Kỳ Án Hoa Rơi Tử Lộ

Chương 3: Chương 3: Chương 3: Truyền thuyết hoa Đông Điềm




Dự báo khí tượng thủy văn ngày hôm qua cho biết, nhiệt độ của thành phố đêm nay sẽ giảm xuống tới mức kỷ lục, khuyên người dân nên mặc áo thật ấm khi ra đường, hoặc không nên ra ngoài là tốt nhất, tránh mắc phải các bệnh về đường hô hấp đang hoành hành trong mùa rét. Tuy nhiên bản dự báo này mới chỉ đúng có một phần. Đúng ở chỗ, thời tiết đêm nay quả nhiên xếp vào loại ‘lạnh buốt đến xuyên da thấu thịt’, lại thêm đợt gió phương bắc thổi rin rít, chạm vào người là buốt đến tận óc, từ trong nhà thò tay ra ngoài mà cảm tưởng bên kia cánh cửa là tận cùng của bắc cực. Hơn thế nữa, đợt khí lạnh đột ngột này làm hơi nước ngưng tụ, kết hợp lại với nhau, tạo nên những hạt li ti màu trắng rơi xuống, mang một nét thẩm mỹ nhất định, điều này thì trung tâm khí tượng thủy văn chưa ngờ tới. Với loại thời tiết này, thay vì thò mặt ra ngoài đường, người ta thích nằm trong nhà đắp chăn ngủ, hoặc nhâm nhi một cốc trà nóng bên chương trình truyền hình yêu thích là hơn cả, nếu có cho tiền cũng chưa chắc lôi được họ ra khỏi mái ấm.

Tuy nhiên, công việc vẫn là công việc, có những con người không thể hưởng thụ cái thú vui trà đạo ấy trong đêm nay.

Dưới sự khắc nghiệt của tự nhiên, hàng trăm người vẫn đang đứng đầy xung quanh khu vực nhà hát trung tâm, dù có phận sự hay không phận sự, thì trên khuôn mặt từng người đều hiện lên rõ sự hoang mang, chẳng ai nói với ai lời nào. Ánh sáng nhấp nháy liên tục phát ra như dải chớp từ máy ảnh và đèn cảnh sát, trải dài từ cổng vào tận sân trong của nhà hát, làm không khí càng thêm phần căng thẳng.

Phàn Thanh đang đứng ở lầu dưới của nhà hát, hút thuốc không ngừng. Ánh mắt chàng bám theo những đồng chí cảnh sát chạy lên chạy xuống, trong ánh mắt họ đều không giấu nổi một tia đau đớn, phẫn nộ cùng cực. Đứng sát bên chàng là con bé Linh, vừa hứng chịu một trận lớn tiếng la mắng từ chàng, lúc nãy còn nức nở, giờ chỉ đang sụt sịt, hai mắt đỏ hoe. Nhưng Phàn Thanh cũng cảm thấy biết ơn khi nó không phải chứng kiến những gì diễn ra ban nãy, nếu không thì không biết cái hình ảnh xác chết đung đưa đó sẽ gây ám ảnh thế nào với tâm trí yếu ớt của một đứa trẻ mới lớn.

Lúc này Cao Lâm từ trên lầu hai đi xuống, chậm rãi tháo đôi găng tay màu trắng đục, nhìn thấy hai cha con Phàn Thanh, liền đi tới.

Thấy bộ dạng của con bé Linh, cậu ta chìa ra một chiếc khăn tay, đợi con bé lau hết nước mắt trên mặt xong xuôi, mới ôn tồn mở lời:

‘’Lúc nãy thật quá nguy hiểm, cháu không nên lặng lẽ mà chạy đi như vậy, chẳng may tên kẻ xấu đó thấy cháu, có khả năng sẽ giữ làm con tin.’’

‘’Còn không mau cảm ơn chú Lâm! Cũng may là chú ấy tìm được con trong đám đông hỗn loạn, không thì giờ này chưa chắc con còn vẹn toàn.’’ Phàn Thanh cảm thấy mình chiều con bé nên hư, lần này coi như là một bài học cho cả nó lẫn chàng.

