Nam Cung Tĩnh Nữ kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời. Tuy công chúa phủ rất gần hoàng cung, nhưng bình thường dù cho ngồi xe ngựa cũng phải mất mười lăm phút, huống chi là cõng một người đi bộ?
Trong điện, tâm tình của Đinh Dậu và Nam Cung Tĩnh Nữ đều rất phức tạp. Đinh Dậu vờ chẩn bệnh, nhìn về phía Tề Nhan đã ngủ say: Màn kịch lần này, có phải ngươi diễn quá đạt hay không? Nếu như không biết mục đích và thân phận của ngươi, ngay cả người ngoài cuộc như ta đều sẽ cho rằng tình yêu ngươi dành cho công chúa vô cùng sâu nặng.
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút xuất thần, ít nhiều gì nàng cũng biết được tình trạng sức khỏe của người nọ. Ngày đại hôn, Tề Nhan phải cố hết sức mới có thể cõng nàng đi xuống bậc thang...
Hơn nữa, người này không thể nhìn thấy gì vào ban đêm, trong đêm khuya lạnh lẽo nước đóng thành băng như vậy, người này như thế nào mới có thể cõng nàng từ cửa cung trở về công chúa phủ đây?
Tề Nhan...
Đinh Dậu thu hồi ánh mắt, thoáng trầm ngâm: “Phò mã gia gầy yếu, lần này đổ bệnh có lẽ là vì gió lạnh nửa đêm xông vào cơ thể. Đến nỗi 'hôn mê bất tỉnh', điện hạ cũng không cần lo lắng quá, có thể là vì mệt nhọc quá độ gây ra. Thần xin phép kê thuốc trước, sau đó sẽ châm cứu cho phò mã gia.”
“Làm phiền Đinh ngự y.”
“Không dám, đây là bổn phận của thần.”
Đinh Dậu viết phương thuốc giao cho Xuân Đào: “Làm phiền tỷ tỷ bốc thuốc theo phương thuốc này, dùng lửa vừa nấu tám chén nước thành một chén, dùng rây lọc qua rồi hẵng bưng tới.”
“Vâng.”
Đinh Dậu hành lễ với Nam Cung Tĩnh Nữ: “Mời điện hạ dời bước tới thiên điện chờ một chút. Thần cần yên tĩnh để châm cứu cho phò mã, còn cần hai chậu than, trong lúc hành châm thì cửa sổ trong điện phải luôn được đóng chặt, đừng để người tới quấy rầy.”
“Được. Thu Cúc, sai người mang hai chậu than vào.”
“Vâng.”
- --
Trong điện chỉ còn hai người, Đinh Dậu ngồi vào mép giường, lấy một bao ngân châm từ hòm thuốc ra, sau đó lại cầm hai cây ngân châm ở trong tay.
Hắn an tĩnh nhìn Tề Nhan, kể từ khi từ biệt ở Vô Danh cốc vào năm năm trước, hắn đã lâu không có tỉ mỉ ngắm nhìn nàng.
Năm năm trôi qua, nữ hài trước mắt đã hoàn toàn bỏ đi tính trẻ con ngày xưa. Rốt cuộc thì nàng cũng thực hiện được lời hứa, lấy thân phận nam tử bước vào trung tâm quyền lực ở Vị Quốc.
Đinh Dậu phát ra một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, hắn lấy cái khăn trên trán Tề Nhan xuống, nhẹ nhàng chà lau khuôn mặt nàng. Lúc này trên hai bàn tay hắn đều có một cây ngân châm, hắn đâm vào hai huyệt đạo trên đỉnh đầu Tề Nhan.
Lý do Tề Nhan hôn mê bất tỉnh cũng không phải “mệt nhọc quá độ”, càng không phải là phong hàn xâm nhập cơ thể. Nàng như vậy là bởi vì tâm ma bám theo nàng hơn mười năm nay.
Đinh Dậu nắn vuốt một cây ngân châm, Tề Nhan cau mày rồi hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Gần như cùng lúc đó, Đinh Dậu bưng kín miệng Tề Nhan, nhẹ giọng nói: “Đừng lên tiếng, nghe ta nói đây.”
Tề Nhan nhận ra Đinh Dậu, đôi mắt màu hổ phách không còn phòng bị, gật gật đầu.
