Kỵ Sĩ Khải Huyền

Chương 5: Q.1 - Chương 5: Bạo đồ




Chém ngang lưng một hộ vệ bằng vũ khí mới lấy ra dưới áo choàng, Gabriel nhanh chóng đảo kiếm xoay người đâm về phía hộ vệ còn lại.

“Đại … đại nhân, chúng ta là thuộc hạ của ngài mà.” Trấn trưởng lắp bắp hỏi, hắn cũng không hiểu tại sao ban nãy hai người còn đang vui vẻ trò chuyện, vậy mà chỉ phút chốc sau, kỵ sĩ học đồ lại có thể trở mặt tấn công “người mình”.

Keng!

“Ta cũng không dám có thuộc hạ như ngươi, chậc chậc, bổn đại nhân không hiểu từ lúc nào mà một trấn trưởng có thể có hộ vệ là chiến sĩ học đồ?” Gabriel cũng không vì lời của trấn trưởng mà dừng lại. Phải biết, học đồ cũng không phải cỏ dại mọc đầy đường, cứ mỗi 100 binh lính bình thường mới có thể xuất hiện một chức nghiệp giả học đồ, tỷ lệ quả thật quá nhỏ so với dân số khổng lồ của đế quốc. Lợi dụng ưu thế tấn công bất ngờ, thanh niên không ngừng đột phá thế phòng thủ của đối thủ.

Lúc này, chiến sĩ học đồ còn lại bị ép vô cùng biệt khuất, dùng đại kiếm vung một chiêu chém ngang bức lui kỵ sĩ học đồ, hắn bực tức gầm nhẹ :

“Đáng chết ! Mau truyền tin cho nhóm mai phục.”

Vừa phục hồi lại tinh thần, trấn trường cũng không để ý cả người đầy máu tươi mà lập tức móc ra một máy truyền tin. Đây không phải loại máy truyền tin cồng kềnh dành cho mỗi khu hành chính mà là loại gọn nhẹ cầm tay bị đế quốc hạn chế phân phối, hơn nữa chỉ phân phối cho quân đội. Khuyết điểm duy nhất của thứ này là khoảng cách liên lạc ngắn và cần thi pháp giả kích hoạt trước khi liên lạc.

Liếc mắt nhìn trấn trưởng thành công phát tín hiệu, chiến sĩ học đồ thả lỏng không ít. Hắn không thể không thừa nhận, cho dù hai chiến sĩ học đồ liên thủ cùng nhau, thất bại của bọn hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian.

“Nhãi ranh, biết điều thì buông vũ khí chịu trói, nếu không một vài hô hấp nữa thôi khi viện binh tới, cha ngươi sẽ cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết.” Vừa giơ kiếm lên đỡ một chiêu trảm kích, chiến sĩ học đồ không quên buông mấy câu đe dọa.

“Hừ… thi pháp giả học đồ thì sao ? Đợi đồng bọn tới nhặt xác cho ngươi đi.” Bị Gabriel điểm trúng thân phận của viện binh, chiến sĩ học đồ hơi sững người. Bắt lấy sơ hở của đối phương, Gabriel xảo diệu dùng kiếm đánh vạt trọng kiếm, lại mượn lực bồi thêm một cùi trỏ vào chỗ yếu hại.

“Chết.”

“Chết đi~.”

Băng! Rít~

Ngay khi Gabriel chuẩn bị bổ kiếm kết thúc sinh mạng chiến sĩ học đồ, tiếng mũi tên xé gió từ góc tối bên phải vang lên…

“Đợi ngươi lâu rồi !” Nghiêng người hô nhỏ, cổ tay hơi chuyển, lưỡi kiếm theo ý niệm của thanh niên chuẩn xác đánh lệch ám tiễn.

“A~” Kèm theo âm thanh chọc tiết lợn của trấn trưởng, một thân ảnh lao ra từ trong hẻm nhỏ, đôi dao găm phản chiếu ánh sáng u lam tựa như bùa đòi mạng, chỉ nhìn thôi cũng biết đồ chơi này chắc chắn không phải thứ gì tốt.

Thế nhưng bóng đen chỉ xông ra được nửa chừng rồi lập tức khựng lại, đôi mắt toát lên vẻ kiêng kỵ khi nhìn mũi kiếm đang chỉ về phía mình.

“Tại sao ?” Người tập kích cũng không có ý đồ liên hợp cùng tấn công với chiến sĩ học đồ mà lẳng lặng đứng ở một bên, giọng nói âm lãnh vang lên từ dưới lớp vải đen khiến người nghe nổi từng mảng da gà. Hắn cho Gabriel cảm giác như độc xà đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

“Câu hỏi rất ngây thơ, ám sát giả học đồ. Mùi máu tươi và kịch độc trên người ngươi… khiến người ta buồn nôn từ cách xa cả trăm mét!” Bắt chước đối phương, Gabriel không tiếp tục tấn công mà thu kiếm dừng tay, hắn làm bộ ra sức tấn công chiến sĩ học đồ cũng chỉ để bức người trong bóng tối ra tay. Độc xà chỉ đáng sợ khi ẩn núp trong tối mà không phải trong chiến đấu chính diện.

