Ký Hiệu

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 2

Trong phòng.

“Niệm Sinh ca ca, huynh tính chọn chồng cho muội ra sao vậy?” Ánh mắt sống động như cười như ko, từ lâu đã đâm chồi bén rễ buộc chặt lòng nàng rồi.

Niệm Sinh ca ca không hề phù hợp với bộ dáng này. Chừng nào huynh ấy thay đổi đây?

Nhớ lại thời điểm 4 năm trước – Nơi đình viện tràn ngập hương hoa. Nàng đã đứng xa xa nhìn 1 bóng thân ảnh lảo đảo bước ra ngoài phòng. Lâu thật lâu sau, mới trở về.

Vẫn như trước đây mở cửa sổ, ánh mắt vẫn ko thay đổi, là đang chờ mong ai? Nàng luyến tiếc rời đi, mắt vẫn còn thấy ánh nến trong phòng chưa tắt, dường như có thân ảnh cao gầy lộ ra ngoài cửa sổ. Sau đó lại quay trở vào, rồi cả phòng lặng yên như tờ.

Còn nàng, cũng một mình đứng bất động ở đình viện, mặc cho sương đêm cứ rơi trên mình, rửa sạch đi cõi lòng đầy ưu thương. Sáng sớm sương mù tràn ngập, thân ảnh cao gầy đi đến ngoài hành lang. Gương mặt từ từ xuất hiện rõ ràng trước mắt, cả 2 người cùng giả vờ là thức sớm, hàn huyên tâm sự những điều bí mật trong lòng. Lương đình trong vườn hoa cũng là nơi nàng và y lần cuối cùng gặp nhau. Nàng nghe y nói về khát vọng và lý tưởng của mình, nghe y có kể qua là đã sớm bàn bạc với cha mẹ. Cuối cùng y có nhắc đến Niệm Sinh……..

“Hắn say rượu, đừng cho người làm vào phòng phiền hắn.” Tiếng nói ôn nhu trầm thấp dặn dò. Nhưng, trước sau gì y cũng ko có nữa chữ nhắc đến nàng. Dù đó là những chuyện vụn vặt thường ngày, hay chuyện nàng thích đọc sách viết chữ. Bọn họ rõ ràng có nhiều sở thích giống nhau, nhưng chưa bao giờ nói chuyện nhiều. Là ngại ngùng vì quan hệ khác biệt, hay vì y cố ý giữ khoản cách? Ăn sáng xong, y về phòng 1 lúc, sau đó trên tay cầm theo hành trang. Y bái biệt phụ mẫu, rồi rời khỏi gia đình.

Từ biệt đến nay đã 4 năm…….. Y đã từng, đề tên trên bảng vàng, về thăm gia đình. Ánh mắt vẫn như xưa, tìm kiếm 1 thân ảnh khác. Lúc biết người kia ko có ở đây, nàng liền thấy cặp mắt phượng kia chợt lóe sáng rồi lại tối tăm vô cùng. Giống như nàng đang ở trước gương nhìn thấy chính mình là thất vọng sâu sắc.

Đêm đó, trong sương phòng của thiếu chủ có ánh nến. Chiếu vào cửa sổ là bóng dáng lặng yên, bất động. Nàng đã ko bao giờ…….Ko bao giờ lặng yên đứng bất động đến hừng đông nữa. Liên Nhi cúi đầu, phát ra tiếng thở dài thườn thượt. Ko sao hiểu nổi, vì lẽ gì mà Niệm Sinh ca ca vào ngày đó ko trở về nhà? Dường như là cố ý tránh mặt, nhưng gương mặt thanh tú đó, lại ko dấu nổi 1 thứ tình cảm ngang ngược, như đang chiêu cáo với mọi người – Hắn cũng cực kỳ mất hứng. Là giận chuyện gì? Nàng không có đáp án. Ngẩn mặt lên, Liên Nhi hỏi: “Muội đang chờ huynh trả lời mà, Niệm Sinh ca ca?”

“Đã vậy rồi, còn muốn gì nữa chứ?” Khuyết Bất Bình nghênh ngang bước vào phòng, “Rốt cuộc cũng vượt qua. Ha hả…” Nhếch miệng lộ ra 1 nụ cười khoái trá, nó cúi đầu để sát vào tai của Liên Nhi. Kia là đôi má phấn nộn trên gương mặt mịn màn, “Giá cho huynh đi, nha?” Gã cầu hôn ngay trước mặt mọi người.

Hở? Đôi mắt to trong veo như nước của Liên Nhi cứ chớp lấy chớp để. Con trai của Khuyết tứ thúc đến cầu hôn nàng sao?

Bỗng nhiên, cổ áo của Khuyết Bất Bình bị kéo ngược ra sau 1 cái. Là Khuyết Bất Phàm túm nó qua 1 bên để ngóng gió đông.”Ngươi phải rõ ràng 1 chút nga. Là ta tới trước mà, sao ngươi lại giành giựt giành mấy lời mà ta muốn nói chứ!” Không khỏi lắc lắc đầu, là tự trách mình đến ngẩn người ra.

Hắn cũng rất thích Liên Nhi… Nhưng, lại ko chuẩn bị kỹ càng. Vì cái gì mà trước mặt nữ tử này, hắn lại ko dám làm gì hết trơn?

Đầu óc bắt đầu choáng váng…..Điều này lạ quá!

Liên Nhi là 1 tiểu tài nữ, thêu hoa, vẽ tranh mọi thứ đều tinh. Hắn là một đại nam nhân không hiểu mấy thú vui của cô nương đó, cũng không biết cái gì là tuyến đều, câu, lặc, điểm[1]… ..mấy kỹ xảo vẽ tranh gì đó. Hắn chỉ hiểu được việc buôn bán, kinh doanh ngân hàng tư nhân, giữ gìn trật tự khu vực. Bản lĩnh hay nhất chính là đùa bỡn bọn lưu manh và đánh người.

