[Kuroko No Basket Đồng Nhân] - Thiết Tẫn Quang Âm

Chương 4: Chương 4




Q4

[Tôi rất thích để những ấn ký trên người cậu giống như biến cậu thành vật sở hữu của tôi, cậu đừng cho tôi thêm cơ hội nào nữa.]



Đã trải qua một tháng huấn luyện, Kuroko đau đến rơi lệ, nhưng bây giờ, đã có thể mặt không đổi sắc đạt tới yêu cầu của Akashi. Hết thảy đều có ích với thể trạng tương đối nhỏ nhắn của hắn, còn có sự mềm dẻo trời sinh. Lại nói, Akashi tuy rằng nghiêm khắc, nhưng cũng không phải loại xằng bậy, từng động tác, đều luôn lo lắng, xác định có thể đạt tới mục đích huấn luyện hay không, cũng sẽ không thương tổn Kuroko.

Ở ngoài nhìn vào, Akashi vẫn luôn rất lạnh lùng đứng một bên nhìn Kuroko tập luyện, trên thực tế, hắn vẫn luôn tính toán thời gian, chỉ cần cảm thấy thời gian đã đủ, sẽ bảo Kuroko dừng lại nghỉ ngơi.

Kuroko là một người cực kỳ chăm chú, hơn nữa, lại có năng lực chịu đau rất tốt, nếu Akashi không ra mệnh hắn dừng lại, không chừng thật sự sẽ luyện tập đến bị thương.

Akashi lại một lần nữa đem bàn tay kéo vạt áo Kuroko lên, xác nhận lực phần eo cùng sự mềm dẻo. Mà Kuroko thấy nhưng không thể trách vẫn tiếp tục nhịn vì nghiệp lớn, cả tháng nay loại động tác này của Akashi không thể đếm, hắn ngay từ đầu thân thể còn cứng ngắc, bây giờ đã hoàn toàn thành thói quen.

“Đợt huấn luyện thứ nhất đã xong, bắt đầu đợt thứ hai đi, Tetsuya.”

“Chúng ta cùng chơi trò chơi, cậu đi lại tự do, tôi bị bịt mắt, nếu trong mười giây tôi bắt được cậu, thì tôi thắng. Nếu không thì cậu thắng.”

“Ai thua thì chấp nhận bị phạt. Chơi mà không có hình phạt thì làm sao chơi hết mình được, đúng không?”

Kuroko có chút mơ màng, lời thực đã nói, đã hơn một tháng, hắn vẫn như trước không hiểu rõ Akashi rốt cuộc muốn đạt tới trình độ gì, chơi bóng rổ như thế nào.

Sự mềm dẻo được huấn luyện cũng được hay chơi trò quái dị cũng được, Kuroko căn bản không hiểu được người có đôi mắt yêu dị phía trước đang suy nghĩ gì.

Bất quá, hắn tin người này.

Bản năng tín nhiệm, không cần lý do.

Chỉ cần dựa theo hắn nói, là có thể đứng ở trên sân bóng, cùng đồng đội chơi bóng, nói không chừng có thể cùng… Cùng Aomine-kun chơi bóng…

Akashi hơi hơi nheo mắt, hắn có thể cảm thấy Kuroko thất thần. Kuroko có rất ít biểu tình, nhưng với năng lực thấy rõ phi thường của Akashi, hắn có thể cảm giác được, thiếu niên trước mặt đang thất thần.

Lúc ở với tôi, lại dám thất thần… Quả nhiên lớn mật, Tetsuya…

Trong lòng Akashi dâng lên một cỗ cảm xúc ác liệt.

“Cố gắng che dấu chính cậu, Tetsuya, để tôi nhìn xem cậu có thể đạt tới trình độ nào.”

Akashi sớm đã chuẩn bị tốt khăn mặt mỏng che đi ánh mắt, trước mắt là một mảnh tối đen, nhưng trong đầu, hắn vẫn thấy rất rõ ràng.

Tiếng gió, sớm đã hòa vào trong đầu tạo thành bố cục sân bóng: bên phải đi hai mươi thước là cột bóng rổ, rồi sau đó lui mười bước là ghế dài nghỉ ngơi…

“Bắt đầu đi, Tetsuya.”

Hô hấp nhạy cảm mà bắt giữ Kuroko trong phút chốc trở nên dồn dập, Akashi bất động thanh sắc đưa lưng về phía hắn.

Thợ săn tốt sẽ không tùy tiện kinh hách con mồi.

