Tên của ta là Khất Nhan A Cổ Lạp, là hài tử đầu tiên của Hãn Vương Xanh Lê bộ ở bắc Kính Quốc Tô Hách Ba Lỗ, mẫu thân ta là người Vị Quốc. Phụ thân ta từng là vương tử lưu lạc, may mắn được nhà ngoại tổ phụ chăm sóc, cũng bởi vậy mà người quen biết mẫu thân của ta. Đêm trước ngày phụ hãn và mẫu thân thành thân, người bị dũng sĩ thảo nguyên tìm về để kế thừa Xanh Lê tộc đang bấp bênh từ tay người tổ phụ đang hấp hối. Phụ hãn suất lĩnh dũng sĩ Xanh Lê bộ giành lấy một mảnh trời, trước khi lâm chung tổ phụ đã phó thác sáu vị tộc trưởng trong tộc cùng phụ tá giải quyết đại sự, nhưng như vậy cũng khiến cho phụ hãn bị kiềm chế sau khi kế thừa hãn vị, ngay cả việc sắc lập người mẫu thân đang mang thai của ta thành Khả đôn đều vô cùng khó khăn. Sáu vị lão thần và phụ hãn đưa ra hiệp nghị, nếu mẫu thân ta có thể sinh hạ vương tử, bọn họ sẽ không phản đối nữa.
Thôn xóm mẫu thân sống dân phong cổ hủ, phụ thân đột nhiên rời đi trước đêm thành thân khiến hai vị lão nhân chịu đủ lời đồn đãi vớ vẩn, cuối cùng hậm hực mà chết.
Vài năm sau, phụ hãn theo ước định nghênh đón mẫu thân quay về. Bọn họ là phu thê trong lúc hoạn nạn, phụ hãn tất nhiên sẽ không để mẫu thân chịu uất ức, vì thế vào ngày ta được sinh ra, phụ hãn đã tuyên bố ta là vương tử, cũng xăm hình xăm Lang Vương – hình xăm mà chỉ có nam tử hoàng tộc mới có tư cách sở hữu lên ngực ta...
Từ khi ta bắt đầu có ký ức, ta thường xuyên cảm thấy ánh mắt mẫu thân nhìn ta luôn có một loại cảm xúc mà ta không hiểu được, câu nói mà ta thường nghe mẫu thân của ta nói nhiều nhất chính là: “Cái thai lần này nhất định là con trai...”
Tuổi nhỏ ngây thơ, ta chỉ muốn mẫu thân được vui vẻ, cũng hy vọng đệ đệ sẽ đến. Mãi đến nhiều năm sau quay đầu ngẫm lại, ta mới hiểu được...trong mắt mẫu thân là tình yêu thương và sự áy náy. Thứ người chờ đợi không đơn giản là một người nhi tử thật sự, mà là người mong ta sớm ngày quay về làm nữ nhi.
- --
Giọng nói Tề Nhan thực nhẹ, nàng nói phương ngữ Vị Quốc rất chuẩn. Nàng dùng giọng nói du dương, bình tĩnh kể lại chuyện cũ thương tâm nhất.
Nàng vốn tưởng rằng cả đời này đều sẽ không có cơ hội kể tỉ mỉ quá khứ của mình. Những chuyện cũ ấy theo thời gian từng chút hư thối trong đáy lòng nàng, không thể lành, cũng sẽ không biến mất, chạm vào liền đổ máu.
Nhưng hôm nay Tề Nhan ngồi đối diện nữ nhi của kẻ thù, kể hết những miệng vết thương đó. Tuy lòng nàng quặn đau, nhưng nàng lại có được sự giải thoát mà xưa nay chưa từng có.
Nước mắt Nam Cung Tĩnh Nữ ngừng rơi, trên má còn hai hàng nước mắt chưa khô. Ánh mắt nàng có chút vô hồn, cũng không biết nàng đang nhìn cái gì. Ngoại trừ lồng ngực đang phập phồng ra thì nàng không có động tĩnh gì cả, cứng đờ giống hệt một pho tượng.