Liên Nhi có ghét hắn thô lỗ hay ko? Có hay ko hiểu lầm hắn là kẻ bất lương?

Đây là vạn phần bất đắc dĩ mà – Cha là lưu manh, nương theo như lời cha hay gọi là mụ la sát. Hắn là sự hợp thể của cha và nương mà. Này gọi là tuyệt đối di truyền, sao có thể trách hắn được?

Trong quá khứ, hắn cũng không biết nên làm như thế nào để nàng chú ý đến mình. Luôn im lặng để nghe nàng nói chuyện, xem nàng cầm bút vẽ tranh, ở bên cạnh làm bạn nhìn nàng thêu hoa……

Đứng bên cạnh nàng, cúi đầu chăm chú nhìn nàng sắp sửa thêu xong. Trên mảnh lụa xinh đẹp là đôi bướm đang tung bay rực rỡ. Em gái nhỏ đa đài đa nghệ này ko hiểu sao lại thường xuyên thất thần.

“Ơ.” Mày hoảng hồn nhanh chóng nhăn lại. Tay bị kim thêu đâm nhẹ vào, vẻ mặt của Liên Nhi hơi ảo não.

Giả vờ như ko hề nghe được con trai của Khuyết tam thúc cũng có ý định thú nàng. Phút chốc, lại cảm thấy hoảng hốt. Bọn họ là bạn thân của Niệm Sinh ca ca thường hay về nhà giúp vui mà.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng là Khuyết Bất Phàm sẽ thích mình. Kinh ngạc rất nhiều, hoảng hốt cũng ko ít.

Lãnh Niệm Sinh đã sớm phát hiện tâm tình của hảo bằng hữu. Hắn cố ý muốn đem Liên Nhi giao 1 trong 2 huynh đệ đó.

Thấy nàng mím môi không nói lời nào, quái lạ.

“Liên Nhi, Bất Bình, Bất Phàm cùng các vị đang ngồi ở đây đều muốn thú muội, ý của muội như thế nào?”

“Niệm Sinh ca ca muốn biết ý của muội sao?”

“Ân.”

“Muội thích người thật thà.”

Khuyết Bất Bình đột nhiên ôm bụng cười cười to: “Ha ha ha…”

Dừng lại 1 chút, gã liền cường điệu: “Bọn ta đều là người thật thà mà, ko có làm mấy chuyện mèo mỡ gà đồng đâu.”

“Phải ko đó!” Khuyết Bất Phàm phản bác: “Vị Vương công tử đang ngồi đó kìa, đã đem tỳ nữ nhà mình đuổi ra khỏi nhà. Bởi vì…….”

Vương Lập Nhân nhất thời nhảy lên, hướng mọi người giải thích: “Nàng nàng nàng ta… là tay chân không sạch sẽ, đã làm mấy chuyện vụn trộm. Trong nhà lại hay đặc đều này nọ. Là ta vô phương quản giáo, thật hổ thẹn…..”

Không đợi để người khác vạch trần chân tướng, Vương Lập Nhân lập tức chắp tay cáo từ.

“Hừ, đến vội đi nhanh.” Gã sao có thể để em gái nhỏ[2] mình thương đi gả cho cái gã hư đốn như thế chứ. Tên kia đã có hành vi kinh bạc tỳ nữ nhà mình, lại chê bai thân phận 2 người cách xa, sau đó đuổi người ta ra khỏi nhà. Kết cục là phải lưu lạc đến thực tứ của gã quản hạt mà làm công.

Lãnh Niệm Sinh dùng ngón tay xoa xoa má, không khỏi cười lạnh, hỏi: “Liên Nhi, muội còn có …..điều kiện nào nữa hay ko?” Liên Nhi cúi đầu tiếp tục thêu hoa, nói: “Muội có theo nương học vẽ tranh trong 1 thời gian. Nhân vật tả thực vẽ ra cũng ko ít. Muội hy vọng hôn phu của muội có 1 đôi mắt phượng.”[3]

“A!” Khuyết Bất Bình kêu lên sợ hãi: “Ta không có.” Đường ca cũng không có. Bọn họ đều là mắt hai mí. Liên Nhi thích xem mặt đặt tên sao? Khuyết Bất Phàm suy nghĩ: diện mạo của mình cũng ko tồi lắm mà. Mà chưa từng thấy qua cô nương nào gặp gã liền hét lên chói tai, bỏ trốn mất dạng nha.

“Các vị đang ngồi, có thể đi được rồi.” Lãnh Niệm Sinh khoát khoát tay, hạ lệnh, đuổi khách. Ngoại trừ các anh em bằng hữu, thì tạp nhân đã sớm chờ để ‘tiễn’ bọn khách nhân ra khỏi cửa. Liên Nhi không vừa ý 1 ai trong đám người trẻ tuổi này, mềm mỏng cự tuyệt.

“Hai người bọn ta chắc cũng ko còn cơ hội nữa phải ko?” Khuyết Bất Bình hỏi.

Khuyết Bất Phàm nói: “Ta chờ chính miệng muội nói lời từ chối.” Gã cũng biết được, tình cảm thì ko nên miễn cưỡng.

Liên Nhi tiếp tục thêu, ko ngẩn đầu lên mà ra đều kiện thứ 3: “Muội hy vọng vị hôn phu tương lai có vóc dáng cao cao.”

