Kỳ Án Hoa Rơi Tử Lộ

Chương 4: Chương 4: Chương 4: Giải đố




Vào khoảng giữa tháng 2 năm 1979, chiến tranh biên giới giữa hai nước Trung Quốc và Việt Nam nổ ra. Chỉ trong vài ngày, quân giải phóng từ phương bắc đã đánh chiếm được những trọng điểm trong tuyến biên giới của Việt Nam. Chúng đi tới đâu cũng đều thực thi chính sách tàn sát và cướp bóc, những người dân may mắn sống sót kể lại rằng xác người nằm la liệt trên các con lộ chính, nhà cửa đều cháy rụi trên diện rộng, khói bốc lên che kín một vùng trời, khắp nơi tiếng oán vọng về không ngớt. Lúc ấy quân phương bắc sử dụng chiến lược tốc chiến tốc thắng, lấn át về quân số, khiến quân bản bộ không kịp trở tay, chẳng mấy chốc toàn bộ dãy biên giới đều bị vây hãm, tình thế rất quyết liệt.

Lúc đó cậu bé Phàn Thanh mới lên mười, cùng với mẹ ruột từ vùng tây bắc chạy xuống phía nam lánh nạn với hàng ngàn người dân tộc thiểu số khác. Tuy nhiên khi chưa kịp ra khỏi vùng Mường Khương thì được tin Lào Cai thất thủ, toàn bộ dân quân trong vùng đều rơi vào cảnh sống nay chết mai dưới thế gọng kềm của địch. Rừng núi Lào Cai vốn rất rậm rạp, lại thêm vô số ngọn núi che trở nên được coi là nơi trú ẩn rất lý tưởng. Tuy nhiên trong số những ngọn núi được biết đến, có một nơi mà không ai dám bước chân vào, người ta gọi nó là núi Đáp Du Sơn.

Theo phát âm trong ngôn ngữ của người dân tộc Miêu thì Đáp Du nghĩa là âm hồn vất vưởng, ám chỉ ngọn núi này là thánh địa của quỷ. Thời điểm trước đó trong vùng thường có rất nhiều trẻ con mất tích, dân bản địa hay đồn rằng vùng núi này bị ám rất nặng, nếu cứ loanh quanh trong này sớm muộn cũng bị quỷ núi bắt đi. Khi xảy ra chiến sự, mọi người đều chủ động sơ tán khỏi biên giới, tuy nhiên vẫn không ai dám đi qua Đáp Du Sơn. Tình thế nguy cấp liên quan đến mạng sống khiến hai mẹ con Phàn Thanh bất chấp đi vào ngọn núi ấy, sau đó phát hiện một ngôi nhà cổ bằng tre, nằm sâu trong một hốc núi, xây dựng theo phong cách người dân tộc, nhưng chưa thể đoán ra là kiến trúc của dân tộc nào. Lúc ấy do không còn lựa chọn, mẹ của Phàn Thanh mới đưa cậu vào trong đó lẩn trốn.

Tưởng chừng tai qua nạn khỏi, nhưng tránh được họa này thì họa khác lại đổ xuống.

Vào trong đó mới biết thì ra lời đồn về quỷ bắt trẻ con là thật. Bên trong căn nhà đó chất đầy những bình thủy tinh rất lớn, mỗi bình đựng một xác trẻ con gần như còn nguyên vẹn, được ngâm trong một loại dung dịch màu vàng đục, rất ghê rợn. Quá hãi hùng trước cảnh tượng trước mặt, hai mẹ con Phàn Thanh tìm cách thoát ra khỏi ngôi nhà thật nhanh. Nhưng như một cái bẫy đã đặt sẵn, chỉ có vào mà không có ra, cánh cửa được làm chủ yếu bằng tre nứa nhưng khi đóng vào lại cứng hơn sắt thép, bên trong không cách nào phá được. Hai mẹ con bị nhốt trong đó ba ngày liền, cho đến khi chủ nhân của căn nhà xuất hiện.

