Khuôn mặt của Tuyết Cơ đã hoàn toàn khỏi hẳn. Móng vuốt của con hồ ly kia quả là nguy hiểm.
Ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ nàng cảm thấy có gì đó không hợp lý, Đông Phương Thần rõ ràng là còn nhỏ, cớ sao lại hành động như nam tử chính trực thế...
“Tiểu thư, hôm nay chúng ta dạo phố đi” Mạc Hoa nhảy tót từ ngoài vào chẳng buồn gõ cửa.
“Cái nha đầu này, suốt ngày chơi với chơi. Làm gì có ích chút đi!” nàng mỉm cười nhìn cô bé, rất hồn nhiên.
“Nô tỳ muốn dạo phố, tiểu thư, người ngày nào cũng ở trong phòng đọc sách, không cảm thấy nhàm chán ư?” cô bé nũng nịu kéo vạt áo nàng. Có phải do nàng chiều hư cô bé rồi không?
“Ta không đi, ngươi đi một mình đi” thẳng thắn từ chối cô bé. Nàng cảm thấy có một con phố mà dạo mãi thì chán chê lắm...
“Người không đi, nô tỳ sao ra khỏi phủ được a” cô bé vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng.
“Sợ lão gia với phu nhân a? Họ có hỏi cứ nói ta cho ngươi đi là được.” nàng nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười. A đầu này thật ngây thơ!
...
Không gian yên lặng được một hồi thì có tên thị vệ vào bẩm báo:
“Tiểu thư, có một cô nương tự xưng là biểu tỷ kết nghĩa của người. Xin vào phủ gặp người”
Nàng khẽ gật đầu, ý bảo cho vào.
Nữ tử vừa bước vào một thân cam y, nhan sắc mặn mà, còn ai khác ngoài Tuyết Trinh nhị công chúa chứ.
“Huyền nhi, muội có gặp Uyên nhi chưa?” chưa kịp ngồi đã cất giọng lo lắng hỏi.
“Muội thấy muội ấy, nhưng mà là ở Trường An chứ không phải ở đây. Linh lực ấy quen thuộc, nhưng hôm nay hoàn toàn không cảm ứng được nó nữa.” nàng khẽ lắc nhẹ đầu mệt mỏi. Còn cái nam tử tuấn mạo đẹp tựa nữ nhân kia...haizz thật đau đầu mà!
“Nói vậy thì muội ấy...” Trinh nhi ấp úng, bỏ lửng câu nói.
Nàng hiểu tỷ tỷ nghĩ gì nhẹ giọng trấn an:
“Hôm trước qua gương đồng muội có thấy một nam tử thần bí xuất hiện bên cạnh Uyên nhi, tìm đủ mọi cách vẫn không thể tra ra lai lịch hắn. Qua mắt nhìn người của muội, muội nghĩ hắn không có ý hại muội ấy đâu...tỷ đừng...”
“Muội nói gì? Nam tử thần bí?” Trinh nhi hốt hoảng, rối rắm cả lên.
“Tỷ làm sao vậy, có gì mà tỷ hốt hoảng thế?” nàng lo lắng hỏi. Nếu không có chuyện gì to tát, nhị tỷ thường ngày lãnh đạm ít nói cũng sẽ không có biểu hiện lạ thường đến vậy.
“Muội có điều chưa biết, nhân duyên của Uyên nhi là Nam Cung Ngạo Thiên đó...” Trinh nhi cắn răng nói ra, nàng thật rất tức giận khi thấy Ngũ muội của mình hành xử như một đứa con nít. Chẳng biết lấy đại cục làm trọng.
“Nam Cung Ngạo Thiên, không phải Thánh quân ma giới sao? Chuyện này thực tức cười...” nàng hừ lạnh, đâu ra chuyện thế này.
“Mẫu hậu biết chuyện muội ấy hạ phàm rồi. Kêu tỷ xuống khuyên can. Nhưng tỷ cũng như muội, không hề cảm ứng được linh lực của nó” Trinh nhi nói, trong giọng nói không che dấu được nỗi lo lắng.
♪♪♪
Từ lúc Uyên nhi tạm biệt Lưu Khải đến giờ. Nàng cảm thấy không thú vị nữa, đi đến đâu cũng có những tên nam nhân thối trêu hoa ghẹo nguyệt. Nàng tức mà cũng chẳng thể nào làm gì, chỉ đành bỏ chạy cho qua.
