Ký Hiệu

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 1

Chợ.

“A —— a —— a —— “

Tiếng thét chói tai đầy thê lương trong nháy mắt xuyên thủng màng nhĩ mọi người. Trong góc chợ, vài tên vai u thịt bắp đang túm lấy 1 nữ tử khoảng 17 tuổi, lôi tới ngã tư đường.

“Cha —— cứu con ——” nữ tử tóc tai bù xù. Đôi mắt kinh hãi nhìn cha nàng cầu xin. Nhanh như chớp lão quay đầu đi chỗ khác —— Hách! Nàng thở hắc ra mấy cái, nhất thời hồn vía lên mây… Khóe miệng chảy ra một dòng máu nóng, nàng vô cùng thương tâm thốt lên “Cha —— con là con gái của người mà, chúng ta là máu mủ ruột rà mà……. Con là con gái của người mà —— “

La đến khang cổ họng, đợi mãi cũng ko thấy cha quay đầu lại. Nữ tử ko ngừng giãy giụa, muốn trở về bên thân nhân của mình. Nàng không cam lòng, không cam lòng… Thân ảnh càng ngày càng xa, hai đầu gối nữ tử mền nhũng, tan nát cõi lòng. Hận ý ko ngừng nổi lên, tâm tình trở nên lạnh lẽo. Thân thể bị người khác chà đạp thật ko chịu nỗi mà, ko thể chịu nỗi…….

“Con trốn về……con khó khăn lắm mới trốn về được mà…….” Thì thào tự nói, rõ ràng, nàng giống như phát điên, hét lên: ” Tại, sao, ko, cứu, con — Tại sao…….. Ta hận ngươi, hận ngươi, hận ngươi —— “

“Binh!” Bàn tay của nữ tử xô ngã quầy hàng gần đó. Nhất thời mấy tiếng “Binh binh bang bang” vang lên khiến cho 1 trận gà bay chó sủa. Dân chúng vô tội thấy vậy lập tức tránh xa 1 chút.

Cô gái chật vật ngã úp xuống mặt đất. Trên người dính đầy bùn đất và đồ ăn thật dơ bẩn. Nước mắt uất hận ở hốc mắt từng hàng từng hàng chảy xuống. Trước mắt, chỉ là trừng phạt nhỏ thôi. Nàng từng bị mấy tên nam nhân tiệt ngoạn. Cái gì tôn nghiêm, cái gì sĩ diện đã sớm bị hủy diệt, còn lại có chăng chỉ là nhục nhã.

Ánh mắt mờ mịt tìm kiếm hình ảnh của người thân trong đám người đang bu quanh vì hiếu kỳ. ”Ha ha…” Nhân còn sống là vì cái gì… Còn có ý nghĩa gì. Nàng lộ ra 1 nụ cười khổ, thật quá bị ai. “Đê tiện!” Nàng không ngừng mà mắng: “Đê tiện! Đê tiện!”

Ngồi dậy ôm chặt đầu gối. Thân thể mềm yếu như ko có xương lay động. Vẫn còn chưa biết mấy gã sau lưng nàng đang chuẩn bị giơ chân đá tới để trút giận.

“A a a ——” nháy mắt, tiếng kêu đau đớn như thấu tận mây xanh —— Nữ tử vẽ mặt mờ mịt quay đầu lại. Mắt thấy 1 cây chủy thủ đang cắm trên đầu gối gã kia, cán dao vẫn còn lộ ra ngoài. Gã liền ôm chân kêu rên. Bọn đồng đảng liền nhảy ra nhìn xung quanh quát: “Mẹ nó! Là tên khốn kiếp nào dám xen vào việc của người khác? Có ngon thì ra đây!” Không thấy rõ ám khí từ đâu phóng tới, mấy tên to con sợ hãi ôm đầu, trên mặt của mọi người khó nén được sự sợ hãi.

“Chậc chậc… máu chảy dữ quá, chân nó khẳng định là bị phế rồi.” Một nam tử nhỏ tuổi nói.