Hắn là một pháp sư người dân tộc, chuyên bắt giết trẻ con để luyện ngải, sau đó thêu dệt lên câu chuyện về ma quỷ để tránh bị người ngoài phát giác. Không ngờ hôm nay lại bị hai mẹ con Phàn Thanh tìm ra nơi trú ẩn.

Bị người khác đột ngột phát hiện ra tội ác nên lão pháp sư tức giận lắm, liền tìm cách ám hại hai mẹ con Phàn Thanh. Ngải thâm độc một thì người luyện ngải thâm độc mười, mẹ của Phàn Thanh bị yểm ngải lên người, rồi trở nên điên dại, sau đó tự mổ bụng mình tự sát. Phàn Thanh thì bị ông ta bắt lại, làm vật tế ngải. Tuy nhiên trong lúc thừa sống thiếu chết thì lão pháp sư phát hiện ra cuốn ‘Phàn Gia Ký’ trong túi đồ của Phàn Thanh. Lão liền ép cậu kể ra nguyên nhân có được cuốn sách này. Sau khi biết cậu là hậu duệ của gia tộc Phàn, lão ta đột nhiên run rẩy, quỳ mọp xuống vái lạy, dập đầu xuống đất đến chảy máu, cầu xin cậu tha lỗi.

Sau đó mới biết, vào mấy trăm năm trước tổ tiên ông ta thuộc những nạn dân di cư từ phía nam tới vùng Bàn Kha, được Phàn gia cứu sống và tận tình giúp đỡ, dân tộc ông ta nợ Phàn gia quá nhiều. Với trí óc của một đứa trẻ mười tuổi thì Phàn Thanh chưa thể cảm nhận được những mất mát của mình, nên không biết phải xử trí ra sao. Ông ta lập tức đề nghị sẽ truyền dạy cho cậu toàn bộ hiểu biết của mình về bùa ngải và phong thủy để đền bù. Cho đến năm 15 tuổi thì chàng đã học được hết những bí thuật cao thâm từ lão pháp sư. Không lâu sau thì ông ta lâm trọng bệnh, cơ thể đau đớn cùng cực nhưng không thể chết ngay. Liền gọi Phàn Thanh tới và xin một ơn huệ cuối cùng, đó là kết liễu mạng sống ông ta. Mặc dù biết ông ta là kẻ thù giết mẹ và là tác giả của bao tội ác nhưng Phàn Thanh vẫn quá mềm lòng, không nỡ ra tay. Sau đó chàng quyết định rời bỏ vùng rừng núi để đi xuống miền xuôi, tự thân bươn chải, sau nhiều năm vẫn không có ý định quay lại Đáp Du Sơn.

***

Ngày 21 tháng 1 năm 2000, tức một ngày sau sự thành lập của tổ chuyên án.

Tiếng giày gõ cộp cộp xuống sàn gạch bóng loáng. Cao Lâm đi phía trước Phàn Thanh tầm một thước, cả hai rảo bước khá nhanh trên đoạn hành lang dài, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa màu vàng nhạt, bên trên có dòng chữ ‘Tổ chuyên án hình sự’. Cả hai cùng bước vào, bên trong khá rộng rãi và ồn ào, có khoảng hơn hai mươi đồng chí cảnh sát đang bận bịu với đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn làm việc. Tiếng điện thoại, tiếng nói chuyện, thậm chí có cả tiếng chửi thề, vang lên pha lẫn vào nhau tạo nên một không khí bận rộn, có phần căng thẳng đến ngộp thở. Phàn Thanh nghĩ để huy động một lực lượng như vậy phục vụ cho việc phá án, chắc hẳn vụ này có ảnh hưởng rất lớn đến hình ảnh của bộ cảnh sát, hoặc ít nhất là với hình ảnh của ngài bộ trưởng.