Đinh Dậu lấy tay ra, một lần nữa quỳ ở mép giường, dán ở bên tai Tề Nhan nhẹ giọng nói: “Lần này ngươi đổ bệnh là vì phong hàn xâm nhập cơ thể, mệt nhọc quá độ.”
“Ừm.”
“Ngươi còn nhớ những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua sao?”
“Nhớ.”
“Vậy là tốt rồi, ta giúp ngươi lừa Trăn Trăn công chúa. Đêm qua nàng uống say, không nhớ rõ những gì đã xảy ra sau khi rời khỏi cung yến, xem biểu hiện của nàng hẳn là không có phát hiện thân phận của ngươi, ngươi tùy cơ ứng biến đi.”
“Được.”
Đinh Dậu than nhẹ một tiếng: “Ta lấy cớ châm cứu để đuổi mọi người đi, không thể ở lại lâu để tránh người khác hoài nghi. Ngươi có lời gì muốn ta mang ra ngoài không?” Cái gọi là “lời mang ra ngoài” tất nhiên là nhắn nhủ cho người đeo mặt nạ.
“Ta đã có kế hoạch, mời nàng yên tâm.”
“Được, ta đi đây.”
“Đinh Dậu!”
“Thế nào?”
“Thuốc, thuốc áp chế ác mộng có còn không?”
Ánh mắt Đinh Dậu lóe lên chút thương hại, hắn nhẹ giọng trả lời: “Ta vội vàng tới nên không có chuẩn bị. Sau này ta sẽ tới bắt mạch cho ngươi, sẽ tìm cơ hội cho ngươi.”
“Đa tạ.”
Đinh Dậu nhìn sườn mặt Tề Nhan, trong lòng kích động đến vạn ngữ ngàn ngôn nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng: “Bảo trọng.”
Đinh Dậu lấy ngân châm ra cho Tề Nhan, sau đó mở mạch án ra và viết: Phong hàn xâm nhập cơ thể, mệt nhọc quá độ. Hắn sắp xếp lại hòm xiểng rồi cõng nó trên người: “Ta nói cho Trăn Trăn công chúa là ngươi đã tỉnh, hay là nói qua một lát mới có thể tỉnh?”
Tề Nhan ngồi trên giường Bạt Bộ, cầm lấy đệm mềm lót ở phía sau lưng: “Nói cho nàng rằng ta đã tỉnh.”
“Được.”
Đinh Dậu vừa mới xuất hiện ở thiên điện thì Nam Cung Tĩnh Nữ đã chạy tới: “Tề Nhan thế nào?”
Đinh Dậu chắp tay, cười trả lời: “Nhờ hồng phúc của điện hạ, phò mã gia đã tỉnh rồi. Nhưng mà...”
Không chờ Đinh Dậu căn dặn xong, Nam Cung Tĩnh Nữ đã xách vạt áo cung trang vội vã đi đến tẩm điện. Thu Cúc hành lễ vạn phúc với Đinh Dậu: “Đinh ngự y vất vả rồi, có cái gì cần dặn dò thì cứ phân phó cho nô tỳ đi, nô tỳ sẽ bẩm báo lại cho điện hạ.”
- --
Cửa điện bị đẩy ra vang lên một tiếng “phanh”, chỉ trong thoáng chốc Nam Cung Tĩnh Nữ đã xuất hiện ở trước giường.
“Điện hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ đè lại Tề Nhan, oán trách: “Bệnh thành như vậy, lễ tiết liền miễn đi.”
Nói xong, nàng ngồi ở bên cạnh Tề Nhan, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc chưa từng có, lo lắng đánh giá Tề Nhan.
Tề Nhan khẽ động khóe miệng: “Tạ điện hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy sắc mặt Tề Nhan tiều tụy, biểu tình lại uể oải như vậy thì tâm tình vô cùng phức tạp. Lời xin lỗi kẹt ở yết hầu, nàng cắn môi thấp giọng nói: “Lúc này mới mấy ngày chứ? Vậy mà ngươi bị bệnh hai lần.”
“Đã để điện hạ lo lắng, là thần đáng chết.”
Thần sắc Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức trở nên phẫn nộ, nàng giận dỗi nói: “Không được nói những lời không may mắn như vậy! Hơn nữa...”
