Tựa đề xuất phát từ câu “Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ta mà chết”, là câu ngạn ngữ thể hiện sự tội lỗi của mình trước cái chết của người khác.
- --
Nam Cung Xu Nữ nhìn thấy trạng thái tiểu muội thì lập tức biết chuyện nàng đoán trước vẫn xảy ra.
Mấy ngày nay Nam Cung Xu Nữ luôn tự hỏi, cũng chứng thực một suy đoán: Tề Nhan muốn nói hết tất cả cho tiểu muội nàng biết. Nếu không như thế, đối phương cũng sẽ không dặn nàng dẫn Tiểu Điệp rời đi ngay khi cửa thành được mở. Từ sau khi biết Tề Nhan và Tiểu Điệp là huynh muội, chút địch ý của Nam Cung Xu Nữ đối với Tề Nhan cũng theo đó biến mất, ngược lại hóa thành sự kính trọng và đồng cảm.
Nam Cung Xu Nữ nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Tề Nhan làm vậy là không sáng suốt. Nàng từng định thuyết phục Tề Nhan không cần nói ra, nhưng đáng tiếc Tề Nhan không có gặp nàng.
Nam Cung Xu Nữ cũng biết mình làm vậy ít nhiều gì cũng có lỗi với tiểu muội, nhưng nàng hiểu được một đạo lý: Trên đời này, có vài miệng vết thương khó có thể khép lại, không phải cứ thành khẩn nói ra tất cả thì sẽ có thể được thông cảm.
Xét đến cùng, những gì Tề Nhan làm đều là do Vị Quốc gieo nhân quả.
Nam Cung Xu Nữ thầm nghĩ: Chỉ cần Tề Nhan quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, bảo đảm sau này không làm Tĩnh Nữ tổn thương, thì nàng tình nguyện giúp Tề Nhan giữ bí mật.
Một khi thân phận của Tề Nhan bại lộ, thì không có bất cứ bên nào giành chiến thắng cả.
Cái chân tướng bất đắc dĩ này sẽ phá hủy tình cảm giữa Tề Nhan và tiểu muội, sẽ khiến Ngọc Tiêu và Tiểu Điệp gặp nguy hiểm, thậm chí có khả năng gây hại đến giang sơn xã tắc... Thật sự là mất nhiều hơn được.
Nam Cung Xu Nữ có thể lý giải tâm tình của Tề Nhan, nhưng nếu xét đến thực tế, quyết định của Tề Nhan không phải là hành động sáng suốt...
Nhưng lấy sự hiểu biết của Nam Cung Xu Nữ đối với Tề Nhan mà nói, làm sao Tề Nhan có thể không rõ điều này chứ?
Nam Cung Xu Nữ ngồi vào mép giường, xoa lưng Nam Cung Tĩnh Nữ: “Tam muội?”
Cơ thể Nam Cung Tĩnh Nữ run lên, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện thì ra là Nhị tỷ tới. Nam Cung Tĩnh Nữ quay đầu đi, lung tung lau nước mắt, nàng ngồi thẳng người và gọi: “Nhị tỷ.”
Nam Cung Xu Nữ thấy thần sắc tiểu muội bi thương, hai mắt sưng đỏ, nhưng khi nhìn thấy nàng thì tiểu muội lại cố gắng nín khóc. Những giọt nước mắt trong suốt cứ đọng ở hốc mắt, chưa kịp trào ra thì đã bị cổ tay áo lau đi.
Nam Cung Xu Nữ vô cùng đau lòng: Nếu là tiểu muội lúc trước, e rằng sẽ lập tức bổ nhào vào lồng ngực nàng để được an ủi.
Hai tỷ muội các nàng cùng nhau lớn lên, Nam Cung Xu Nữ là người hiểu rõ Nam Cung Tĩnh Nữ nhất, mà nàng cũng cảm nhận được quãng đường này tiểu muội của mình đã mất mát như thế nào.
Nam Cung Tĩnh Nữ thút tha thút thít hai tiếng, nức nở nói: “Nhị, Nhị tỷ...sao ngươi tới?”
Lòng Nam Cung Xu Nữ vô cùng cảm khái: Bị đả kích lớn như vậy, thương tâm thành bộ dạng này mà tiểu muội vẫn không có ý định công khai chuyện của Tề Nhan. Tề Duyên Quân ơi là Tề Duyên Quân...nếu ngươi nhìn thấy cảnh này, ngươi có hối hận về quyết định của mình hay không?
