Đợi tổ mẫu rời cung, Tịch Nguyệt đứng bên cửa sổ, nghĩ tới lời nói của tổ mẫu, thật ra thì tổ mẫu từng nói rất nhiều lời cũng chưa chắc là không có đạo lý.
Một chị dâu như vậy, Tịch Nguyệt không thể nói tốt hay là không tốt, dù sao thì nàng cũng chưa từng tiếp xúc với Mẫn Vân Ảnh này, nhưng mà nếu tổ mẫu, phụ thân, cữu cữu, đều có thể vừa ý, có lẽ cũng rất tốt.
Suy nghĩ được thả lỏng, như vậy cũng tốt, ít nhất, ca ca sẽ không lựa chọn một cô gái như Bạch Tiểu Điệp lần nữa.
Như vậy, cuộc sống của ca ca sẽ có thể khác đi, Thẩm gia của bọn họ cũng sẽ đi lên con đường khác biệt.
Nghĩ đến mình sống lại cho tới nay, thật ra thì cũng không coi là đã làm gì cho Thẩm gia, nhưng cuối cùng số mạng của mỗi người không giống nhau, như vậy, có phải cũng rất tốt hay không! Kiếp này Liên gia vẫn có một số người bôi nhọ nhà của nàng như cũ, nhưng hôm nay không chịu nổi nàng đang được thánh sủng quá mức.
Mà Liên gia này là tiểu nhân (kẻ ti tiện) thay đổi thất thường sao lại vì chuyện này mà bất chấp tìm Thẩm gia để làm phiền chứ.
Nhưng Tịch Nguyệt cũng biết, nếu có một ngày nàng thất sủng, hoặc là nàng chống lại người có bối cảnh, Liên gia tất nhiên sẽ thuận thế đạp Thẩm gia nàng hết mức.
Người khác có lẽ nàng không quen thuộc, d!^Nd+n(#Q%*d@n nhưng mà, Liên gia, Liên Tú Vân, Trần Vũ Lan, Bạch Tiểu Điệp, những người này thì nàng rất rõ.
Như vậy, nàng vẫn phải tiếp tục cố gắng thôi.
Cố gắng đạt được niềm vui của hoàng thượng, có lẽ nếu đạt được quyền thế, chỉ có bản thân mình đứng ở đỉnh cao, người khác mới không có cơ hội giẫm ngươi ở dưới chân.
Trung Cung vô chủ (trong cung không có chủ).
Tâm tư Tề phi kín đáo, gia thế Huệ phi hiển hách, Đức Phi lại sinh được hoàng tử.
Có lẽ mọi người cũng muốn có được vị trí kia.
Mà nàng, nàng cũng muốn.
Suy nghĩ một chút, Tịch Nguyệt gọi Hạnh Nhi đi vào, dặn dò mang gần như tất cả vải the hương vân trong khố phòng (kho) tới đây, vải the hương vân này bình thường đều có màu sắc có vẻ khá tối, bình thường con gái mặc cũng không đẹp mắt, cho dù là người phụ nữ lớn tuổi mặc lên cũng không thể lộ ra vẻ phú quý.
Tịch Nguyệt không hiểu, sao Cảnh đế lại thưởng mấy xấp vải vóc như vậy cho nàng, trong ngày thường chỉ để kho.
Hôm nay đột nhiên nhớ tới mảnh vải này bèn tìm ra chất vải này.
“Chủ tử.” Động tác của Hạnh Nhi cũng nhanh, không lâu lắm thì trở lại từ phòng kho.
“Qua mấy ngày nữa là sinh nhật của hoàng thượng, ta muốn tự tay làm một bộ quần áo cho hắn.”
Con gái mặc khó coi, đàn ông cũng không có ý kiến gì chứ? Đặc biệt Cảnh đế là người đàn ông tuấn lãng (đẹp trai + sáng sủa) như vậy, màu sắc tối tăm này lộ ra vẻ là người chững chạc.
Sinh nhật của Cảnh đế vừa vặn trước một tháng các nàng tuyển tú, hôm nay xem ra, ngược lại còn thời gian một tháng nữa, nhưng Tịch Nguyệt cũng biết tay nghề của mình mặc dù không phải rất tinh tế, nhưng thời gian một tháng thì cũng đủ rồi.