Tề Nhan an tĩnh nhìn chăm chú vào Nam Cung Tĩnh Nữ, chỉ thấy đối phương ngượng ngùng trong chốc lát, thân thể đang căng chặt đột nhiên buông thỏng: “Hơn nữa, hai lần ngươi đổ bệnh đều vì bản cung mà ra, chớ nói gì đến lo lắng...”
Nói xong câu đó, Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác được chỗ nào đó trong lòng mình bị kích thích. Dường như nàng mơ hồ hiểu ra: Vì sao bản thân không muốn “thừa nhận” những gì Tề Nhan trả giá.
“Bản cung, đi xem thuốc đã sắc xong chưa.”
Tề Nhan kéo lại ống tay áo Nam Cung Tĩnh Nữ: “Điện hạ.”
“... Làm sao vậy?” Thần sắc của Nam Cung Tĩnh Nữ có chút mất tự nhiên.
Tề Nhan kéo cổ tay áo Nam Cung Tĩnh Nữ, suy yếu nói: “Điện hạ ngồi thêm chốc lát có được không? Thần muốn trò chuyện với điện hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ thoáng ngừng thở, ngồi về chỗ cũ.
Tề Nhan thu một loạt hành động của đối phương vào đáy mắt, nhàn nhạt nói: “Điện hạ, người còn nhớ rõ đêm qua đã nói gì sao?”
“Đêm qua bản cung say, không nhớ rõ.” Kỳ thật khi chờ ở thiên điện, Nam Cung Tĩnh Nữ đã hỏi qua Thu Cúc...
Tề Nhan nhìn chăm chú vào đôi mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, dường như nàng vô cùng mong chờ, nói: “Đêm qua điện hạ nói, Tết Nguyên Tiêu sẽ dẫn thần đi thả đèn Khổng Minh.”
Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ trào ra một chút khác thường: Phảng phất nàng là một vị hoàng tử, mà Tề Nhan biến thành hoàng tử phi, đang làm nũng với phu quân để đi ra ngoài chơi!
“...Bản cung đã nói thì nhất định sẽ làm được.”
“Thần có thể cầu thêm một ân điển được không?”
“Ngươi nói đi.”
“Đến khi hết bệnh rồi, thỉnh thoảng thần muốn đi ra phủ một chút, tụ tập với đồng môn.”
“Được, bản cung đáp ứng ngươi.”
- --
Phương thuốc Đinh Dậu kê có mấy vị thuốc an thần. Sau khi uống thuốc, Tề Nhan liền cảm thấy buồn ngủ, Nam Cung Tĩnh Nữ thấy vậy thì chấp thuận để Tề Nhan nghỉ ngơi ở tẩm điện.
Rốt cuộc thì Nam Cung Tĩnh Nữ cũng có thời gian dùng cơm trưa, dù cho cơm trưa này đã được hâm đi hâm lại suốt một canh giờ. Nàng mới vừa buông đũa thì Thu Cúc đã thông báo: Cung tì Bách Hợp bên cạnh Nam Cung Xu Nữ tới.
“Gọi nàng vào.”
“Vâng.”
Bách Hợp đi đến trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, lập tức quỳ xuống: “Điện hạ!”
“Ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên, nhị tỷ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thấy Bách Hợp vội vàng muốn nói nhưng lại thôi, Nam Cung Tĩnh Nữ cho tất cả mọi người lui xuống, sau đó đỡ nàng lên: “Nói đi.”
“Xin điện hạ mau đi xem điện hạ nhà ta, nàng đã nhốt bản thân ở Thanh Tuyền điện một ngày nay rồi!”
“Cái gì?!”
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ đi vắng suốt cả buổi trưa, đến bữa tối liền có cung tì đến công chúa phủ truyền lời.
“Nô tỳ tham kiến phò mã gia.”
“Xin tỷ tỷ đứng lên.”
“Tạ phò mã gia, nô tỳ phụng mệnh tới truyền mấy câu đến phò mã gia. Trăn Trăn điện hạ mời phò mã gia tự dùng bữa tối, tối nay nàng sẽ qua đêm ở trong cung, không trở về phủ.”
“Đa tạ báo cho.”
“Nô tỳ cáo lui.”
