Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ

Chương 15: Chương 15




22

Một tháng sau, an cư.

Giản Minh cùng Hạ Tiểu Sơn sóng vai ngồi trên một cái giường đang bày bán, đồng loạt dùng mông lắc lắc.

“Như thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, chọn cái này đi.”

Giản Minh còn chưa yên tâm, xem xem bốn phía không người, nhỏ giọng nói, “Thử như tối hôm qua xem, mau.”

Hạ Tiểu Sơn cũng xem xét bốn phía, y như đi ăn trộm, sột soạt bế Giản Minh quăng lên giường, sau đó tự mình nhào lên, giường lớn nhất thời bị một trên một dưới hai đại nam nhân đè kêu cái kẹt !

Hạ Tiểu Sơn nằm phía trên theo phản xạ ôm sát Giản Minh, dùng thân che chở anh — tối hôm qua giường cũ ở nhà mới của bọn họ vào thời khắc này cũng kêu thảm một tiếng, sau đó sập bùm, bốn chân bành ra ! Khiến hai cẩu nam nam thật sự biến thành cẩu, eo mỏi lưng đau rúc vào đệm như ổ chó chịu đựng qua một đêm……

Cái giường này lại kêu thêm vài tiếng, rung nhẹ, coi như là đủ chắc chắn. Giản Minh gỡ vòng tay của Hạ Tiểu Sơn ra để ngồi dậy, “Chuẩn, lấy cái này, ghi lại mã số của nó đi.”

Bọn họ hai tuần trước chuyển đến một căn nhà ở trung tâm, tất nhiên là nhỏ hơn nhà cũ một tí, nhưng bốn phía sinh hoạt tiện lợi, giao thông cũng tiện. Vừa chuyển xong thì công việc bận rộn, chưa có thời gian đi mua thêm đồ đạc, tối hôm qua giường hỏng nên nay mới tiện đi mua luôn.

“Cái tủ giày kia cao thấp bao nhiêu thế…… Giá áo kia nữa, cái màu trắng ấy…… Đèn đọc sách lấy một…… Còn gương, lấy cái dài nhất ấy, dán lên bức tường.”

Hạ Tiểu Sơn theo tay chỉ huy chạy trước chạy sau ôm này nọ, bận rộn bỏ vào giỏ hàng Giản Minh đang đẩy, vất vả túa đầy mồ hôi. Giản Minh gọi hắn quay lại, lau mồ hôi, xoa xoa đầu, “Ngoan, đợi một lát mua coca cho cậu ha.”

“Tránh ra,” Hạ Tiểu Sơn lắc đầu trừng mắt, “Đừng có lầm lão tử thành chó mà sai.”

“Sao được chứ? Sai cậu tốt hơn sai chó nhiều.”

“Cút !”

Giản Minh đi chọn đệm, nửa ngày không nghe thấy Hạ Tiểu Sơn hô hấp, nhìn lại. Hạ Tiểu Sơn còn đang ngồi xổm trước một cái sô pha, nhìn trái nhìn phải cân nhắc.

“Muốn đổi sô pha?” Giản Minh đẩy xe qua. Từ khi có Hạ Trụi Lông, cái sô pha cũ của bọn họ bị cào không còn hình dạng.

Hạ Tiểu Sơn đang muộn đầu tính tiền, bị anh làm cho giật mình, gãi đầu nói, “Tôi định tự bỏ tiền túi mua sô pha loại có thể biến thành giường đơn, ngẫu nhiên sẽ ngủ ở phòng khách.”

Giản Minh nhướn mày, “Như thế nào? Không định ngủ với tôi?”

Bọn họ lúc thuê nhà mới vẫn muốn có hai phòng ngủ, thế nhưng trung tâm thành phố mà thuê nhà như thế, hai tên mạt rệp này tài chính có chút nặng nề, trong khi cái nhà này rất lý tưởng, xung quanh trống trải, tứ phương thoải mái, phòng ngủ có ban công nhìn ra sông, ban đêm lên đèn xinh đẹp cực kỳ, giường…… Cũng đủ lớn. Hai người suy nghĩ luyến tiếc nửa ngày cũng phải nhanh ký thuê.

“Không phải,” Hạ Tiểu Sơn càng vò mạnh đầu , “Tôi hay chơi trò chơi nửa đêm, phiền anh nghỉ ngơi.”

