Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 118: Chương 118: Điện hạ, thật yêu nghiệt (56)




Nhiễm Bạch cười cười:

“Hoàn toàn chính xác, ta chính là quá thông minh.”

Nghe Nhiễm Bạch vô cùng tự luyến nói như vậy, Bắc U Thần sửng sốt một chút:

“Bạch cô nương quả nhiên là không giống người thường.”

Phong Lạc: “...”

Nam chính mở mắt nói dối như vậy không sợ bị sét đánh sao?

Còn có kí chủ, cô tự luyến cha mẹ cô có biết không?

Nhiễm Bạch nhàn nhã khẽ nhấp một ngụm trà, tiếp tục bổ một đao:

“Đồng thời, dưới sự thông minh của ta, các ngươi đều rất ngu xuẩn.”

Bắc U Thần: “...”

Gượng cười vài tiếng, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải? Có vẻ như lý do hắn chuẩn bị để thoái thác vụ ám sát này trước đó, bây giờ đều không dùng được rồi.

Nhiễm Bạch vuốt ve bộ lông trắng mượt của Phong Lạc, nói:

“Ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, một cái Luyện Ngục doanh, ta một chút hứng thú cũng không có.”

Bắc U Thần mím chặt môi, lạnh giọng:

“Mặc dù không biết ngươi muốn làm gì, cũng không điều tra ra ngươi có thân phận gì, chỉ cần ngươi không đánh chủ ý lên Luyện Ngục doanh, nhưng cái khác ta có thể cung cấp hết thảy cho ngươi.”

Bắc U Thần rất thông minh, hắn biết rõ, người trước mặt tuyệt đối không dễ chọc!

Cho nên, mọi người cùng nhau bình an vô sự chẳng phải mới là tốt nhất sao?

Nhiễm Bạch hững hờ cười nhẹ, trực tiếp đứng dậy rời khỏi Túy Tiên Lâu, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu:

“Tất cả những thứ của ngươi có, ta đều không cần.”

Nghe được giọng điệu nhàn nhạt của Nhiễm Bạch, Bắc U Thần cười một tiếng,

“Bạch cô nương, cung tiễn.”

Nhìn Nhiễm Bạch đi, Bắc U Thần thu liễm nụ cười trên mặt, thật là một người... không đơn giản!?

Lần trước trên yến hội, từ trong không trung tay không động mà có thể giết người, tuyệt đối là thật.

Cho nên, loại trạng thái này là tốt nhất.

Phong Lạc tận mắt nhìn thấy toàn bộ hành trình, nhìn nam chính bình thường bá đạo lãnh khốc đối đãi với kí chủ nhà nó mà cười ha hả, cảm giác tam quan của nó nhận được xung kích.

Nó hiện tại cũng bắt đầu hoài nghi, không phải đây là nam chính giả chứ.

Nhưng linh hồn ba động nói cho nó biết, nam chính này tuyệt đối là thật.

Đối với chuyện này, Nhiễm Bạch cong môi, thanh âm lãnh khốc:

“Chỉ cần ngươi có thực lực, liền không ai có thể sai khiến người.”

Vì sao trước mặt nữ chính, nam chính luôn cao ngạo ngất trời?

Đó là bởi vì

Nữ chính yếu!

Bởi vì không có thực lực, cho nên bọn hắn sẽ không tôn trọng ngươi, càng sẽ không để ý tới suy nghĩ của ngươi.

Phong Lạc nghe Nhiễm Bạch nói, ánh mắt chớp một cái, bởi vì... Thực lực sao?

Nhiễm Bạch trở lại Dịch Vương Phủ, nhìn thoáng qua Nguyệt Lạc Sơ, quỷ dị cười một tiếng.

A, sủng vật không nghe lời, là muốn trừng phạt sao.

Nguyệt Lạc Sơ nhìn thấy Nhiễm Bạch cười, cảm giác trong lòng lành lạnh, dường như có chuyện gì đó không hay sắp phát sinh.

“Hệ thống, Nhiễm Bạch sẽ không biết chứ.”

Hệ thống không kiên nhẫn: “Nàng làm sao biết được.”

Nghe hệ thống chắc chắn, Nguyệt Lạc Sơ yên tâm hơn rất nhiều.

Thân ở địa phương xa lạ, nàng tất cả ỷ lại vào cái hệ thống này.

...

Đêm đó,

Một vùng tăm tối,

Khiến cho người không hiểu cảm thấy bất an.

Nhiễm Bạch chẳng biết lúc nào xuất hiện bên trong phòng của Nguyệt Lạc Sơ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nguyệt Lạc Sơ, ánh mắt nóng rực. Ánh trăng chiếu xuống, có vẻ hơi âm lãnh.

Mà Nguyệt Lạc Sơ ngủ không yên trở mình, mơ mơ màng màng vẫn chưa tỉnh lại.

Đầu ngón tay lạnh buốt xẹt qua da thịt Nguyệt Lạc Sơ, xúc cảm băng lãnh khiến Nguyệt Lạc Sơ rùng mình một cái, nhưng không tỉnh lại.

“Hệ thống ở trong đầu Nguyệt Lạc Sơ?”

Phong Lạc cảm thấy ánh mắt của kí chủ phá lệ quái dị:

“Đúng vậy, hệ thống hoang dại cấp hai đều ở trong đầu của kí chủ.”

Nhiễm Bạch quỷ dị cười một tiếng, mang theo lạnh nhạt, đầu ngón tay miêu tả lấy hình dáng của Nguyệt Lạc Sơ, động tác nhu hòa giống như là dùng tình cảm chân thành để đối đãi.

“Thật đẹp nha...”

Thanh âm nhẹ bẫng, rất nhẹ rất nhẹ, giống như một chiếc lông vũ bay xuống.

“Kia chủ, ngươi nói cái gì?”

Phong Lạc cũng không có nghe rõ Nhiễm Bạch nói gì, nghi ngờ hỏi.

Nhiễm Bạch hững hờ cười một tiếng, ánh mắt toát ra mấy phần ôn nhu cưng chiều, lại làm cho người ta rùng mình, thanh âm nhẹ nhàng, giống như là lông vũ rơi vào tai Phong Lạc:

“Không có gì.”

Phong Lạc không hiểu, cảm giác không khí chung quanh đều lạnh hơn mấy độ, ngượng ngùng cười cười:

“Thế à.”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.