[Knb Đồng Nhân] Happy Valentine

Chương 1: Chương 1




1622677_1460996104121238_1386284247_n

Chương 1

“Lễ tình nhân đến rồi, phải có hoạt động gì đặc biệt mới được ~” Riko vỗ vỗ hai má cười nói, sau lưng vô số hoa nhỏ hồng phấn bay bay.

“Có thể từ chối không?” Hyuuga giơ tay hỏi.

“Ha ha ha, ai muốn từ chối, luyện tập gấp mười ~”

Ác ma !!!!!! Đây là tiếng lòng gào thét của tất cả các đội viên hiện giờ.

“Vậy, nội dung là gì?” Lần này đến lượt Koganei.

“Trong một ngày, tìm được bảo vật tôi đặt trên người Kuroko, có thể miễn phí nghỉ ngơi một tuần!”

Tốt như vậy sao!? Chắc chắn có vấn đề!!!!!! — Các đội viên không hẹn mà cùng nghĩ.

“Nhưng mà phạm vi tìm kiếm ~ là toàn bộ Tokyo nha~”

“Này, không phải quá rộng rồi sao. Kuroko lại có thể phát động Misdirection, ai mà tìm được chứ!!!”

“Chậc chậc, tôi đương nhiên rất công bằng ~ Trong bảo vật tôi đưa cho cậu ta có thể phát tín hiệu, các cậu có thể dựa vào thiết bị định vị đi tìm.”

Riko lấy ra chiếc máy, chỉ vào điểm đỏ trên màn hình.

“Đó là Kuroko. Thiết bị này còn gắn với hệ thống định vị bằng vệ tinh, cho nên dù Kuroko ở đâu, trên màn hình đều sẽ hiển thị địa điểm rất cụ thể, các cậu cứ thế mà tiến lên thôi ~”

Này, cái này là việc của học sinh trung học sao! – trong lòng mọi người âm thầm phun lửa.

“Đương nhiên, nhiệm vụ chính của Kuroko, chính là không cho phép các cậu cướp đi bảo vật, dùng thủ đoạn tồi tệ nào cũng được! Các cậu nên chú ý!”

Aida Riko nheo lại đôi mắt xinh đẹp gian trá cười. Nếu không bắt nổi Kuroko, đừng trách cô không nhắc trước!

“Vậy, huấn luyện viên, em có thể đi trước chuẩn bị không?” Kuroko đứng cạnh đám người giơ tay hỏi.

“Đương nhiên, Kuroko. Đừng quên ước định của chúng ta.” Riko trừng mắt nhắc nhở, Kuroko mặt không đổi sắc gật gật đầu.

“Trò chơi ba mươi phút nữa sẽ bắt đầu. Vận động cho ấm người đi. Muốn bắt được Kuroko, các cậu phải toàn lực tiến lên nha.” Riko mỉm cười.

*********************

“Nghe có vẻ đơn giản.”

Koganei nhìn thiết bị định vị trong tay đi về phía cửa lớn nhận xét.

“Không……. Chắc chắn có vấn đề. Riko sẽ không để chúng ta chơi một trò chơi không thú vị như vậy.”

Hyuuga đẩy mắt kính. Quen biết đã lâu, hắn biết rõ nữ nhân kia tuyệt đối không tốt bụng như vậy.

“Senpai, em đi trước.”

Kagami nhíu mày nói. Tuy rằng hắn đối với phần thưởng không có chút hứng thú, nhưng là nam nhân ở độ tuổi này, hắn luôn thích đối mặt với thử thách.

“Đi thôi đi thôi, điểm đỏ đang không ngừng di động.”Kiyoshi cười cười.

“Chúng ta không phải nên tách ra sao? Đây là cạnh tranh! Bảo vật chỉ có một!”

Koganei lên tiếng. Dù sao mọi người đều là nam nhân tràn đầy nhiệt huyết, tất cả đều muốn thắng.

