Kỳ Duyên Tiên Tử

Chương 8: Chương 8: Hoa Nguyệt Lâu




“Minh Nguyệt, nghỉ tay chút vào dùng cơm cùng di nương đi” Lữ phu nhân gọi con gái vào nhà.

Lữ thị nổi danh về nghề rèn binh khí phục vụ chiến tranh. Nhưng lão gia nhà này vừa qua đời. Khiến những vị khách quen ít có khi lui đến mua vũ khí nữa.

Sinh thời, lão gia có một thiếu chủ tên Lữ Vân, song thời gian sau đó, trong lúc lần đi săn gặp được một bé gái bên đường. Lữ phu nhân thương xót liền nhận về nuôi dưỡng. Đó cũng chính là Minh Nguyệt của hôm nay.

Nàng cảm động trước ân tình của cha mẹ nuôi, liền hết sức mình chăm sóc lão gia cùng phu nhân. Còn vị Lữ Vân thiếu chủ cũng được nàng chăm sóc rất chu đáo.

“Dạ, con đến đây ạ!” Minh Nguyệt vui vẻ cười, mẹ nuôi tốt với nàng nhất. Dù biết mình vốn không phải con người nhưng nàng sinh ra chắc chắn không phải để hại người. Nếu không sao ông trời lại để nàng tu luyện được thành người chứ.

“Đừng làm việc quá sức, con còn nhỏ...”

“Di nương, Minh Nguyệt đã gần mười tám rồi. Người không cho con làm vậy để đến khi nào?” nàng nhoẻn miệng cười. Nụ cười hồn nhiên khả ái khiến người ta chết lặng.

“Con muốn sao thì tùy, lớn rồi đủ lông đủ cánh rồi không cần di nương nữa chứ gì...” Lữ phu nhân xụ mặt, bà thương yêu nhất chính là con bé này. Tính tình ngay thẳng thật thà, không hề biết nói dối. ( Uyên Trâm: Tỷ ấy nói dối việc mình là người ạ )

“Minh Nguyệt, dùng bữa xong muội đi với huynh đến một nơi nhé” Lữ Vân ngõ ý.

“Được!” nàng đơn thuần đâu nghĩ sâu xa, càng không cảm thấy lạ khi người thường ngày hay vui đùa cùng nàng sẽ làm gì nàng.

.......

“Giao dịch này được chứ?” Lữ Vân nói với tên hắc y nhân bên cạnh.

“Cũng tạm, cô nương kia chắc chắn còn xử nữ?” hắc y nhân hỏi kỹ càng.

“Muội muội nuôi này của bổn thiếu chủ tuyệt đối còn băng thanh ngọc khiết” hắn tà mị cười, bán Minh Nguyệt mà kiếm được một khoảng tiền lớn thì hắn dại chi mà không bán quách đi cho rồi.

Rồi hắn đi về phía muội muội hắn, hướng nàng mời “Minh Nguyệt, muội vào trong đi”

Nơi hắn chỉ là một tửu lâu♥, hắn kéo gấp nên nàng chẳng kịp nhìn kỹ bảng hiệu.

♥Tửu lâu: quán rượu.

“Huynh kéo muội vào đây làm gì..? Nè, Vân ca?” nàng ra sức đẩy tay hắn ra, nhưng mà dường như càng đẩy càng khiến hắn siết chặt không buông.

Trực giác mách rằng sắp có chuyện không hay xảy đến với nàng. Nhưng một con tiểu hồ ly như nàng làm sao biết sắp xảy ra chuyện gì?

“Muội muội, ngoan ngồi yên ở đây chờ ca một lát” hắn đưa nàng đến một căn phòng phía cuối dãy. Nàng cũng ngoan ngoãn ngồi yên, chờ hắn trở lại.

Nhưng hắn chưa về liền có một hắc y nhân bịt mặt xông cửa vào. Tên đó liền tiến đến gần nàng, dùng mảnh vải trắng...sau đó thì nàng chẳng còn biết gì nữa.

-Thành Trường An-

Trường An nổi tiếng với hàng loạt sòng bạc cùng những kỷ viện xa xỉ.