Hắn ngủ cùng Giản Minh hai tuần, lúc đầu cứ theo đồng hồ sinh học, chơi đến rạng sáng bốn giờ mới chuồn vào ngủ. Nhưng mà Giản Minh ngủ không sâu, toàn bị hắn đánh thức, Hạ Tiểu Sơn không dám quấy rầy anh nữa, chỉ có thể đổi thành mỗi ngày mười một giờ ngoan ngoãn lên giường, tổng cộng bỏ qua bốn lần tranh bá, vô số phó bản…… Nghẹn ngào đứt ruột đứt gan.

Giản Minh a a a a cười lạnh một chuỗi dài, sau đó tóm cổ áo hắn nhấc lên, “Muốn đùa à! lên giường lão tử thì đừng hòng thức đêm, về sau mỗi sáng sáu giờ phải theo tôi chạy bộ!”

“……”

“Nhìn cái gì vậy? Đi, lấy hai cái đệm một trắng một đen đem lại đây cho tôi !”

Đẩy một xe đầy ứ đồ đạc, sau đó đến quầy vận chuyển lắp ráp gia cụ điền địa chỉ, hai người xách túi lớn túi nhỏ, xuống lầu tìm cửa hàng thức ăn nhanh ăn cơm.

Trong phòng ăn người quá nhiều, khó tìm chỗ ngồi. Thật vất vả mới đợi một bàn đầy người rời đi, Hạ Tiểu Sơn ngồi xuống xem này nọ, Giản Minh mua trở về hai chén cơm thịt kho, một ly lớn Coke, “Cậu nói tìm việc, thế nào rồi?”

“Đang tìm.” Hạ Tiểu Sơn khom lưng lật lật hai cái đệm một đen một trắng, thấy thế nào cũng ra đệm tình nhân.

“Tôi đi hỏi cho cậu nhé?”

“Đừng, tôi tự mình tìm.”

“Đừng cứng đầu thế. Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bằng hữu, không biết sao?”

“Tôi ở nhà không dựa vào cha mẹ, ra ngoài không dựa vào bằng hữu.”

“Cứt ! tôi không tính là bằng hữu?”

Hạ Tiểu Sơn giương mắt nhìn anh, cúi đầu uống một hớp lớn nước ngọt.

Giản Minh khụ hai phát, không biết ngượng nói, “Vậy chứ cậu nói chúng ta là gì?”

Hạ Tiểu Sơn cũng không ngẩng đầu lên, cắn ống hút nước ngọt, khóe miệng vểnh lên. Giản Minh ở dưới gầm bàn đạp hắn vài cái, cũng không thể đá cho hắn nói ra.

“Giản ca hỏi cưng đó, nghe thấy không? Câm luôn à ?”

Hai người bọn họ nghiêng nghiêng ngả ngả ở đó liếc mắt đưa tình, lão thiên gia phỏng chừng là nhìn không được, phái một đôi phu thê đến đối diện bọn họ, cô gái tóc dài rất dịu dàng hỏi nhỏ ,“Xin hỏi chỗ này có ai ngồi chưa? Có thể ngồi chung không?”

“Không, ngồi đi.” Hạ Tiểu Sơn nhanh chóng bưng cái khay qua bên phía Giản Minh ngồi, trên đường lại bị Giản Minh đạp một cước — vừa nãy không giả câm nữa sao? !

Chồng cô cũng ngồi xuống, vừa buông mấy thứ trong tay ra, vừa ngẩng đầu liền ngây ngẩn cả người, “Giản Minh? !”

Đang chuyên tâm cùng Hạ Tiểu Sơn đấu “Chân”, Giản Minh ngẩng đầu, sắc mặt nhất thời thay đổi, nhướn mày, lãnh đạm chào, “…… Thụy Thăng.”

23

Một chiếc bàn nhỏ chen bốn người, cúi đầu không thấy ngẩng đầu mới thấy. Hà Thụy Thăng tươi cười không có chỗ sơ hở, giống hệt lão bằng hữu lâu ngày gặp lại. Giản Minh vẫn thường tỏ vẻ khiêm tốn ưu nhã, lần này lại lười làm bộ, đầy mặt lãnh đạm. Hà gia thê tử thấy không khí có chút ngượng ngập, vừa gắp đồ ăn vừa vụng trộm đánh giá hai người bọn họ.