Khuyết Bất Bình lập tức nói ngay về điều kiện phù hợp này: “Ta đâu có lùn ah.”

Đây có phải là cho đường ca của mình cơ hội ko? Nếu không thú được Liên Nhi, ai… Nó đành phải tìm một mối lương duyên khác thôi.

Khuyết Bất Phàm đến gần nàng nói “Tướng là do cha sinh mẹ đẻ. Ta ko thể thay đổi diện mạo được. Bất quá, Ta vẫn hy vọng muội tìm được 1 như ý lang quân.”

Liên Nhi thắt lại mấy đường thêu cuối cùng. Cái khăn cuối cùng cũng thêu xong. Nàng lại làm khó nói: “Muội hy vọng vị hôn phu tương lai phải làm quan.”

Vừa dứt lời, Lãnh Niệm Sinh đấm 1 cái thật mạnh lên bàn, ‘Binh’ chén trên đó toàn bộ đều rớt xuống đất, tạo thành 1 đống lộn xộn. Hắn gầm lên: “Liên Nhi, ngươi rõ ràng là muốn giá cho Địch Dĩnh, bỏ ngay!”

Rõ ràng phát hỏa, trong phòng, cả ba người đều thấy hắn đang rất giận dữ, nhưng lại ko biết tại sao lại như thế?

Liên Nhi cười cười, hỏi: “Niệm Sinh ca ca, muội nói là người thành thật, mắt phượng, dáng cao cao, lại làm quan… …bộ nhất thiết phải là Địch Dĩnh ca ca sao?”

“Ân. Ta cũng thấy Liên Nhi nói đúng. Mấy đại nhân ở phủ nha của chúng ta tướng giống vậy nhiều lắm mà. Bất quá, ai cũng già hết trơn rồi, thật tiếc quá ha”

Lãnh Niệm Sinh trừng Khuyết Bất Bình một cái, “Ngươi nói chuyện dịu dàng quá há!” Lòng đau!

“Nếu như muội giá cho Địch Dĩnh ca ca, cha và nương chắc cũng sẽ ko phản đối đâu. Niệm Sinh ca ca, sao huynh lại….?” Bọn họ vốn đâu phải là anh em ruột thịt.

“Ta…” Lãnh Niệm Sinh nghẹn lại ko thể nói được gì cả. Thật ko thể tưởng tượng được khi Liên Nhi giá cho Địch Dĩnh thì sẽ có xảy ra chuyện gì……. Hắn không biết rõ! Cũng ko biết tại sao mình lại như thế. Lãnh Niệm Sinh liền tìm 1 cái cớ hoàn hảo nói: “Nói không chừng y đã thú thê rồi nha. Liên Nhi, lúc đó muội sẽ làm tiểu thiếp đó.” Hừ!

“Ah,” Liên Nhi nở 1 nụ cười ngọt ngào, nhất quyết: “Bất luận là muội thích cái gì, thì cuối cùng muội vẫn hy vọng mình sẽ được giá cho 1 người tốt.”

Đứng dậy, nàng không ghét Khuyết Bất Phàm, yên lặng đến gần bên người hắn. Huynh ấy luôn im lặng nghe nàng nói chuyện, không giống Khuyết Bất Bình cứ lớn tiếng huyên náo khiến cho người khác phải chú ý. Như ý lang quân mà nàng muốn đã ở ngay trước mắt rồi – Vươn tay, trong khoảnh khắc, lòng bàn tay lại mở ra. Một cái khăn tay nhẹ nhàng bay xuống đất, Khuyết Bất Phàm bất giác giơ tay ra. Đột nhiên, dường như thấy được 1 đôi hồ điệp rực rỡ đang chấp chới bay qua trước mắt….

“Đây là vật dính ước muội trao cho huynh. Muội nguyện ý giá cho huynh” Ánh mắt kiên định dừng trên người nam tử. Nàng nguyện ở cùng hắn cả đời.

Khuyết Bất Phàm cúi đầu nhìn nàng lộ ra 1 nụ cười ôn nhu, “Ta nhất định sẽ đối xử với muội thật tốt. Tin tưởng ta.”

“Muội tin mà.” Nàng thực may mắn, có thể chọn bạn trăm năm theo ý nguyện. Như ý lang quân sớm đã làm bạn bên cạnh nàng rồi mà. Chỉ là từ trước đến nay nàng ko phát hiện ra mà thôi. Quay đầu lại nhìn Niệm Sinh ca ca, liếc một cái, không khỏi suy nghĩ: Sao huynh ấy mãi vẫn chưa nhận ra được vậy?

Khuyết Bất Bình không thể tin được là mình nghe được cái gì. Nó kêu lên như quỷ gào: “Áh! Hai người quyết định thành thân?.” Nhìn tình cảnh trước mắt, quá tàn nhẫn.”Muội không phải thích người thành thật, mắt xếch, vóc dáng cao cao sao?”

Liên Nhi giải thích: “Muội thích Địch Dĩnh ca ca thì cũng giống như là thích Niệm Sinh ca ca mà thôi.”

“Như vậy ah.” Lãnh Niệm Sinh như cười nhạt 1 cái, ko quên nhắc nhở: “Bất Bình, Liên Nhi đã tìm được như ý lang quân rồi. Ngươi cũng nên sửa lại gọi nó một tiếng đường tẩu.”

“Hứ, là ta chậm một bước.” Nghẹn chết người mà! nó đá cái ghế 1 cước để trút giận.

“Niệm Sinh ca ca, còn huynh? Huynh thích đối tượng như thế nào?”