Con bé lí nhí vài chữ cảm ơn cho có lệ, trong thâm tâm nó không cho rằng mình đã sai, chẳng lẽ đi vệ sinh cũng phải xin phép? Người trưởng thành thật quá kỹ tính.

Phàn Thanh thở dài, đưa một điếu thuốc cho Cao Lâm rồi hỏi:

‘’Trên đó sao rồi? Phát hiện được gì không?’’

‘’Theo khám nghiệm thì cô ta chết được năm ngày rồi, trên người tử thi…’’ Nói đến đây cậu ta dừng lại, vì thấy ánh mắt dò xét của con bé Linh đang hướng về mình, cậu ta ghé tai Phàn Thanh, rồi tiếp: ‘’Trên người tử thi đầy những ký hiệu quái dị, những vết thương còn rất mới, có vẻ hung thủ mới rạch lên chưa lâu.’’

‘’Ký hiệu quái dị?’’

‘’Đúng, giống như một loại ngôn ngữ cổ nào đó, hiện nay chúng tôi đang gửi hình chụp cho vài vị giáo sư ngôn ngữ học, xem có tìm được đầu mối gì không. Theo quan sát từ những dấu vết hiện trường, thì có thể suy luận thế này: Hung thủ sát hại nạn nhân ở một nơi khác, rồi giấu xác ở một nơi bảo quản, đến hôm nay mới lôi ra và rạch cổ ngữ lên thi thể. Sau đó hắn vận chuyển thi thể bằng phương tiện riêng tới nhà hát trung tâm, có thể là từ sáng sớm. Sau đó bố trí dây thừng buộc vào cổ xác chết, và giấu lên lỗ thông gió nằm ngay phía trên sân khấu. Tiếp đến hắn tháo đèn sân khấu của nhà hát, thay bằng đèn của mình. Vừa rồi mới phát hiện, trên đèn của hắn có gắn một chiếc camera và bộ xoay đèn điều khiển từ xa.’’

‘’Nói vậy tức là hắn có mặt trong bữa tiệc?’’

‘’Không loại trừ khả năng đó, hơn nữa đây là hành động thách thức cảnh sát, đã có chuẩn bị từ trước.’’ Cao Lâm hít một hơi thuốc thật sâu, đôi mày chau lại đăm chiêu, rồi tiếp: ''Ngoài ra thì chẳng phát hiện ra một chút dấu vết nào từ hắn, CCTV cũng chẳng thu thập được gì, có vẻ là tay chuyên nghiệp, manh mối duy nhất chắc chỉ là mấy dòng chữ cổ mà hắn để lại trên da nạn nhân.’’

‘’Dám làm một việc nguy hiểm như vậy, chắc chắn là người rất bình tĩnh. Nhưng tôi không tin là không có sơ hở, với tài của cảnh sát hiện đại, chắc chắn sẽ tìm ra hắn trong vài ngày.’’ Phàn Thanh vừa nói vừa đưa một ánh nhìn tin tưởng vào các đồng chí cảnh sát đang bận rộn trong hiện trường.

‘’Cũng hy vọng thế. Hơn nữa ngài bộ trưởng vừa ra lệnh mở một cuộc họp khẩn cấp ngay trong đêm nay, có lẽ sẽ lập một tổ chuyên án hình sự, muốn bắt gọn tên thủ ác lấy lại danh dự cho ngành.’’

Nói chuyện qua lại được một hồi lâu, thì lúc này một đồng chí cảnh sát chạy tới, trên tay cầm một sấp ảnh hiện trường, vừa nói vừa thở:

‘’Đây là ảnh chụp hiện trường, sếp xem qua rồi chút nữa cho ý kiến trong buổi họp. Ngài bộ trưởng nói cuộc họp sẽ bắt đầu trong 15 phút nữa tại trụ sở công an của thành phố.’’