Tề Nhan thở ra, tiếp tục nói: “Vào năm ta ba tuổi, hài tử thứ hai của Xanh Lê vương tộc ra đời dưới sự chờ đợi của muôn dân. Tuy vẫn chưa thể như mẫu thân mong muốn, nhưng niềm vui đó kéo dài đến khi ta tám tuổi. Khi còn nhỏ, cứ mỗi lần ta, an đạt và bọn nhỏ cùng tuổi đi ra ngoài chơi, mẫu thân đều sẽ kéo ta sang một bên và dặn dò: 'không được cởi quần áo, không được tiếp xúc với thân thể nam hài khác, không được xuống sông tắm rửa, càng không được đi tiểu bên ngoài vương trướng...', vì vậy tuy có một vị an đạt thân thiết hơn hẳn huynh đệ ruột thịt, nhưng lòng ta chẳng hề vui vẻ gì. Nam hài cùng tộc cũng không thích ta, ta xa cách khiến bọn họ cảm thấy ta cao thượng vì là vương tử, vì thế an đạt của ta bị oan ức không ít. Nhưng từ khi muội muội sinh ra, tất cả đã trở nên khác đi. Ta nhìn muội muội nhỏ bé, nàng tựa như lễ vật mà thiên thần ban cho ta... Ta thề rằng, cả đời này ta sẽ bảo vệ nàng. Đúng như những gì ta nghĩ, từ đầu tiên muội muội gọi là 'ca ca'. Từ khi biết đi, suốt ngày nàng luôn đi ở phía sau ta, dù có té ngã...cũng sẽ không khóc. Mỗi ngày ta đều cùng nam hài trong tộc phóng ngựa quay về doanh trại, người đầu tiên nghênh đón ta cũng là muội muội. Năm tám tuổi, vì một con lang mà ta xảy ra xung đột với một nam hài nhà trưởng lão phụ chính, hắn lớn hơn ta bảy tuổi. Ta và an đạt bị bọn họ đè xuống đất đánh, mấy nam hài khác đều xem náo nhiệt, chỉ có người muội muội mới năm tuổi của ta nhặt một cục đá đánh vào đầu nam hài kia...”
Khuôn mặt Tề Nhan vừa buồn bã vừa dịu dàng, nàng thấp giọng nói: “Rõ ràng phải là ta bảo vệ muội muội...”
Tề Nhan: “Năm ta tám tuổi, phụ hãn đã là Hãn Vương được các bộ tộc thảo nguyên công nhận. Đồ Ba bộ, đối thủ một mất một còn lúc trước của Xanh Lê bộ đã bị phụ hãn suất quân xua đuổi tới bờ Lạc Xuyên. Mấy tháng sau là đại hội thịnh điển mỗi năm diễn ra một lần, Hãn Vương Đồ Ba bộ Nạp Cổ Tư Ngạch Nhật Hòa dẫn minh châu thảo nguyên Cát Nhã công chúa tới Xanh Lê bộ. Để giảm căng thẳng giữa hai tộc, Ngạch Nhật Hòa cầu xin phụ hãn liên hôn với Đồ Ba bộ. Ở thảo nguyên, ngoại trừ phụ hãn của ta ra thì các Hãn Vương đều xem thường người phương nam. Tuy ta có một nửa huyết mạch của nam Vị, nhưng bởi vì trời sinh có thể giao tiếp với ngựa nên ta cũng có chút danh vọng ở thảo nguyên. Ngạch Nhật Hòa muốn để nữ nhi nhỏ nhất của hắn ở lại Xanh Lê bộ, đợi đến khi nàng mười ba tuổi sẽ thành hôn với ta. Đơn giản bởi vì ta là nữ tử...phụ hãn cự tuyệt thỉnh cầu của Ngạch Nhật Hòa, dũng sĩ hai tộc suýt chút nữa thì động thủ ngay tại chỗ. Sau này vào những năm ta lưu vong, thúc thúc hộ tống ta nói cho ta biết: Phụ hãn cự tuyệt Hãn Vương Đồ Ba bộ hiến nữ cầu hòa ngay trước mặt mọi người cũng đồng nghĩa là đang tuyên chiến. Ngạch Nhật Hòa biết Đồ Ba bộ không phải là đối thủ của Xanh Lê bộ nên mới cấu kết Vị Quốc. Mùa đông cùng năm...Xanh Lê bộ vong.”
