Jane
Em không cần phải nói gì cả, anh biết hết. Anh biết mình làm vậy sẽ phải đối diện với tình huống tuyệt vọng nhất, anh đã đoán được kết cục của mình. Nhưng đây là đường sống duy nhất, nếu như không làm vậy, Sở Dương Băng cũng có thể phải chết ở đây, nếu như tất cả mọi người đều chết trong nhà hỏa táng, vòng lặp thứ ba còn có thể xảy ra sao?
Lục Phi Trầm không muốn đánh cược, cũng không thể đánh cược.
“Huống hồ kết cục ra sao còn chưa chắc mà.”
Khi hai người còn đang nói chuyện, một tình huống khiến họ không kịp ứng phó đã xảy ra, thợ giấy Hứa chỉ còn lại máu thịt be bét bỗng nhiên rú lên một tiếng, sau đó tự leo vào trong lò thiêu.
Có lẽ gã đã nghe thấy cuộc trao đổi giữa Lục Phi Trầm và hai người giấy, có lẽ gã biết kết cục của mình chắc chắn phải chết, hoặc có lẽ vì oán hận, thợ giấy Hứa lại liều mạng tự bò vào trong lò thiêu xác. Bên trong lò vốn dĩ không có thứ gì bỗng nhiên phừng lên một ngọn lửa, thợ giấy Hứa phát ra tiếng kêu gào thảm thiết không giống tiếng người.
Biến cố này khiến Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm hoàn toàn không ngờ được, dù sao một người bị lột sống, da thịt phơi ngoài không khí đã đủ đau đớn lắm rồi, càng khỏi nói đến cử động phần da thịt đã lộ ra ngoài này.
Nhưng bản thân thợ giấy Hứa hoàn toàn không giống với người sống bình thường, người bình thường sau khi bị lột da không phải bị đau đớn tra tấn đến chết thì cũng là bị mất máu mà chết, thợ giấy Hứa còn có thể chịu đau, thậm chí tự hành động.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đứng trước lò thiêu có thể thấy được thợ giấy Hứa lăn lộn co giật vì bị thiêu đốt. Bị thiêu sống gần như là cái chết tàn bạo nhất, cũng chỉ có nỗi đau vào chảo dầu mới có thể sánh ngang với nó.
Sở Dương Băng không thể hiểu được vì sao thợ giấy Hứa lại làm vậy, bên trong lò thiêu xác thợ giấy Hứa đã không còn nhúc nhích được nữa. Lửa nóng thiêu đốt, Sở Dương Băng lơ đãng xẹt mắt nhìn qua người giấy từ da của thợ giấy Hứa bị vứt dưới đất.
Ngay khoảnh khắc ấy cậu như nhận ra điều gì, Sở Dương Băng tóm lấy Tú Nhi, hét lớn: “Chạy mau!”
Đáng tiếc đã muộn, người giấy làm từ da của thợ giấy Hứa bỗng nhiên chuyển động.
Tú Nhi ở trong lòng Sở Dương Băng, hai người cách lò thiêu khá xa. Nhưng Lục Phi Trầm và Dư Khang Ngọc ở gần đó lại trở thành mục tiêu của thợ giấy Hứa, người giấy này một tay nắm Dư Khang Ngọc một tay nắm Lục Phi Trầm kéo đến lò thiêu xác. Gã oán hận phát ra tiếng gào thét, tựa như đang nói “Đừng hòng sống!”
Thợ giấy Hứa ném Dư Khang Ngọc vào trong lò thiêu trước, ngay sau đó cũng định ném Lục Phi Trầm.
Trọng lượng của một người sống đối với người giấy bằng da mà nói nhẹ như một tấm giấy, Lục Phi Trầm hoảng sợ trong lòng, liền vươn tay víu chặt bản lề của lò thiêu xác, muốn đọ sức với thợ giấy Hứa.
Nhưng sức người làm sao chống lại sức của tà vật, Lục Phi Trầm nhanh chóng đoán được mình không chống đỡ được bao lâu, vốn định buông tay ôm lấy thợ giấy Hứa rơi vào trong lò thiêu, nhưng Sở Dương Băng ở gần đó thấy tình huống không ổn liền đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, cậu nhìn thấy chiếc móc sắt nằm trên sàn nhà bèn bước lên trước nhặt lấy nó ném về phía thợ giấy Hứa!
Móc sắt vung lên người thợ giấy Hứa lại gặp phải lực cản rất lớn. Chất liệu bằng da kỳ thật cũng không chắn chắn gì, nhưng nhờ có sự gia cố của âm hồn thợ giấy Hứa mà nó lại có thể chặn được cả móc sắt.
Sở Dương Băng cắn răng hét với Lục Phi Trầm: “Cố lên!”
Nói xong Sở Dương Băng ném móc sắt vào trong lò thiêu xác, lửa nóng trong lò thiêu nung đỏ nó. Sắt dẫn nhiệt rất tốt, hai tay Sở Dương Băng đang cầm một đầu móc sắt bốc ra mùi thịt cháy khét.