Cao Lâm và Phàn Thanh băng ngang qua chỗ họ, tiến tới một cánh cửa khác nằm sâu trong góc phòng. Cửa vừa mở ra, Phàn Thanh cảm thấy không khí trong này khác hẳn với ngoài kia, rất trật tự và yên lặng. Bên trong có bốn người đã ngồi sẵn trong đó, cùng hướng về một chiếc bảng dựng màu trắng, phía trên có dán những bức ảnh của hiện trường nơi thi thể nữ giới được tìm thấy. Theo quan sát vào phong thái của những người này, thì Phàn Thanh ngầm đoán họ là những bộ não chủ chốt của tổ chuyên án.

Vừa thấy Cao Lâm, cảnh sát Kiều liền đứng dậy, chặn ngay ở cửa, dơ chiếc đồng hồ kim loại đeo trên tay ra trước mặt cậu ta, rồi khinh khỉnh nói:

‘’Cậu tới trễ mười phút, sao vậy?’’

‘’Tôi không tới trễ, chỉ là có chút việc liên quan đến vụ án cần giải quyết.’’ Lâm phân trần, đồng thời đưa một ánh mắt khiêu khích về phía Kiều.

‘’Cậu nói thật hàm hồ, vốn dĩ tổ chuyên án thành lập là để cùng nhau giải quyết vụ này, đã làm việc theo nhóm thì không được hành động đơn lẻ, ít ra thì cậu làm gì cũng phải xin phép tôi trước, có phải không?’’

‘’Xin lỗi đồng chí, đó là tại tôi. Là do tôi ép cậu ấy đưa tôi tới đây, nên thành ra mới tới trễ.’’ Phàn Thanh chen lên phía trước Cao Lâm, mở lời nói thay cậu ta.

‘’Anh là ai?’’ Cảnh sát Kiều hất hàm hỏi.

‘’Tôi là Phàn Thanh, là bạn của cậu Lâm đây. Đêm xảy ra vụ việc tôi cũng có chứng kiến, hôm nay tới đây muốn giúp các đồng chí phá vụ này.’’

Cảnh sát Kiều nhếch mép cười một cái, vài giây sau mới nói:

‘’Các anh tưởng đây là khu vui chơi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à? Anh lấy cái gì để giúp chúng tôi? Hay là anh quen biết thủ phạm? Hay anh chính là thủ phạm?’’

Phàn Thanh quan sát thấy gã cảnh sát này rất hay dùng câu hỏi ngược để lấn át người khác, chả trách Cao Lâm không có mấy thiện cảm với gã. Nhưng Phàn Thanh cũng nhận thấy cách nói chuyện của gã có đầu có đuôi, khá lô-gíc, có vẻ đúng là một trinh sát có kinh nghiệm như lời Cao Lâm nói. Tuy nhiên chàng là người đã tiếp xúc với xã hội từ bé, chưa đau thương nào chưa từng trải qua, cũng gặp không ít hạng người, với kẻ này, thì phải dùng nhu chế cương. Chàng liền nhẹ nhàng đối đáp:

‘’Đồng chí nói rất có lý, tôi cảm thấy thật sai sót khi đột nhiên tới đây mà chưa có sự cho phép. Nhưng mà một người bình thường, cũng nên có trách nhiệm giúp đỡ người công an. Đồng chí thấy có phải không? Hơn nữa nếu vụ này được phá càng nhanh, thì công lao của các vị càng lớn, đó chẳng phải điều tốt sao?’’

Kiều cảm thấy nghe khá xuôi tai, dù gì thì gã cũng đang chỉ tỏ ra giương oai với người khác, nếu đối phương đã chủ động hạ mình thì cũng không nên chèn ép làm gì. Nghĩ như vậy nhưng gã vẫn không chịu buông bỏ, liền tỏ vẻ lạnh nhạt và nói:

‘’Anh thì giúp được gì đây? Tất cả các ngã rẽ của manh mối đều đang được chúng tôi bắt kịp. Tôi nghĩ anh chẳng có manh mối gì giá trị hơn chúng tôi đâu.’’