Cao Lâm tiếp nhận đống ảnh từ tay cậu cảnh sát trẻ, thấy cậu ta mồ hôi loang loáng trên mặt, thở không ra hơi, liền rút một điếu thuốc mời cậu ta, nhưng cậu ta nói không biết hút, miệng nói cảm ơn xong lại chạy đi luôn. Cao Lâm xem qua loa vài tấm ảnh rồi quay sang nói với Phàn Thanh:

‘’Cậu thấy không, cái nghề cảnh sát là cái nghề vừa nhàn rỗi nhất mà cũng vừa nặng nhọc nhất. Lúc không có án thì cả ngày chỉ đến ngồi văn phòng, lật qua lật lại vài bản báo cáo, rồi nói chuyện trăng sao giết thời gian. Nhưng lúc có án thì cứ chạy đi chạy lại như bầy kiến thợ, thậm chí vài ba ngày không tắm rửa là bình thường.’’ Thao thao bất tuyệt một hồi thì chợt nhớ ra điều gì đó, cậu ta liếc đồng hồ trên tay rồi nói: ‘’À thôi, cậu cũng nên về đi, sắp đến giờ họp rồi. Hơn nữa nếu cấp trên thấy tôi để cậu ở đây thì nguy, nhẹ là trừ lương, hai là giáng cấp, có khi bị chuyển xuống làm bảo vệ thì gay.’’ Cậu ta cười cười, nửa đùa nửa thật.

Vừa nói đến đây thì một tiếng hét gấp gáp của một đồng chí vang lên từ cửa vọng vào:

‘’Phát hiện thấy một chiếc túi to có vết máu ở cửa sau nhà hát, mọi người nhanh qua đây xem!’’

Cao Lâm nghe xong hộc tốc chạy đi luôn, không kịp nói lời chào tạm biệt. Phàn Thanh nhìn theo bộ dạng cậu ta chỉ biết thở dài. Bất chợt, chàng phát hiện ra một tấm ảnh hiện trường đang nằm dưới đất, chắc là do Cao Lâm chẳng may làm rơi trong lúc vội vã, chàng nhặt lên toan gọi cậu ta thì đã chẳng thấy bóng người đâu nữa. Chàng định đưa lại bức ảnh cho một đồng chí nào đó, thì đúng lúc này con bé Linh kêu đau đầu, sờ lên trán thấy nóng bừng, môi tái nhợt, trăm phần là do cảm lạnh. Phàn Thanh không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đưa con bé trở về nhà, dạo này nhiều điều kỳ lạ ập tới khiến chàng cảm thấy lo lắng không yên, cái cảm giác bất an đó vô hình chung kích thích bản năng che chở của người làm cha hướng tới con cái, nên dù chỉ cần thấy một dấu hiệu nhỏ không tốt về sức khỏe của con gái, cũng khiến chàng thổn thức không yên.

Đồng hồ trên tường gõ nhịp tíc tắc không nguôi, bây giờ đã là gần ba giờ sáng, tiếng thở nhè nhẹ của con bé Linh đều đặn vang lên. Phàn Thanh nhẹ nhàng kéo chăn tới cổ con bé, đặt lên trán nó một nụ hôn, rồi tiến tới bên cửa sổ, kéo chiếc rèm xuống để ngăn những ánh đèn đường bên ngoài hắt vào. Máy sưởi bên cạnh tỏa ra hơi ấm êm dịu, dễ dàng đưa con người ta vào giấc ngủ sâu. Thấy con bé đã có dấu hiệu giảm sốt sau khi uống thuốc, Phàn Thanh cũng yên tâm vài phần. Chàng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng con bé, toan khép cửa nhưng lại suy nghĩ gì đó trong vài giây rồi cuối cùng quyết định để mở.

