Kỵ Sĩ Hành Trình

Chương 80: Chương 80: Sắc phong




“Ngươi cách Tử Tước Mora xa một chút.” Lúc đi đến nơi ít người, Angelina lặng lẽ đá Locke một cái, thấp giọng nói.

“Áo!” Locke bất ngờ không đề phòng, vừa vặn bị đá vào bắp chân, Angelina đi giày cao gót cung đình màu trắng, cái gót vừa cao vừa nhọn hoắt, cho nên hắn bị đá rất đau.

“Vì sao?” Locke nhe răng trợn mắt hỏi, hắn rất muốn xoay người xoa xoa nơi bị đá, nhưng trước mặt mọi người, hắn đang đi theo sau lưng công chúa Angelina, cúi đầu rất là không tiện.

Kỵ Sĩ Hành Trình Trailer

“Vị Tử Tước Mora này có tác phong không tốt lắm.” Angelina thuận miệng nói, mặc dù nàng là công chúa cao quý, chưa từng giao lưu với đám quý tộc có cấp bậc tương đối thấp, nhưng đối với mỗi vị quý tộc ở Vương Đô, nàng đều sẽ hơi hiểu biết, đây là môn học bắt buộc của thành viên vương thất.

“Nha!” Locke nói lầm bầm. Có lẽ là lúc ở sơn mạch Bering, hai người ở chung rất thân mật, cho nên Locke sẽ không nổi lên lòng kính sợ đối với Angelina.

Hiện tại, hắn thấp kém đi theo sau lưng Angelina, đều là giả vờ.

Angelina cũng biết rõ tên này hơn nửa là đang qua loa với mình, cắn răng thấp giọng nói với hắn: “Đợi chút nữa gặp được anh trai ta, ngươi cẩn thận một chút. Đừng lộ ra dấu vết.”

Hai người Angelina và Locke cô nam quả nữ ở chung ở nơi ít dấu chân người như sơm mạch Bering gần một tháng, nếu không có phát sinh chút gì đó, ai cũng không tin.

Giới quý tôc thối nát rất nghiêm trọng, cho nên vương tử Kensell sợ em gái mình ăn thiệt thòi. Thành viên nữ tính của vương thất có một vết thủ cung sa màu đỏ ở cánh tay(chắc là dùng để kiểm tra trinh tiết, ae tự hiểu), sau khi nhìn thấy công chúa Angelina, Vương tử phát hiện vết thủ cung sa trên cánh tay nàng vẫn còn, đoán được công chúa không bị tổn hại gì, cho nên hắn đã chuẩn bị ban thưởng hậu đãi cho vị sĩ quan cứu được em gái hắn.

Locke đương nhiên là biết rõ 'Dấu vết' mà Angelina nói là cái gì, vội vàng kéo ra khoảng cách với Angelina khoảng một sải tay, eo cũng cong thêm một chút, trên mặt ngoại trừ vẻ trung thành và trung thực, không còn cảm xúc khác.

Angelina quay đầu trông thấy bộ dáng này của Locke, nhịn không được che miệng cười khẽ, cảm thấy bộ dáng của hắn thật thú vị.

“Anh trai ta rất thưởng thức binh sĩ cương chính vũ dũng.” Angelina nghĩ nghĩ, nói bổ sung.

Locke nghe xong 'Cương chính vũ dũng', suy tư một chút rồi đem cái eo đang cong đứng thẳng lên không ít, trên mặt ngoại trừ trung thực thì còn có thêm một cỗ kiên nghị.

Dáng vẻ bây giờ của Locke giống như là một tên binh sĩ kiên cường tràn ngập nhiệt huyết, đồng thời tuyệt đối trung thành với quốc gia.

Angelina bị bộ dáng này của Locke khiến cho ngây dại một lát, mặc dù vẻ bề ngoài của Locke không tính là đẹp trai lắm, nhưng cũng không xấu, phối hợp với cơ bắp kiên cố cường tráng vừa đủ, hắn có thể tính là một trong những người đẹp trai có khí chất nam nhân nhất trong doanh trại Kedozzi. Chỉ là mái tóc xám đen và râu ria ở khóe miệng nói rõ hắn chỉ là một bình dân.