Tề Nhan chống tay lên bàn, hai bàn tay đè lại huyệt thái dương, ngón tay cắm vào mái tóc được búi tỉ mỉ. Nàng thống khổ nói: “Nếu ta là vương tử thật...thì Ngạch Nhật Hòa cũng sẽ không dẫn binh lính phương nam tới, Xanh Lê bộ, Duy Khả bộ...toàn bộ thảo nguyên cũng sẽ không diệt vong! Ta không thể khuyên nhủ an đạt, càng không thể bảo vệ muội muội. Chúng ta bị tách ra, ta được mười mấy hộ vệ bảo vệ rồi lưu lạc ở thảo nguyên hơn nửa năm, sau đó...ta gặp Đinh Nghi! Các dũng sĩ đều mệt mỏi, con ngựa cũng mệt mỏi...ta biết chúng ta trốn không thoát. Ta lệnh cho dũng sĩ dẫn muội muội chạy trốn về phía bắc, ta và những người còn lại sẽ chạy về phía nam. Đinh Nghi suất quân đuổi theo ta tới bờ Lạc Xuyên. Lúc đó Lạc Xuyên đang tới mùa nước lên, nước sông chảy xiết, dũng sĩ hộ tống ta đều chết trận, ta và Lưu Hỏa thề chết cũng không muốn trở thành nô lệ, vì thế mà nhảy xuống Lạc Xuyên. Lưu Hỏa đưa ta đến bên bờ nên kiệt sức rồi chết, ta cũng ở bờ vực cái chết vì uống một lượng lớn nước sông, may mà có cao nhân cứu giúp. Ta dưỡng thương ở một chỗ tên là Vô Danh cốc hơn nửa năm mới giữ được cái mạng. Vị cao nhân này...là tỷ tỷ ruột của Thương Đế tiền triều. Nàng ta nhận ta làm đệ tử, dạy ta đọc sách tập viết, kỳ đạo nhạc lý, y thuật mưu lược... Suốt ngày nàng ta mặc áo đen, mang một cái mặt nạ sắt màu đen, tuy ở bên cạnh nàng ta nhiều năm qua nhưng ta cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt của nàng ta. Cứ mỗi khi dông tố đến, nàng ta sẽ phát điên rồi tra tấn ta, buộc ta nhớ lại chuyện cũ ở thảo nguyên hết lần này đến lần khác, lệnh ta lớn tiếng kể lại chuyện song thân, muội muội, an đạt chết thảm. Khi đó, vì báo thù mà cái gì ta cũng đều nguyện ý. Mặc dù sẽ gặp ác mộng, mặc dù phải uống thuốc độc mà nàng ta nghiên cứu chế tạo...nhưng chỉ cần có thể báo thù, ta cái gì đều nguyện ý, cho dù tra tấn ta đến chết!”
Con ngươi Nam Cung Tĩnh Nữ đã có chút tiêu cự, nàng ngơ ngác nhìn Tề Nhan, nước mắt lại chảy ra.
Ngực Tề Nhan giống như bị kim châm. Ngoại trừ thỉnh thoảng rơi nước mắt thì Nam Cung Tĩnh Nữ bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Môi Tề Nhan run run, nàng không biết bản thân có nên nói tiếp hay không? Chân tướng tàn nhẫn đến mức nào? Sự giải thoát của lương tâm nàng đều được đổi lấy từ việc trút hết nỗi đau lên người Nam Cung Tĩnh Nữ!
Cần gì phải thế? Ngắn gọn một câu: Ta là công chúa Xanh Lê bộ đến Vị Quốc để báo thù, chẳng lẽ còn không đủ sao?
Khi quân, mưu nghịch, hành thích vua, tàn sát hoàng tự, vu hãm triều thần, đẩy giá, khiến thuế má trống rỗng... Có tội nào không phải tội chết chứ?
Tề Nhan do dự một chút, thầm nghĩ ít nhất cần phải nói xong.
Vào khoảnh khắc nàng quyết định thẳng thắn tất cả, nàng đã giao mạng mình cho Nam Cung Tĩnh Nữ. Chỉ là, nếu kế hoạch bắt người đeo mặt nạ thất bại, nàng cũng có thể nhân cơ hội này để Nam Cung Tĩnh Nữ biết được sự đáng sợ của nàng ta, cũng coi như là chuyện cuối cùng nàng có thể làm vì Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Tề Nhan quyết tâm liều mạng, nàng tiếp tục nói: “Năm Cảnh Gia thứ tư, công chúa tiền triều tìm cho ta một thân phận mới, ta dùng tên giả Tề Nhan của Tấn Châu đến Duẫn Châu tham gia cuộc thi đồng sinh. Mỗi năm, công chúa tiền triều đều sẽ cho ta một phần hồ sơ, bên trong là tình báo chi tiết về triều thần trong triều, từ Trung Thư cho tới Trường sử, thậm chí là cả thông tin về vài vị hoàng tử và phi tần trong triều. Bên trong bao gồm bức họa, cuộc đời, xuất thân, sở thích, phe phái, quê quán của họ, thậm chí có phân tích cả tính cách. Mặc dù chưa rời khỏi Vô Danh cốc nửa bước, nhưng ta đã nắm rõ hơn phân nửa chuyện trong triều trong lòng bàn tay. Vì thế ta kết bạn với Công Dương Hòe, từ khi hắn nói ra gia môn thì ta đã lập tức thăm dò thân phận của hắn. Ta giả ý kết giao với hắn cũng chỉ vì nhìn trúng thân phận thế khanh của hắn mà thôi. Tông Chính tự chưởng quản chuyện quan trọng của hoàng tộc, giao hảo với Công Dương Hòe thì càng có lợi cho việc báo thù. Sau này, ta tiếp tục nương theo những gì công chúa tiền triều tình báo, nghiền ngẫm tâm tư của quan chủ khảo kỳ thi hương và thi hội, cố hành văn làm vui lòng bọn họ, thuận lợi đứng đầu cả hai kỳ thi. Công chúa tiền triều hiểu rất rõ tiên đế, nàng ta kết luận một trong ba người đứng đầu kỳ thi đình chắc chắn sẽ có xuất thân nhà nghèo, ta khổ luyện thư pháp là vì muốn tiên đế chú ý đến bài thi của ta. Công chúa tiền triều còn nói: Phải dốc hết sức để không bị chọn làm Thám Hoa. Dựa theo ước định của nội đình: Thám Hoa hoặc bị triều thần kén rể, hoặc khó xuất đầu. Đáng tiếc...trời không chiều lòng người, dù cho ta đã cố gắng làm xấu mặt trong lúc dạo phố thì vẫn không thể thoát khỏi kết cục bị chỉ hôn...”
