[Kuroko No Basket Đồng Nhân] - Thiết Tẫn Quang Âm

Chương 35: Chương 35




Q33

[Tetsuya, tôi là người như thế nào với cậu?]



Trong phòng VIP to như vậy, lúc này là một mảnh trầm mặc.

Thiếu niên màu trời ngồi trên đùi thiếu niên tóc đỏ, thường thường dùng ngón tay trắng nõn kẹp một hai khối bánh ngọt, đưa tới miệng người ôm chặt phía sau, cách mấy phút đồng hồ còn sẽ đưa qua cà phê, để tránh điểm tâm ngọt ăn nhiều sẽ khát nước.

Ánh sáng chiếu từ cửa sổ thủy tinh sáng lóa cũng không chói mắt, chính là vô cùng ôn nhu, đem hai thiếu niên quấn quýt lẫn nhau vây quanh ở trong đó, an nhàn mà điềm đạm.

Hình ảnh phi thường ấm áp tốt đẹp.

Đương nhiên, cái “ấm áp tốt đẹp” này, phải loại trừ biểu tình nửa tức giận nửa xấu hổ của thiếu niên màu lam, còn có vẻ mặt thỏa mãn của thiếu niên tóc đỏ…

“Lại đây, Tetsuya, uống một chút milkshake đi.”

Vẻ mặt Akashi sung sướng đưa thứ bán thể rắn lạnh ngọt đến bên miệng người trong lòng, đối phương hung hăng trừng mắt liếc hắn mắt một cái, mảy may không phối hợp quay đầu đi.

Akashi cũng không giận.

“Tetsuya vừa mới than như thế, không khát nước sao?”

Vẻ mặt Akashi sủng nịch chỉnh lại quần áo vô cùng hỗn độn của người trong lòng.

Đương nhiên, áo loạn như vậy loạn cũng là do hắn ban tặng.

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa ——

“Seijuurou cậu tự nhiên ở trong này… Đây là lễ hội trường lỡ như có người vào ——”

Biểu tình bình tĩnh đạm mạc của Kuroko hoàn toàn biến mất không thấy, thủ nhi đại chi là thần tình ửng hồng, ánh mắt màu băng lam cũng hiện ra thủy quang nhè nhẹ.

Akashi vẫn như trước không hề tức giận.

Kỳ thật trong lòng hắn cũng biết, lần này khi dễ người yêu quá độc ác rồi.

Nhưng mà, ai biết được bộ dáng thiếu niên mặc trang phục nữ lại đáng yêu như vậy chứ?

Hơn nữa, hắn bất quá chỉ thuận miệng nói, thiếu niên nghiêm túc không nói giỡn liền thật sự ngồi trên đùi mình, đút điểm tâm cho mình.

Hơn nữa nơ bướm trước ngực thiếu niên lại vừa vặn phất qua phất lại trước miệng mình…

Là nam nhân đều không có khả năng nhịn xuống.

Akashi ở trong lòng đối với hành vi của mình là khẳng định cùng dung túng.

Liên tục hơn một giờ, Akashi đều ôm chặt người yêu, từ đầu tới đuôi từ trong đến ngoài tinh tế yêu thương qua một phen.

“Seijuurou… Sẽ có người vào…”

Nhìn ánh mắt xinh đẹp màu lam không biết là bởi vì khoái cảm hay là mất thể diện mà tràn ngập thủy quang, Akashi cảm thấy càng thêm hưng phấn.

“Vậy, Tetsuya cứ nhỏ giọng lại đi.”

Liền dựa theo tư thế, hung hăng chạm vào nơi ấm áp kia của thiếu niên, không chút nào ngoài ý muốn nghe được hắn gần như phát ra rên rỉ.

“Dừng lại… A…”

Bởi vì không dám lớn tiếng mà hô lên, thiếu niên đành phải dùng toàn lực khắc chế.

Không biết thân thể lại bởi vì loại ẩn nhẫn này mà càng thêm mẫn cảm.

Trong cơ thể mỗi một lần va chạm đều bị phóng đại vô hạn, đủ để đem tự chủ cùng lý trí của thiếu niên phá thành từng mảnh nhỏ.

Mẫn cảm cảm thấy được, người yêu tại đây vô cùng kích động, Akashi càng thêm ác ý kích thích, nơi động tình dễ dàng nhất động tình của người yêu.

“Tetsuya… Tôi là cái gì của cậu…?”

Ý loạn tình mê, Kuroko căn bản không nghe được vấn đề của Akashi.

Hắn toàn tâm đều cố gắng ức chế thanh âm của mình.

[“etsuya, tôi là người gì của cậu?]

Cắn vành tai trắng nõn, Akashi dùng sức trên da thịt lõa lồ, kế tiếp để lại ấn ký thuộc về mình.

