24
Giản Minh nằm trên giường cầm notebook, mở video dạy Hạ Tiểu Sơn, “Nhìn thấy không? Lúc đầu tiến một nửa, lực thắt lưng dùng vừa phải, thuận theo chất trơn thấy không? Đừng có nhấp đùng đùng đùng như súng máy!”
“Đừng xem nữa, nhanh! Làm nghĩa vụ ‘Bạn trai’!” Hạ Tiểu Sơn ở phía sau cấp bách lột quần.
Giản Minh hướng chỗ hiểm đạp hắn, “Nghĩa vụ cái quần! đêm nay cậu lại ép buộc lão tử thử xem?”
“Chính anh nói cho tôi ‘tùy tiện ăn’ , tôi còn không chuẩn bị ‘Ăn’ sao?”
“Ăn thịt nướng còn phải quết mỡ ! Mẹ nó dầu mỡ của cậu đâu?” Giản Minh bị hắn tóm một chân, chân còn lại dứt khoát đạp vào mặt hắn.
Hạ Tiểu Sơn bắt được cái chân dê còn lại, thuận thế đặt lên vai mình, cười hắc hắc, “Nào nào thịt dê nướng, để bạn trai phết sữa bò……”
Một đêm điên đảo đất trời, giường lớn mới mua bị hai người bọn họ loay hoay đến rối tinh rối mù. Bởi vì không cần lo lắng bị phản công, Hạ Tiểu Sơn ăn chậm nuốt chậm, nhàn nhã tự tại. Giản Minh hai hiệp đầu còn có thể lực trèo lên thử tư thế cưỡi ngựa, vừa lắc mông vừa ghét bỏ dạy bảo, “Nhanh lên nhanh lên, a, chỗ đó chậm một chút…… Cái miệng nhàn rỗi quá nhỉ? Hôn chỗ này này…… Đừng cắn a ! Mẹ nóoo……”
Đến hiệp thứ ba, Giản sư phụ chống đỡ không nổi , quỳ ở đầu giường hai tay chống tường, bị Hạ Tiểu Sơn từ sau đâm đến lay động, rên rỉ không nổi, thở hổn hển nửa ngày mới thốt ra một câu, “Cậu …… Còn chưa xong……”
Hạ Tiểu Sơn bóp cặp mông co giãn của anh, đùng đùng đâm như súng máy, mũi miệng cọ vào cái gáy mướt mồ hôi, “Chưa, tôi lại nướng mười quả thận dê. Dê nhỏ nhỏ, chồng cưng làm thích không?”
Giản Minh hữu khí vô lực đập tường, kéo dài hơi tàn chửi, “Nghé con…… A a…… là chồng cưng cho cưng làm ….. Nói cục cứt…… Á…… Cậu, cậu chờ chút…… Chờ…… A a !”
Anh đột nhiên dừng nói, cứng eo chổng mông gồng người, bắn ra.
Hạ Tiểu Sơn cuối cùng vẫn đi gặp đồng nghiệp cũ từng mời hắn cùng nhau gây dựng sự nghiệp để nhận việc, không cần đi làm mỗi ngày, chỉ cần ngồi ở nhà thiết kế cùng tính toán, lâu lâu ra ngoài đo đạc. Có nhiều thời gian hắn liền đến ôn tập thi nghiên cứu sinh, mục tiêu là vào được đại học lúc trước hắn từng học, các giáo sư đều biết hắn, áp lực cũng không lớn.
Công ty của Giản Minh gần đó, bây giờ thong thả bảy giờ mới đi làm, đồng hồ báo thức vừa vang, anh dùng sức đạp Hạ Tiểu Sơn rớt khỏi giường, kéo hắn cùng chạy bộ buổi sáng, chạy xong tắm rửa ăn sáng, Giản Minh đi làm, Hạ Tiểu Sơn đi mua đồ ăn. Giờ nghỉ trưa Giản Minh còn có thể lâu lâu trở về ăn bữa cơm — tuy rằng món ăn thường xuyên thảm đến mức khó nhìn, khét không thể ngửi — cơm tối chờ Giản Minh trở về trổ tài. Sau bữa cơm thì đi tản bộ, đi bar, đi xem phim, lên mạng chơi trò chơi. Đến lúc lên giường, hai người liền trung bình tấn tại phòng khách, dồn khí đan điền, xoa tay, khởi động cơ bản…… Sau đó bắt đầu oẳn tù tì.