Cái tên Hoa Nguyệt lâu đã không còn xa lạ gì với đám công tử lông bông, thiếu gia ăn chơi trác tán cả.

Mấy năm gần đây, Dì Cầm - Bà chủ của Hoa Nguyệt lâu đang rất lo lắng. Năm trước, hoa khôi của Hoa Nguyệt lâu là Bạch Yến Yến chết vì bệnh nặng khiến kinh doanh của bà sa sút hẳn. Các công tử thiếu gia đã không còn đến đây nhiều nữa.

Nhưng hôm trước có một người đến đây nói sẽ bán cho bà một mỹ nhân. Vì gia cảnh nên mới phải tìm đến thanh lâu của bà...

“Ta biết ngươi...đang cần một mỹ nhân quốc sắc thiên hương. Ta có thể cho ngươi, nhưng giá cả...chà hơi cao đấy!” tên hắc y nói với Dì Cầm.

“Cao? Là cao thế nào?” Dì Cầm hỏi lại, không biết sao bà rất có hứng thú với cuộc giao dịch này a!

“Ba vạn lượng bạc thôi” hắc y nhân nói một cách dễ dàng. Nhưng sắc mặt của Dì Cầm đã từ trắng sang xanh rồi đen luôn.

Ba vạn lượng bạc không phải là quá lớn với bà nhưng mà ...nhỏ thì không nhỏ đâu. Vã lại còn chưa được nhìn thấy mặt cô nương kia ra sao, làm sao dám nhận bừa chứ.

Hắn nói hôm nay sẽ dẫn người đến cho bà gặp mặt, tiện thể lấy bạc luôn thể.

“Dì Cầm, đây là tiểu mỹ nhân mà ta nói với bà” hắn vác nàng để lên ghế quý phi. Dì Cầm vừa thấy liền động lòng. Quả là một mỹ nữ, cánh môi đỏ mọng, da trắng tựa tuyết. Lúc ngủ lại đẹp đến mê mệt.

“Cô nương ấy, tên gọi là gì?” Dì Cầm quay sang hắc y nhân cười hỏi.

“Lữ Minh Nguyệt” hắc y nhân cười nói. Thế là đã sắp hoàn thành giao dịch rồi.

“Tên cũng thực đẹp đi” Dì Cầm nói rồi lớn tiếng gọi bọn hạ nhân mang ngân phiếu lên đưa cho hắc y nhân. Hoa Nguyệt lâu sẵn sàng bỏ tiền mua một mỹ nhân về, không chút e ngại.

→ Lữ Phủ ←

“Gì cơ? Minh Nguyệt bị người lạ mặt bắt đi rồi sao?” Lữ phu nhân chấn động, nàng là đứa con bà thương yêu nhất, từ lúc nhỏ đến lớn chưa từng bước ra khỏi phủ, nếu là gây thù chuốc oán với ai thì hẳn sẽ không có khả năng.

“Tên đó võ công cao cường, Vân nhi đuổi theo không kịp. Nương, người đừng quá đau lòng...” Lữ Vân nhẹ giọng như thể đau đớn lắm vậy. Hắn phải làm thế cho nương không sinh nghi ngờ hắn.

“Con bảo ta làm sao đây? Nguyệt nhi là đứa con gái ta yêu thương nhất...yêu thương nhất đó” Nước mắt chảy dài hai bên má, Minh Nguyệt a, con ở đâu???

“Nương, con đã phái người... khụ..khụ đi tìm muội ấy rồi. Không lâu nhất định sẽ có tin tức thôi” Lữ Vân dịu dàng an ủi nương.

“Vân nhi, dìu ta vào trong” Bà cau mày nói. Bà nhất định phải tìm ra Minh Nguyệt của bà.

♥ ♥ ♥

• Hoa Nguyệt lâu •

Nàng mở to đôi mắt, cảnh vật xung quanh một sắc yêu mị, tựa động của yêu tinh...

“Cô nương, cô tỉnh rồi?” tiếng cửa phòng mở ra, rồi tiếp theo là giọng nói non nớt vang lên.