Cổ họng Tề Nhan như nghẹn lại, khó tiếp tục ra tiếng.
Kết cục như vậy, nàng thật sự không muốn sao? Đáp án hiển nhiên là phủ định. Tề Nhan sợ nếu nói thêm gì nữa thì nàng sẽ nói ra những lời trái lương tâm, nhưng thân là nữ tử, sao nàng có thể đối mặt và nói với Nam Cung Tĩnh Nữ rằng: Có thể được khanh gả thấp, là chuyện tốt đẹp nhất từ khi ta tới Vị Quốc.
Như vậy, đã đủ rồi chứ?
Tội nghiệt còn lại, nàng nên thú nhận tất cả sao?
Muốn nói sao?
Tề Nhan không sợ chết, nàng chỉ sợ cái chết của nàng sẽ khiến Nam Cung Tĩnh Nữ gặp những cơn ác mộng vô tận...
Nhưng nàng lừa nàng ấy lâu như vậy, chẳng lẽ không nên nói hết mọi chuyện cho nàng ấy sao?
Thôi, nếu nàng ấy hỏi, nàng trả lời đúng sự thật là được.
- --
Cũng không phải là cố ý giấu giếm, nhiêu đây thì nàng đã khó thoát tội chết rồi.
Hơn nữa...Tề Nhan còn một chút tư tâm. Nàng không muốn bóp tắt chút khả năng cuối cùng giữa nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ, mặc dù làm như vậy...thực đê tiện vô sỉ.
Tề Nhan thở dài, trầm mặc thật lâu: “Bệ hạ còn gì muốn hỏi không?” Tề Nhan cố nén nước mắt, chuẩn bị chấp nhận phán quyết cuối cùng.
Con ngươi Nam Cung Tĩnh Nữ dần khôi phục tiêu cự, nàng nhìn Tề Nhan rồi chảy nước mắt. Nam Cung Tĩnh Nữ cố mấp máy khóe miệng như muốn mỉm cười, nhưng thần sắc lại có chút cứng nhắc.
Nam Cung Tĩnh Nữ nỗ lực vài lần nhưng đều thất bại, giọng nói của nàng run rẩy như đang cầu xin: “Đừng nghịch nữa có được không? Ta...không hỏi ngươi chuyện hạ thuốc nữa, ngươi...đừng giận dỗi mà bịa chuyện được không?”
Nước mắt Tề Nhan tuôn ra như vỡ đê. Nàng đã tưởng tượng ngày này rất nhiều lần, thậm chí còn nghĩ tới cảnh Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ giết chết mình ngay tại chỗ, nhưng nàng vạn lần không ngờ nàng ấy sẽ nói như thế.
Bắc Kính diệt vong mười chín năm, mà đây là lần đầu tiên Tề Nhan hối hận vì mình đã báo thù.
Mãi đến giờ khắc này, Tề Nhan mới hiểu được: Nàng đã xem nhẹ đoạn tình cảm này, cũng nhìn lầm Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tề Nhan cho rằng các nàng còn chưa hành việc phu thê, có lẽ...Nam Cung Tĩnh Nữ còn có đường lui.
Tề Nhan vốn tưởng rằng, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ đã có thể một mình đảm đương một phía, dần dần trở thành một vị đế vương “bạc tình“.
Nhưng mà, nàng sai rồi, mười phần sai.
Mấy năm nay Tề Nhan tự nhận mình là người kiên định, nhưng giờ phút này nàng lại nghĩ, nếu là, chưa từng làm thế...thì thật là tốt....
Tề Nhan siết chặt nắm tay, cắn chặt hàm mới không để mình khóc thành tiếng. Trước mắt Nam Cung Tĩnh Nữ tối sầm, mất đi tri giác.
Tề Nhan: “Bệ hạ!”
Mặt Nam Cung Tĩnh Nữ trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền nhưng khóe mắt lại không ngừng tràn ra nước mắt. Nàng nhíu chặt mày, môi mím thành một đường. Tề Nhan ôm nàng vào lòng, có gọi thế nào cũng không tỉnh.
