Bị Nhan Khả không nề hà dùng ánh mắt trìu mến của một ông anh hai dành cho mình, Từ Diễn tự hỏi rốt cuộc nên vui hay buồn. Cậu cũng có anh trai, dáng vẻ uy nghiêm, chưa mở miệng đã doạ cả đám người rúm ró, so với người đàn ông gầy gò này chẳng giống nhau chút nào.
Thật ra Nhan Khả giống ba của Từ Diễn hơn là anh của cậu.
Vì cậu mà tất bật chạy qua chạy lại, anh đối với cậu niềm nở hơn trước kia nhiều, quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn muôn phần. Ăn nho thì được anh đút cho, hạt nho có thể nhổ vào tay anh. Nhan Khả lo cho Từ Diễn từ A đến Z, cậu chỉ cần nằm thẳng cẳng trên sô pha là được rồi.
Từ Diễn nằm trên đùi anh xem TV, được anh xoa đầu đầy dịu dàng, có vẻ như anh rất thoả mãn.
“Vai tôi hơi nhức.”
Nhan Khả đang giúp Từ Diễn chuẩn bị vitamin và thuốc cần dùng mỗi ngày khi đi ra ngoài, nghe Từ Diễn nói vội đáp: “Để tôi bóp vai cho.” rồi mở ngăn tủ tìm lọ dầu.
“Bị sai còn vui như thế...” Từ Diễn nhìn bóng dáng hớn ha hớn hở của anh, lầu bầu vài tiếng.
Thật ra cậu cũng hiểu tâm trạng của anh. Nhan Văn là nỗi tiếc thương của Nhan Khả. Người đã chết đâu thể sống lại, vết thương sâu sao dễ khép miệng, tuy không nói ra nhưng năm tháng cứ mãi vô tình trôi đi, nỗi đau thì vẫn còn đó.
Anh coi cậu như Nhan Văn để lấp đầy khoảng trống trong tim.
“Có thoải mái không?” Nhan Khả mắt thâm quầng ra sức bóp vai cho Từ Diễn.
“Ưm...”
“Được rồi, ngủ ngoan đi. Tôi xoa cho cậu tinh dầu an thần. Có chuyện gì cứ kêu tôi.”
Bị biến thành “cậu em ngoan”, Từ Diễn thật muốn nhào lên cắn vào cổ anh một ngụm.
Tinh dầu Huân Y Thảo* chẳng hề phát huy tác dụng, Từ Diễn trằn trọc không ngủ được, ngày một tỉnh táo, tâm trạng càng bứt rứt. Nhảy thẳng xuống giường, Từ Diễn đi chân đất ra ngoài. Cậu muốn Nhan Khả hiểu, cậu không phải là Nhan Văn, càng chẳng phải em trai anh, hoàn toàn không thiết tha gì cái thứ “tình anh em” này.
Phòng ngủ Nhan Khả tối om, chắc anh đã ngủ từ lâu. Từ Diễn chạm vào tay nắm cửa, vừa xoay một cái quả nhiên mở ra được. Nhan Khả hiện không đề phòng cậu nữa, toàn sơ ý ngủ mà quên khoá trái cửa phòng.
Từ Diễn chân trần trên tấm thảm dày, dù giậm mạnh cũng không phát ra tiếng động. Nương theo ánh sáng từ cửa sổ, thấy một khối chăn trên giường. Nhan Khả dạo này quá bận rộn, vừa đặt mình xuống là lăn ra ngủ, rất khó lay dậy. Từ Diễn kéo chăn lên, anh cũng không hay biết, vẫn cuộn tròn, tay ôm lấy đầu gối. Từ Diễn bất giác mỉm cười, trèo lên giường, hai tay chống hai bên hông người kia, quan sát một hồi, không nhịn được mà nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lướt lên môi anh. Thấy anh vẫn chưa tỉnh liền hôn sâu hơn. Cảm nhận hơi thở ngọt ngào, đôi môi ấm áp mềm mại của anh, Từ Diễn càng táo tợn mở hai hàm răng của anh, đầu lưỡi dò xét vào bên trong. Người kia đắm chìm trong mộng đẹp hơi nhúc nhích, chẳng biết mơ thấy gì mà không hề cự tuyệt, mặt hơi ửng đỏ mơ màng đón nhận nụ hôn. Được Từ Diễn dẫn dắt, thậm chí anh còn bắt đầu chậm rãi phối hợp. Từ Diễn chưa từng hôn thế này, thực tế anh chưa bao giờ đáp lại cậu. Toàn thân nóng như lửa đốt, Từ Diễn ôm chầm lấy Nhan Khả, gắt gao đè lên tấm lưng thanh mảnh của anh.Hai người cuồng nhiệt hôn một trận, Nhan Khả cuối cùng cũng bừng tỉnh, mắt mở to, đờ đẫn nhìn Từ Diễn, nụ hôn hư hư thực thực vẫn tiếp diễn. Đến khi tỉnh hẳn, anh đối diện với Từ Diễn vài giây tức thì mắt trợn tròn lên.
“...!”
Nhan Khả hiển nhiên hoảng sợ không ít, vội chống tay lên giường nửa ngồi nửa nằm. Bây giờ mà hỏi “Cậu muốn làm gì?” hay “Cậu vào bằng cách nào?” đều là thừa thãi. Nhan Khả kinh ngạc ngại ngùng cách xa khỏi cơ thể trần trụi của Từ Diễn.
