi tập lại vẫn cảm thấy bị tắc ở đâu vậy?” Kinh Thiên lẩm bẩm tự nhủ.
Bởi lẽ do cấp độ tu vi bản thân của Kinh Thiên thấp, Kinh Thiên vẫn chưa đạt đến Nhân Cảnh nên không gian tiến bộ của anh bị tắc lại. Khi cảnh giới của Kinh Thiên tăng lên thì những hạn chế sẽ được khai thông và không gian tiến bộ sẽ mở ra. Lúc đó có lẽ Kinh Thiên sẽ hiểu rõ mọi vấn đề hơn.
“Trời đã gần về đêm rồi sao?” Kinh Thiên ngước lên nhìn trời lẩm bẩm.
Kinh Thiên mải mê tập luyện nên không để ý đến thời gian. Chỉ khi dừng lại và nhìn lên trời anh mới biết giờ đã là gần nửa đêm.
“Thôi nghỉ ngơi lấy sức đi, còn nhiều thời gian để nghiên cứu và tập luyện. Ngày mai phải vào rừng kiếm ít tài nguyên, và trong rừng cũng có nhiều đồ ăn hơn. Chứ cứ ở không tập luyện thế này cũng không phải là giải pháp”. Kinh Thiên tự nhủ.
Cất đao vào bao, tắm rửa vệ sinh thân thể sạch sẽ, Kinh Thiên trở lại trong phòng và bắt đầu lôi ‘Minh Văn Cơ Sở Lục’ ra nghiên cứu. Kinh Thiên biết nếu anh có thể hiểu càng nhiều về Minh Văn cơ sở thì sau này Kinh Thiên sẽ có nhiều chỗ ứng dụng. Vì theo những thông tin Kinh Thiên tìm hiểu được về thế giới Lạc Hồng và tu chân giả thì Trận pháp có rất nhiều diệu dụng. Kinh Thiên ngoài ý định tu tập luyện đan để kiếm tiền và tài nguyên tu luyện thì Trận pháp là thứ Kinh Thiên thực sự say mê. Chỉ có điều các tài liệu về trận pháp Kinh Thiên còn thiếu rất nhiều, hơn nữa cấp bậc của Kinh Thiên còn quá thấp để có thể nghiên cứu, tu luyện và vận dụng trận pháp. Tuy nhiên tìm hiểu về Minh Văn sẽ đem lại cho Kinh Thiên nhiều giá trị, nhiều hiểu biết. Nên những lúc rảnh rỗi Kinh Thiên sẽ dành thời gian để tìm hiểu và nghiên cứu về ‘Minh Văn Cơ Sở’.
Sau hơn hai giờ nghiên cứu các hình vẽ, chú giải, công dụng…. của những Minh Văn cơ sở, sự hiểu biết của Kinh Thiên về Minh Văn và lý giải cũng tăng lên nhiều. Tuy nhiên phải vận dụng não bộ nhiều cũng làm Kinh Thiên mệt mỏi và bắt đầu buồn ngủ. Cất ‘Minh Văn Cơ Sở Lục’ vào nhẫn trữ vật, Kinh Thiên nằm lăn ra giường và bắt đầu ngủ một giấc ngon lành. Có lẽ từ khi đến thế giới này, đây là giấc ngủ ngon nhất của Kinh Thiên.
Sáng sớm hôm sau Kinh Thiên tỉnh dậy với tinh thần tương đối thoải mái. Giải quyết vài việc cá nhân xong Kinh Thiên giắt Ngân thiết đao vào sau lưng, đeo thêm cái túi vải rỗng nữa vào. Kinh Thiên bắt đầu hành trình tiến vào trong Vân Lĩnh sơn mạch.
Những gia vị Kinh Thiên mua hôm qua anh đều nhét hết vào trong nhẫn trữ vật, vì nếu có đem ra dùng thì lúc đó Kinh Thiên cũng chỉ có một mình nên anh cũng không sợ người khác biết. Còn chiếc nhẫn trữ vật thì Kinh Thiên tìm đâu đó một sợi dây tương đối chắc buộc vào cổ tay trái, bên ngoài là một cái bao cổ tay che lại, nên không ai biết được Kinh Thiên đang có một chiếc nhẫn trữ vật giới chỉ.
