Kỳ Duyên Tiên Tử

Chương 5: Chương 5: Uyên nhi hạ phàm




♥ Thất Tiên Các ♥

“Đại tỷ à, tỷ nói xem, Ngũ tỷ bị gì vậy?” Yên nhi vội hỏi. Từ lúc trở về từ chỗ Nguyệt lão, Ngũ tỷ của nàng cứ như người thất thần. Hồn phách để tận đâu đâu.

“Tỷ cũng không biết. Các muội chi bằng đi hỏi rõ muội ấy đi” Loan nhi ôn nhu cười. Ai mà không biết, nhất định đi xem tình duyên không như ý rồi buồn chứ gì.

“Vào được phòng muội ấy cũng là khó khăn rồi. Huống chi là hỏi chuyện.” Lục nhi vui vẻ cười, tính tình của Uyên nhi ai mà không biết.

“Haizz...ngũ tỷ bị làm sao thế?” Tử nhi chán nản thở dài. Ngũ tỷ thật thất thường!

Trinh nhi im lặng nãy giờ, nàng vội chạy lên phòng của Uyên nhi.

“Uyên nhi, muội không mau xuống thì đừng trách tỷ cắt đứt tình căng của muội.”

Bên trong có tiếng đồ vỡ toang.

“Muốn cắt cứ cắt! Muội không cần đoạn tình cảm đó đâu”

Trinh nhi nghẹn lời, không lẽ tình duyên của Uyên nhi là một người xấu xí sao? Nàng phải hỏi Nguyệt lão mới được.

Về đến phòng nàng, vội gọi Linh hạc ra “Nguyệt lão, tình duyên của Ngũ công chúa là người như thế nào?”

...lát sau...

“Nhị công chúa, Ngũ công chúa có tình duyên với Ma tôn Nam Cung Ngạo Thiên...”

Trinh nhi vừa nghe xong, ly trà trong tay bỗng rơi tụt xuống đất. Ngạo Thiên sao? Hắn võ công không ai sánh bằng trong ma giới. Vẻ ngoài cực phẩm nam nhân.

Khắp lục giới hắn chỉ đứng sau mỗi Trúc Thần.

Nhưng tên ma tôn này giết người như cỏ rác. Hắn sao lại có thể có tình duyên với Uyên nhi được chứ?

“Nhị tỷ...mở cửa!” bên ngoài có người gọi cửa. Đó không phải giọng nói của Uyên nhi sao. Nàng vội bước ra mở cửa.

“Uyên nhi, mau vào trong” ..

“Muội nghĩ chắc tỷ cũng đã biết rồi. Muội muốn cắt bỏ nhưng không thể được tỷ tỷ à..hu..hu” bỗng nhiên nàng gục mặt xuống khóc rống lên..

“Muội bình tĩnh đã, chuyện gì cũng có cách giải quyết hết”

Nàng lại nức nở “Giải quyết gì chứ? Muội không muốn sống nữa. Sống mà để chờ đoạn tình này thà không sống còn hơn.”

“Muội muốn thế nào mới được đây?” Trinh nhi thở dài, nàng bất lực trước tiểu muội này rồi.

“Muội muốn đi Ma giới nói cho tên ma đầu ấy biết. Muội chết cũng không lấy hắn. Đời này kiếp này thà rằng lẻ bóng chứ không muốn hắn.”

Uyên nhi gầm lên dữ tợn, cảm nhận được sát khí bên cạnh mỗi lúc một mạnh. Trinh nhi vỗ vai nàng trấn an

“Muội muội, muội yên tâm, tỷ nghĩ xem, nếu Mẫu hậu và phụ hoàng biết chuyện ắt sẽ ngăn thôi. Thiên giới và Ma giới sao có thể...được chứ!”

“Vâng” Uyên nhi đáp nhẹ rồi lẳng lặng trở ề tiểu các.

• • •

“Tiểu tổ tông của ta, người không có lệnh bài mà muốn hạ phàm. Đầu của bọn ta giữ không nỗi đâu” Thiên Lý Nhãn hét rầm lên như sợ Uyên nhi không nghe thấy vậy.

“Nè..ngươi nói nhỏ ta cũng nghe cần gì phải hét lên vậy?” nàng nhếch miệng khinh khi.

“Ngũ công chúa, người nghĩ lại đi ạ?” Thuận Phong Nhĩ thì nghe ra còn dịu giọng hơn với nàng.

“Đừng nhiều lời, bổn công chúa muốn hạ phàm. Dám không cho ta đi?” nàng cau mày lại, giọng chất vấn.