Phàn Thanh trở về phòng mình với tâm trạng khá mệt mỏi, do cả ngày phải bôn ba bên ngoài, rồi bất ngờ gặp phải án mạng khủng khiếp trong nhà hát, ngay trước mắt của bộ trưởng cảnh sát cùng với quan chức cấp cao trong ngành. Chàng ngầm đoán chỉ ngay ngày mai thôi, là báo đài sẽ đăng tin rầm rộ trên toàn lãnh thổ, rồi khắp nơi ai ai cũng sẽ bàn tán sôi nổi về vấn đề an ninh xã hội, vấn đề mà đang tạm thời lắng đọng trong êm đẹp suốt thời gian gần đây.

Vừa nghĩ đến án mạng thì Phàn Thanh chợt nhớ ra lời Cao Lâm khi nãy có nhắc đến những kí hiệu quái dị để lại trên da nạn nhân, điều này chợt kích hoạt sự tò mò trong chàng. Người ta thường biết đến chàng như một thầy bùa hoặc thầy phong thủy địa lý, nhưng không ai biết rằng chàng còn là một người nghiên cứu về các phong tục và ngôn ngữ của nhiều nền văn hóa khác nhau. Điều này đến với chàng một phần là do thích thú, nhưng quan trọng hơn cả, vẫn là vì chàng cần phải truy tìm bí ẩn về văn hóa của dòng tộc họ Phàn, như một sứ mệnh được giao từ khi sinh ra đời. Sau nhiều năm tìm kiếm, chàng ngộ ra rằng, mọi nền văn hóa đều có ít nhiều ảnh hưởng đến nhau, giống như nhiều mảnh ghép rời rạc, cần được kết hợp lại để tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh. Cho nên những kí hiệu mà không nhiều người biết đến lại có sức hút rất mạnh liệt với Phàn Thanh.

Chàng lục lục trong túi áo, quả nhiên tìm thấy bức ảnh hiện trường mà ban nãy Cao Lâm để rơi. May mắn hơn nữa, đó là bức chụp cận cảnh thi thể, nên các kí hiệu được khắc trên da nạn nhân rất dễ nhận biết, không cần dùng tới kính phóng đại. Phàn Thanh đưa nó lên ngang tầm mắt, chăm chú nghiên cứu. Được vài giây, đôi mắt chàng đột nhiên giật giật, đồng tử mở rộng hết cỡ, suýt nữa thì kêu lên.

Dưới góc chụp cận cảnh, Phàn Thanh nhận ra những kí hiệu được khắc chằng chịt trên da nạn nhân đều là ngôn ngữ của Phàn tộc, mà không ai ngoài chàng có thể biết được nó.

Tương truyền rằng ngôn ngữ của dân tộc Phàn được tạo nên dựa trên hình thái của một loài hoa có tên Đông Điềm. Theo cuốn ‘Phàn Gia Ký’ thì hoa Đông Điềm chỉ nở mười năm một lần, chu kỳ sống của nó kéo dài tròn 30 tháng, chỉ xuất hiện ở phía đông bắc của vùng Bàn Kha, cũng là lãnh thổ của Phàn tộc. Hoa Đông Điềm lúc mới nở có nhụy màu đỏ thẫm, có ba cánh hoa thuộc ba màu sắc khác nhau. Loài hoa này có thể làm nguyên liệu chế thuốc rất tốt, góp một phần không nhỏ vào sự phát triển vượt bậc về y học của dân tộc Phàn. Tuy nhiên, cái đặc biệt nhất của loài hoa này chính là sự đa hình thái của nó. Theo như những lời kể lại, cứ mỗi một giờ trôi qua thì hoa Đông Điềm sẽ đổi hình thái của nó một lần: Có lúc nhụy hoa thu nhỏ lại rồi đột nhiên mọc thêm vô số cánh hoa mới, có lúc thì nhụy hoa lại chuyển thành hình vuông góc cạnh, còn cánh hoa thì đột ngột thu ngắn lại, màu sắc thay đổi liên tục sau mỗi lần lột xác, hương hoa cũng thay đổi theo từng sắc thái, thậm chí có lúc nhụy hoa biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại cánh hoa mọc dài đến vài sải tay, kỳ lạ vô cùng. Trong một chu kỳ sống, hoa Đông Điềm có thể biến thành hàng vạn hình hài khác nhau. Chính vì sự biến hóa đa dạng và công dụng y học tuyệt vời của nó nên Phàn gia quyết định lấy hoa Đông Điềm làm biểu tượng của gia tộc, sau đó tạo nên một loại ngôn ngữ riêng dựa trên hình hài đa dạng của nó. Sau họa diệt vong của Phàn tộc, người ta không còn thấy những cây hoa Đông Điềm nở thêm một lần nào nữa, từ đó trở đi, câu chuyện về loài hoa Đông Điềm chỉ còn lại là một truyền thuyết, rồi cuối cùng bị lãng quên dần theo tháng năm.