Từ lúc bước vào, Từ Diễn không định làm đến cùng, chỉ lén hôn trộm thôi. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngẩn bàng hoàng của anh, bụng liền nóng lên. Từ Diễn đưa tay lôi anh lại, đặt lên giường. Nhan Khả bị ép đến tức ngực, cảm giác trong quần có bàn tay đang với vào anh cuống cả lên, ở dưới thân Từ Diễn ra sức vùng vẫy.
“Tôi không phải đồng tính luyến ái.”
Từ Diễn hôn lên những điểm mẫn cảm của anh: “Tôi biết.”
Khoảng cách sức lực chênh nhau quá xa. Bị sờ soạng trắng trợn, anh cố gắng thoát ra khỏi Từ Diễn. Hơi thở gấp gáp, vì vận sức quá độ mà mặt đỏ bừng. Anh không hét lên cũng chẳng chửi mắng, dồn hết sức để chống cự. Vật lộn nửa ngày trời, Nhan Khả rã rời, thở dốc giương mắt nhìn Từ Diễn cởi thắt lưng của anh, bất thình lình nói khẽ: “Tôi, tôi cũng không bán thân.”
Trong lòng Từ Diễn bỗng rực lên, cậu khó khăn phát ra thanh âm từ yết hầu: “Tôi biết.” rồi chặn môi anh lại.
Từng bước bị cuốn vào nụ hôn nồng nhiệt, Nhan Khả sống chết giữ lấy quần, cảnh giác cao độ nhưng cuối cùng vẫn bị kéo xuống. Với linh cảm của đàn ông, Nhan Khả ngay tức khắc bảo vệ phía trước. Tay Từ Diễn dễ dàng lần đến giữa mông anh, tới khi Nhan Khả giật mình ý thức được, hai chân định khép lại thì đã không kịp nữa rồi, ngón tay Từ Diễn đã sớm xông thẳng vào trận mạc.
Xúc cảm bị xâm nhập khiến Nhan Khả không ngừng giãy giụa nhưng vô ích, Từ Diễn chẳng hề bỏ qua bất cứ tấc nào trên làn da anh. Tách hai chân Nhan Khả ra, tuỳ ý đùa bỡn, trước sau đều được mơn trớn, Nhan Khả kinh nghiệm non nớt rất nhanh không còn sức cự tuyệt, đùi run rẩy. Từ Diễn vừa sờ bên trong đùi anh, vừa thuần thục dùng ngón tay khám phá phía sau. Nhan Khả bất lực rên rỉ từng hồi. Khi tính khí đã nhẫn nhịn từ lâu đụng đến huyệt khẩu, mặt Nhan Khả đỏ lên, mắt nhoà lệ, không biết phải nhìn đi đâu.
Từ Diễn đã tới giới hạn chịu đựng, cậu ưỡn lưng, đem hạ thân đã căng cứng từ lâu đi vào. Vật thể nóng rực ở bên trong, Nhan Khả kinh hoàng thét lên, Từ Diễn càng thâm nhập sâu hơn, giọng anh trở nên khản đặc. Đến khi Từ Diễn tạm thời ngừng, Nhan Khả gần như hoảng loạn không tin nổi trong cơ thể mình là cái thứ đáng sợ kia, anh thở hổn hển căng mắt ra.
Không cho anh có thời gian để thở, Từ Diễn mặc ý luật động, đưa đẩy thật mạnh. Nhan Khả kêu lên mấy tiếng, mặt đỏ bừng bừng. Từ Diễn càng chuyển động nhanh hơn, anh dần dần thấy khó chịu, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, vẻ mặt lúng túng. Từ Diễn tha hồ hưởng thụ, còn Nhan Khả giãy giụa loạn cả lên cứ như chưa từng trải qua chuyện này, không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể bấu chặt lấy ga giường.Từ Diễn nâng mông anh lên để hai người càng tiếp xúc sát hơn, mạnh mẽ đong đưa. Nhan Khả như sắp ngất đi, anh hoảng hốt thở hồng hộc vặn vẹo lung tung, khoé mắt đỏ hoe. Hoan ái kịch liệt sắp đến cao trào, Từ Diễn còn đang chìm đắm trong khoái cảm thì thấy Nhan Khả bấu chặt gối, trong lúc bối rối đã che mặt lại.
Rốt cuộc trong lần sáp nhập cuối cùng, Từ Diễn mạnh bạo chôn sâu vào anh, phút chốc cảm giác được thân thể người kia co rút, mới chậm rãi rời khỏi. Nhan Khả vẫn duy trì tư thế như cũ, ôm gối che mặt, tay hơi run. Từ Diễn kéo gối xuống, hôn lên môi anh. Anh một mực trốn tránh, môi mím chặt lại bị đẩy ra hôn thắm thiết đến bủn rủn cả người.