Tiếp theo đó, mọi người liền thấy ở ngoài thực tứ, có 3 gã nam tử triêu ngươi đi tới. Bọn họ niên cũng tầm tầm tuổi nhau. Trong đó có hai người có gương mặt quả thật như 1 khuôn đúc ra —— là anh em sinh đôi ah.

Khuyết Bất Bình và Khuyết Bất Phàm đồng thời bĩu môi, “Phi” nhổ xuống đất 1 bãi nước miếng, nhấc chân đạp ngã mấy tên to con kia. “Tụi mình bẻ gãy mấy cái xương sườn của nó nga” Khuyết Bất Phàm đề nghị.

Khuyết Bất Bình đáp lại: “Hỏi ý lão đại trước đi.”

Hai người nhất thời quay đầu lại, thấy Lãnh Niệm Sinh vẫn còn đang đánh nhau. Chỉ chốc lát sau đã đốn ngã hết mấy tên khi dễ nữ tử kia. Ha ha, mấy tên này đang nằm 1 đống trên đất. Khuyết Bất Phàm nhấn cao giọng: “Lão Đại, người muốn sao đây?”

“Ngươi cho rằng ta sẽ nói sao?” Lãnh Niệm Sinh giơ tay phủi phủi vạt áo. Ánh mắt tỏa ra ngạo khí. Trong giây lát, giữa ko khí đang lặng ngắt như tờ giữa chợ vang lên “Rắc rắc rắc” mấy tiếng, gã to lớn kia chưa kịp kêu lên thì xương sườn đã gẫy. Toàn thân ngã xuống, chết ngất.

“Hừ, đồ vô dụng! Chỉ biết khi dễ kẻ yếu.” Khuyết Bất Bình một cước đá văng hán tử, sau đó cùng Khuyết Bất Phàm từ từ đi đến trước mặt lão đại, chờ xử lý tiếp.

Giọng nói trong trẻo, Lãnh Niệm Sinh hỏi mấy người xung quanh mình: “Ai có dây thừng ko?” Người thích náo nhiệt liền lập tức nhận ra, người này chính là —- Hài tử của Lãnh gia cùng thủ hạ của nó.

Khuyết Bất Bình và Khuyết Bất Phàm hai người là một đôi anh em chú bác. Vì cha của bọn họ là anh em sinh đôi, nên cũng có tướng mạo giống phụ thân như đúc. Ngũ quan tự nhiên cũng phi thường giống nhau. Lãnh Niệm Sinh thì có diện mạo tuấn tú, thực khó lòng mà nghĩ —— hắn chính là Lãnh gia truyền nhân. Không hổ danh là du côn đầu đường, đánh nhau, gây rối mọi chuyện đều nhảy vào. Chỉ cần hắn thấy ko thuận mắt, bất luận là lưu manh côn đồ hay đệ đệ của kẻ giàu có nào đó đùa giỡn con gái nhà lành. Lãnh Niệm Sinh cũng sẽ mặc kệ đối phương là dễ chọc hay không, trước giáo huấn cho 1 trận rồi nói sau. Vì thế, từ lâu mọi người đã đặt cho hắn 1 ngoại hiệu —— “Lãnh diện phán quan” trong hắc đạo.

Lại nghe đồn, Lãnh gia còn có 1 hài tử làm quan ở nơi khác.

Ba năm trước đây, tin tức này chấn động một thời. Hài tử mà Lãnh gia thu dưỡng là Địch Dĩnh vào kinh ứng thí, danh hiệu đạt được đến tiến sĩ. Đương kim hoàng thượng liền phong tước Ngự Tiền Tứ Phẩm. Địch Dĩnh được bổ về làm tri huyện ở 1 địa phương nào đó. Còn nghe nói là đã đem trị an của nơi này chỉnh đốn lại cho thật tốt. Tiếng lành đồn xa, tri huyện đại nhân lại tiếp tục được thăng chức, bước vào con đường hoạn lộ rộng thênh thang.

Mọi người đều lén nói, mấy hài tử của Lãnh gia này rất có tiền đồ. Một đứa là người trong bạch đạo, quyền thế nóng phỏng tay. Đứa kia lại là nhân vật đứng đầu hắc đạo, ai nghe tên cũng phải sợ vỡ mật.

