Q34
[Tetsuya… Tôi nên bắt cậu làm gì đây… ]
Rốt cuộc phải làm sao, cậu mới có thể chân chính khoái hoạt?
※
Thời gian trôi qua vĩnh viễn lơ đãng tiến hành.
Tiếng động lớn ồn ã, vui vẻ của lễ hội trường, một số tiếc nuối không thể thuận lợi chụp được ảnh kỷ niệm, trong nháy mắt đã trở thành quá khứ.
Hôm nay phát sinh hết thảy, vui vẻ, thành công, thắng lợi, nước mắt…
Đến ngày mai, liền thành ngày hôm qua.
Kuroko lần thứ ba mặc vào chiếc áo ngắn tay quen thuộc, nghe tiếng nhóm lính mới tràn ngập tinh thần phấn chấn ân cần thăm hỏi “Chào senpai”, lại kinh hoàng bừng tỉnh.
Nguyên lai chút bất tri bất giác, cấp hai tốt đẹp cùng thanh xuân, sắp trở thành đã từng.
Chỉ có thể từ ảnh chụp đi tìm lại, những vui vẻ hoặc bi thương đã từng trải qua, nó đã trở thành, thứ gọi là ‘kỷ niệm’.
“Tetsu, vẫn là người luôn đến huấn luyện sớm như vậy ~”
Aomine làn da ngăm đen vỗ vỗ bả vai có chút nhỏ nhắn, đối mặt thiếu niên vĩnh viễn kiên trì luyện tập trên sân, tỏ vẻ khâm phục từ đáy lòng.
“Kurokocchi là người cuồng luyện tập mà. Lại khác với kẻ lúc nào cũng đến tập trễ ~”
Kise cọ cọ trên bả vai thiếu niên, mà còn không chút lưu tình vạch tội thường xuyên đi trễ tập của Aomine.
“Kuroko luôn làm hết khả năng của mình, không giống Aomine.”
“Nha, Kurochin là rất nghiêm túc rồi…”
Midorima cùng Murasakibara ở bên cạnh câu được câu không mà đáp lời.
Thiếu niên màu trời lạnh lùng gợi lên một tia cười nhạt.
“Tớ với mọi người không giống nhau.”
Thanh âm của hắn trước sau như một trong suốt, bình tĩnh nhu hòa giống như đang bàn luận thời tiết thông thường.
“Cho dù đem hết toàn lực, cũng không thể cam đoan có thể đuổi kịp bước chân của mọi người. Cho nên, phải càng thêm cố gắng mới được.”
Thiếu niên nghiêng mặt với ánh sáng nhu hòa của trời chiều, trắng nõn đến gần như trong suốt.
Giống như tùy thời sẽ biến mất.
“Tetsu cậu đang suy nghĩ đi đâu vậy? Với tư cách ‘cái bóng’ cậu là ưu tú nhất. Thành viên biến hóa khôn lường của Thế hệ Kỳ tích, cho tới bây giờ cũng không phải hư danh.”
Nhìn thiếu niên có chút tự giễu ảm đạm, Aomine hơi hơi nheo lại mắt, hung hăng, mạnh mẽ vuốt mảnh lưng gầy yếu của thiếu niên.
Giữ vững tinh thần, Tetsu.
Còn lại mấy người tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt bọn họ, trong mắt bao hàm tán thành cùng coi trọng, đều minh xác mà tỏ ra lập trường của mình.
Người ta / tôi / tớ từ đáy lòng tôn kính, không thể dùng miệng mà khinh thường.
Tuyệt đối không được.
“Cám ơn.”
Kuroko nở nụ cười phát ra từ nội tâm, màu băng lam trong ánh mắt cũng tràn đầy ý cười cảm kích.
Bởi vì có các cậu tán thành cùng cổ vũ, tớ mới có thể vẫn luôn tin tưởng bóng rổ của mình.
Có lẽ các cậu cũng không biết, loại tán thành cùng tín nhiệm này, so với tớ mà nói có bao nhiêu quan trọng, đúng không?
Cám ơn các cậu.
“Đang nói gì đấy? Bây giờ chính là vòng thi đấu quốc gia đấy.”
Âm thanh lạnh như băng không mang theo một tia tình cảm nào truyền đến.
Là Akashi.
Phía sau hắn, là Satsuki ôm laptop.
“Đây là cuộc đua cuối cùng của chúng ta trong giải cấp quốc gia.”
Ánh mắt dị sắc lợi hại đảo qua đội chính tuyển, đến khi lướt qua Kuroko, nghiêm khắc cùng lợi hại trong mắt mới chuyển sang hơi nhu hòa chút.
“Ngai vàng thắng lợi sẽ thuộc về Teikou.”
Chúng ta là vương giả, quyền thế cực mạnh.
Kuroko trong đám người, yên lặng cúi đầu xuống.
Hắn cho tới bây giờ đều không nghi ngờ thắng lợi, không nghi ngờ thắng lợi của Teikou, không nghi ngờ suy nghĩ của Akashi.
Chính là một năm gần đây, hắn cảm giác, thắng lợi đem lại niềm vui cho mọi người, đã càng lúc càng mờ nhạt.
Bởi vì quá mức chắc chắn, quá mức đương nhiên, cho nên không có kích động cùng hưng phấn gì.
Thắng lợi, thật sự quá mức tầm thường.
Theo Aomine vào 【zone】, sau có, Akashi, Kise, Midorima, cũng đều lĩnh ngộ loại cảnh giới này.