Hôn vài lượt, dục vọng mãnh liệt trỗi dậy, nhiệt độ phần bụng dưới tăng lên, nhờ có sự ướt át mới rồi, bất chấp sự chống cự của Nhan Khả, Từ Diễn không thèm phí sức liền cứ thế mà tiến vào. Đi cùng nụ hôn là sự co rút của cơ thể, nơi tiếp xúc nóng rực, người dưới thân cố gắng đè nén thanh âm, anh nhắm mắt lại như muốn trốn chạy, không chịu đối mặt với Từ Diễn. Dáng vẻ lẩn trốn kia cũng thật mê người, hai tay Từ Diễn ở sau Nhan Khả giữ chặt lấy thắt lưng anh rồi ra sức va chạm bên trong. Nghe tiếng rên đầy kìm nén của Nhan Khả, toàn thân Từ Diễn hưng phấn hẳn lên. Rõ ràng cơ thể Nhan Khả vốn chẳng có gì đặc biệt, tư sắc lẫn độ mềm dẻo đều bình thường, còn phải mất công bắt ép, kỹ thuật thì kém cỏi, anh không phản kháng là tốt lắm rồi.
Nhưng chính những điều này lại làm Từ Diễn mất đi lý trí, đạt tới cao trào trước nay chưa từng có, mỗi lần trừu sáp lại có cảm giác như bay giữa chín tầng mây. Cậu bắt đầu tin gợi cảm cũng có thể là tư chất, nhưng ngoài cậu ra, còn ai thấy Nhan Khả gợi cảm? Bởi thế nên Từ Diễn lại nghi ngờ phải chăng vấn đề này liên quan đến tâm lý, nếu vậy loại tâm lý này thật quái dị.
Lúc sau vẫn chưa thoả mãn Từ Diễn đem Nhan Khả lăn qua, xâm nhập từ sau, lưng Nhan Khả không ngừng run lẩy bẩy. Anh đem mặt chôn sâu vào trong gối, phát ra tiếng ư ư mơ hồ. Chân tay vô lực, mặc Từ Diễn thay đổi mọi góc độ, thân thể cứ như sắp bị phá nát đến nơi.
Khi Từ Diễn mãn nguyện biếng nhác tỉnh lại, trợn mắt nhìn sang bên cạnh, đã không thấy Nhan Khả đâu.
Sớm đoán người này nhất định chạy rồi nhưng cậu vẫn có cảm giác mất mát. Nhất thời nhịn không được bức con nhà người ta, giờ có hối cũng không kịp. Nhớ lại phản ứng của Nhan Khả, cậu đành phải tự an ủi mình, hai bên đều đạt được khoái cảm, ít ra cũng có thể coi như thông gian, chắc không có gì quá nghiêm trọng.
Nghĩ ngợi vẩn vơ, lần đầu tiên thấy mặc cảm.
Từ Diễn sợ Nhan Khả sẽ mất lòng tin ở cậu. Một khi Nhan Khả không còn ôm mong chờ với cậu nữa, cậu có tìm mọi cách càn quấy đến đâu cũng chỉ là đấm vào bị bông, không có tác dụng.
Vừa đặt chân đến công ty, đưa mắt nhìn xung quanh. Thấy Nhan Khả từ xa, Từ Diễn thản nhiên giơ tay chào anh. Nhan Khả không lịch sự cúi đầu chào lại mà giật mình thất kinh, lập tức xoay mặt, quay lưng về phía cậu. Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, anh liền kiếm cớ vội vã rời đi, ba chân bốn cẳng chạy mất hút.Kiểu phản ứng như dê con gặp sói xám khiến Từ Diễn không biết phải làm sao.
Buổi tối về đến nhà, hai người chẳng nói chẳng rằng với nhau. Trước khi Nhan Khả đi lo việc của mình, theo thói quen anh vào bếp lấy sữa ấm cho Từ Diễn, chuẩn bị thuốc viên, thuốc con nhộng đủ cả.
“Nhan Khả.”
Anh đứng khựng lại, cúi đầu chờ cậu sai bảo.
Từ Diễn vừa tới gần, mặt anh lập tức đỏ lên, động tác cũng nhanh hơn như muốn qua loa cho xong chuyện. Hành động này của anh chỉ khiến một chút lo lắng cùng áy náy của Từ Diễn nhanh chóng chuyển thành thú tính, trong lòng giống như có móng vuốt cào cấu ngứa ngáy, thế là từ sau lưng vòng tay qua ôm lấy anh. Nhan Khả vội huých ngực Từ Diễn, đẩy cậu ra. “Tôi không phải đồng tính.”
Mấy ngày nay câu Nhan Khả nói nhiều nhất chính là câu này. Trong lòng Từ Diễn vừa rộn rạo vừa chua xót, nhè nhẹ day day tai anh, thì thào. “Tôi biết. Nhưng anh nghĩ không phải đồng tính thì sẽ thoát sao?”
Nhan Khả “ực” một tiếng, ngay cả cổ cũng nghẹn ứ.
Từ Diễn nửa ôm nửa tha anh ra khỏi phòng bếp, Nhan Khả gắng giãy giụa, tới phòng khách, Từ Diễn chịu không nổi nữa bèn đem anh đặt lên bàn. Sự phản kháng diễn ra trong im lặng. Điều tức cười chính là Nhan Khả chỉ biết dùng sức gỡ tay Từ Diễn ra, miệng mím chặt không cho cậu thực hiện ý đồ, không thì sống chết kéo cạp quần nhưng chẳng hề mạnh tay mạnh chân đạp loạn xạ. Đối với Từ Diễn mà nói, loại chống cự này chỉ xem như tăng tình thú trong lúc đó thôi. Nhan Khả bị ép đến không thể cử động, Từ Diễn vươn tay về phía trước của anh, dịu dàng âu yếm, nghe tiếng anh thở dốc, liền hôn một đường từ lưng anh đi xuống, dọc theo xương sống đến mông đều đã nhiễm một mảnh đỏ.