Trên thi thể nạn nhân quả nhiên được khắc những hình thái khác nhau của hoa Đông Điềm, mỗi hình tương ứng với một chữ hoàn chỉnh trong ngôn ngữ hiện đại. Việc dịch thuật có lẽ không quá khó khăn với Phàn Thanh, vì từ nhỏ chàng đã sớm được cha mẹ truyền dạy loại ngôn ngữ cổ này. Trong quá khứ, chàng luôn được nhắc rằng mình chính là hậu duệ duy nhất còn lại của gia tộc, cũng là người cuối cùng biết sử dụng Phàn ngữ, không ngờ bấy lâu nay vẫn còn một kẻ khác biết đến nó, hơn nữa còn dùng nó khắc lên da thi thể người chết.

Từng giây phút nặng nề trôi qua, tâm hồn Phàn Thanh dường như đang bị xoáy sâu vào những con chữ, càng đọc càng khiến những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày trở nên rõ rệt.

***

10 giờ sáng, tại trụ sở công an thành phố.

Nhận dạng thi thể cho biết nạn nhân là Vũ Thu Trà, 25 tuổi, nghề nghiệp không ổn định, cư trú tại số nhà 11 đường Núi Trúc. Nạn nhân trước đó sống cùng mẹ ruột ở dưới quê, do cha mẹ đã ly thân từ hơn mười năm trước nên mẹ ruột của nạn nhân lâm vào cảnh thân cô nuôi con. Cách đây không lâu thì mẹ của nạn nhân qua đời do xuất huyết não, sau đó nạn nhân chuyển lên thành phố và thuê một căn hộ ở đường Núi Trúc. Lần cuối cùng chủ nhà thấy nạn nhân là vào đêm ngày 15 tháng 1, tức cách đây năm ngày, khám nghiệm tử thi cũng cho biết rằng nạn nhân tử vong vào ngay đêm đó, phát hiện thấy xương hộp sọ vùng trán bị lõm khá sâu, do bị tấn công bằng một vật cứng, cũng chính là nguyên nhân gây tử vong. Trên da của thi thể chằng chịt những kí hiệu cổ quái, được rạch lên bằng một vật nhọn, các vết rạch xuất hiện chưa lâu, nghi ngờ hung thủ sau khi giết hại nạn nhân vài ngày rồi mới rạch lên da thi thể. Theo khám nghiệm thì nhà hát trung tâm không phải là hiện trường đầu tiên của án mạng. Khám xét hiện trường thứ hai này phát hiện một chiếc camera mini và một bộ xoay đèn sân khấu, có khả năng cao là của hung thủ để lại. Ngoài ra còn phát hiện ra một túi xách có dính máu nạn nhân, bên trong là giấy tờ tùy thân và một chiếc điện thoại bị vỡ, có dấu vân tay của nạn nhân trên đó, hiện đã được mang đi giám định thông tin về các cuộc gọi gần đây. Qua lời những người xung quanh thì nạn nhân lúc sống có tính tình rất hiền hòa, rất dễ chịu với người khác, thậm chí có thể nói rằng nạn nhân là người cực kỳ nhu mì, vậy nên án mạng này có khả năng cao không xuất phát từ tư thù cá nhân.

