Jane
Chuyến xe bus kinh hoàng….Chuyến xe bus kinh hoàng…. Tiêu đề câu chuyện là “Chuyến xe bus kinh hoàng”, cho nên điểm tuần hoàn là chuyến xe bus lần này.
Dù sao bây giờ họ cũng không thể quay về nhà hỏa táng, chi bằng cứ lên chiếc xe bus này, xem thử câu chuyện còn tiếp diễn thế nào nữa.
Lục Phi Trầm kéo Sở Dương Băng lên xe bus, lúc lên xe Lục Phi Trầm một tay nắm lấy thanh đỡ, tay còn lại dìu Sở Dương Băng.
Sau khi Lục Phi Trầm kéo Sở Dương Băng lên xe, Sở Dương Băng đứng trước bậc thang nhìn thấy Lục Phi Trầm sau khi thả thanh đỡ ra trên tay có dính một ít máu. Sở Dương Băng lại nhìn thanh đỡ, nhanh chóng phát hiện trên đó có một bàn tay máu in lên.
Sở Dương Băng không kìm lòng đưa tay ra, trên tay cậu có vết thương nên không có cách nào nắm lấy, nhưng cậu có thể so từ phía trên một chút. Giống y hệt, đây là tay của cậu ở vòng lặp trước, lúc nắm lấy thanh đỡ này đã lưu lại một bàn tay máu.
Lúc này cậu lên xe bằng cửa trước, nhưng khi câu chuyện bắt đầu cậu đã ngồi ở trên ghế rồi, như vậy nếu muốn lưu lại bàn tay máu ở trên thanh đỡ của cửa trước, thì chỉ có thể là sau khi thoát khỏi nhà hỏa táng ở vòng lặp trước cậu quay trở lại chuyến xe bus này.
Nhưng khi ở trên xe bus, vòng lặp thứ hai diễn ra cậu lại không hề có bất kỳ trí nhớ nà. Tiếp một lần nữa, e rằng sự tình cũng sẽ không có thay đổi gì lớn.
Sở Dương Băng bỗng nhiên tỉnh táo, ở hai vòng lặp này cậu cứ bị cảm giác đã từng quen biết làm sao nhãng, bây giờ cậu bỗng tỉnh táo lại. Sở Dương Băng lùi về sau, bước xuống xe bus.
“Em làm gì vậy?” Lục Phi Trầm thấy thế cau mày.
Sở Dương Băng đứng ở ngoài cửa nói: “Anh ngồi trên xe bus trở về, em thử xem có thể chạy đến trạm xe bus, xông lên nhắc nhở mọi người không.”
“Dù sao ở vòng lặp trước, em ngồi trên xe bus trở về chúng ta vẫn bắt đầu lại từ đầu. Cho nên một mình anh trở về cũng được, trên đường về anh sẽ quên hết tất cả những ký ức vừa rồi, hai người chúng ta cùng trở về rất vô nghĩa.” Sở Dương Băng giải thích: “Anh đi đi, em thử xem có thể ven theo đường chạy về không, nếu như em có thể lên xe trước khi đến trạm dinh thự Thái Ninh, câu chuyện có thể xoay chuyển.”
Lục Phi Trầm cau mày, hắn đương nhiên biết đây cũng là một cách, nhưng hắn….không muốn thử lắm.
“Em lên xe đi, chúng ta cùng trở về. Dù cho không có bất kỳ ký ức nào thì anh và em cũng có ấn tượng,chưa chắc không thể đoán trước được vấn đề.”
Sở Dương Băng lắc đầu, vừa lắc vừa lùi về sau.
Cậu nói: “Chỉ cần có người quay trở lại, thì sẽ có một em hoàn toàn khỏe mạnh xuất hiện trên xe bus. Tay em đã bị thương, chi bằng dùng cái mạng này đi thăm dò thử, chúng ta không thể bị vây khốn ở trong vòng tuần hoàn này mãi được.”
“Lục Phi Trầm, để em hi sinh một lần đi.”
Sở Dương Băng rất nghiêm túc, cậu thà hi sinh chính mình cũng không muốn người khác hi sinh vì cậu nữa.
Cậu không biết mình sống sót ở vòng lặp trước như thế nào, nhưng chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của Lục Phi Trầm, đã vậy thì, lần này để cậu hi sinh đi.
Nói xong Sở Dương Băng không cho Lục Phi Trầm có cơ hội phản bác, cậu việc nghĩa chẳng từ nan quay người, để lại Lục Phi Trầm một mình trên xe bus nhìn bóng lưng của cậu bị bóng tối bao vây.
Cửa trước chậm rãi khép lại, xe bus cót két lăn bánh, giọng nữ dịu dàng phát ra.
Sau khi tiếng phát thanh kết thúc, đầu óc Lục Phi Trầm vốn đang tỉnh táo bỗng nhiên bị một lớp sương mù dày đặc che phủ, hắn hoảng hốt nhớ mang máng có người nào đó rời đi. Người ấy tựa hồ vô cùng quan trọng với hắn.
