Kỳ Đãi Độ: Ranh Giới Chờ Mong

Chương 8: Chương 8




《》



Đoàn người khởi hành đến khu sinh thái tự nhiên nổi tiếng Z để chụp ngoại cảnh cho Từ Diễn, ai dè trên máy bay oan gia ngõ hẹp lại gặp người của Cany Entercom.

Công ty Cany cùng bên Từ Diễn đều thuộc loại nhất nhì, chuyên đào tạo các nam thần tượng, mỗi bên chiếm một nửa thị trường, không ai nhường ai. An Chí Lạc của Cany cùng Từ Diễn có thời gian thường được đem ra so sánh với nhau, cả hai bên fan đấu võ mồm, thậm chí còn động đến tay chân, đủ trò nực cười nuôi sống rất nhiều phóng viên giải trí.

Từ sau khi An Chí Lạc với Từ Tá Chính — hai át chủ bài của Cany thản nhiên đi kết hôn cùng với người đàn ông khác, Cany bắt đầu thấy chột dạ nên đã dần chuyển hướng sang những nữ thần tượng. Sau đó người được hoan nghênh nhất chính là Sisera. Cô gái này cùng Từ Diễn hợp tác chung ở bộ phim lần đó, trên màn ảnh, hai người thực sự rất xứng đôi, trong phút chốc trở thành đôi Kim Đồng Ngọc Nữ của làng điện ảnh.

Hiện giờ Sisera đang chụp quảng cáo cho một mẫu nước hoa, có cùng bối cảnh với Từ Diễn. Tình cờ gặp mặt, mọi người không dám nói gì, may là chụp xong cũng không có xung đột. Dù sao đưa tin mập mờ nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát, có mà như không có, thổi phồng sự việc cũng là một trong những sách lược Cany dùng để thu hút sự chú ý của dư luận.

Sisera có ngoại hình đáng mơ ước, khuôn mặt trái xoan, sống mũi thanh tú, miệng chúm chím, đôi mắt to tròn long lanh rất đáng yêu, cứ như một thiếu nữ từ trong manga bước ra, dáng cực chuẩn, mùa đông rét buốt thế còn mặc váy ngắn, đôi chân dài bất tận khiến bao ánh mắt dõi theo.

Từ Diễn hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ, kể cả có quyến rũ đến đâu cũng hờ hững. Nhưng Nhan Khả bị đôi mắt bắn ra tia điện kia nhìn, chưa mở miệng mặt đã đỏ bừng khiến Từ Diễn cực kỳ căm tức.

Nơi này hãy còn mang vẻ hoang sơ, chưa được khai phá nên khách sạn tốt chẳng nhiều lắm. Hai bên đẩy đưa một trận, đành vào cùng một khách sạn. Vì sợ bị các fan hay giới truyền thông quấy rầy nên bọn họ đã bao cả tầng khách sạn. Phòng không thiếu nhưng Từ Diễn lại lôi Nhan Khả: Chúng ta ở cùng một phòng là được rồi. — lý do rất chính đáng, đêm ngủ không quen, cần người chăm bẵm. Kỳ thật, cậu sợ Nhan Khả cô nam sẽ bị mấy quả nữ cùng tầng lợi dụng thiên thời địa lợi không kìm chế được chạy tới ve vãn hoặc làm gì đó để cậu bị cắm sừng, vậy sẽ bức cậu tức hộc máu mất.

Vì cảnh đêm rất phù hợp nên việc chụp hình được tiến hành đến tận tối khuya. Nhan Khả không có việc gì để làm lại bị Từ Diễn kéo đi cả buổi giờ thấy mệt bã người. Từ Diễn dù lo Sisera đã ở khách sạn, vạn nhất hai người lửa gần rơm e không hay nhưng thấy Nhan Khả mệt như thế, có tâm cũng bất lực nên đã để anh về nghỉ ngơi.

Đợi chụp xong, đoàn người lái xe trở về đã là hai, ba giờ sáng. Xe đỗ lại cách khách sạn một đoạn, chợt có tiếng ồn ào, Từ Diễn có linh cảm không hay.

Quả nhiên vừa tới cửa, thấy một đám người chạy ùa ra, bên ngoài bảo vệ khách sạn cuống quít. Lúc này mọi người mới tỉnh ngủ, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa ngây dại, ăn mặc lôi thôi lếch thếch. Từ Diễn thấy những người khác mắt chữ O mồm chữ A vội bắt lấy một người trên đông dưới hè.Có chuyện gì thế?