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ có một giấc mộng thật dài. Trong mộng, nàng quay về năm Cảnh Gia thứ bảy, khi ấy nàng chỉ mới mười ba tuổi.
Nhị tỷ lại cải trang đến hội thơ, rõ ràng là Nhị tỷ ra cung chơi với ta, nhưng lúc nào nàng cũng “viện cớ” chạy ra ngoài.
Ta tức giận nghĩ: Lần này phải trêu cợt Nhị tỷ một phen...
Ta đi tới cửa sau nơi mà ngày thường Nhị tỷ hay về, ôm cây đợi thỏ!
Nhị tỷ tiến vào, ta đột nhiên ở sau lưng chụp lấy nàng một phen. Một cái quạt xếp rơi ra từ cổ tay áo của Nhị tỷ, ta giành trước một bước, nhặt cây quạt kia lên rồi giũ ra, nhưng đó chỉ là một cây quạt màu trắng bình thường. Thế nhưng, dòng chữ màu đen trên mặt quạt đã thu hút sự chú ý của ta...
Bởi vì được phụ hoàng sủng ái, nên trong cung ta không thiếu kỳ trân dị bảo, tranh chữ danh gia. Ta tự nhận bản thân đã gặp qua không ít đại tác phẩm, nhưng ta vẫn kinh diễm trước dòng chữ trên mặt quạt.
Vì thế ta bất giác đọc thành tiếng: “Ti ti dương liễu ti ti vũ, xuân tại minh mông xử. Lâu nhi thắc tiểu bất tàng sầu, kỷ độ hòa vân phi khứ mịch quy chu. Thiên liên khách tử hương quan viễn, tá dữ hoa khiển sầu. Hải đường hồng cận lục lan kiền, tài quyển chu liêm khước hựu vãn phong hàn.”
Chỉ tiếc ngày thường ta ít đọc sách, không thể cảm nhận được ý cảnh của tản khúc này, nhưng trong đầu ta đã phác họa ra hình ảnh một vị thiếu niên u buồn thâm trầm. Diện mạo của người này chắc chắn là rất đẹp.
Nhưng ta không tưởng tượng ra được, rốt cuộc đối phương có đôi mắt như thế nào mới có thể xứng với nét chữ đẹp như vậy?
Ta không bỏ lỡ sự ngượng ngùng và dịu dàng trong mắt Nhị tỷ, vì thế còn trêu ghẹo Nhị tỷ một lúc.
Sau đó, ta thường xuyên ngâm nga tản khúc này trước mặt Nhị tỷ. Rốt cuộc mấy ngày sau, Nhị tỷ bị ta quấy rầy quá nhiều, đồng ý dẫn ta ra phủ đi dạo.
Ngày đó...ta rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên ta du lịch dân gian, thì ra cuộc sống của bá tánh thú vị như thế.
Gần đến giờ, Nhị tỷ đề nghị đến thư phòng đi dạo rồi trở về.
Đi đến trước cửa thư phòng, ta nhìn thấy một vị thiếu niên thư sinh vô cùng lo lắng vọt ra ngoài. Người đó đụng ngã Nhị tỷ, thậm chí còn chưa xin lỗi mà đã muốn rời đi.
Lớn đến chừng này nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy người to gan như thế. Đụng phải hoàng thân quốc thích còn muốn bỏ chạy?
Hừ!
Ta túm chặt cổ tay áo của thư sinh kia, nổi giận nói: “Sao ngươi lại vô lễ như thế? Đụng vào bản, Nhị ca ta mà cũng không đỡ người dậy sao?”
Sau khi nổi giận ta lại có chút chột dạ: Lần này ra ngoài không mang theo thị vệ, cũng không biết có thể đánh lại người trước mặt hay không?
Người đó quay lại, ta nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.
Không biết vì sao sự sợ hãi và bất an trong lòng ta vơi đi hơn phân nửa, có lẽ là vì diện mạo của người này không ngạnh lãng giống nam tử thành niên, cũng hoặc là trên người đối phương có khí chất văn nhược của thư sinh, dường như rất dễ bắt nạt...
Ta bỗng nhiên nhớ lại lời dạy ngày xưa của phụ hoàng. Khí thế của đích công chúa bộc phát, ta căm tức nhìn hắn.
Nhưng mà, cớ sao thư sinh lại không có chút sợ hãi nào? Ánh mắt đối phương có chút kinh ngạc, có chút tìm tòi, nhưng cũng bình tĩnh và trong veo.
“Hầy...” Tuy giọng nói đối phương rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe được!
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngươi có biết đụng phải hoàng thân quốc thích là tội lớn thế nào không?! Vậy mà ngươi còn dám tỏ thái độ như thể ta chậm trễ chuyện tốt của ngươi?
Thật là càng nghĩ càng giận, ta nhấc chân đá một cú. Nhìn thấy thư sinh kia ăn đau, lòng ta vui sướng cực kỳ!