Sở Dương Băng cắn chặt răng, dùng hết sức bình sinh cầm chiếc móc sắt đã bị nung đỏ, cố gắng ném nó về phía thợ giấy Hứa.
Móc sắt được nung nóng bằng lửa ác xuyên qua người giấy bằng da của thợ giấy Hứa, móc sắt vừa ghim vào người gã Lục Phi Trầm đã thấy sức mạnh lôi kéo mình bỗng buông lỏng. Lục Phi Trầm tranh thủ thời cơ thoát khỏi sự khống chế của thợ giấy Hứa, lăn người một vòng từ trong lò thiêu thoát ra ngoài.
Sở Dương Băng thấy thế chuyển động móc sắt, quấn chặt lấy thợ giấy Hứa sau đó ném cả gã lẫn móc sắt vào trong lò thiêu xác.
Lửa nóng hừng hực nuốt sống thợ giấy Hứa, Sở Dương Băng mới thả lỏng tay, loạng choạng nhìn về phía Lục Phi Trầm.
Da thịt trên tay Sở Dương Băng bị nướng cháy dính vào móc sắt, cậu thả tay khiến lớp da cũng bị xé xuống theo, đôi bàn tay của cậu gần như đã không nhìn ra hình dạng nữa.
Sở Dương Băng nhìn Lục Phi Trầm, cậu đau đớn đến mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, mặt mày tái nhợt, vẻ mặt co rúm, nhìn không khác ma quỷ là bao.
Nhưng Lục Phi Trầm không quan tâm, hắn chỉ biết Sở Dương Băng vì cứu hắn mới trở nên như vậy.
Hắn nhẹ nhàng đến gần Sở Dương Băng, cẩn thận không chạm phải hai tay cậu.
Lục Phi Trầm vươn tay xoa đầu Sở Dương Băng, rồi dời xuống đỡ sau gáy cậu, nhấn đầu hôn xuống.
Một nụ hôn động viên sau khi sống sót qua cơn hiểm nguy.
Tình cảnh vừa rồi phải nói là nguy hiểm vô cùng, khi Lục Phi Trầm bị thợ giấy Hứa kéo đến trước lò thiêu xác hắn đã hiểu vòng lặp trước đó mình chết như thế nào. Lúc đó hắn đã định bỏ cuộc, nghĩ cách giúp Sở Dương Băng sống tiếp để mở ra vòng lặp mới.
Nhưng không ngờ Sở Dương Băng lại dùng cách này để cứu mạng hắn, dù phải đánh đổi bằng chính hai tay mình.
Bị thương trong sách sẽ phải chịu vết thương tương tự ở ngoài hiện thực, nếu như chuyển đến vòng lặp thứ ba mà hai tay của Sở Dương Băng vẫn không thể trở lại bình thường, thì ở trong hiện thực cậu cũng phải chịu đựng vết bỏng có mức độ tương đương. Chưa tính đến xác suất có thể bị tàn phế, chỉ riêng vết sẹo trên tay thôi cũng đủ mang cả đời.
Đồ ngốc này, rõ ràng người sắp chết là hắn, kết quả thợ giấy Hứa bị thiêu chết rồi, sau khi qua được cơn hiểm nguy cậu lại thành ra như vậy.
Nụ hôn kết thúc, Sở Dương Băng đau đến răng môi va vào nhau lập cập, cậu run rẩy khó nhọc mắng: “Khốn….nạn….Đồ khốn nạn! Anh là tên khốn kiếp!”
Cậu cũng không biết mình đang mắng cái gì, đau đớn không khiến cậu khóc lên, nhưng một tiếng mắng run rẩy ấy lại khiến cậu rơi lệ.
Câu mắng kia của Sở Dương Băng cũng không giống đang mắng người, Lục Phi Trầm nghe xong lại có cảm giác cậu đang làm nũng xả ra nỗi oan ức của mình.
Lục Phi Trầm liền trấn an đặt một nụ hôn lên trán của Sở Dương Băng, cái hôn này không giống với nụ hôn răng môi quấn quýt vừa rồi, đây là một lời động viên của người đi trước dành cho lớp đi sau, mang theo hàm ý cưng chiều và bao dung, mặc cho đối phương trút nỗi oan ức và phẫn nộ của bản thân.
“Được rồi.” Lục Phi Trầm buông Sở Dương Băng ra, nhìn về bé gái Tú Nhi ở bên cạnh nói: “Tuy không phải chúng ta tự tay nhét người của thợ giấy Hứa vào trong lò thiêu xác, nhưng chính cậu ta cũng đã nhét người giấy bằng da của gã vào trong đó. Em có chịu dẫn đường cho chúng tôi không? Nếu không anh sẵn sằng lấy tay cầm móc sắt đã nung đỏ để tiễn em vào trong lò đấy.”
Tú Nhi ngơ ngác rồi quay người chạy ra ngoài, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm thấy vậy bèn nhanh chóng đuổi theo cô bé.
Hai người chạy theo Dư Tú Nhi qua từng hành lang một, lúc này những cái bóng vô thực và thi thể biết cử động đã không thấy đâu.