“Ế, bên kia có mỹ nhân kìa” giọng nói như cất lên từ cõi u linh, vang vọng đến lạnh sống lưng...
Nàng quay lại nhìn thì ngỡ ngàng, hai tên đó có gương mặt thực ghê gớm. Hoàn toàn không thể nhìn thấy đôi mắt nữa, chỉ là một mảng thịt thối rửa loan lỗ vết máu...
“Aaaaaa...” tiếng thét chói tai của nàng vang lên. Sau đó cảm giác như linh khí đang dần cạn kiệt. Trước mắt là một mảng tối đen.
∆...∆...∆...∆...∆...∆
“Mỹ nhân, dậy đi, hầu hạ bổn vương...” tiếng nói ngọt ngào, nhưng ẩn chứa đầy dục vọng chiếm hữu.
Đôi mắt phượng đẹp của nàng mở ra, khokng thể tin nhìn người trước mắt:
“Nè, ngươi là ai? Tại sao bắt ta?” nói rồi vội thoát khỏi vòng ôm của người nọ.
“Mỹ nhân, đây là địa bàn của ta. Nàng chạy không thoát đâu. Còn việc ta là ai, nàng chết rồi gặp Diêm Vương mà hỏi” hắn cười ái muội nhìn nàng.
“Chết tiệt, Diêm Vương là cháu trai phụ hoàng ta, hắn dám bắt ta đến đó sao? Khôn hồn thì mau thả ta ra. Nếu không lúc đó ngươi chết không chỗ chôn, thả ra...”
Nàng ấm ức nhìn tên điên kia. Nghe cách xưng hô thì nàng đoán hắn là đại yêu quái. Nhưng hắn là con gì chứ?
“Mỹ nhân, phụ hoàng nàng là ai?”
“Phụ hoàng ta...” nói đến đây nàng chợt ý thức được lời nói bèn ngang bướng nghênh mặt hỏi lại y.
“Phụ hoàng ta là ai liên quan gì ngươi? Thả ta ra...”
Hắn cười thầm, ta chỉ sợ bắt phải tiên tử trên thiên giới, nhưng mà cô gái trước mặt chỉ có vẻ đẹp là hơn người hoàn toàn không có pháp lực. Bất quá cũng chỉ là một đóa hoa nơi nhân gian mà thôi.
“Nàng ngoan ngoãn, nghe lời hầu hạ bổn vương cho tốt đi”
“Đê tiện, thả ta ra mau...” nàng hét ầm lên. Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa:
“Tôn chủ, bên ngoài có Thánh quân giá lâm. Người bảo muốn gặp ngài để nói chuyện”
Nghe xong thì mặt của hắn đại biến, trước nay chưa từng thấy qua Thánh quân, chỉ nghe đồn rằng người này giết người như cỏ rác.
Nhưng hắn trước nay luôn trung thành với Ma giới chưa hề đắc tội với người của Ma giới. Hôm nay sao Thánh quân lại đặc biệt đến tìm hắn.
Vội buông nàng ra, rồi hắn biến mất sau cánh cửa.
-Đại Sảnh-
Từ xa nhìn lại, một nam tử vận hắc y, thắt lưng bạch ngọc màu lục. Trên người tản ra sát khí bức người, mái tóc đỏ cũng vì thế mà trở nên yêu nghiệt hơn.
“Thánh quân, ngài tìm thuộc hạ có việc gì chỉ giáo?” hắn đứng cách xa nam tử kia nhưng vẫn còn thấy lạnh run.
“Ngươi...dám bắt người của bổn tọa. Không muốn sống nữa? Đúng chứ?” giọng nói nhẹ nhàng, trầm xuống nhưng khiến người nghe, đặc biệt là một tiểu yêu như hắn sợ đến quỳ rạp xuống đất, dập đầu: “Thuộc hạ nào dám bắt người của Thánh quân, thuộc hạ bị oan. Mong thánh quân minh xét”
Nam tử kia nâng nhẹ ngón tay vẽ một vòng tròn trên không trung. Nháy mắt tên tiểu yêu kia đã ở lơ lửng trên không, tay ghì chặt lấy cổ mình.
“Bổn tọa cho ngươi cơ hội, ngươi còn không mau nói, nàng ở đâu?”
Nghe từ “nàng” của hắn tên tiểu yêu mới vỡ lẽ hóa ra là vị mỹ nhân hắn vừa bắt được...