Quần Nhan Khả bị kéo đến đầu gối, anh nằm nhoài lên bàn, nụ hôn kéo dài từ sau lưng đến giữa hai chân. Hai chân anh run lên như bị chuột rút. Đến khi Từ Diễn hôn đã đời, thắt lưng anh như nhũn ra, anh sợ hãi hổn hển vô lực nhắc đi nhắc lại: “Không được.”
Hạ thân Từ Diễn gắt gao chen vào giữa mông anh ấn xuống, đem cả người anh ôm trọn trong lồng ngực rồi sau đó chậm rãi tiến vào. Nhan Khả nhịn không được, theo chuyển động của Từ Diễn hơi thở dồn dập, âm sắc rên rỉ này quả thực khiến lưng người ta tê dại. Từ Diễn càng phấn khích mạnh mẽ xoay thắt lưng, va chạm bên trong ẩm ướt của anh. Đúng khi lên đến đỉnh điểm, cậu đưa tay kéo hai chân anh thẳng lên, mở ra, thâm nhập vào nơi sâu thẳm nhất, ngay tức thì thanh âm cao vút kinh hãi gấp gáp của Nhan Khả vang lên.
Sau một phen cuồng loạn không hề ngắn ngủi, hai người toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, bụng dính dớp, chân Nhan Khả cuối cùng mới chạm tới sàn nhà. Từ Diễn từ từ rút ra, còn thấy chưa đủ liền sờ sẫm bên trong đùi anh, hôn lên tai anh một cái.
Mặt Nhan Khả đỏ như gấc, mãi sau mới đứng dậy, tay đẩy Từ Diễn ra. Từ Diễn cũng không miễn cưỡng, thoả hiệp buông tay, dõi theo bóng lưng anh đang run run lau khô hạ thân rồi mặc lại quần. Mang dáng đi không được tự nhiên, anh mau chân trốn về phòng.
Nghe tiếng đóng sầm cửa lại, Từ Diễn cũng không rõ trong lòng đang có cảm xúc gì. Cậu chỉ mơ hồ cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đắng ngắt. Tuy vẫn bị cự tuyệt nhưng không tệ lắm.Rõ ràng là bị ép buộc có điều không lớn chuyện như lần trước. Khắp gian nhà như tràn ngập bởi sắc hồng tình ái. Đôi tai Nhan Khả ở trước mặt cậu ửng lên, anh chẳng nói câu nào với cậu, xong chuyện thì vội về phòng, đóng chặt cửa lại. Từ Diễn nghĩ anh giống như một chú dê con đang đơn độc chống chọi giữa bầy sói hung dữ. Nếu không phải muốn mượn phòng để làm việc, e rằng anh đã trốn về nhà rồi.
Từ Diễn thừa nhận mình là con sói đói, cái đuôi lúc nào cũng phe phẩy, hễ rảnh là lại giương móng vuốt đè Nhan Khả ra ăn cho bằng sạch. Thế nhưng, dẫu cho việc cưỡng bách người ta chẳng hề ảnh hưởng đến tình thú, Từ Diễn vẫn cảm thấy chưa đủ. Cậu không chỉ muốn ăn thịt mà còn muốn cả xương lẫn tuỷ, cậu muốn khiến anh phải mừng rỡ nghênh đón cậu, còn muốn sau này làm xong có thể ôm anh đi vào giấc mộng, không còn phải lo khi tỉnh dậy chỉ còn lẻ loi một mình.
Bị Từ Diễn quấy rối mấy ngày liền, Nhan Khả lấy làm bất ngờ vì mình vẫn hoàn thành công việc. Bộ phim truyền hình sẽ mau chóng được trình chiếu, anh không khỏi thấy lo âu khi chờ đợi sự đánh giá, sợ là sau này sẽ không bao giờ... có cơ hội nhận thêm việc nữa.
Nhận được số thù lao nhất định, Nhan Khả chưa phung phí ngay, đường may trên quần đã sờn, vứt đi thấy tiếc anh bèn giữ lại khâu vào rồi mặc tiếp. Đang cắm cúi ngồi khâu, chớp mắt một cái thấy Từ Diễn lại gần, trên môi bất giác ấm áp lạ. Nhan Khả sợ tới mức chọc kim vào tay Từ Diễn. Từ Diễn bị đâm cũng không lui ra, tiếp tục hôn. Nhan Khả lại lẩn tránh, hận không thể chui xuống sô pha, tựa như dê con quên mất dùng sừng để phòng vệ, cuối cùng vẫn bị tóm gọn. Sau khi rời môi anh, Từ Diễn đè chặt người đang cố nhoài ra.
“Đừng sợ, tôi không muốn ép buộc anh.”
Nhan Khả ngây người, thở phào nhẹ nhõm. Từ Diễn hẩy tóc trên trán anh, hôn lên khuôn mặt đang dần dần đỏ lên, ôn tồn thầm thì: “Này, anh chủ động một chút được không?”