Đột nhiên, trong đầu của Lãnh Niệm Sinh lại hiện lên 1 nhân ảnh mơ hồ. Liền sau đó, hắn giống như bị sét đánh trúng, mặt nhanh chóng trở nên đen thui.”Thật sự là gặp quỷ rồi, tại sao ta nghĩ đến y? !”

“Lão Đại, ngươi đã thích cô nương nhà ai chưa?” Khuyết Bất Bình và Khuyết Bất Phàm trăm hai miệng như một đều hỏi.

Bọn họ cũng muốn biết – Cuối cùng là Lãnh Niệm Sinh đang mong chờ ai?

Bị sáu con mắt cùng lúc dán lên người, Lãnh Niệm Sinh thở hổn hển hét lên: “Là các ngươi hay ta kết hôn hả? Còn ko mau mau đi nhờ người xem bát tự, chọn ngày.”

Xui thật, Khuyết Bất Bình xung phong nhận việc.”Ta lập tức đi.”

Trước khi đi, nó lại hỏi: “Lão Đại, ngươi có muốn ta thuận tiện coi dùm cho ngươi luôn hay ko?”

Thoáng chốc, sắc mặt càng đen hơn nữa, Lãnh Niệm Sinh nắm chặt nắm tay, gằn giọng nói: “Ngươi bị điếc phải ko?” Cảnh ngộ của nương ko phải đã thấy trước mắt rồi sao, còn muốn giá cho người ta để làm gì?

“Lão Đại, ngươi sớm muộn gì thì cũng phải thú thê thôi. Nếu đã có đối tượng, hai người đem bát tự hợp lại là đúng rồi làm gì mà mắc cỡ dữ vậy?” Khuyết Bất Bình vừa dứt mấy lời ko biết sống chết kia thì đã thấy 1 cái ghế bay đến trước mặt. Nó giật mình liền giơ tay đỡ được.

“Nguy hiểm thật na…” Tay giơ giơ lên cái ghế dựa, nó bất mãn: “Lão đại ôm nữ nhân trên đường cũng có gì đâu. Giờ nhắc đến người trong lòng lại…….Tính tình này thật kém nga.”

Giây lát, lại 1 cái ghế khác bay tới, Khuyết Bất Bình cuối cùng cũng hiểu được là nên nhìn sắc mặt của người khác để nói chuyện. Thoáng chốc ko còn bóng dáng, biến ngay khỏi đại sảnh đường.

Khuyết Bất Bình trước giờ làm việc nổi tiếng là nhanh như đòi mạng. Nó tùy tiện bắt lấy 1 thầy tướng số trên phố. Mọi chuyện trước sau chỉ mất khoảng 1 canh giờ là xong xuôi hết.

Không có thể có được sự ưu ái của Liên Nhi đích. Nó cảm thấy hơi mất mác, nhưng cũng ko quá quan tâm. Quân tử hữu thịnh nhân chi mỹ[4] . Huống chi là người 1 nhà cả, nước phù sa ko rơi vào ruộng của người ngoài là được rồi[5]. Nó sẽ chân thành chúc phúc cho đường ca cùng Liên Nhi vĩnh kết đồng tâm.

Kéo thầy tướng số chân đang mềm nhũng ra vào đại sảnh đường, Khuyết Bất Bình thét to: “Đại sư mau mau mau, xem cho cặp này ngày lành tháng tốt để cưới gả.”

Thầy tướng số đảo con mắt lão nhìn mình bị người khác nhanh chóng ấn xuống 1 cái ghế. Giờ đây, hồn phách bị dọa cho bay mất mới trở về vị trí cũ. Sống đến từng tuổi này rồi, mới có dịp hưởng qua tư vị của thân già ngồi trên mình ngựa xốc nảy phi như bay. Lão nhân gia thật ko đáng để chịu những chuyện khổ như vầy mà.

Khuyết Bất Bình đem 1 ly nước ấn vào tay thầy tướng số. Nóng lòng chờ lão định ngày sắp xếp. Nó giơ tay vỗ vào lưng lão 1 cái, ‘binh’, thúc giục, “Mau lên ah, còn muốn làm cái gì nữa hả?”

“Bịch!” Thầy tướng số ngã cả thân người lên mặt bàn, xương khớp của lão ko chỗ nào mà ko đau. Đột nhiên, mắt mở lớn hết cở, miệng há ra như muốn trật quay hàm. Thật vất vả mới lên tiếng được: “Thật là…..”

Lập tức, ngước mặt nhìn lên. Tại bàn bát tiên có 3 người trẻ tuổi đang ngồi. Trong đó có 1 vị có tướng mạo……

Hát! Nhất thời, tinh thần rất nặng nề “Mạng này thật là hiếm gặp……Cậu trai trẻ kia ngàn vạn lần không thể thú thê!”

Thầy tướng số dùng ngón tay chỉ chỉ nam tử đang mặc trang phục màu đen. Ngũ quan tuấn tú, trời sinh là số đào hoa.”Người này có số đào hoa. Bình thường dính đến ko ít nhân duyên. Nhưng nếu như cùng nữ tử quan hệ, sẽ bị ngu muội, …… thậm chí là mất mạng” Lão nhanh chóng ngậm miệng lại, không dám tái tiết lộ thiên cơ.

Lại tiếp tục nhìn nhìn, lão kết luận, cậu trai trẻ kia lúc 10 tuổi đã từng gặp qua kiếp nạn. Nếu ko có quý nhân tương trợ, chắc chắn đã ko sống đến hôm nay. Sau này, nếu muốn tiêu tai giải ách, mạng của hắn cũng cần 1 quý nhân vốn có chính khí trời sinh, nếu không……

“Hả, ngươi nói cái quái gì thế!”