Lãnh Niệm Sinh ngang nhiên đứng giữa bọn to con đã hôn mê kia. Nheo lại nữa mắt, cúi người rút lại chủy thủ. ”Máu dơ…” nói xong liền lấy vạt áo lau đi, sau đó lại giắt chủy thũ vào túi đeo ngay thắt lưng. Y bào màu đen dính máu tỏa ra mùi tanh rất nồng. Lãnh Niệm Sinh đến trước người nữ tử, nghiêng nghiêng nhìn ánh mắt buồn bả, mệnh lệnh: “Từ nay về sau đi theo ta.”

Đôi mắt ướt át của cô gái toát lên sự kinh ngạc cùng hoảng sợ. Sau 1 lúc lâu do dự rồi mới gật gật đầu.

Lãnh Niệm Sinh chớp mắt 1 cái đã ôm nữ tử vào lòng. Mặc kệ trên người nàng rất bẩn, cũng không quan tâm đến câu nam nữ thụ thụ bất thân, hắn sẽ ko để cho nàng bị thương tổn lần nữa. Ách? Hết thẩy mọi người đều giật mình ngạc nhiên khi thấy cử chỉ quái dị của Lãnh Niệm Sinh, ngoại trừ 2 huynh đệ Khuyết Bất Phàm và Khuyết Bất Bình đang đi tìm dây thừng nên ko thầy. Hai người cùng nhau bọc mấy tên đang nằm dưới đất lại với nhau, chỉ trong chốc lát thì đã giống như 1 khối thịt to.

“Ah.” Khuyết Bất Phàm cười nói: “Lão Đại, ta đi dẫn ngựa lại đây nga.”

Lãnh Niệm Sinh nghe vậy, thuận theo đáp “Ân”

Lúc này, hắn mới buông ra cô gái đang khóc sướt mướt kia.

“Lão Đại, bọn này là thủ hạ của Phong Kỷ Diên.” Khuyết Bất Bình nhận ra lai lịch của bọn người này. Nhớ lại người cha Phong Luật Diên làm quan cho triều đình, nhưng thằng con lại kinh danh câu lan viện, chuyên làm chuyện bắt chó trộm gà, bức người lành làm xướng nhi. Đương nhiên, cũng chỉ dám lập lờ đánh lận con đen, ngoại trừ 1 số người biết rõ sự tình, còn mấy người bình thường khác hoàn toàn ko biết gì hết.

“Kia thì đã làm sao?” Lãnh Niệm Sinh lạnh lùng nói: “Công sai nơi phủ nha vô tích sự. Đại nhân nơi công đường thì mềm như chân tôm, chỉ biết xu nịnh. Chúng ta chỉ thu dọn vài mảnh nhỏ, làm cho bọn chúng chó cắn chó, ko phải là thú vị lắm sao?”

Khuyết Bất Phàm đem ngựa đến, 3 người liền nhảy lên 3 con ngựa riêng biệt.

Lãnh Niệm Sinh khom người bắt lấy nữ tử để vào lòng ngực. Trước khi đi, hắn còn dặn dò: “ Mấy đứa này giao cho 2 ngươi, ta phải chạy về nhà mới được. Hôm nay là ngày coi mắt của Liên Nhi.”

“Ah, ta cũng muốn đi giúp vui.” Khuyết Bất Phàm dứt lời, “Giá” một tiếng, lập tức chạy biến mất tăm ko còn nhân ảnh.

“Nó làm gì mà gấp dữ vậy ta? !” Bộ gặp quỷ hả —— Haiz! Khuyết Bất Bình nắm lấy khối thịt “bánh ú” nghĩ thầm bị đường ca này (Anh em chú bác) này lấy lòng người khác thật dỡ tệ nhưng nó lại rất chịu khó. Lần nào Liên Nhi coi mắt cũng “Nhanh chân chạy trước”. Tâm tư như vậy còn chưa rõ hay sao.