Chạy được nửa đường Sở Dương Băng bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng, cậu kéo Lục Phi Trầm lại hỏi: “Chị Nhu và Gia Thụ! Hai người họ ở đâu? Chúng ta phải đi tìm họ!”
Lục Phi Trầm cau mày, thực ra hắn không muốn đi tìm Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ cho lắm, giữa hắn và hai người họ không hề có mối quan hệ thân thiết gì, tuy hắn và Sở Dương Băng có ràng buộc với nhau, nhưng điều này không có nghĩa hắn đồng ý dính líu đến những người khác. Chẳng qua nếu như Sở Dương Băng khăng khăng muốn đi tìm, hắn cũng không có ý kiến.
Lục Phi Trầm có thể thoải mái rời đi nhưng cậu thì không, chưa kể đến Lilith có ơn chăm sóc cậu, chị Nhu và Gia Thụ cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều, cậu không thể vong ơn bội nghĩa một mình chạy trốn được.
Sở Dương Băng ngăn Tú Nhi lại, hỏi: “Em có thấy một người phụ nữ và một cậu thanh niên đang ở đâu không?”
Gương mặt cười hihi của Dư Tú Nhi nhìn chăm chú Sở Dương Băng, Sở Dương Băng cũng không sợ hãi. Có lẽ bởi vì sự tàn nhẫn khi Sở Dương Băng thiêu chết thợ giấy Hứa, Tú Nhi cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Cô bé đổi hướng dẫn theo hai người chạy, cuối cùng trên một khúc ngoặt hành lang Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đã tìm thấy xác của Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ. Nguyên nhân cái chết của Giang Chi Nhu là nghẹt thở, còn Chung Gia Thụ chết vì bị ngoại thương nghiêm trọng.
Sao lại thế được?
Chị Nhu và Gia Thu đều đã chết rồi?
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Sở Dương Băng, Lục Phi Trầm nói: “Đừng nghĩ nhiều, chúng ta không phải lần đầu đến nhà hỏa táng này, nói không chừng đây là thi thể lần trước của họ.”
Nhưng mà đối với Sở Dương Băng đây cũng không tính là động viên gì, nhiều nhất cũng chỉ mang đến cho cậu một tia hy vọng mỏng manh.
Hành động kế tiếp của Tú Nhi lại hoàn toàn bóp chết hy vọng duy nhất của cậu.
Tú Nhi không dừng lâu ở dây, cô bé đổi hướng khác chạy tiếp.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm chỉ đành đuổi theo, cuối cùng bọn họ đi đến một chỗ khác.
Giang Chi nhu và Chung Gia Thụ tứ chi rải rác trên đất, hai cái đầu nằm ở bên cạnh, chết không nhắm mắt, trên gương mặt vẫn mang theo tuyệt vọng và sợ hãi.
Xem xét vết thương khiến đầu bị tách rời khỏi thân, Lục Phi Trầm suy đoán đầu của họ đã bị xé xuống, tứ chi cũng vậy. Không cần nghĩ cũng biết bọn họ xui xẻo đụng phải người băng vải, kết quả không ai sống sót.
“Đừng nhìn.” Lục Phi Trầm nắm lấy tay Sở Dương Băng, nói: “Chúng ta vẫn còn cơ hội, đây không phải kết cục cuối cùng. Chúng ta đi thôi, đi ngay đi.”
Sở Dương Băng ngơ ngác gật đầu, hai người theo Tú Nhi chạy một mạch ra khỏi nhà hỏa táng.
Bên ngoài nhà hỏa táng vẫn là bóng đêm vô biên và tiền giấy như mưa. Gió lạnh thổi qua, tiền giấy trên đất bay lên, người giấy nhỏ Dư Tú Nhi cười hihi chạy theo mớ tiền giấy màu trắng tung bay.
Khung cảnh tiền giấy bay trắng trời này tạo thành ấn tượng sâu sắc đối với Sở Dương Băng.
Sở Dương Băng ngẩn người nhìn tiền giấy, Lục Phi Trầm lại bình tĩnh tìm kiếm điểm tuần hoàn.
Nếu câu chuyện có thể load lại thì cũng phải có loading point.
Dư Tú Nhi ở bên cạnh đã cười hihi chạy tít mãi xa theo mớ tiền giấy.
Thấy thế Lục Phi Trầm bèn kéo Sở Dương Băng đuổi theo nó.
Người giấy da người có thể dẫn đường ở cõi âm, cứ đi theo Tú Nhi ắt sẽ có đường ra.
Quả nhiên hai người chạy không bao lâu đã thấy có một chiếc xe bus dừng ở ven đường.
Tú Nhi vốn dĩ vẫn chạy ở phía trước bỗng nhiên mất tích, chỉ còn hai người đứng yên trước xe bus.
“Điểm tuần hoàn là chiếc xe bus này sao?” Lục Phi Trầm tự hỏi: “Chúng ta ngồi xe bus đi đến trạm cuối là nhà hỏa táng, lại ngồi lên đây lần nữa là có thể quay ngược về thời điểm bắt đầu câu chuyện sao?”