Cao Lâm sau khi trình bày xong bản báo cáo của mình, liền đứng dậy phân phát cho mỗi người trong phòng họp một bản copy kèm với ảnh chụp hiện trường từ nhiều góc khác nhau.

Trong phòng họp lúc này có tổng cộng sáu người, ngoài ngài bộ trưởng ra thì đây là lần đầu tiên Cao Lâm gặp mặt bốn người còn lại, về danh tính của họ thì cậu tạm thời chưa đoán được, chỉ biết họ là những người được ngài bộ trưởng gấp gáp mời đến đây, có thể thấy rằng thân phận của họ không hề đơn giản.

Lúc quay trở về vị trí ngồi của mình thì Cao Lâm chợt cảm thấy đầu đau như búa bổ, có lẽ tại vì cậu phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi cả đêm, lại thêm những cuộc họp khẩn cấp kéo dài liên tục từ lúc có án mạng xảy ra tới giờ, làm tinh thần cậu bị suy nhược đôi chút. Những tiếng ong ong cứ liên tục phát lên trong đầu, làm nhiễu loạn thính giác và thị giác của cậu, cứ như vậy được một lúc cho tới khi một tiếng gọi đưa cậu trở về với trạng thái bình thường:

‘’Đồng chí Lâm! Đồng chí Lâm! Cậu ổn chứ?’’

Tiếng nói phát ra từ phía đối diện, là của ngài bộ trưởng, Cao Lâm ngồi ngay ngắn lại, đưa tay dụi dụi hai con mắt cho tỉnh táo, cố nén sự mệt mỏi, cậu đáp lại:

‘’Xin lỗi thủ trưởng, đột nhiên tôi cảm thấy hơi chóng mặt.’’

‘’Cậu có thể tiếp tục được chứ? Nếu không hãy về nghỉ ngơi đi, cậu vất vả cả đêm rồi.’’ Giọng bộ trưởng Vũ Khởi ân cần, ánh mắt toát lên sự lo lắng.

‘’Không sao, tôi vẫn trụ được, làm phiền mọi người rồi.’’ Cao Lâm gãi gãi đầu. Một cốc cà phê nóng được đưa tới trước mặt cậu, là đích thân bộ trưởng tự rót. Lâm cảm thấy rất vinh hạnh, đứng lên đỡ bằng cả hai tay, miệng nói cảm ơn không ngừng.

‘’Giới thiệu với mọi người, đây là cậu Lâm, cao thủ phá án của thành phố này. Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng tôi đã thấy sự nhiệt huyết và tài năng của cậu ấy. Xin các vị hãy dành cho cậu ấy một tràng vỗ tay thật nồng nhiệt!’’

Tiếng vỗ tay như một liều thuốc kích thích cực mạnh, có tác dụng tức thời, khiến Cao Lâm trở nên tỉnh táo lạ thường. Cậu lập tức đứng thẳng dậy, đưa tay chào điều lệnh thay lời cảm ơn, trong lòng dấy lên một cảm xúc nghẹn ngào khó tả.

‘’Được rồi, cậu Lâm cứ ngồi xuống. Trước khi bắt đầu việc chính, tôi nghĩ mỗi người chúng ta nên làm quen với nhau trước.’’ Bộ trưởng Khởi đưa tay hướng về một vị ngồi phía bên phải ông, rồi tiếp: ‘’Đây là giáo sư Trần Gia Khải, chuyên gia về lĩnh vực tâm lý tội phạm học, cũng là tác giả của đầu sách ‘Dưới lớp mặt nạ’ đang được sử dụng vào việc giảng dạy của bộ môn tâm lý tội phạm học trong các trường đại học lớn. Ông ấy cũng là cố vấn và trợ lý đắc lực của tổng cục cảnh sát, góp phần không nhỏ trong công tác phá các vụ trọng án trên toàn lãnh thổ.’’