Hình như có cháy. Tôi nghe thông báo sơ tán trên loa... người kia kinh hoàng.

Nghe thấy chữ cháy, mấy người lập tức oanh một tiếng chạy tan tác. Trong lòng sốt ruột, Từ Diễn đẩy người kia ra, chen vào đại sảnh, thấy người trông có vẻ là quản lý trực ở đây bèn túm lại. Vị quản lý thiếu kinh nghiệm, đột ngột gặp chuyện thế này, mặt xanh mét vừa chạy vừa hoang mang giải thích: Chúng tôi không khống chế được lửa, đã báo cháy rồi, nhân viên đã được sơ tán khẩn cấp, ngài cũng nên mau ra ngoài đi...

Từ Diễn đâu có muốn nghe mấy lời vô nghĩa này, vừa thấy người đại diện kinh hãi len qua đám người vọt đến chỗ cậu, ăn mặc chỉnh tề thế này chắc đã sớm cảnh giác chạy ra nhanh nhất rồi.

Từ Diễn tóm chặt lấy anh ta. Nhan Khả đâu?

Người đại diện giậm chân bình bịch. Đại thiếu gia à, tất cả mọi người đều vắt chân lên cổ mà chạy hết rồi, cậu còn chạy vào đây! Muốn hại chết tôi sao? Đi, đi mau.

Tôi hỏi anh, Nhan Khả đâu?

Ai mà biết, anh ta vừa nãy chắc đã chạy theo tôi xuống dưới rồi.

Từ Diễn nổi gân xanh. Vì sao lại không chịu để mắt đến người khác?

Lòng nóng như lửa đốt nhìn xung quanh, mắt quét một vòng, đột nhiên Từ Diễn nhận ra Sisera cũng không có ở đây.

Đồ ngốc!

Từ Diễn đang rối bời còn bị người đại diện lôi kéo, thấy anh ta đang cẩn thận thấm ướt cái khăn chuẩn bị dùng để bịt mũi, cậu liền cướp lấy, trước khi để bị ngăn lại đã vọt vào trong đại sảnh, thẳng chân đá văng cửa cầu thang cứu hộ xông vào.

Từ Diễn, cậu điên rồi!

Chỉ nghe tiếng người đại diện chửi bới đằng sau chứ không thấy bóng người đuổi theo, xem ra cái tên mập ham sống sợ chết kia chẳng có gan chạy vào. Lửa lan từ bên trên, mấy tầng phía dưới tạm thời chưa bị cháy, đi được một đoạn cầu thang vẫn chưa gặp chuyện gì nhưng càng lên trên lại càng thấy khói dày đặc, Từ Diễn bịt chặt chiếc khăn lên miệng với mũi, cúi người đi thấp xuống.

Tới lối thoát hiểm của một tầng, cửa vừa mở ra tức thì làn hơi nóng ập vào mặt, Từ Diễn trong chớp mắt ngửi thấy mùi khét lẹt, người nóng ran, giật mình vội dập chỗ bị dính lửa, may mà trên người không có chất liệu bắt lửa nên ngọn lửa nhỏ nhanh chóng tắt ngúm. Men theo cầu thang sờ soạng, hướng sang phía bên cạnh, rồi lại tiếp tục đi lên. Cẩn thận mò mẫm, trong lòng Từ Diễn vừa run vừa sợ, tầng trệt cháy gần hết, nếu đến đây còn không thấy Nhan Khả thì chắc anh bị nhốt ở tầng trên rồi. Đến nước đó chính cậu cũng chỉ còn cách nhanh nhanh chạy đi chứ không thể cứu được anh.

Trong lòng tuyệt vọng, nhưng dù thế nào cũng không được mất niềm tin, Từ Diễn hướng lên trên, suốt chặng đường chật vật vô cùng, tình cảnh của cậu giờ đây cũng chẳng dễ chịu gì. Đang chán nản, bỗng Từ Diễn đạp phải cái gì đó trong làn khói mịt mù. Nghĩ đến người bị nhốt thường dựa vào tường để ẩn núp liền vội sờ sờ, đối phương cũng đáp lại, nắm chặt lấy cậu. Tuy không nhìn rõ lắm nhưng Từ Diễn hiểu được đó chính là người cậu cần tìm. Trong lòng Nhan Khả còn ôm Sisera, phía trước mang nặng, nhất thời không thể cục cựa. Từ Diễn lay lay Sisera mới phát hiện cô không có phản ứng. Hơi thở Nhan Khả đứt quãng, anh mệt lử, có vẻ đã bị thương, lê được đến đây thật không dễ dàng, huống hồ còn vác thêm người khác.Người duy nhất có thể trông cậy là Từ Diễn, nói không ngoa chứ cậu đã đem sức lực của cả cuộc đời dùng hết trong lần này. Cậu cắn răng dồn sức, trước khi bị ngọn lửa lớn chặn đường đã kịp đưa hai người kia xuống được tầng trệt.

