Tỷ muội hai người cùng nhau xuất cung, Nam Cung Tĩnh Nữ đưa tỷ tỷ về Chước Hoa công chúa phủ trước, may mắn thay có cung tì báo lại: Từ khi giao thừa, Lục Trọng Hành cũng chưa từng quay về phủ.
Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài một hơi, lại hỏi Nam Cung Xu Nữ có muốn cùng đi xem hoa đăng hay không. Người sau lại một lần nữa cự tuyệt, nàng đành phải một mình bước lên xe ngựa hồi phủ.
Xe ngựa vừa ngừng ở Trăn Trăn công chúa phủ, người gác cổng đã lập tức chạy vào trong viện.
Nam Cung Tĩnh Nữ còn chưa xuống xe thì đã gọi người gác cổng lại: “Không cần báo bọn họ ra thỉnh an.”
“Vâng.”
Theo lý, tất cả người bên trong phủ đều phải nghênh đón và thỉnh an khi Nam Cung Tĩnh Nữ hồi phủ, cũng bao gồm cả Tề Nhan.
Lòng Thu Cúc đã hiểu rõ, nàng hỏi vị nha hoàn đang dìu Nam Cung Tĩnh Nữ: “Phò mã gia có khỏe hay không?”
“Hồi điện hạ, trời vừa sáng Đinh ngự y đã thỉnh bình an mạch, nói sức khỏe của phò mã gia đã khỏe hơn nhiều. Phò mã gia cũng dùng bữa rất đúng hạn, giờ phút này người đang ở thư phòng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ mặt, liếc nhìn Thu Cúc một cái.
Thu Cúc mím môi cười trộm: “Phò mã gia còn không biết điện hạ trở về, điện hạ muốn đích thân đi qua xem không? Hay là nô tỳ đi thông truyền một tiếng?”
Không đợi Nam Cung Tĩnh Nữ trả lời, Thu Cúc còn nói thêm: “Vừa lúc tiện đường, điện hạ dời bước đến thư phòng nhìn xem đi.”
Nam Cung Tĩnh Nữ hắng giọng: “Cũng được.”
Lần này, mấy nha hoàn khác đi theo cũng hiểu ý mỉm cười. Nam Cung Tĩnh Nữ tốt bụng, giữa chủ tớ thỉnh thoảng cũng có chút vui đùa, miễn là không ảnh hưởng đến toàn cục thì nàng sẽ không tức giận.
Tề Nhan tìm được một quyển thẻ tre bản đơn lẻ trong thư phòng của Nam Cung Tĩnh Nữ. Nàng đang đọc say sưa, đột nhiên nghe thấy vài tiếng bước chân ở cửa, nàng giả vờ không biết, chỉ cầm thẻ tre mà không có ngẩng đầu.
Cửa thư phòng trực tiếp bị đẩy ra, bọn nha hoàn dồn dập thỉnh an: “Tham kiến phò mã gia.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nhướng mày: Lúc trước, bọn hạ nhân bên trong phủ cũng không có cung kính với Tề Nhan giống như vậy. Chẳng lẽ mấy ngày nay nàng đi vắng, trong phủ đã xảy ra chuyện gì sao?
Tề Nhan miễn cưỡng dời mắt khỏi thẻ tre, nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ nàng liền vội vàng buông thẻ tre xuống, đứng dậy vòng qua án thư: “Tham kiến điện hạ, thần đọc sách mê mẩn nên không nghe thấy thông truyền, không thể ra phủ thỉnh an, xin điện hạ thứ tội.”
Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.”
Tề Nhan đánh giá Nam Cung Tĩnh Nữ, nhẹ nhàng hỏi: “Điện hạ không vui sao?”
Nam Cung Tĩnh Nữ dời mắt, lắc đầu: “Không có.”
Muốn nàng nói như thế nào? Chẳng lẽ muốn nàng nói cho Tề Nhan: Chính mình không thích Tề Nhan luôn luôn mang hai chữ “thủ lễ” ở trên người?
Chẳng lẽ muốn nàng nói cho Tề Nhan: Nàng càng muốn Tề Nhan có thể tự nhiên một ít khi hai người ở cùng với nhau, không cần nơm nớp lo sợ như vậy?