Vị giáo sư vừa được giới thiệu có vẻ mặt rất từ tốn, ăn mặc khá chỉnh chu, lịch thiệp. Nhưng điều làm người khác ấn tượng nhất trong lần đầu gặp mặt là ông ta có một mái tóc bạc trắng như sương, được cắt tỉa gọn gàng cẩn thận, hơn nữa ánh mắt ông ta cũng rất sắc sảo, mặc dù được giấu dưới cặp kính dày, nhưng không thể phủ nhận cái tia nhìn xuyên thấu tim gan người khác của ông ta.

‘’Ngồi kế bên giáo sư Gia Khải là nhà báo Đoàn Sỹ Nam. Ông Sỹ Nam là tổng biên tập của tờ ‘Số 8 sắt’, tờ báo chứa đựng góc nhìn toàn cảnh về vấn đề an ninh của đất nước chúng ta. Vụ án lần này như một bức thư thách thức được viết bằng máu nhằm vào cơ quan an ninh cũng như là lời đe dọa đối với người dân vô tội, vì vậy thông tin về vụ án này sẽ được hạn chế công khai, tránh dấy lên nỗi lo sợ đối với người dân. Vấn đề này thì ông Sỹ Nam sẽ phụ trách.’’

Ông nhà báo nhìn bề ngoài thì chỉ tầm trên 40 tuổi, ngoại hình không có gì nổi trội, cách ăn mặc cũng khá sơ sài và đơn giản. Để ý kỹ thì ông ta có tật hay nháy mắt bên trái, cứ vài giây một lần, làm cho khuôn mặt mất đi vẻ tự nhiên. Lúc nghe ngài bộ trưởng giới thiệu tới mình thì ông ta cặm cụi viết gì đó lên cuốn sổ tay nhỏ, giống như đang ghi chép lại toàn bộ lời ngài bộ trưởng nói, mặc dù không biết với mục đích gì.

‘’Bên cạnh tổng biên tập Sỹ Nam là cô Hồ Hiến Duy, bác sĩ giám định pháp y xuất sắc nhất mà tôi từng quen biết, cô ấy cũng là viện trưởng viện pháp y quốc gia, cơ quan đầu ngành trong lĩnh vực này. Tôi còn nhớ cách đây tròn 4 năm về trước, một sĩ quan cảnh sát bị hạ độc ngay tại nhà riêng. Trong vụ đó, các bác sĩ pháp y làm việc cật lực ngày đêm nhưng không tài nào tìm ra được nguyên nhân gây nên cái chết của nạn nhân, mặc dù đã thực hiện toàn bộ các thủ pháp kiểm tra từ ngoài vào trong. Cuối cùng cô Hiến Duy phải bỏ bê toàn bộ công việc khác, tự mình giám định thi thể, cuối cùng các vị có biết kết quả thế nào không?’’

Những người còn lại đều lắc đầu, sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt họ. Bộ trưởng Khởi đưa hai lòng bàn tay về hướng cô Hiến Duy, nói với một thái độ hết sức kính trọng: Cô ấy phát hiện ra 0,01 mg chất độc còn sót lại trong dạ dày của nạn nhân. Về sau mới biết đó là loại độc dược không màu không vị, sau khi uống phải sẽ khiến tim ngừng đập ngay tức khắc, một lượng cực nhỏ đủ giết chết một người khỏe mạnh. Chất độc này có đặc điểm là sau khi ngấm vào người thì sẽ lưu lại trong dạ dày ba ngày rồi mới tự phân hủy. Nhờ cô Hiến Duy đây kiên quyết muốn mổ dạ dày thi thể trong phút chót nên mới phát hiện ra nó. Nhờ đó mà công việc điều tra diễn ra rất suôn sẻ, hung thủ bị bắt ngay sau đó chỉ vài ngày.’’

Mọi người trầm trồ khen ngợi. Cô Hiến Duy đứng dậy, tỏ ra khiêm tốn với lời khen và sự thán phục của mọi người, luôn miệng nói ngài bộ trưởng quá lời rồi.