“...” mặt Nhan Khả đỏ bừng bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Từ Diễn thấy bộ dáng anh thật đáng yêu. “Chúng ta trao đổi đi. Đồng ý lên giường với tôi, anh muốn gì cũng được.”
Nhan Khả ngạc nhiên kêu lên “A” một tiếng, ngây ngốc cả buổi không nói nên lời, ấp a ấp úng: “Tôi... tôi không phải gay.”
Từ Diễn cười. “Đừng có lấy lý do này để từ chối tôi. Nói đi, điều kiện là? Anh muốn gì tôi cũng chiều.”
Chuyện ra đĩa cậu đã giúp anh chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ thời cơ thích hợp, nếu Nhan Khả còn muốn những thứ khác như tiền bạc, nhà lầu, xe hơi, cái gì cũng được. Suy nghĩ của cậu lệch lạc đến mức không phát hiện ra vấn đề mấu chốt là gì. Nhan Khả xấu hổ cười, lắc đầu.
“Anh nghe tôi, tôi sẽ giúp anh ra đĩa.”
Nhan Khả vẫn không lên tiếng.
Từ Diễn sốt ruột lớn giọng nói: “Muốn lăng xê anh không phải là không được. Thế nào?”
Nhan Khả vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, trên mặt anh cũng chẳng có lấy một tia vui mừng.
Từ Diễn hoàn toàn mê muội, cứ tưởng chỉ cần tóm được gáy anh, giúp anh thực hiện ước mơ của anh, để anh lợi dụng cũng không sao.”Tôi đảm bảo số tiền dành cho hoạt động tuyên truyền của anh sẽ không thấp hơn mười triệu, sao? Tiền chế tác cũng nhất định sẽ khiến anh vừa lòng, nếu chưa đủ còn có thể thương lượng. Được chứ?”
“...”
“Thế nào?” Từ Diễn dần mất kiên nhẫn. “Vẫn chưa thấy đủ? Giờ anh cứ thử đem bản thân quy ra xem đáng ngần ấy không?”
“...”
“Nếu chấp nhận giao dịch này thì tự cởi đồ ra đi.”
Nói miệng là thế, tay Từ Diễn đã không dằn nổi mà đặt lên ngực Nhan Khả. Xương sườn anh nổi lên trên khuôn ngực gầy gò, cậu có cảm giác như trái tim anh đang ở trong tay mình đập liên hồi. Lòng Từ Diễn nóng như lửa đốt, chờ anh chủ động cởi cúc áo. Người kia trầm tư một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Tôi không đồng ý.”
Từ Diễn trừng lớn mắt: “Cái gì?”
“Xin lỗi.”
“...” sự chán nản so với tức giận càng mãnh liệt. Chuyện ra đĩa nhạc hấp dẫn như vậy, anh còn dám cự tuyệt, Từ Diễn hoàn toàn bất ngờ. Nhan Khả là người sẽ vì âm nhạc mà có thể hi sinh hết thảy, vả lại có phải lần đầu tiên đâu, còn ngại ngần gì nữa? Từ Diễn không thể giải thích được lý do anh từ chối.
Vài ngày sau, chuyện này vẫn làm Từ Diễn buồn bã không thôi, cậu tự xoa dịu mình rằng dù Nhan Khả không đáp ứng thì cũng có thể cưỡng ép anh, chỉ là cậu cứ thấy khó chịu, thấy bị tổn thương. Vì sao Nhan Khả lại giữ mình như thế? Trong giới nghệ sĩ mọi người đều biết, cái kiểu cố chấp này thật tức cười. Nhan Khả đã từng trải qua không ít thì nhiều, sớm không còn là là ở vào cái tuổi thanh cao ngốc nghếch nữa. Anh cũng nên biết, cự tuyệt Từ Diễn sẽ chẳng đem lại chút lợi lộc cho mình. Rốt cuộc là vì ai, Nhan Khả lại trở nên dại dột đến mức này?
Rảnh rỗi đến nhà Đỗ Du Dư uống trà giải sầu, tản bộ trong vườn hoa, Từ Diễn mệt mỏi vừa đi vừa lấy tay miết miết lan can, Nhan Khả ngoan ngoãn đi theo sau cậu.
“Nhan Khả.”
Nhan Khả “hả?” một tiếng, giương mắt nhìn cậu.
“Anh đang thích ai đó đúng không?”
Nhan Khả ngẩn người, muốn nói gì đó, mặt lại ửng hồng, thoạt trông có vẻ hồi hộp.
“Ai thế? Tôi có quen không?”
Nhan Khả ngượng ngùng, cười ngây ngô.
“Có gì mà ngại.”
Nhan Khả vẫn không nói, chỉ cười mà thôi.
Từ Diễn hận không thể bóp lấy cổ anh lắc qua lắc lại, đem câu trả lời giấu kín trong miệng kia lắc ra. Nhưng nếu đó là tên của một người phụ nữ, chắc cậu sẽ bịt ngay lỗ tai lại.
“Thật nhỏ mọn. Được rồi, tôi sẽ hào phóng nói cho anh người tôi thích trước, thế nào?”
Nhan Khả hơi giật mình, ngước lên nhìn cậu.
“Người tôi thích rất tài giỏi, tốt bụng, thường chăm sóc tôi, coi tôi như em trai...”
