Jane
Những bàn tay xương xẩu đang nắm lấy chân cậu rút vào trong lòng đất như chuột thấy mèo, toàn bộ nghĩa trang khôi phục sự yên tĩnh.
Sở Dương Băng chống người dậy, loạng choạng lao về phía xe bus.
Đám tay xương này thấy Sở Dương Băng muốn chạy về xe bus thì như bị chọc tức, ào ào kéo về phía cậu.
Xe bus số 70 chỉ mở cửa sau ra, Sở Dương Băng lao lên bằng chính cánh cửa này, mở miệng la lớn: “Trạm cuối là nhà hỏa táng! Đốt người giấy bằng da của thợ giấy Hứa! Tuần hoàn….”
Sở Dương Băng cố gắng muốn nói nhiều tin tức hơn nữa cho người trên xe, nhưng đáng tiếc hàng trăm ngàn cánh tay bằng xương trắng ở sau đã bắt được chân cậu, thô bạo lôi cậu xuống xe, kéo vào trong bóng tối vô tận.
Sở Dương Băng không cam lòng nhìn chiếc xe bus kia, cuối cùng bị đám xương cốt này xé thành từng mảnh vụn, vĩnh viễn nằm lại ở nghĩa trang này.
Sự tình phát sinh trên xe bus của vòng lặp này không khác mấy so với hai vòng lặp trước, Lục Phi Trầm có một chút ấn tượng thì hoàn toàn bàng quan, không hề có ý định ra tay.
Hai đứa bé Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi vẫn không thể xuống xe cùng Triệu Thanh Hòe, khi xe bus chạy đến trạm nghĩa trang thì ở sau xe có một người máu me be bét lao lên.
“Trạm cuối là nhà hỏa táng! Đốt người giấy bằng da của thợ giấy Hứa! Tuần hoàn….”
Không có ai quen thuộc với giọng nói của mình hơn chính bản thân mình, khi Sở Dương Băng nghe được giọng nói này, cậu như bị sét đánh ngang tai.
Người xông lên còn chưa kịp nói hết câu đã bị thứ gì đó lôi xuống xe, kéo vào trong bóng tối vô hạn.
Nhưng người này trước khi bị kéo xuống vẫn không cam lòng mà ngẩng đầu lên, khiến cho cả xe nhìn thấy rõ diện mạo.
Là mình, Sở Dương Băng tự nhủ, đây chính là mình.
Nhưng…..Nếu như người đó là mình, vậy bây giờ mình là ai? Là người sống hay đã chết? Là ma quỷ hay quái vật?
Làm sao hai người giống y chang nhau có thể xuất hiện cùng lúc được? Không những thế họ lại còn cùng lộ diện?
“Tôi nói chứ, chàng trai này, cậu là người hay là quỷ vậy?” Sếp Vương bất giác lùi ra thật xa.
Tất cả mọi người trên xe đều nhìn thấy có một chàng trai cả người đầy máu, giống Sở Dương Băng như đúc xông lên nói một câu, sau đó lại bị kéo xuống, chuyện này quả thật khiến người khác thắc mắc Sở Dương Băng đang ngồi trên xe rốt cuộc là người hay quỷ.
Chẳng phải cô gái làng chơi, nữ sinh và Triệu Thanh Hòe lúc đầu cũng rất bình thường, khi sắp xuống xe mới lộ ra nguyên hình sao?
“Sếp Vương, chúng tôi đi chung với nhau, cậu ấy đương nhiên là người sống.” Người nói là Giang Chi Nhu, Giang Chi Nhu cố ý muốn cho sếp Vương biết bọn họ là một nhóm đến từ hiện thực, Sở Dương Băng chắc chắn là người sống.
“Ai mà biết người đi chung với bọn cô còn sống hay đã chết? Không chừng cậu ta vừa vào sách đã thành người chết rồi đó!” Sếp Vương vẫn lì lợm phán thêm một câu.
Cũng đúng, lỡ như Sở Dương Băng đã chết khi những người khác không biết thì sao, nếu vậy thì Sở Dương Băng cậu chắc chắn có vấn đề.
Vừa vào sách đã thành người chết? Trạm cuối là nhà hỏa táng? Về dinh thự Thái Ninh? Tuần hoàn?
Ác hữu ác báo, khi ngươi ngồi trên chuyến xe bus này, thời điểm ác báo đã tới.
Cảm giác này rất quen thuộc…..
Lục Phi Trầm từ từ nở một nụ cười, hắn hình như….đã hiểu mọi chuyện….
“Lục Phi Trầm, tôi….” Sở Dương Băng hơi lo lắng, cậu cũng không biết người vừa mới xông lên kia là thứ gì, cậu muốn hỏi Lục Phi Trầm lại bị hắn ngăn cản.