Dưới ánh mắt không cam lòng của mấy người, thanh niên hài hước nhìn về phía trấn trưởng, lúc này, người sau còn đang gào khóc vì trúng tên :

“Kì quái là tại sao ta không trúng kế, phải không ?”

“Thực ra, ta cũng mới chỉ nghi ngờ ngươi thôi, trấn trưởng đại nhân. Theo báo cáo của trấn dân, gần đây thường xuyên xảy ra một số vụ thiếu nữ bị mất tích. Hơn nữa từ tháng 6 tới tháng 8, trong vòng 3 tháng, tổng cộng 13 hộ gia đình đăng kí đi ra ngoài vô thời hạn, ngụy trang khá lắm ! Chỉ tiếc rằng bổn đại nhân luôn nhạy cảm với con số thống kê. Đi lâu như vậy mà một chút thông tin cũng chưa có, nói không có vấn đề cũng chẳng ai tin.”

Tiếng bước chân vội vàng vang lên trong đêm tối cắt đứt cuộc độc thoại của thanh niên, hơi đánh giá một chút người tới, thanh niên lại tiếp tục: “Ý tưởng của ta là để từ từ giải quyết, giống như ngày mai chẳng hạn ... Thế nhưng, ai bảo các ngươi phản ứng quá nhanh, cường độ lại quá cao, ta đành phải đẩy nhanh tiến độ vậy. Thay vì chết từng người một, các ngươi chọn chết cả đám một lúc hay cả đám cùng nhau chết ?”

“Một sơ cấp chiến sĩ học đồ, một cao cấp ám sát giả học đồ, một thi pháp giả học đồ, ừ, thêm vài bạo dân cho món tráng miệng cũng không tệ. Hoặc là đánh bại ta hoặc là chết tại nơi này !” Giơ kiếm chỉ hướng kẻ thù, lúc này Gabriel vô cùng hưng phấn. Đã bao lâu rồi hắn không được chiến đấu tận lực, vết sẹo trên má trái đang bốc cháy vì vui sướng, máu nóng đang chạy chồm trong huyết quản. Hắn cần một trận chiến sinh tử, hắn cần một cơ hội đột phá ranh giới giữa người bình thường và chức nghiệp giả.

Phải biết, khi một chiến chức giả có một hạng chỉ số gấp hai người bình thường, hắn sẽ trở thành sơ cấp học đồ. Một đường rèn luyện cho tới cao cấp, lúc này học đồ đã có sức mạnh gấp ba lần người bình thường, Gabriel biết một trường hợp đặc biệt có quái lực bẩm sinh, cực hạn của người đó là gấp năm người bình thường. Thế nhưng, một sơ cấp chức nghiệp giả yếu nhất cũng có thể phát huy sức mạnh tương đương với con số này, đây là chênh lệch về cảnh giới.

Theo lời tuyên chiến của thanh niên, không khí trở nên khẩn trương dị thường.

“Cẩn thận, kỹ xảo cận thân chiến đấu của thằng này là mạnh nhất trong những người ta biết.” Hơi điều chỉnh lại tư thế, ám sát giả học đồ ngưng trọng nhắc nhở đồng bạn mình, lại nghĩ nghĩ một chút, hắn bổ sung : “Không có một trong!”

Mơ hồ, nhóm bạo đồ đã hình thành thế gọng kiềm bao vây lấy kỵ sĩ học đồ, bên trái là chiến sĩ học đồ cùng ám sát giả học đồ, bên phải là năm người vừa tới.

“Chiến đi!” Một tiếng hét dài, Gabriel bước nhanh về phía nhóm người vừa tới, mục tiêu là một bạo đồ ăn mặc tương đối hoa lệ. Lời chưa nói xong nhưng kiếm phong đã thẳng tắp hướng về đối thủ còn đang sững sờ.

Đã được hưởng thụ một lần phong cách vô lý của kỵ sĩ học đồ, ám sát giả là người phản ứng đầu tiên. Hắn dùng thân pháp đặc thù tăng tốc lao tới, bộc phát toàn bộ sức mạnh đâm dao găm về hướng gáy cùng lưng thanh niên. Cho dù phải hi sinh mất thi pháp giả học đồ để đổi lấy tính mạng người trước mắt cũng đáng giá!