Chẳng lẽ muốn nàng nói cho Tề Nhan: Trong suốt mười lăm năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên nàng “bỏ rơi” nhị tỷ mà nóng lòng về nhà. Nàng càng hy vọng có thể nhìn thấy khuôn mặt Tề Nhan toát ra sự vui vẻ hoặc là kinh hỉ, chứ không phải như hiện tại.
Cẩn thận ngẫm lại, Tề Nhan cũng không có gì sai, không phải sao?
Ngoại trừ phụ hoàng và các huynh đệ tỷ muội, mọi người nhìn thấy nàng đều có dáng vẻ như vậy.
Cho nên, Tề Nhan có cái gì không đúng chứ?
Tề Nhan an tĩnh nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, thu hết mọi biến hóa rất nhỏ của nàng vào đáy mắt. Mười năm nay, không có lúc nào là Tề Nhan không xem mặt đoán ý, quan sát nhân tâm, nàng làm sao không biết tâm tư của Nam Cung Tĩnh Nữ?
Nàng đã sớm biết rõ tính nết của đối phương. Khi cửa thư phòng bị đẩy ra, Tề Nhan cũng đã dự tính hết thảy: Nên biểu hiện ánh mắt, biểu tình, ngữ khí như thế nào để có thể làm Nam Cung Tĩnh Nữ thêm vui vẻ.
Nhưng mà, khi trông thấy ánh mắt đối phương tràn ngập niềm vui sướng không chút nào che giấu, Tề Nhan lập tức thay đổi chủ ý.
Màn kịch này nàng đã diễn quá mức nhập tâm, nàng sợ rồi sẽ có một ngày, ngay cả nàng cũng phân không rõ đâu là thật đâu là giả.
Nhưng khi Tề Nhan nhìn thấy thần sắc Nam Cung Tĩnh Nữ dần dần lạnh lùng, trái tim nàng liền vô duyên vô cớ khó chịu.
Ngay sau đó, thân thể nàng đã không chịu nghe theo nàng sai khiến, lập tức đi về phía trước.
Nam Cung Tĩnh Nữ đang âm thầm giận dỗi, vậy mà người chọc nàng không vui đã chủ động nắm tay nàng!
Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn Tề Nhan.
Vẻ mặt bất ngờ lại hơi kinh hỉ của đối phương làm đôi mắt Tề Nhan phát đau, nàng cố gắng đè ép tạp niệm trong lòng, đặt tay Nam Cung Tĩnh Nữ vào lòng bàn tay mình: “Điện hạ lại quên mang lò sưởi tay sao?”
Lúc đầu thân thể Nam Cung Tĩnh Nữ căng chặt, nàng thử rút tay, ai ngờ đối phương vậy mà lại dùng sức nắm chặt hơn.
Nàng mềm thân thể, nhẹ giọng trả lời: “Thu Cúc có chuẩn bị, nhưng bản cung thấy phiền nên không có dùng.”
Tề Nhan chà xát tay Nam Cung Tĩnh Nữ, truyền hơi ấm lòng bàn tay mình cho đối phương.
Mặt Nam Cung Tĩnh Nữ có chút hồng, không nói chuyện.
“Điện hạ ~.”
“Sao?”
“Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu.”
Nam Cung Tĩnh Nữ cười nói: “Bản cung tất nhiên nhớ rõ, không phải ta đã quay về rồi sao?”
Tề Nhan chớp chớp mắt, chờ mong nói: “Điện hạ muốn ra phủ như thế nào?”
“Đương nhiên là quy tắc cũ!”
“Quy tắc cũ?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
- --
Bữa tối, Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ uống một chén canh thì lập tức đưa mắt ra hiệu với Tề Nhan. Tề Nhan cũng buông đũa xuống: “Điện hạ, thần ăn xong rồi.”
“Bản cung cũng ăn xong rồi, chúng ta trở về phòng đi.”
Xuân Đào vừa định hỏi, có phải bữa tối không hợp khẩu vị của hai người hay không, nhưng nàng liền nghe thấy công chúa muốn cùng phò mã trở về phòng...
Tề Nhan thấy dáng vẻ Xuân Đào không biết làm sao thì cũng bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ: Rốt cuộc thì nàng ấy có biết bản thân vừa mới nói gì hay không?