[Đội trưởng… A…]

Đây là đáp án gì?

Akashi có chút bất mãn bắt lấy thiếu niên yếu ớt, có chút nghiêm khắc vỗ về chơi đùa.

“Trả lời sai sẽ bị trừng phạt.”

“Không… Seijuurou là… Người yêu của tôi…”

Cũng tốt một chút, nhưng vẫn không chuẩn.

Akashi tiếp tục vỗ về chơi đùa trong tay.

“Tôi là nam nhân của cậu, nhớ kỹ chứ?”

Bên tai thiếu niên lặp lại một lần lại một lần, thẳng đến thiếu niên rốt cục chặt chẽ nhớ kỹ mới thôi.

Bởi vì tôi là nam nhân của cậu, cho nên chỉ cần an tâm ngốc ở bên cạnh tôi là tốt rồi.

Ngốc ở bên cạnh tôi… Chỗ nào cũng không được phép đi…



Đợi cho chấm dứt khi, Kuroko quả thực mệt đến một đầu ngón tay cũng không nâng dậy được.

Càng miễn bàn về việc đi dạo lễ hội trường…

Mọi việc chấm dứt, lập tức trở về.

Nhìn đến Kuroko lấy cái chén tay chút run nhè nhẹ, Akashi Seijuurou, trong mười mấy năm sinh ra và lớn lên, lần đầu tiên có loại tâm tình gọi là ‘áy náy’.

Quả nhiên, vẫn là khi dễ đến quá lợi hại…

Bất quá nếu thời gian quay ngược trở lại, hắn vẫn sẽ làm như vậy.

Muốn ôm chầm lấy người kia, yêu thương, vô luận như thế nào đều không thể ức chế.

Buổi chiều là sân khấu kịch của Akashi.

Kuroko đổi quần áo, cùng Akashi đi đến sân khấu kịch của trường.

Akashi đem hắn an bài chỗ ngồi có đèn rọi sáng tốt nhất, tầm nhìn tốt nhất, âm hiệu cực mạnh hoàng kim, sau đó vào hậu trường thay quần áo.

Rất nhanh, vở kịch tiếng Anh được mở màn.

Hoàng tử cùng công chúa ăn mặc giản dị gặp nhau trong rừng rậm, hai người vừa gặp đã yêu.

Rất nhanh, Akashi sắm vai ma vương xuất hiện.

Hắn lạnh như băng nhìn thoáng qua hai người trước mắt, cầm lấy một cây đao nhọn, không chút do dự đâm vào… Cách má hoàng tử không đến một tấc.

“Kẻ làm trái ta, cho dù là cha mẹ cũng phải chết.”

Tiếp, hắn nhìn về phía công chúa đang lạnh run.

Mang theo ánh mắt dò xét kỹ lưỡng băn khoăn nhìn cô gái này một lần, Akashi vô cùng tiêu sái mà xoay người.

“Yên tâm, ta đối với ngươi không có hứng thú.”

Trước khi đi, hắn đem cây đao nhọn trong tay không hề gì mà ném tới trước mặt hoàng tử.

“Đây là cây kiếm ma thuật ‘Đông chi bi minh’, muốn trở nên mạnh mẽ thì cố gắng khống chế nó đi.”

Ánh mắt dị sắc lạnh lùng quét mắt qua cô gái bên cạnh.

“Vì tương lai ngươi cùng nữ nhân này, hãy trở nên mạnh mẽ.”

“Ngươi bây giờ thật sự quá yếu, yếu đến căn bản không lọt được vào mắt ta.”

Nói xong, thân ảnh màu đen liền phiêu nhiên đi xa, mang theo vương giả bình tĩnh tự nhiên.

“A a thật đẹp trai ——”

“Đúng không đúng không, tớ đã nói người của đội bóng rổ đều rất đẹp trai mà.”

“Nếu Akashi-kun bình thường không phải lạnh đạm như vậy thì tốt rồi ~~~”

Bên người âm thanh các cô gái la hét liên tiếp, Kuroko lại một câu cũng không nghe lọt.

Trong đầu của hắn, chỉ có câu nói trào dâng châm biếm lạnh như băng của người kia, lặp lại tuần hoàn, không dứt bên tai.

“Ngươi bây giờ thật sự quá yếu, yếu đến căn bản không lọt được vào mắt ta.”

Vẫn luôn giống như bây giờ, an nhàn với thân phận ‘cái bóng’, là không được.

Một mảnh hỗn độn kín đáo, thiếu niên gợi lên ý cười chua xót.

Bên cạnh vương giả, không có vị trí cho kẻ yếu.

-TBC-

Lời vô nghĩa của tác giả:

Sẽ càng tiếp tục cố gắng ~

Cám ơn các vị thân nhắn lại ~~~~(>_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.