Nam Cung Xu Nữ trầm ngâm nói: “Thật sự thì...Tiểu Điệp là muội muội cùng phụ cùng mẫu của Tề Duyên Quân. Chuyện này...ngươi đã biết chưa?”
Nam Cung Tĩnh Nữ khóc nức nở, nàng còn chưa kịp nghĩ tới những chuyện này.
Đúng vậy...nếu nàng ấy là nữ tử thì không thể có hài tử với Tiểu Điệp. Nàng ấy dù gặp nguy hiểm cũng phải bảo vệ mẹ con Tiểu Điệp cho bằng được, cũng chỉ có lý do này mới có lý.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nhị tỷ, ta nên làm gì bây giờ?”
Lại là một khoảng im lặng thật lâu, Nam Cung Xu Nữ không đáp mà hỏi lại: “Tiểu muội, ngươi hỏi chính bản thân ngươi xem. Nếu mất đi Tề Nhan, cả đời này ngươi còn có thể tìm được một người khác khiến ngươi khuynh tâm, sống bên nhau cả đời không?”
Nam Cung Tĩnh Nữ thút thít, nàng cố chịu nỗi đau nơi lồng ngực, lắc lắc đầu.
Nam Cung Xu Nữ lại thở dài: “Tề Nhan đã làm sai, nhưng khi đất nước của hắn gặp nạn thì hắn mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ? Nói đến cùng vẫn là Vị Quốc khiến hắn thống khổ vì nước mất nhà tan, để rồi sau đó hắn mới tiến hành báo thù. Hắn vốn có thể gạt ngươi mãi mãi, nhiều năm như vậy hắn đều giấu diếm được, nếu hắn không chủ động nói ra thì ngươi sẽ biết sao? Sở dĩ hắn bất chấp việc bị trị tội cũng muốn nói tất cả cho ngươi, ngươi có nghĩ vì sao hắn làm thế không?”
Nam Cung Tĩnh Nữ im lặng, đến bây giờ nàng vẫn chưa suy nghĩ về điều đó.
Nam Cung Xu Nữ thấm thía nói: “Đáp án là: Hắn từ bỏ báo thù, mà đây còn là mối thù mất nước diệt chủng! Mấy năm nay chưa chắc hắn chịu đựng ít hơn ngươi, ngươi mới biết được bao nhiêu? Ngươi đã thương tâm thế này, vậy thì mấy năm nay Tề Duyên Quân đã sống thế nào? Ngay cả người ngoài cuộc như ta...vứt bỏ thân phận và lập trường, đều sẽ cảm thấy đau lòng cho hắn.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe Nhị tỷ mình nói vậy thì suy nghĩ, trong lòng cũng trăm mối ngổn ngang.
Hiện tại Nam Cung Tĩnh Nữ còn không biết “chuyện ác” mà Tề Nhan đã làm nên nàng không hận Tề Nhan. Chỉ là nàng cảm thấy, các nàng thế mà là kẻ thù không đội trời chung, Tề Nhan lại là nữ tử, vì thế nàng không biết nên đối mặt và xử trí như thế nào.
Rốt cuộc Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn luôn xem Tề Nhan như nam tử mà đối đãi, coi đối phương là nam tử mà yêu... Bỗng nhiên biết được người bên gối mình thật ra là nữ tử, bất cứ ai cũng khó có thể chịu được đả kích này.
Hơn nữa, Nam Cung Tĩnh Nữ đã không còn là vị công chúa không màng đến tất cả như trước kia. Nàng là vua của một nước, còn gánh trên vai sứ mệnh và trách nhiệm, nàng không dám quên những gì Nam Cung Nhượng dạy bảo và dặn dò nàng...
Nếu Tề Nhan là nữ tử, vậy thì làm sao kéo dài giang sơn xã tắc Vị Quốc đây?
Triều thần và người trong thiên hạ...sẽ nghĩ gì khi hai nữ tử kết làm phu thê?
Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn khóc thành tiếng: “Nhưng mà...nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, các triều thần sẽ không cho phép ta và nàng tiếp tục ở bên nhau. Ta...ta thậm chí không biết bản thân có năng lực bảo vệ nàng hay không? Ta càng không biết nên đối mặt với nàng như thế nào? Nhị tỷ, ta...”