Đến khi không chống đỡ được nữa thì nhân viên cứu hoả rốt cuộc cũng vào cứu người. Giọng Từ Diễn lạc đi, cả người đều mềm nhũn, thoáng chốc đã mất hết sức lực. Nhưng cậu vẫn nắm chặt cánh tay Nhan Khả, vì quá căng thẳng mà ngón tay sớm đã bị cứng lại, có gỡ cũng không buông, đành cùng Nhan Khả được chuyển ra ngoài. Sisera hít nhiều khói vẫn còn hôn mê, lập tức đã được đưa lên xe cứu thương. Mặt Nhan Khả bị ám khói mướt mát mồ hôi, bàn tay với trên người có vài chỗ bị phỏng, may mà cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Từ Diễn là người duy nhất chẳng suy suyển gì, cùng lắm thì tóc bị cháy đôi chỗ, nhưng người đại diện bị doạ đến rớt mất nửa cái hồn, khóc lóc nhai đi nhai lại mấy chữ đại thiếu gia của tôi.

Bên ngoài phóng viên đã vây kín lại từ lâu, mặt mày Từ Diễn xám xịt dính đầy tro còn nghênh ngang đi ra, quả thực chấn động hơn cả chuyện khách sạn bị cháy. Hiện trường hỗn loạn. Khó khăn lắm mọi người mới thoát khỏi những ánh đèn chớp loang loáng cùng những câu hỏi tới tấp để lên được xe cấp cứu, bỏ lại đám ống kính máy quay lúc ẩn lúc hiện.

Phòng bệnh và nơi xảy ra hoả hoạn như hai thế giới đối ngược, không khí bình yên, chung quanh vừa sạch sẽ vừa tĩnh lặng đem lại cảm giác an tâm khó tả. Vết thương của Nhan Khả được băng bó chu đáo, anh đang truyền dịch trên giường bệnh, vẻ mặt bất an, lúng ta lúng túng, chắc thấy đau nhưng bị Từ Diễn trừng mắt nhìn nên không dám hé răng.

Rốt cuộc anh bị làm sao thế hả?! mặt Từ Diễn đã được lau sạch nhưng trong mắt Nhan Khả còn đen hơn đít nồi.

Anh thoáng run rẩy, lắp bắp giải thích. Sisera mất ngủ, thường phải uống thuốc ngủ mới ngủ được. Hôm nay cô ấy lỡ uống quá liều, ban đầu chưa biết có cháy nên đã không theo chúng tôi xuống. Khi biết rồi thì mới chạy loạn lên. Lúc tôi lên tìm thì cô ấy gần như xỉu mất. May mà tôi tìm thấy một cái chăn ướt choàng lên người, mới...

Ai bảo anh nói linh tinh gì thế!

Nhan Khả hoảng sợ.

Ngốc!

Phóng viên bám đuôi đang muốn săn tin, phỏng vấn tấm gương quả cảm lao vào đám cháy cứu người, lại nghe thấy tiếng Từ Diễn gào thét ở bên trong. Muốn làm anh hùng rơm cũng phải nhìn xem có được hay không! Ai bảo anh chạy về làm gì! Mạng của cô ta là mạng, của anh không phải là mạng chắc?

Người đại diện sắc mặt trắng bệch, vội lấp liếm: Chúng tôi không tiện phỏng vấn. rồi đá cả đám đang trợn mắt há mồm ra ngoài.

Ngu chết đi!

Nhưng...

Anh dù không muốn sống cũng phải nghĩ cho tôi chứ!

Nhan Khả ngỡ ngàng nhưng thấy Từ Diễn đang kích động, nhớ tới lúc khuôn mặt đầy tro của cậu đến cứu mình anh vừa cảm kích vừa áy náy, ấp úng nói. Xin lỗi.Anh muốn hù tôi chết hả? Anh muốn trả thù tôi?

