[Knb Đồng Nhân] Happy Valentine

Chương 2: Chương 2




image (35)Chương 2

“Mi~do~ri~ma~Shin~ta~rou~ tôi thành quỷ cũng không tha cho cậu ~” Takao một bên đạp xe một bên mắng, cứ như vậy phát tiết lửa giận trong lòng.

Hôm nay đã là lần thứ mấy đoán thua Midorima rồi? Tuy Midorima luôn nói nhân sự tại thiên, nhưng Takao vẫn luôn cảm thấy hắn chính là con cưng của trời, trình độ may mắn của hắn quả thực khiến Takao thèm muốn đỏ mắt mà không được.

Mỗi lần ngồi xe đều là Takao làm lái xe, mà Midorima lúc nào cũng giống như đế vương cao cao tại thượng nhàn nhã ngồi, thật là không có thiên lý !!!!!

“Này, đạp nhanh lên.” Midorima nhàn hạ vắt chéo chân, dựa người vào thành xe nghiêng đầu ra lệnh.

“Đại thiếu gia ~ Bây giờ đang lên dốc đấy!!! Ngài còn muốn nhanh thế nào nữa!!!” Takao hung tợn trả lời.

“Đó là vì sức bền của cậu quá yếu.”

“Ah……. Sao cậu không tự mình thử xem!”

“Không cần, người đoán thua là cậu.”

“Đáng giận ~!! Tôi muốn nguyền rủa cậu đời đời kiếp kiếp Midorima chết tiệt!!!”

Giữa lúc Takao đang oán hận mắng không ngừng, đột nhiên từ trong ngõ nhỏ phóng vụt ra một bóng người, dọa hắn sợ tới mức lập tức phanh lại.

“Kít ———————“

“Này, đi đường mà không thèm nhìn đường sao! Như vậy có biết là rất nguy hiểm không!!??” Takao lớn giọng mắng, nhưng vẫn rất nhanh dựng xe đi lên phía trước xem xét người vừa bị ngã.

“Ah……… Thật xin lỗi.” Tiếng nói thanh thúy không có chút sợ hãi, chỉ mang theo một tia khẩn trương.

“Quên đi quên đi, không có việc gì là tốt rồi, cậu……….” Giúp người kia đứng lên, Takao lúc này mới nhìn rõ bộ dáng của người trước mặt. Thật quá mức đáng yêu rồi!!!

Mồ hôi trong suốt trượt xuống theo vầng trán, đôi môi hồng nhạt phả ra hơi thở nóng bỏng, đôi mắt màu băng lam vô tội mang theo lệ quang lấp lánh nhìn về phía Takao, hai má phiếm hồng, ngũ quan xinh xắn tinh xảo như búp bê. Chiếc váy vàng nhạt ôm sát thân hình nhỏ nhắn trắng nõn, thoạt nhìn như một cô gái nhỏ bé thẹn thùng.

Đương nhiên, đây là hình ảnh phản chiếu trong mắt Takao.

Takao trong một khắc đã bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng tim, bắt đầu đổ lỗi cho chính mình vì sao vừa nãy lại hung hãn như vậy, làm ấn tượng đầu tiên trong mắt người ta bị hủy hoại, hắn thật sự là khóc không ra nước mắt!

“A…… Uh…….. Cái kia…….” Takao ngượng ngùng đỏ mặt, gãi đầu nói: “Thật ngượng ngùng, vừa nãy quá to tiếng, xin đừng để ý.”

“Không sao, tôi……” Kuroko thực lòng muốn xin lỗi nam nhân đang bối rối giải thích trước mặt. Cậu biết Takao căn bản là không nhận ra cậu là ai. Nếu hắn vô tình thích cậu, Kuroko cũng chỉ có thể thay hắn bi ai ~

“Nhìn hướng đi của cậu chắc là muốn vào trong thành phố, vừa lúc tôi cũng phải đi tới đó. Nếu không ngại, tôi có thể đi cùng không?” Takao gợi ý.