“Chắc hẳn hoàng thượng thấy lễ vật này, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”
Tịch Nguyệt cười nhạt, vui mừng hay không thì nàng không biết, nhưng nàng biết, như vậy chắc chắn sẽ làm cho hoàng thượng thoải mái. Tự mình làm mới có thể biểu đạt tâm ý, cho dù là lẽ vật này của nàng không xuất sắc lắm, nhưng nhất định sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hoàng thượng.
Nhắc tới làm quần áo cũng không phải việc khó khăn gì, trong cung này cô gái đã từng học nữ công, dĩ nhiên là biết. Tuy nhiên lại có rất ít người làm, chủ yếu vẫn là quá hao phí tinh lực, hơn nữa, thế nào hoàng thượng cũng sẽ không mặc mấy lần, cho dù là nữ công của bọn họ khá hơn nữa, cũng không thể so sánh với với Tú Y Phường trong cung. Hơn nữa hoàng thượng trừ long bào cho dù là thường phục cũng có Long Văn (hoa văn hình rồng tượng trưng cho vua) nhàn nhạt, hay cũng là Phú Quý Mẫu Đơn.
Quần áo của hoàng đế tất nhiên là người khác không thể sánh vai.
Tặng quần áo tất nhiên là hoàng thượng sẽ cảm động, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, sau này tỷ lệ quần áo bị bỏ gác xó lại lại rất lớn. Không mặc, sao người ta lại có thể nghĩ tới làm quần áo chứ?
Cho nên tặng quần áo này là hiếm khi có người làm.
Quả nhiên, Cẩm Tâm suy nghĩ nhiều hơn, nhắc nhở chủ tử nhà mình: “Chủ tử, cho dù là ngài làm bộ quần áo này, sắc màu như thế, có lẽ hoàng thượng cũng sẽ không thể mặc.”
Chủ tử mất thời gian lâu như vậy mới làm được, lại sẽ không được coi trọng, Cẩm Tâm không cam lòng.
Tịch Nguyệt lơ đễnh cười: “Cho dù hắn mặc hay không mặc, dù sao cũng là tấm lòng của ta. Cứ quyết định như vậy, nếu không chúng ta tặng cái gì? Thiên hạ này đều của hắn, ta tặng cái gì cũng không phải là của hiếm.”
Người khác có thể nghĩ đến, nàng cũng có thể nghĩ đến, chỉ là nàng nghĩ nhiều hơn là mọi việc cũng không thể xong trong một lần. Nàng cũng không trông cậy vào một chuyện đã khiến hoàng thượng cảm thấy tốt đẹp.
Từ việc nhỏ làm lên, Cảnh đế nói đúng, hắn hưởng thụ thiên hạ, nên có đều có. Nàng không có tài cán gì làm cho hắn, nhưng từ chuyện nhỏ làm lên, thời gian lâu dài, Hoàng đế cũng là người, không phải thần.
Cuối cùng hắn sẽ có cảm giác.
Thay đổi một cách vô tri vô giác tuy là đường dài, nhưng mà theo nàng thấy cũng vô cùng có ích.
Nếu là quà tặng thì dĩ nhiên không thể nhắc trước cho hắn biết, Tịch Nguyệt sắm vai một cô gái bé bỏng * yêu, ngoại trừ tứ đại cung nữ thiếp thân bên cạnh, người khác cũng không biết việc này.
Thật ra thì sao Tịch Nguyệt lại không biết, Thính Vũ Các này có Quả Nhi, một chút tiếng gió cũng sẽ truyền tới tai hoàng thượng, nhưng trước lúc đó nàng lại vô cùng cẩn thận nói đó là một phần rất quan trọng của lễ vật (quà tặng) sinh nhật, là một ngạc nhiên vui mừng.
Có lẽ, cho dù hoàng thượng biết được, cũng sẽ không nhiều lời.
Tịch Nguyệt một lòng một dạ chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho hoàng thượng, đương nhiên người khác cũng là như thế, việc này tất nhiên là không có ai hi vọng lễ vật của mình có thể giống với người khác, chính vì nguyên nhân này, các cung đều là giữ khư khư canh phòng nghiêm ngặt.
Suy tính không để cho người khác biết mình chuẩn bị thứ gì, trong lòng thì thăm dò người khác.
Tịch Nguyệt cũng không trông nom người khác như thế nào, người khác dù có thế nào, cũng không liên quan tới nàng đúng không? Dù sao thì nàng cũng không đến nỗi thay đổi chủ ý của mình.