Đối với loại chất vấn bừng bừng lửa giận này, Nhan Khả đành phải thấp giọng không ngừng xin lỗi.

Tức chết tôi. Anh đúng là đồ đần độn...

Từ Diễn mắng không ngớt, đột nhiên ôm lấy vai anh, mạnh mẽ áp lên đôi môi chỉ biết vô tình nói xin lỗi kia.

Miệng Nhan Khả khẽ hé ra, môi hai người kề sát, đầu lưỡi giao triền. Anh chấn kinh muốn giãy ra nhưng lại bị Từ Diễn ôm cứng. Nụ hôn cứ như muốn nuốt trọn anh, cuốn anh hoà vào nó. Đầu lưỡi bị mút đến độ tê dại, nụ hôn dần dần trở nên nồng nhiệt. Cơ thể bị Từ Diễn cao lớn đè nặng lên đến sắp ngạt thở, tại nơi sâu thẳm trong khoang miệng bị khuấy động dữ dội, tim Nhan Khả không khỏi loạn nhịp, hết đường trốn tránh. Góc độ không ngừng biến hoá làm mặt Nhan Khả càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng.

Mãi đến lúc Từ Diễn thở hổn hển rời khỏi môi anh, Nhan Khả còn thấy mông lung. Môi anh sưng lên, mặt đỏ như trái cà chua chín, mắt cũng không biết phải nhìn về hướng nào, đành phải ngoảnh đi. Thứ cảm giác ngường ngượng này cũng khiến mặt Từ Diễn hơi đỏ. Hai người gượng gạo trầm mặc trong chốc lát, căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở, càng nghe càng làm người ta ngượng chín người. Thế là Nhan Khả lên tiếng trước, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này. Tóc của cậu... có sao không?

Từ Diễn biết tóc mình bị cháy, nhưng có sao đâu.

Không hề gì, vừa đúng lúc tôi muốn đổi kiểu mới.

Hình như cháy nhiều lắm...

Cùng lắm thì cạo trọc, đẹp trai như tôi, sợ cái quái gì.

Tất nhiên Từ Diễn sẽ không cạo đầu bóng loáng rồi, cùng lắm là húi cua. Không phải ai cũng có thể để kiểu đầu này được, mặt có khiếm khuyết gì đều nhờ có mái tóc dài che khuất. Nhưng với Từ Diễn thì ngược lại, vầng trán kiêu sa lộ ra càng thêm hoạt bát, thay đổi lớn đến độ toả sáng. Khi mắt nheo lại, khuôn mặt sáng sủa cuốn hút, tóc ngắn đi vài phân lại thêm phần khí chất.

Đổi kiểu tóc xong, Từ Diễn không vội bắt tay vào việc ngay. Cắt đuôi đám phóng viên và paparazzi, vượt qua muôn ngàn khó khăn, thử thách, cậu chạy đến bệnh viện thăm Nhan Khả, muốn cho Nhan Khả ngắm vẻ anh tuấn của mình. Nhưng điều làm cậu nổi đoá chính là trong tay Nhan Khả có một đống giấy, tập, CD, poster muốn cậu ký, đều là của y tá với những người bệnh khác nhờ Nhan Khả giúp.

Anh cũng thích làm người tốt quá nhỉ? Tay tôi mỏi lắm! Anh thích giúp người thì ký quách luôn đi!

Có nhiều người tặng cậu quà mà...

Tôi thèm vào.

Nhan Khả lộ ra vẻ khẩn cầu. Nhưng mấy cô ấy thật sự thích cậu, có cô bé năm lần ngồi xe lăn đến đây xin tôi mà chỉ muốn xin một chữ ký của cậu thôi đó.

Từ Diễn hừ một tiếng, mặt sầm xuống nhưng vẫn cầm bút ký xoèn xoẹt.

Cám ơn cậu, Nhan Khả chần chừ một lúc, lại nói thêm. Kiểu tóc này hợp với cậu lắm.

Lưng Từ Diễn thoáng run rẩy, đột nhiên thấy trên mặt hơi nóng, liền vênh mặt hừ một cái: Sao, mê tôi rồi hả? Ký cho anh một chữ nhé.

Nhan Khả đáp lại bằng nụ cười.

Từ Diễn đến bệnh viện mang theo ảnh mẫu cho Nhan Khả, bèn ký luôn vào đằng sau tấm ảnh.

