imagyye
Chương 6
“Ah, nguyên nhân………” Kiyoshi cười cười, ánh mắt chuyên chú nhìn Kuroko, “Kuroko không phải rất rõ ràng sao?”
“Oh? Senpai không nói, em làm sao có thể biết được?” Kuroko nâng mắt nhìn lại, lộ ra tươi cười nhạt nhạt, “Để em đoán……….”
“Hm?”
“Là Valentine……..” Kuroko rũ mắt, thân ảnh của Kiyoshi hoàn toàn phản chiếu vào đôi đồng tử thủy tinh lam sắc xinh đẹp.
“Kia, hẳn là thích em sao?”
“….. Nước rất lạnh, muốn thử không?” Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Kuroko, Kiyoshi không đươc tự nhiên né tránh chuyển đề tài.
Quả nhiên, chính mình vẫn không thể nhìn thẳng vào cặp mắt to quá mức chuyên chú điềm tĩnh kia. Thanh khiết như vậy, thuần túy như vậy, cho dù rõ ràng đã biết người đó che giấu một bụng phúc hắc.
“Đến đây đi.” Kuroko cười khẽ một tiếng, cũng không để ý Kiyoshi cố tình lảng tránh vấn đề, kéo theo Kiyoshi bước về phía bờ suối. “Từng có một đợt đặc huấn ở club, cũng là ở bên bờ suối. Tiếc là em sinh bệnh, không thể tham gia.”
Nói đến đây, Kuroko có chút thất vọng. Cậu nhớ rõ lần đó sốt cao, mơ mơ màng màng thấy được có vài bóng người canh giữ bên mình chăm sóc.
“A, bây giờ vẫn còn 39,8 độ —— Kurokocchi sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Sao Tetsu vẫn không hạ sốt? Đã uống thuốc rồi mà……”
“Nhiều chuyện ~ Kurochin để tớ giúp cậu uống nước đường ngọt ngọt là tốt rồi ~”
“Các người đừng có cãi nhau, làm phiền Kuroko nghỉ ngơi!”
“Im đi, còn nháo nữa ta cắt!”
“………..”
“Cậu lại nghĩ tới bọn họ.” Cảm nhận được một bàn tay to nắm chặt lấy tay mình, Kuroko thoát ra khỏi hồi tưởng, ngẩn người, nhìn về phía Kiyoshi mặt không đổi sắc.
“…………. Sau tất cả thì, chỉ là một đoạn ký ức.” Kuroko nhếch lên khóe miệng, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn thổ lộ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể thở dài một hơi.
“……… Kuroko, vẻ mặt này thực không thích hợp với cậu.” Kiyoshi khó có được lộ ra vẻ mặt âm trầm, lại buông ra Kuroko ha ha cười chạy xuống suối, dùng ta hất nước bắn tung tóe.
“Thế nào? Rất mát, phải không?”
“……….. Kiyoshi-senpai!!!” Bị chất lỏng lạnh lẽo hất vào mặt, Kuroko lau lau mặt, bất mãn kêu một tiếng, liền làm theo vung tay té nước lên người Kiyoshi.
“Ah ~ Kuroko ngoan nào ~” Không đoán trước được tốc độ phản ứng của Kuroko lại nhanh như vậy, Kiyoshi hoàn toàn không kịp tránh.
“Là Kiyoshi-senpai bày trò trước.”
“Được thôi ~ xem chiêu!”
Hai học sinh trung học cứ như vậy ngây thơ đứng dưới suối té nước. Kiyoshi đã quên mục đích đem Kuroko đi giấu, Kuroko cũng đã quên mình đang là kẻ bị truy đuổi, trong đầu chỉ có nhiệt huyết bùng nổ, chính thức tiến nhập ZONE, dù thế nào cũng phải thắng!!!!!