“Ngũ công chúa, người không thể đi”

Nàng hừ lạnh, ta là con cưng của Ngọc Đế cớ gì phải sợ ngươi chứ? Ta muốn đi, ngươi nghĩ cản dễ dàng sao.

“Aaaaa...Lý Thiên Vương, ngài đến đây làm gì???” nàng chỉ về phía sau hai tên ấy, dụ hoặc.

Thế là hai vị ấy đã trúng kế, vừa quay lại là chẳng thấy nàng đâu.

( Thanh nhi :Ngũ tỷ ranh ma thật... )

Nhưng đi không bao lâu thì nhân giới nỗi lên cuồng phong dữ dội. Bá tánh đi trên phố nhanh chóng di tản về nhà.

“Ngũ công chúa, mời người trở về Thiên giới cho. Ngọc Đế có chỉ nếu người cương quyết không về, Thần sẽ cứ theo luật mà làm.” Xích Thổ Đại Tiên cất giọng nói băng lãnh.

Trong lòng thầm than kỳ này trốn không thoát tội, nàng mở miệng nói.

“Ta-không-về” gắng từng chữ một như sợ tên Xích Thổ đáng ghét kia không nghe thấy vậy đó.

Tránh không thoát bị phạt, nhưng nàng vẫn cương quyết không chịu về. Tính khí ấy mới đúng là Uyên nhi chứ.

“Công chúa, Thần đã cầu xin nhưng người vẫn không về. Thứ cho Thần bất kính” Nói rồi ông ta rút thanh Đoản Ngự kiếm ra chỉa về phía nàng. Nháy mắt thấy nàng không động đậy trong khi mũi kiếm chạm đến gần tim.

“Ta không có ý định trở về, ngươi muốn thì tới đây lấy cốt tiên của ta đi...” nàng nói mạnh miệng thế thôi chứ thực chất đang rét run, lỡ hắn thật sự lấy đi thì nàng chết chắc :(((

“Thần...” ông ta khẽ thở dài rồi biến mất sau nhưng đám mây đen.

Thế là bầu trời xanh đã trở lại.

Thiên Giới.

“Xích Thổ, ngươi làm việc kiểu gì thế?” Ngọc Đế nhíu đôi mày kiếm, mâu quang ảm đạm.

“ Thần không thể phụng mệnh hành xử được. Công chúa, người...người...”

Ấp úng mãi vẫn chưa nói xong. Điều đó sao nói cho Ngọc Đế nghe được.

“Nó làm sao?” nhịn không nỗi, Vương mẫu lo lắng hỏi.

“Công chúa nói thần lấy cốt tiên của người đi a”

Vương mẫu cùng Ngọc Đế ngây người, tiên cốt mà nàng cũng dám không cần thực quá quắt mà...

“Đi...đi bắt nó về cho trẫm..mau..” Ngọc Đế giận xanh mặt. Sao ông lại có một đứa con gái như thế?

“Chàng, không được bắt nó. Để thiếp khuyên can xem sao?” Vương mẫu ngăn cản, bà biết kỳ này mà nàng bị bắt về thì tuyệt không còn đường sống.

“Để nàng làm càng khiến nó hư hỏng thêm. Đó giờ nàng sủng nịch chúng. Trẫm không quản, bây giờ nàng xem, chúng nó đâu còn coi chúng ta ra gì.” Ngọc Đế mím môi nói.

“Thiếp...sẽ khuyên nó mà...”

Vương mẫu nở một nụ cười mờ ám. Người làm mẫu thân nào không mong con được bình yên chứ. Uyên nhi - mẫu hậu sẽ vì con làm hết sức mình.

♥ ♥ ♥

“Nhân giới thú vị quá đi...hihi”

Nàng vừa dạo phố, vừa ngắm những món đồ hai bên đường. Buâng quơ ca hát, tung tăng nào ngờ ...

“Cô nương, nàng đi đường sao không chịu nhìn đường kia chứ?” Nàng quay đầu lại, một nam tử ngã lăn trên đất đang nhìn chằm chằm về phía nàng.

“Ngươi, nói ta sao?” nàng ngây ngốc hỏi hắn. Là nam nhân sao dung mạo giống nữ nhân thế? Không nhờ giọng nói xíu nữa nàng cũng bật thốt hai tiếng “cô nương” rồi.

Hắn đứng lên bước về phía nàng

“Nè, cô nương đụng ngã tại hạ đó. Không biết a?!”

“Ta đụng ngươi lúc nào. Chớ có ngang ngược nha” nàng bướng bỉnh, nhưng rõ ràng lúc nãy cũng có chút cảm giác như va phải ai đó, có điều...mơ hồ lắm!

“Cô nương, mọi người xung quanh có thể làm chứng cho lời của tại hạ” câu nói của hắn vừa dứt xung quanh tiếng chỉ trích vang lên.