Lãnh Niệm Sinh không dám tiếp tục nấn ná “Ta đi trước đây, đỡ cho nương của ta phải tra hỏi lung tung. Nếu người hay được chuyện ta lại đánh nhau như vầy, thế nào cũng phạt ta tụng niệm《 luận ngữ 》cho coi.” Mấy cái văn vẽ nho nhã gì, quả là ko phải dành cho người đọc mà.

“Ách.” Khuyết Bất Bình nhìn theo lão đại đang từng bước rời đi. Gã cũng lập tức khởi hành.

Nhưng, phía sau ngựa còn có 1 khối lớn thịt “bánh ú”. Gã ai oán nghĩ: Tại sao lúc nào cũng chậm hơn đường ca 1 bước. Gã cũng thích con gái rượu của người ta, ngây thơ trong sáng động lòng người nữa mà. (Ế đây là Đam mỹ mà, sao giống ngôn tình thế nhỡ o.0)

Trạch viện.

“Nhị thiếu gia… Người người……mang cô nương nhà ai về vậy?” Thủ vệ A Thanh rất bực mình, tay cầm lấy giây cương từ nhị thiếu gia. Ánh mắt hồ nghi nhìn hết 1 lược cô nương này, quá sức ở dơ nga ———-

Diện mạo của nàng cũng tạm coi là đẹp đi. Nhưng hai má lại sưng lên to đùng. Hay là nhị thiếu gia……..đánh người ta?

“Có gì ko?” Lãnh Niệm Sinh nghi ngờ hỏi lại, sau đó bước đi.

Quay đầu lại thấy nữ tử đang ngơ ngác nhìn xung quanh, tựa như chim non mới ra tổ. Đôi mắt đen thẳm tràn đầy nổi bất an và nước mắt. Thật đáng thương quá……..

Hắn không khỏi suy nghĩ, muội tử nhà mình là Liên Nhi tuổi tác cũng ngang nhau, nhưng hoàn cảnh khác nhau 1 trời 1 vực.

Lãnh Niệm Sinh thần sắc ảm đạm thở dài một hơi, trấn an: “Ngươi đừng lo lắng, gia nhân của ta đều là người tốt nga.” Hắn không cần nhiều lời giới thiệu, cũng biết rõ cô nương này ở trong câu lan viện mà ra. Thế thì làm gì mà ko biết đến danh tánh của Lãnh gia kia chứ.

Hắn hỏi: “Ngươi biết ta là ai mà?”

Thiếu nữ gật gật đầu: “Ngài là truyền nhân của Lãnh gia. Lãnh Nhị gia.”

“Gọi ta Niệm Sinh được rồi. Nàng tên gì?”

Cô gái nhanh chóng cắn môi. Một lát sau mới nói: “Đê tiện, thiếp là Đê tiện.”

Nàng còn có thể được gọi là gì…….Bị kế mẫu bán vào kỹ viện, mà cha lại…..

Ánh mắt giống như 1 thanh kiếm sắt bén đâm ngay vào lòng ngực, Lãnh Niệm Sinh vô tình hướng trọn hết. Nhìn thiếu nữ này giống như thấy lại chính mình năm đó. Thoáng chốc, nhớ lại lúc mình ở hành lang nghe nàng ta hét lên chói tai ở chợ, khi sắp bị rơi vào thanh lâu lần thứ 2. Tâm hồn hoảng sợ đang kêu cứu kia làm hắn xém chút nữa rớt luôn cái chén đang cầm trên tay……

“Ta hận ngươi, hận ngươi, hận ngươi ——” trong óc cứ quanh quẩn những lời đau thấu xương của nàng, cảm giác sao quen thuộc như thế ……… Nếm trải cũng đã lâu. Nó đông lại ngủ sâu trong tiềm thức, rồi hóa thánh oán quỷ, mỗi đêm bồi hồi, day dẳn ko chịu đi. Rất chân thành hy vọng nàng đừng giống như chính mình ngày trước.

“Quên hết quá khứ đi. Từ nay về sau tên của nàng là —— Minh Nguyệt. Nghĩa là trong đêm tối vẫn phát ra hào quan. Mây đen che lấp chỉ là tạm thời. Ngươi vẫn ko hề thay đổi mãi mãi là Minh Nguyệt.”