Chỉ có Hạ Tiểu Sơn phồng miệng liên tiếp nhét cơm vào miệng, ăn như lũ cuốn, không thèm ngẩng đầu lên.

Hà Thụy Thăng nhếch cằm ý bảo Hạ Tiểu Sơn, “Không giới thiệu một chút?”

“Bằng hữu,” Giản Minh lãnh đạm nói.

Hạ Tiểu Sơn lập tức ở dưới bàn đạp Giản Minh một cước. Giản Minh muốn đạp lại, lại bị Hạ Tiểu Sơn đè chân.

“Chào, tôi là Hà Thụy Thăng, là “bằng hữu” cũ của Giản Minh.”

Hạ Tiểu Sơn vững vàng đạp lên bàn chân Giản Minh, thuận thế đem cả đùi khóa đùi anh lại, lần này biến thành kẻ điếc luôn, lẳng lặng kẹp một miếng thịt to trong chén của Giản Minh ra bỏ vào miệng, tiếp tục bào cơm.

Hà Thụy Thăng cười rất cẩn trọng, “A, người bằng hữu này rất có cá tính. Đây là vợ tôi, lần trước hai người đã gặp rồi.”

“Chị gái,” Giản Minh gật gật đầu, thái độ ôn hòa đi rất nhiều. Nếu không phải còn muốn giữ chút thể diện cho cô gái vô tội này, anh hiện tại liền có thể trở mặt với Hà Thụy Thăng.

“Chào cậu,” Hà phu nhân nhỏ giọng, “Hai người đi mua đồ?”

“Đúng vậy, vừa chuyển nhà.”

Hà phu nhân cười, ôm chặt cánh tay chồng, “Thật vừa vặn, chúng tôi cũng vậy, con nhỏ đến trường mầm non, chúng tôi đổi nhà, nhà mới gần trường hơn.”

“Tôi đi mua cơm,” Cô đứng lên cười nói, “Mọi người cứ trò chuyện.”

Cô vừa đi, Hà Thụy Thăng liền đổi mặt còn nghề hơn cả diễn viên, thu lại nụ cười giả tạo vừa nãy, đầu mày đuôi mắt ánh lên âm hiểm, “Dạo này em sao rồi?”

“Rất tốt,” Giản Minh vẫn lãnh đạm, lời nói thâm sâu, “Con cái cũng đi học mầm non rồi, nói vậy gia đình cũng gọi là hạnh phúc. Chị gái xinh đẹp lại ôn nhu, anh rất có phúc đó.”

Hà Thụy Thăng không cho là đúng, cười cười, không thuận theo không khuất phục, “Lần trước gọi cho em, vì sao em cúp máy?”

“……” Giản Minh hít một hơi, thật sự cảm thấy nếu mình có cố cũng không thối đến mức độ của anh ta, cắn chặt răng nói, “Chuyện nên nói không phải đã nói xong sao?”

Hà Thụy Thăng cười đến lợi hại, hắn vốn dĩ có một đôi mắt đào hoa, híp mắt thành trăng khuyết nhìn thật đẹp. Thân hình khẽ nhúc nhích, như là nửa người dưới đang làm cái gì đó, vừa khẽ lắc lư vừa nói,“Vậy thì sao tôi lại cảm thấy mình chưa nói xong?”

Hạ Tiểu Sơn đột nhiên bị sặc cơm, ho khan hai tiếng, bưng nước ngọt nốc hết một nửa ly, lại tiếp tục cúi đầu bào cơm — vẫn là kiểu tôi cái gì cũng không có nghe thấy.

Giản Minh thở dài, “Hà Thụy Thăng, đủ chưa? Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng , anh đã chọn con đường này thì phải đối xử tốt với cô ấy. Nhân chí tiện tắc vô địch*, anh đừng tự biến bản thân thành Độc Cô Cầu Bại.” (Liệu cơm gắp mắm)

Nụ cười của Hà Thụy Thăng cứng đờ, thấp giọng nổi giận mắng, “Đường cũng không phải tôi chọn, tôi bị ép buộc ! Ba mẹ tôi tỏ ý như thế, tôi cãi cả đời được sao? Tôi nói em bớt đạo đức giả trước mặt tôi đi, rõ ràng cũng cương rồi, làm bộ thánh mẫu cho ai xem? !”

Hạ Tiểu Sơn gian nan nuốt xuống một ngụm cơm cuối cùng, ợ hơi, rốt cuộc chen vào, “Cương” là tôi á.”

