Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 117: Chương 117: Điện hạ, thật yêu nghiệt (55)




Bên trong gian phòng

Phong Lạc đột nhiên xuất hiện, nhìn lá thư trong tay Nhiễm Bạch.

“Ký chủ, mau xem xem! Đây là ai viết cho cô.”

Nghe thấy giọng điệu lo lắng của Phong Lạc, Nhiễm Bạch buồn cười nhìn Phong Lạc:

“Làm sao? Rốt cục cũng chịu ra rồi?”

Phong Lạc chột dạ cúi đầu, cười cười xấu hổ.

Hừ, nó mới sẽ không nói cho ký chủ biết là nó bởi vì điểm tích lũy nên mới ra đây đâu?

Thật ra nó không biết, những tiểu tâm tư kia sớm đã bị Nhiễm Bạch nhìn thấu rồi.

Bất quá, Nhiễm Bạch cũng không thèm để ý.

Phong Lạc lắc lắc cái đuôi, tiến về phía Nhiễm Bạch, nhìn chữ trên lá thư, phía trên chỉ có mấy chữ: “Túy Tiên Lâu, gặp.”

Nhiễm Bạch đọc xong, khẽ cười một tiếng, tiện tay ném lá thư, ôm Phong Lạc đi.

“Đi, dẫn ngươi đi chơi một chỗ rất vui.”

Phong Lạc nghe Nhiễm Bạch nói thế, trở nên kích động, nó đã buồn bực rất lâu, lần này rốt cục cũng có thể ra ngoài rồi.

“Ký chủ, ngươi nói xem người kia là ai, tại sao muốn cô tới Túy Tiên Lâu?”

Nhiễm Bạch hững hờ mà nói:

“Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao.”

Phong Lạc cũng cảm thấy rất có đạo lý, thoải mái làm tổ trong ngực Nhiễm Bạch, chờ mong chuyện kế tiếp.

Huyết Hồn ở bên trong ấn ký buồn bực không thôi.

Hắn sợ, sợ điện hạ sẽ thích cái tiểu hệ thống này.

Nhìn thấy điện hạ cưng chiều tiểu hệ thống này, cho dù hắn biết là giả thì Huyết Hồn cũng cảm thấy không thoải mái.

Tựa như là người kia xuất hiện.

Nguyên bản điện hạ tôn quý liền phải luân lạc tới ba ngàn thế giới. Ký ức thì bị phong ấn.

Nhiễm Bạch sờ sờ ấn ký đang nóng rực trên cánh tay, đôi mắt đen như mực không ai có thể nhìn thấu.

Nàng biết, Huyết Hồn đang lo lắng cái gì?

Động tình sao?

Nhiễm Bạch nhếch miệng một độ cong,

Làm sao có thể chứ?

Sinh ra đã diệt tình tuyệt yêu*, lãnh khốc lạnh nhạt ăn sâu vào tận xương tủy, âm u vô tình.

Cô không biết cái gì là tình yêu.

Nhưng chỉ biết thứ mà là cô quan tâm, cho dù phải huỷ diệt, cũng không thể để bị người khác làm bẩn một chút.

Tính chiếm hữu này của cô khiến cho người ta hít thở không, tất cả mọi người đều chịu không nổi!

Vì lợi ích cá nhân mà âm tàn lãnh khốc!

Cô chỉ biết, chỉ cần có thực lực tối cao, sẽ không có ai bắt ngươi phải thế này thế nọ!

Về phần bọn họ có quan tâm cô hay không! Đâu có liên quan gì tới cô đâu.

Quan tâm, liền không từ thủ đoạn mà giành lấy!

Chán ghét, liền hủy diệt!

Không biết yêu là gì, cô chỉ biết chiếm hữu.

Dạng người như cô, làm sao có thể có người sẽ cam tâm ở bên người cô?

...

Túy Tiên Lâu,

Bắc U Thần nhìn Nhiễm Bạch đi tới, khóe môi hơi cong:

“Bạch cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”

Nhiễm Bạch có chút ngước mắt, thần sắc hững hờ:

“Thật sao? Ta chưa từng gặp ngươi.”

Bắc U Thần cũng không quan tâm Nhiễm Bạch nói gì, làm cái tư thế mời:

“Ngồi đi.”

Nhiễm Bạch cũng không khách khí, ôm Phong Lạc trực tiếp ngồi xuống.

Phong Lạc trở nên kích động, ánh mắt nóng bức.

Ký chủ và nam chính!

Trời ạ, vừa ra ngoài đã gặp cảnh tượng kình bạo như vậy, ít nhiều phải giảm xóc cho nó đã chứ!

Mà Bắc U Thần tự nhiên không biết ý nghĩ của Phong Lạc.

Bắc U Thần cảm giác được một cỗ ánh mắt nóng rực, ánh mắt hắn liền rơi lên trên thân Phong Lạc đang nằm trong ngực Nhiễm Bạch.

“Bạch cô nương, con mèo này có linh tính sao.”

Hai mắt Nhiễm Bạch u ám, thanh âm lành lạnh nói:

“Nếu như ngươi còn nhìn tiếp, ta không ngại móc mắt ngươi.”

Bắc U Thần nheo mắt, mới bé xíu đã hung tàn như vậy, thật là không nên!

“Bạch cô nương, nhìn xem.”

Bắc U Thần không tiếp tục nhìn Phong Lạc, mà là cầm một trang giấy đẩy tới trước mặt Nhiễm Bạch.

Nhiễm Bạch một tay sờ sờ cằm mình, cười nói:

“Có gì mà nhìn, không phải chỉ là một trận ám sát sao?”

Trong mắt Bắc U Thần xẹt qua một đạo tinh quang, cười ha ha:

“Bạch cô nương thật sự là thông minh tuyệt đỉnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.