[Knb Đồng Nhân] Happy Valentine

Chương 7: Chương 7




62380_619198738133288_1066278490_n

Chương 7

“Kuro……… Kuroko cậu…..a a……có………..” Izuki ngẩn người, tiếp theo bị dọa đến nói năng lộn xộn. Ai nói cho hắn biết xúc cảm mềm mại ôn nhuận này là cái gì vậy? Kuroko thật sự là nữ sao? Hay là ngực giả? Trang bị đầy đủ đến mức đó sao!!?

“Ah ~ Thì ra giấu ở đó sao ~ Kuroko sao không nói sớm ~” Kiyoshi bất mãn lầu bầu, hắn cũng muốn chạm vào ngực của Kuroko mà ~

“Kuroko!!!!!!!” Hyuuga tức đến mức không biết phải nói gì, chỉ có thể rống giận.

“Bất quá, cái này là váy liền không có dây kéo, cho nên………” Kuroko đứng lên, hai tay cầm lây hai mép váy, chậm rãi kéo lên. “Em cởi trước để lấy nó ra.”

Cùng với chiếc váy từ đầu gối chầm chậm kéo lên cao, hai đùi trắng tuyết dần dần hiện ra trước mắt ba người. Không biết là ai “ực” một cái nuốt xuống một ngụm nước miếng to……

Nguy hiểm đang đến ———-

Ánh mắt của Kiyoshi ba người càng lúc càng nóng lên.

Đương nhiên, chỉ cần là nam nhân, đối với phong cảnh bên dưới váy đều sẽ có dục vọng. Mà dục vọng của bọn họ hiện giờ, cũng có thể coi là vô cùng lãng mạn.

“A, đừng nhìn.” Kuroko có chút ngượng ngùng cúi đầu. “Em mặc đồ lót nữ.”

“Đồ…… đồ lót nữ!!??” Những lời này làm cho ba người kia càng muốn nhìn.

“Không……… Không sao, đều là nam sinh mà ~ Có cái gì mà cậu có tôi lại không có?” Kiyoshi ha ha cười nói.

“Uh…….. Cũng đúng.” Kuroko khẽ gật đầu.

Kiyoshi!!! Cậu đang làm cái trò gì vậy!!!!!!! —- Hyuuga cùng Izuki trong lòng đồng thời hò hét

Loại bỏ nghi hoặc, Kuroko không do dự đem váy kéo tiếp lên trên. Tam giác màu đen viền ren mỏng dán ở trên da Kuroko, làm cho làn da càng thêm vẻ trắng nõn bóng loáng. Lớp lông tơ nhạt màu thưa thớt trải dưới rốn. Eo nhỏ cùng cơ bụng lờ mờ ẩn hiện. Đường cong hoàn mỹ kiêu ngạo.

Cho dù rõ ràng biết đứa nhỏ này cũng là nam giống mình, nhưng người ta lại không thể rời đi tầm mắt khỏi dáng người xinh đẹp diễm mỹ như một kiệt tác điêu khắc trước mặt.

Izuki đứng mũi chịu sào cảm thấy ý nghĩ của mình bắt đầu đứt đoạn. Một cỗ nhiệt lưu xộc lên mũi phóng ra, khiến hắn vội vàng cúi đầu che đi, nhưng không cách nào ngăn cản máu mũi chảy xuống.

Hyuuga cùng Kiyoshi vì cách hơi xa nên không trông thấy rõ ràng như Izuki, nhưng hình ảnh đánh sâu vào thị giác cũng đủ làm bọn họ choáng váng.

“Ah? Izuki-senpai chảy máu! Bị cảm nắng sao?” Kuroko quan tâm hỏi, trong mắt hiện lên một tia trêu chọc.

“Kuroko, ra sau gốc cây kia cởi quần áo, tôi giúp Izuki cầm máu.” Hyuuga tùy tay chỉ một thân cây ra lệnh, muốn nhanh nhanh đẩy Kuroko ra khỏi tầm măt.

Nếu chuyện còn tiếp tục diễn biến theo chiều hướng này, ba người bọn họ chắc chắn đều sẽ bất tỉnh.

“Vâng.” Kuroko ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Hyuuga đem Izuki kéo đến bên suối rửa mặt, Kiyoshi lục túi áo tìm khăn tay.

Yên lặng lui ra sau gốc cây, khóe miệng nhếch lên một đường cong xấu xa ———————————–

“Senpai, em đi trước.”

===

Huuga cùng Kiyoshi luống cuống tay chân giúp Izuki cầm máu, rồi mới dìu hắn đến dưới tán cây nghỉ ngơi.

“Ổn rồi chứ?” Hyuuga hỏi.

“Sau này còn có kẻ nào dám lôi kéo tôi nhìn Kuroko cởi váy tôi nhất định sẽ giết hắn!” Izuki căm giận nghiến răng.

“Thôi nào ~ Cậu vừa rồi đâu có cự tuyệt ~” Kiyoshi gãi đầu xấu hổ cười cười.

“Kuroko đâu rồi? Sao lại không thấy?”

“Không phải ở…………” Kiyoshi chỉ vào gốc cây, đột nhiên phát hiện nơi đó một chút động tĩnh cũng không có: “Không thấy?!”

“Ngu ngốc! Bây giờ cậu ta mà không bỏ chạy thì chẳng phải thua rồi sao!!!”

Hyuuga giận chó đánh mèo tàn nhẫn đấm xuống đầu Kiyoshi.

“Đáng giận! Thật vất vả mới bắt được lại để xổng mất, tức chết ta a~!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.