“Ừ, tôi biết hết.” Lục Phi Trầm nhỏ giọng nói: “Đợi đến nhà hỏa táng tôi sẽ giải thích cho cậu.”
Sở Dương Băng gật đầu cũng không nói thêm nữa.
Sau trạm nghĩa trang là nhà hỏa táng, tiếng phát thanh trên xe bus lại vang lên.
Trạm cuối cùng đúng thật nhà nhà hỏa táng!
Sếp Vương mặt vàng như nến, vốn ông ta cho rằng người giống Sở Dương Băng xông lên xe là ma quỷ, tin tức người đó mang đến là để hại chết họ. Không ngờ lại là sự thật, nhưng…..họ đã đến trạm cuối cùng, muốn quay lại cũng đã không kịp rồi.
Ngay sau đó Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi chạy vào nhà hỏa táng, người băng vải xé đầu Tăng Bành Nghị xuống, cả đám cũng vội vàng chạy vào trong nhà hỏa táng.
Vòng lặp thứ ba vì Sở Dương Băng ở vòng lặp thứ hai xông lên xe từ nghĩa trang khiến cho Vương An Quốc, Vương Hưng Nghiệp và xác chết đi theo họ không xuống trạm này, khiến mọi chuyện ở nhà hỏa táng này lại diễn ra như vòng lặp đầu tiên.
Khi Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu tìm kiếm Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm phát hiện ra xác của mình ở vòng lặp đầu tiên, cả hai vô cùng hoang mang, Giang Chi Nhu cho rằng đây không phải lần đầu tiên họ đến nhà hỏa táng, hơn nữa họ chết dưới tay người sống chứ không phải ma quỷ.
Bởi vì xác chết ở vòng lặp đầu tiên của họ, một người rõ ràng là vì ngoại thương, người còn lại có dấu vết bị siết chết. Nếu như do ma quỷ giết người thì họ đã giống như hai đống thịt vụn ở bên cạnh rồi, vì vậy chắc chắn họ bị người sống giết.
Giang Chi Nhu tiếp tục nghi ngờ họ trúng phải mai phục của hung thủ ở trong nhà hỏa táng này, không ngờ tới lời của mình bị Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp nghe thấy, hai tên này lại ra tay giết Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ lần thứ hai, ngay sau đó chúng cũng bị xác chết mà họ dẫn theo giết chết.
Cùng lúc đó, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm lại gặp phải thợ giấy Hứa đang chạy trốn trong phòng chứa xác lần thứ hai, ba người núp dưới vải che xác. Sau khi tiếng kêu thảm thiết của Giang Chi Nhu ở bên kia thu hút Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi rời đi, Lục Phi Trầm biết được tin tức người giấy da người từ thợ giấy Hứa.
Lục Phi Trầm cười lạnh một tiếng, thợ giấy Hứa tới đây xem như đã hết giá trị lợi dụng, Lục Phi Trầm vươn tay tóm lấy vứt gã ra ngoài cửa.
Còn Sở Dương Băng trí nhớ trống không như trang giấy trắng đến tận bây giờ mới hiểu ra mọi chuyện, đơn giản mà nói nam chủ nhân của dinh thự Thái Ninh Dư Thành Nhân không biết vì nguyên nhân gì giết chết vợ và hai con của mình, còn lột da chúng đưa cho thợ giấy Hứa làm người giấy. Vì vậy Triệu Thanh Hòe mới dẫn theo Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi về dinh thự Thái Ninh báo thù, nhưng không ngờ Dư Thành Nhân đã đoán trước, y uy hiếp thợ giấy Hứa phải lên xe chặn Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi lại.
Lúc này Sở Dương Băng mới nhận ra một vấn đề, cậu nói: “Ác hữu ác báo, Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi có thể báo thù thợ giấy Hứa ở nhà hỏa táng, nhưng chúng nó không trả thù được Dư Thành Nhân, người đã gây nên tất cả mọi chuyện!”
“Đúng vậy.” Lục Phi Trầm đáp: “Vì vậy chúng ta đã bỏ lỡ rồi, thực ra chúng ta đã bỏ lỡ từ lâu rồi.”
“Cái gì?” Họ bỏ lỡ trạm dinh thự Thái Ninh, vậy cái đã bỏ lỡ từ lâu là gì.
Lục Phi Trầm hé cửa ra thấy cặp đồng nam đồng nữ đã đuổi theo thợ giấy Hứa ra xa, liền kéo theo Sở Dương Băng chạy về phía sau, vừa chạy vừa giải thích: “Thật ra gợi ý đã viết rất rõ ràng, điểm chính của câu chuyện này là Ác hữu ác báo, lên chuyến xe này có người cũng có quỷ, trong đó quỷ là người trả thù, còn người là kẻ bị trả thù.”