Nam Cung Xu Nữ: “Tuy Tề Duyên Quân là người dị tộc nhưng hắn chưa bao giờ làm tổn thương ngươi. Ngươi ngẫm lại Ngũ ca đi...huynh đệ cốt nhục thì thế nào? Nếu như không có Tề Duyên Quân thì Ngũ ca sẽ để cho ngươi sống sau khi hắn mưu nghịch thành công sao? Ta cảm thấy, nếu bất kỳ hoàng tử nào khác đăng cơ mà biết được chuyện của ngươi thì hắn cũng sẽ không nhớ tới cốt nhục thân tình. Bản thân Tề Nhan không thể lựa chọn thân phận của mình, hắn là thảo nguyên vương tử thì có làm sao? Không phải nhiều năm qua các ngươi vẫn luôn sánh bước bên nhau à? Tuy rằng thực hiện hóa có chút khó khăn, nhưng Tề Nhan đã buông thì ngươi có cái gì không bỏ xuống được?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nhưng nàng là nữ tử!”
Nam Cung Xu Nữ ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu nàng mới bình tĩnh lại. Nàng không thể tin được, liền hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Chính miệng nàng nói cho ta.”
Nam Cung Xu Nữ: “Hắn...hắn không phải là thảo nguyên vương tử sao? Hắn, nếu Tề Nhan là nữ tử thì sao Tiểu Điệp không nói cho ta?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Có lẽ Tiểu Điệp cũng không biết...”
Sau đó, Nam Cung Tĩnh Nữ đại khái nói cho Nam Cung Xu Nữ nghe những gì Tề Nhan nói với nàng. Nam Cung Xu Nữ nghe xong thì hoàn toàn chấn kinh.
Lúc trước, vì để Tiểu Điệp buông thù hận và theo đuổi hạnh phúc, Tề Nhan đã nói cho Tiểu Điệp nghe một phiên bản tinh giản. Tiểu Điệp vì bảo vệ ca ca nên mới nói cho Nam Cung Xu Nữ nghe phiên bản còn giản lược hơn.
Cho nên Nam Cung Xu Nữ chỉ đoán được Tề Nhan là thảo nguyên vương tử, đến Vị Quốc với mục đích là báo thù, thậm chí nàng phỏng đoán ra: Cái chết của mấy vị hoàng tử ít nhiều ít đều có liên quan đến Tề Nhan, nhưng vốn dĩ tình thân nhà hoàng tộc đã rất đặc thù, cho nên nàng mới nói vậy để khuyên tiểu muội.
Về phần Nam Cung Nhượng...hai tỷ muội đều chưa nghĩ về hướng này. Nếu Tề Nhan thật sự hành thích vua, vậy thì trừ phi nàng điên rồi mới dám chủ động nói ra thân phận.
Thông qua những gì Nam Cung Tĩnh Nữ tự thuật, Nam Cung Xu Nữ mới hiểu rõ toàn cảnh của cố sự này: Không thể ngờ tiền triều còn có thế lực khổng lồ như vậy, bọn họ thậm chí có thể lật đổ triều đình bất cứ lúc nào.
Nam Cung Xu Nữ hoàn toàn trầm mặc. Tuy đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng nàng cũng không biết nên làm sao khuyên nhủ tiểu muội của mình.
Âm dương điều hòa, đây là thiên đạo.
Nàng có thể chấp nhận chuyện nữ tử ở bên nhau, nhưng như vậy không có nghĩa là người khác cũng thế.
Huống chi tiểu muội còn gánh vác sứ mệnh truyền thừa quốc mạch...
Nam Cung Xu Nữ: “Ngươi...nghĩ như thế nào?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ta không biết...nàng hạ thuốc khiến ta hôn mê ba ngày, Thu Cúc, Trần Truyện Tự và Hạ Hà đều bị nàng xử lý...” Nghĩ đến Thu Cúc, nước mắt Nam Cung Tĩnh Nữ càng trào ra nhiều hơn. Thu Cúc đã ở bên cạnh nàng từ khi nàng bắt đầu có ký ức, thậm chí còn thân cận hơn cả huynh trưởng ruột thịt.
Nam Cung Xu Nữ: “Nàng có nói cho ngươi biết nguyên nhân không?”
Nam Cung Tĩnh Nữ lại lắc đầu, nàng suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Có lẽ...là một trong số người bọn họ cấu kết với tiền triều, nhưng mà các nàng...”