Nói thì chậm, nhưng làm lại rất nhanh. Chân dưới bàn nhấc lên, Lãnh Niệm Sinh lập tức đá thấy tướng số đang ngồi đối diện bay ra ngoài.

“Ah!” Hết thẩy mọi người đều cả kinh, Khuyết Bất Bình phản ứng nhanh lẹ, nắm lấy áo của thấy tướng số, ko để lão ngã ra khỏi phòng.

“Lão đại, sao lại nổi điên như thế?!”

Liên Nhi và Khuyết Bất Phàm chạy tới đỡ lão nhân gia ngồi lại ghế. Hai người cùng mở miệng: “Thầy tướng số này bộ kiếp trước có thù oán với huynh sao?!”

Đau như bị xé ra từng mãnh. Vết thương thì máu chảy đầm đìa nhưng đôi mắt trước mặt mọi người vẫn bình thản. Là thái độ sỉ nhục hắn, đây cũng là nỗi đau lớn nhất của hắn!

Một sự hận thù từ lâu đã ngưng tụ, mốc meo trong lòng. Ai đã làm cho hắn đau như thế này. Lãnh Niệm Sinh không quan tâm đến nghi hoặc của mọi người, ánh mắt tối sầm đằng đằng sát khí, lạnh giọng cảnh cáo: “Ta mặc kệ lão có già hay ko, ít ăn nói nhảm nhí trước mặt ta đi, nhớ cho kỹ ta là người ko thể chọc vào đâu đó.”

Con người này dường như phát ra khí thế khiến người khác ko lạnh mà run.

Thầy tướng số ko hẳn vì thế mà run, còn bởi vì số của người này ko thể cải được. Trừ khi, hắn gặp quý nhân của mình, còn ko……Chắc chắn sống ko quá 23 tuổi.

Nhưng cũng muốn tốt cho hắn, lão kiên trì nói: “Người cùng lục thân là vô duyên. Cung điền trạch tuy có tiền muôn bạc vạn, nhưng lại ko có con cái. Người còn trẻ đừng quá cố chấp, cẩn thận đề phòng nữ tử hãm hại.”

“Ah.” Lãnh Niệm Sinh nghe vậy đã ko giận mà còn cười cợt nói: “Toàn là ăn nói bậy bạ! Lão nhân nghĩ rằng ta là người muốn thú thê phải ko?” Thật quá sức tức cười mà!

“Lão sao không đi hỏi thăm xem ta là ai? Người hiện tại là đang đứng tại địa bàn nào?” Hắn cũng đã lăn lộn vài năm, nhưng chưa hề chung đụng qua nữ nhân.

Hừ! Mấy lời của lão này toàn là nói đại. Lãnh Niệm Sinh nắm tay lại ‘rắc rắc’ Nếu ko phải Liên Nhi còn đứng ở đây, hắn nhất định sẽ thưởng cho lão vài đấm.

Lão Đại vô cùng mất hứng mới cúi đầu rời đi. Lúc này, Khuyết Bất Bình mới nhớ lại –

“Ah! Bên người lão đại quả thật có 1 nữ nhân, là cô nương của Phong Kỷ Duyên được cứu về. Lúc này, chắc là tin tức đã đến tai của tiểu tử kia rồi. Lão đại có phải hay ko sẽ gặp ít phong ba?”

“Mặt khác, hắn cũng đâu có chịu cho chúng ta biết người trong lòng là ai. Thế thì sao biết được đối phương tốt xấu thế nào mà ngừa tai họa?” Gã thà tin là có, thầy tướng số nếu ko dám chắc đến 5 phần sao có thể nói mấy lời ngu xuẩn để rước sát khí vào người kia chứ?

“Ta lại thấy là, lão đại có ân với Minh Nguyệt cô nương. Nàng ta chắc sẽ ko làm ra chuyện vong ơn phụ nghĩa đâu. Tương lai ngày tháng lâu dài. Vận mệnh nhân sinh lên xuống thất thường. Ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra?!” Khuyết Bất Phàm có vẽ ko đồng ý với tiên đoán của thầy tướng số, nên tìm lý do khoái thác. Nhân mệnh là do trời định, nhưng vận khí kia có thể tùy theo hoàn cảnh của con người mà thay đổi. Sẽ khác đi……..

“Minh Nguyệt cô nương…” Liên Nhi thì thào tự nói, “Nếu nàng đi theo Niệm Sinh ca ca, ko phải danh tiết của nữ nhân gia sẽ bị người ta chê cười sao…….” Chuyện băn khoăn lúc nãy của nương giờ đổi sang tâm trạng phiền muộn nơi nàng.

Thấy Niệm Sinh ca ca vừa mới nổi giận đùng đùng bỏ đi, sẽ không phải là đi tìm Minh Nguyệt cô nương chứ?

Thầy tướng số ko khỏi thở ngắn than dài, lắc lắc đầu nói, “Thôi bỏ di, là lão không nên nhiều chuyện.” Người trẻ tuổi không chịu nghe lời lão nhân khuyên, chịu thiệt thòi là đều khó tránh khỏi.

Nhớ tới chính sự, đôi trai tái gái sắc trước mắt quả thật có lông mày hỷ phượng nga, nhân duyên đều hiện lên trên cả, “Thỉnh hai vị cho biết ngày sinh tháng đẻ, ta lập tức giúp các vị chọn ngày lành tháng tốt.” Vừa mới dứt lời, thầy tướng số lại nhớ lại bộ dáng giận dữ cực độ của người mới rời đi. Ánh mắt kia đầy ngang ngước, nhưng dường như cũng hiện lên màu đỏ của hỷ sự……

Lãnh Niệm Sinh dùng chân đá cửa phòng ra, ngượng ngùng bước vào. Đây ko phải là sương phòng của hắn. Nhấc chân ra phía sau, đóng cửa phòng lại ‘binh’

Thần sắc khó coi, đảo mắt nhìn quanh. Bài trí trong phòng vẫn như xưa ko hề thay đổi, vẫn có vài bộ sách được xắp gọn gàng trên cái bàn dựa vào cửa sổ.