Những lần trước khi tiến vào rừng là vì Kinh Thiên không còn lựa chọn nào khác, bởi vì không vào rừng tìm kiếm linh dược thì Kinh Thiên sẽ chết đói, chứ chưa nói đến chuyện kiếm tài nguyên tu luyện. Nhưng lần này Kinh Thiên háo hức tiến vào trong rừng, bởi vì trong đó dễ dàng kiếm được cái gì đó ăn. Ngoài ra Kinh Thiên cũng tự tin hơn trong việc tìm kiếm tài nguyên tu luyện, bởi kiến thức và sự hiểu biết của Kinh Thiên cũng đã tăng lên rất nhiều, ngoài ra Kinh Thiên cũng đã có vốn lận lưng về tu vi và võ kỹ, nên Kinh Thiên rất háo hức để thử nghiệm thành quả tu luyện của mình.
Vân Lĩnh sơn mạnh nằm cạnh Trấn Quy Phong, đây là một khu rừng rậm có diện tích cực lớn. Kinh Thiên nghe đồn khu rừng này phía tây giáp với Ma Vực, còn phía Bắc thì giáp Thánh Vực (mọi người vẫn gọi là Bắc Vực). Còn khu rừng này rộng bao nhiêu thì Kinh Thiên cũng không biết, có cao nhân nào đã từng đi qua khu rừng này chưa Kinh Thiên cũng không biết. Hiện giờ Kinh Thiên chỉ biết anh đang ở Hoang Vực (Nam Vực), không những thế Kinh Thiên còn biết anh đang ở nơi khỉ ho cò gáy, nơi chẳng có nhiều tài nguyên, cũng chẳng có nhiều tu luyện giả cao cấp. Những thông tin mà tu luyện giả cấp thấp biết được cũng chẳng nhiều. Kinh Thiên cũng có ấp ủ, khi nào đạt đến Nhân Cảnh chắc chắn anh sẽ rời Trấn Quy Phong để đến Thành Vân Long. Nơi đó mới có nhiều cơ hội cho Kinh Thiên phát triển và tìm hiểu rõ hơn về thế giới này. Giờ thì mục tiêu trước mắt của Kinh Thiên là tiến vào trong rừng kiếm chút tài nguyên, đổi thành linh ngọc. Và kiếm thêm vài con hoang thú giải quyết vấn đề thực phẩm và nhu cầu ăn của anh.
Thời gian qua Kinh Thiên nghiên cứu về ‘Bách Thảo Toàn Thư’ và việc tu luyện của Kinh Thiên có tiến triển cũng đem lại cho anh nhiều thành quả. Chỉ một buổi sáng tiến sâu hơn vào trong rừng Kinh Thiên cũng đã kiếm được khá nhiều các loại thảo dược trong đó còn có mấy loại linh dược cấp một như Ích mẫu, Địa long, Sa sâm. Thu hoạch lần này tương đối khá làm cho Kinh Thiên thực sự hài Lòng. Ngoài ra Kinh Thiên cũng săn được con lợn rừng và làm bữa thịt lợn rừng nướng thịnh soạn, vì lần này Kinh Thiên có chuẩn bị các loại gia vị nên không còn phải ăn thịt nướng xuông nữa. Thêm vào đó Kinh Thiên cũng đã sơ cua sẵn một con nai bỏ vào trong nhẫn trữ vật. Kinh Thiên dự định đem về túp lều tại Trấn Quy Phong, ở đó có dụng cụ nấu nướng như xoong chảo… anh dự định làm vài món khác để thưởng thức, chứ thịt nướng mãi cũng có vẻ nhàm chán.
“Giờ mới là giữa trưa, tuy có chút thu hoạch nhưng nếu trở về ngay thì cũng hơi sớm. Hơn nữa chưa gặp được con hoang thú nào thực sự mạnh cả, đánh đấm vẫn chưa đã tay. Hay là tiến sâu vào trong rừng chút nữa, trời gần tối thì trở vể”. Kinh Thiên ngước lên nhìn trời lẩm bẩm. Lúc này đang là giữa trưa.
Kinh Thiên cũng nhanh chóng đưa ra quyết định và tiếp tục tiến sâu hơn chút nữa vào trong rừng, một là Kinh Thiên muốn tìm hiểu thêm, hai là Kinh Thiên cũng muốn thử vận may xem có kiếm được cây linh dược cấp cao nào nữa không.
