Kỳ Duyên Tiên Tử

Chương 9: Chương 9: Lệ Oan Hồn




Tối đến cũng thật nhanh...

“Chủ tử, tối nay người có hẹn với Thủy Bích cô nương” Tố Như nhắc nhở.

“Ta không có quên, ngươi mau đi chuẩn bị nước cho ta tắm đi, nhớ là đừng quá nóng” Nàng tươi cười dặn dò Tố Như. Nàng là loài hồ ly, đặc biệt rất ghét nước quá nóng.

Sở dĩ nàng biết điều đó là do lúc còn ở Lữ gia, nàng đã tắm với nước quá nóng khiến khuôn mặt xinh đẹp gần như biến dạng, nàng không muốn hù dọa mọi người ở đây.

“Nô tỳ đã biết, cô nương xin chờ một chút” Tố Như nói xong rồi nhanh chóng cáo lui.

Nàng ngồi thẫn thờ ngắm mưa phùn ngoài trời, qua khung cửa những ký ức mờ nhạt cứ chập chờn hiện lên...

Có một nam tử tuấn mỹ đến bên cạnh một nữ tử xuất trần đẹp tựa tiên nữ ( Uyên Trâm: thì đung là tiên tử mà!!! :)))

Nam tử kia nàng nhìn không rõ mặt, càng cố nhìn là lại càng mờ nhạt đi!

Bởi thế nàng không muốn nhìn nữa, cứ y như rằng đó là một kỷ niệm đau buồn nào vậy đó.

Lát sau, Tố Như bước vào đưa nàng đi tắm rửa. Lúc sáng là hoa hải lan* nhưng bây giờ lại là hoa hồng thơm dịu nhẹ.

*hoa hải lan: một loại hoa có màu hồng chỉ nở trên thảo nguyên.

Nàng buâng quơ hỏi nhỏ “Các ngươi thích tắm với hoa lắm sao?”

Tố Như nghe vậy thì mỉm cười “Chủ tử, người đừng nói với nô tỳ là trước nay người chưa từng tắm với hoa đấy. Nô tỳ tuyệt đối sẽ không tin đâu”

“A, tại sao?”

“Bởi vì da chủ tử vốn rất đẹp và mịn nữa...nói không tắm với hoa ai sẽ tin người chứ?” Tố Như đùa giỡn cùng nàng...

“A....” tiếng la thất thanh vang lên từ phòng tắm của nàng. Tố Như trong lúc vô tình đã hất cả một gáo nước nóng vào người nàng.

“Đi ra ngoài cho ta!!!” quát tháo cũng chẳng được gì đành đuổi cô ta ra trước rồi tính sau. Nàng không quên tạo kết giới ngăn cản bên ngoài biết sự tình bên trong.

Nàng thầm nhủ 'không xong rồi, nước kia quá nóng, da sắp không thể hồi phục rồi...'

Vận dụng yêu khí tích lũy bấy lâu, nàng điều hòa chân khí về đan điền. Lập tức khôi phục lại làn da trắng nõn như trước. Nhưng đến đây thật khiến nàng ngỡ ngàng, phong ấn lúc còn nhỏ dường như cũng đã bị hóa giải rồi.

Cao giọng gọi Tố Như vào “Vào đi”

Tố Như bên ngoài nghe vậy liền cấp tốc chạy vào. Quỳ rạp xuống tạ tội “Chủ tử, xin người phạt nô tỳ đi. Là do nô tỳ lơ là đã khiến người bị đau.”

“Không sao, lần sau hãy cẩn thận hơn nhé!” nàng vuốt tóc của Tố Như. Nếu có lần sau thì ta sẽ tiễn ngươi về địa phủ sớm thôi.

“Chủ tử, chúng ta về phòng! Nô tỳ sẽ giúp người trang điểm thật đẹp” Tố Như cung kính nói. Mới nhìn qua tưởng chủ tử hiền lành lắm, hóa ra cũng chỉ là vẻ bề ngoài giả tạo thôi, hứ..................

“Ta biết trong lòng ngươi giờ đây đang rất căm ghét ta. Nhưng ngươi phải nhớ lấy một điều rằng, cái mạng nhỏ của ngươi còn nằm trong tay ta. Muốn chết khó coi thì cứ thử ra tay với ta xem!” nàng nhẹ giọng nói, trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong đôi mắt phượng mâu quang dần biến thành màu tím.