Nhan Khả cứng ngắc, mặt hồng hồng.Từ Diễn thấy trò này thật thú vị, liền tiếp tục trêu anh. “Là Đỗ Du Dư đó.”
Mặt Nhan Khả càng đỏ hơn, hết “à” rồi lại “ờ” tỏ vẻ đã hiểu.
“Đến lượt anh, mau nói đi.”
Nhan Khả vội lắc đầu. “Tôi không có đối tượng.”
“Nói dóc, rõ ràng là có.”
“Không có...”
“Nói đi, không sao đâu. Hơn nữa không dám thổ lộ thì tôi có thể giúp. Anh cứ giấu kín trong lòng, đến cuối đời cũng chưa làm được chẳng phải khó chịu lắm sao?”
Nhan Khả thoáng phân vân, rốt cuộc anh nói ra câu châm ngôn của đời mình: “Vậy nên không cần chờ mong là được. Không mong đợi gì, sẽ không thấy đau lòng.”
Từ Diễn không kiêng nể độp lại: “Khoác lác, vì sao lại không chờ mong? Có phải giống như anh bảo không muốn ra đĩa chứ thực tế thèm rớt cả dãi ra?”
Nhan Khả xấu hổ: “Muốn. Lúc nào cũng muốn, nhưng... có thể kiên trì.”
Từ Diễn nhìn vẻ nhẫn nại cùng thẹn thùng của anh, kìm lòng không đậu muốn trêu anh một trận, thừa dịp anh không phòng bị cậu hôn lén anh khiến anh đứng như trời trồng cả buổi. Những ánh sao xa như đang xoay chuyển trên khuôn mặt ửng hồng kia hiện lên trong mắt cậu thật vô cùng đáng yêu. Một cái hôn nhẹ vốn dĩ không đủ, Từ Diễn thầm nghĩ muốn nhiều hơn một chút, rồi nhiều hơn chút nữa.
Ý nghĩ muốn ép hỏi đã hoà tan vào nụ hôn nồng nàn. Người Nhan Khả thích là ai, có liên quan gì đến cậu? Dù sao Nhan Khả vô luận thế nào cũng là của cậu.
Cậu càng ngày càng thích anh, có cơ hội là cọ cọ cái mũi, day day cái tai, mân mê cái cằm, cử chỉ mờ ám như nghiện vậy. Nhan Khả thì suốt ngày trốn tránh cậu, dần dần không cho cậu chạm vào nữa, ngay cả nắm tay cũng chẳng chịu.
Quả thực, gần đây bộ phim truyền hình kia đã được phát sóng, tỷ suất người xem cao đáng kinh ngạc, OST (Original Soundtrack) của Nhan Khả được khen ngợi rất nhiều.
Nhan Khả bắt đầu gặt hái thành công, đối với Từ Diễn không phải tát nước theo mưa như trước đây. Từ Diễn thấy khó chịu. Nói “ăn cháo đá bát” có thể khó nghe nhưng về ý nghĩa cũng không khác nhau là mấy.
“Giúp Nhan Khả ra album?” Từ Diễn nắm chặt điện thoại, ngón tay nghịch nghịch thứ bằng ngọc thạch trên bàn, đắn đo trong giây lát. “Chờ một thời gian nữa đi.”
Công ty có chuyện gì, dù không liên quan đến Từ Diễn cũng báo với cậu một tiếng. Nếu cậu có ý kiến, chuyện đó chắc chắn sẽ không thể thông qua. Công ty hiện tại đang định tận dụng thời cơ mà giúp Nhan Khả ra đĩa, khảo sát trước khi hành động. Nếu gặp may, phong cách của anh có thể tự mở ra một con đường, tạo một mảng thị trường mới không biết chừng. Nhan Khả có thực tài, khiêm tốn cùng nỗ lực hơn bất cứ ai. Giọng hát âm điệu trầm thấp, tính cách cần cù chịu khó tương đối hợp với sở thích của công chúng. Cơ hội xuất hiện tuy không nhiều nhưng đi theo Từ Diễn, vài lần cùng nhau lên báo trọn cả trang tin là đủ nổi rồi. Vẻ hài hoà mộc mạc của anh bên Từ Diễn chiếm được không ít cảm tình của các cô bé.Nhưng nếu Từ Diễn nói “không”, thì đành phải ngừng lại, dù sao những ca sĩ đợi ra mắt còn rất nhiều. Từ Diễn tự hiểu mình không phải, Nhan Khả được như vậy thực chẳng dễ dàng gì. Hiềm nỗi cậu thấy bất an, Nhan Khả như chim non đôi cánh bắt đầu dang rộng, không còn biết nghe lời như trước đây. Cậu sợ Nhan Khả lên quá nhanh, sẽ vuột khỏi tầm tay của cậu, có níu giữ cũng không được.
“Sisera muốn đến đây?” nghe tiếng người kia nói chuyện điện thoại, Từ Diễn cau mày. “Thế anh bảo cô ta cắt đuôi mấy cái xe bám càng được không?”
Nhan Khả ngập ngừng, che máy lại, nói với Từ Diễn. “Nhưng cậu nói tôi với cô ấy mà gặp mặt bên ngoài thì không hay lắm...”