Angelina thấy qua không ít soái ca quý tộc và binh sĩ đẹp trai cường tráng trong quân doanh của anh trai, nhưng lúc này nàng lại bị dáng vẻ bề ngoài không đẹp trai lắm của Locke giật điện.

Cũng may, ở trước mặt mọi người, Angelina không để lộ ra bất kỳ dấu vết nào, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đi ở phía trước dẫn đường cho Locke.

Lúc này, vương tử Kensell đang cùng Hầu Tước Mammon bàn bạc công việc, Hầu Tước Mammon là quân đoàn trưởng của quân đoàn Hùng Ưng, nơi đây cách Vương đô của Charles không xa, bây giờ em gái ruột của mình đã an toàn trở về, vương tử đã không kịp chờ đợi muốn đánh hạ thành Otis, kết thúc trận chiến tranh gần năm năm của hai nước.

Lúc đầu, vương tử dự định để ba quân đoàn lớn dốc toàn lực công thành, có thể nói mấy chục vạn quân đội Faustin công phá thành Otis và đánh bại vương thất Charles đang kéo dài hơi tàn là mười phần chắc chín. Nhưng bây giờ, mặc dù quân đoàn Hùng Phong tạm thời được Hầu Tước West Asia quản lý, nhưng vương tử Kensell không muốn phái quân đoàn Hùng Phong công thành.

Bây giờ, trong mắt người Charles, quân đoàn Hùng Phong chính là đám ác ma đồ sát và tắm máu đồng bào.

Sự kiện đại đồ sát ở thành Elis đã truyền khắp Charles, khởi nghĩa và phản kháng ở địa phương càng thêm kịch liệt, tất cả người dân Charles đều đối với quân đội Faustin tràn ngập hận ý.

Bởi vì Charles giống như Faustin, chỉ là tiểu quốc có hai trăm vạn nhân khẩu, quân đoàn Hùng Phong đã đồ sát 8 vạn bình dân Charles- gần một phần hai mươi nhân khẩu.

Vương tử gấp gáp muốn hủy diệt chính quyền Charles như vậy, chính là muốn tăng tốc hủy diệt Charles, đem Charles hóa thành lãnh thổ của Faustin, chiếm cứ đại nghĩa.

Chỉ cần Charles biến thành lãnh thổ của Faustin, đám quân khởi nghĩa sẽ không tính là quân khởi nghĩa, mà là phản quân hoặc là giặc cướp.

Quân đoàn Hùng Phong đang được Hầu Tước West Asia suất lĩnh, tiêu diệt “giặc cướp” ở phương bắc Charles. Có lẽ là trận đại đồ sát ảnh hưởng, phương bắc Charles xảy ra khởi nghĩa và phản kháng rất mạnh.

Nhưng thú vị là, quân đoàn Hùng Phong vừa vặn là khắc tinh của quân khởi nghĩa, bất kỳ loại hình quân khởi nghĩa nào, vừa nghe đến quân đoàn Hùng Phong, chân đã mềm nhũn, người anh dũng và trung tâm với Charles chỉ là số ít, đại bộ phận vẫn là kẻ đầu cơ phất cờ, mượn khẩu hiệu xen lẫn trong đó.

Lúc Angelina mang theo Locke đến nơi, vương tử Kensell đang cùng Hầu Tước Mammon đàm luận quân vụ, Angelina đem Locke dẫn đến ngồi xuống ở một góc.

Ở chỗ này, Locke không có tâm tư nghe lén, bởi vì vương tử Kensell có thực lực rất mạnh, Hầu Tước Mammon càng là mạnh hơn, chỉ cần Locke vừa nghe lén, nhất định sẽ lập tức bị hai người phát hiện.

Locke ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, nhìn không chớp mắt.