Kết quả của đùa nháo, chính là vui quá hóa buồn. Kiyoshi không cẩn thận trượt chân, Kuroko sợ tới mức lao thật nhanh giữ chặt thân thể Kiyoshi, nhưng đã quên mất chính mình cùng người này thể trạng vô cùng chênh lệch. Cuối cùng cả hai đều ngã xuống suối, nhất thời bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
“Kiyoshi-senpai, chân của anh………” Kuroko khẩn trương một bên sờ một bên quan sát, chỉ sợ vết thương cũ của Kiyoshi tái phát.
“Ha ha ha, chúng ta hiện tại đều ướt hết rồi ~” Kiyoshi nhìn đến vẻ mặt của Kuroko nguyên bản đạm mạc rõ ràng nổi lên kích động, trong lòng lướt qua nhè nhẹ lo lắng.
“Senpai, bây giờ không phải là lúc nên cười!!!” Kuroko ảo não. Vừa nãy cùng Kiyoshi-senpai thực sự rất vui. Nhưng giờ senpai ngã xuống, nếu chân kia lại bị thương thì……..
“Không quan trọng. Xem này, hoàn toàn không đau.” Kiyoshi đập đập chân ra ý bảo, lại dùng sức xoa đầu Kuroko: “Đừng nóng ~ Không phải lỗi của cậu~”
“Đúng là không phải lỗi của Kuroko!”
Một đao âm thanh cắt ngang. Chỉ thấy Hyuuga chính khí ngút trời nghiêm nghị khoanh tay trừng mắt nhìn Kiyoshi.
“Bao nhiêu tuổi ròi còn đùa giỡn như vậy? Chính mình đứng không vững còn dám vác người khác lên vai đem đi? Còn có, Kuroko, sao cả cậu cũng cùng tên ngốc này ngây thơ nháo?”
“Thôi nào, Hyuuga, hung dữ quá ~” Kiyoshi vô tội nhìn nhìn, “Trời nóng nên muốn tới đây tắm mát một chút thôi ~”
“Tắm mát cái đầu cậu! Nói mau!! Cậu mang Kuroko đến chỗ không ai biết này để làm cái gì?”
“Tắm mát thôi mà ~……..”
Không để ý đến Hyuuga đang hầm hầm mắng Kiyoshi, Izuki vươn tay nói với Kuroko: “Đứng lên đi.”
Kuroko gật gật đầu, cầm lấy tay Izuki đứng lên, nhẹ giọng “Cảm ơn.”
“Hai tên kia sẽ còn ồn ào lâu lắm, đừng để ý đến.” Izuki nói, cứ nhìn một màn bên kia xem, Hyuuga một mình gào thét mắng mỏ rồi đên Kiyoshi thêm mắm thêm muối ha ha cười.
“Em biết rồi.”
Hai người không lên tiếng nhìn bọn họ cãi nhau. Izuki còn theo nội dung cãi vã mà đem ghi vào “chê cười đại điển bút kí”, mà Kuroko chỉ yên lặng hong khô tóc cùng quần áo.
“Cậu! Cậu đó!! Quên mất là đang trong thời gian thi đấu sao? Bảo vật đã lấy được chưa?” Hyuuga chỉ thẳng vào mặt Kiyoshi hỏi vào câu trọng điểm.
“~ Cậu không nói thì tôi cũng quên ~”
“Ngớ ngẩn!!!” Hyuuga lại tuôn ra một trận mắng mỏ.
“Izuki-senpai muốn lấy bảo vật sao?” Nghe đến đó, Kuroko nghiêng đầu một góc bốn lăm độ, nhìn về phía nam nhân đam cắm cúi viết viết.
“Uh.” Izuki cũng không nghe rõ Kuroko nói gì, chỉ thuận miệng trả lời.
“Vậy, ở trong này……..” Kuroko chậm rãi kéo tay Izuki đặt lên ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Izuki-senpai……… Tới lấy đi ~”
“Hả!!!???”