Ngay sau đó, ta lại nhìn thấy chút...ghét bỏ từ mắt thư sinh kia?
Hay lắm, bản công chúa đường đường là thiên chi kiêu nữ [1], vậy mà một tiểu dân như ngươi dám...
[1] Thiên chi kiêu nữ: đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu, hoặc là chỉ đứa con cưng của ông trời.
Nam Cung Xu Nữ: “Tĩnh nhi, lại đây đỡ ta.”
Nghe Nhị tỷ nói, thư sinh cũng đi theo, còn vươn tay với Nhị tỷ: “Xin lỗi, công tử có bị thương ở đâu không?”
Ta lập tức phủi bay tay đối phương, nữ nhi của thiên gia là người ngươi có thể chạm vào sao?
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Lấy cái tay dơ của ngươi ra!”
Nam Cung Xu Nữ: “Tĩnh nhi, không được vô lễ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nhị ca, ta đỡ ngươi.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nhị ca! Tay ngươi chảy máu!”close
“Tại hạ vội vàng đi đường va chạm công tử, không biết công tử có muốn đi tới y quán hay không?”
Nam Cung Xu Nữ: “Không sao, vết thương nhỏ mà thôi, ta hồi phủ tự mình xử lý là được.”
“Nếu như thế, liền từ biệt ở đây.”
Ta trơ mắt nhìn thư sinh kia đào tẩu như bay, căm giận nói: “Nhị...Nhị ca! Ngươi cứ thả hắn đi như vậy sao?”
Nam Cung Xu Nữ: “Người ta đều không phải cố ý, có lẽ là có việc gấp.”
Không phải cố ý? Sẽ sao...?
Nam Cung Xu Nữ: “Nghe giọng nói người nọ hẳn không phải là nhân sĩ kinh thành, lại nhìn quần áo hắn mộc mạc mà cõng hòm xiểng, rất có khả năng là sĩ tử vào kinh đi thi. Khám bệnh ở y quán kinh thành tốn nhiều tiền, chúng ta sao phải khó xử hắn chứ?”
Nghe Nhị tỷ nói thế, ta cẩn thận nghĩ: Quần áo của người nọ xác thật khác xa những gì ta từng thấy, khi chạm tay vào cũng cực kỳ thô ráp.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đây là 'dân gian khó khăn' mà phụ thân nói sao?”
Nam Cung Xu Nữ: “Tĩnh nhi thật thông minh.”
Được Nhị tỷ khích lệ khiến tâm tình của ta tốt hơn rất nhiều. Ta quay đầu nhìn về hướng thư sinh kia rời đi nhưng đã không thấy bóng dáng đối phương đâu. Thôi...người không biết không có tội, lần này ta tạm tha cho ngươi vậy!
Về sau, cũng sẽ không gặp lại! Ta khoan hồng độ lượng nghĩ.
Tuy chuyến đi này xảy ra một khúc nhạc dạo, nhưng kinh thành thật là vui~.
“Nhị ca, sau này ngươi dắt ta ra ngoài nhiều hơn để nhìn xem có được không?”
Nam Cung Xu Nữ: “Được.”
Ta có làm sao cũng không ngờ được, ta và vị thư sinh kia rất nhanh sẽ gặp lại, dẫu lần đó ta cũng không có lập tức nhận ra đối phương...
Sau này...người đó còn trở thành phò mã của ta.
- --
Từ năm mười bốn tuổi gả thấp cho ngươi, kết làm phu thê chín năm, ngươi chiều chuộng ta, dung túng ta, cùng ta vượt qua những năm tháng khó khăn và đen tối nhất. Ngươi từng liều mình cứu ta, thậm chí là không màng tới sinh tử trong lúc nguy cấp, một mình đối mặt với Ngự lâm quân đang làm phản, ngăn cơn sóng dữ.
Nếu không phải ngươi thấy rõ tiên cơ, thì sao ta có thể trở thành nữ đế?
Ngươi có biết, dù cho bụi bậm lắng xuống, nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện này tim ta đều sẽ loạn nhịp?
Ngươi có biết: Ta nguyện cùng ngươi bạc đầu, muốn đem hết tất cả những điều tốt nhất trên đời này cho ngươi. Chờ đến khi ta bốn mươi tuổi, ta sẽ bỏ lại gánh nặng giang sơn, cùng ngươi du sơn ngoạn thủy...
Nhưng mà, ngươi nói với ta: Tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. “Quân” không phải là quân, thậm chí cả tên đều là giả.
Sao có thể chứ? Chúng ta...sao lại là kẻ thù không đội trời chung?
Rõ ràng...là ngươi thật lòng đối đãi ta kia mà.
Tề Nhan...sao ngươi có thể?