Từ Diễn không thích Sisera. Không phải vì cô ta dễ ghét mà là vì Nhan Khả có vẻ thích cô ta. Sau khi được Nhan Khả cứu, Sisera đối đãi với anh khác hẳn, thường xuyên đến nhà Từ Diễn tìm anh tâm sự cả ngày, còn tặng vài thứ linh tinh. Dưới lầu thể nào cũng có cả đám phóng viên đang hểnh mũi đánh hơi. Scandal của Từ Diễn và Sisera được đồn thổi khắp nơi, gây chú ý từ công luận. Nhưng thực tế hai người cùng lắm chỉ ra ngoài ăn cơm xã giao. Về phía Từ Diễn thì khỏi phải nói, tính tự nhiên như ruồi của Sisera chẳng thể khiến cậu rung động, dù chỉ một chút. Đến nhà làm khách, cô ta ngồi trên sô pha của Từ Diễn, ăn điểm tâm của Từ Diễn, uống trà của Từ Diễn, còn trâng tráo nói với Nhan Khả: “Từ Diễn có gì tốt? Được mỗi cái mặt. Đàn ông đẹp trai thì làm ăn được gì, chỉ có mấy người nông cạn mới bị anh ta hấp dẫn.”
Từ Diễn giận tím mặt nhưng đối phương là nữ, đâu thể cho mấy cú được. Làm bộ không nghe, Từ Diễn nghiến răng cố mím miệng cười một cái, điều chỉnh vẻ mặt nói: “Em có muốn uống trà nữa không?”
Giọng nói thật lôi cuốn, khi nói chuyện mặt hơi cúi xuống, ánh mắt sâu hút, nụ cười cực kỳ quyến rũ.
Mặt Sisera đỏ lựng.
Từ Diễn hưởng thụ cảm giác chiếm đoạt được trái tim người ta, một khi có ai đó dám coi thường sức hấp dẫn của cậu, tính trẻ con hiếu thắng của cậu sẽ bộc phát.
Khi Sisera đi về, cô hãy còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Cửa vừa đóng, Từ Diễn dương dương tự đắc trước mặt Nhan Khả nhảy tưng tưng: “Còn ai hấp dẫn hơn tôi chứ!”
Nhan Khả cúi người, rửa cái chén. “Cậu chỉ muốn tất cả đều thích mình.”
Từ Diễn nhướn nhướn mày, thừa nhận anh đã đi guốc trong bụng mình.
“Làm nghệ sĩ mà không được ai thích thì chẳng phải xong rồi còn gì?” Bạn đang �
Nhan Khả cười xoà, rửa mấy cái chén.
“Đúng rồi, Sisera tới tìm anh làm gì? Không phải chỉ để buôn chuyện đấy chứ?”
“Không có gì...” Nhan Khả ậm ừ.
Từ Diễn tỏ vẻ hiểu chuyện cong mày lên: “Chà, người ta không cho nói thì thôi vậy.”
“...”
“Dù sao cũng không phải tôi rất muốn biết nha.”
Nhan Khả lặng thinh rồi tiếp tục nhìn cái chén, đột nhiên hạ quyết tâm nói: “Cô ấy bảo Cany Entercom muốn nói chuyện với tôi.””Sao?”
Nói đến việc này, mặt Nhan Khả rạng rỡ hơn, thoáng ngại ngùng nhưng rõ ràng có vẻ hưng phấn. “Cũng không phải đã chắc chắn, bọn họ có ý muốn ký hợp đồng phát hành đĩa với tôi.”
Trong lòng Từ Diễn đột nhiên trầm xuống, cậu đáp bừa: “Ha. Chẳng phải nên chúc mừng anh à?”
Nụ cười trên mặt Nhan Khả nhạt dần: “Cám ơn.”
“Vậy anh nghĩ sao?”
“Hợp đồng của tôi cũng sắp hết. Công ty không có hứng thú với tôi, nếu Cany thật sự muốn ký, tôi nghĩ cũng có thể...”
Từ Diễn dán mắt lên tấm lưng đối diện của con người gầy gò kia, tự nhiên trào lên cảm xúc món đồ chơi của mình bị kẻ khác cướp đi, đỉnh đầu vì ghen tức mà run lên, không chút nghĩ ngợi, từ sau lưng đưa tay ôm vòng qua Nhan Khả. Nhan Khả bị doạ giật thót, hiểu Từ Diễn muốn làm gì, anh liều mạng giãy giụa muốn trốn chạy nhưng bị Từ Diễn ôm cứng, dứt khoát không cho anh thoát ra.
Tư thế này khiến người đứng tuổi như anh có điểm khó chống đỡ nổi, không ngừng vùng vẫy trong vòng tay Từ Diễn, giận dữ quở trách: “Cậu... sao lại có thể như vậy...”
Từ Diễn không quan tâm. Mặc kệ anh nổi giận, cậu biết anh tuyệt đối không chán ghét mình. Ôm Nhan Khả về phòng hướng thẳng đến giường, sau đó đè lên anh, cả gan mạnh bạo hôn lên môi Nhan Khả, đưa tay mò vào trong quần anh. Nhan Khả liên tục đẩy Từ Diễn ra, quần lại bị kéo xuống, áo bị đẩy lên đến ngực, mặt đối mặt, trơ mắt nhìn Từ Diễn thô lỗ tiến vào.