Dĩ nhiên, nàng đương nhiên cũng biết được ý định của người khác, bèn che giấu ý định của mình đến vô cùng chặt chẽ.
Sáng sớm.
Bên ngoài mưa phùn tí tách, ngược lại mang đến một chút nhẹ nhàng khoan khoái cho mùa hè nóng bức này.
Cũng may mà nước Nam Thấm này ngày hè mưa nhiều, nếu không vào mùa hè nóng bức này, thật là làm cho người ta cảm thấy không sảng khoái.
Cẩm Tâm bưng hoành thánh nhỏ tinh xảo vào cửa, thấy dáng vẻ chủ tử nhà mình mới vừa trang điểm xong, Hạnh Nhi bên cạnh đang dọn dẹp lược đồ trang sức.
“Chủ tử, tối hôm qua ngài nói không có khẩu vị gì, muốn ăn một ít hoành thánh, sáng nay Xảo Ninh đã dậy sớm gói rồi. Ngài nếm thử một chút, thật sự rất ngon!”
Tối hôm qua chủ tử đã nói muốn ăn một ít hoành thánh, nhưng mà lại cảm thấy đã quá muộn, ăn cũng không dễ tiêu hóa, ngược lại có thể bỏ ăn, đã có chủ ý đi nghỉ ngơi. Xảo Ninh là một người tỉ mỉ, sáng sớm đã vội vàng thức dậy làm món ăn này, hi vọng chủ tử có thể vui vẻ.
Tịch Nguyệt nhìn tám miếng hoành thánh nhỏ óng ánh trong suốt chìm nổi trong chén sứ nhỏ hoa Cảnh Thái Lam, vỏ ngoài này thật mỏng, có thể nhìn ra bên trong có chút ửng hồng của nguyên liệu làm nhân, có lẽ là bỏ tôm nõn vào. Trên nước mì còn rắt vụn hành lá cắt nhỏ và nấm, hắc mộc nhĩ (nấm mèo đen) cắt hạt lựu, còn sợi cà rốt mảnh, xanh xanh đỏ đỏ đan xen cùng nhau, bề ngoài của món này thật đẹp, làm cho người ta vừa nhìn chính là rất muốn ăn.
Tịch Nguyệt dùng khăn che miệng cười: “Xảo Ninh thật là một người tỉ mỉ.”
Nàng cũng không chỉ vì tay nghề tốt của Xảo Ninh mà còn một nguyên nhân khác là thói quen kiếp trước, kiếp trước Xảo Ninh cũng vẫn hầu hạ bên cạnh nàng, chính vì vậy, nàng ăn quen tay nghề của Xảo Ninh, dĩ nhiên là cảm thấy tay nghề của nàng ấy tốt.
Không lâu thì ăn sạch tất cả hoành thánh mà Xảo Ninh gói.
Thấy khẩu vị chủ tử tốt như vậy, Cẩm Tâm cũng vui mừng: “Chủ tử ăn có đủ không? Phòng bếp nhỏ của chúng ta còn dư đấy. Nô tỳ nhớ sức ăn của chủ tử, lúc này mới múc tám cái tới đây.”
Tịch Nguyệt nhận lấy cái ly từ nàng ấy rồi súc miệng, sau đó lại lắc đầu.
“Sức ăn của ta cũng chỉ có như vậy. Ăn không nhiều lắm.”
Dọn dẹp tất cả thỏa đáng lại là bắt đầu tỉ mỉ may quần áo cho hoàng thượng.
Sau mấy ngày trước đó tổ mẫu đã tới thì ngược lại trong lòng nàng trở nên sảng khoái nhanh nhẹn. Hôm nay nghe nói trong nhà đã nhắc tới vịêc cưới xin với Mẫn gia, bên Mẫn gia cũng đã đồng ý. Theo thông thường, có thể là sang mùa xuân đầu năm, ca ca này sẽ phải lấy vợ.
Đối với người tẩu tử (chị dâu) này, Tịch Nguyệt suy nghĩ hơi nhiều, chỉ là nàng vẫn tin tưởng ánh mắt tổ mẫu của mình. Năm đó nàng đến làm khách ở Trần phủ, làm quen với Bạch Tiểu Điệp, lúc ca ca tiếp xúc với nàng ta cũng thấy rất có cảm tình với cô gái này.