Nghe vậy, thiếu nữ chớp mắt 1 cái hốc mắt đỏ hoe. Môi ngập ngừng hỏi: Thật ko…. Thiếp là Minh Nguyệt?” Nàng xứng với cái tên đẹp đẽ này sao? Nam tử không ghét nàng toàn thân dơ bẩn, cũng ko có xem thường, còn khẳng định sẽ giữ nàng lại……

“Có thật không, không phải đang nằm mơ chứ…” Nàng vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Nếu……. thân nhân cũng giống như nam tử này thì tốt biết bao……..

Lãnh Niệm Sinh giở 2 tay nàng ra, nói: “Nàng ko có nằm mơ, theo ta vào nhà đi, cha mẹ ta chắc là sẽ thích nàng lắm nga.” Triêu cho nàng cười 1 cái, rất mực chân thành. Đã lâu lắm rồi, nàng chưa hề cười tự nhiên như vậy —— Đôi đồng tử đầy vẽ kinh ngạc trong chớp mắt mở to hết cỡ, ánh vào trong đó là nụ cười như ánh dương ấm áp.

Hách! Không thể nào… A Thanh chấn động, sửng sờ ngay tại cửa. Nghĩ thầm nhị thiếu gia……..đã lâu lắm rồi ko có tươi cười nga. Nhị thiếu thiếu thiếu………. gia… Uống lộn thuốc? Lúc nhị thiếu gia không cười, thì rất giống với gia gia. Trên mặt như đóng băng ba thước. A Thanh ko thể nào ko nghĩ sức ảnh hưởng của cô nương này đối với nhị thiếu gia quả là ko nhỏ àh. Về phần đại thiếu gia kia, đã 4 năm ko gặp……Hắn đã quên mất tiêu là hình dáng dài ngắn ra sao rồi.

Lãnh Niệm Sinh dặn dò người làm mang Minh Nguyệt đi rữa mặt chảy đầu. Tạm thời đem nhân an bày thỏa đáng. Hắn cũng trở về phòng thay 1 bộ xiêm y sạch sẽ sau đó mới đến đại sảnh

Mắt thấy cha và nương đang tiếp đón khách nhân. Liếc sơ thì thấy hết thẩy là tiểu tử trẻ tuổi, ko nói cũng biết là muốn thú Liên Nhi quá môn.

Liên nhi đến nay vẫn chưa xuất giá, phí hoài tuổi xuân chẳng qua là chưa chọn được người thích hợp. Ngày trước người đến cầu hôn nhiều như muốn phá cửa mà vào, nhưng mắt nàng chưa chấm trúng ai hết.

Nương bắt đầu khẩn trương…

Còn cha lại bắt đầu muốn lật tung cái nhà lên. Thường ngày vẫn hay nghe nương cằn nhằn —— Liên Nhi ko xuất khứ được đều do cha trương cái mặt thối ra, dọa cho con rễ tương lai chạy mất dép….. Nương cũng ko ngẫm lại là ai biểu mình đẹp như vậy chứ, làm cho cha một chút cảm giác an toàn cũng ko có. Cha sao có thể ko trương cái mặt thối ra được?

Lãnh Niệm Sinh liền đến trước người cha, sau lưng ra ám hiệu —— ý nói cha hãy dắt cái người mẹ xinh đẹp như thiên tiên kia đi chỗ khác đi.

Mấy chuyện còn lại, hắn sẽ xử lý chu toàn, nhất định sẽ gả được Liên Nhi cho mà coi!

Lãnh Thiết Sinh và Lãnh Niệm Sinh là 1 đôi phụ tử cực kỳ ăn ý. Đại gia nghĩ thầm, hài tử này chưa bao giờ làm cho y thất vọng. Bất luận là biểu hiện ở sự nghiệp hay xem trọng thân tình, cùng với y là đồng cảm sâu sắc.

Lãnh Thiết Sinh sớm đả muốn lừa nương tử về phòng. Rõ ràng là để giấu đi! Người ta thường nói “Trượng mẫu nương”[1] coi mắt nàng dâu càng xem càng thú vị. Còn y chỉ gặp được —— đám người kia là đang nhìn “Trượng mẫu nương”, càng nhìn càng thấy đẹp.