Phàn Thanh liếc nhanh vào bên trong, những bức ảnh chứa kí tự trên da thi thể đang được phóng rất to trên cái bảng lớn, điều đó cho thấy họ đang trong quá trình phân tích về các chữ cổ đó. Cộng thêm những vết mực đỏ viết chằng chịt trên bảng, theo quan sát thì rõ ràng họ chưa thể giải mã được ý nghĩa của chúng. Nắm bắt được điểm này, Phàn Thanh khiêm tốn nói:

‘’Tôi thì cũng không tài giỏi gì, tuy nhiên cũng chịu khó nghiên cứu đôi chút về các kí tự lạ, nên có thể tôi sẽ giúp các vị giải chúng.’’

‘’Kí tự lạ? Nói vậy thì anh đã xem qua những bức ảnh hiện trường rồi đúng không?’’ Cảnh sát Kiều nheo mắt lại, phán đoán của gã quả thật rất chính xác.

‘’Đúng, tôi đã xem qua.’’ Phàn Thanh gật đầu thừa nhận, ‘’Chính xác là vô tình xem qua, vì vậy tôi mới đến đây hôm nay, ngoài mong muốn giúp đỡ, không hề có ý định nào khác.’’

Đúng lúc này thì một giọng nói phát lên từ phía sau, là của một đồng chí cảnh sát: ‘’Thưa thủ trưởng, các giáo sư ngôn ngữ học đều gửi thư đến nói rằng không thể dịch nổi các kí tự lạ trên thi thể, họ nói cần cho họ thêm một chút thời gian, chúng ta trả lời họ sao đây?’’

‘’Nói với họ rằng không cần đâu, chúng ta sẽ tự có cách.’’ Cảnh sát Kiều nói vọng ra, nhưng ánh mắt không rời Phàn Thanh, cái nhìn của gã khá khó hiểu nhưng bên trong chứa đầy sự ngạo mạn. Cuối cùng gã đành đứng dịch sang một bên, miễn cưỡng đưa tay mời hai người vào, trước khi khép cửa còn buông một câu đe dọa: ‘’Nếu không được như những gì anh nói, thì tội lừa dối người thi hành công vụ anh khó lòng mà tránh khỏi!’’ Nói xong liền nở một nụ cười lạnh lẽo trên môi.

‘’Đây là giáo sư Trần Gia Khải, chuyên gia về lĩnh vực tâm lý tội phạm học. Kế bên là cô Hồ Hiến Duy, viện trưởng viện pháp y quốc gia. Và cuối cùng là nhà báo Đoàn Sỹ Nam. Họ đều là các chuyên gia hàng đầu được mời tới đây phá vụ này.’’ Cao Lâm tỏ ra nhanh nhẹn trong công tác làm cầu nối, chờ đợi Phàn Thanh lần lượt bắt tay cả ba vị xong xuôi, cậu ta mới nói thêm: ‘’Còn đây là Phàn Thanh, chuyên gia về…’’

‘’Tôi chỉ là dân thường, không là chuyên gia về lĩnh vực gì cả.’’ Phàn Thanh ngắt lời Cao Lâm, chàng không muốn để họ biết mình là pháp sư, vì nghề này thường bị coi là bịp bợm, nhất là khi đất nước càng trở nên hiện đại hóa thì người ta càng không tin vào mấy chuyện tâm linh vô căn cứ. Cho nên giấu mình vẫn là kế sách hiệu quả.

Cao Lâm hiểu ý, liền chữa lời:

‘’À, đúng, cậu ấy chẳng phải chuyên gia về lĩnh vực nào, nhưng có hiểu biết không nhỏ về các kí tự cổ quái, mấy dòng chữ khắc trên thi thể nạn nhân, mọi người hãy cứ để cậu ấy lo.’’