“Cô nương, ngươi va trúng công tử đây rồi..”

“Nhìn vẻ ngoài thoát tục xuất trần, sao tính cách ngang ngạnh thế”

..đại loại là những câu như thế..

Nàng rủa thầm 'cái tên nam nhân thối, xem bổn công chúa trị ngươi ra sao?'. Là một người phàm mà dám bất kính với tiên tử như nàng à, mơ đi!

Nàng cong khóe môi, khẽ đưa ngón giữa lên, sử dụng một chút tiên thuật nhỏ để trừng trị hắn. Nào ngờ một vệt sáng màu đỏ bay trở về phía nàng, ma lực cực mạnh. Nếu người ra tay dụng thêm hai phần lực đạo nữa thì nàng sẽ tan thành khói mất.

Ma lực mạnh ấy khiến nàng mất thăng bằng ngã về phía sau.

“Đau...đau chết ta rồi...” Nàng rên rỉ, lần đầu tiên té ngã đấy.

“Cô nương, nàng sao rồi để tại hạ xem.” cái tên nam tử kia thấy nàng ngã thì vội vàng chạy đến hỏi thăm. Khuôn mặt hắn gần nàng trong gang tấc. Không hiểu sao nàng lại có chút cảm xúc lạ, trước nay chưa từng có.

“Ta...không sao đâu, lúc nãy xin lỗi ngươi. Là ta sai rồi” nàng là lời chân thành tận đáy lòng.

Hắn đỡ nàng đứng lên, chỉ gật đầu nhẹ. Ý cười trong mắt cũng đậm thêm, tiểu mỹ nhân này thật thú vị. Dám đùa bởn cả hắn, xem hắn thu phục nàng ra sao.

Và..tất nhiên là Uyên nhi nàng không thấy và cũng không biết tâm ý của hắn.

“Huynh tên là gì?” nàng vu vơ hỏi hắn.

“Tại hạ tên Lưu Khải. Còn cô nương là tiểu thư phủ nào?” hắn lại mỉm cười. Nhìn hắn cười nàng cảm thấy thật sự rất đẹp, khiến con người ta mê luyến trong đó.

Đợi hồi lâu vẫn không thấy nàng hồi âm hắn khẽ lay nàng “Cô nương...!”

“À...huynh hỏi gì?” nàng thẹn thùng đến đỏ mặt. Nhìn người ta như vậy thật phi lễ.

“Ta hỏi cô nương là tiểu thư phủ nào?” hắn vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng đường như thêm một phần nồng đậm.

“Ta...ta tên Lữ Uyên” nàng ngập ngừng đáp, hắn nói khó hiểu quá.

“Thế ta gọi nàng là Uyên nhi nhé” hắn vui vẻ nói.

Uyên nhi là tên của ta mà.

“Ừ được thôi” nàng cũng chấp nhận lời yêu cầu của hắn.

“Uyên nhi, muội lúc này ở đâu?” hắn hỏi nàng.

“Muội...đi du sơn ngoạn thủy. Bốn bể đều là nhà” nàng hăng say ngắm nhìn cảnh đẹp. Nhân giới đôi lúc đẹp hơn cả Thiên đình nữa.

“Muội định sẽ nay đây mai đó mãi sao?” hắn cau mày kiếm lại, mắt phượng hẹp dài nhắm lại.

“Còn thế nào được, cả Thiên đình đang truy tìm ta đó...” chỉ là câu này nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng hắn vẫn nghe được.

Hóa ra nàng là tiên tử, lúc nãy hắn không chắc chắn nhưng dường như có thể cảm nhận được linh khí của nàng.

“Sao? Thiên đình, truy tìm???” hắn lặp lại làm cho nàng hốt hoảng vội sửa.

“À...không có gì, buồn nói cho vui thôi” nàng chối bay chối biến, không thể cho hắn biết nàng không phải người được.

Hắn “ừ” nhẹ rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Uyên nhi không hề biết, mọi hành động của nàng đều đã bị tam tỷ đáng yêu của nàng nhìn thấy.

Dạo gần đây Tuyết Cơ cảm thấy linh lực mạnh mẽ mà rất quen thuộc. Mở gương đồng ra xem thì bắt gặp ngay một cảnh tượng này.

Nàng dụng phép thuật để tra lai lịch của nam tử kia, nhưng mọi thứ đều không thể tra ra. Có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản.

Cảm giác bất an cứ quấn lấy nàng. Nam tử dung mạo mỹ lệ kia, không biết là người hay yêu. Sao lại cố ý tiếp cận muội muội nàng?

Thật sự rất khó chịu a..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.