“Ta...đây là ở đâu?” Nàng ngập ngừng hỏi cô bé kia.

“Chủ nhân của nô tỳ thấy cô nương ngất xỉu bên đường liền đưa cô về trị thương. Thương thế cô rất nặng đã nằm hai ngày một đêm rồi!” Tiểu nha đầu kia mỉm cười đáp.

“Ta ngất xỉu sao?” nàng ngu ngơ hỏi. Thật là quái lạ mà!

“Đúng a” tiểu nha đầu xác nhận lại.

“Ngươi, có thể đưa ta đi gặp chủ tử ngươi không?” nàng thoải mái hỏi. Biết họ không phải người xấu liền mạnh dạn hơn.

“Được chứ, nhưng trước hết người phải tắm rửa và thay y phục đã” tiểu nha đầu nhìn nàng cười cười.

“Trông ta nhem nhuốc quá! Được thôi, đi tắm!”

Mở cửa bước vào phòng tắm, đập ngay vào mắt nàng là dục bồn♥ đầy cánh hoa hải lan vương vãi, tỏa mùi hương thơm ngát.

♥dục bồn: thùng tắm nha mấy bạn ^^

“Cô nương để nô tỳ hầu hạ người tắm” tiểu nha đầu bước đến gần nàng. Tay thoát xiêm y của nàng ra, ánh mắt tiểu nha đầu không khỏi cứng đờ. Thân thể của nàng quả là rất đẹp nha!

“Ngươi nhìn gì vậy?” nàng cảnh giác dò hỏi, bị nhìn thế sao tránh khỏi thẹn thùng chứ?

“À không...người mau vào dục bồn đi để nô tỳ hậu hạ người ạ” tiểu nha đầu cúi mặt xuống, xấu hổ quá a.

Tiểu nha đầu cọ sạch thân thể cho nàng. Tắm xong cảm giác thoải mái mát mẻ lang rộng ra toàn thân. Thật sướng!

“Cô nương, mời thay y phục” tiểu nha đầu cầm đến một bộ Lục cẩm sắc. Bộ xiêm y này thuộc hàng thượng đẳng. Nữ nhân thường không thể mặt được. Nhưng khi nàng mặc nó vào, vẻ đẹp càng được tôn lên.

Tiểu nha đầu tròn xoe mắt nhìn nàng.

“Cô nương...đẹp...” đến câu nói cũng không thể thốt lên được.

“Giờ thì có thể đi gặp chủ tử ngươi chưa?” nàng đoán vị chủ tử kia rất thích người ăn mặc đẹp. Nàng đã ăn mặc đẹp thế này, nhưng nàng lại cảm thấy rất bất an.

“Chưa đâu, người cần phải chải tóc trang điểm lại nữa!” tiểu nha đầu cười cười giải thích.

Đi đến bên cạnh nàng, cô đặt một chiếc gương đồng. Cầm lấy chiếc lược, tóc của nàng vốn đã dài, nay lại vừa mượt mà...

“Cô nương, tóc người thật đẹp” tiểu nha đầu dẻo miệng khen nàng.

“Ta tên Minh Nguyệt, ngươi chắc cũng có tên chứ?” nàng hỏi.

“Nô tỳ tên Tố Như, từ nhỏ đã không người thân. Được chủ tử thương xót đem về nuôi dưỡng” mặt mày Tố Như trầm hẳn đi.

“Thân thế của ngươi cũng không khác ta là bao” nàng cũng nghẹn ngào. Nàng không phải con người, nhưng nàng cũng hiểu cảm giác của Tố Như lúc này.

“Thôi, bỏ đi, cô nương ngồi yên để nô tỳ trang điểm” Tố Như lấy lại ưu sầu, nở một nụ cười.

Nàng cũng im lặng...

Tố Như vấn tóc cao cho nàng rồi dùng mấy món trang sức đính lên. Trang sức màu vàng sang trọng nhưng lại rất cao quý. Lấy một mảnh giấy đỏ khẹp lên môi. Màu đỏ liền hiện lên ở bờ môi.