Angelina có chút buông lỏng, tiện tay lột vỏ một quả nho thủy tinh trên bàn bắt đầu ăn. Dáng vẻ ăn uống của Angelina rất ưu nhã, cho dù là lúc cùng Locke gặm thịt nướng trong núi rừng, nàng cũng là chậm rãi cắn ăn, Locke cảm thấy xem Angelina ăn uống chính là một loại hưởng thụ.

Không để Locke phải đợi lâu, sau khi trò chuyện xong việc quân sự, vương tử Kensell và Mammon Hầu Tước cùng đi đến nơi Locke ngồi.

Nơi này là một góc hơi khuất của bữa tiệc, có rất ít quý tộc, đại bộ phận quý tộc đang trò chuyện, ăn uống ở trung tâm bữa tiệc.

Hầu Tước Mammon vừa vào cửa đã khoa trương giang hai cánh tay, dáng tươi cười tràn ngập khuôn mặt đầy nếp uốn, nói rất sến: “ Angelina bé bỏng thân yêu của ta, ngươi không có chuyện gì, thật sự là quá tốt!”

Angelina thấy dáng vẻ này của Hầu Tước Mammon, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, cùng Hầu Tước Mammon ôm một cái. “Mammon gia gia, ta đã lớn như vậy, đừng gọi ta là bé bỏng được không?” Angelina nói.

“Vậy ngươi cũng đừng kêu ta là gia gia, ta đã già như vậy sao?” Hầu Tước Mammon chà xát mái tóc xám ít ỏi trên đầu.

Hầu Tước Mammon và Hầu Tước Wood đều ddooid xử với Angelina đặc biệt tốt. Khi còn bé, lúc năm sáu tuổi, bởi vì bận xử lý công việc, phụ vương không có thời gian chơi với nàng, hai vị Hầu Tước này rất thường xuyên đến thăm nàng.

Angelina đã mồ côi mẹ từ nhỏ, vẫn chưa hưởng thụ qua tình thương của mẹ, phụ vương lại bận rộn như vậy, tình thương của cha còn sót lại cũng không tiếp xúc được quá nhiều, may mắn có hai vị Hầu Tước thường đến trong cung thăm nàng, mang đồ chơi tới cho nàng, để tuổi thơ của nàng rạng rỡ không ít.

Thú vị là, có thể là Hầu Tước Mammon trông có vẻ già, rõ ràng là tuổi tác của hắn ngang ngửa với ba vị Hầu Tước còn lại, nhưng hắn lại là người già nhanh nhất. Lúc ba mươi tuổi thì nhìn như bốn mươi tuổi, hiện tại hắn đã hơn bốn mươi tuổi, hoàn toàn biến thành dáng vẻ của một ông lão.

Chẳng trách, Angelina gọi hắn là 'Gia gia', nàng thế nhưng là gọi Hầu Tước Wood là 'Thúc thúc'.

Hầu Tước Mammon cùng Angelina trò chuyện về những chuyện xảy ra sau khi nàng xuất cung, mặc dù hắn đi theo vương tử đến đây, nhưng trước đó, hắn chỉ là xa xa xác định một chút, trạng thái của nàng không tệ, chưa cẩn thận tâm sự với nàng, xem bộ dáng lúc này của Hầu Tước Mammon, hắn thật sự là quan tâm Angelina.

Vương tử Kensell thì đi đến bên cạnh Locke, tương đối hiền hoà ngồi xuống, cùng Locke trò chuyện.

Vương tử Kensell không bày giá đỡ quý tộc, cùng Locke trò chuyện rất đơn giản, ví dụ như Locke là người nơi nào, trong nhà có những ai, đã tòng quân được mấy năm.

Khi nghe Locke nói mình đã tòng quân được gần năm năm rồi, thuộc nhóm binh sĩ tham chiến đầu tiên khi hai nước vừa bắt đầu giao chiến, vương tử Kensell không lộ vẻ ngoài ý muốn. Có thể đem em gái hắn cứu về từ trong tay huyết hồng, có thể còn sống đi ra rừng rậm Mofi và sơn mạch Bering, vương tử Kensell tin tưởng Locke chắc chắn là có chút tài năng.

