54468a41085d5144aeb92f56b39bfd36_480
Chương 4
“Vậy, công việc trọng điểm của cậu bây giờ là không cho bọn họ lấy được bảo vật?”
Ba người tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Aomine theo thói quen mua một cốc sữa lắc nhét vào trong tay Kuroko. Kuroko cũng không khách khí trực tiếp uống luôn.
“Uh ah ~” Kuroko bận rộn hút vào hương vị ngọt ngào của sữa lắc, chỉ có thể phát ra những âm thanh vô nghĩa.
“Vậy cậu rốt cuộc đem thứ đó giấu ở đâu?” Midorima thuận miệng hỏi, lần lượt tách ra nếp dính mở nắp đồ uống.
Kuroko một hơi hút vào một ngụm lớn, nghiêm túc hỏi lại: “Midorima-kun xác định muốn biết?”
“Sao? Tôi sẽ không nói ra.” Nhìn biểu tình nghiêm túc của Kuroko, Midorima trong lòng một trận khó chịu. Chẳng lẽ Kuroko nghĩ hắn sẽ phản bội cậu mà lộ ra cho đám Seirin đó biết chuyện?
“Không phải, Midorima-kun.” Kuroko lắc lắc đầu. “Tớ không nghi ngờ cậu, chỉ là cảm thấy Midorima-kun sẽ không muốn nghe đáp án.”
“Lề mề cái gì. Cậu có phải nam nhân không vậy!” Midorima ngoài miệng mắng, kỳ thực trong lòng vô cùng vui vẻ. Kuroko vẫn tin tưởng hắn như trước.
“Được rồi.” Kuroko có chút bất đắc dĩ, bất quá vẫn nói ra đáp án, “Là ở trong nội y.”
“Phốc ─────” Midorima rất mất hình tượng phun ra đồ uống trong miệng, ngay cả Aomine khó có được không nói chen vào cũng vậy.
“Ai ~ Hai người thật gớm quá ~” Kuroko lập tức dạt ra xa Midorima cùng Aomine, nhưng biểu tình trên mặt một chút cũng không đổi.
“Không……. Không biết xấu hổ! Lạm sao có thể đặt ở chỗ đó!!!!” Midorima lau nước dính bên miệng, lớn tiếng quát.
“Còn có chỗ nào an toàn hơn nữa? Quần lót sao?” Kuroko nghiêng đầu, khó hiểu mím môi.
“Tetsu, chẳng lẽ không nghĩ đến chỗ nào bình thường hơn sao?” Aomine vô lực đề nghị, hắn cảm thấy khóe miệng cũng bị chuột rút luôn rồi, “Ví dụ như ví tiền, túi quần, trong giày……”
“Quá bình thường, nhất định sẽ bị người khác cướp đi.” Kuroko ngẩng đầu phản bác.
“Cậu rốt cục là vì cái gì mà……… nghiêm túc như vậy…..” Midorima cảm thấy huyệt thái dương của mình chưa bao giờ đau nhức đến thế.
“Một năm tài trợ vanilla milkshake.” Nghĩ đến phần thưởng thắng trận Kuroko hạnh phúc cười đến rạng rỡ.
“Cậu cư nhiên vì đồ ăn liền hy sinh như thế……” Vậy nếu tôi mua vanilla milkshake cho cậu uống cả đời, cậu có phải sẽ nguyện ý gả luôn cho tôi không? Midorima cùng Aomine trong lòng cùng lúc phun ra lửa.
“Kuroko, tôi nghĩ cậu hẳn là không quên.” Midorima đẩy mắt kính, “Tối hôm nay chúng ta tập hợp, tôi nghĩ Akashi có thể cũng đang ở trên đường.”
“Tất nhiên là tớ nhớ. Trò chơi kết thúc lúc 5:30. Họp mặt lúc bảy giờ. Tớ sẽ chuẩn bị tốt trước khi xuất hiện.”
“Ý của tôi là, cậu tốt nhất đừng có cho Akashi biết cậu vì đồ ăn mà mặc nữ trang ra đường chạy loạn, cậu ta nhất định sẽ nổi giận.”
“Thì cứ tức giận đi, dù sao……..” các cậu cũng sẽ chịu thay. Đương nhiên, Kuroko cũng không ngu ngốc đem những lời này nói ra, chỉ cười cười. “Đứng một chỗ lâu quá rồi, đội hữu của tớ có thể sẽ tìm đến. Xin lỗi, hẹn gặp lại tối nay.”
“Cùng đi đi, có lẽ sẽ an toàn hơn.” Midorima nói.
“Chúng tôi có thể che giấu cậu.” Aomine phụ họa.
“Không cần đâu. Chẳng phải các cậu có việc cần làm sao? Đừng lo lắng, tớ có thể tự mình làm được.” Kuroko mỉm cười. “Cảm ơn cốc milkshake của Aomine-kun và sự giúp đỡ của Midorima-kun.”
“Khách khí cái gì, chúng tôi cũng không bận, chỉ là…….” đều định đi mua quà Valentine cho cậu mà thôi. Những lời này, Aomine và Midorima đều yên lặng giữ lại trong lòng.
“Đúng là không cần các người.” Một âm thanh nam tính trầm ổn tao nhã vọng tới. “Không phải nên tránh đi sao. Đây là hoạt động của Seirin chúng tôi, các cậu xin đừng đến làm loạn.”
“Đúng vậy, còn không đi đi.”
“Kagami-kun và Kiyoshi-senpai……..”
“Ha ha, Kuroko, bắt được rồi ~” Ôm lấy ngang người Kuroko, Kiyoshi cười đến thực ôn hòa. “Đến đây nào, trò chơi đã đến hồi kết rồi ~”