Xong xuôi mọi thứ, Tố Như đứng lên cung kính nói “Minh Nguyệt cô nương, xong rồi. Mời đi theo nô tỳ xuống gặp chủ tử”

Nói rồi Tố Như bước ra cửa, để nàng ngơ ngác đi phía sau. Nơi đây không khí ám muội, màu sắc hoàn toàn rực rỡ. Nhưng nó có thể khiến con người ta chìm đắm trong đó.

Đi theo Tố Như xuống đến bậc thang cao ngất. Phía dưới tiếng cười nói huyên náo cả một khoảng.

“Dì Cầm, hôm nay nghe nói người mới cứu được một Mỹ nhân, cô ấy tên gì ạ?” Thủy Tiên một ca kỹ cũng khá nổi danh cất giọng hỏi.

“Ta đây cũng không biết cô ấy tên gì nữa!!” Dì Cầm lắc đầu cười.

“Kìa kìa có phải cô ấy kia không?” Thủy Tiên hướng lên phía cầu thang chỉ về.

Cùng lúc ánh mắt mọi người hướng về phía đó. Một mỹ nhân đang đi xuống, nhất thời cả Dì Cầm cũng ngậm không được miệng. Đẹp đến độ hoa thấy cũng phải lụi tàn vì không đẹp bằng nàng.

“Cô nương, đây là chủ tử nô tỳ” tiếng nói của Tố Như phá tan không khí ngột ngạc, làm mọi người chợt tỉnh lại. Tố Như chỉ về phía Dì Cầm.

“Cô nương tên gọi là gì?” Dì Cầm tươi cười nhìn nàng.

“Tên tiểu nữ là Lữ Minh Nguyệt” nàng nhẹ giọng đáp. Phu nhân thanh cao này là người cứu nàng ư, bà ấy cũng thật đẹp nha.

Mọi người sửng sốt, những người mang huyết thống họ Lữ rất hiếm. Thuở Hán, có Lữ Lạc hay còn được biết đến với cái tên Lữ Trĩ là người đàn bà tàn độc nhất được ghi lại trong sử sách. Nhưng bà lại là người đứng sau cống hiến sách lược cho phu quân khiến hắn chiếm được thiên hạ. Phong bà làm Hoàng Hậu.

“Cô nương mang...họ Lữ?” Na Huân cũng là một vũ cơ hỏi lại.

“Tuy nói mang họ Lữ, nhưng ta không phải con ruột trong gia đình” nàng cúi mặt nói.

Dì Cầm chợt hiểu một điều, có lẽ Minh Nguyệt không phải con ruột nên trong lúc túm thiếu liền đem nàng bán vào đây.

“Minh Nguyệt, cô đừng tủi thân nữa. Ở lại đây giúp ta mua bán, ta sẽ không bạc đãi cô nương đâu?” Dì Cầm mỉm cười với nàng, cho dù bà thấy thương nàng nhưng cũng phải làm nàng kiếm tiền giúp bà.

“Ta phải ở đây giúp người sao?” nàng ngạc nhiên, không phải nàng chỉ đến cảm tạ thôi sao. Thế nào lại thành ra ở lại chốn đây giúp bà ta chứ?

Dì Cầm liền dùng mưu kế, khóc thút thít.

“Minh Nguyệt, chỉ có cô mới giúp được Dì Cầm này thôi. Xin cô, van cô đấy!”

Nàng cảm thấy không quen khi người khác xuống nước năn nỉ thế này liền ưng thuận.

“Được, ta ở lại giúp bà là được. Nhưng ta phải làm sao để giúp đây?”

Thủy Tiên tươi cười nói “Minh Nguyệt a, việc cô cần làm ở Hoa Nguyệt lâu này là kiếm tiền cho Dì Cầm. Bán thân hay bán nghệ là tùy cô.”

Nàng vẫn mơ hồ, Hoa Nguyệt lâu này là đâu? Sao nàng chưa bao giờ nghe qua.