Chỉ là một nữ nhân dung mạo có chút xuất chúng, không ngờ còn lấy lòng được một mỹ nam đứng đầu Ma giới. Xem ra nàng kia không tầm thường.
“Thánh quân, hôm nay thuộc hạ chỉ bắt được một mỹ nhân. Thân vận lam y...” câu nói còn chưa xong cổ đã truyền đến một trận đau nhức
“Khốn khiếp, ngươi đã làm gì nàng rồi? Hôm nay bổn tọa sẽ xử lý ngươi thỏa đáng.” Nam tử gầm lên, đôi con ngươi đỏ thẳm hừng hực sát ý.
“Cô ta...đang...ở phòng...thuộc hạ...” tên tiểu yêu khó khăn lắm mới nói được.
“Người đâu...đem tên này về Ma giới theo luật mà trừng phạt cho bổn tọa. Kẻ dưới trướng ta mà dám hoành hành ngang ngược?”
Hắn lạnh nhạt bỏ lại một câu khiến tên tiểu yêu kia đau xót...
♣ • ♣
“Uyên nhi...nàng tỉnh đi” hắn bước vào vội đến bên giường đỡ nàng dậy.
“Huynh là...gương mặt này, Lưu Khải là huynh sao?” nhưng nàng nhìn đến mái tóc kia thì ngỡ ngàng.
“Không phải! Tóc Lưu Khải không phải màu đỏ, ngươi là yêu quái. Ngươi cùng một phe với tên kia...là muốn cưỡng bức ta...tránh ra đi...đi đi!!!”
Nàng lắc đầu lia lịa, lùi đến đầu giường bên kia, định lùi tiếp thì nghe hắn nói chợt khựng lại.
“Là ta có lỗi với nàng, lẽ ra hôm đó phải đi theo bảo vệ cho nàng nhưng...ta đã không làm thế” đôi con ngươi đỏ thẳm lóe lên một tia ôn nhu hiếm thấy.
“Nàng biết tại sao linh lực của nàng không sử dụng được không?” hắn lại hỏi. Rồi lẳng lặng nhìn về phía nàng.
Nàng lắc đầu.
“Ta phong ấn sức mạnh của nàng. Là muốn cho nàng thoải mái vui vẻ ở đây, nào ngờ...” câu nói của hắn còn chưa dứt thì bên ngoài đã có một trận gió lớn, kèm theo sấm chớp từng đợt. Hắn cau mày, nâng ngón tay lên dùng pháp lực đóng cánh cửa nhưng bên ngoài vọng vào tiếng nói “Nam Cung Ngạo Thiên, Thiên Đình với ngươi không thù cũng không oán. Hà cớ bắt người của chúng ta?”
Nghe giọng nói hắn cũng đoán được là ai, nàng cũng thế.
“Bổn tọa chưa từng hại người của Tiên giới các ngươi, cho dù hôm nay ta có bắt một người? Vậy thì đã sao?” hắn mở miệng, đôi môi mỏng khẽ nhấp.
Hắn có thể bình tĩnh nhưng nàng thì không thể nữa rồi, vội chạy đến níu cánh tay của hắn.
“Ta biết ngươi là Thánh quân Ma giới, van ngươi đừng để bọn họ bắt ta. Ta không muốn về đó...không muốn” nàng nức nở cầu khẩn hắn thế này, là một khẽ vô tình cũng bị lay động mất rồi.
“Nàng yên tâm, có ta ở đây bọn họ sẽ không bắt được nàng đâu” hắn nhìn nàng với ánh mắt đầy nhu tình, cuộc đời này của hắn từ nay sẽ chỉ sống vì nàng...
“Ngạo Thiên, ta đã làm gì mà khiến ngươi hi sinh vì ta như thế? Ta chỉ là một tiên tử nhỏ nhoi, ngươi không nên...” câu còn lại bị nàng nuốt nghẹn rồi. Hắn cúi xuống hôn lên cánh môi anh đào của nàng. Nụ hôn kia như trừng phạt nàng vậy.
Hồi lâu, hắn đứng dậy bước ra ngoài. Nụ hôn kia khiến hắn lưu luyến nàng, Uyên nhi, hôm nay lỡ ta không thể sống cạnh nàng nữa thì hi vọng nàng sẽ nhớ ta...
“Nam Cung Ngạo Thiên, ngươi trả người cho Tiên giới đi, nếu không đừng trách chúng ta ra tay độc ác” Cả bát tiên cũng đến nghênh chiến cả rồi, bảo hắn chạy đằng trời cũng không thoát.