Cô Hiến Duy nhìn qua rất trẻ, tầm ngoài 30, cách ăn mặc và trang điểm cũng rất nhẹ nhàng, đặc biệt có nụ cười tươi tắn, không giống với phong thái lạnh lùng của một bác sĩ pháp y chút nào. Nếu không quen sẽ tưởng cô ấy làm nghề ca sĩ hoặc người viết văn, hoặc hoạt động trong ngành nghệ thuật nói chung.

Hôm nay được diện kiến và làm việc cùng với những chuyên gia hàng đầu trong nhiều lĩnh vực, Cao Lâm bỗng cảm thấy vinh hạnh khôn siết. Tuy nhiên trong bốn người kia, có một người mà cậu không có cảm tình từ đầu đến giờ. Gã ngồi phía bên trái của ông bộ trưởng, đối diện với ba người còn lại, khuôn mặt cứng ngắt và lạnh lùng, không lộ nhiều cảm xúc. Khói thuốc trên tay hắn bốc lên không ngớt từ khi bước vào đây, mặc dù trong phòng họp có dán biển cấm hút thuốc nằm lù lù ngay trước mặt. Thỉnh thoảng gã chỉ cười khểnh vài cái góp vui bầu không khí cho có lệ, còn lại thì chỉ lơ đãng nhìn khói thuốc, như không màng đến sự hiện diện của những người khác. Cái vẻ cao ngạo đó khiến Lâm rất ngứa mắt, mặc dù biết rằng gã không phải hạng tầm thường, nhưng cậu vốn khinh bạt những kẻ tự cao tự đại, không biết tuân thủ nề nếp cộng đồng.

Sau khi kết thúc lời giới thiệu về ba vị kia, ngài bộ trưởng lúc này mới đưa tay hướng về phía gã và nói:

‘’Còn đây là đồng chí Vũ Trọng Kiều, trinh sát đắc lực nhất dưới quyền của tôi. Cậu ấy là thiên tài trong lĩnh vực chỉ huy và truy bắt tội phạm. Những vụ án được giao đều được cậu ấy phá trong vòng trên dưới bảy ngày. Có cậu ấy góp mặt ngày hôm nay, tôi cảm thấy được yên tâm phần nào.’’ Gã Kiều được nhắc đến tên thì chỉ cười khuẩy, điệu cười đó làm người khác rất khó chịu, nhất là phía Cao Lâm. Ngài bộ trưởng ngừng một chút, rồi tiếp: ‘’Vụ án lần này ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đến hình ảnh của ngành công an chúng ta. Vì vậy, để lấy lại danh dự, hôm nay tôi mời các chuyên gia tới đây, cốt là để cùng nhau hợp lực phá án càng nhanh càng tốt. Một tổ chuyên án đặc biệt sẽ được thành lập ngay bây giờ, dưới sự chỉ huy của trinh sát Kiều, tôi mong các vị hãy dốc lòng hỗ trợ lẫn nhau trong công tác phá án lần này.’’

Mọi người đều tán thành, với sự gấp gáp của tình thế, trước khi tới đây, mỗi người đều đã ngầm đoán được lý do mình được triệu tập. Hơn nữa đây cũng chính là cơ hội được thể hiện mình, nếu phá thành công vụ này, thì tiền tài danh vọng sẽ mở ra không ngớt. Cao Lâm thì tỏ ra không buồn cũng không vui. Xét theo tài năng thì cậu còn kém xa với những người kia, chủ yếu được đề bạt vào tổ chuyên án này là vì án mạng xảy ra tại thành phố do cậu quản lý, điều này khiến cậu cảm thấy có chút tự ti. Nhưng đổi lại, lòng nhiệt huyết muốn phá án lại càng tăng, vì trước giờ cậu chưa từng bỏ cuộc một lần nào, được tham gia vào vụ án đặc biệt này cũng coi như là một cơ hội trời cho để cậu mở rộng tài năng của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.