Nhất thời, tư tưởng chiếm hữu cũng càng lúc nằng năng, tóm lại —— Nương tử xuất đầu lộ diện làm lão đại phi thường khó chịu.

Duẫn Huyền Niệm thấy bóng dáng hài tử vừa xuất hiện, lập tức mở miệng hỏi: “Ngươi lại gây chuyện? Ta nghe Bất Phàm kể ngươi vừa cứu 1 cô nương?”

Lãnh Niệm Sinh đáp lời: “Cô nương đó tên Minh Nguyệt. Con vừa dặn Xuân Hoa, Thu Nguyệt chiếu cố rồi. Nương, con sẽ mang Minh Nguyệt đi, ko để nàng ở nhà này đâu.”

Hắn ở trong thành có 1 tòa nhà. Trước mắt ko định sẽ để Minh Nguyệt ở gần lão đại để sự tình thêm phức tạp, vì nương là 1 thùng dấm chua cực lớn nga. Hai người bọn họ thật khó khăn tâm tình mới bình ổn như thế. Hắn cũng sẽ ko ngu đến mức mà đem cô nương xa lạ lưu lại. Vạn nhất phong ba lại nổi lên. Kia chẳng phải đều là lỗi của hắn sao.

“Niệm sinh, ngươi làm việc thiện là điều tốt. Nhưng ngươi có lo lắng cho danh tiết của cô nương đó ko?”. Trai chưa vợ, gái chưa chồng thật khó tránh người ta đồn đãi.

Nghe vậy, Lãnh Niệm Sinh bỗng nhiên chấn động, quan tâm đến xuất thân của Minh Nguyệt. Hắn thầm quyết định, không để cho cha và nương biết hết mọi chuyện. Duẫn Huyền Niệm lại hỏi: “Mấy đối tượng đến cửa lần này, ngươi có quen người nào ko đó?” Lãnh Niệm Sinh nhìn sơ qua 1 lược, trả lời: “Ai cũng biết 1 ít.”

“Ah.” Duẫn Huyền Niệm suy nghĩ: hỏi hài tử cũng y như hỏi tướng công… Haiz! Quá nữa nhìn đã thấy ko thuận mắt. Hắn ko thể giá con gái vào chỗ ko tốt được, phải thận trọng tuyển chọn: “Niệm Sinh, ngươi có chọn được người tốt nào chưa?”

Liên nhi ngồi bên cạnh thêu hoa. Thái độ như là ko liên quan đến mình. Lúc này, nàng có thể tự mình hiểu lấy —— nương ko nhanh nhanh đem nàng giá ra ngoài là ko được.

Trong nhà này, nàng cũng có quyền lên tiếng mà. Liên nhi liền nhắc nhở: “Nương, đâu phải là ca ca lập gia đình, người hỏi lộn người rồi ạh.”

“Ách…” Duẫn Huyền Niệm nhất thời không nói được gì. Chuyện đại sự cả đời của nữ nhi, tốt xấu gì cũng phải để đương sự gật đầu mới được ah. Đâu thể nào đem con gái trói gô lại, đóng gói rồi tống cho 1 tên may mắn nào đó được.

“Huyền Niệm, sao ngươi ko thử để Liên Nhi tự mình quyết định đi. Ánh mắt của Niệm Sinh cũng ko tồi, đã gặp qua ko ít người quen mặt. Hôn sự của Liên Nhi cứ giao cho Niệm Sinh xử lý nha. Về phần Liên nhi có nguyện ý xuất giá hay không, chúng ta vẫn nên tôn trọng ý kiến của nó.”

Lãnh Thiết Sinh luôn luôn cưng chìu hài tử. Không chỉ cho tụi nó tự chủ, mà còn giáo huấn bất luận kết quả là tốt đẹp hay xấu xa như thế nào đều phải tự bản thân mình gánh lấy.

“Liên nhi cũng ko phải là tiểu thư khuê cát tầm thường. Nó có suy nghĩ của riêng mình, tâm tư cũng tỷ mỹ. Niệm Sinh sẽ giúp nó tìm được người thích hợp thôi.”