Cho tới cuối cùng, vương tử Kensell hỏi Locke có tính toán gì cho tương lai hay không. Lúc này, Hầu Tước Mammon quay đầu tới, cười nhìn về phía Locke.

Rất hiển nhiên là hai vị đại nhân đang có ý hỏi xem Locke muốn được ban thưởng cái gì.

Chuyện này hơi làm khó Locke, nói thật, cái gì hắn cũng muốn, hắn muốn nhất chính là có thể an định lại, cùng người nhà sinh hoạt hạnh phúc. Đương nhiên lời này không thể nói thẳng, bởi vì chiến tranh giữa hai nước còn chưa kết thúc, lúc này hắn muốn về nhà cùng người thân đoàn tụ, không phải đào binh thì là cái gì.

“Thuộc hạ muốn tiếp tục chiến đấu, mặc dù thực lực của thộc hạ tương đối yếu ớt, nhưng vẫn muốn vì quốc gia của mình cống hiến lực lượng!” Locke nghĩ một lát rồi nói ra một câu trả lời ổn thỏa nhất.

Lời nói này rất có nghệ thuật, nói 'Muốn tiếp tục chiến đấu' thì mang ý nghĩa vẫn tiếp tục tham gia quân ngũ, nói 'Thực lực tương đối yếu ớt', ý là ta nhỏ yếu như vậy, vẫn chỉ là kỵ sĩ thực tập nhập môn, hai vị đại nhân có phải là nên ban cho ta một chút dược tề dùng để tu luyện hay không, bảo vật thích hợp với cấp bậc kỵ sĩ thực tập nhập môn như hoa hồng hải có không ít.

Cuối cùng nói 'Vẫn muốn vì quốc gia cống hiến lực lượng', ý là ta đã đem công chúa cứu về, tiếp tục đi làm lính, đi cống hiến lực lượng, hai vị đại nhân có phải là nên ban cho ta một chức quan hay không a, tối thiểu nhất, làm trung đội trưởng như trước kia cũng được, nhưng phải là trưởng không phải phó.

Locke không có đầu não cong cong thẳng thẳng như quý tộc, mặc dù hắn nói tương đối uyển chuyển, nhưng ý tứ vẫn rất ngay thẳng, hai vị kẻ già đời này lăn lộn quan trường nhiều năm như vậy, đương nhiên là hiểu được.

Hầu Tước Mammon và vương tử Kensell cùng lộ ra vẻ mỉm cười, xem ra là chuẩn bị đồng ý, không biết rõ sẽ cho Locke chỗ tốt gì, đừng nói chỉ có ngần ấy chỗ tốt, chỉ mình công lao đem Angelina cứu về, cho dù Locke trực tiếp muốn tước vị Bá Tước, Kensell vương tử cũng sẽ không nhíu mày.

Đương nhiên, chuyện này không quá hiện thực, Locke chỉ vẻn vẹn là bình dân, nếu trực tiếp được phong làm Bá Tước, thì ngoại trừ cho chính hắn mang đến rất nhiều phiền phức và gây nên giai tầng thống trị của Faustin chấn động kịch liệt thì không có một chúy chỗ tốt nào.

Lúc này, công chúa Angelina hợp thời đứng dậy, nũng nịu hướng về phía Hầu Tước Mammon và vương tử Kensell nói: “Trước đây, Locke Kỵ Sĩ vì cứu ta, thế nhưng là chịu không ít khổ, hiện tại hắn còn đang gãy ba chiếc xương sườn đâu.”

Nàng đã nói đến nước này, nhưng vương tử Kensell lại đưa ra một đáp án mà Locke làm sao cũng sẽ không nghĩ tới.

“Ta sắc phong ngươi làm 'Kỵ Sĩ' được không?” Vương tử Kensell hướng về phía Locke nghiêm mặt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.