Tiếng sắt thép xé rách da thịt truyền tới, chiến sĩ học đồ đang theo sau chỉ thấy ánh mắt hoa lên… Trong tiếng rống giận của đồng bạn, một cánh tay cầm dao găm bay lên cao cao.

“Thằng khốn.” Khuôn mặt của ám sát giả trở nên tái nhợt, thì ra ngay từ ban đầu đối phương đã đặt mục tiêu là mình. Hắn nghĩ mãi mà không thông, tại sao thanh niên có thể bỏ qua thi pháp giả học đồ cùng tên nỏ uy hiếp mà giết mình trước tiên.

Nắm lấy cơ hội, Gabriel vung vẩy song kiếm triển khai cuồng phong bạo vũ tiến công về phía đối thủ bị thương.

Ám sát giả học đồ cũng không dám ngăn cản mà vừa né tránh vừa lùi về sau, cũng chỉ hi vọng chiến sĩ học đồ có thể cản lại đối phương, từng vết thương ngang dọc cơ thể, máu tươi nhuộm hắn trở thành một huyết nhân.

Lúc này chiến sĩ học đồ mới kịp công tới giải vây, nhân cơ hội thanh niên đón đỡ đại kiếm, ám sát giả chật vật lui lại. Hơi thở gấp gáp, trong lòng hắn miên man bất định: chẳng lẽ đây là chênh lệch giữa học đồ được đào tạo chính quy và tự mày mò như bọn họ sao?

Xẹt~!

Máu tươi vẩy ra… Gabriel tổ hợp song kiếm làm một rồi cao cao giơ lên thực hiện một chiêu bổ dọc, nhát chém chia đôi chiến sĩ học đồ cùng đại kiếm thành hai nửa!

Sau đó, trong con mắt kinh ngạc xen lẫn oán hận của ám sát giả học đồ, một thanh trường kiếm ghim cổ hắn vào vách tường.

“Đáng chết, rút cuộc chúng ta trêu chọc đến quái vật gì vậy?” Đây là ý nghĩ cuối cùng của ám sát giả học đồ khi thấy thanh niên rút ra một đôi kiếm khác từ dưới áo choàng.

---

Thời gian mới chỉ trôi qua một hô hấp, thi pháp giả học đồ kinh ngạc phát hiện đồng bạn của mình đã bị giết chết hai người. Lạnh lẽo từ chân tới đầu, hắn đành cắn răng cổ vũ sĩ khí, trên thực tế, bọn họ đã không có đường lui.

“Giết hắn ! Giết hắn đi ! Nếu không tất cả chúng ta đều phải chết.”

Vừa ra lệnh cho thuộc hạ, thi pháp giả học đồ lấy từ trong túi ra một chút bột phấn, huy sái lên không trung rồi nhẹ giọng ngâm xướng. Theo chú ngữ thần bí và khó hiểu vang lên, bột phấn được ném ra từ từ bốc cháy thành 8 quả hỏa cầu lượn lờ quanh người, một ngón tay chỉ về phía trước, thi pháp giả dùng âm thanh bình tĩnh hét:

“Đi !” Tựa như tướng quân ra lệnh cho binh sĩ, 8 quả hỏa cầu bay nhanh về phía thân ảnh kỵ sĩ học đồ.

---

Giải quyết xong ám sát giả, Gabriel thở nhẹ một hơi, hắn cũng không muốn đang toàn tâm toàn ý chiến đấu bị lặng lẽ tặng một dao vào gáy, chưa kể tới chất độc là tối kị với các chức nghiệp giả.

Vung áo choàng lên đón đỡ mũi tên bắn tới sau lưng, thanh niên từ bên trong rút ra song kiếm công hướng kẻ thù.

Bịch.

Không có cảnh mũi tên cắm vào da thịt, loại áo choàng này được làm đặc biệt dành cho kỵ sĩ xung trận. Cấu tạo của nó có tác dụng giảm bớt lực xung kích của vật bắn tới… tuy hơi nặng một chút nhưng rất hữu dụng ! Cộng thêm với lớp khôi giáp dày nặng , mũi tên bắn ra bởi người bình thường không thể gây chút sát thương nào cho thanh niên.

Thế nhưng, “bình thường” cái từ này luôn cách xa các thi pháp giả.

Trước mắt Gabriel là từng quả hỏa cầu lớn bằng nắm đấm, nếu tiếp trọn chỗ hỏa cầu này thì dù hắn không chết cũng lột một lớp da. Dựa vào thân thể tố chất cường hãn, thanh niên lắc lư chợt trái chợt phải né tránh, lại vung kiếm ngạnh kháng hai miếng hỏa cầu sau cùng… hắn chật vật lao ra vụ nổ.

Khoảng cách hiện tại giữa kỵ sĩ và thi pháp giả là 20 mét, tương đương với một lần xung phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.