Mấy lời nói này, ko còn nghi ngờ gì nữa là nói cho mấy người trẻ tuổi kia biết rõ —— nữ nhi của y, tư tưởng độc lập. Vị hôn phu tương lai phải có lòng độ lượng chấp nhận 1 thê tử như vậy.

Đánh giá qua mấy người cầu hôn ở đây. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Nhưng, ko người nào mà ko tranh thủ cơ hội được làm con rễ của Lãnh gia.

Bởi vì có thể chiếm ko ít ưu đãi. Với tiền thế, địa vị của Lãnh gia, nữ nhân đó chắc chắn sẽ được cho rất nhiều của hồi môn. Người nào may mắn thú được nàng, có thể rút ngắn thời gian phấn đấu đến 20 năm. Chỉ cần “Nương tử” ra mặt nói tốt vài câu, người làm tướng công chắc chắn có thể dựa vào quan hệ mạnh mẽ của “Trượng nhân” (Cha vợ) để thăng quan tiến chức. Cũng có thể được chia phần trong việc kinh danh tửu lâu, thực tứ. Mặc dù Liên nhi cô nương diện mạo cũng ko đến nổi nào, tuy rằng sắc đẹp không ko thể nào so sánh với người mà nàng mở miệng gọi bằng “Nương”, nhưng lại có quyền thế đầy mặt, chính là xuất môn sẽ ko làm xấu mặt nam nhân. Nếu muốn mỹ kiều thê, nam nhân thôi mà, muốn thú bao nhiêu thiếp thất mà ko được.

Trải qua cân nhắc, Các vị thanh niên trong phòng nhất mực tính toán. Đùi phi thường ngồi vững trên ghế, chân cũng an phận ko dám lộn xộn, sợ đánh mất cơ hội 1 bước lên mây.

Lãnh Thiết Sinh không cần liếc mắt lần thứ 2 đều rõ cả. Đôi mắt thâm tình chỉ chứa được duy nhất là nương tử mà thôi. Y nói: “Oa nhi này giao cho ngươi, nó ngủ rồi đó.”

Duẫn Huyền Niệm giơ tay bồng lấy bảo bối là hài tử 7 tháng tuổi, vỗ nhẹ lưng nó. Hắn sẳng giọng với tướng công: “Ngươi thật sự yên tâm với hôn sự của con gái sao, ta lo nó sẽ lấy nhầm chỗ ko tốt.”

Không cần quan tâm nhiều. Lãnh thiết sinh bất mãn oán thán: “Sao ngươi ko lo lắng là ta ngủ có ngon hay ko hử?”

Hở, Duẫn Huyền Niệm giật mình, lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, “Kêu gào cái gì. Là ai muốn mua hài tử về dưỡng hả. Ta thích đứa nhỏ này.” Dung nhan tuyệt mỹ vô cùng thân thiết cọ xát vào đôi má trắng nộn của hài tử mà dỗ: “Ngoan, ngoan, ngủ ngoan……..”

“Ngươi bồng nó về phòng ngủ trước đi.” Đại gia ý đồ bất lương, muốn gạt thiên hạ về phòng trước, rồi mới tính sổ sau.

Duẫn Huyền Niệm mới bước chân vào phòng, thì lập tức có người đóng cửa lại, để hài tử vào trong 1 cái nôi nhỏ, nhẹ nhàng đắp chăn cho đứa bé xinh đẹp kia. Thắt lưng bị ôm chặt, “Ah!” Hắn bị ai đó bế ngay lên giường. Nam nhân đặt mình giữa 2 chân, đĩnh thân gấp gáp áp xuống.

“Hát! Ngươi… Buông tay…” Hắn nhỏ giọng kêu lên, nhưng không phản kháng.

Lãnh Thiết Sinh xé rách những gì trói buộc ở hạ thân, đặt 2 chân hắn lên vai. Dùng tay cầm lấy dục vọng xinh đẹp của hắn, giây lát nó liền mãnh liệt phản ứng. Y yêu thích ko hề buông tay cứ tiếp tục vuốt ve chơi đùa.