Cũng may bên trong công chúa phủ không có ngôn quan, ở Ngự Thiện đường cũng chỉ có hai vị tâm phúc là Xuân Đào và Thu Cúc hầu hạ. Nếu lời này truyền ra ngoài, Trăn Trăn công chúa nhất định sẽ bị nói thành loại nữ tử dục cầu, không biết liêm sỉ!
Thu Cúc gọi nha hoàn tới thu dọn chén đũa, cùng Xuân Đào đi theo sau hai người đến tẩm điện.
Bọn họ thắp đèn lồng đỏ rồi treo ở cửa tẩm điện, chợt nghe thấy Nam Cung Tĩnh Nữ kêu các nàng đi vào.
“Điện hạ có gì phân phó?”
Không biết Nam Cung Tĩnh Nữ lấy đâu ra một cái bao, nàng quăng lên trên bàn rồi mở ra, bên trong rõ ràng là một bộ trường sam của nam tử: “Thay quần áo!”
Tề Nhan cười rồi rời khỏi tẩm điện, Xuân Đào và Thu Cúc liếc nhìn nhau, kinh ngạc nói: “Điện hạ muốn ra ngoài sao?”
Mười lăm phút sau, cửa điện đã bị đẩy ra.
Nam Cung Tĩnh Nữ mặc một bộ trường sam trắng như trăng non, bên ngoài khoác thêm một cái áo choàng màu đỏ. Nàng lập tức nhảy qua ngưỡng cửa, giang hai tay rồi dạo một vòng ở trước mặt Tề Nhan: “Thế nào?”
Cũng không biết chiếc mũ làm bằng nỉ ở trên đầu nàng ở đâu mà có, thế nhưng làm cho chút tóc mai của nàng lộ ra. Tề Nhan đánh giá từ trên xuống dưới một phen, tự đáy lòng khen: “Điện hạ thay bộ này vào thì cực kỳ giống tiểu công tử trộm trốn khỏi phủ.”
Tề Nhan nói thật lòng, không biết vì sao ngũ quan của Nam Cung Tĩnh Nữ rõ ràng là rất nhu hòa, ngày thường mặc cung trang cũng luôn luôn cao quý trang nhã, nhưng cố tình thay nam trang liền có thể lấy giả đánh tráo.
Thật giống như lúc trước, Tề Nhan liếc mắt một cái liền nhận ra Nam Cung Xu Nữ là nữ nhi, nhưng khi thấy Nam Cung Tĩnh Nữ thì nàng do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nhận nhầm nàng ấy thành một vị tiểu công tử ương ngạnh...
Có lẽ là vì Nam Cung Tĩnh Nữ giơ tay nhấc chân không có vẻ mềm mại của nữ tử, cũng có lẽ là vì thỉnh thoảng cặp mắt đen láy sáng dạ của nàng toát ra vẻ kiên định và dũng cảm...
Nghe thấy Tề Nhan khẳng định như vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ đắc ý hất cằm: “Thấy chưa? Bản cung đã nói sẽ không có người nhận ra. Hai người các ngươi an tâm rồi chứ?”
Xuân Đào do dự nói: “Điện hạ vẫn mang theo vài tên thị vệ đi, nô tỳ thật sự không yên tâm, hơn nữa phò mã gia cũng không nhìn thấy.”
Sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức lạnh xuống, cảm giác được Thu Cúc ở phía sau túm lấy mình, Xuân Đào mới cuống quít quỳ xuống đất: “Điện hạ thứ tội, nô tỳ...nói lỡ.”
Thu Cúc cũng quỳ xuống theo: “Phò mã gia thứ tội, Xuân Đào cũng không có ác ý.”
“Hai vị tỷ tỷ đứng lên đi. Điện hạ, thần cảm thấy Xuân Đào tỷ tỷ nói có lý...”
Nam Cung Tĩnh Nữ bắt lấy cánh tay Tề Nhan, lập tức chạy ra ngoài: “Mặc kệ các nàng đi, bản cung đã đáp ứng chuyện của ngươi thì nhất định phải làm được.”
Thu Cúc nhanh chóng đi đến bên cạnh hai người: “Điện hạ, xin dừng bước.”
“Lại làm sao?”
“Xin điện hạ nói cho nô tỳ bao lâu người sẽ quay về, như vậy cũng tiện cho bọn nô tỳ đến sân sau mở cửa cho người trước. Hơn nữa, mấy ngày nay trời giá rét, điện hạ và phò mã mặc thêm một cái áo choàng rồi hẵng đi.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn về phía Tề Nhan: “Chúng ta bao lâu mới có thể trở về?”