Hắn ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, phát hiện mình không nhớ ra được người nào đã rời đi đành bất giác bước ra sau xe. Hắn đi tới ghế ngồi của mình, nghiêng đầu nhìn chiếc ghế trống không ở bên cạnh, chậm rãi nhắm mắt, như đang mong chờ một giấc mơ đẹp.
Ở một bên khác, Sở Dương Băng men theo đường lớn chạy vào trong bóng tối vô biên, đằng sau lưng cậu là một chiếc xe bus, chiếc xe chạy sượt qua người cậu, lao về điểm bắt đầu của câu chuyện.
Sở Dương Băng cũng không biết mình đã chạy bao lâu, xung quanh không có nguồn sáng nào, cậu gần như cứ chạy mãi trong bóng tối ấy. Chạy lâu thật lâu cũng không nhìn thấy ánh đèn ở tầng hai của dinh thự Thái Ninh.
Sở Dương Băng thở hổn hển, không nhịn được mà dừng lại nhìn về phía xa xa.
Con đường rộng lớn này trải dài mãi vào trong bóng tối mênh mông, hai bên đường là đất hoang.
Sở Dương Băng bắt đầu lo lắng, có thật là cậu đang chạy về phía trước không? Cậu có thể chạy đến trạm dinh thự Thái Ninh không? Hay là chỉ có cách ngồi trên xe bus mới có thể trở về, còn cách làm của cậu là sai lầm?
Vô số suy nghĩ khiến ý chí của Sở Dương Băng bị lung lay, cậu suy nghĩ một lúc rồi cắn răng tiếp tục chạy về phía trước. Cùng lắm thì chết ở trên đường, Lục Phi Trầm đã quay về, vòng lặp tiếp theo cậu vẫn sống thôi.
Khi chạy được một khoảng, Sở Dương Băng tựa hồ nhìn thấy có hai bóng người đen thui lúc ẩn lúc hiện ở bãi đất hoang ven đường. Hai người này khom lưng không biết đang làm gì.
Sở Dương Băng muốn chạy tiếp thì phải chạy ngang qua hai cái bóng đen này. Mãi đến khi cậu chạy đến gần hai cái bóng này, Sở Dương Băng mới nhận ra họ là ai.
Vương An Quốc! Vương Hưng Nghiệp!
Hai người họ đang cầm xẻng không biết lấy từ đâu ra, máy móc lặp đi lặp lại động tác đào đất, trước mặt họ là một cái hố thật lớn.
Sở Dương Băng cảm thấy kỳ lại, cậu nhớ hai người này xuống xe ở trạm Nghĩa trang, họ ở đây đào hố gì vậy? Tại sao chỉ có hai người? Người còn lại cùng xuống xe với họ đâu?
Không, không đúng, bọn họ xuống xe ở trạm Nghĩa trang mới là có vấn đề! Người bình thường ai lại đi nghĩa trang làm gì!
Ác hữu ác báo…. Ác hữu ác báo….Nghĩa trang, đào hố….
Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp đã nhìn thấy Sở Dương Băng, hai người đứng lên, cầm xẻng trong tay, nhìn chằm chằm Sở Dương Băng một cách dữ tợn.
Sở Dương Băng bất giác lùi ra sau hai bươc, nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Người ngồi trên xe bus là có ác báo, Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp xuống xe ở nghĩa trang còn đào hố, rõ ràng là muốn chôn xác. Vậy họ muốn chôn ai? Tất nhiên là người còn lại cùng xuống xe với họ.
Sở Dương Băng hít sâu một hơi, vội vàng bỏ chạy về phía trước.
“Má! Đại ca! Nó thấy rồi!” Vương Hưng Nghiệp ở sau lưng cậu mắng to một tiếng.
“Đuổi theo nó! Giết! Thêm nó cũng chẳng sao!” Vương An Quốc la một tiếng, hai người cùng đuổi theo Sở Dương Băng.
Sở Dương Băng co giò lao nhanh, cậu cũng không để ý có nhìn rõ đường chạy hay không, chỉ theo bản năng liều mạng chạy trối chết. Cậu không sợ chết, nhưng cậu không thể chết trong tay hai người này được, cậu còn có tin tức quan trọng phải nói với Lục Phi Trầm, cậu phải chờ xe bus ở vòng lặp thứ ba đến, ngăn cản họ tới nhà hỏa táng.
Cậu không thể chết ở đây! Không thể chết trong tay hai người này!
Bóng tối vô tận che khuất tầm nhìn của Sở Dương Băng, cậu lần mò chạy nhanh trên đường, chính mình cũng không nhận ra cậu đã cách xa đường lớn. Cậu đã chạy đến những nấm mộ hoang trong nghĩa trang ở ven đường, đạp lên mộ mà chạy.
Hai người truy đuổi ở phía sau vừa chửi ầm vừa chạy như bay, trong đêm tối ba người họ không ai nhận ra mình đã chạy vào trong nghĩa trang, bất giác đã quay trở lại chỗ cái hố lớn mà Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp đào ra.