Hắn tiến lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm cào những vật của người nhã nhặn: Bút lông, nghiên mực, chỉ trấn, giấy, mặt bàn, …..nhớ lại bộ dáng vẫn hay thường ngồi ở đây của chủ nhân của gian phòng này. Cánh cửa này đã đóng chặt lâu lắm rồi, mà hắn cũng ko có vương tay để mở bung ra. Bởi mắt sẽ thấy ngay 1 sương phòng đối diện. Và cũng ko thể nào đếm hết được chủ nhân của phòng này đã bao nhiêu lần thổi tắt nến, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, cũng giống như hắn, lặng lẽ nhìn đối phương.

Hắn vẫn luôn trong đêm tối thầm mắng –

Hết lần này đến lần khác oán giận y đã thiếu hắn. Oán khí như quả cầu tuyết càng lăn thì càng to, nợ nần càng lâu thì càng chồng chất.

Thề rằng sẽ ko bao giờ tha thứ cho y.

Nhớ tới y đã từng nói qua: “Niệm Sinh, quân tử báo thù, ba năm chưa muộn.”

Hừ! Cái người nhã nhặn chết tiệt kia. Tốt nhất là vĩnh viễn đừng có về đây. Nếu ko hắn nhất định sẽ nhè y mà đòi nợ cho coi.

Khi người nhã nhặn rời nhà, nữa chữ cũng ko nói với hắn nữa. Lúc y nở mày nở mặt quay về nhà, áo gấm vinh quy, chắc là muốn khoe với hắn chứ gì. Hừ! Cứ chậm rãi mà chờ……. Hắn cố tình không thèm trở về, đỡ phải thấy sắc mặt đáng ghét cùng với bộ dáng quan sai kia nha.

Bất quá, đã 4 năm không gặp mặt rồi. Dung mạo trong trí nhớ có thay đổi gì ko? Nghe đâu, y sắp sửa về nữa……

Hắn biết y muốn về nhà là vì cha và nương. Mà hắn cũng ko biết tình hình cụ thể ra sao nữa. Hắn ko có nghe cha mẹ nhắc đến.

Lúc đó hắn cùng y, vô hình đoạn tuyệt quan hệ.

Đứng trước bức tranh chữ mà y vẫn còn lưu lại trên tường. Nét chữ rồng bay phượng múa, lại có thêm vài chữ lớn nữa. Rõ ràng là phong thái của văn nhân.

Bức tranh chữ Phúc này được ***g khuôn, xử lý chống ẩm. Đều do 1 tay y làm.

Lãnh Niệm Sinh cầm lấy bức tranh, nhìn kỹ, thấy phía sau khung tranh được khóa lại cẩn thận. Ổ được làm rất tinh xảo cẩn thận. Bức tranh chữ Phúc này chẳng qua là do nương tùy tiện viết ra, có giá trị gì nhiều đâu, khóa cái gì ko biết? Ah, hắn chỉ cần dùng đến hai ngón tay đã vặn ra, làm rơi ổ khóa xuống. Trong lòng có vài phần đắc ý, giống như đang phá hư đồ trả thù đối phương, thật vui vẽ nga.

Vẻ khoái trá liền thay thế cho sự lo lắng trên gương mặt. Giơ tay mở khung của bức tranh ra, Đột nhiên, hình ảnh đập vào mắt làm hắn kinh ngạc vô cùng. Lập tức tắc liệm nụ cười, thật ko thể nào tin được…..Trong khung ảnh là cất giấu bức họa vẽ hình ảnh của hắn cách đây vài năm. Lãnh Niệm Sinh ngây ngốc rất lâu, rất lâu…….

Đợi đến khi dùng cơm tối mới xuất hiện trước mắt mọi người.Vì Lãnh Niệm Sinh không thường xuyên về nhà của lão gia, nên mỗi lần về, mọi người trong nhà đều tranh thủ dùng cơm với nhau, sau đó hắn mới rời đi.

Hắn không quên mình đã thu nhận Minh Nguyệt cô nương. Sau 1 lúc cỗ vũ cùng an ủi, nàng mới bước ra khỏi phòng, chính thức chào hỏi mọi người. Cha, nương và Liên Nhi đều đối xử với nàng rất thân mật.

Minh Nguyệt lúc này mới tận mắt nhìn thấy gia đình của Lãnh gia trong truyền thuyết. Nàng khó tránh khỏi tự cảm thấy xấu hổ. Nhất là khi dùng bữa đề tài được nói nhiều nhất là hôn sự của Liên Nhi và Khuyết Bất Phàm, ngày đã được định là 3 tháng sau. Liên Nhi mặt mày rạng rỡ đợi xuất giá, bao nhiêu loại tình cảm như vui sướng ngượng, ngùng đều lộ ra mặt của tân nương kia. Sao cùng là thân là nữ tử, vận mệnh lại được ông trời ưu ái như thế. Nàng không khỏi hâm mộ, xúc động cùng tự ti… Ăn mà không biết hương vị, miễn cưỡng nuốt vào bụng chén cơm, nàng xin được cáo lui trước. Lãnh Niệm Sinh ngầm ý bảo Xuân Hoa làm bạn bên cạnh Minh Nguyệt. Hắn tiếp tục dùng cơm cùng mọi người trong nhà bàn bạc các việc cho hôn lễ của Liên Nhi

Sau khi ăn xong, bước vào góc của đình viện, thấy được 1 thân ảnh dường như rất lẽ loi và cô đơn. Lãnh Niệm Sinh chầm chậm bước đến, nói: “Chúng ta phải đi rồi.”