Thu Cúc ra hiệu cho Xuân Đào, người sau đi lấy áo choàng.
“Nhiều nhất là hai canh giờ.”
“Hai canh giờ sau đến sân sau mở cửa.”
“Vâng.”
Xuân Đào cầm áo choàng ra, Thu Cúc lấy một cái tự mình choàng cho Nam Cung Tĩnh Nữ: “Điện hạ trở về sớm một chút, bọn nô tỳ sẽ rất nhớ người.”
“Đã biết.”
Tề Nhan nhận áo choàng tự mình mặc vào, nói tạ với hai người.
Nam Cung Tĩnh Nữ cầm hoa sen đăng, một tay nắm lấy tay Tề Nhan: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
“Ngươi đi gần bản cung một chút, để ý dưới chân.”
“Vâng.”
- --
Hai người nắm tay nhau, lén lút chạy ra ngoài bằng cửa sau. Sau khi xuyên qua con phố bị cấm nghiêm trước công chúa phủ, xung quanh dần dần trở nên náo nhiệt.
Nam Cung Nhượng cắt tổng cộng sáu con phố, trong đó ba con phố ngang và ba con phố dọc để làm chợ đêm Tết Nguyên Tiêu. Sáu con phố này từ đầu đường đến cuối ngõ đều là những cửa hàng nối đuôi nhau, trước cửa đều treo đủ loại đèn lồng với nhiều kiểu dáng, toàn bộ đường phố đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng thoáng yên tâm một ít.
Trên đường dòng người chen chúc xô đẩy, trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười vui mừng. Dù cho có lỡ không cẩn thận đụng phải bả vai người khác thì bọn họ cũng sẽ chắp tay nói vài câu cát tường với đối phương.
Thỉnh thoảng còn có pháo hoa được bắn lên bầu trời, ở xa xa thoáng vang lên tiếng của pháo trúc, trong không khí tràn ngập hương thơm của vô vàn món ăn, dường như hơi lạnh rét đậm đều bị xua tan.
Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng hưng phấn, nàng kéo tay Tề Nhan, thỉnh thoảng còn kinh hô một tiếng, dáng vẻ nàng ríu rít như vậy cực kỳ đáng yêu.
Nam Cung Tĩnh Nữ nâng đèn lồng, chỉ con phố ở phía đối diện: “Chúng ta qua bên kia đi!”
Ở trước mặt hai người có ba cái quán nhỏ: Trên xe đẩy có một cái giá làm bằng trúc, trên đó treo đủ loại mặt nạ với nhiều kiểu dáng khác nhau.
Một ông lão đầu bạc ngồi trên cái rương gỗ, hai tay giấu ở trong tay áo, trên cái giá trước mặt là đủ loại tượng đất với biết bao kiểu dáng.
Còn có một quán bán bánh mè Nguyên Tiêu. Đầu kia của cái gánh là một chảo dầu vô cùng nóng, ông chủ cầm cây đũa trúc dài chừng một thước trong tay, không ngừng khuấy bánh mè. Còn đầu khác của gánh là một mẻ bánh mè do nương tử của ông chủ vừa mới cán xong.
Tề Nhan không khỏi cười khẽ: Vây quanh trước ba cái sạp này đều là hài đồng chưa đến mười ba mười lăm tuổi, có người dẫn bạn đến, còn có vài người thì được phụ thân nắm tay.
Hiếm thấy Nam Cung Tĩnh Nữ mười lăm tuổi còn thích mấy thứ này...
Nam Cung Tĩnh Nữ lắc lắc cánh tay Tề Nhan: “Chúng ta mua cái nào trước?”
Tề Nhan hào phóng nói: “Đều mua hết.”
Nam Cung Tĩnh Nữ cười xán lạn, kéo Tề Nhan tới trước sạp mặt nạ: “Mặt nạ bán thế nào?”
“Ba đồng một cái, năm đồng hai cái. Hai vị công tử đây là...” Nói xong, hắn thoáng nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau.
Tề Nhan trả lời: “Xá đệ tính tình hoan thoát, trước khi ra cửa gia phụ dặn dò không cho hắn chạy loạn.”