Khi Sở Dương Băng chạy đến trước cái hố phản ứng mau lẹ thắng gấp lại, suýt chút nữa đã ngã vào trong hố. Lúc này cậu mới bừng tỉnh phát hiện mình đã chạy trở lại nơi này.
Chuyện gì thế này? Quỷ đả tường sao?
Nhưng mà Sở Dương Băng còn chưa kịp suy nghĩ thì phía sau đã vang lên tiếng gió, cậu khó khăn nghiêng người né tránh, một chiếc xẻng đã nện bên người Sở Dương Băng.
Vương An Quốc giơ xẻng cười gằn nói: “Chạy đi! Sau không chạy nữa? Dù sao bọ tao cũng đến để chôn xác, chôn thêm mày nữa cũng chẳng đáng bao nhiêu!”
Nói xong Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp thay nhau nện xẻng lên người cậu.
Sở Dương Băng né được xẻng của Vương Hưng Nghiệp lại không kịp tránh xẻng của Vương An Quốc, chỉ đành vươn tay đỡ đòn. Kết quả một tiếng “răng rắc” vang lên, tay trái của Sở Dương Băng bị gãy xương.
Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp là hai tên đàn ông vạm vỡ, trên tay còn có vũ khí, Sở Dương Băng chống đỡ và phải kháng hiển nhiên không có hiệu quả.
Không lâu sau cậu đã bị hai người đánh ngã xuống đất.
Sở Dương Băng nằm trên mặt đất, máu trào ra từ trong miệng, ánh mắt lại nhìn về phía người thứ ba, không, phải nói thì thi thể.
Không biết có phải do ảo giác không, nhưng cậu nhìn thấy cái xác kia đang cử động một cách quái gị.
“Đừng chống cự nữa! Mày cứ chôn ở đây đi!”
Vương An Quốc giơ xẻng lên định đập chết Sở Dương Băng, nhưng ngay lúc ấy cái xác vẫn luôn nằm trên đất bỗng đứng dậy!
Đứng lên?!
Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp đều há mồm trợn mắt, hai người họ giết người không hề nghĩ đến việc xác chết còn có thể đứng lên.
“Đừng tới đây! Mày đừng tới đây!” Vương An Quốc bỏ mặc Sở Dương Băng, gã hoảng sợ giơ xẻng về phía cái xác kia, Vương Hưng Nghiệp ở bên cạnh cũng sợ đến mứac nói năng loạn xạ.
Xác chết đương nhiên sẽ không nghe hai người họ nói, nó từng bước áp sát họ.
Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp bị dọa đến hồn vía lên mây, không kìm được xoay người chạy trốn.
Nhưng chuyện còn đáng sợ hơn đã xảy ra, trên mặt đất của nghĩa trang vô số bàn tay xương xẩu vươn ra tóm lấy chân của hai người họ, khóa chết họ ở chỗ cũ.
“Aaa!” Vương Hưng Nghiệp hét lên thảm thiết lấy xẻng chặt những cái tay này xuống, kết quả chặt cho hai chân của mình máu thịt be bét.
Xác chết từng bước đến gần họ, về sau Sở Dương Băng chỉ còn nghe được tiếng xương cốt toàn thân của Vương An Quốc và Vương Hung Nghiệp vỡ nát, trở thảnh hai đống thịt vụn bị những bàn tay xương xẩu giằng xéo.
Đây là bữa tiệc cuồng hoang của nghĩa trang, biết bao nhiêu thi thể bị ném đến đây cả đời cũng không chờ được hung thủ đã sát hại mình, bây giờ rốt cuộc cũng có hai tên hung thủ tự chui đầu vào lưới, chuyện này khiến đám xương khô trong nghĩa trang hân hoan làm sao.
Những chiếc xương trắng hếu này vươn ra từ trong bùn đất, như còn sống mà tranh giành từng thớ máu thịt của hai tên hung thủ.
Sở Dương Băng nhìn thấy mà rợn hết da gà, xác chết kia sau khi giết chết hai anh em họ Vương thì loạng choạng đi về hướng cái hố được đào sẵn cho mình, ngã vào trong đó rồi không còn động tĩnh nào nữa.
Sở Dương Băng thấy vậy vội vã bò lên muốn thoát khỏi nghĩa trang, nhưng cậu bị thương quá nghiêm trọng, nhưng chiếc xương đang tranh giành nhau cũng phát hiện ra cậu, đua nhau kéo về phía Sở Dương Băng.
Những chiếc xương tay này nắm lấy chân cậu, muốn khiễn cậu vĩnh viễn ở lại chỗ này.
Sở Dương Băng cố gắng tránh né, nhưng hi vọng càng lúc càng xa vời, cậu cũng càng lúc càng tuyệt vọng.
Ngay khi cậu bị xương trắng kéo ngã trên đất, cho rằng chính mình có lẽ sẽ chôn thây ở đây thì từ trong bóng đêm, một chiếc xe bus chậm rãi chạy đến.