“Được, vậy để xem, ai là người đầu tiên ~”

Kiyoshi cười lớn khoát tay, mọi người liền nhất nhất tản ra.

********************

“Này… Vô lý!” Hyuuga nhấc nhấc gọng kính, giọng nam trầm thấp.

Trò chơi bắt đầu đã đượ ba giờ, mà không một ai nhìn thấy Kuroko. Không chỉ có thế, cho dù bọn họ dựa theo phương hướng của điểm đỏ mà đi, nhưng Kuroko giống như biết rõ bọn họ đang đến gần, có thể lập tức rời xa chỗ đó. Càng kỳ quặc là, rõ ràng có người đứng cùng một vị trí với Kuroko, vậy mà vẫn không nhìn thấy cậu ta đâu.

“Hyuuga!” Izuki nhìn thấy Hyuuga đang ngẩn người trên vỉa hè liền hô một tiếng, sau đó chạy đến hỏi: “Cậu có thấy Kuroko không?”

“Hoàn toàn không.” Hyuuga lắc đầu.

“Thật sự rất kỳ quái. Kuroko phát động Misdirection cố lắm cũng không thể duy trì quá bốn mươi phút, cho dù không phải là sân bóng đi nữa. Vừa nãy tôi và điểm đỏ đứng cùng một vị trí, vậy mà mắt đại bàng của tôi cũng không phát hiện ra một dấu vết nhỏ của cậu ta.” Izuki nghiêm túc nói, tất cả vui đùa cợt nhả của thường ngày đều biến mất.

“Xem này, điểm đỏ đang đến gần chúng ta!” Izuki lấy ra thiết bị định vị, chợt thấy điểm đỏ nhấp nháy đi về phía họ.

Hyuuga cùng Izuki tập trung quan sát xung quanh. Trên đường nhốn nháo ầm ĩ, hoàn toàn không thấy bóng Kuroko, nhưng điểm đỏ trên dụng cụ quả thực đang đến sát bên bọn họ.

“Chẳng lẽ cái này hỏng rồi?” Hyuuga không thể không nghi ngờ.

“Không có khả năng, lúc Riko đưa cho, chúng ta đều có thử qua.” Izuki lắc đầu.

“Sax, sống chết sao cũng mặc!” Hyuuga hất mặt nói, tùy tay níu lại một người qua đường: “Xin lỗi, cho hỏi, cậu ở quanh đây có nhìn thấy một nam sinh tóc màu xanh da trời, cao khoảng 168 cm không?”

Nữ sinh bị kéo lại quay đầu, trong tay cầm một cốc đồ uống lạnh, con ngươi màu lam đạm mạc trong suốt như thủy tinh, lạnh nhạt đánh giá Hyuuga cùng Izuki, nhẹ giọng nói: “Nam sinh mà các anh vừa nói, hình như vừa mới đi qua tôi, ở hướng kia.”

“Ra vậy. Cảm ơn.” Hyuuga cười cười, theo hướng cô gái vừa nói nhìn lại.

“Hyuuga, không ổn.” Izuki nhíu nhíu mày. Phương hướng mà cô gái kia vừa nói cùng với điểm đỏ trên thiết bị hoàn toàn ngược nhau, mà vị trí mà điểm đỏ biểu hiện, rõ ràng là ở hướng cô gái vừa bị hỏi thăm đi tới!

Hyuuga cũng nhìn nhìn màn hình định vị, sắc mặt nháy mắt thay đổi, trông đầu đột nhiên nhớ tới lời nói của Riko: “Đương nhiên, nhiệm vụ chính của Kuroko, chính là không cho phép các cậu cướp đi bảo vật, dùng thủ đoạn tồi tệ nào cũng được! Các cậu nên chú ý!”

“Đáng chết! Cô gái vừa nãy đâu?” Hyuuga vội vã nói.

“Không thấy, mới có vài giây…….” Izuki nói, vẻ mặt không dám tin nhìn Hyuuga, đừng có nói là………

“Người đó, chính là Kuroko!!!” Hyuuga uất giận kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.