Loanh quanh một lúc Kinh Thiên chợt phát hiện phía trước có một cây Thương Nhĩ Tử trên đó có một chùm năm quả sắp sửa chín và có thể thu hoạch được. Kinh Thiên mừng rỡ lẩm bẩm:
“Hôm nay đúng là một ngày may mắn, liên tiếp thu được mấy cọng linh dược cấp một”.
Thương Nhỉ Tử tên giống như một loài cây mà Kinh Thiên biết ở kiếp trước, nhưng ở thế giới Lạc Hồng này thì mặc dù có tên tương tự nhưng công dụng lại hoàn toàn khác. Loại quả của cây Thương Nhĩ Tử này rất tốt cho những tu luyện giả tu luyện thể, ngoài ra nó còn là chủ tài của một số loại đan dược bổ trợ tu luyện nâng cao thể trạng của tu luyện giả. Trong những linh dược cấp một thì Thương Nhĩ Tử Quả là loại linh dược tương đối có giá trị và có nhiều công dụng.
Kinh Thiên mừng rỡ tiến lại gần định mang hộp gỗ thu hoạch Thương Nhĩ Tử Quả, thì bất chợt một con gấu xám từ trong bụi nhào ra vươn chi trước tát một cái nhằm thằng vào đầu Kinh Thiên. Ngay lúc này linh giác của Kinh Thiên báo động có nguy hiểm, theo phản ứng Kinh Thiên nghiêng đầu tránh được cú táp toàn lực của con gấu xám, nếu trúng cú táp đó không chết cũng mất một lớp da. Kinh Thiên lập tức lùi lại phía sau ba bước, cùng lúc đó đưa tay phải lên rút ra Ngân thiết đao.
Không phải tất cả các loại linh dược đều có hoang thú, hay yêu thú canh giữ, nhưng đa phần bên cạnh linh dược đều có hoang thú hoặc yêu thú canh giữa, một số linh dược hoàn toàn không có hoang thú hay yêu thú nào canh giữ cả. Kinh Thiên lúc sáng đã thu hoạch được vài cọng linh dược mà không hề gặp một con hoang thú hay yêu thú nào canh giữ. Chính vì thế khiến Kinh Thiên mất cảnh giác. Cũng may là linh giác và phản ứng của Kinh Thiên nhanh nhạy. Nếu không Kinh Thiên đã lĩnh đủ từ cú táp của con gấu xám này.
Con Gấu xám này thân cao gần năm mét, thân hình đồ sộ. Nó là con hoang thú tiếp cận yêu thú cấp một. So sánh về sức mạnh có lẽ nó tương đương với tu luyện giả Hóa cảnh đỉnh phong. Chỉ cần tu luyện thêm một khoảng thời gian nữa là nó đã có thể trở thành yêu thú. Có lẽ nó canh cây Thương Nhĩ Tử chỉ đợi cho quả chín lúc đó nó sẽ nuốt vào để tiến thêm một bước nữa trở thành yêu thú cấp một và mở ra con đường tu luyện cho nó. Bởi vì Thương Nhĩ Tử Quả có nhiều tác dụng đặc biệt tác dụng với tu luyện giả luyện thể và cũng có tác dụng rất lớn với hoang thú và Yêu thú. Nhưng gần đến lúc thu hoạch được rồi thì ở đâu lại nhảy ra một tên mao đầu muốn hớt tay trên của nó, khiến nó rất tức giận muốn đập chết tên kỳ đà cản mũi này.
“Khốn kiếp ở đâu ra con gấu lông xám này, tí nữa thì ăn một cú vả của nó”. Kinh Thiên lẩm bẩm.
Graoooo con gấu xám gầm lên và lao vào Kinh Thiên nó muốn vồ chết kẻ định chiếm đoạt linh dược của nó. Bốn chân nó tiếp đất trùng xuống bật mạnh lên cùng lúc đó chi phải của nó lại một lần nữa vung lên nhằm thẳng đầu Kinh Thiên táp xuống. Với thân hình to lớn tưởng chừng chậm chạp, nhưng tốc độ của con Gấu Xám này cũng không chậm chút nào.
“Con thú chết bầm đánh lén ta một lần, tưởng lại có thể ăn được ông nữa sao”. Kinh Thiên tức giận nói.
Vừa nói nhưng Kinh Thiên cũng ngay lập tức hành động không chờ cho cú táp của con gấu xám bổ xuống. Kinh thiên bước chéo sang phải một bước đồng thời thức thứ hai của Thái Cực Đơn đao được Kinh Thiên đánh ra.