Trên đường tới truyền lệnh, cung tì cũng cảm thấy rất kỳ quái: Từ bao đời nay đều là phò mã bẩm báo hành tung của mình cho công chúa, nào có đạo lý trái lại?
Nhưng khi gặp Tề Nhan, nàng cũng đã hiểu rõ: Khó trách Trăn Trăn điện hạ sủng ái vị Thám Hoa phò mã đến từ dân gian này đến như vậy, dung mạo thật đúng là rất xinh đẹp...
Nam Cung Tĩnh Nữ ở trong hoàng cung suốt ba ngày, mỗi khi chạng vạng, nàng đều sẽ lệnh cung tì đến công chúa phủ để dò hỏi bệnh tình của Tề Nhan, hơn nữa còn dặn dò buổi tối nàng sẽ không trở về phủ. Thỉnh thoảng, nàng còn sẽ đưa tới một hộp điểm tâm do Ngự Thiện phòng làm.
Nam Cung Tĩnh Nữ thẹn ở trong lòng, nàng vẫn chưa cảm thấy làm vậy có gì không ổn nên cũng không hạ lệnh cấm khẩu. Trong lúc nhất thời, đám nô tỳ trong hoàng cung đều đã biết: Trăn Trăn công chúa cực kỳ sủng ái vị phò mã đến từ dân gian này, nghiễm nhiên tới mức một ngày không gặp như cách ba thu.
Nhờ vậy, thân phận của Tề Nhan lên như thuyền gặp nước. Không chỉ có cung tỳ tới truyền lời đối với nàng vạn phần cung kính, mà ngay cả bọn hạ nhân ở công chúa phủ vẫn luôn quan sát thái độ của công chúa cũng đều thật cẩn thận hầu hạ.
Nàng vốn không có bệnh nặng, trải qua ba ngày tu dưỡng thì đã khôi phục như lúc ban đầu. Trong nháy mắt đã đến Tết Nguyên Tiêu năm Cảnh Gia thứ chín.
Bên trong Vị Ương cung, Nam Cung Xu Nữ an tĩnh ngồi ở trước bàn, nàng cầm một quyển sách cổ trong tay nhưng nửa ngày cũng chưa lật một tờ.
Từ khi rời giường, Nam Cung Tĩnh Nữ liền thất thần. Khi dùng bữa, nàng mấy độ muốn nói lại thôi, giờ phút này nàng ngồi đối diện với Nam Cung Xu Nữ, cầm một quyển sách rồi lật loạn lên.
Nghe được tiếng lật sách thường xuyên, Nam Cung Xu Nữ nhìn chằm chằm sách, đôi mắt nàng đã có tiêu cự trở lại, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Tam muội có việc gì sao?”
“Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu...”
Nam Cung Xu Nữ giật mình: “Đã Nguyên Tiêu rồi sao?”
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút khó xử, nói: “Ta đã đồng ý rằng tối nay sẽ dẫn Tề Nhan ra phủ xem hoa đăng...”
Thân thể Nam Cung Xu Nữ bất giác run run, nàng bỏ xuống sách cổ trên tay.
“Nhị tỷ cùng ta hồi phủ có được không? Ba người chúng ta cùng nhau đi dạo?”
Nam Cung Xu Nữ trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Ta không đi. Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, ngươi và muội phu hãy đi dạo đi. Đây vẫn là lần đầu tiên ngươi đón Tết Nguyên Tiêu ở dân gian đúng không?”
“Phải.”
“Đi thôi, ta cũng nên trở về.”
Nam Cung Tĩnh Nữ bắt lấy tay Nam Cung Xu Nữ, khẩn trương hỏi: “Lục Trọng Hành đâu? Hắn cũng sẽ trở về sao?”
Nam Cung Xu Nữ lạnh lùng nói: “Hắn đi đâu không có liên quan gì đến bản cung.”
“Vậy, vậy vạn nhất hắn cũng trở về?”
Nam Cung Xu Nữ vỗ về tay muội muội, trấn an: “Tết Nguyên Tiêu mỗi năm chỉ có một lần, không nên bỏ lỡ. Hơn nữa, cũng chưa chắc hắn dám quay lại, dù có về ta cũng đều có tính toán.” Nói xong, ánh mắt Nam Cung Xu Nữ trở nên vô cùng kiên quyết.