“Nô tỳ không dám!” Tố Như chợt khủng hoảng. Suy nghĩ của ả mà vị chủ tử này cũng đọc được. Thật ghê sợ!

“Không dám thì tốt, hi vọng ngươi hết lòng vì ta” nàng cong môi cười miệt thị nhìn Tố Như.

Đồ nhác gan cuối cùng chỉ là đồ nhác gan thôi!

“Trang điểm xong đưa ta đi gặp Dì Cầm trước” nàng liếc nhìn Tố Như một cái.

“Dạ vâng, thưa chủ tử” Tố Như cúi mặt xuống nói, nàng sợ rồi, không dám nhìn đến chủ tử nàng nữa...

...

“Dì Cầm a, có Minh Nguyệt cô nương đến tìm.” A Cẩn nô tỳ của Dì Cầm vui vẻ vào báo.

“Mau, mau mời cô nương ấy vào” Dì Cầm vừa nghe thấy phúc tinh của bà đến liền mừng rỡ.

Nàng hôm nay một thân lam y, thanh thoát xuất trần. Mái tóc thường ngày búi cao nay xõa dài tận chân, mượt mà.

“Dì a, tối nay Minh Nguyệt sẽ ra mắt mọi người. Nhưng con không muốn ở trong Hoa Nguyệt lâu này, chúng ta có thể ra ngoài không?” Nàng nũng nịu năn nỉ Dì Cầm.

Dì Cầm đối với nàng thương yêu vô cùng, nên không suy nghĩ lâu liền gật đầu đồng ý. Tối nay là một đêm trăng tròn, bà quyết định tổ chức tại Tây Hồ để đông đảo mọi người biết đến nàng, biết đến Hoa Nguyệt lâu.

“Con nghe nói trước đây có một cô nương tên Bạch Yến Yến - là hoa khôi múa Vũ khúc của Hoa Nguyệt lâu____sao cô ấy lại chết vậy a?” nàng ngẩn đầu lên hỏi Dì Cầm.

“Nói chết do bệnh thì không đúng. Có thể nói do hồng nhan thì bạc mệnh...” nói đến đó đôi mắt bà đỏ au, Yến Yến là bà đích thân nuôi từ lúc còn nhỏ, là đích thân bà chăm sóc dạy dỗ. Thế mà nàng chết mắt vẫn không thể nhắm vì uất hận quá sâu nặng.

Bà kể tiếp “Lúc đó, ở Thành Trường An có một vị thiếu gia tên là Lâm Thiên. Nhà của hắn có phụ thân làm quan nhị phẩm trong triều, hắn ỷ thế mạnh hiếp đáp dân chúng. Nơi đây dưới chân thiên tử mà hắn còn ngang ngạch hóng hách như thế đấy. Hắn thường xuyên đến Hoa Nguyệt lâu chúng ta xem vũ khúc, biết bao nhiêu cô nương của ta đã bị hắn chà đạp. Đến lúc hắn để ý Yến Yến thì con bé cự tuyệt ngay...nhưng tên đó hăm doạ nói nếu nó không hầu hạ hắn thì hắn sẽ cho người san bằng Hoa Nguyệt lâu...”

Nói đến đây thì nàng cũng đã hiểu, “Bạch cô nương là bị bức hoan ái đến chết?”

Không ngờ Dì Cầm lại lắc đầu “Nếu chỉ đơn giản là bức vậy thì ta không nói. Hắn còn có một thói quen thích mọi người nhìn hắn hoan ái...”

Nàng giật mình, cái gã ấy thật biến thái hết mức mà...

“Người yên tâm, Minh Nguyệt sẽ thay Yến Yến cô nương trả thù rửa hận, chuyện này tuyệt đối không dính dáng đến chúng ta”

“Con định sẽ làm gì a?”

“Đơn giản thôi, con sẽ khiến hắn chết cực kỳ thảm thương! Người hãy tin tưởng ở con” nàng vỗ vai Dì Cầm trấn an. Nàng cảm nhận được nỗi xót xa khi nhắc đến Bạch Yến Yến của bà. Có lẽ cô ấy lúc sinh thời sống rất tốt...

“Được, ta ủng hộ con. Tối nay ta sẽ cho người loan tin Hoa Nguyệt lâu sắp có tân hoa khôi!”