‘’Còn tôi là trinh sát Vũ Trọng Kiều, tổ trưởng tổ chuyên án lần này, rất hân hạnh.’’ Kiều đã đứng trước mặt Phàn Thanh từ bao giờ, vừa nói vừa đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay, trong ngữ điệu có phần hơi giả tạo. Khói từ điếu thuốc trên miệng gã bốc lên nghi ngút, che kín cả khuôn mặt sạm đen, tuy nhiên Phàn Thanh vẫn cảm nhận được cái nhìn đầy sắc lạnh từ đôi mắt không mấy thiện cảm sau làn khói trắng đục ấy.

Phàn Thanh đưa tay ra, liền cảm nhận được sự thô ráp trong cái bắt tay của gã, cứng và lạnh giống như biểu cảm trên khuôn mặt gã lúc này.

Khoảng vài phút sau màn chào hỏi thì cuộc họp chính thức bắt đầu, mở lời trước là cô Hiến Duy:

‘’Trong thi thể nạn nhân phát hiện ra chất chloroform, một hợp chất gây mê rất mạnh, một liều nhỏ có thể làm một người khỏe mạnh ngất đi trong vòng nhiều giờ đồng hồ. Vùng sọ trán nạn nhân bị lún, do bị một vật cứng đập mạnh, có thể hung khí là một cây búa. Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là theo khám nghiệm, nguyên nhân gây tử vong không phải do hộp sọ bị vỡ. Thực chất, cô ta đã chết trước khi bị đập vỡ sọ.’’

Mọi người đều có vẻ bàng hoàng trước thông tin mới này.

‘’Nếu thế thì nguyên nhân gây tử vong là gì?’’ Cảnh sát Kiều lên tiếng. Đây cũng là thắc mắc của toàn bộ những người đang ngồi đây lúc này.

‘’Là do gây mê quá liều.’’ Cô Hiến Duy dừng lại đôi chút, ‘’Khi chất chloform bị sử dụng quá liều lượng mà cơ thể cho phép, sẽ dẫn đến trạng thái sốc, khiến các cơ lưỡi mềm lại và thụt vào trong hầu, dẫn đến tình trạng ngộp thở. Thậm chí với một lượng chloform tương ứng tìm thấy trong thi thể, nếu không bị chết ngạt cũng sẽ chết do ngộ độc. Trước đây hợp chất này được dùng để gây mê bệnh nhân trước khi thực hiện một ca phẫu thuật, nhưng sau đó có một vài trường hợp do sơ ý của bác sĩ khiến bệnh nhân tử vong. Từ đó hợp chất này bị cấm lưu hành trên thị trường, cho nên người sở hữu hợp chất này rất có thể là dược sĩ, hoặc ít nhất cũng có liên quan đến ngành dược.’’

Tất cả cùng quay sang nhìn nhau. Cao Lâm đăm chiêu vài giây, chợt nhớ ra một chi tiết quan trọng liền quay sang hỏi:

‘’Vậy tại sao hắn còn đập vỡ sọ nạn nhân sau khi biết cô ta đã chết?’’

‘’Có lẽ lúc ra tay, hắn không hề biết rằng cô ta vốn đã chết lúc bị gây mê.’’ Phàn Thanh góp ý.

Kiều nghe xong liền phủi phủi tay có ý không đồng tình, gã hít một hơi thuốc thật sâu, từ tốn nhả hết khói trong miệng rồi mới mở lời:

‘’Nếu thế thì có vẻ hơi mâu thuẫn, các vị thử nghĩ xem: Nếu đã có liên quan đến ngành dược, vậy tại sao hắn lại không biết rằng mình sử dụng quá liều gây mê? Là do vô tình hay cố ý? Hơn nữa khi tin chắc nạn nhân đã bất tỉnh, tại sao hắn không chọn cách ra tay nhẹ nhàng hơn mà lại phải đập vỡ sọ nạn nhân? Điều đó sẽ tốn nhiều công sức hơn và rất dễ bị dính máu lên người. Cho nên tôi nghĩ, trong lúc hành động, hắn bất ngờ gặp phải một trở ngại nào đó, khiến cho kết quả không được như ý so với dự kiến ban đầu của hắn.’’