Từ Diễn ngăn cản không cho anh vùng vẫy, dùng sức đẩy vào thật sâu vào bên trong anh. Nhan Khả ức chế không phát ra được thanh âm nào, bụng dưới càng ngày càng nóng, động tác mạnh mẽ, ngay cả giường cũng khẽ rung lên.
Anh liên tục chống cự nhưng sự chống cự yếu ớt của anh chỉ khiến cho hoan ái càng thêm kích thích. Từ Diễn nghĩ loại khước từ này không giống với thẳng thừng khước từ. Có lẽ Nhan Khả cũng ít nhiều thích cậu, như khi hoan ái, dẫu không tình nguyện cũng đạt được khoái cảm. Nghe tiếng Nhan Khả rên rỉ khi mất đi ý chí, lưng tê tê một trận, cơ thể như ngoài tầm kiểm soát, càng thêm mạnh tay với anh, buộc anh phải phát ra thanh âm bình thường không thể có, để có cảm giác như cả hai người cùng tự nguyện.
Nhan Khả ở trên giường rất dễ chi phối, vì không có nhiều kinh nghiệm sẽ có những phản ứng thành thật. Nếu có thể khiến anh nói ra những điều cậu muốn nghe thì thật tốt. Giao hợp kịch liệt diễn ra không biết bao lâu. Từ Diễn cuối cùng cũng ra khỏi anh, hai người thở hổn hà hổn hển, chân Nhan Khả hãy còn run lên, anh nằm phịch xuống, cố gắng trở mình đưa lưng về phía cậu.
“Nhan Khả...” Từ Diễn ôm anh, kéo anh quay lại.
Nhan Khả e thẹn không cam lòng. Từ Diễn có phần thất vọng. Trong lúc đó, Nhan Khả cũng có phản ứng, đạt cao trào. Hiển nhiên nào có ghét cậu. Cậu luôn tin tưởng sự hấp dẫn của mình, hiện giờ thấy hơi lung lay. Người này tuy dễ dàng nghe lời người khác nhưng kỳ thật rất cứng đầu.
Về điểm này, nếu anh cứ như vậy Từ Diễn cơ bản sẽ không cách nào có được anh.
“Nhan Khả...” giọng Từ Diễn có điểm tội nghiệp, cứ như người bị cưỡng ép là cậu.
Nhan Khả không nhịn được nhìn cậu.
“Nhan Khả, anh không ghét tôi chứ?”
Nhan Khả hơi ngập ngừng trong chốc lát, mới nói. “Không...”
Từ Diễn lập tức đắc ý. “Thế tức là thích?”
Nhan Khả thản nhiên quay đầu định ngủ, không đáp lời cậu.
Từ Diễn bám riết. “Anh nhất định cũng thích tôi.”
Nhan Khả im lặng.
“Dù anh không đồng tính luyến ái cũng thấy thích tôi.”
Nhan Khả thở dài, vẫn im lặng.
Từ Diễn rất giống Nhan Văn, lúc nào cũng như sắp nắm được cả thế giới trong tay. Muốn sở hữu mọi thứ, muốn bất luận là ai cũng phải thích mình, chỉ là muốn nhiều tình cảm như thế, lại có thể dễ dàng vứt bỏ. Với tính tình trẻ con này, Nhan Khả cũng chỉ có thể coi Từ Diễn là một đứa nhóc, không thể đi đến cùng với cậu.
_____________________________
*Huân Y Thảo (hay còn được gọi là hoa Oải Hương/Lavender): là loại thảo mộc sống lâu năm, thân thẳng, cao 40 — 80 cm, toàn thân phủ nhung mao dạng sao, màu xanh xám, lá đối sinh. Hoa màu tím nhạt hoặc tím. Trong thời kỳ nở rộ, lượng tinh dầu trong Huân Y Thảo trong những ngày sáng sủa, trong khoảng ba tiếng giữa trưa, hàm lượng tinh dầu cao nhất. Nên việc hái hoa để cất tinh dầu phải lựa chọn giờ cho thích hợp. Dầu Huân Y Thảo là loại hương liệu có giá trị kinh tế tương đối cao. Chúng có mùi hương ngan ngát và bền lâu, khiến cho tinh thần con người cảm thấy sảng khoái. Hiện nay nó được sử dụng rộng rãi trong các sản phẩm nước hoa, xà phòng thơm, dầu xoa bóp, chất làm sạch môi trường. Tinh dầu Huân Y Thảo có hơn 30 loại vật chất hoá học hữu cơ, trong chúng cũng có đủ các hương thơm đặc sắc. Cho nên hương thơm toả ra đều rất riêng biệt, dễ nhận biết. Trong y dược, tinh dầu Huân Y Thảo có tác dụng chữa nhiều bệnh như: bệnh hồi hộp thần kinh do yếu tim, đầy hơi chướng khí, đau ung thư.
(Nguồn: http://vn2z.net/thuc-vat/775-tai-sao-noi-huan-y-thao-la-thu-huong-lieu-quy-gia)
Toàn chữ là chữ, kiếm cái hình cho mát mắt vậy. Vì hình thật của Lavender cái nào cũng đẹp hết, chọn cái này thì tiếc cái kia nên mình quyết định dùng tranh để minh hoạ ha.