Murasakibara tuy rằng không tiến vào 【zone】, nhưng lấy thiên phú cùng thể trạng của hắn, đã bất động như núi vô cùng cường đại.
Những người đã đạt tới cảnh giới mới, Kuroko chênh lệch liền lập tức liền tụt lại.
Bắt được bóng, phản ứng đầu tiên là dựa vào chính mình, vượt qua năm người đối phương.
Bắt được bóng, tuyệt đối muốn chính mình đạt được, trước đó tuyệt đối không truyền ra ngoài.
Bắt được bóng, nhất định phải đem nước cờ của đối phương toàn bộ hóa giải, để đối thủ bị bại thương tích đầy mình.
Không có phối hợp.
Kuroko chính là máy móc cướp bóng, truyền cho bất cứ người nào trong bọn hắn.
Sau đó, không cần hoài nghi Teikou sẽ thành công lên bóng.
Cuối cùng, bình yên mà hưởng thụ thắng lợi.
Đây là bóng rổ mà mình muốn hay sao?
Không lâu, Kuroko trong lúc vô ý nhìn một quyển tuỳ bút.
Từ ngữ cũng không có quá mức hoa lệ trau chuốt, lời nói nhẵn nhụi lưu loát.
Hấp dẫn Kuroko nhất, là tác giả vô lực tâm tình.
“Có một loại thực vật, tên là ‘Chi tơ hồng’.”
“Vô pháp độc lập sinh tồn, chỉ có thông qua ký sinh với cây cối khác, mới có khả năng năng tồn tại.”
“Tôi nghĩ, tôi chính là một gốc chi tơ hồng, phụ thuộc vào người kia, phụ thuộc vào yêu thương của người kia.”
“Nếu không, tôi sẽ không có cách sống sót.”
Chữ viết rất nhỏ tinh tế, lại mang theo một loại hối tiếc nồng đậm.
Kuroko cũng không tán thưởng cái loại hối tiếc tự bi thương này, nhưng mà trong văn nhắc tới loại phương thức ‘ký sinh’ kia, lại làm cho hắn như có điều suy nghĩ.
Tôi là bóng dáng, làm sao chưa từng nếm vị phải phụ thuộc vào người khác mà tồn tại?
Bóng rổ của tôi, cũng là ỷ vào đồng đội mà tồn tại.
※
Kết thúc buổi huấn luyện do Akashi chỉ dẫn, thiếu niên cự tuyệt vài lời mời về nhà của đồng đội, một mình đi đến sân bóng rổ hoang phế.
Chính là ở trong này, hắn gặp Aomine;
Càng là ở trong này, hắn gặp Akashi.
Hít sâu một hơi, Kuroko đơn giản thả lỏng một chút cơ bắp mỏi mệt, bắt đầu thói quen tập thể dục thêm riêng của mình.
Trừ bỏ luyện tập chuyền bóng, còn có lừa bóng, ném rổ.
Thật sự muốn trở nên mạnh mẽ.
Âm thanh một mình thiếu niên tập bóng cô độc như thế.
Thật sự muốn trở nên mạnh mẽ.
Là tiêu chuẩn, ngàn vạn làm luyện tập ném rổ, vẫn như trước vô pháp đạt được mục tiêu đơn giản.
Thật sự muốn trở nên mạnh mẽ.
Đi tới đi lui hơn mười lần, mồ hôi của thiếu niên đã muốn tạo thành dòng, từng giọt rơi trên sàn nhà trơn bóng.
Thật sự muốn trở nên mạnh mẽ.
Mồ hôi mang theo vị mặn tiến vào trong mắt, có chút chua xót.
Chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể kiêu ngạo trở thành đồng đội của họ.
Chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể thản nhiên, đứng bên cạnh người đó.
Mà không phải giống như bây giờ, ngẩng đầu nhìn, kính sợ, lo được lo mất.
Mệt mỏi quá…
Thẳng đến khi mệt mỏi tay chân đều không nâng dậy được , Kuroko mới nằm ngửa ở xuống sàn nhà, vô thần nhìn mái vòm sân bóng rổ.
Cứ như vậy, làn gió mát phất phơ, thân tâm quá độ cạn kiệt đều hoàn toàn thả lỏng.
Yên ngủ.
Akashi vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh, chậm rãi đi đến bên người thiếu niên cân bì kiệt lực (*).
Đem áo khoác của mình cởi ra, đặt trên người thiếu niên.
Đem đầu của hắn nâng lên, để hắn gối lên cánh tay mình, như vậy là có thể ngủ thoải mái chút.
“Tetsuya… Tôi nên bắt cậu làm gì đây…”
Khuôn mặt tuấn tú, rốt cục tháo xuống mặt nạ nghiêm khắc lạnh như băng.
Lúc này, trừ bỏ ôn nhu, càng nhiều là mê man hiếm thấy.
Rốt cuộc phải làm sao, cậu mới có thể chân chính khoái hoạt?
-TBC-
(*) Cân bì kiệt lực: cơ thể mỏi mệt, sức lực cạn kiệt.
Lời vô nghĩa của tác giả:
Kết thúc văn chương vậy. Chia lìa thiên, một chương này chính thức bắt đầu.
Đi, các vị thân không cần lo lắng sẽ ngược, tóm lại cuối cùng là HE, điểm ấy có thể yên tâm.
Quá trình chúng ta thiệt tình cũng không biết là ngược, chúng ta là thân mẹ ~~~~(>_