[Knb Đồng Nhân] Happy Valentine

Chương 5: Chương 5




yyyyyy

Chương 5

“Kiyoshi-senpai, anh muốn dẫn em đi đâu?” Bị khiêng lên vai chạy, thân mình bị chấn động có chút không thoải mái, Kuroko biểu tình không đổi hỏi nam nhân đang ôm sát eo mình.

“Ahaha, đương nhiên là giấu cậu đi, miễn cho lại có người khác bắt cóc mất.” Kiyoshi cười đến sáng lạn.

“Em không bị bắt cóc, mà là tự nguyện đi theo bọn họ.” Kuroko nhẹ giọng phản bác.

“Ha ha ~ Như vậy lại càng không được ~ Trò chơi này giới hạn người chơi là của Seirin mà!”

“Em chỉ là mượn bọn họ để che giấu chính mình một lát.”

“Kuroko, cậu thật là……….” Kiyoshi khẽ thở dài một hơi, Kuroko này có phải hay không càng ngày càng phúc hắc?

“Nhưng mà cậu hình như quên rồi. Hiện tại mọi người đều biết cậu đang giả nữ, hơn nữa lại có cô gái cùng hai Thế hệ Kỳ tích nói chuyện, trừ cậu ra không còn ai khác.”

“Kiyoshi-senpai, anh đang khen ngợi hay là chê bai vậy?”

“Đương nhiên là khen rồi ~” Kiyoshi vẫn tươi cười.

“Xin cho em nhắc nhở một câu. Ace của ngũ tướng không ngai, ngài đem đồng bọn của ngài ném đi đâu rồi?”

“Cậu đang nói Kagami sao?” Kiyoshi quay đầu nhìn lại, quả nhiên không thấy bóng của mỗ Taiga. “Xem ra so với dành được thắng lợi, Kagami bây giờ còn muốn giết tiền đội hữu của cậu nhiều hơn a~”

“Có ý gì?”

“Vừa nãy tôi cùng Kagami đi tìm cậu, cậu ta hình như rất tức giận khi thấy cậu vì không để cậu ta bắt mà hi sinh nhan sắc mê hoặc Takao, còn kéo Midorima bỏ chạy. Vừa nãy lại nhìn thấy cậu cùng Aomine và Midorima tán gẫu vui vẻ, Kagami tức giận đến mức đem bức tường bên cạnh đấm nứt ra một khe lớn.”

Kiyoshi Teppei vừa nhớ đến vẻ mặt muốn ăn thịt người của Kagami liền cảm thấy buồn cười, nhìn thế nào cũng thấy giống ông chồng bắt quả tang vợ yêu ra ngoài ngoại tình ~

“Kiyoshi-senpai, sao em cảm thấy anh giống như thực vui sướng khi người gặp họa?” Kuroko yên lặng nói.

“Sao lại nói vậy ~ Tôi là vô cùng vui vẻ khi thấy các cậu thân thiết như thế ~”

“Quả thực không thể xem thường Kiyoshi-senpai.” Kuroko hắn dám chắc vừa nãy rõ ràng nhìn thấy trong mắt Kiyoshi hiện lên một tia trêu tức. Không ngờ senpai trình độ phúc hắc cư nhiên cùng cậu tương xứng. Rốt cuộc là ai đã nói hắn thực hồn nhiên?

“Ha ha, Kuroko là đang khen tôi sao?”

“Kiyoshi-senpai cảm thấy sao thì chính là vậy thôi ~” Kuroko nói, “Còn có, senpai còn chưa trả lời vấn đề của em.”

“Nơi này gần nhà của tôi.” Kiyoshi đưa ra đáp án không hề liên quan.

“Nhà senpai ở trên núi sao?” Kuroko bình tĩnh hỏi. Mặc dù bị nam nhân này khiêng thẳng tắp đi vào sâu trong núi, trước sau vắng vẻ, cậu vẫn như trước sắc mặt không đổi.

“Làm cho Kuroko của chúng ta thật ngạc nhiên nào ~” Kiyoshi cười nói, “Cũng sắp đến rồi.”

“Vâng, em rất mong chờ.”

= = = = = =

“Đến rồi, xem này.”

Đem Kuroko thả xuống dưới, Kiyoshi cười đến thực vui vẻ, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Kuroko đi qua rừng cây, cảnh đạp ánh vào trong mắt.

Thác nước ào ào đổ xuống, suối nước trong suốt lưu động. Trong hồ nước cá nhỏ thảnh thơi đuổi bắt chơi đùa. Một thiên nhiên hoàn mỹ không sứt mẻ.

Kuroko nhìn nhìn, nội tâm bất giác dâng lên một cỗ cảm động khó hiểu.

“Nơi này là do tôi phát hiện ra ~ Lần sau mọi người muốn nghịch nước có thể cùng tới nơi này. Nước không sâu lại rất sạch sẽ. Chỉ cần chúng ta chú ý không làm bẩn loạn nơi này là được rồi.”

“…………. Tại sao Kiyoshi-senpai lại muốn dẫn em đến đây?”

“Tôi chỉ muốn để Kuroko là người đầu tiên nhìn thấy thôi ~”

“Vậy, nguyên nhân là gì?” Kuroko nhẹ nhàng nhìn Kiyoshi, hạ thấp thanh âm hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.