Khuôn mặt lộ rõ 2 hàng lệ, nàng nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời cao thì thào tự nói: “Kiếp trước thiếp đã tạo nghiệt gì, mà giờ này, bị vùi dập như vậy. Hoa tàn cỏ úa, ko thể nào xứng đáng ở bên cạnh người được. Đi theo chỉ làm bẩn thân phận người thôi, ngay cả giúp người xách giày cũng ko đủ tư cách.”

Lãnh Niệm Sinh nghe vậy, cảm thấy đau xót, tâm tình của nàng cùng mình năm đó thật giống nhau. Chỉ khác biệt là phương thức biểu hiện mà thôi.

Không muốn chạm đến vết thương chưa lành miệng. Hắn muốn cho nàng 1 danh phận thật tốt. “Ta không muốn nàng giúp ta xách giày, làm muội muội của ta, giống như Liên Nhi, là muội muội của ta.” Hắn sẽ cho nàng một chỗ để dựa vào.

“Tại sao lại đối xử quá tốt với thiếp như vậy? Tại sao…..” Nước mắt càng lúc càng nhiều, chỉ còn có thể mơ hồ thấy được gương mặt thanh tú của nam nhân. Không phải nàng đang gặp ảo giác đó chứ.

Hắn nhăn chặt mày, phảng phất có chút thâm trầm đau xót……..

“Không tại sao cả, bởi vì chúng ta đều là những hài tử bị thân nhân vứt bỏ.” Dứt lời, Lãnh Niệm Sinh quay đầu đi ra hướng đại môn. Hắn muốn dắt nàng về nhà.

Đến nay, vẫn chưa tìm được tung tích của thân nhân. Phiền muộn càng lúc càng chất chồng. Lãnh Niệm Sinh mấp máy muôi thầm rủa xả người nhã nhặn đang ở xa tít tí tè kia – heo sinh, cẩu dưỡng, miêu nuôi lớn. Đồ hỗn trướng, tốt nhất đừng có chạy về nhà! A Thanh đã sớm chuẩn bị ngựa đợi bên ngoài. Đợi Lãnh Niệm Sinh bước ra khỏi cửa, mới ngạc nhiên phát giác. Vừa rồi thiếu gia mắng ai vậy ta?

“Nhị thiếu gia, ngài đã trở lại. Vị cô nương này nên……” Quản sự A Sinh cầm theo đèn ***g. Trong mắt thể hiện sự ko thể nào tin được……. Nhị thiếu gia mang nữ tử về nhà sao?

Lúc nhị thiếu gia muốn ra ở riêng, gia liền dặn dò hắn từ nay về sau đi theo nhị thiếu gia. Ngoại trừ giúp đỡ mấy việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, thì cũng đồng thời bảo hộ thân thể nhị thiếu gia an toàn. Trên đường gây sự, khó tránh khỏi đắc tội với người khác. Nhất là tuổi trẻ háo thắng, việc gì cũng dùng nắm tay để giải quyết. Còn nhớ, lúc đó nhị thiếu gia ở cuối hẻm ngay ngã tư đường, nghe thấy nữ tử la hét cứu mạng thật thảm thiết, hắn ghét cái ác như thù ko đội trời chung, lập tức nổi lên ý định can thiệp, cứu lấy nữ nhân. Chuyện tốt đẹp đã tạo thành truyền thuyết.

Hôm sau, hắn lên phủ nha để đón nhị thiếu gia hồi trạch, may mà đường thượng đại nhân không dám làm khó dễ. Một phần vì ngại nhị thiếu gia ko phải là người dễ chọc vào, mặc khác cũng ko muốn truy cứu xem bọn ác ôn kia đã làm những gì. Việc kiện cáo cũng theo đó mà chìm xuống. Thanh danh của nhị thiếu gia thấy việc nghĩa thì hăng hái làm tiếng lành đồn xa, bên ngoài lan rông khắp nơi – Các cô nương gia trong thành đều muốn giá cho hắn. Có tiếng thơm 1 chút, thì thấy ngay 1 đám bà mai lục đục tới nhà. Ai cũng nói là cô nương nào đó rất xứng đôi với hắn.

Cũng lạ là, chưa thấy nhị thiếu gia động lòng với ai cả. Nhưng thật ra, cũng hay nghe nhị thiếu gia mắng liên tiếp bên tai : “Toàn bộ đầu óc chỉ muốn tìm người tính sổ. Làm gì có tâm tư thú thê!” A Sinh nghĩ thầm chắc là nhị thiếu gia cuối cùng cũng mở mắt rồi. Thấy cô nương này trên mặt có 1 khối máu bầm, nhưng khí chất cũng không tệ, ngũ quan tú lệ, lông mi tinh tế, mũi cũng rất xinh đẹp, môi đỏ như tô son, nhưng da có vẻ hơi trắng bệch. Hai mắt trong suốt, chậm rãi nhắm lại, là thẹn thùng sao? Nam cưới nữ thì đó chắc là…..Nam nhân thôi, chung quy vẫn là muốn lập nghiệp.

Chốc lát, hắn nghe nhị thiếu gia giới thiệu: “Cô nương này là muội muội mới nhận của ta. Sinh thúc thúc, gọi nàng là Minh Nguyệt.” Ảo tưởng của A Sinh trong nháy mắt tan biến. Hắn bắt đầu buồn bực, Minh Nguyệt cô nương này là muội muội thiếu gia nhặt được ở đâu vậy? Nghi hoặc, A Sinh hơi xấu hổ nói: “Minh Nguyệt tiểu thư.”