Sau đó dưới sự tác hợp của nàng, ngược lại ca ca và Bạch Tiểu Điệp là xem vừa mắt. Nhưng mà khi đó tổ mẫu lại có chút sầu lo, song về sau vẫn là thuận theo ca ca. Nhớ đến lúc ấy tổ mẫu đã nói gì đó?
Tịch Nguyệt nhớ lại kỹ càng chuyện cũ trước kia, hình như là nói, Bạch Tiểu Điệp này chưa chắc có thể gánh vác vị trí chủ mẫu của một nhà. Giữa lông mày kia quá mức lỗ mãng (nói năng tuỳ tiện). Khi đó nàng cảm thấy tổ mẫu xem thường người ta, nhưng không ngờ, vậy mà một câu thành sấm.
Nghĩ đến Mẫn Vân Ảnh này vẫn có chỗ độc đáo.
Không lâu lắm, đã nghe Cẩm Tâm nói, Xảo Ninh tới đây lấy chén bát.
Trong phòng ngoại trừ Cẩm Tâm và Hạnh Nhi cũng không có người khác, Tịch Nguyệt biết, đây tất nhiên là Xảo Ninh có lời muốn bẩm báo.
Gật đầu với hai người, hai người thông minh ra cửa, Cẩm Tâm coi giữ cửa, Hạnh Nhi trở về trong phòng mình.
Nghĩ đến vài ngày trước đó dặn dò Xảo Ninh nhắn nhủ chuyện với cữu cữu, chắc chắn là có đầu mối rồi.
Nàng không yên lòng Mẫn Vân Ảnh, đương nhiên muốn hỏi thăm kỹ lưỡng với cữu cữu.
Quả nhiên Xảo Ninh chính là vì chuyện này mà đến.
Sau khi cúi thấp thỉnh an thì kể lại từng lời thừa mà Đông gia nhắn nhủ.
Tịch Nguyệt hiểu, cữu cữu này chắc chắn là vô cùng tin tưởng Xảo Ninh, nếu không sẽ không đọc ra miệng tất cả bí mật, hết thảy như thế.
Thật ra thì khẩu thuật (trình bày miệng, nói ra miệng) theo một mặt nào đó mà nói, là để an toàn, cũng là hành động không an toàn.
An toàn là vì người khác không thể nào nhìn lén, thậm chí là không có chứng cớ. Mà không an toàn là ở người truyền lời.
Nếu có thể chọn trúng Xảo Ninh, chắc chắn là có lý do hết sức thỏa đáng. Kiếp trước Tịch Nguyệt cũng không hỏi tới, kiếp này cũng không.
“Thật là cữu cữu có chuyện truyền đến?”
“Đúng vậy. Chủ tử, Đông gia đã nói, ông đã điều tra cặn kẽ Mẫn nhị tiểu thư, cũng âm thầm nhìn Mẫn nhị tiểu thư này. Đông gia nhờ ta chuyển lời cho ngài, có thể yên tâm. Tính tình phẩm hạnh của Mẫn Vân Ảnh tuyệt đối không kém. Cho dù bề ngoài dịu dàng, nhưng bên trong cũng có chút chủ ý, vả lại hết sức giỏi giang, rất thích hợp với Đại Thiếu Gia. Tính tình hai người bù đắp cho nhau.”
Tịch Nguyệt nghe lời nói này, gật đầu.
Xem ra ngược lại một việc lương phối (kết hợp tốt) rồi. Bề ngoài ca ca kiên cường, bên trong cũng có chút không quả quyết, không phải là vừa vặn bù đắp với Mẫn Vân Ảnh này?
Giống như tổ mẫu nói, cho dù là mẹ kế hay là mấy người thím, cũng không thể một lòng một dạ gánh vác trách nhiệm nặng nề cho Thẩm gia. Nếu bọn họ không được, như vậy tất nhiên là Thẩm gia cần một vị chủ mẫu vô cùng giỏi giang có thể lo liệu việc nhà.
Nếu như Mẫn Vân Ảnh là người giỏi giang, sợ là cũng có chút giúp đỡ trên công vụ của ca ca, nghĩ tới đây, cuối cùng thì Tịch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Vốn tưởng rằng chỉ là những thứ này, cũng không muốn Xảo Ninh tiếp tục mở miệng.