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ không có hôn mê lâu lắm, Vương ngự y thi châm đánh thức nàng dậy.
Mọi người thấy bệ hạ si ngốc nhìn “hoàng phu” thì thức thời lui ra. Tề Nhan hai mắt đỏ đậm, nàng ngồi ở mép giường nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ cố mỉm cười: “Vừa nãy...ta mơ thấy một giấc mơ.”
Tề Nhan quay đầu đi, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ...”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngươi mệt rồi à? Đi về trước đi, ngươi đi về trước...”
Tề Nhan: “Bệ hạ...”
Giọng điệu Nam Cung Tĩnh Nữ càng vội vàng: “Trở về đi, trẫm bảo ngươi trở về, quay về Thừa Triêu cung đi!”
Tề Nhan đứng dậy: “Vâng.”
Sau khi Tề Nhan rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ nằm bất động trên giường, cái gì nàng cũng đều không muốn nghĩ đến, tựa như chỉ cần không thèm nghĩ, tựa như vẫn nằm yên ở chỗ này thì những gì vừa xảy ra sẽ chỉ là một giấc mộng.
Không biết qua bao lâu, Công Dương Hòe đích thân tới bẩm: “Rất nhiều triều thần đã ở ngoài triều cầu kiến bệ hạ.”
Lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ mới gọi “Thu Cúc”, nhưng người tiến vào lại thật xa lạ. Nàng ta sợ hãi hành lễ với Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nô tỳ là Phồn Tinh.”
Nam Cung Tĩnh Nữ vốn muốn hỏi: Thu Cúc đâu? Nhưng lời nói đến bên miệng thì tâm cũng phát đau, nước mắt lại chảy ra.
Phồn Tinh quỳ trên mặt đất, sợ hãi nói: “Nô tỳ đáng chết.”
Nam Cung Tĩnh Nữ giơ tay lau nước mắt, nhàn nhạt nói: “Không sao, chỉ là trẫm ngủ hồi lâu, đôi mắt có chút khô.”
Phồn Tinh: “Vâng, tạ bệ hạ.”
Ngoại trừ Tề Nhan ra, Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ không bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt bất kì kẻ nào. Mặc dù lồng ngực đã đau đến mức không thể thở được, nhưng ngoại trừ lúc nhất thời thất thố thì nàng không để lộ điều gì.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Tắm gội thay quần áo.”
Phồn Tinh: “Vâng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi loan giá đi tới tiền triều, văn võ bá quan cả triều đã quỳ gối chờ ở đó.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Chư vị khanh gia miễn lễ bình thân.”
Mọi người: “Tạ bệ hạ!”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Trẫm...vắng mặt nhiều ngày, khiến chư vị khanh gia sợ hãi.”
Mọi người phụ họa chút lời hay rồi lại lần nữa im lặng. Sau mấy nhịp thở, Trung Thư tỉnh Tả Bộc xạ đánh vỡ cục diện bế tắc.
Lục Bá Ngôn: “Khởi tấu bệ hạ, thần muốn buộc tội thái uý Công Dương Hòe. Hắn phạm phải ba tội: Tội thứ nhất là ở lại cấm cung vào ban đêm dù không có chiếu. Tội thứ hai là tự ý điều động quân binh phong tỏa kinh thành. Tội thứ ba là lấy gia đinh phủ binh thế chỗ thị vệ canh gác cửa cung. Thái uý Công Dương Hòe bị nghi ngờ là có ý mưu nghịch, lạm dụng chức quyền, nhiễu loạn kinh thành cung vua, nhiều tội cùng phạt. Theo lệ thì phải cách chức biếm làm thứ dân, giao cho tam ty hội thẩm, nếu thật sự có ý mưu phản thì phải tru di cửu tộc!”
Công Dương Hòe bước ra khỏi hàng, quỳ ở trước đường: “Bệ hạ, chuyện này có nguyên nhân, mong rằng bệ hạ minh giám.”
Hai người trên đường, một vị lúc trước là đích tử của thái úy phủ, một vị là thái úy đương triều. Các võ quan không tiện đứng ra, vì thế lần lượt giữ im lặng, mà quan văn cũng đều giữ thái độ quan sát. Tuy Lục phủ đã suy yếu nhưng căn cơ vẫn không thể lay động, còn căn cơ của Công Dương tộc hơi yếu nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được: Trong triều, Công Dương Hòe hiện giờ là nhân vật chạm là bỏng, không xen vào vũng nước đục này vẫn tốt hơn, cứ xem bệ hạ định đoạt như thế nào đã.
Nam Cung Tĩnh Nữ im lặng một lúc lâu, nàng nhớ kỹ từng chữ Tề Nhan nói, biết Công Dương Hòe phụng lệnh của Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ giơ tay đè lại ngực, cảm giác đau đớn là thật, nhưng nàng không hề biểu hiện ra một chút nào.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Việc này là trẫm bày mưu đặt kế, không tiện nói tỉ mỉ nguyên nhân. Lục khanh gia trung thành, nhưng tội danh mà ngươi buộc tội cũng không là thật. Công Dương Hòe, ngươi đứng lên đi.”