“Bây giờ nghĩ lại, thực ra không riêng gì lời gợi ý, toàn bộ nội dung câu chuyện cũng đã nói rõ, từ khóa quan trọng có ba từ: Ác báo, địa điểm và nhân vật.”
Sở Dương Băng bắt kịp suy nghĩ của Lục Phi Trầm, nói: “Ý của anh là người và quỷ cùng lên xe bus, tại một địa điểm đặc thù nào đó cùng xuống xe tiến hành trả thù.”
“Đúng vậy.” Lục Phi Trầm nói: “Ví dụ như cô gái làng chơi, cô ta xuống xe ở bệnh viện trung tâm, kết hợp với nội dung cuộc điện thoại có thể suy ra cô ta từng mang thai tám tháng.”
“Thai tám tháng thì không thể phá, vậy chỉ còn một khả năng là cô ta đã sinh đứa bé ở bệnh viện trung tâm, đồng thời tự tay giết con mình. Vì vậy trên xe bus không ngừng lặp lại tình cảnh trước khi cô ta đến bệnh viện trung tâm sinh con, cô ta xuống xe ở trạm đầu tiên bệnh viện trung tâm, nhưng lúc này con của cô ta đã thành quỷ muốn giết cô ta.”
“Tiếp theo là nữ sinh và hai tên lưu manh, nữ sinh này bị hai tên lưu manh giở trò đồi bại, sau khi xuống xe ở cầu số bảy thì bị chúng bám theo đuôi. Có thể suy đoán khi còn sống cô gái này bị chúng hiếp rồi giết, sau đó vứt xác giữa sông, vì vậy trở lại hiện trường mình bị giết để báo thù. Xe bus lặp lại tất cả những tình cảnh khi còn sống cô gái này phải trải qua, chỉ có điều lần này người theo đuôi khi xuống cầu số bảy đã là ác quỷ.”
Lục Phi Trầm nói tới đây thì dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Như vậy có thể biết được vấn đề nằm ở chỗ, người chết hóa thành ác quỷ và hung thủ cùng lên xe bus, trải nghiệm lại tình cảnh trước khi chết, sau đó quay lại hiện trường bị giết để báo thủ, vì vậy địa điểm là thứ vô cùng quan trọng. Vậy mới nói chúng ta đã bỏ lỡ từ lâu, là bởi vì trên xe còn những người khác sót lại.”
“Những người khác sót lại?” Sở Dương Băng lặp lại lời hắn.
Lục Phi Trầm nói: “Đến trạm nhà hỏa táng này, ngoại trừ năm người có thể chắc chắn đến từ hiện thực là hai chúng ta, Giang Chi Nhu, Chung Gia Thụ và sếp Vương ra, thì Vương An Quốc, Vương Hưng Nghiệp và một người khác thành một nhóm, Dư Khang Ngọc, Dư Tú Nhi cùng thợ giấy Hứa là một nhóm, vậy còn sót lại người băng vải.”
Sở Dương Băng liền hiểu vấn đề nằm ở đâu, Dư Khang Ngọc, Dư Tú Nhi muốn trả thù thợ giấy Hứa, nhóm Vương An Quốc, Vương Hưng Nghiệp và một người khác có lẽ cũng sẽ bị trả thù, nhưng người băng vải thì bị lẻ loi lạc đàn! Cảnh tượng y xé đầu Bành Tăng Nghị bằng tay không có thể chứng minh y không phải người sống, vậy ai là người sẽ bị y báo thù?
Lục Phi Trầm nói tiếp: “Người băng vải lên xe ở trạm đầu tiên bệnh viện trung tâm, cùng lên xe với y là một tên sâu rượu. Xe bus từng chạy qua một trạm là ngã tư phố Kim Thủy, nếu suy đoán logic thì e rằng tên sâu rượu kia mới là đối tượng người băng vải muốn báo thù. Tên sâu rượu say xỉn lái xe đụng phải người băng vải, người băng vải được đưa bến bệnh viện trung tâm không cứu kịp mà chết, vì vậy y lên xe ở trạm bệnh viện trung tâm, định đến ngã tư phố Kim Thủy để trả thù tên sâu rượu.”
“Nhưng trước khi đến trạm ngã tư phố Kim Thủy thì gã đã bị Gia Thụ đánh cho phắn khỏi xe, gã ta xuống ở trạm Dư trang, ác báo không đạt thành.” Sở Dương Băng hiểu trọng điểm mà Lục Phi Trầm muốn biểu đạt.
Thứ gọi là đã bỏ lỡ từ lâu, thì ra là chỉ thứ này.