“Không, tôi rất ………..” vội. Kuroko còn chưa nói xong, chợt nghe từ phía sau truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.

“Kuroko! Cậu đứng lại đó cho tôi!!!” Người chưa tới tiếng đã đuổi đến nơi. Mỗ Taiga lớn giọng đánh gãy lời nói của Kuroko.

Ánh mắt bình tĩnh của Kuroko lóe lên chút kích động. Xét sức bền cùng thể lực của mình, cậu tuyệt đối đọ không lại Kagami, nhất định sẽ bị tóm. Chết tiệt! Không biết là ai phát hiện ra cậu mặc nữ trang, lại truyền tin cho toàn đội chú ý! Vốn nghĩ nữ trang chiến thuật ít nhất cũng có thể chống đỡ đến khi trò chơi chấm dứt, hiện tại thì tốt rồi! Misdirection cũng đã mất tác dụng, xem ra chỉ có thể xuất ra chút thủ đoạn!!!

“Takao-kun, kính nhờ cậu……” Kuroko không chút do dự đem thân mình kề sát Takao, hai tay bám chặt vạt áo mỗ dại gái, ngữ điệu khẩn cầu: “Kagami-kun muốn đuổi theo tôi, kính nhờ cậu giúp tôi chặn lại……”

Bị thân thể mềm mại kề sát, Takao sớm đã máu huyết dâng trào, hoa mắt chóng mặt không phân biệt được đông tây nam bắc. Câu nói lọt qua tai được tự động đơn giản hóa ——— “giúp tôi – chặn – Kagami”

“Được…… Tất nhiên là được, cậu….. Cậu nhanh đi trốn đi, tôi giúp cậu.” Takao lập tức đồng ý, không nhìn thấy Kuroko cười gian.

“Takao, cậu định làm cái gì vậy. Tôi đang vội, đừng có mà……….” Midorima một chữ cũng không bỏ sót nghe xong Kuroko cùng Takao nói chuyện liền xuống xe.

Đang muốn mở miệng nói, cô gái kia cư nhiên nắm chặt tay hắn kéo đi chạy như điên. Midorima ngẩn người, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc không khỏi kêu lên: “Kuroko!?”

“Xin chào, Midorima-kun.” Kuroko gật đầu. Không quá ngạc nhiên khi Midorima nhận ra cậu. Lúc còn ở Teiko, cậu cũng đã từng hóa trang nữ sinh.

“Cậu sao lại ăn mặc như vậy? Thật…… không biết xấu hổ!” Midorima vừa chạy vừa đẩy kính mắt. Hai má không biết là vì chạy nhanh hay là vì nhìn Kuroko mà đỏ lên.

“Cái này là vì hoạt động đặc biệt ở club. Nhưng mà, tớ chạy không thắng được Kagami-kun, cậu ta còn nói muốn cởi đồ của tớ……..” Kuroko rũ mắt, tiếng nói mang theo một tia nức nở.

“Cái gì!? Cậu ta dám sao!!?” Tốt xấu gì cái váy này cũng là do mình chọn, muốn cởi xuống cũng phải do chính mình động thủ trước, thế nào lại đến lượt tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển đó làm? Tất nhiên, câu này Midorima không dám nói ra.

“Tớ không muốn làm hỏng quà tặng của mọi người.”

“Cậu… Cậu làm sao mà biết………” cái này là quà của mọi người cho cậu?

“Biết. Lúc đó Akashi-kun đã nói, cái váy này là Midorima-kun đích thân chọn…….” Kuroko cười cười, đáy mắt tràn ra một cảm xúc phức tạp.

“Tớ vẫn chưa nói, cảm ơn cậu. Midorima-kun.”

“Cái gì chứ…… Tự nhiên khách khí như thế làm gì! Tôi cũng không phải cố ý đi chọn, chỉ là trùng hợp nhìn thấy mà thôi!!!” Midorima một lần nữa đẩy mắt kính, hung hăng phản bác.

“Dù sao cũng cảm ơn cậu.” Kuroko biết rõ cá tính của Midorima, vẻ mặt không sao cả cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.