Chất mật dịch dinh dính và ẩm ướt càng lúc càng tăng theo nhiệt tình của 2 người, Lãnh Thiết Sinh vén lên y bào, đem dục vọng đang thẳng cứng ma sát cửa khẩu non nớt của hắn. Chăm chú nhìn hắn đang cố gắng bịt miệng lại, đôi má phấn nộn đã nhanh chóng đỏ lên như lửa………

“Thiết sinh, nhanh lên, mau tiến vào…”

“Hảo.” Lãnh Thiết Sinh hôn lên gò má của hắn. Chớp mắt 1 cái, tiến nhập vào cơ thể của hắn. Khoái cảm cực hạn nhất thời lan tỏa toàn thân, không khống chế dục vọng mà ra sức trừu sáp. Thiên hạ trong lòng chấn động, xém chút nữa là ko kiềm chế được rồi.

“Ah… Ân…” Tiếng rên rĩ mị nhân kéo theo thân hình căng cứng như cánh cung. Dục vọng đòi hỏi phải cấp bách giải phóng, cách biệt đã lâu rồi giờ mới được thõa mãn như vậy.

Xiêm y trên người đã nhanh chóng bị 2 tay của nam nhân mở rộng ra. Lãnh diện liền ko ngừng hôn cắn, lưu lại nhiều chỗ đỏ bừng.

Nam nhân của hắn hình như thô lỗ đòi tác cầu. Ngón tay quấn quanh mái tóc đang rơi xuống của y, đặt lấy ở đôi môi như cánh hoa mà khẽ cắn, phát ra tiếng rên rĩ nho nhỏ.

Bọn họ vì tiểu hài tử đã có một thời gian ngắn không có thân thiết. Hài tử lúc mới mua về trạch viện cứ khóc ngày khóc đêm. Hắn lại ko có kinh nghiệm dưỡng tiểu hoa nhi, nhưng lại luyến tiếc ko chịu đem hài tử cho nhũ mẫu chăm sóc.

Ngày tháng dần qua, từ từ cũng xem nhẹ việc tồn tại của tướng công.

Duẫn Huyền Niệm kề miệng bên tai y mà giải thích: “Ờh… Thiết Sinh ah, ngươi quan trọng hơn hài tử nhiều lắm nga. Nhưng hài tử còn nhỏ mà, ta khó tránh khỏi……”

“Hừ…. Đừng nói nữa, ta hiểu mà.” Y hiện tại thầm nghĩ muốn hắn, xác định hắn là của y, vĩnh vĩnh viễn viễn…….

Tiếng rên rĩ rời rạt quanh quẩn bên tai. Hai thân hình nóng bỏng như lửa, quấn lấy nhau triền miên. Huyền Niệm nằm trong lòng nam nhân khẽ run rẩy. Ý thức mê mẩn, ko khỏi nghĩ —— Hắn so với nữ nhi cũng có thể bình thường hạnh phúc vậy…….

[1] Câu này là Sinh ca đang chơi chữ: “mẫu nương” là mẹ vợ, nhưng em Niệm là nam, nên thêm vào 1 chữ “trượng” ở đằng trước.

—————————

Anh Sinh đúng là đội vợ lên đầu luôn rồi nga. Hết biết cặp này luôn =.=

Hai hôm nay Hữu đi làm thêm mệt quá, nên chỉ dịch được ngăn ngắn thui, hix hix. Bất quá, vì 1 số nguyên nhân Hữu cũng đã nghĩ làm thêm rồi, hy vọng là sẽ có nhiều thời gian rảnh để “lấp hố” mà mình lỡ ham mà đào quá mạng =.=ll

Bộ này Hữu dịch theo phong cách khác 1 chút, Hữu muốn nó VN hơn 1 chút, nên đã cố gắng hạn chế dùng Hán tự tối đa (đương nhiên vẫn sẽ cố hết sức mình giữ nguyên văn phong của tác giả ^.^) Nếu các bạn thấy ko ổn xin cứ góp ý nhiệt tình đi ạh. Hữu sẽ sửa lại cho phù hợp hơn ở những chương sau. Chúc mọi người luôn vui ^.^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.