‘Tiền bổ nhị trảm, liên tam giác biên’. Ánh đao lóe lên nhằm thẳng vào bụng con gấu xám đang bật lên chém tới cùng với tất cả sức lực của Kinh Thiên.
Con gấu xám tuy rằng chưa đạt được cấp độ yêu thú nhưng nó cũng là hoang thú đỉnh phong, ngoài sức mạnh tương đương với tu luyện giả Hóa cảnh thập nhị giai hay Hóa cảnh đỉnh phong, do vậy bản năng và linh trí của nó cũng có chút mở ra. Nhận thấy nguy hiểm nó cong mình vặn thân hình to lớn của nó trên không để tránh chiêu đao của Kinh Thiên bổ tới. Tuy rằng đã tránh né nhưng chiêu đao của Kinh Thiên vừa nhanh vừa mạnh khiến nó cũng bị thương ngoài ra và máu bắt đầu chảy ra.
Con gấu xám bị thương kích phát hung tính của nó, nó càng trở lên hung hăng và dữ tợn hơn. Hàm răng của nó nhe ra với tiếng gầm giận dữ, ánh mắt dữ tợn nhìn Kinh Thiên.
“Ngươi dọa ta ư, lại đây chúng ta chiến vài hiệp”. Kinh Thiên nói xong vung đao chủ động tấn công con gấu xám. Không biết Kinh Thiên lấy đâu ra tự tin, và hăng tiết như vậy?
Từ lúc luyện tiểu thành Thái Cực Đơn Đao và có tiến bộ trong việc tu luyện, lại thêm buổi sáng thực chiến với vài con thú hoang khác, vừa rồi lại một đao đắc thế nên Kinh Thiên rất có tự tin.
Một người một gấu lao vào nhau quần đả, đao kình mang theo tiếng xé gió và bóng đao liên tiếp được Kinh Thiên chém ra nhằm vào con gấu xám. Con gấu xám tuy rằng bị trúng đao nhưng với da dày thịt béo nó chỉ bị thương ngoài da, các vết thương không chí mạng nên nó vẫn còn thừa sức để đánh lại. Những cú táp của nó mang lực bài sơn đảo hải, lại toàn nhằm vào đầu của Kinh Thiên mà táp. Tuy rằng chủ động tấn công nhưng Kinh Thiên nhiều lúc cũng phải thu đao lại đón đỡ những cú táp của con gấu xám.
“Vớ vẩn thật, chém nó đến cả chục nhát rồi mà con gấu xám này vẫn còn dai sức thế”. Kinh Thiên tức giận lầm bầm.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Kinh Thiên phải khổ chiến nên làm Kinh Thiên có vẻ hơi bực tức. Nhưng Kinh Thiên không biết rằng, nếu luyện thể thuật của Kinh Thiên không đạt được cấp một sơ kỳ, chỉ dựa vào tu vi linh lực ở Hóa cảnh bát giai của anh thì Kinh Thiên đã bị con gấu xám này bằm chết toi rồi.
Sau một hồi quần chiến Kinh Thiên và con gấu xám tách ra, cả hai đều tốn sức lực quần nhau mà chưa bên nào làm gì được bên nào. Con gấu xám bị vài nhát chém máu chảy đầm đìa, nhưng với sức lực của hoang thú Hóa cảnh đỉnh phong thì những vết thương đó chỉ làm cho nó thêm hung hãn hơn. Còn Kinh Thiên thì bắt đầu nổi cáu, luyện thể của Kinh Thiên đã đạt đến cấp một sơ kỳ tương đương với tu luyện giả tu luyện linh lực có tu vi Nhân vương cảnh nhị giai hoặc tam giai, còn cao hơn cả con gấu xám. Nhưng do chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu nên Kinh Thiên vẫn còn ra chiêu mang tính hoa mỹ và nhiều nhát chém của Kinh Thiên chưa đánh vào chỗ hiểm, nên Kinh Thiên vẫn chưa kết liễu được con gấu xám. Còn con gấu xám theo bản năng tấn công kẻ muốn cướp đoạt linh dược của nó, bởi nếu mất cây linh dược này thì khả năng nó rất lâu mới có thể tiến lên thành yêu thú, nó không cam tâm. Và thực sự nó chỉ là hoang thú hành động theo bản năng và không biết suy nghĩ.