Phải chờ mọi việc đã sẵn sàng, thời điểm con mồi mất cảnh giác, phát ra đòn công cực mạnh, một đòn mất mạng.

Kuroko không rõ, cái này cũng không phải là người cao lớn vì cái gì có thế có cảm giác cường đại áp bách, hắn cực lực hít sâu, trì hoãn hô hấp cùng nhịp tim đập, nhưng mà, người kia cho dù đã bịt mắt, Kuroko vẫn có loại ảo giác chính mình bị nhìn thấu.

Không, có lẽ không phải ảo giác…

Một trận gió lạnh lướt qua, nắm lấy tóc Kuroko, hắn tùy tay vuốt ra vài sợi tóc, sau đó lập tức dừng lại.

Một thứ lạnh như băng đang để trên cổ tay của hắn.

Người bịt mắt kia, chuẩn xác vững vàng đem kéo đặt trên cổ tay hắn.

“Cậu thua rồi, Tetsuya.”

Akashi cười khẽ, cũng không có cởi khăn bịt mắt. Mãnh liệt dùng sức, đem thiếu niên tinh tế tồn tại như không kéo đến trong lòng của mình.

Kuroko chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ, ngay sau đó, trên cổ truyền đến một trận đau đớn. Hắn khó chịu mà nhíu mày, lại không rên một tiếng.

Akashi khoái trá nhẹ nhàng liếm dấu răng vừa mới cắn để lại, ôn nhu lưu luyến mà trấn an.

Làn da của Tetsuya vẫn trắng như thế, ấn ký này nhất định bị thấy.

Akashi nghĩ như vậy, cảm thấy những gì tích đọng trong lòng vừa rồi được dập tắt không ít.

“Phải thấy rõ hướng đi của người chung quanh, tầm mắt của bọn họ, lực chú ý của bọn họ. Chỉ có như vậy, cậu mới có thể làm cho mình hòa nhập vào, gió êm dịu, cùng hoàn cảnh nhập làm một thể.”

“Trong ảo thuật, có một loại kỹ xảo, mượn ngoại vật chung quanh, che đi tầm mắt của con người, có tên là Misdirection.”

Kuroko đang do dự không biết có nên bảo Akashi dừng lại trò chơi nguy hiểm này không, thình lình nghe thấy Akashi nói một đoạn như vậy. Hắn rất thông minh, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Akashi.

“Tôi đã hiểu, Akashi-kun.”

Cuối cùng thở ra một cái, hơi thở mang theo hương vị bạc hà, Akashi thu hồi tư thế ái muội, xoay người trở về điểm xuất phát.

“Nếu đã hiểu, vậy chúng ta tiếp tục đi.”

“Nếu cậu tiếp tục thua, tôi sẽ tiếp tục để lại ấn ký trên người cậu.”

“Tôi rất thích để những ấn ký trên người cậu giống như biến cậu thành vật sở hữu của tôi, cậu đừng cho tôi thêm cơ hội nào nữa.”

Kuroko xoa xoa trán, ánh mắt chặt chẽ nhìn thẳng nhất cử nhất động của Akashi.

“Akashi-kun, có đôi khi cậu rất thích chơi mấy trò lạ kỳ..”

Đội trưởng đại nhân nghiêng đầu, đối mặt với lời nói bất kính của Kuroko, trừ bỏ cảm thấy thú vị, lại không hề có một tia khó chịu.

“Lạ sao… có lẽ vậy.”

Vừa dứt lời, Akashi dùng tốc độ cực nhanh, hướng tới phía Kuroko.

Bắt lấy.

Không… Không sai.

Vừa đến, trống rỗng.

Thì ra là thế, cố ý nói chuyện, để tôi đến nhầm chỗ… Sao…

Thật là, Tetsuya cậu thế này cũng thật thú vị, tôi càng ngày càng có hứng thú rồi đó…

Bị lừa, Akashi lại cực kỳ vui vẻ liếm liếm khóe miệng.

-TBC-

Lời vô nghĩa của tác giả:

Vẫn cảm thấy đội trưởng là một người bề ngoài quỷ súc nội tâm ôn nhu (?), dù sao một người bạo ngược sẽ không thể phục chúng đâu XDD

Tiểu Kuroko, không cần sơ suất mà chờ bị đội trưởng ăn sạch sẽ đi ~

Tiến triển rất chậm bất quá điều muốn viết về đội trưởng chính là đã dạy dỗ ngoài ý muốn vui vẻ ~O(∩_∩)O~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.