Dì Cầm lau lệ, giải thích “Đây là Hoa Nguyệt lâu, nơi mua vui của đám công tử. Việc của cô chỉ đơn thuần là đàn hát, nhảy múa. Cô muốn bán thân, hay muốn bán nghệ? Bán thân là hầu hạ các vị công tử, còn bán nghệ là mua vui cho bọn họ”

“Ta không muốn hầu hạ...” nàng thẹn thùng nói.

“Vậy cô nương bán nghệ đi, cô có tài năng gì? Mau nói..” Na Huân vui vẻ hỏi, ánh mắt nhìn nàng có ý bất mãn.

“Ta chẳng có tài năng gì. Chỉ là lúc nhỏ đã rất yêu vũ khúc. Có thể múa được.” nàng khiêm tốn nói, người thông minh là không để kẻ khác biết mình là người thông minh. Nếu không sớm sẽ rước họa vào thân.

“Thế thì đi theo Thủy Bích đi, cô ấy sẽ giúp cô múa đẹp hơn nữa” Na Huân nói rồi chỉ về phía nữ tử nãy giờ vẫn luôn lãnh đạm. Nhìn mặt cô ấy tựa như băng tuyết nghìn năm không thể tan vậy đó.

Nàng chẳng chần chừ bước nhanh đến chỗ Thủy Bích ngồi.

“Thủy Bích cô nương, Minh Nguyệt xin thỉnh giáo nhiều ở cô nương”

“Được thôi, tối nay đến phòng ta sẽ chỉ dẫn cô nương múa vũ khúc.” Thủy Bích đến liếc cũng không liếc nàng một cái. Đứng dậy bước nhanh ra ngự uyển.

“Phòng của Thủy Bích ở phía đối diện, dãy thứ ba” Dì Cầm hướng dẫn nàng chỗ ở của Thủy Bích.

“Vậy ta sẽ ở đâu?” nàng khó hiểu hỏi.

“Minh Nguyệt tất nhiên sẽ không sống ở đây rồi. Phía sau là Túy Sinh Mộng Tử. Cô nương hãy đến đó ở đi!” Dì Cầm thản nhiên nói đâu biết tất cả ánh mắt ở đây đang nhìn nàng căm phẫn.

Túy Sinh Mộng Tử là đâu chứ? Nơi đó nguy nga tựa cung đình, là nơi dành cho những nữ nhân có thân phận cao nhất ở Hoa Nguyệt lâu này. Minh Nguyệt chỉ là một kẻ mới đến, Dì Cầm đối xử như vậy là quá tốt đi.

“Dì a, sao Dì đối tốt với Minh Nguyệt thế?” Na Huân khinh miệt ném cho nàng một ánh nhìn. Chỉ là người mới đến mà dám cướp đi mọi thứ của chúng ta ư? Đừng có hòng, ta sẽ khiến ngươi...chết không có chỗ chôn.

“Huân nhi, Minh Nguyệt là người mới vã lại tuổi tác còn nhỏ. Các ngươi nên nhường nhịn lẫn nhau chứ!” Dì Cầm vỗ đầu nàng ta, khẽ cười.

“Dì Cầm, tôi sẽ giống như mọi người, không ở đó đâu!” Nàng cự tuyệt, nếu chỉ vì chốn ở mà làm mất lòng lẫn nhau, hẳn sẽ chẳng hay ho gì.

“Minh Nguyệt, ta không cho ngươi kháng mệnh. Lời ta nói ngươi không được cãi. Đã rõ chưa?” Dì Cầm lớn tiếng dạy.

“Ta...đã hiểu rồi, vậy cứ theo ý người vậy” nàng đành ngoan ngoãn nghe theo.

“Tố Như, từ nay Minh Nguyệt cô nương sẽ là chủ tử mới của ngươi, đi theo hầu hạ cho tốt đi” Dì Cầm hướng Tố Như nói.

“Nô tỳ tuân mệnh” Tố Như cung kính đáp.

Nói rồi Tố Như vội dẫn nàng đi tham quan xung quanh. Hoa Nguyệt lâu khắp nơi đều tràn ngập không khí ái muội! Nàng cảm thấy rất ghê tởm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.