Nam Cung Xu Nữ thở dài một tiếng: “Tìm nàng nói chuyện đi, hãy nói ra hoang mang trong lòng ngươi, cũng lắng nghe suy nghĩ của nàng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Cho ta thêm chút thời gian, ta...”
Nam Cung Xu Nữ: “Cũng không vội.”
Nam Cung Xu Nữ ngủ lại Cam Tuyền cung, có Nhị tỷ khuyên nhủ và làm bạn nên lòng Nam Cung Tĩnh Nữ ít nhiều gì cũng dễ chịu hơn một chút.
Ban đêm, hai tỷ muội cùng ngủ trên một cái giường giống như lúc còn nhỏ. Nam Cung Tĩnh Nữ do dự thật lâu mới hỏi: “Nhị tỷ, nữ tử và nữ tử...làm sao ở cùng một chỗ?”
Nam Cung Xu Nữ gối đầu lên cánh tay và nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ: “Tiểu muội xem ta là cô cô giáo tập sao?”
Mặt Nam Cung Tĩnh Nữ ửng đỏ. Ở nội đình, hoàng tử và công chúa có sư phó chuyên dạy dỗ việc lễ nghi, chức trách duy nhất của cô cô giáo tập chính là: Dạy dỗ chuyện giường chiếu cho các nữ tử hoàng thất sắp xuất giá...
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nhị tỷ ~!”
Nam Cung Xu Nữ hơi mỉm cười, bị nàng trêu ghẹo như vậy, khuôn mặt tiểu muội đã bớt u ám hơn một chút: “Tuy rằng thế nhân đều bảo âm dương điều hòa, nhưng theo ta, hai nữ tử ở bên nhau ngược lại có rất nhiều chỗ tốt mà phu thê bình thường không có. Cuộc sống sẽ nhẹ nhàng tri kỷ hơn, đến nỗi cái khác...ngoại trừ con nối dõi ra thì nữ tử và nữ tử đều có thể làm, muốn ta truyền thụ cho ngươi nửa chiêu thức không?”
Nam Cung Tĩnh Nữ ôm chăn xoay người sang chỗ khác: “Không nói với ngươi nữa! Thật đúng là trò giỏi hơn thầy, hiện giờ Nhị tỷ còn quá đáng hơn Đại tỷ!”
Nam Cung Xu Nữ chọt Nam Cung Tĩnh Nữ một cái: “Nếu nói như thế...ngươi chính là người giỏi nhất trong số ba tỷ muội chúng ta sao?”
Nam Cung Tĩnh Nữ xấu hổ và giận dữ kêu lên một tiếng, nàng dùng chăn che lại đầu: “Không nói chuyện với ngươi nữa!”
- --
Hôm sau, Nam Cung Tĩnh Nữ đi vào Nghị Chính điện.
Nàng ngồi ở trên cao và nhìn lướt qua phía dưới. Khi nhìn thấy Điện tiền tướng quân Đinh Nghi, nàng bỗng giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác bất an...
Không xong rồi, sao nàng có thể phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy? Chỉ lo bi thương, vậy mà quên mất chuyện cảnh cáo phụ tử Đinh Nghi!
Nam Cung Tĩnh Nữ lạnh mặt: “Mấy ngày gần đây trong triều xảy ra vài chuyện, hẳn là chư vị ít nhiều gì cũng nghe được chút tiếng gió, nhưng mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của trẫm, mong rằng chư vị khanh gia chớ có lo lắng.”
Những lời này thoạt nhìn là đang nói với mọi người, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn luôn nhìn Đinh Nghi, hy vọng đối phương có thể hiểu và đừng làm ra chuyện gì ngu xuẩn.
Mọi người: “Tuân chỉ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nội thị mới nhậm chức không có lĩnh ngộ dụng ý của nàng. Nam Cung Tĩnh Nữ sợ muộn thì sẽ sinh biến, vì thế đành phải tự mở miệng nói: “Có việc thì tấu, không có thì bãi triều!”
Nàng vừa dứt lời thì Đinh Nghi đã bước ra khỏi hàng. Hắn quỳ gối ở giữa đại điện, lấy một phần hồ sơ từ lồng ngực ra và nâng cao qua đỉnh đầu: “Khởi tấu bệ hạ, thần Đinh Nghi, tham tấu hoàng phu Tề Nhan làm giả thân phận, bụng dạ khó lường, nguy hại xã tắc, giá họa trung lương!”
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.