“Chủ tử, Đông gia nói, chuyện lần trước mà ngài hỏi thăm, có chút manh mối.”
Tịch Nguyệt ngẩn ra, nghĩ đến chuyện trước kia, hỏi “Có phải là chuyện của Chu Vũ Ngưng?”
Xảo Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”
Tịch Nguyệt ngồi thẳng người, chăm chú nhìn Xảo Ninh, mặc dù trong lòng đã mơ hồ có chút suy đoán, nhưng tóm lại vẫn là suy đoán.
“Đông gia nói, Lệ tần cam tâm vì Lục vương gia.”
Trong lòng Tịch Nguyệt run lên, thật sự là như thế, cho dù là trong lòng có chút nghi ngờ, biết chính xác tin tức này, trong lòng vẫn có thật nhiều gợn sóng.
“Vậy tại sao nàng ta phải vào cung?”
Tịch Nguyệt biết, nếu như không phải là điều tra vô cùng kỹ càng, cữu cữu tuyệt đối sẽ không bảo Xảo Ninh vào cung nói những thứ này với nàng.
“Hoa rơi có ý nước chảy vô tình. Lục vương gia không thích Chu Vũ Ngưng, Chu gia cũng không gánh nổi gièm pha phạm sai lầm sau khi tuyển tú nữ. Mẫu thân của Chu Vũ Ngưng là người mềm yếu, mà Chu Vũ Ngưng lại vô cùng hiếu thuận với mẫu thân. Gánh danh tiếng đệ nhất mỹ nữ, bức tường cung này, tất nhiên là nàng ấy phải vào .”
Cảnh đế và Lục vương gia cũng không qua lại thân thiết, Chu Vũ Ngưng vào cung, có phải là thành quả của phần Lục vương gia bày mưu đặt kế hay không? Có thể làm cái gì hay không?
Tịch Nguyệt suy nghĩ nhiều, cho dù đời trước không có xảy ra những thứ này, nhưng cũng không phải là không dấu vết để tìm.
Còn nữa, ánh mắt Lục vương gia, Chu Vũ Ngưng gần gũi.
Tinh thần của Tịch Nguyệt chậm chạp lại, nhìn về phía Xảo Ninh: “Nhưng cữu cữu có nói, Lục vương gia có thể có dính dáng với Thẩm gia hoặc là Nhạc gia?”
Xảo Ninh hiếm khi giật mình, nhìn chủ tử nhà mình, thận trọng lắc đầu.
“Nói lời này của ta cho cữu cữu. Ta muốn biết.”
Nếu như có, có thể bíêt đây mới là nguyên nhân mà Thẩm gia gặp chuyện không may hay không?
Ngay cả trên mặt không biểu lộ, trong lòng đã thay đổi thất thường rồi.
Cũng không lạ khi Tịch Nguyệt nghĩ nhiều, chuyện này thật thật giả giả tiến lại gần, hoàn toàn rối bời, thật sự nếu không cẩn thận kỹ lưỡng, sợ là sẽ bị người khác mưu hại lần nữa.
Nghĩ tới một mặt này, lúc này mặt mày Tịch Nguyệt nghiêm túc hơn mấy phần.
“Xảo Ninh, tuy là thời gian ngươi đi theo ta không dài, nhưng cũng nên hiểu rõ tính tình ta.”
Xảo Ninh trả lời: “Nô tỳ biết.”
Tịch Nguyệt thấy nàng ấy hiểu ý mình, thì cảm thấy rất tốt: “Ta không phải là người bắn tên không đích, cũng sẽ không làm việc không có tác dụng. Nói cho cữu cữu, ta muốn biết tất cả. Nếu như Thẩm gia hay là Nhạc gia thật sự có dính dáng gì đó với Lục vương gia, như vậy thì chính là lấy mạng mọi người ra làm trò đùa. Nên làm như thế nào, trong lòng ông ấy có tính toán. Cho dù là ông ấy thấy việc không đáng lo, ta cũng sẽ không đồng ý. Xảo Ninh, người khác không hiểu ta, nhưng mà ta lại nghĩ, ta và ngươi coi như là cùng một loại người, ngươi phải biết, ta có thể làm cái gì.”
Chuyện lòng dạ độc ác thì nàng không làm, nhưng không có nghĩa là nàng không biết.
Đời này, nàng tuyệt đối sẽ không nhìn mấy chục người Thẩm gia chết thảm.