“Ta-không-giao-người” hắn gắng từng chữ. Khóe môi nhếch lên khinh miệt.
“Ngươi...không giao Ngũ Công Chúa ra thì ngươi sẽ chết rất khó coi đó” một vị trong Bát tiên lên tiếng.
“Bổn tọa sao phải giao nàng ra? Nàng sắp làm Hoàng hậu của Ma giới rồi, dựa vào các ngươi...hừ...lấy tư cách gì đến đây chất vấn bổn tọa?”
Hắn cười lạnh nhìn 8 vị tiên kia. Một lũ vô năng!
“Họ Nam Cung kia, đừng có ở đây hồ ngôn loạn ngữ. Công chúa của chúng ta là lá ngọc cành vàng. Sao có thể chấp nhận làm Hoàng hậu ngươi chứ. Ta thấy là ngươi đang mơ mộng giữa ban ngày thôi” một vị tiên nữ lên tiếng giọng chỉ trích.
“Ai nói bổn công chúa không ưng thuận. Ta mới chính là muốn ở với chàng đó” phong ấn đã được giải, giờ đây là lúc nàng bước ra giúp hắn.
“Uyên nhi...nàng...” hắn ngỡ ngàng, không thể tin được nàng giúp hắn chống lại Tiên giới.
“Ngạo Thiên, ta nghĩ thông rồi! Chàng phải chăng bất ngờ lắm. Trước đó ta thật không muốn gã cho một ma đầu như chàng nhưng hôm nay gặp rồi. Quả là lời đồn chỉ là lời đồn” nàng mỉm cười nhìn hắn.
Chúng tiên kinh ngạc, ngũ công chúa điên sao?
“Ngũ công chúa xin theo chúng thần về Tiên giới” bọn họ đồng thanh nói, giọng lo lắng.
“Về nói với phụ hoàng bổn công chúa bất hiếu không thể phụng dưỡng ngài cùng mẫu hậu. Hôm nay ta đã quyết, tuyệt đối không thay đổi. Đi đi!” nàng nói lời đó mặt không thay đổi, nhưng trong tâm đang sóng cuộn dữ dội. Nàng làm vậy đúng hay sai?
“Uyên nhi, ta sẽ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Đi, chúng ta đi!” Ngạo Thiên kéo nàng đi, không để mắt đến chúng tiên đang sững sờ. Ngọc đế chỉ hạ lệnh động thủ với Nam Cung Ngạo Thiên, chứ không hề nói động thủ với Ngũ công chúa. Chuyện đến nước này, biết phải làm sao?
Trên trời bỗng sáng rực, một con linh điểu màu tím bay đến trước mắt Ngạo Thiên, hiện ra hình dáng một nữ nhân xinh đẹp, mày liễu nhìn hắn khẽ nhíu.
“Ca, huynh thật kỳ lạ. Bảo xuống núi mua chút đồ mà lại chạy đến đây, đến bên tiên tử tỷ tỷ. Huynh ghét muội rồi sao?”
Ngạo Thiên vừa thấy tiểu muội muội này như thấy khắc tinh vậy. “Lan Châu, muội về đi, nơi đây không phải để vui chơi. Ngoan, nghe lời ca ca”
Nữ tử tên gọi Lan Châu khẽ lắc đầu nhìn ca ca “Muội sẽ giúp huynh giết hết bọn đáng ghét kia, huynh dắt tiên tử tỷ tỷ đi đi”
Ngạo Thiên cả kinh “Muội nói bậy gì vậy. Muội đánh không lại bọn họ đâu.”
Tính cách Lan Châu hắn biêt chỉ là ham chơi, tu vi của muội ấy thuộc hệ Hỏa. Sư mẫu dạy dỗ Nhuyễn Huyền Thuật Pháp rất cặn kẽ cho nàng, nhưng học mãi không vào. Hôm nay lại dám khiêu chiến với Bát Tiên, chẳng khác nào châu chấu đá xe chứ.
“Về đi, đừng ở đây làm loạn. Ca nói mà muội không nghe sao?”
Thấy hắn nổi giận, Uyên nhi nhìn sang nữ tử tên Lan Châu cũng thấy không khả quan, vội khuyên
“Lan Châu muội muội, muội có thể chống lại Bát tiên sao?”
Lan Châu gật mạnh, nàng không sợ Tiên giới, một chút cũng không.