Công Dương Hòe: “Tạ bệ hạ!”
Công Dương Hòe trở về hàng, nhưng phía sau lưng hắn đã túa mồ hôi lạnh... Như vậy xem ra bệ hạ và Duyên Quân cũng không có hiềm khích, đầu hắn và toàn bộ người trong tộc đều được cứu.
Sắc mặt Lục Bá Ngôn liên tục thay đổi, hắn chưa kịp mở miệng thì đã bị Trung Thư lệnh Hình Kinh Phú cắt ngang: “Nếu bệ hạ khỏe mạnh thì hạ thần an tâm rồi, chỉ là kinh thành bị phong tỏa mấy ngày, chuyện chư vị đại nhân trì hoãn cước trình là nhỏ, nhưng lòng bá tánh kinh thành không yên là việc lớn, còn xin bệ hạ sớm định đoạt.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Trẫm...hôm nay rất mệt mỏi, hết thảy chờ ngày mai thượng triều rồi bàn luận. Nếu không còn gì nữa thì bãi triều đi.”
Sau khi hạ triều, Công Dương Hòe xin chỉ thị của Nam Cung Tĩnh Nữ xem nên an trí phụ tử Đinh Nghi thế nào. Nam Cung Tĩnh Nữ nói: “Chuyện bọn họ nói trẫm đã biết, để bọn họ hồi phủ trước đi, ngày sau lại nói.”
Công Dương Hòe cầm khẩu dụ qua, mượn cơ hội này răn dạy phụ tử Đinh gia: “Đinh đại nhân, Tề Duyên Quân chính là hoàng phu đương triều. Bệ hạ không thể so với nam tử, hoàng phu cũng là nền tảng lập quốc, phụ tử các ngươi...vẫn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm cho thỏa đáng, trên đời này không có thuốc hối hận đâu.”
Mặt Đinh Nghi lúc đỏ lúc trắng, dẫn Đinh Phụng Sơn rời đi.
Tề Nhan vừa quay về Thừa Triêu cung liền đi vào thư phòng. Luận Cựu Chính Thập Tệ gần hoàn thành, thẳng thắn thân phận cũng đồng nghĩa với việc mất đi mục tiêu và đường lui, Tề Nhan không biết mình nên làm gì cả. Chờ đợi luôn là chuyện gian nan, không bằng nàng đi làm vài chuyện nằm trong khả năng cho phép.
Nam Cung Tĩnh Nữ trở lại Cam Tuyền cung, nàng sai người khóa cửa cung, hạ lệnh không cho bất kỳ ai quấy rầy. Nàng một mình trở về tẩm điện, ném mình lên giường rồi yên lặng rơi lệ.
Một giấc ngủ dậy trời sập đất lún, liên tục chấn động, Nam Cung Tĩnh Nữ không biết nên đối mặt với chuyện nào trước.
Là nên bi thương vì Thu Cúc, Trần Truyện Tự và Hạ Hà đã chết, hay là nên khiếp sợ vì thế lực tiền triều ở Vị Quốc lại khổng lồ như thế? Cũng hoặc là đi đối mặt với Tề Nhan...A Cổ Lạp là nữ tử dị tộc?
Nam Cung Tĩnh Nữ không dám đối mặt với Tề Nhan hoặc là A Cổ Lạp. Nàng không biết mình nên nói gì, cũng không biết làm sao đối mặt với...nàng ấy.
Người nàng yêu nhiều năm, sao sẽ là nữ tử chứ?
Nàng ấy nói nàng ấy tới báo thù, nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy...đến tột cùng nàng ấy đã hoàn thành bao nhiêu chuyện? Nam Cung Tĩnh Nữ không dám nghĩ sâu.
Chỉ bằng hai việc này...đã là tội không thể tha.
Trị tội nàng ấy sao?
Vậy thì nàng ấy...cũng chỉ có một con đường chết.
Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn toàn phong bế mình, không có nghe được cung tì bẩm báo: Chước Hoa công chúa cầm lệnh bài ngự tứ vào Cam Tuyền cung. Cung tì và nội thị đều là người mới nên không dám cản giá, một đường chạy theo tới tẩm cung.
Nam Cung Xu Nữ thấy trong điện không có ai trả lời thì trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Phồn Tinh: “Chước Hoa điện hạ!”
Nam Cung Xu Nữ: “Các ngươi đều lui ra đi, bản cung sẽ giải thích với bệ hạ, người sẽ không trách tội các ngươi.”
Phồn Tinh: “Vâng....”
Artwork by meltsmelts
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.