...Khuê Phòng Thủy Bích...

“Thứ lỗi đã khiến Thủy Bích tỷ phải đợi lâu” Nàng vừa bước vào liền cúi người tạ tội.

“Muội tử, chúng ta không phải người. Cần gì câu nệ phàm tục thế chứ?” Thủy Bích cười tươi như hoa nhìn nàng.

“Hóa ra tỷ đã biết từ lâu, tỷ cũng thực giỏi che giấu...” nàng e thẹn cười.

“Ta cảm thấy yêu khí của muội có chút suy giảm. Có hay không đã gặp phải điều gì kiêng kị”

“Tỷ cũng thực giỏi! Con nô tỳ không biết điều Tố Như kia hất cả gáo nước nóng vào muội. Chút nữa thôi muội tan thành bụi rồi” nàng nghiến răng nghiến lợi, tức chết đi được.

“Do tu vi muội chưa cao, luyện nhiều thêm hẳn sẽ được như tỷ thôi. Không sợ nước nóng nữa” Thủy Bích nghiêng đầu cười nói.

“À mà tỷ sống ở đây lâu vậy rồi, có từng gặp qua Bạch Yến Yến chưa?” nàng đang muốn điều tra về vị Bạch Yến Yến này.

“Muội ấy à? Còn quá nhiều oan ức nên không đi đầu thai chuyển thế được. Tạm thời đang ở lại chỗ tỷ.” nói rồi Thủy Bích lấy ra một chiếc bình sứ, phía miệng bình có buột một mảnh vải đỏ.

Thủy Bích dùng bàn tay trắng mịn, thon dài như ngọc mở mảnh vải đỏ ra. Một làn khói màu trắng từ trong bình bay ra, tạo thành một hình dáng nữ tử, với đôi mắt đỏ, khuôn mặt trắng bệch.

“Thủy Bích...đây là?” nữ tử hướng về phía nàng hỏi.

“Lữ Minh Nguyệt, là hoa khôi thay thế cô đó! Sao nào, nhan sắc của nàng vượt trội hơn cô không?” Thủy Bích ung dung nói.

“Nàng sắc ta, nào còn được như xưa nữa chứ. Lữ cô nương, Yến Yến có việc cầu xin cô!” nói rồi nữ tử tên Bạch Yến Yến quỳ xuống cầu xin nàng.

“Yến cô nương, Minh Nguyệt không ngại giúp đỡ cô nương. Có gì cần cô nương cứ nói. Minh Nguyệt sẽ giúp!” nàng mỉm cười nâng Yến Yến đứng lên.

“Ta chết oan ức, không thể đi đầu thai được. Xin cô nương giúp ta rửa sạch nỗi oan này, để ta sớm có thể đi vào luân hồi” Yến Yến nhìn nàng bằng ánh mắt cầu khẩn.

“Được, người hại cô là Lâm Thiên. Tối nay hắn sẽ chết không toàn thây. Cô cứ yên tâm”

Bạch Yến Yến vui mừng khôn xiết, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. “Minh Nguyệt, nếu có kiếp sau. Ta nguyện vì cô nương làm tất cả.”

“Đừng khách khí, tối nay Yến cô nương nhớ xuất hiện ở Tây Hồ, ta sẽ đợi cô nương”

“Được, Yến Yến nhất định sẽ đến”

Nói rồi nàng hóa làn khói trắng biến mất nơi cánh cửa.

Chắc là còn lưu luyến một số người ở dương gian.

“Muội muội, muội biết múa vũ khúc mà. Chẳng những biết mà còn giỏi nữa là. Tại sao lại kêu tay nghề kém” Thủy Bích nhìn nàng lắc đầu cười.

Nàng cũng tươi tắn đáp lễ “Tỷ có điều không biết, nhìn thôi cũng biết bọn người Thủy Tiên, Na Huân kia không ưa thích gì muội. Nếu muội còn tỏ ra có tài năng, chẳng khác nào tự mình hủy hoại mình”

“Thông minh đấy, nhưng bọn họ nếu muốn cũng chẳng thể làm gì muội đâu!” Thủy Bích cười cười.

“Bọn chúng nếu chạm vào muội, chưa chắc sẽ sống sót rời khỏi...hahaha” bọn họ cuối cùng cũng chỉ là đám nữ nhân ngu xuẩn, chẳng có đầu óc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.