Trên cơ bản vẫn là có thể bảo trì tỷ lệ thắng bại, người thua nhận mệnh đi tẩy mông……
Ngày tháng không biết xấu hổ nhoáng qua vài tháng, chớp mắt đã đến đoan ngọ. Hạ Tiểu Sơn ăn bánh ú nhân thịt cùng trứng muối đến nghiện, một ngày phải ăn hai cái. Giản Minh đơn giản mua mười cân thịt heo trở về, làm một tủ lạnh toàn bánh ú cho hắn ăn. Hạ Tiểu Sơn vì hai lạng thịt ba chỉ là có thể bán linh hồn, chứ đừng nói đến mười cân thịt heo, đêm đó không cần oẳn tù tì, hắn tự thân phụng hiến, vội vàng xun xoe chổng mông trên giường chờ Giản Minh.
Giản Minh cực kì sung sức, Hạ Tiểu Sơn cũng rất kích động, cuối cùng song phương đồng tâm hiệp lực, lại đi mua giường……
Hạ Tiểu Sơn eo mỏi lưng đau nằm trên nệm ăn bánh ú, quẹt notebook của Giản Minh, vừa lướt mấy web bán giường vừa lải nhải đầy miệng nếp.
“Trong mức giá này, không thấy cái giường nào lớn hơn nữa, thực ra hai chúng ta cộng lại cũng không nặng bao nhiêu, làm sao mà cứ…… Aiz ! bằng không tôi trả thêm tiền mua cái đắt hơn?”
Giản Minh đỡ eo đi xung quanh hắn quét tước tàn cục, Hạ Thiên Nga được thả vào, meo meo nhảy nhót đùa với chổi.
“Cậu chọn luôn đi. Khuya khoắt ăn ít bánh thôi, nếp rất khó tiêu hóa.”
“‘Vận động’ hơn nửa buổi anh không đói bụng?”
“…… Cho tôi cắn một miếng.”
Hạ Tiểu Sơn ngắt một chút thịt cho Hạ Thiên Nga, còn lại nửa cái bánh đều nhét hết vào miệng Giản Minh, còn thuận thế nhéo mặt anh.
“Méo — !” Không hài lòng vì chỉ được có chút ít, Hạ Thiên Nga giận dỗi thét to.
Nửa đêm mèo kêu, tiếng chuông di động đột ngột vang lên trong phòng khách.
Hai người đều sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, hai giờ khuya.
Hạ Tiểu Sơn bị dọa đến mức không thể khép cúc hoa, “Ách…… điện thoại của anh?”
“Chuông của cậu ……”
“Khụ, tôi, tôi đau eo, anh đi xem giúp tôi đi?”
Giản Minh nhìn thoáng qua phòng khách, tiếng chuông như trêu ngươi, không chịu ngừng. Tốt xấu gì cũng là đàn ông, không thể sợ thành như vậy, anh thu hết can đảm đi đến nghe điện, miệng còn lầu bầu, “Chắc là điện thoại quấy rối hay lừa đảo gì đây.”
Cầm lấy điện thoại nhìn màn hình xong anh liền ngây ngẩn cả người.
“Mẹ nó lông chân ! Mẹ cậu đó !”
“Anh tiếp điện thoại chứ mắng tôi làm gì?” Hạ Tiểu Sơn tự nhiên bị mắng cảm thấy rất ủy khuất.
“Không phải ! Mẹ cậu gọi ! Cậu … cậu … cậu không phải nói mẹ cậu mất rồi à? !”