“Phải ra chiêu nhanh chuẩn hơn nữa để kết thúc trận chiến thôi”. Kinh Thiên suy nghĩ và bắt đầu chiến đấu bằng đầu óc.
Kinh nghiệm chiến đấu của Kinh Thiên cũng bắt đầu tăng lên. Kinh Thiên đã bình tĩnh hơn đánh giá đối thủ, không lao vào chiến đấu một cách hoang dại và bản năng nữa.
Con gấu xám chỉ dừng lại đôi chút rồi lại gầm lên, Graoooo. Nó dùng toàn bộ sức mạnh của mình dậm tứ chi xuống mặt đất bật lên lao thẳng vào Kinh Thiên. Lần này nó không dùng trảo của nó táp tới mà, há rộng miệng của nó với những chiếc răng sắc nhọn, nó muốn một nhát cắn này có thể làm bị thương hoặc kết liễu đối thủ.
Kinh Thiên nắm chặt đao, bình tĩnh nhìn con gấu xám bật lên tấn công và bất ngờ tung ra chiêu.
‘Ngũ đao lưỡng diện, khoái đao ngưỡng thiên’. Chiêu thức thứ bảy của Thái Cực Đơn đao được Kinh Thiên sử ra. Lần này Kinh Thiên đã nhắm chuẩn xác về thời gian và vị trí, chiêu đao được đánh ra với bóng đao lóe lên và chém thẳng vào cổ con gấu xám với tốc độ và sức mạnh toàn thân của Kinh Thiên. Nhanh, mạnh, chuẩn, lưỡi đao lướt qua cổ con gấu xám ăn sâu vào đến chín centimet, nhát chém cắt ngang cổ con gấu xám từ trái qua phải, nhưng với tốc độ nhát chém rất nhanh khiến cho lưỡi đao đi qua cổ mà không dính máu.
Con gấu xám vồ trượt con mồi vừa tiếp đất thì nhát chém xuyên qua cổ họng của nó cũng bộc phát khiến cho máu phu xối xả, vì cổ họng nó đã bị chém đứt nên nó chỉ kịp kêu lên một tiếng gừ gừ nhẹ nhẹ và đổ rầm xuống mặt đắt dãy giụa vài cái rồi nằm im bất động.
“Cuối cùng cũng giải quyết được mày”. Kinh Thiên lẩm bẩm nhìn con gấu xám nằm im bất động dưới mặt đất với vết máu loang lổ chảy ra từ cổ họng con gấu xám.
Giờ là lúc thu thập thành quả.
Lại gần thu thập Thương Nhĩ Tử Quả tổng cộng có năm trái. Kinh Thiên không có ý định bán, vì linh dược cấp một này đối với Kinh Thiên rất có diệu dụng. Kinh Thiên cũng hiểu công pháp mà anh tu luyện sẽ tiêu tốn nhiều tài nguyên. Do vậy Kinh Thiên cất linh dược này vào trữ vật giới chỉ để đến lúc cần mang ra dùng.
Kinh Thiên tiến lại xác con gấu xám và bắt đầu phân giải, trên người con gấu xám này có rất nhiều thứ có giá trị, da gấu, tay gấu, mật gấu... Tuy nhiên Kinh Thiên chỉ lấy mật gấu cất riêng vào một chiếc lọ. Còn lại toàn bộ thân gấu Kinh Thiên lười phân giải. Kinh Thiên dự định vác nguyên cả con gấu xám này về bán cho Chú Cẩn. Để Chú Cẩn muốn phân giải thế nào cũng được.
Thu thập xong mọi thứ, Kinh Thiên vác con gấu xám lên vai và trở về Trấn Quy Phong. Hôm nay là ngày mà Kinh Thiên thu hoạch được rất nhiều thứ. Có lẽ từ trước đến nay, hôm nay là ngày mà Kinh Thiên cảm thấy vui nhất, thoải nhất, ngoài việc thu thập được khá nhiều linh dược kiếm được một khoản kha khá về linh ngọc, tuy rằng chẳng đáng là bao nhưng với Kinh Thiên lúc này là hạn hán gặp mưa rào. Kinh Thiên cũng thu hoạch được nhiều kinh nghiệm chiến đấu, qua đây Kinh Thiên cũng hiểu phần nào về bản thân và thế giới này. Từ kiếp trước đến giờ với Kinh Thiên đây là lần đầu tiên anh đánh nhau, chém giết thực sự. Tuy rằng chỉ là đánh nhau chém giết với một con hoang thú.