Đó là tấm ảnh ấn tượng nhất, cậu ngồi nghiêng trên tay ghế, duỗi chân ra, một tay để lên phần lưng tựa, Nhan Khả ngồi nghiêm trang, hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, vì bị Từ Diễn chọc mà bẽn lẽn cười. Cậu thích nụ cười e dè này của Nhan Khả.

Từ Diễn băn khoăn cảm thấy không xong rồi. Cậu càng ngày càng làm nhiều việc vì Nhan Khả, hết thảy đều là cam tâm tình nguyện, chuyện này không tốt chút nào. Không nên mềm lòng liên tục khoan nhượng như thế, cậu chẳng phải người tốt, làm việc gì đó mà khỏi cần báo đáp. Có điều ông chú già cứ tưởng bở anh hùng cứu mỹ nhân lại thành ra được cậu cứu trên người còn quấn kín băng gạc, thảm hại thế này, thôi thì sau này sẽ lấy thù lao vậy. Nhưng trước khi nhận lấy thù lao, cậu đã cho Nhan Khả một món hời, đó chính là nhường anh công việc phối nhạc cho một bộ phim.

Nhan Khả chịu đựng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể thật sự ung dung vững bước trên con đường âm nhạc của mình, những tháng ngày chỉ là một trợ lý vô danh sẽ không còn nữa. Vết thương chưa lành, anh đã sớm chiều vùi mình trong phòng làm việc của Từ Diễn, làm như bản thân là Thiết Kim Cang vô địch khó có thể chết. Từ Diễn thấy kinh ngạc vô cùng trước ý chí mạnh mẽ trong thân thể gầy yếu của Nhan Khả.

Đại khái là để báo đáp ân tình, Nhan Khả bắt đầu ngày ngày chăm nom Từ Diễn. Tuy ban đầu cũng lúng túng mất tự nhiên nhưng đến giờ, anh đã dần dần thích ứng với cuộc sống hai người.

Trong khoảng thời gian ngắn, Từ Diễn còn chưa thấy quen với chuyện trong phòng mình có người khác, sáng sớm nửa tỉnh nửa mê rời giường, phát hiện trong phòng khách có người, thể nào vẫn sẽ giật nảy mình; Nhan Khả cũng mãi mới quen, điểm tâm làm hai phần, bát đũa hai người, ven đường mua chân gà về cũng nhớ lấy hai cái găng tay, sáng sớm rửa mặt xong sẽ bóp kem đánh răng giúp người kia.

Tắm xong cũng sẽ bật nước nóng cho người còn lại.

Dường như cuộc sống chung này còn thoải mái hơn cảnh đơn chăn gối chiếc trước đây.

Từ Diễn hôm nay xong việc cũng đã nửa đêm, về nhà còn phải học thuộc kịch bản của bộ phim mới. Nằm trên sô pha mệt mỏi trở mình đọc kịch bản kia, căn phòng vừa ấm áp vừa im lặng, ngọn đèn dìu dịu, người kia đang giúp cậu trải giường và chuẩn bị nước tắm cho cậu, thanh âm thật khẽ, Từ Diễn từ từ chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ được bao lâu, cảm giác có người bên cạnh liền nhanh chóng tỉnh lại. Cậu ngủ gật, quên mất trong phòng còn có người khác, nghe tiếng động liền lập tức bừng tỉnh. Trợn mắt nhìn thấy Nhan Khả đang rón rén đắp chăn cho, Từ Diễn thở hắt ra, đối với sự quan tâm của Nhan Khả cậu rất vui, lười nhác híp đôi mắt phiêu lượng, dáng vẻ khiêu khích. Anh sẽ không yêu thầm tôi đấy chứ?

Sắc mặt Nhan Khả tức thì đỏ lên, một tay kéo cái chăn vừa mới đắp cho Từ Diễn.

Oa, lạnh nha...

Nhan Khả lại ném cho cậu, thở dài. Tắm đi rồi hẵng ngủ, thế này dễ bị cảm lạnh.

Từ Diễn không trả lời, chỉ nhìn anh chằm chằm. Nhan Khả bất đắc dĩ đành phải đứng lên.

Từ Diễn nói với theo sau lưng anh. Ây, anh siêu thẳng ơi, nhớ kỹ nha, tôi không phải em trai anh.

Nhan Khả bị nói trúng tim đen, sắc mặt đỏ bừng, vội chạy về phòng.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.