Hai người còn đang gay gắt trừng nhau liền bàng hoàng nhìn hắn, Hạ Tiểu Sơn mộc mặt, “Cái thứ anh đạp là đùi của tôi, là chym của tôi, không phải của anh ấy.”

Giản Minh nãy giờ không biết dưới bàn có động tĩnh liền trừng lớn ánh mắt ! Hà Thụy Thăng mặt nhất thời tái đi, nhanh chóng thu hồi cái chân còn đang khiêu khích người đối diện!

“Còn nữa, kia không phải là ‘Cương’, đó vốn chỉ là thước tấc bình thường của Hạ gia.” Hạ Tiểu Sơn nhún nhún vai.

Lão bà của Hà Thụy Thăng vừa lúc này bưng hai chén thịt kho cùng cơm trở về, mắt thấy trường hợp càng thêm xấu hổ, thập phần nghi hoặc, “Làm sao vậy?”

“Chồng cô vừa rồi câu dẫn bạn trai tôi, định sau lưng cô nối lại tiền duyên. Chồng cô là gay, là bạn trai cũ của bạn trai tôi.” Hạ Tiểu Sơn nhanh chóng nói ngắn gọn.

Hà phu nhân chu cái miệng nhỏ ngây ra như phỗng, Hà Thụy Thăng sắc mặt từ xanh chuyển trắng, Giản Minh cũng ngốc luôn. Hạ Tiểu Sơn lúc nãy vùi mặt ăn uống no đủ, thừa dịp này ngậm miệng, một tay nhấc hai cái túi lớn khiêng lên vai, kéo Giản Minh chạy !

Chưa chạy quá hai ba thước đã nghe thấy phía sau rào rào một tiếng, còn có Hà Thụy Thăng kêu thảm thiết. Bọn họ hoài nghi Hà phu nhân trực tiếp đổ hai chén cơm thịt kho lên đầu hắn ta, vừa mắng vừa rít the thé!

Trong phòng ăn loạn thành một đoàn, quần chúng vây xem chen chúc, Hạ Tiểu Sơn kéo Giản Minh ra sức mở đường máu giữa biển người, một đường chạy như điên, chạy qua quá nửa tầng tới cửa thang máy rồi mới dừng lại. Xa xa trong phòng ăn vẫn còn nghe huyên náo, bảo an giữa đám hỗn loạn thét to khuyên can, “Cô nương đừng đánh đừng đánh, đánh chết người bây giờ!”

Hạ Tiểu Sơn khom lưng điên cuồng ấn nút thang máy, cửa vừa mở ra liền nhanh chóng nhét Giản Minh cùng hai túi đồ vào, nhấn nút đóng cửa, chọn tầng trệt, tay chống đầu gối thở hổn hển hai hơi. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Giản Minh nãy giờ ngây ngốc chạy cùng hắn.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn hai giây, rốt cuộc cùng nhau phá lên cười!

“Ha ha ha ha ha ha — ! a ha ha ha ha ha — !”

“…… Chân, ha ha ha, thật đúng là có cách, Hạ lông chân,” Giản Minh ôm bụng đứng thẳng không nổi, “Cậu rất tuyệt , tôi do dự lâu như vậy cũng không dám cùng nói với cô nương kia, còn nghĩ có một ngày họ Hà hồi tâm chuyển ý đối tốt với cô ấy.”

“Nào có cong lại thẳng trở về ?” Hạ Tiểu Sơn cũng ôm bụng, “Đau dài không bằng đau ngắn, tôi đây chỉ nói sớm một chút, còn cứu được một đời cô ấy.”

“Ha ha ha……” Giản Minh cười đến mức cơ mặt phát đau, cũng không quản trong thang máy có camera hay không, nhào lên đến ôm đầu cứng như đá của Hạ Tiểu Sơn hôn lên, “Lông chân ngoan ngoãn, hôm nay biểu hiện thật tốt, ‘Bạn trai’ cậu tối nay sẽ thưởng!”

Lúc Giản Minh nói ba chữ kia, ánh mắt cười sáng như sao, làm Hạ Tiểu Sơn xem thấy liền nhuyễn chân, lời nói ra khỏi miệng cũng mềm nhũn, “Thưởng, phần thưởng là cái gì?”

“Tùy cậu ! ha ha ha ! muốn ăn thịt hay là muốn ăn tôi? !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.