Ông Gia Khải từ nãy giờ chăm chú lắng nghe lời phân tích của đồng nghiệp, lúc này mới chịu lên tiếng:

‘’Vụ án này có hai mốc thời gian đáng chú ý, đó là lúc hắn ra tay sát hại nạn nhân và lúc hắn đem thi thể trưng bày trước cảnh sát. Phân tích theo tâm lý học hành vi, thì hắn là người điềm tĩnh và rất tự tin. Vì nếu đã có nhã ý muốn trưng bày sản phẩm chết chóc của mình lên trước bao người, thì hắn phải là người rất say mê được làm trung tâm chú ý của dư luận. Hắn khao khát được mọi người nhắc đến tên mình, tung hô hắn, thậm chí là sợ hãi hắn. Hắn coi sự giết chóc như một trò chơi, và coi bên cảnh sát là đối thủ trong trò chơi ấy. Tuy nhiên, theo phán đoán của tôi, thì có một điểm mà hắn đã vô tình để lộ manh mối cho chúng ta.’’

Ông Gia Khải đột nhiên ngừng lại, tháo cặp kính vứt lên trên bàn, sau đó từ từ nhắm mắt lại, đầu hơi ngửa ra sau, hít một hơi đầy không khí làm hai lá phổi của ông ta căng ra. Giữ nguyên như thế trong vòng vài giây, khóe miệng ông ta nhếch lên đôi chút, rồi thở ra nhè nhẹ, sau đó lại đeo kính vào, ánh mắt trở nên lạnh lẽo khác thường. Hành động vừa rồi khiến Phàn Thanh khá khó hiểu, chỉ biết rằng nó mang lại cho ông ta một sự mãn nguyện đến kỳ lạ. Lúc bấy giờ, ông ta mới tiếp tục câu nói còn đang dang dở:

‘’Kẻ này có hai nhân cách khác nhau!’’

***

Trường đại học dược quốc gia năm nay náo nhiệt hơn hẳn so với những năm còn lại. Nguyên nhân do đợt tuyển sinh đầu vào lần này dường như khá dễ dàng, khiến số lượng tân sinh viên tăng lên đáng kể. Đương nhiên, số lượng nam sinh trúng tuyển luôn thấp hơn nữ sinh rất nhiều, gần như là chỉ bằng một phần ba. Chính vì sự chênh lệch về giới tính này, mà các cậu nam sinh trở nên rất có giá. Đừng nói đến những cậu có vẻ ngoài dễ nhìn, hay những cậu có gia đình khá giả, mà ngay cả những cậu thanh niên không có gì nổi bật cũng có thể dễ dàng kiếm cho mình vài ba mối tình trong suốt thời gian học tập ở đây.

Được tiếp xúc thường xuyên với phái yếu, dường như đem lại sự hiểu biết không nhỏ về tâm sinh lý nữ giới của các cậu sinh viên. Họ trở nên rất biết lấy lòng con gái, rồi nhanh chóng khiến đối tượng phát sinh tình cảm với mình, sau đó cặp kè nhau, đến khi nguội lạnh thì liền tìm đối tượng khác để tán tỉnh. Sự phóng túng trong tình yêu dễ dàng biến những cậu thanh niên còn ngoan ngoãn trước khi bước vào đây, trở thành những gã sở khanh rất chuyên nghiệp.

Câu nói ‘trâu già thích gặm cỏ non’ được áp dụng toàn bộ ý nghĩa của nó trong trường đại học dược này. Các nam sinh viên năm hai, năm ba, thậm chí cả những chàng thạc sĩ cũng đều có chung sở thích tán tỉnh các cô nàng tân sinh viên năm nhất. Đối với họ, trêu đùa với sự ngây thơ là một cái thú rất mê đắm.