“Gọi tôi Minh Nguyệt là được rồi.” Nàng không dám làm tiểu thư của người ta. Huống chi, đến Lãnh nhị gia còn gọi 1 tiếng Sinh thúc thúc. Nam nhân hình như lớn hơn bọn họ khoảng 10 tuổi. Minh Nguyệt cẩn thận đánh giá, thấy hắn buộc tóc ngay ngắn, lưng hùm vai gấu, chính là dáng dấp khí thế lẫm liệt. Nàng đoán rằng địa vị của người này ở Lãnh gia chắc hẳn ko phải là phó dong bình thường.

“Minh Nguyệt, muội yên tâm ở lại nhà này. Nhà cửa cũng đơn giản thôi. Ngoài trừ Sinh thúc, còn có trù nương là Trầm Nương, cùng vài phó dong lo việc lặt vặt. Qua thời gian ngắn chắc các người sẽ quen nhau thôi.”

“Thiếp biết rồi, Lãnh nhị gia.”

“Còn gọi nhị gia? Kêu Niệm Sinh ca đi.” Minh Nguyệt gật đầu nói: “Hảo.” Lãnh Niệm Sinh lập tức dặn dò: “Sinh thúc,sau này cho 1 tiểu nha đầu làm bạn hầu hạ bên người Minh Nguyệt. Còn nữa, ngày mai thúc hãy giúp Minh Nguyệt đi mua 1 ít xiêm y và vài thứ cần thiết. Sáng mai ta còn vài việc muốn làm.” Hắn lo lắng cho vấn đề an toàn của Minh Nguyệt. Nếu trên đường lại đụng phải mấy tên vô lại kia thì sao, sợ rằng nàng ta lại bị bắt đi.

A Sinh nhanh chóng trả lời: “Vâng ạh” Dù ko hiểu rõ lắm. Hắn cũng ko hỏi nhiều hơn nữa câu. Luôn cẩn cẩn tuân thủ bổn phận, nghe theo sự sắp xếp của nhị thiếu gia. Lãnh Niệm Sinh đã sớm có dự tính, sáng mai sẽ đi thỉnh phu phụ Ngụy Thất thúc lại nhà 1 chuyến. Hy vọng sẽ bỏ được những nghi hoặc trong lòng, nhưng thật ra……

Câu lan viện.

“Hát! quả thực tốn cơm nuôi tụi bây mà!” Trong sương phòng truyền ra ngoài tiếng đập bàn ‘linh binh lách cách’ thật lớn. Phong Kỷ Duyên lửa giận ngút trời, không thể vãn hồi được nữa rồi.

“Tụi bây thật quá vô dụng. Bị người ta thẩy đến phủ nha, mặt mũi của bổn đại gia đều đã bị mất hết rồi.” Gã nhất chân nhằm vào người của bọn thủ hạ mà đạp. Không ngừng phát tiết tức giận.

Một đám vai u thịt bắp vô dụng. Hoảng sợ cúi thấp đầu, không dám trước mặt lão hổ mà múa mép, tránh cho chủ tử càng thêm nổi khùng. Cơn giận này thật ko biết trút đi đâu cho hết.

“Các ngươi bị hù vài lần cũng chưa tỉnh. Nữ nhân kia nữa đường mang về, đã bị Lãnh nhị gia cướp đi phải ko?”

“…” Cả bọn thủ hạ ko đứa nào dám trả lời, thậm chí cũng ko dám thở mạnh 1 cái. Phong Kỷ Duyên trong chớp mắt ‘rầm’ 1 cái, ném bể ngay cái bình hoa giả cỗ. Giận dữ nghẹn trong lòng, mũi phập phòng kịch liệt, hai mắt tối sầm lại.

Bỗng lóe lên 1 tia nguy hiểm, cái mũi diều hâu thở ra oán khí, ngũ quan vặn vẹo thật đáng sợ. Hắn hét lên ầm ĩ: “Lãnh Niệm Sinh, ngươi dám bắt đi người của ta… Từ nay chúng ta sẽ đối nghịch nhau, thề ko đội trời chung.” Nở ra 1 nụ cười âm hiểm, đã 10 phần nắm chắc là ko thể hòa giải được rồi.

“Ha hả.” gã mặc kệ buôn bán lỗ vốn. Thả con tép bắt con tôm, gã ko tin là mình sẽ ko tóm được.

[1] Đây là mấy cách thức vẽ tranh: như bố cục, phát họa, điểm nhấn, chấm phá…

[2] Nguyên văn là ‘Tiểu nữ nhân’ là tiếng gọi thân mật. Nhưng dựa theo tính cách của Khuyết Bất Phàm, nên Hữu đã dịch như vậy nghe dễ “xương” hơn.

[3] Mắt phượng: Mắt dài, bề ngang hẹp, đuôi mắt nhọn và kéo xếch lên trên.

[4] . Nguyên văn 君子有晟人之美 Nghĩa là người quân tử có vẻ đẹp sáng ngời. Trong văn cảnh là ẻm nói khoa trương mình có cái đức của quân tử nên ko thèm chấp chuyện Liên Nhi kết hôn với Đường huynh của mình.

[5] Nguyên văn: 肥水不落外人田 lấy từ điển tích “bái hôi” chỉ việc anh chị em dâu rể trong nhà có tư tình lén lút với nhau. Nhưng nghĩa trong văn cảnh là chỉ việc Liên Nhi ko lấy người ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.