Tuy nhiên, trong những thứ vốn hiển nhiên thì đều xuất hiện những ngoại lệ, và trong một tập thể vốn bình thường thì luôn có kẻ đặc biệt, điều này khó mà tránh khỏi.

Hắn là một sinh viên năm hai của trường dược, bề ngoài không có gì nổi trội, là người ít nói, sống khá nội tâm, thường đi lại chỉ có một mình, không thích kết bạn giao du với ai. Tuy nhiên, mặc dù đã chọn một lối sống hết sức thầm lặng, nhưng hắn lại luôn là nhân vật được chú ý trong trường. Dĩ nhiên, không phải vì bề ngoài, cũng chẳng phải vì thành tích học tập, càng không phải do gia thế.

Thật ra, sự nổi tiếng của hắn bắt nguồn từ những lời truyền miệng có phần ác độc từ bạn học.

Vào đầu học kì thứ nhất của năm hai, một nhóm nữ sinh nghịch ngợm bắt đầu chú ý tới một nam sinh đơn độc, luôn ngồi ở hàng ghế phía sau cùng, cố ý tránh tiếp xúc với người khác càng ít càng tốt. Nhóm nữ sinh đó liền cử một cô bạn gái có ngoại hình rất ổn, cá cược với nhau xem cô ta có chiếm được trái tim cô đơn của cậu nam sinh kia không. Cô nàng bắt đầu tiếp cận cậu ta, tỏ ra mình là một người hết sức ngây thơ và dễ mến, lại thêm vẻ bề ngoài tươi tắn, nên chẳng mấy chốc cậu nam sinh kia đã đổ gục. Tuy đã thắng cược nhưng để làm phong phú thêm bộ sưu tập thành tích tán trai của mình, cô ta muốn chiếm trọn cả trái tim lẫn thể xác cậu sinh viên ấy, nên đã nhiều lần dụ dỗ cậu ta làm tình với mình.

Kỳ lạ ở chỗ, cậu nam sinh kia luôn từ chối thẳng thừng hết lần này đến lần khác. Do bị bẽ mặt với đám bạn, một hôm cô ta chuốc say cậu nam sinh ấy rồi ép cậu ta lên giường với mình. Tuy nhiên trong lúc cởi quần áo thì mới phát hiện ra dương vật của cậu ta bị dị dạng, chắc chắn đã mất đi khả năng của người đàn ông. Vừa bất ngờ lại vừa thích thú với những gì mình phát hiện, cô ta đem chuyện đó truyền tai mọi người, một truyền mười, mười truyền trăm. Cậu nam sinh kia bỗng chốc trở thành chủ đề bị trêu chọc của mọi người, đau đớn như bị đâm thấu tim gan.

Vốn đã cô đơn, nay lại càng đơn độc hơn. Lời nói quả thật có khả năng giết chết tâm hồn con người, khiến cho tinh thần tàn lụi, nhân tính cũng bị dày vò, để rồi vô tình đánh thức một cơn ác mộng ghê tởm.

Hôm nay sân trường khá vắng vẻ, trời lại đang lất phất mưa, không khí bên ngoài rét buốt đến tê tái. Hắn vẫn ngồi ở gốc cây quen thuộc như thường lệ, dưới chiếc ô màu đen đặc, đưa mắt nhìn những hạt mưa rơi xuống rồi biến mất dưới nền đất. Thỉnh thoảng, một vài nữ sinh đi ngang qua, co ro trong cái lạnh, nhìn hắn với ánh mắt đầy sự châm chọc, vài tiếng cười khúc khích vang bên tai. Hắn nhận ra điều đó, nhưng không phản ứng gì, đôi mắt vô hồn lơ đãng nhìn những hàng mưa bay bay.

‘’Trời mưa rồi, không biết cá có ngoi lên không?’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.